Edit: Minh Minh
Beta: Quảng Hằng
Ông nội cố gắng thuyết phục ba ba đã qua đời, hy vọng ông thay đổi chủ ý nguyện ý cho di chuyển mộ, thành lập một cái mộ viên gia tộc.
Nhưng mà. . . . . . Âm 筊, lại là âm 筊, qua nửa giờ, vẫn là âm 筊, liền như vậy tuyệt, đừng nói thánh 筊 , ngay cả một lần cười 筊 cũng không cấp, làm cho mọi người sầu mi khổ kiểm, hơn nữa họp lại để tảo mộ rất mệt .
(Những từ tiếng Trung mình tra không ra, nói chung mình nghĩ những từ đó như xin xăm, que cười là được cho phép, quả Âm là không cho, ko rành về vấn đề này tạm hiểu thế nhé.)
Tả Thành Hạo đứng ở một bên, nhìn lão gia gia bên cạnh, trừ bỏ anh, không ai thấy được lão gia gia. Ông là chủ nhân mộ bia, cũng chính là ông tổ nội của Xảo Xảo, ông có một mái đầu bạc, một chòm râu bạc thật dài, mày rậm màu trắng, đôi mắt có thần sáng ngời, thấp hơn anh một cái đầu, nhưng thân mình thập phần cường tráng, hai tay hoành ở trước ngực, hé ra gương mặt nghiêm túc, duy trì vẻ mặt tác chiến.
Mọi người kiên quyết bao lâu, ông liền kiên quyết bấy lâu, mọi người tiếp tục chống đỡ, ông cũng tiếp tục chống đỡ.
Lão gia gia, ngài đồng ý đi. Tả Thành Hạo khuyên nhủ.
Chàng trai trẻ, cậu không hiểu, chuyện gì đều có thể thương lượng, duy chỉ có chuyện này không thể cho, nếu cho liền vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Vợ do ngài cưới, khi sống ngủ cùng nhau, sau khi chết vì sao không ngủ cùng nhau?
Vấn đề ngay tại điểm này, lúc sống không có biện pháp, thật vất vả sau khi chết mới có thể thanh tĩnh. Chàng trai trẻ, đừng tưởng rằng có hai vợ là hạnh phúc, đó là bắt đầu của ác mộng. Lúc còn sống, hai bà vợ mỗi ngày vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà so đo, ngại này không công bình, ngại kia bất công, chỉ cần giải quyết việc các cô phân tranh, ta gần như mất nửa cái mạng, may mắn mộ ba người không ở cùng cái huyệt, bằng không ta ngay cả sau khi chết cũng không được bình an.
Tả Thành Hạo nhìn vẻ mặt kiên quyết của lão gia gia, đành phải quay đầu, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Quan Xảo Xảo.
Thế nào?
Bởi vì chuyện này —— cho nên như vậy —— cho nên ông tổ nội cô ‘ chết ’ cũng không đáp ứng.
Quan Xảo Xảo ngây người, không thể ngờ được nguyên nhân ông tổ nội không chịu đáp ứng là do ngại hai bà tổ làm tai ông không thể thanh tĩnh. Vì thế cảm thấy dở khóc dở cười, nếu có thể, cô rất muốn cầu ông tổ nội, nhưng cô nhìn không thấy ông, cũng nghe không đến ông, chỉ có thể nhờ Tả Thành Hạo thuật lại lời ông tổ nội.
Anh là Thần tình yêu, ngẫm lại biện pháp đi.
Cô chưa từng nghe qua thanh quan cũng khó lòng giải quyết việc nhà sao, huống chi việc nhà của cô không ở trong phạm vi quản hạt của tôi.
Nghe anh nói vậy, Quan Xảo Xảo muốn nói thêm cái gì nữa, nói tới bên miệng lại nghẹn nuốt trở lại, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Cậu là Thần tình yêu?
Tả Thành Hạo ngẩn ngơ, quay đầu lại, vừa vặn đón nhận vẻ mặt nghi ngờ của lão gia gia, nhịn không được xấu hổ.
Đôi mắt lão gia gia sáng quắc.
Chàng trai trẻ, cậu không đơn giản, dám nói dối xưng mình là Thần tình yêu đến trêu cợt cháu gái của ta, so với ta cao tay hơn một bậc, không thể ngờ được làm quỷ, còn có thể dùng một chiêu này tán gái, có sáng ý.
Không, ngài hiểu lầm rồi, con. . . . . .
Ta thấy cậu rất thuận mắt, cháu gái này của ta xinh đẹp lại nhu thuận, đáng tiếc người ma khác biệt, bằng không ta thật muốn đem nó gả cho cậu, cậu thích cháu ta, đúng không?
Con. . . . . .
Cậu không cần dối ta, ta có thể nhìn ra, cậu rất thích cháu gái này của ta, không tồi, cậu rất có ánh mắt —— phiền chết, bọn họ rốt cuộc muốn ném 筊 bao nhiêu lần nữa đây, không đáp ứng chính là không đáp ứng!
Lão gia gia tiếp tục chống đối đến cùng, Tả Thành Hạo chỉ có thể cười khổ, Quan Xảo Xảo cũng muốn khóc, sang năm tảo mộ lại phải tiếp tục chạy đôn chạy đáo để tảo mộ mệt nhọc.
***
Oa —— tôi muộn mất ——
Ai bảo cô nằm lại giường.
Đều tại anh, tại sao không gọi tôi rời giường!
Đầu năm nay, Thần tình yêu của cô lại phải gọi cô rời giường, cô xem tôi là đồng hồ báo thức à?
Nhìn thấy Quan Xảo Xảo ở trong phòng chạy lăng xăng như bị lửa thiêu mông, một bên tìm quần áo, một bên chải đầu, đem chính mình trở thành ba đầu sáu tay.
Đừng khẩn trương, Lí Minh Thịnh sẽ chờ cô.
Đến muộn luôn rất ngượng nha, hơn nữa, tôi bây giờ mới rời giường, anh ấy chờ ít nhất cũng hơn nửa tiếng.
Cô vọt tới phòng tắm, rửa mặt xong, lại vội vàng đi tới.
Nếu đàn ông yêu thương phụ nữ, sẽ không để ý việc chờ hơn nửa tiếng.
Tả Thành Hạo lắc đầu, cô bé con này chính là thích khẩn trương, yêu đương cũng đã nhiều lần, mà mỗi lần cô căng thẳng, liền dễ dàng gặp chuyện không may.
Mới nghĩ, quả nhiên nhìn thấy cô không cẩn thận vấp phải dây điện máy hút bụi.
Oa —— Quan Xảo Xảo kinh hô một tiếng, ngay khi cô nghĩ sẽ ngã sấp xuống phía trước, bỗng nhiên cảm thấy có một sức mạnh đỡ lấy mình.
Cô cúi đầu thấy thân thể của mình bị một cánh tay giữ lại, là Tả Thành Hạo, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trên, vừa vặn nhìn thấy mặt anh.
A? Anh có thể chạm vào tôi được?
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng dùng ý chí đụng tới cô, nhưng duy trì không lâu.
Cô cân bằng lại, tò mò muốn sờ sờ anh, lại thất vọng phát hiện chỉ có thể xuyên qua thân mình anh. Về phần Tả Thành Hạo, khi anh lấy cánh tay giữ cô lại, anh cảm giác giống như có một dòng nước ấm vòng quanh thân thể của anh.
Tôi thật muốn chạm vào anh.
Cô nhịn không được thốt ra.
Tả Thành Hạo ngây người, trong mắt tình nhiệt hiện lên, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Cô tò mò muốn chạm vào tôi?
Đúng vậy, nếu anh là người thì tốt rồi.
Hiện tại không tốt sao?
Không tiện nha, ở nơi công cộng không thể nói chuyện phiếm, còn phải làm bộ đang nghe di động, nếu có thể ôm lấy tay anh cùng đi ăn cơm, xem phim hay dạo phố thì thật tốt.
Khi cô nói những lời này, cô cũng chỉ nghĩ đơn thuần, bởi vì hai người mỗi ngày ở chung, Tả Thành Hạo đã đem cô thành bạn thân, hai người thường xuyên thức đêm nói chuyện phiếm, không chỗ nào không nói chuyện, chỉ cần có Thành Hạo ở, cô rất vui vẻ, tránh không được hy vọng có thể cả đời có được người bạn này, nhưng anh là Thần tình yêu, có một ngày sẽ rời đi. Cô chính là có cảm giác này.
Nếu anh biến mất, cô căn bản tìm không thấy anh, cho nên mới thật khát vọng anh là thực thể, có thể mò hay tìm được.
Nhưng cô không biết, khi anh nghe được những lời này của cô, trong lòng cỡ nào nóng cháy, anh cũng không phải thần, mà là người phàm, cũng khát vọng có thể chạm vào cô, ôm cô một cái, cảm giác nhiệt độ cơ thể cùng sức nặng của cô, nhưng anh cái gì đều không thể cho cô, chỉ có thể ở bên người cô, làm thủ hộ của cô.
Nhìn thấy cô nằm trong sự ôm ấp của người đàn ông khác, trong lòng anh cỡ nào tiếc nuối cùng sầu não, nhưng không khống chế được tình yêu trong nội tâm với cô càng ngày càng tăng.
Đệ 5 chương (2)
Xảo Xảo, tôi. . . . . .
A, nguy rồi, Lí Minh Thịnh còn chờ tôi, thiếu chút nữa đã quên.
Cô đột nhiên nghĩ đến, lại vội vội vàng vàng hướng phòng ngủ, mở ra tủ quần áo tìm quần áo mặc.
Tủ đầy quần áo, nhất thời không biết nên tuyển bộ nào mới tốt, Thành Hạo luôn luôn rất có thẩm mỹ, cô vội trưng cầu ý kiến của anh.
Anh cảm thấy tôi mặc bộ nào tốt nhất?
Cô một bên trở mình, một bên lớn tiếng hỏi anh, nhưng phía sau lại không người đáp, khiến cô kỳ quái quay đầu lại, không thấy Tả Thành Hạo theo vào, vì thế vội vàng chạy ra phòng ngủ tìm anh.
Thành Hạo?
Người đâu? Như thế nào không thấy?
Cô kêu vài tiếng, vẫn không thấy anh, mới biết anh đã biến mất.
Làm cái gì thế? Sao biến mất cũng không thông báo?
Bất đắc dĩ, cô lại chạy về phòng ngủ, tùy tiện chọn một bộ, trong lòng nói thầm Tả Thành Hạo không nghĩa khí, dám ở phía sau biến mất.
Cô cùng Lí Minh Thịnh chính thức quen nhau nửa tháng, như lời Tả Thành Hạo, Lí Minh Thịnh là đối tượng tốt.
Anh công tác rất nghiêm túc, làm việc có nề nếp, với người luôn giữ chữ tín, mọi người đều đánh giá anh tốt bụng, không hút thuốc lá không uống rượu, cũng không có thói quen xấu nào, tính tình cũng tốt, hơn nữa, cô làm cho anh đợi gần một giờ, nhưng cô hoàn toàn nhìn không ra vẻ mặt mất bình tĩnh của anh.
Thật xin lỗi, em đến muộn.
Quan Xảo Xảo vội vàng chạy xuống lầu, Lí Minh Thịnh đang ngồi trong xe có rèm che chờ cô, bởi vì ngủ muộn, hơn nữa còn phải rửa mặt, trang điểm, chọn quần áo nên mất không ít thời gian.
Em rõ ràng đã chỉnh đồng hồ báo thức, kết quả không kêu, nên em mới có thể đến trễ như vậy, thật xin lỗi anh.
Anh nhìn cô, khóe miệng mỉm cười.
Không sao, từ từ cũng tới.
Lí Minh Thịnh ở trên xe chờ, điều này khiến cô thực băn khoăn, cho nên từ khi rời giường đến giờ, cô vẫn vội vội vàng vàng, cũng có chút khẩn trương.
Cô có thói quen chờ người khác, cũng không không biết xấu hổ để cho người khác chờ, Lí Minh Thịnh không trách cô, càng khiến cô cảm thấy thật không tốt.
Thực đáng giận, Thần tình yêu Tả Thành Hạo cũng không biết đi đâu, cô lại không ngại khi hẹn hò sẽ cho anh đi theo, không biết người này lại vội cái gì chứ.
Bởi vì có chút khẩn trương, hơn nữa, cô vừa rồi chạy tới, bây giờ còn có chút hổn hển, cô ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ người lái.
Xong, anh lái xe đi.
Cô trưng một bộ dáng đã chuẩn bị thật tốt để hẹn hò.
A?
Beta: Quảng Hằng
Ông nội cố gắng thuyết phục ba ba đã qua đời, hy vọng ông thay đổi chủ ý nguyện ý cho di chuyển mộ, thành lập một cái mộ viên gia tộc.
Nhưng mà. . . . . . Âm 筊, lại là âm 筊, qua nửa giờ, vẫn là âm 筊, liền như vậy tuyệt, đừng nói thánh 筊 , ngay cả một lần cười 筊 cũng không cấp, làm cho mọi người sầu mi khổ kiểm, hơn nữa họp lại để tảo mộ rất mệt .
(Những từ tiếng Trung mình tra không ra, nói chung mình nghĩ những từ đó như xin xăm, que cười là được cho phép, quả Âm là không cho, ko rành về vấn đề này tạm hiểu thế nhé.)
Tả Thành Hạo đứng ở một bên, nhìn lão gia gia bên cạnh, trừ bỏ anh, không ai thấy được lão gia gia. Ông là chủ nhân mộ bia, cũng chính là ông tổ nội của Xảo Xảo, ông có một mái đầu bạc, một chòm râu bạc thật dài, mày rậm màu trắng, đôi mắt có thần sáng ngời, thấp hơn anh một cái đầu, nhưng thân mình thập phần cường tráng, hai tay hoành ở trước ngực, hé ra gương mặt nghiêm túc, duy trì vẻ mặt tác chiến.
Mọi người kiên quyết bao lâu, ông liền kiên quyết bấy lâu, mọi người tiếp tục chống đỡ, ông cũng tiếp tục chống đỡ.
Lão gia gia, ngài đồng ý đi. Tả Thành Hạo khuyên nhủ.
Chàng trai trẻ, cậu không hiểu, chuyện gì đều có thể thương lượng, duy chỉ có chuyện này không thể cho, nếu cho liền vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Vợ do ngài cưới, khi sống ngủ cùng nhau, sau khi chết vì sao không ngủ cùng nhau?
Vấn đề ngay tại điểm này, lúc sống không có biện pháp, thật vất vả sau khi chết mới có thể thanh tĩnh. Chàng trai trẻ, đừng tưởng rằng có hai vợ là hạnh phúc, đó là bắt đầu của ác mộng. Lúc còn sống, hai bà vợ mỗi ngày vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà so đo, ngại này không công bình, ngại kia bất công, chỉ cần giải quyết việc các cô phân tranh, ta gần như mất nửa cái mạng, may mắn mộ ba người không ở cùng cái huyệt, bằng không ta ngay cả sau khi chết cũng không được bình an.
Tả Thành Hạo nhìn vẻ mặt kiên quyết của lão gia gia, đành phải quay đầu, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Quan Xảo Xảo.
Thế nào?
Bởi vì chuyện này —— cho nên như vậy —— cho nên ông tổ nội cô ‘ chết ’ cũng không đáp ứng.
Quan Xảo Xảo ngây người, không thể ngờ được nguyên nhân ông tổ nội không chịu đáp ứng là do ngại hai bà tổ làm tai ông không thể thanh tĩnh. Vì thế cảm thấy dở khóc dở cười, nếu có thể, cô rất muốn cầu ông tổ nội, nhưng cô nhìn không thấy ông, cũng nghe không đến ông, chỉ có thể nhờ Tả Thành Hạo thuật lại lời ông tổ nội.
Anh là Thần tình yêu, ngẫm lại biện pháp đi.
Cô chưa từng nghe qua thanh quan cũng khó lòng giải quyết việc nhà sao, huống chi việc nhà của cô không ở trong phạm vi quản hạt của tôi.
Nghe anh nói vậy, Quan Xảo Xảo muốn nói thêm cái gì nữa, nói tới bên miệng lại nghẹn nuốt trở lại, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Cậu là Thần tình yêu?
Tả Thành Hạo ngẩn ngơ, quay đầu lại, vừa vặn đón nhận vẻ mặt nghi ngờ của lão gia gia, nhịn không được xấu hổ.
Đôi mắt lão gia gia sáng quắc.
Chàng trai trẻ, cậu không đơn giản, dám nói dối xưng mình là Thần tình yêu đến trêu cợt cháu gái của ta, so với ta cao tay hơn một bậc, không thể ngờ được làm quỷ, còn có thể dùng một chiêu này tán gái, có sáng ý.
Không, ngài hiểu lầm rồi, con. . . . . .
Ta thấy cậu rất thuận mắt, cháu gái này của ta xinh đẹp lại nhu thuận, đáng tiếc người ma khác biệt, bằng không ta thật muốn đem nó gả cho cậu, cậu thích cháu ta, đúng không?
Con. . . . . .
Cậu không cần dối ta, ta có thể nhìn ra, cậu rất thích cháu gái này của ta, không tồi, cậu rất có ánh mắt —— phiền chết, bọn họ rốt cuộc muốn ném 筊 bao nhiêu lần nữa đây, không đáp ứng chính là không đáp ứng!
Lão gia gia tiếp tục chống đối đến cùng, Tả Thành Hạo chỉ có thể cười khổ, Quan Xảo Xảo cũng muốn khóc, sang năm tảo mộ lại phải tiếp tục chạy đôn chạy đáo để tảo mộ mệt nhọc.
***
Oa —— tôi muộn mất ——
Ai bảo cô nằm lại giường.
Đều tại anh, tại sao không gọi tôi rời giường!
Đầu năm nay, Thần tình yêu của cô lại phải gọi cô rời giường, cô xem tôi là đồng hồ báo thức à?
Nhìn thấy Quan Xảo Xảo ở trong phòng chạy lăng xăng như bị lửa thiêu mông, một bên tìm quần áo, một bên chải đầu, đem chính mình trở thành ba đầu sáu tay.
Đừng khẩn trương, Lí Minh Thịnh sẽ chờ cô.
Đến muộn luôn rất ngượng nha, hơn nữa, tôi bây giờ mới rời giường, anh ấy chờ ít nhất cũng hơn nửa tiếng.
Cô vọt tới phòng tắm, rửa mặt xong, lại vội vàng đi tới.
Nếu đàn ông yêu thương phụ nữ, sẽ không để ý việc chờ hơn nửa tiếng.
Tả Thành Hạo lắc đầu, cô bé con này chính là thích khẩn trương, yêu đương cũng đã nhiều lần, mà mỗi lần cô căng thẳng, liền dễ dàng gặp chuyện không may.
Mới nghĩ, quả nhiên nhìn thấy cô không cẩn thận vấp phải dây điện máy hút bụi.
Oa —— Quan Xảo Xảo kinh hô một tiếng, ngay khi cô nghĩ sẽ ngã sấp xuống phía trước, bỗng nhiên cảm thấy có một sức mạnh đỡ lấy mình.
Cô cúi đầu thấy thân thể của mình bị một cánh tay giữ lại, là Tả Thành Hạo, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trên, vừa vặn nhìn thấy mặt anh.
A? Anh có thể chạm vào tôi được?
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng dùng ý chí đụng tới cô, nhưng duy trì không lâu.
Cô cân bằng lại, tò mò muốn sờ sờ anh, lại thất vọng phát hiện chỉ có thể xuyên qua thân mình anh. Về phần Tả Thành Hạo, khi anh lấy cánh tay giữ cô lại, anh cảm giác giống như có một dòng nước ấm vòng quanh thân thể của anh.
Tôi thật muốn chạm vào anh.
Cô nhịn không được thốt ra.
Tả Thành Hạo ngây người, trong mắt tình nhiệt hiện lên, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Cô tò mò muốn chạm vào tôi?
Đúng vậy, nếu anh là người thì tốt rồi.
Hiện tại không tốt sao?
Không tiện nha, ở nơi công cộng không thể nói chuyện phiếm, còn phải làm bộ đang nghe di động, nếu có thể ôm lấy tay anh cùng đi ăn cơm, xem phim hay dạo phố thì thật tốt.
Khi cô nói những lời này, cô cũng chỉ nghĩ đơn thuần, bởi vì hai người mỗi ngày ở chung, Tả Thành Hạo đã đem cô thành bạn thân, hai người thường xuyên thức đêm nói chuyện phiếm, không chỗ nào không nói chuyện, chỉ cần có Thành Hạo ở, cô rất vui vẻ, tránh không được hy vọng có thể cả đời có được người bạn này, nhưng anh là Thần tình yêu, có một ngày sẽ rời đi. Cô chính là có cảm giác này.
Nếu anh biến mất, cô căn bản tìm không thấy anh, cho nên mới thật khát vọng anh là thực thể, có thể mò hay tìm được.
Nhưng cô không biết, khi anh nghe được những lời này của cô, trong lòng cỡ nào nóng cháy, anh cũng không phải thần, mà là người phàm, cũng khát vọng có thể chạm vào cô, ôm cô một cái, cảm giác nhiệt độ cơ thể cùng sức nặng của cô, nhưng anh cái gì đều không thể cho cô, chỉ có thể ở bên người cô, làm thủ hộ của cô.
Nhìn thấy cô nằm trong sự ôm ấp của người đàn ông khác, trong lòng anh cỡ nào tiếc nuối cùng sầu não, nhưng không khống chế được tình yêu trong nội tâm với cô càng ngày càng tăng.
Đệ 5 chương (2)
Xảo Xảo, tôi. . . . . .
A, nguy rồi, Lí Minh Thịnh còn chờ tôi, thiếu chút nữa đã quên.
Cô đột nhiên nghĩ đến, lại vội vội vàng vàng hướng phòng ngủ, mở ra tủ quần áo tìm quần áo mặc.
Tủ đầy quần áo, nhất thời không biết nên tuyển bộ nào mới tốt, Thành Hạo luôn luôn rất có thẩm mỹ, cô vội trưng cầu ý kiến của anh.
Anh cảm thấy tôi mặc bộ nào tốt nhất?
Cô một bên trở mình, một bên lớn tiếng hỏi anh, nhưng phía sau lại không người đáp, khiến cô kỳ quái quay đầu lại, không thấy Tả Thành Hạo theo vào, vì thế vội vàng chạy ra phòng ngủ tìm anh.
Thành Hạo?
Người đâu? Như thế nào không thấy?
Cô kêu vài tiếng, vẫn không thấy anh, mới biết anh đã biến mất.
Làm cái gì thế? Sao biến mất cũng không thông báo?
Bất đắc dĩ, cô lại chạy về phòng ngủ, tùy tiện chọn một bộ, trong lòng nói thầm Tả Thành Hạo không nghĩa khí, dám ở phía sau biến mất.
Cô cùng Lí Minh Thịnh chính thức quen nhau nửa tháng, như lời Tả Thành Hạo, Lí Minh Thịnh là đối tượng tốt.
Anh công tác rất nghiêm túc, làm việc có nề nếp, với người luôn giữ chữ tín, mọi người đều đánh giá anh tốt bụng, không hút thuốc lá không uống rượu, cũng không có thói quen xấu nào, tính tình cũng tốt, hơn nữa, cô làm cho anh đợi gần một giờ, nhưng cô hoàn toàn nhìn không ra vẻ mặt mất bình tĩnh của anh.
Thật xin lỗi, em đến muộn.
Quan Xảo Xảo vội vàng chạy xuống lầu, Lí Minh Thịnh đang ngồi trong xe có rèm che chờ cô, bởi vì ngủ muộn, hơn nữa còn phải rửa mặt, trang điểm, chọn quần áo nên mất không ít thời gian.
Em rõ ràng đã chỉnh đồng hồ báo thức, kết quả không kêu, nên em mới có thể đến trễ như vậy, thật xin lỗi anh.
Anh nhìn cô, khóe miệng mỉm cười.
Không sao, từ từ cũng tới.
Lí Minh Thịnh ở trên xe chờ, điều này khiến cô thực băn khoăn, cho nên từ khi rời giường đến giờ, cô vẫn vội vội vàng vàng, cũng có chút khẩn trương.
Cô có thói quen chờ người khác, cũng không không biết xấu hổ để cho người khác chờ, Lí Minh Thịnh không trách cô, càng khiến cô cảm thấy thật không tốt.
Thực đáng giận, Thần tình yêu Tả Thành Hạo cũng không biết đi đâu, cô lại không ngại khi hẹn hò sẽ cho anh đi theo, không biết người này lại vội cái gì chứ.
Bởi vì có chút khẩn trương, hơn nữa, cô vừa rồi chạy tới, bây giờ còn có chút hổn hển, cô ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ người lái.
Xong, anh lái xe đi.
Cô trưng một bộ dáng đã chuẩn bị thật tốt để hẹn hò.
A?
/23
|