Nghe Phi Linh nói vậy, Illyasviel gật đầu đáp ứng sau đó đi theo Chachamaru đi ăn sáng.
-Làm ở đây luôn à? (Phi Linh)
-Ở đâu chả được, đây là nhà mình chứ có phải nhà người ta đâu mà sợ. (Eri)
-Ừ. Chắc vậy. (Phi Linh)
Eriserine không nói nữa, và cô đưa ngón trỏ của tay phải chĩa xuống dưới, trên nền nhà bắt đầu phát sáng lên, từ từ hiện dần những đường sáng, chúng đi rất có hệ thống, vẻ ngoài dần được hình thành, một vòng tròn Phép Thuật. Những chi tiết bên trong vòng tròn dần được hoàn thiện.
-Hai người chúng ta bước vào giữa vòng tròn này. (Eri)
-Ừm. Rồi sao nữa? (Phi Linh)
Phi Linh hoàn toàn không hiểu Eriserine muốn làm gì khi nói lập khế ước, nhưng dù là gì thì cậu vẫn chấp nhận, bởi vì đó là điều cô muốn, miễn là nó không quá quá quắc.
-Hôn em.
-Hả?
Eriserine ngẩng mặt lên nhìn Phi Linh, rôi cô nhắm lại và nói, khiến Phi Linh bất ngờ. Cậu gãi đầu.
-Nhanh lên! (Eri)
-Ừ…Anh hôn đây.
Phi Linh hết cách, sau đó cậu cúi người xuống, tay phải đặt lên má Eriserine.
-Ne~ em biết không? Dù trong hình dáng thế nào, trong mắt anh, em vẫn cứ đẹp đến tráng lệ.
Phi Linh nhìn gương mặt đang nhắm hai mắt lại đợi Phi Linh hôn mình. Nghe được Phi Linh nói thế, mặt Eriserine có hơi đỏ. Nhưng cô nói lại:
-Thế trông em không đẹp trong hình dáng này à?
-Ể? Làm gì có. Cần gì phải đẹp trong mắt nhiều người, em chỉ cần đẹp trong mắt anh là đủ rồi. (Phi Linh)
-Hừ, chỉ được cái miệng lưỡi. Nhưng anh so với mấy tên riajuu thì còn lâu mới bằng. (Eri)
-Tsk…Đừng có đem anh đi so với mấy tên đó. (Phi Linh)
Do lúc nói chuyện Eriserine đã mớ mắt, Phi Linh dứt lời, cậu đã hôn Eriserine. Một cái hôn sâu. Eriserine tận hưởng nó với đôi má ửng hồng, cô lấy đôi tay choàng qua cổ Phi Linh, giữ chặt lấy cậu.
Vòng tròn Phép Thuật dưới chân hai người phát sáng dữ dội, gió nổi lên xung quanh phòng khách.
Khoảng 1 phút sau, hai người tách nhau ra.
-Fuha~ anh hôn kém quá. (Eri)
-Chuyện đó làm sao anh làm tốt được, anh có kinh nghiệm về mấy việc này bao giờ. Dù hôn em một lần nhưng lần đó cũng hên xui thôi. (Phi Linh)
-Tập thêm đi. (Eri)
-Em cho anh tập à? (Phi Linh)
-Tập với Chachamaru ấy. (Eri)
-Đừng đùa kiểu đó chứ! (Phi Linh)
Trong lúc hai người xì xào, vòng tròn Phép Thuật dần lặng đi, ánh sáng tan dần, để lại giữa hai người một lá bài, lá bài xoay vòng trên không trung, sau đó Phi Linh cầm lấy nó.
-Đây là? (Phi Linh)
-Pactio. Nó sẽ giúp anh sử dụng sức mạnh, tăng cường năng lực của mình, kích hoạt có công dụng như một Bảo Cụ đấy. Không cần phải xài những thứ như Mô Phỏng Sáng Tinh Đồ kia đâu. Ở đâu thì nên dùng thứ quen với nó, như vậy mới vui.
Eriserine cười nói.
-Vậy à. Thế cũng được. Như vậy anh cũng thấy thích hơn.
Phi Linh gật đầu đồng ý với quan điểm của Eriserine.
Trên lá bài Pactio của Phi Linh, hình cậu đứng rất oai đấy, và…có một cuốn sách lơ lửng trên tay cậu.
Cậu thầm nghĩ sao lại là sách, nhưng ý nghĩ nhanh chóng vụt đi vì cậu không quan tâm lắm, từ từ sẽ có dịp tìm hiểu công dụng của nó.
Sau đó, Chachamaru đi chuẩn bị bữa trưa cho ba người. Do Phi Linh cũng lâu rồi không vào bếp nên cậu xuống bếp phụ.
-Chà, món ăn do Linh à?! Khá mong đợi đấy! (Eri)
-Phải, phải. Illya cũng muốn ăn. (Illya)
-Thôi nào. Thức ăn ta nấu có gì đặc sắc lắm đâu. (Phi Linh)
-Tôi xin phản đối ý kiến của Master, món ăn ngài nấu rất ngon. (Chachamaru)
-Cô nếm hồi nào thế? (Phi Linh)
-Lúc nãy tôi không nhịn được nên thử rồi. (Chachamaru)
-Eri, em còn cho Maru-chan tính năng nếm nữa hả?
Nghe Chachamaru nói vậy, Phi Linh ngạc nhiên hỏi.
-Không biết, em đói rồi, cho em một chén. (Eri)
-Rồi rồi, hoàng hậu ạ. (Phi Linh)
-Illya nữa! (Illya)
-Ok. Của công chúa Illya. (Phi Linh)
Phi Linh bới cơm cho hai người, sau đó nhìn Chachamaru, hỏi:
-Mari-chan, em có ăn không? Eri, em có giúp em ấy có chức năng tiêu thụ thức ăn không?
-Chachamaru ăn được hết đấy. Thức ăn tự chuyển thành năng lượng ngay khi đi vào cơ thể. (Eri)
-Vậy à. Thế thì cùng ăn chung nào, Maru-chan. (Phi Linh)
-Vâng, cảm ơn Master. (Chachamaru)
Chachamaru ngồi xuống và ăn chung với ba người. Sau đó thì Phi Linh dẫn Eriserine và Illyasviel ra ngoài đi bơi theo ý của Illyasviel.
---------
Vì chuyến đi chỉ tốn có 1 ngày thông qua cổng dịch chuyển nên không mất thời gian đi lại. Cùng ngày thì ba người đã về rồi.
-Trời ạ! Không lẽ suốt ngày đi kiểu này anh cũng ngán chết mất!
Phi Linh mệt mỏi nằm trên giường, cậu bị Eriserine lẫn Illyasviel hành mệt người.
-Này, anh sẽ đi kiếm việc làm thêm, cứ hai buổi dạy thế này khiến anh trở thành một con lười mất.
Phi Linh thở dài nói.
-Vậy à. Tùy anh. Em đi ngủ đây. (Eri)
-Ừ. Ngủ ngon.Phi Linh gật đầu đáp. Sau đó cậu cầm chiếc điện thoại thông minh của Eriserine và lướt mạng tìm kiếm thông tin về việc làm xung quanh khu vực thành phố Mahora. Có khá nhiều việc để xin vào làm thêm, cậu nghĩ chắc nó sẽ ổn nếu mình nhận một công việc ổn định.
Sau đó cậu cất điện thoại và nhắm mắt say giấc.
---------
-Dù sao thì…công việc vẫn tốt nhỉ?
Phi Linh thầm nghĩ, sáng sớm hôm sau, được học viện Mahora giới thiệu cho khá nhiều việc làm, cậu chọn làm ở một quán ở trung tâm thành phố Mahora.
Phi Linh chọn làm bồi bàn, nó có vẻ hợp với mái tóc của cậu, hơn nữa cũng là một công việc vận động nhẹ, không thể để cho cơ thể tạm thời này bị cứng cơ được.
-Nhưng mà…sao hai người lại ở đây?
Phi Linh ngó sang hai cô gái thân hình nhỏ nhắn đã ngồi vào bàn ăn tựa lúc nào. Eriserine và Illyasviel đã đến chỗ cậu vừa mới nhận việc.
-Có sao nào? Hai mẹ con em đến xem chỗ làm việc của anh, không lẽ không được sao?
Eriserine mắt nhắm nói. Illyasviel gật đầu nhiệt tình.
-Ý anh không phải ý đó. Ma~ anh không bận tâm đâu. Miễn hai người vui là được.
Phi Linh thở dài.
-Ara~, trông anh không vui khi có bọn em ở đây nhỉ? (Eri)
-Ư…Đã bảo không có. Em làm khó anh quá! (Phi Linh)
-Hufufufu…(Eri)
Eriserine lấy tay che miệng mình cười khúc khích.
-Bồi bàn. (Khách)
-Vâng. Tôi đến ngay. (Phi Linh)
Nghe tiếng của khách hàng gọi, cậu nhanh nhẹn đáp lại, và nhìn hai cô gái, cậu nói:
-Xin lỗi, hai người ngồi chơi, gọi món thì anh lấy cho. (Phi Linh)
-Rồi. Anh đi đi. (Eri)
-Cố lên, Phi Linh. (Illya)
Phi Linh rời đi, hai cô tiếp tục ngồi chơi, quan sát.
---------
Hôm sau, lại đến ngày Phi Linh đi dạy. Lịch của cậu là thứ hai đầu tuần và thứ năm. Còn lại thì cậu sẽ đi làm thêm như ngày hôm qua đã làm.
Khi cậu đến sân trường, các bạn học sinh lớp 2-A đã có mặt đông đủ, Phi Linh gật đầu sau khi đã điểm danh từng người một, không có ai vắng cả.
-Cả lớp đi học đủ. Ok. Vậy hôm nay lớp trưởng hôm nay em không cần khởi động cho lớp. (Phi Linh)
-Ể? Sao vậy thầy? Không lẽ không tập à? (Ayaka)
-Không phải không tập, mà hôm nay thầy sẽ cho mọi người thư giản bằng phương pháp thiền. (Phi Linh)
-Thiền? Theo em được biết thì thiền được những người luyện khí công luyện tập, thầy muốn bọn em làm gì? (Ayaka)
-Một phần đúng, kiến thức rất tốt, lớp trưởng. Hôm nay thầy dạy mọi người thiền. Điều chỉnh cơ thể, khiến bản thân khỏe hơn. (Phi Linh)
-Ồ….(Cả lớp)
-Để ngồi thiền, các em hãy ngồi xếp bằng như thầy đây.
Phi Linh vừa nói, cậu rồi xuống và vắt hay chân đặt lên đùi và đặt hai tay lên hai chân. Một tư thế ngồi thiền hoàn hảo.
-À mà sẽ có người không làm được như thế này cũng không sao. Chỉ cần thoải mái là được rồi.
Phi Linh dứt lời, cậu bảo cả lớp ngồi xuống và làm như cậu.
-Ừm, sau đó các em nhắm mắt và hít thở đều và sâu, cố giữ khí của mình tồn động trong người và từ từ thở ra.
Vừa nói, Phi Linh vừa làm mẫu cho mọi người làm theo. Mục đích của cậu rất đơn giản mà thâm thúy, một buổi thể thao, một buổi thư giản xả stress, đồng thời luyện cho cơ thể các học sinh lớp 2-A càng thêm dẻo dai, bền bỉ, hơn nữa nếu có người có thiên phú cao, người đó có thể luyện ma lực từ từ, khiến nó lớn dần từng ngày, tuy nói là lớn nhưng không quá lớn, thực tế, những người tu tiên bên những tiểu thuyết tiên hiệp mọi người hay thấy họ lấy linh khí từ Thiên Địa để tu luyện, tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng nó là không đúng. Tu luyện như vậy, gây tổn hại cho Tự Nhiên vô cùng lớn, tốc độ hấp thu lớn tốc độ hồi phục của Tự Nhiên quá nhiều khiến những người luyện công theo cách đó mau chóng bị Tự Nhiên trục xuất.
Nhưng cách luyện của Phi Linh thì khác, ngay từ đầu cậu cũng ảnh hưởng Tự Nhiên khá nhiều, nhưng từ khi tìm ra cách để giảm thiểu tốc độ đến mức tối thiểu, để mà Tự Nhiên không hề bị ảnh hưởng, so sánh một ngày luyện của trong truyện tiên hiệp là 5-10% thì ở đây cách của cậu chỉ luyện 1%, đó là những người có thiên phú cao, còn loại bình thường thì khoảng 0,05%.
Trong khi mọi người cố gắng thử tập luyện, Phi Linh bước đến phía sau của từng người để điều chỉnh cho họ không đi theo cách sai.
-Nhớ thư giản nhé các em. (Phi Linh)
Cậu nói để lớp có thể thư giản, sau đó, cậu âm thầm khởi động [Tự Nhiên Chủ Quyền].
Đây là phương pháp mà cậu tìm ra, khi mà mọi người đang hít thở, cậu trung hòa những nguồn ma lực và ki được mọi người hít vào thông qua môi trường, sau đó những thứ này sẽ tự đi ra, một phần nào đó giữ lại trong cơ thể các cô nữ sinh này, đồng thời Tự Nhiên cũng không hề bị tác động nhiều.
-Hử?
Phi Linh đang thi triển thì đột nhiên phát hiện có ai đó đang theo dõi mình. Cậu nhặt viên đá lên, và ném về phía một góc tối trong bụi cây gần đó.
-Ái! (???)
Một tên trung niên tóc màu xám hơi ngã bạc Takahata.
-Anh làm cái gì mà đi theo dõi lớp tôi dạy thế?
Phi Linh híp một bên mắt hoài nghi.
-Ui cha! Có cần phải làm thế không, Phi Linh-sensei? Dù sao tôi cũng là chủ nhiệm của lớp 2-A mà, tôi xem tí lớp mình học cái gì thôi.
Takahata gãi đầu nói. Phi Linh để ý và cảm nhận xung quanh Takahata tồn tại một loại năng lực rất giống với ki.
-Vậy ra là senpai, xin lỗi.
Phi Linh nói.
-À không, không có gì. Do tôi thần thần bí bí thôi. Mà cậu đang cho bọn nhỏ học cái gì thế? Thiền à?
Takahata cười nói, sau đó chỉ vào các cô học trò đang tập ngồi thiền.
-Phải, không ngờ senpai có hứng thú với thiền đấy.
Phi Linh cười.
-Đúng vậy. Tôi rất thích ngồi thiền, cơ mà, làm ơn gọi là Takahata là được rồi.
Takahata nói.
-Vậy à. Thế, Takahata-san, anh muốn ngồi thiền chung với tụi nhỏ chứ, tiết tiếp theo cũng là tiết của anh mà nhỉ?
Phi Linh mời, Takahata để tay lên cằm và suy nghĩ.
-Ừ, tôi cũng không có việc gì làm, chắc ngồi thiền luôn vậy.
Takahata cười, ông ta đưa ra đưa ra quyết định tham gia.
-Làm ở đây luôn à? (Phi Linh)
-Ở đâu chả được, đây là nhà mình chứ có phải nhà người ta đâu mà sợ. (Eri)
-Ừ. Chắc vậy. (Phi Linh)
Eriserine không nói nữa, và cô đưa ngón trỏ của tay phải chĩa xuống dưới, trên nền nhà bắt đầu phát sáng lên, từ từ hiện dần những đường sáng, chúng đi rất có hệ thống, vẻ ngoài dần được hình thành, một vòng tròn Phép Thuật. Những chi tiết bên trong vòng tròn dần được hoàn thiện.
-Hai người chúng ta bước vào giữa vòng tròn này. (Eri)
-Ừm. Rồi sao nữa? (Phi Linh)
Phi Linh hoàn toàn không hiểu Eriserine muốn làm gì khi nói lập khế ước, nhưng dù là gì thì cậu vẫn chấp nhận, bởi vì đó là điều cô muốn, miễn là nó không quá quá quắc.
-Hôn em.
-Hả?
Eriserine ngẩng mặt lên nhìn Phi Linh, rôi cô nhắm lại và nói, khiến Phi Linh bất ngờ. Cậu gãi đầu.
-Nhanh lên! (Eri)
-Ừ…Anh hôn đây.
Phi Linh hết cách, sau đó cậu cúi người xuống, tay phải đặt lên má Eriserine.
-Ne~ em biết không? Dù trong hình dáng thế nào, trong mắt anh, em vẫn cứ đẹp đến tráng lệ.
Phi Linh nhìn gương mặt đang nhắm hai mắt lại đợi Phi Linh hôn mình. Nghe được Phi Linh nói thế, mặt Eriserine có hơi đỏ. Nhưng cô nói lại:
-Thế trông em không đẹp trong hình dáng này à?
-Ể? Làm gì có. Cần gì phải đẹp trong mắt nhiều người, em chỉ cần đẹp trong mắt anh là đủ rồi. (Phi Linh)
-Hừ, chỉ được cái miệng lưỡi. Nhưng anh so với mấy tên riajuu thì còn lâu mới bằng. (Eri)
-Tsk…Đừng có đem anh đi so với mấy tên đó. (Phi Linh)
Do lúc nói chuyện Eriserine đã mớ mắt, Phi Linh dứt lời, cậu đã hôn Eriserine. Một cái hôn sâu. Eriserine tận hưởng nó với đôi má ửng hồng, cô lấy đôi tay choàng qua cổ Phi Linh, giữ chặt lấy cậu.
Vòng tròn Phép Thuật dưới chân hai người phát sáng dữ dội, gió nổi lên xung quanh phòng khách.
Khoảng 1 phút sau, hai người tách nhau ra.
-Fuha~ anh hôn kém quá. (Eri)
-Chuyện đó làm sao anh làm tốt được, anh có kinh nghiệm về mấy việc này bao giờ. Dù hôn em một lần nhưng lần đó cũng hên xui thôi. (Phi Linh)
-Tập thêm đi. (Eri)
-Em cho anh tập à? (Phi Linh)
-Tập với Chachamaru ấy. (Eri)
-Đừng đùa kiểu đó chứ! (Phi Linh)
Trong lúc hai người xì xào, vòng tròn Phép Thuật dần lặng đi, ánh sáng tan dần, để lại giữa hai người một lá bài, lá bài xoay vòng trên không trung, sau đó Phi Linh cầm lấy nó.
-Đây là? (Phi Linh)
-Pactio. Nó sẽ giúp anh sử dụng sức mạnh, tăng cường năng lực của mình, kích hoạt có công dụng như một Bảo Cụ đấy. Không cần phải xài những thứ như Mô Phỏng Sáng Tinh Đồ kia đâu. Ở đâu thì nên dùng thứ quen với nó, như vậy mới vui.
Eriserine cười nói.
-Vậy à. Thế cũng được. Như vậy anh cũng thấy thích hơn.
Phi Linh gật đầu đồng ý với quan điểm của Eriserine.
Trên lá bài Pactio của Phi Linh, hình cậu đứng rất oai đấy, và…có một cuốn sách lơ lửng trên tay cậu.
Cậu thầm nghĩ sao lại là sách, nhưng ý nghĩ nhanh chóng vụt đi vì cậu không quan tâm lắm, từ từ sẽ có dịp tìm hiểu công dụng của nó.
Sau đó, Chachamaru đi chuẩn bị bữa trưa cho ba người. Do Phi Linh cũng lâu rồi không vào bếp nên cậu xuống bếp phụ.
-Chà, món ăn do Linh à?! Khá mong đợi đấy! (Eri)
-Phải, phải. Illya cũng muốn ăn. (Illya)
-Thôi nào. Thức ăn ta nấu có gì đặc sắc lắm đâu. (Phi Linh)
-Tôi xin phản đối ý kiến của Master, món ăn ngài nấu rất ngon. (Chachamaru)
-Cô nếm hồi nào thế? (Phi Linh)
-Lúc nãy tôi không nhịn được nên thử rồi. (Chachamaru)
-Eri, em còn cho Maru-chan tính năng nếm nữa hả?
Nghe Chachamaru nói vậy, Phi Linh ngạc nhiên hỏi.
-Không biết, em đói rồi, cho em một chén. (Eri)
-Rồi rồi, hoàng hậu ạ. (Phi Linh)
-Illya nữa! (Illya)
-Ok. Của công chúa Illya. (Phi Linh)
Phi Linh bới cơm cho hai người, sau đó nhìn Chachamaru, hỏi:
-Mari-chan, em có ăn không? Eri, em có giúp em ấy có chức năng tiêu thụ thức ăn không?
-Chachamaru ăn được hết đấy. Thức ăn tự chuyển thành năng lượng ngay khi đi vào cơ thể. (Eri)
-Vậy à. Thế thì cùng ăn chung nào, Maru-chan. (Phi Linh)
-Vâng, cảm ơn Master. (Chachamaru)
Chachamaru ngồi xuống và ăn chung với ba người. Sau đó thì Phi Linh dẫn Eriserine và Illyasviel ra ngoài đi bơi theo ý của Illyasviel.
---------
Vì chuyến đi chỉ tốn có 1 ngày thông qua cổng dịch chuyển nên không mất thời gian đi lại. Cùng ngày thì ba người đã về rồi.
-Trời ạ! Không lẽ suốt ngày đi kiểu này anh cũng ngán chết mất!
Phi Linh mệt mỏi nằm trên giường, cậu bị Eriserine lẫn Illyasviel hành mệt người.
-Này, anh sẽ đi kiếm việc làm thêm, cứ hai buổi dạy thế này khiến anh trở thành một con lười mất.
Phi Linh thở dài nói.
-Vậy à. Tùy anh. Em đi ngủ đây. (Eri)
-Ừ. Ngủ ngon.Phi Linh gật đầu đáp. Sau đó cậu cầm chiếc điện thoại thông minh của Eriserine và lướt mạng tìm kiếm thông tin về việc làm xung quanh khu vực thành phố Mahora. Có khá nhiều việc để xin vào làm thêm, cậu nghĩ chắc nó sẽ ổn nếu mình nhận một công việc ổn định.
Sau đó cậu cất điện thoại và nhắm mắt say giấc.
---------
-Dù sao thì…công việc vẫn tốt nhỉ?
Phi Linh thầm nghĩ, sáng sớm hôm sau, được học viện Mahora giới thiệu cho khá nhiều việc làm, cậu chọn làm ở một quán ở trung tâm thành phố Mahora.
Phi Linh chọn làm bồi bàn, nó có vẻ hợp với mái tóc của cậu, hơn nữa cũng là một công việc vận động nhẹ, không thể để cho cơ thể tạm thời này bị cứng cơ được.
-Nhưng mà…sao hai người lại ở đây?
Phi Linh ngó sang hai cô gái thân hình nhỏ nhắn đã ngồi vào bàn ăn tựa lúc nào. Eriserine và Illyasviel đã đến chỗ cậu vừa mới nhận việc.
-Có sao nào? Hai mẹ con em đến xem chỗ làm việc của anh, không lẽ không được sao?
Eriserine mắt nhắm nói. Illyasviel gật đầu nhiệt tình.
-Ý anh không phải ý đó. Ma~ anh không bận tâm đâu. Miễn hai người vui là được.
Phi Linh thở dài.
-Ara~, trông anh không vui khi có bọn em ở đây nhỉ? (Eri)
-Ư…Đã bảo không có. Em làm khó anh quá! (Phi Linh)
-Hufufufu…(Eri)
Eriserine lấy tay che miệng mình cười khúc khích.
-Bồi bàn. (Khách)
-Vâng. Tôi đến ngay. (Phi Linh)
Nghe tiếng của khách hàng gọi, cậu nhanh nhẹn đáp lại, và nhìn hai cô gái, cậu nói:
-Xin lỗi, hai người ngồi chơi, gọi món thì anh lấy cho. (Phi Linh)
-Rồi. Anh đi đi. (Eri)
-Cố lên, Phi Linh. (Illya)
Phi Linh rời đi, hai cô tiếp tục ngồi chơi, quan sát.
---------
Hôm sau, lại đến ngày Phi Linh đi dạy. Lịch của cậu là thứ hai đầu tuần và thứ năm. Còn lại thì cậu sẽ đi làm thêm như ngày hôm qua đã làm.
Khi cậu đến sân trường, các bạn học sinh lớp 2-A đã có mặt đông đủ, Phi Linh gật đầu sau khi đã điểm danh từng người một, không có ai vắng cả.
-Cả lớp đi học đủ. Ok. Vậy hôm nay lớp trưởng hôm nay em không cần khởi động cho lớp. (Phi Linh)
-Ể? Sao vậy thầy? Không lẽ không tập à? (Ayaka)
-Không phải không tập, mà hôm nay thầy sẽ cho mọi người thư giản bằng phương pháp thiền. (Phi Linh)
-Thiền? Theo em được biết thì thiền được những người luyện khí công luyện tập, thầy muốn bọn em làm gì? (Ayaka)
-Một phần đúng, kiến thức rất tốt, lớp trưởng. Hôm nay thầy dạy mọi người thiền. Điều chỉnh cơ thể, khiến bản thân khỏe hơn. (Phi Linh)
-Ồ….(Cả lớp)
-Để ngồi thiền, các em hãy ngồi xếp bằng như thầy đây.
Phi Linh vừa nói, cậu rồi xuống và vắt hay chân đặt lên đùi và đặt hai tay lên hai chân. Một tư thế ngồi thiền hoàn hảo.
-À mà sẽ có người không làm được như thế này cũng không sao. Chỉ cần thoải mái là được rồi.
Phi Linh dứt lời, cậu bảo cả lớp ngồi xuống và làm như cậu.
-Ừm, sau đó các em nhắm mắt và hít thở đều và sâu, cố giữ khí của mình tồn động trong người và từ từ thở ra.
Vừa nói, Phi Linh vừa làm mẫu cho mọi người làm theo. Mục đích của cậu rất đơn giản mà thâm thúy, một buổi thể thao, một buổi thư giản xả stress, đồng thời luyện cho cơ thể các học sinh lớp 2-A càng thêm dẻo dai, bền bỉ, hơn nữa nếu có người có thiên phú cao, người đó có thể luyện ma lực từ từ, khiến nó lớn dần từng ngày, tuy nói là lớn nhưng không quá lớn, thực tế, những người tu tiên bên những tiểu thuyết tiên hiệp mọi người hay thấy họ lấy linh khí từ Thiên Địa để tu luyện, tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng nó là không đúng. Tu luyện như vậy, gây tổn hại cho Tự Nhiên vô cùng lớn, tốc độ hấp thu lớn tốc độ hồi phục của Tự Nhiên quá nhiều khiến những người luyện công theo cách đó mau chóng bị Tự Nhiên trục xuất.
Nhưng cách luyện của Phi Linh thì khác, ngay từ đầu cậu cũng ảnh hưởng Tự Nhiên khá nhiều, nhưng từ khi tìm ra cách để giảm thiểu tốc độ đến mức tối thiểu, để mà Tự Nhiên không hề bị ảnh hưởng, so sánh một ngày luyện của trong truyện tiên hiệp là 5-10% thì ở đây cách của cậu chỉ luyện 1%, đó là những người có thiên phú cao, còn loại bình thường thì khoảng 0,05%.
Trong khi mọi người cố gắng thử tập luyện, Phi Linh bước đến phía sau của từng người để điều chỉnh cho họ không đi theo cách sai.
-Nhớ thư giản nhé các em. (Phi Linh)
Cậu nói để lớp có thể thư giản, sau đó, cậu âm thầm khởi động [Tự Nhiên Chủ Quyền].
Đây là phương pháp mà cậu tìm ra, khi mà mọi người đang hít thở, cậu trung hòa những nguồn ma lực và ki được mọi người hít vào thông qua môi trường, sau đó những thứ này sẽ tự đi ra, một phần nào đó giữ lại trong cơ thể các cô nữ sinh này, đồng thời Tự Nhiên cũng không hề bị tác động nhiều.
-Hử?
Phi Linh đang thi triển thì đột nhiên phát hiện có ai đó đang theo dõi mình. Cậu nhặt viên đá lên, và ném về phía một góc tối trong bụi cây gần đó.
-Ái! (???)
Một tên trung niên tóc màu xám hơi ngã bạc Takahata.
-Anh làm cái gì mà đi theo dõi lớp tôi dạy thế?
Phi Linh híp một bên mắt hoài nghi.
-Ui cha! Có cần phải làm thế không, Phi Linh-sensei? Dù sao tôi cũng là chủ nhiệm của lớp 2-A mà, tôi xem tí lớp mình học cái gì thôi.
Takahata gãi đầu nói. Phi Linh để ý và cảm nhận xung quanh Takahata tồn tại một loại năng lực rất giống với ki.
-Vậy ra là senpai, xin lỗi.
Phi Linh nói.
-À không, không có gì. Do tôi thần thần bí bí thôi. Mà cậu đang cho bọn nhỏ học cái gì thế? Thiền à?
Takahata cười nói, sau đó chỉ vào các cô học trò đang tập ngồi thiền.
-Phải, không ngờ senpai có hứng thú với thiền đấy.
Phi Linh cười.
-Đúng vậy. Tôi rất thích ngồi thiền, cơ mà, làm ơn gọi là Takahata là được rồi.
Takahata nói.
-Vậy à. Thế, Takahata-san, anh muốn ngồi thiền chung với tụi nhỏ chứ, tiết tiếp theo cũng là tiết của anh mà nhỉ?
Phi Linh mời, Takahata để tay lên cằm và suy nghĩ.
-Ừ, tôi cũng không có việc gì làm, chắc ngồi thiền luôn vậy.
Takahata cười, ông ta đưa ra đưa ra quyết định tham gia.
/347
|