Beta: Quảng Hằng
Hôm nay trời trong nắng ấm, thời tiết sáng sủa, vì sợ Tả Thành Hạo ở mãi trong bệnh viện sẽ nhàm chán, sau khi cùng bác trai bác gái thương lượng, cũng đã qua sự đồng ý của bác sĩ, Quan Xảo Xảo rốt cục cũng có thể mang Tả Thành Hạo Xuất môn đi dạo .
Em muốn dẫn anh đi đâu?
Một nơi có thể cho anh nhớ lại nơi chúng ta từng quen biết.
Anh biết, nhưng rốt cuộc là nơi nào?
Anh đi sẽ biết thôi.
Quan Xảo Xảo cùng mẹ Tả đẩy xe lăn của Tả Thành Hạo ra khỏi bệnh viện, một bên mẹ Tả luôn cười cười trong suốt đường đi, Tả Thành Hạo trong lòng cảm thấy kỳ quái, đột nhiên tỉnh ngộ.
Mẹ, mẹ biết nơi mà Xảo Xảo muốn dẫn con đi?
Mẹ cũng không biết Xảo Xảo muốn dẫn con đi đâu.
Dáng vẻ mẹ cười hoàn toàn không giống không biết.
Đừng hỏi bác gái, bác đáp ứng em phải giữ bí mật.
Trong lòng Tả Thành Hạo càng thêm cảm thấy không ổn.
Hai người liên hợp lại xếp đặt anh?
Em có ý tốt mà, sợ anh ở bệnh viện lâu sẽ buồn, mới muốn dẫn anh ra ngoài cho thoải mái.
Cần thần bí thế sao?
Xảo Xảo cùng mẹ Tả không hẹn mà cùng trả lời.
Phải.
Tả Thành Hạo nhướng mày, gật gật đầu.
Được rồi. Anh thật muốn nhìn, rốt cuộc là nơi nào mà nhất định phải thần bí như vậy không thể nói trước cho anh biết.
Xe lăn được đẩy rời khỏi khoa phục hồi chức năng, họ ở cửa chờ, không bao lâu sau, một chiếc xe chạy tới, người lái là ba Tả, hôm nay là thứ sáu cuối tuần, bác lái xe riêng đến đón con.
Kỳ thật việc phục hồi của Tả Thành Hạo tiến bộ rất nhiều, hai chân đã chậm rãi có thể đứng thẳng đi lại, chỉ cần có thể nâng anh một phen. Hơn nữa có cơ hội, anh cũng tận lực dựa vào chính mình mà đi, cho nên, khi ba Tả trực tiếp ôm anh lên xe, anh cự tuyệt, kiên trì tự mình đi, mà Xảo Xảo cũng ở một bên phụ trợ khi anh dựa vào.
Tình huống này xem ở trong mắt hai người lớn tuổi, vừa cảm động lại vui vẻ. So với mấy tháng trước, con mình bây giờ thật sáng sủa, lạc quan lại tích cực, thậm chí khôi phục tính hài hước trước đây, còn có thể múa mép khua môi, nói giỡn với họ.
Đợi đến khi mọi người ngồi trên xe, xe lăn cũng được đặt vào thùng xe sau, ba Tả chở mọi người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Có thể rời bệnh viện thật thở phào nhẹ nhõm, đúng là chuyện khiến người khác phấn khởi, Tả Thành Hạo từ cửa kính xe hít thở không khí bên ngoài, cảm thấy vui vẻ thoải mái, bên cạnh có cô bé Xảo Xảo dựa sát vào anh, mà đằng trước ba ba mama cũng nói cười, ngẫu nhiên mama quay đầu lại, thấy vợ chồng son cảm tình tốt như vậy, cũng sẽ hiểu ý cười.
Ước chừng mở hai mươi phút, xe tiến vào bãi đỗ xe trong một tòa nhà, Tả Thành Hạo cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ nơi này rốt cuộc là nơi nào? Quay đầu nhìn thấy Xảo Xảo cùng mẹ đều cười thật thần bí, làm thế nào cũng không chịu nói.
Sau khi tới tầng hầm ngầm bãi đỗ xe, cửa xe mở ra, ba Tả nâng xe lăn xuống cho con ngồi, Tả Thành Hạo trong lòng càng ngày càng có dự cảm không yên.
Đây là chuyện gì?
Đi lên sẽ biết.
Quan Xảo Xảo dìu anh ngồi xe lăn xong liền cười nói với ba Tả mẹ Tả:
Bác trai bác gái, A Hạo cứ yên tâm giao cho con đi.
Đến giờ, hai bác sẽ đến đón các con.
Vâng ạ.
Tả Thành Hạo sửng sốt, nhìn ba mẹ tựa hồ sắp rời đi, không khỏi buồn bực hỏi:
Ba mẹ phải đi?
Công ty ba con phải tăng ca, mẹ cũng phải đi làm việc, con và Xảo Xảo cứ thả lỏng một ngày, nhớ rõ phải lễ phép.
Nói xong hai người ngồi lên xe, cứ như vậy đem con mình lưu lại, vẫy tay chào với đôi vợ chồng son, rồi lái xe rời bãi đỗ xe.
Phải lễ phép? Rốt cục là nơi nào mà cần phải lễ phép?
Tả Thành Hạo càng nghĩ càng không đúng, Xảo Xảo đẩy xe lăn anh vào thang máy, ấn nút tầng mười một, cửa thang máy đóng lại.
Quan Xảo Xảo đã sớm lên kế hoạch cho ngày này thật lâu, từ đầu tới cuối, cô là người hưng phấn nhất, đợi cửa thang máy mở ra, cô đẩy xe lăn Tả Thành Hạo ra cửa thang máy, trực tiếp hướng biển số nhà mình đi đến.
Tả Thành Hạo đột nhiên cả người tỉnh ngộ.
Đây là nhà em?
Ây da, thật chơi không vui, vốn định cho anh một kinh hỉ.
Kinh hỉ? Không, đây là kinh hách, Quan Xảo Xảo dám đưa anh tới nhà cô!
Không nói hai lời, anh lập tức quay xe lăn lại bỏ trốn mất dạng.
Oái, anh làm gì vậy?
Anh phải đi về!
Sao được? Tới nhà em rồi mà!
Chính là bởi vì tới rồi, anh mới muốn chạy trốn!
Quan Xảo Xảo đương nhiên không chịu cho anh đi, sống chết lôi kéo tay cầm xe lăn.
Anh vì sao muốn chạy trốn?
Vì sao?
Tả Thành Hạo gặp quỷ trừng cô, căm giận chỉ vào chính mình.
Bởi vì anh, anh ngồi xe lăn!
Việc đó có sao đâu?
Đương nhiên có sao, dáng vẻ anh chật vật thế này làm sao có thể đi gặp người nhà em?
Có gì không thể, em không quan tâm, ngưởi nhà em cũng không để ý đâu!
Nhưng anh để ý!
Anh nói gì cũng không chịu, sống chết quay bánh xe đòi đi, còn Xảo Xảo có chết cũng lôi kéo xe lăn không cho anh đi, hai người ngay tại hành lang giằng co, trình diễn màn giằng co oanh liệt một lúc lâu.
Aaaaaaaaa —— người này thật cứng đầu mà!
Quan Xảo Xảo cũng không phải ngu ngốc, cô đã sớm biết A Hạo một khi tính xấu nổi lên là khó lay chuyển đến mức nào! Chẳng qua cô không sợ, con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng mà!
Lúc này, vừa vặn có người từ thang máy đi ra, may mắn thế nào lại đúng là em trai nhà họ Quan, nhìn thấy chị đang lôi kéo một người ngồi xe lăn, không khỏi ngẩn ngơ.
Chị, chị đang làm gì?
Quan Xảo Xảo vội vàng ra lệnh cho em trai:
Mau tới giúp chị, đừng cho anh ấy chạy thoát!
Cậu em không nói hai lời, lập tức tiến lên giúp chị, hai người hợp lực đem xe lăn Tả Thành Hạo đẩy mạnh vô nhà.
Mau! Mau khóa cửa!
Không thành vấn đề!
Chị em hai người rất ăn ý một người khóa cửa, một người chống đỡ không cho Tả Thành Hạo chạy trốn, mà Tả Thành Hạo bị cưỡng chế bắt cóc vào, toàn khuôn mặt đều tái xanh rồi, lúc này cô em gái từ trong phòng đi tới.
Đang ồn cái gì thế?
Cậu em kéo hai bên tay áo, một bộ dáng hung dưa muốn ăn thịt người, chất vấn Tả Thành Hạo:
Mày, đến nhà tụi tao trộm đồ phải không?
Một bàn tay đánh lên bả vai cậu em.
Nói hưu nói vượn cái gì thế? Anh ấy là Tả Thành Hạo, còn không mau gọi anh Tả?
Em trai họ Quan ngẩn ngơ, gặp quỷ nhìn tỷ tỷ.
Anh ta không phải tên trộm vặt à? Vậy chị vừa rồi làm gì khẩn trương như vậy, còn bảo đừng cho anh ta chạy thoát?
Anh ấy đúng là muốn chạy trốn, nhưng chị không cho anh ấy trốn.
Chị, người kia là ai thế?
Cô em gái bướng bỉnh tò mò đánh giá anh trai anh tuấn ngồi xe lăn trước mắt này, ngữ khí trực tiếp không quanh co lòng vòng đúng phong cách của tất cả những người trẻ tuổi đương thời.
Lúc này, Quan ba ba cũng từ WC đi ra, trên tay còn cầm tờ báo mà ông ngồi chồm hổm ở bồn cầu xem để giết thời gian, mà Quan mama từ nhà bếp bưng thức ăn đi ra, một bên lớn giọng hô:
Xảo Xảo, con mang bạn đến chơi rồi à? Mau mời người ta ngồi đi.
Cậu em không kín miệng đáp lớn:
Mẹ, người ta có chỗ ngồi sẵn rồi.
Cả người Tả Thành Hạo đều cương cứng.
Chị, chị nói muốn dẫn bạn tới chính là anh này ư? Vì sao dáng vẻ anh ấy thoạt nhìn rất khẩn trương?
Cô em rất thú vị nhìn chằm chằm người ta.
Quan ba ba cầm tờ báo liếc mắt một cái, tuy nhìn thấy con gái dẫn theo một người bạn ngồi xe lăn nhưng vẻ mặt ông cũng không khác thường, ông vẫn giống ngày thường lộ ra tươi cười, khẳng khái nói:
Có bạn đến chơi nha, mau tiếp đón người ta.
Ba, mẹ, anh ấy là bạn trai con, tên Tả Thành Hạo.
Hiện trường đột nhiên im ắng, mọi người đứng bất động, Quan ba ba cầm tờ báo đứng, Quan mama cầm chén đủa giơ ở không trung, hai đứa em cũng ngốc ngốc mà đứng, toàn bộ tầm mắt đều dồn về vẻ mặc cứng ngắc bị dọa ngốc của Thành Hạo.
Anh không dự đoán được Xảo Xảo lại nói thẳng ra như vậy, làm cho anh ngay cả cơ hội tìm một chỗ trốn cũng không có, anh xấu hổ cảm nhận tất cả tầm mắt kinh ngạc của người nhà họ Quan toàn bộ tập trung trên người anh, tâm tình anh cũng trầm tới đáy cốc rồi.
Họ sẽ nghĩ như thế nào? Bạn trai con gái mình lại là người ngồi xe lăn? Nói vậy chắc họ rất mất hứng đúng không? Khẳng định sẽ phản đối đúng không? Anh đã chuẩn bị tâm lý nhận ánh mắt khác thường, họ khẳng định không chào đón anh đến thăm.
Là bạn trai chị sao?
Chị, hai người quen nhau khi nào?
Bộ dáng thật đẹp trai.
Mau, gọi người nhà cùng nhau đến ăn cơm.
Ơ?
Anh ngây ngốc, kinh ngạc liên tục, không thể ngờ được người nhà họ Quan chẳng những không có lộ ra ánh mắt chán ghét, cũng không có ngạc nhiên, ngoại trừ dáng vẻ ngây người ngay từ đầu, lại lập tức khôi phục bình thường, còn cùng anh nhàn thoại việc nhà.
Tả Thành Hạo thật kinh ngạc, họ không thấy anh ngồi xe lăn sao? Con gái mình quen một bạn trai ngồi xe lăn, họ không phản đối sao?
Anh sao lại ngồi xe lăn?
Cô em gái không chút xấu hổ mà trực tiếp sảng khoái hỏi.
Tả Thành Hạo ngơ ngác nhìn cô bé ngồi bên phải anh, sau khi anh giới thiệu xong, Xảo Xảo phải đi nhà bếp giúp mẹ, để anh một người trên sô pha phòng khách.
Anh. . . . . . từng bị tai nạn xe cộ.
Á? Cho nên hai xương đùi anh bị gãy có phải không?
Tả Thành Hạo nhìn vẻ mặt tò mò của cậu bé ngồi bên trái anh, cũng trực tiếp sảng khoái, câu hỏi không chút nào e dè.
So với việc đó còn thảm hại hơn . . . . . . Anh biến thành người sống đời sống thực vật. . . . . .
Ô?
Hai người đồng thời kinh ngạc hô lên.
Ô cái gì mà ô, hai người các ngươi đang nói nhảm gì đó? Còn không mau đi giúp mang chén dĩa lên.
Quan Xảo Xảo đem canh bưng ra, bày ra uy phong của chị cả, đối với hai đứa em thích hỗn ăn chờ chết ra lệnh.
Em đang vội giúp chị chiêu đãi khách nha. Cô em nói.
Đúng rồi, chúng em đang nói chuyện phiếm với anh ấy, như vậy anh ấy mới có cảm giác như ở nhà, có phải không?
Cậu em cũng phụ họa theo, cuối cùng dùng ba chữ Có phải không hỏi người ta, một bộ dáng bắt buộc người ta đồng ý.
Tả Thành Hạo ngồi trên sô pha cười khổ, nghe hai đứa em này hát đôi, lại quay xung quanh vấn đề anh xấu hổ nhất, nhưng từ trong miệng hai nhóc ấy hỏi ra, hoàn toàn không mang theo ý tứ khinh bỉ mà giống như đang hỏi nhà anh ở đâu, đồng thời cũng mang theo lòng hiếu kỳ.
Quan ba ba cùng Quan mama hai người càng tuyệt hơn, với việc con gái mình dẫn anh trở về, không có chút ý kiến gì, còn để anh tùy ý, xem như nhà mình là tốt rồi.
Anh là con trai độc nhất, cho nên chưa từng hưởng thụ qua không khí gia đình có nhiều anh em, nhà họ Quan và nhà anh hoàn toàn bất đồng, nhà này thật náo nhiệt, cũng rất tùy hứng, có thể nói chuyện không hề cấm kỵ.
Ngay từ đầu, anh rất khẩn trương, lại phát hiện mình rất nhanh thích ứng bầu không khí thoải mái này, nếu họ xem anh như khách, có lẽ anh thật sự ngại ngần nhưng người nhà Quan gia cùng anh nói chuyện tựa như cùng người nhà, không gì kiêng kỵ.
Oa! Anh làm người sống đời sống thực vật tám tháng? Không thể nào?!
Cho nên anh hiện tại đang ở khoa phục hồi chức năng?
Cho nên anh cũng không phải tàn phế.
Hóa ra chị đang chăm sóc anh nha, khó trách, em đã nghĩ chị phát bệnh thần kinh, tự dưng đén bệnh viện làm công không—— Binh!!! Thanh âm bị gõ vào đầu.
Dám nói ta mắc bệnh điên, muốn chết.
Hôm nay trời trong nắng ấm, thời tiết sáng sủa, vì sợ Tả Thành Hạo ở mãi trong bệnh viện sẽ nhàm chán, sau khi cùng bác trai bác gái thương lượng, cũng đã qua sự đồng ý của bác sĩ, Quan Xảo Xảo rốt cục cũng có thể mang Tả Thành Hạo Xuất môn đi dạo .
Em muốn dẫn anh đi đâu?
Một nơi có thể cho anh nhớ lại nơi chúng ta từng quen biết.
Anh biết, nhưng rốt cuộc là nơi nào?
Anh đi sẽ biết thôi.
Quan Xảo Xảo cùng mẹ Tả đẩy xe lăn của Tả Thành Hạo ra khỏi bệnh viện, một bên mẹ Tả luôn cười cười trong suốt đường đi, Tả Thành Hạo trong lòng cảm thấy kỳ quái, đột nhiên tỉnh ngộ.
Mẹ, mẹ biết nơi mà Xảo Xảo muốn dẫn con đi?
Mẹ cũng không biết Xảo Xảo muốn dẫn con đi đâu.
Dáng vẻ mẹ cười hoàn toàn không giống không biết.
Đừng hỏi bác gái, bác đáp ứng em phải giữ bí mật.
Trong lòng Tả Thành Hạo càng thêm cảm thấy không ổn.
Hai người liên hợp lại xếp đặt anh?
Em có ý tốt mà, sợ anh ở bệnh viện lâu sẽ buồn, mới muốn dẫn anh ra ngoài cho thoải mái.
Cần thần bí thế sao?
Xảo Xảo cùng mẹ Tả không hẹn mà cùng trả lời.
Phải.
Tả Thành Hạo nhướng mày, gật gật đầu.
Được rồi. Anh thật muốn nhìn, rốt cuộc là nơi nào mà nhất định phải thần bí như vậy không thể nói trước cho anh biết.
Xe lăn được đẩy rời khỏi khoa phục hồi chức năng, họ ở cửa chờ, không bao lâu sau, một chiếc xe chạy tới, người lái là ba Tả, hôm nay là thứ sáu cuối tuần, bác lái xe riêng đến đón con.
Kỳ thật việc phục hồi của Tả Thành Hạo tiến bộ rất nhiều, hai chân đã chậm rãi có thể đứng thẳng đi lại, chỉ cần có thể nâng anh một phen. Hơn nữa có cơ hội, anh cũng tận lực dựa vào chính mình mà đi, cho nên, khi ba Tả trực tiếp ôm anh lên xe, anh cự tuyệt, kiên trì tự mình đi, mà Xảo Xảo cũng ở một bên phụ trợ khi anh dựa vào.
Tình huống này xem ở trong mắt hai người lớn tuổi, vừa cảm động lại vui vẻ. So với mấy tháng trước, con mình bây giờ thật sáng sủa, lạc quan lại tích cực, thậm chí khôi phục tính hài hước trước đây, còn có thể múa mép khua môi, nói giỡn với họ.
Đợi đến khi mọi người ngồi trên xe, xe lăn cũng được đặt vào thùng xe sau, ba Tả chở mọi người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Có thể rời bệnh viện thật thở phào nhẹ nhõm, đúng là chuyện khiến người khác phấn khởi, Tả Thành Hạo từ cửa kính xe hít thở không khí bên ngoài, cảm thấy vui vẻ thoải mái, bên cạnh có cô bé Xảo Xảo dựa sát vào anh, mà đằng trước ba ba mama cũng nói cười, ngẫu nhiên mama quay đầu lại, thấy vợ chồng son cảm tình tốt như vậy, cũng sẽ hiểu ý cười.
Ước chừng mở hai mươi phút, xe tiến vào bãi đỗ xe trong một tòa nhà, Tả Thành Hạo cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ nơi này rốt cuộc là nơi nào? Quay đầu nhìn thấy Xảo Xảo cùng mẹ đều cười thật thần bí, làm thế nào cũng không chịu nói.
Sau khi tới tầng hầm ngầm bãi đỗ xe, cửa xe mở ra, ba Tả nâng xe lăn xuống cho con ngồi, Tả Thành Hạo trong lòng càng ngày càng có dự cảm không yên.
Đây là chuyện gì?
Đi lên sẽ biết.
Quan Xảo Xảo dìu anh ngồi xe lăn xong liền cười nói với ba Tả mẹ Tả:
Bác trai bác gái, A Hạo cứ yên tâm giao cho con đi.
Đến giờ, hai bác sẽ đến đón các con.
Vâng ạ.
Tả Thành Hạo sửng sốt, nhìn ba mẹ tựa hồ sắp rời đi, không khỏi buồn bực hỏi:
Ba mẹ phải đi?
Công ty ba con phải tăng ca, mẹ cũng phải đi làm việc, con và Xảo Xảo cứ thả lỏng một ngày, nhớ rõ phải lễ phép.
Nói xong hai người ngồi lên xe, cứ như vậy đem con mình lưu lại, vẫy tay chào với đôi vợ chồng son, rồi lái xe rời bãi đỗ xe.
Phải lễ phép? Rốt cục là nơi nào mà cần phải lễ phép?
Tả Thành Hạo càng nghĩ càng không đúng, Xảo Xảo đẩy xe lăn anh vào thang máy, ấn nút tầng mười một, cửa thang máy đóng lại.
Quan Xảo Xảo đã sớm lên kế hoạch cho ngày này thật lâu, từ đầu tới cuối, cô là người hưng phấn nhất, đợi cửa thang máy mở ra, cô đẩy xe lăn Tả Thành Hạo ra cửa thang máy, trực tiếp hướng biển số nhà mình đi đến.
Tả Thành Hạo đột nhiên cả người tỉnh ngộ.
Đây là nhà em?
Ây da, thật chơi không vui, vốn định cho anh một kinh hỉ.
Kinh hỉ? Không, đây là kinh hách, Quan Xảo Xảo dám đưa anh tới nhà cô!
Không nói hai lời, anh lập tức quay xe lăn lại bỏ trốn mất dạng.
Oái, anh làm gì vậy?
Anh phải đi về!
Sao được? Tới nhà em rồi mà!
Chính là bởi vì tới rồi, anh mới muốn chạy trốn!
Quan Xảo Xảo đương nhiên không chịu cho anh đi, sống chết lôi kéo tay cầm xe lăn.
Anh vì sao muốn chạy trốn?
Vì sao?
Tả Thành Hạo gặp quỷ trừng cô, căm giận chỉ vào chính mình.
Bởi vì anh, anh ngồi xe lăn!
Việc đó có sao đâu?
Đương nhiên có sao, dáng vẻ anh chật vật thế này làm sao có thể đi gặp người nhà em?
Có gì không thể, em không quan tâm, ngưởi nhà em cũng không để ý đâu!
Nhưng anh để ý!
Anh nói gì cũng không chịu, sống chết quay bánh xe đòi đi, còn Xảo Xảo có chết cũng lôi kéo xe lăn không cho anh đi, hai người ngay tại hành lang giằng co, trình diễn màn giằng co oanh liệt một lúc lâu.
Aaaaaaaaa —— người này thật cứng đầu mà!
Quan Xảo Xảo cũng không phải ngu ngốc, cô đã sớm biết A Hạo một khi tính xấu nổi lên là khó lay chuyển đến mức nào! Chẳng qua cô không sợ, con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng mà!
Lúc này, vừa vặn có người từ thang máy đi ra, may mắn thế nào lại đúng là em trai nhà họ Quan, nhìn thấy chị đang lôi kéo một người ngồi xe lăn, không khỏi ngẩn ngơ.
Chị, chị đang làm gì?
Quan Xảo Xảo vội vàng ra lệnh cho em trai:
Mau tới giúp chị, đừng cho anh ấy chạy thoát!
Cậu em không nói hai lời, lập tức tiến lên giúp chị, hai người hợp lực đem xe lăn Tả Thành Hạo đẩy mạnh vô nhà.
Mau! Mau khóa cửa!
Không thành vấn đề!
Chị em hai người rất ăn ý một người khóa cửa, một người chống đỡ không cho Tả Thành Hạo chạy trốn, mà Tả Thành Hạo bị cưỡng chế bắt cóc vào, toàn khuôn mặt đều tái xanh rồi, lúc này cô em gái từ trong phòng đi tới.
Đang ồn cái gì thế?
Cậu em kéo hai bên tay áo, một bộ dáng hung dưa muốn ăn thịt người, chất vấn Tả Thành Hạo:
Mày, đến nhà tụi tao trộm đồ phải không?
Một bàn tay đánh lên bả vai cậu em.
Nói hưu nói vượn cái gì thế? Anh ấy là Tả Thành Hạo, còn không mau gọi anh Tả?
Em trai họ Quan ngẩn ngơ, gặp quỷ nhìn tỷ tỷ.
Anh ta không phải tên trộm vặt à? Vậy chị vừa rồi làm gì khẩn trương như vậy, còn bảo đừng cho anh ta chạy thoát?
Anh ấy đúng là muốn chạy trốn, nhưng chị không cho anh ấy trốn.
Chị, người kia là ai thế?
Cô em gái bướng bỉnh tò mò đánh giá anh trai anh tuấn ngồi xe lăn trước mắt này, ngữ khí trực tiếp không quanh co lòng vòng đúng phong cách của tất cả những người trẻ tuổi đương thời.
Lúc này, Quan ba ba cũng từ WC đi ra, trên tay còn cầm tờ báo mà ông ngồi chồm hổm ở bồn cầu xem để giết thời gian, mà Quan mama từ nhà bếp bưng thức ăn đi ra, một bên lớn giọng hô:
Xảo Xảo, con mang bạn đến chơi rồi à? Mau mời người ta ngồi đi.
Cậu em không kín miệng đáp lớn:
Mẹ, người ta có chỗ ngồi sẵn rồi.
Cả người Tả Thành Hạo đều cương cứng.
Chị, chị nói muốn dẫn bạn tới chính là anh này ư? Vì sao dáng vẻ anh ấy thoạt nhìn rất khẩn trương?
Cô em rất thú vị nhìn chằm chằm người ta.
Quan ba ba cầm tờ báo liếc mắt một cái, tuy nhìn thấy con gái dẫn theo một người bạn ngồi xe lăn nhưng vẻ mặt ông cũng không khác thường, ông vẫn giống ngày thường lộ ra tươi cười, khẳng khái nói:
Có bạn đến chơi nha, mau tiếp đón người ta.
Ba, mẹ, anh ấy là bạn trai con, tên Tả Thành Hạo.
Hiện trường đột nhiên im ắng, mọi người đứng bất động, Quan ba ba cầm tờ báo đứng, Quan mama cầm chén đủa giơ ở không trung, hai đứa em cũng ngốc ngốc mà đứng, toàn bộ tầm mắt đều dồn về vẻ mặc cứng ngắc bị dọa ngốc của Thành Hạo.
Anh không dự đoán được Xảo Xảo lại nói thẳng ra như vậy, làm cho anh ngay cả cơ hội tìm một chỗ trốn cũng không có, anh xấu hổ cảm nhận tất cả tầm mắt kinh ngạc của người nhà họ Quan toàn bộ tập trung trên người anh, tâm tình anh cũng trầm tới đáy cốc rồi.
Họ sẽ nghĩ như thế nào? Bạn trai con gái mình lại là người ngồi xe lăn? Nói vậy chắc họ rất mất hứng đúng không? Khẳng định sẽ phản đối đúng không? Anh đã chuẩn bị tâm lý nhận ánh mắt khác thường, họ khẳng định không chào đón anh đến thăm.
Là bạn trai chị sao?
Chị, hai người quen nhau khi nào?
Bộ dáng thật đẹp trai.
Mau, gọi người nhà cùng nhau đến ăn cơm.
Ơ?
Anh ngây ngốc, kinh ngạc liên tục, không thể ngờ được người nhà họ Quan chẳng những không có lộ ra ánh mắt chán ghét, cũng không có ngạc nhiên, ngoại trừ dáng vẻ ngây người ngay từ đầu, lại lập tức khôi phục bình thường, còn cùng anh nhàn thoại việc nhà.
Tả Thành Hạo thật kinh ngạc, họ không thấy anh ngồi xe lăn sao? Con gái mình quen một bạn trai ngồi xe lăn, họ không phản đối sao?
Anh sao lại ngồi xe lăn?
Cô em gái không chút xấu hổ mà trực tiếp sảng khoái hỏi.
Tả Thành Hạo ngơ ngác nhìn cô bé ngồi bên phải anh, sau khi anh giới thiệu xong, Xảo Xảo phải đi nhà bếp giúp mẹ, để anh một người trên sô pha phòng khách.
Anh. . . . . . từng bị tai nạn xe cộ.
Á? Cho nên hai xương đùi anh bị gãy có phải không?
Tả Thành Hạo nhìn vẻ mặt tò mò của cậu bé ngồi bên trái anh, cũng trực tiếp sảng khoái, câu hỏi không chút nào e dè.
So với việc đó còn thảm hại hơn . . . . . . Anh biến thành người sống đời sống thực vật. . . . . .
Ô?
Hai người đồng thời kinh ngạc hô lên.
Ô cái gì mà ô, hai người các ngươi đang nói nhảm gì đó? Còn không mau đi giúp mang chén dĩa lên.
Quan Xảo Xảo đem canh bưng ra, bày ra uy phong của chị cả, đối với hai đứa em thích hỗn ăn chờ chết ra lệnh.
Em đang vội giúp chị chiêu đãi khách nha. Cô em nói.
Đúng rồi, chúng em đang nói chuyện phiếm với anh ấy, như vậy anh ấy mới có cảm giác như ở nhà, có phải không?
Cậu em cũng phụ họa theo, cuối cùng dùng ba chữ Có phải không hỏi người ta, một bộ dáng bắt buộc người ta đồng ý.
Tả Thành Hạo ngồi trên sô pha cười khổ, nghe hai đứa em này hát đôi, lại quay xung quanh vấn đề anh xấu hổ nhất, nhưng từ trong miệng hai nhóc ấy hỏi ra, hoàn toàn không mang theo ý tứ khinh bỉ mà giống như đang hỏi nhà anh ở đâu, đồng thời cũng mang theo lòng hiếu kỳ.
Quan ba ba cùng Quan mama hai người càng tuyệt hơn, với việc con gái mình dẫn anh trở về, không có chút ý kiến gì, còn để anh tùy ý, xem như nhà mình là tốt rồi.
Anh là con trai độc nhất, cho nên chưa từng hưởng thụ qua không khí gia đình có nhiều anh em, nhà họ Quan và nhà anh hoàn toàn bất đồng, nhà này thật náo nhiệt, cũng rất tùy hứng, có thể nói chuyện không hề cấm kỵ.
Ngay từ đầu, anh rất khẩn trương, lại phát hiện mình rất nhanh thích ứng bầu không khí thoải mái này, nếu họ xem anh như khách, có lẽ anh thật sự ngại ngần nhưng người nhà Quan gia cùng anh nói chuyện tựa như cùng người nhà, không gì kiêng kỵ.
Oa! Anh làm người sống đời sống thực vật tám tháng? Không thể nào?!
Cho nên anh hiện tại đang ở khoa phục hồi chức năng?
Cho nên anh cũng không phải tàn phế.
Hóa ra chị đang chăm sóc anh nha, khó trách, em đã nghĩ chị phát bệnh thần kinh, tự dưng đén bệnh viện làm công không—— Binh!!! Thanh âm bị gõ vào đầu.
Dám nói ta mắc bệnh điên, muốn chết.
/23
|