Kinh văn Phấn Toái Đại Pháp coi tất cả vật thể đều là do những hạt tròn mắt thường khó có thể nhìn thấy tạo thành. Mà Phấn Toái Đại Pháp chính là muốn chấn tất cả sự vật thành hạt tròn mắt thường khó có thể nhìn thấy kia.
Những thứ này đối với Luyện Khí sĩ bình thường của Tiên Đạo Đại Thế Giới mà nói quả thật rất khó lý giải. Bất quá, đối với Lâm Hi có được trí nhớ linh hồn khác mà nói, cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.
Toàn bộ sự vật đều do các hạt tròn mắt thường khó thấy tạo thành, đây chính là thường thức của một thế giới khác.
Bất quá, Lâm Hi tuy rằng có thể có thể hiểu rõ điểm này, có thể còn hiểu kỹ hơn cả những thứ viết trong Phấn Toái Đại Pháp, nhưng biết rõ cũng không phải sẽ làm được. Tựa như một người biết rõ mây là do hơi nước bốc hơi mà thành, nhưng không có nghĩa là hắn có thể điều khiển thiên văn, hưng vân bố vũ.
Lĩnh ngộ của Lâm Hi trong khoảng thời gian này cũng không phải không có. Nhưng Lâm Hi luôn cảm giác mình còn luôn kém một tầng nào đó mới có thể chính thức lĩnh ngộ được ý tứ của kinh văn.
Tu luyện của Lâm Hi hiện giờ đều là theo Phấn Toái chân khí rút ra từ trong đoàn năng lượng bàng bạc mà Nhiệm Vụ trưởng lão phong ấn trong cơ thể hắn. Nhưng loại Phấn Toái chân khí này không phải do hắn lĩnh ngộ ra, là Hoa trong kiếng, trăng trong nước, là tu vi của Nhiệm Vụ trưởng lão mà không phải là hắn.
Chỉ có lĩnh ngộ áo nghĩa kinh văn, Lâm Hi mới có thể chính thức tu luyện ra Phấn Toái chân khí thuộc về mình. Bằng không về sau nếu không có đoàn năng lượng kia của Nhiệm Vụ trưởng lão, hắn sẽ không thể nào thi triển ra năng lực Phấn Toái được.
- Chẳng lẽ, thật sự phải thu nạp đầy đủ Linh Hỏa Chi Thạch, mới có thể lĩnh ngộ được áo nghĩa của Phấn Toái Đại Pháp sao?
Lâm Hi như có điều suy nghĩ.
Trên người hắn cường đại nhất chính là Liệt Dương đại pháp. Nhưng Liệt Dương đại pháp đã tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn, cơ hồ đạt tới đỉnh phong mà Luyện Khí thập trọng có khả năng đạt tới rồi
Muốn tiến thêm một bước nữa, độ khó to lớn không cần nói cũng biết.
Vào lúc này, tu luyện công pháp khác chính là lựa chọn tốt nhất.
Phấn Toái Đại Pháp tuy rằng thâm thúy tối nghĩa, rất khó lĩnh ngộ. Nhưng đồng thời uy lực cũng hơn xa Liệt Dương đại pháp. Một khi tu luyện thành công, uy lực to lớn có thể nghĩ.
Dưới loại tình huống này, tu luyện Phấn Toái Đại Pháp tự nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất. Chỉ là tiến cảnh môn công pháp này thực sự quá chậm.
Một hồi cảm giác phiền muộn nổi lên, thân hình Lâm Hi khẽ động, mở mắt ra.
Lại lại!
Rất nhiều tuyết đọng văng ra khỏi người Lâm Hi, Lâm Hi mở mắt ra, bốn phía một mảnh mênh mông, lộ vẻ tuyết trắng. Tuyết rơi đầy trời như thế này ở Bắc Bộ Băng Nguyên rất là thường thấy.
Bốn phía im ắng, trên Ma kén do Địa Ngục Ma Long biến thành và Huyết kén do Tạp Mễ Lạp biến thành cũng phủ đầy tuyết, chợt nhìn, thật giống như hai đồi tuyết một lớn một nhỏ vậy.
Lâm Hi trong nội tâm đánh giá một phen, hai người này chỉ sợ còn cần một thời gian ngắn nữa mới có thể tỉnh lại.
- Nhiệm Vụ trưởng lão từng nói qua, không có ngộ tính một trong một vạn thì không cách nào lĩnh ngộ được môn công pháp này. Chẳng lẽ, ngộ tính của ta thật sự không cách nào lĩnh ngộ Phấn Toái Đại Pháp sao...
Trong đầu Lâm Hi hiện lên một ý niệm, dần dần lâm vào trầm tư.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Hi vẫn bảo trì loại tư thái trầm tư như thế, xếp bằng trong đống tuyết, vẫn không nhúc nhích.
Trong thiên địa tuyết rơi nhiều thêm, cũng không biết đã qua bao lâu, lúc ánh mắt Lâm Hi vô ý thức xẹt qua một mảnh bông tuyết thổi qua trước người, bỗng nhiên toàn thân chợt chấn động.
Trong tích tắc này, vô số ý niệm xẹt qua đầu Lâm Hi như thiểm điện. Cho tới nay, Lâm Hi vẫn luôn cảm giác nắm bắt được gì đó, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì lại phảng phất vẫn không rõ. Vẫn ở trong loại trạng thái lập lờ nước đôi, chỉ kém một bước lâm môn như thế.
Nhưng lúc ánh mắt Lâm Hi xẹt qua phiến bông tuyết kia và tuyết đọng khắp đầy người, loại cảm giác mông lung kia lập tức bị xuyên phá. Nếu như nhìn kỹ lại, có thể phát hiện, bất kể là tuyết rơi hay tuyết đọng, đều do vô số hạt tuyết cực nhỏ tạo thành.
- Ta hiểu rồi...
Lâm Hi toàn thân chấn động, thì thào tự nói.
Trong lúc nhất thời, trong óc của hắn, vô số hình ảnh không ngừng xoay tròn, hoán đổi. Trong chốc lát hạt tròn trở nên rõ ràng, 10 tỷ, 100 tỷ bông tuyết, hạt tuyết, trong chốc lát lại óng ánh sáng long lanh, như băng tinh vô cùng bóng loáng.
Bông tuyết, hạt tuyết... băng khối, băng tinh... trong đầu Lâm Hi chuyển qua vô số ý niệm. Trong tối tăm, phảng phất có trăm ngàn đại thủ vô hình trùng trùng điệp điệp rơi xuống, đồng thời đánh vào tất cả băng khối, băng tinh, băng xuyên, lập tức phịch một tiếng, trong đầu tất cả băng khối, băng xuyên, toàn bộ đều bị vỡ thành các hạt tròn thật nhỏ..
- Phấn Toái Đại Pháp...
Lâm Hi thì thào tự nói, trong đầu nổi lên một cổ hiểu ra trước nay chưa từng rõ.
Trong đầu của hắn xẹt qua rất nhiều ý niệm.
Tất cả tuyết đọng đều do hạt tuyết thật nhỏ tạo thành. Sau đó lúc đè ép tuyết đọng đến trình độ nhất định sẽ tạo thành tầng băng, khối băng hơi mỏng trên mặt đất kia. Cái này chẳng phải tương đương với lý niệm vạn vật do hạt tròn cực nhỏ tạo thành của Phấn Toái Đại Pháp sao?
Nhưng lúc băng tinh, băng xuyên bị một quyền nổ nát, sẽ hóa thành vô số hạt tuyết vụn băng nhỏ.
Đây không phải là Phấn Toái đơn giản nhất sao? !
Oanh!
Cơ hồ cùng một thời gian, Phấn Toái chân khí mà Nhiệm Vụ trưởng lão phong ấn trong cơ thể hắn đột nhiên nổ vang lên. Đây là chân khí mà Nhiệm Vụ trưởng lão lưu lại sinh ra cộng minh mãnh liệt với Lâm Hi.
Mà cùng lúc đó, trong đầu Lâm Hi, Phấn Toái Đại Pháp trước kia đột nhiên biến đổi, tâm pháp vốn thâm thúy tối nghĩa đột nhiên rực rỡ hẳn lên, đã có được một tầng àm nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Ông!
Từng tia Phấn Toái chân khí đột nhiên chảy xuôi ra từ trong phong ấn của Nhiệm Vụ trưởng lão. Chỉ có điều lúc này, những chân khí này không còn chảy ra đầu ngón tay Lâm Hi nữa mà vận chuyển trong đan điền của hắn. Những Phấn Toái chân khí này không còn khó thuần phục tựa như ngựa hoang thoát cương nữa mà vận chuyển dọc theo một vòng tuần hoàn đơn giản nhất, trụ cột nhất.
Phấn Toái chân khí vốn đến từ chân khí mà Nhiệm Vụ trưởng lão phong ấn vào cơ thể hắn, nhưng giờ không còn là lực lượng ngoại lai nữa, mà hoàn toàn chuyển hóa thành chân khí của bản thân Lâm Hi, không còn vô thủy chi nguyên như trước nữa.
Chân khí của Nhiệm Vụ trưởng lão giúp đẩy nhanh quá trình tu luyện cho Lâm Hi, giảm bớt cho hắn rất nhiều quá trình tu luyện khúc chiết. Nhưng tất cả trụ cột, lại đến từ lĩnh ngộ của Lâm Hi!
Thần Tiêu Sơn xa xôi, trong cương phong mênh mông, một ngọn núi lơ lửng.
Ngay lúc Lâm Hi đốn ngộ trong tuyết, lĩnh ngộ nội dung quan trọng tầng thứ nhất của Phấn Toái Đại Pháp thì Nhiệm Vụ trưởng lão trong đại điện cũng lập tức sinh ra cảm giác.
Ông!
Nhiệm Vụ trưởng lão mí mắt khi đóng khi mở, bắn ra một cổ tinh quang. Con ngươi sáng như tuyết xuyên qua hư không, nhìn về phía cực bắc.
- Hảo tiểu tử... còn nhanh hơn ta dự đoán một ít. Vậy mà nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được tinh nghĩa của Phấn Toái Đại Pháp.
Mí mắt Nhiệm Vụ trưởng lão có chút rung động bỗng nhúc nhích:
- Phấn Toái Đại Pháp cực khó luyện, toàn bộ lớp trẻ của Tiên Đạo Đại Thế Giới, có thể lĩnh ngộ rải rác không có mấy. Kể cả trong chân truyền đệ tử cũng không hơn 50 người. Có thể có ngộ tính như thế, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng mặc dù chỉ là tinh nghĩa tầng thứ nhất, uy lực không lớn. Bất quá, chờ sau khi ngươi tu luyện đến cảnh giới cao nhất sẽ biết bộ mặt thật của môn đại pháp này.
Nhiệm Vụ trưởng lão khóe miệng xẹt qua vẻ mĩm cười, lập tức dần nhắm mắt lại.
... ...
- Hô!
Gió bấc gào thét, khắp nơi yên tĩnh.
Lâm Hi triệt để tiến nhập vào nhập định.
Phấn Toái chân khí trong cơ thể hắn càng tụ càng nhiều, mỗi qua một khắc, Phấn Toái chân khí trong cơ thể Lâm Hi liền cường đại thêm một phần.
Nếu không phải có chân khí mà Nhiệm Vụ trưởng lão phong ấn trong cơ thể, nếu tu luyện bình thường, Lâm Hi cảm giác chỉ sợ một trăm ngày cũng khó có thể trúc cơ được.
Lâm Hi càng tu luyện, càng cảm giác được Phấn Toái Đại Pháp lăng lợi, đáng sợ, ngoan độc. Quả thực so với kiếm khí sắc bén nhất còn đáng sợ hơn.
- Chân thân bất động, tứ phương yên diệt...
Trong đầu Lâm Hi xẹt qua nội dung tâm pháp, một bên yên lặng tu luyện.
Trong phía đại địa rộng lớn này, Lâm Hi phảng phất như bị Thiên Địa quên lãng vậy, tuyết rơi không ngừng rơi vào trên người hắn, lần nữa phủ kín thân thể hắn dưới tuyết đọng.
Từ phía trên quan sát xuống dưới, trong thiên địa một mảnh ngân trang tố khỏa, căn bản không phân biệt ra gì. Tiến cảnh của Lâm Hi càng lúc càng nhanh, ba ngày sau đó, một cổ khí cơ lăng lợi nhàn nhạt từ dưới chỗ tuyết đọng mà hắn ẩn thân phóng ra. Cự lang, bạch hùng, tuyết bằng... ở xa xa cũng cảm giác bất an, lạnh run.
Mỗi khi qua một ngày, cổ khí cơ này cũng càng cường đại thêm một phần. Thậm chí ngay cả Địa Ngục Ma Long và Tạp Mễ Lạc ở Lâm Hi đang trong lúc ngủ say cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải chúng và Lâm Hi đã ký kết linh hồn khế ước, chỉ riêng cổ ý cảnh Phấn Toái tất cả này thôi đã khiến chúng khó chịu nổi rồi.
Bảy ngày sau đó, phạm vi mà cổ khí cơ lăng lệ kia ảnh hưởng cũng khuếch trương đến cực hạn. Trong phương viên trăm dặm đều trống rỗng, một đầu động vật cũng không có. Ngay cả sinh vật dưới nền tuyết sâu cũng đều biến mất hết.
Tất cả gió đến nơi này đều biến mất. Tựa như một trạng thái chân không vậy, tất cả tuyết đều rơi thẳng đứng xuống.
Cổ khí cơ lăng lệ kia giằng co ba ngày. Đến ngày thứ mười, tựa như thuỷ triều rút đi vậy, cổ khí cơ kia cũng dần nhạt lại, co rút lại, thối lui về phía Lâm Hi. Mà trong hư không, cổ khí tức khiến người bất an kia cũng dần biến mất, tựa như kiếm cắm trở trong vỏ vậy.
Đến ngày thứ mười bốn, gió tuyết lại khôi phục bình thường. Đại địa một mảnh trắng xoá, giống như không có gì xảy ra vậy.
- Ùm... ụm bò.... ò...!
Một đầu Tuyết Lộc cao to hơn cả nhân loại, khỏe mạnh cực đại, trên đầu có một cái nhung giác tuyết trắng, hiếu kỳ đi về hướng bọn người Lâm Hi. Nhưng lúc đến nơi cách Lâm Hi chừng trăm trượng thì đầu tuyết lộc kia đột nhiên run rẩy, trầm thấp Ùm... ụm bò.... ò... một tiếng, toàn thân đột nhiên cứng đờ, xuất hiện vô số lỗ nhỏ tựa như sợi lông, một cổ huyết thủy bắn ra, chảy xuôi trên mặt tuyết.
Đầu tuyết lộc này chỉ gầm nhẹ một tiếng, hai chân đã quỳ xuống, ngã vào trong đống tuyết.
Những thứ này đối với Luyện Khí sĩ bình thường của Tiên Đạo Đại Thế Giới mà nói quả thật rất khó lý giải. Bất quá, đối với Lâm Hi có được trí nhớ linh hồn khác mà nói, cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.
Toàn bộ sự vật đều do các hạt tròn mắt thường khó thấy tạo thành, đây chính là thường thức của một thế giới khác.
Bất quá, Lâm Hi tuy rằng có thể có thể hiểu rõ điểm này, có thể còn hiểu kỹ hơn cả những thứ viết trong Phấn Toái Đại Pháp, nhưng biết rõ cũng không phải sẽ làm được. Tựa như một người biết rõ mây là do hơi nước bốc hơi mà thành, nhưng không có nghĩa là hắn có thể điều khiển thiên văn, hưng vân bố vũ.
Lĩnh ngộ của Lâm Hi trong khoảng thời gian này cũng không phải không có. Nhưng Lâm Hi luôn cảm giác mình còn luôn kém một tầng nào đó mới có thể chính thức lĩnh ngộ được ý tứ của kinh văn.
Tu luyện của Lâm Hi hiện giờ đều là theo Phấn Toái chân khí rút ra từ trong đoàn năng lượng bàng bạc mà Nhiệm Vụ trưởng lão phong ấn trong cơ thể hắn. Nhưng loại Phấn Toái chân khí này không phải do hắn lĩnh ngộ ra, là Hoa trong kiếng, trăng trong nước, là tu vi của Nhiệm Vụ trưởng lão mà không phải là hắn.
Chỉ có lĩnh ngộ áo nghĩa kinh văn, Lâm Hi mới có thể chính thức tu luyện ra Phấn Toái chân khí thuộc về mình. Bằng không về sau nếu không có đoàn năng lượng kia của Nhiệm Vụ trưởng lão, hắn sẽ không thể nào thi triển ra năng lực Phấn Toái được.
- Chẳng lẽ, thật sự phải thu nạp đầy đủ Linh Hỏa Chi Thạch, mới có thể lĩnh ngộ được áo nghĩa của Phấn Toái Đại Pháp sao?
Lâm Hi như có điều suy nghĩ.
Trên người hắn cường đại nhất chính là Liệt Dương đại pháp. Nhưng Liệt Dương đại pháp đã tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn, cơ hồ đạt tới đỉnh phong mà Luyện Khí thập trọng có khả năng đạt tới rồi
Muốn tiến thêm một bước nữa, độ khó to lớn không cần nói cũng biết.
Vào lúc này, tu luyện công pháp khác chính là lựa chọn tốt nhất.
Phấn Toái Đại Pháp tuy rằng thâm thúy tối nghĩa, rất khó lĩnh ngộ. Nhưng đồng thời uy lực cũng hơn xa Liệt Dương đại pháp. Một khi tu luyện thành công, uy lực to lớn có thể nghĩ.
Dưới loại tình huống này, tu luyện Phấn Toái Đại Pháp tự nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất. Chỉ là tiến cảnh môn công pháp này thực sự quá chậm.
Một hồi cảm giác phiền muộn nổi lên, thân hình Lâm Hi khẽ động, mở mắt ra.
Lại lại!
Rất nhiều tuyết đọng văng ra khỏi người Lâm Hi, Lâm Hi mở mắt ra, bốn phía một mảnh mênh mông, lộ vẻ tuyết trắng. Tuyết rơi đầy trời như thế này ở Bắc Bộ Băng Nguyên rất là thường thấy.
Bốn phía im ắng, trên Ma kén do Địa Ngục Ma Long biến thành và Huyết kén do Tạp Mễ Lạp biến thành cũng phủ đầy tuyết, chợt nhìn, thật giống như hai đồi tuyết một lớn một nhỏ vậy.
Lâm Hi trong nội tâm đánh giá một phen, hai người này chỉ sợ còn cần một thời gian ngắn nữa mới có thể tỉnh lại.
- Nhiệm Vụ trưởng lão từng nói qua, không có ngộ tính một trong một vạn thì không cách nào lĩnh ngộ được môn công pháp này. Chẳng lẽ, ngộ tính của ta thật sự không cách nào lĩnh ngộ Phấn Toái Đại Pháp sao...
Trong đầu Lâm Hi hiện lên một ý niệm, dần dần lâm vào trầm tư.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Hi vẫn bảo trì loại tư thái trầm tư như thế, xếp bằng trong đống tuyết, vẫn không nhúc nhích.
Trong thiên địa tuyết rơi nhiều thêm, cũng không biết đã qua bao lâu, lúc ánh mắt Lâm Hi vô ý thức xẹt qua một mảnh bông tuyết thổi qua trước người, bỗng nhiên toàn thân chợt chấn động.
Trong tích tắc này, vô số ý niệm xẹt qua đầu Lâm Hi như thiểm điện. Cho tới nay, Lâm Hi vẫn luôn cảm giác nắm bắt được gì đó, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì lại phảng phất vẫn không rõ. Vẫn ở trong loại trạng thái lập lờ nước đôi, chỉ kém một bước lâm môn như thế.
Nhưng lúc ánh mắt Lâm Hi xẹt qua phiến bông tuyết kia và tuyết đọng khắp đầy người, loại cảm giác mông lung kia lập tức bị xuyên phá. Nếu như nhìn kỹ lại, có thể phát hiện, bất kể là tuyết rơi hay tuyết đọng, đều do vô số hạt tuyết cực nhỏ tạo thành.
- Ta hiểu rồi...
Lâm Hi toàn thân chấn động, thì thào tự nói.
Trong lúc nhất thời, trong óc của hắn, vô số hình ảnh không ngừng xoay tròn, hoán đổi. Trong chốc lát hạt tròn trở nên rõ ràng, 10 tỷ, 100 tỷ bông tuyết, hạt tuyết, trong chốc lát lại óng ánh sáng long lanh, như băng tinh vô cùng bóng loáng.
Bông tuyết, hạt tuyết... băng khối, băng tinh... trong đầu Lâm Hi chuyển qua vô số ý niệm. Trong tối tăm, phảng phất có trăm ngàn đại thủ vô hình trùng trùng điệp điệp rơi xuống, đồng thời đánh vào tất cả băng khối, băng tinh, băng xuyên, lập tức phịch một tiếng, trong đầu tất cả băng khối, băng xuyên, toàn bộ đều bị vỡ thành các hạt tròn thật nhỏ..
- Phấn Toái Đại Pháp...
Lâm Hi thì thào tự nói, trong đầu nổi lên một cổ hiểu ra trước nay chưa từng rõ.
Trong đầu của hắn xẹt qua rất nhiều ý niệm.
Tất cả tuyết đọng đều do hạt tuyết thật nhỏ tạo thành. Sau đó lúc đè ép tuyết đọng đến trình độ nhất định sẽ tạo thành tầng băng, khối băng hơi mỏng trên mặt đất kia. Cái này chẳng phải tương đương với lý niệm vạn vật do hạt tròn cực nhỏ tạo thành của Phấn Toái Đại Pháp sao?
Nhưng lúc băng tinh, băng xuyên bị một quyền nổ nát, sẽ hóa thành vô số hạt tuyết vụn băng nhỏ.
Đây không phải là Phấn Toái đơn giản nhất sao? !
Oanh!
Cơ hồ cùng một thời gian, Phấn Toái chân khí mà Nhiệm Vụ trưởng lão phong ấn trong cơ thể hắn đột nhiên nổ vang lên. Đây là chân khí mà Nhiệm Vụ trưởng lão lưu lại sinh ra cộng minh mãnh liệt với Lâm Hi.
Mà cùng lúc đó, trong đầu Lâm Hi, Phấn Toái Đại Pháp trước kia đột nhiên biến đổi, tâm pháp vốn thâm thúy tối nghĩa đột nhiên rực rỡ hẳn lên, đã có được một tầng àm nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Ông!
Từng tia Phấn Toái chân khí đột nhiên chảy xuôi ra từ trong phong ấn của Nhiệm Vụ trưởng lão. Chỉ có điều lúc này, những chân khí này không còn chảy ra đầu ngón tay Lâm Hi nữa mà vận chuyển trong đan điền của hắn. Những Phấn Toái chân khí này không còn khó thuần phục tựa như ngựa hoang thoát cương nữa mà vận chuyển dọc theo một vòng tuần hoàn đơn giản nhất, trụ cột nhất.
Phấn Toái chân khí vốn đến từ chân khí mà Nhiệm Vụ trưởng lão phong ấn vào cơ thể hắn, nhưng giờ không còn là lực lượng ngoại lai nữa, mà hoàn toàn chuyển hóa thành chân khí của bản thân Lâm Hi, không còn vô thủy chi nguyên như trước nữa.
Chân khí của Nhiệm Vụ trưởng lão giúp đẩy nhanh quá trình tu luyện cho Lâm Hi, giảm bớt cho hắn rất nhiều quá trình tu luyện khúc chiết. Nhưng tất cả trụ cột, lại đến từ lĩnh ngộ của Lâm Hi!
Thần Tiêu Sơn xa xôi, trong cương phong mênh mông, một ngọn núi lơ lửng.
Ngay lúc Lâm Hi đốn ngộ trong tuyết, lĩnh ngộ nội dung quan trọng tầng thứ nhất của Phấn Toái Đại Pháp thì Nhiệm Vụ trưởng lão trong đại điện cũng lập tức sinh ra cảm giác.
Ông!
Nhiệm Vụ trưởng lão mí mắt khi đóng khi mở, bắn ra một cổ tinh quang. Con ngươi sáng như tuyết xuyên qua hư không, nhìn về phía cực bắc.
- Hảo tiểu tử... còn nhanh hơn ta dự đoán một ít. Vậy mà nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được tinh nghĩa của Phấn Toái Đại Pháp.
Mí mắt Nhiệm Vụ trưởng lão có chút rung động bỗng nhúc nhích:
- Phấn Toái Đại Pháp cực khó luyện, toàn bộ lớp trẻ của Tiên Đạo Đại Thế Giới, có thể lĩnh ngộ rải rác không có mấy. Kể cả trong chân truyền đệ tử cũng không hơn 50 người. Có thể có ngộ tính như thế, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng mặc dù chỉ là tinh nghĩa tầng thứ nhất, uy lực không lớn. Bất quá, chờ sau khi ngươi tu luyện đến cảnh giới cao nhất sẽ biết bộ mặt thật của môn đại pháp này.
Nhiệm Vụ trưởng lão khóe miệng xẹt qua vẻ mĩm cười, lập tức dần nhắm mắt lại.
... ...
- Hô!
Gió bấc gào thét, khắp nơi yên tĩnh.
Lâm Hi triệt để tiến nhập vào nhập định.
Phấn Toái chân khí trong cơ thể hắn càng tụ càng nhiều, mỗi qua một khắc, Phấn Toái chân khí trong cơ thể Lâm Hi liền cường đại thêm một phần.
Nếu không phải có chân khí mà Nhiệm Vụ trưởng lão phong ấn trong cơ thể, nếu tu luyện bình thường, Lâm Hi cảm giác chỉ sợ một trăm ngày cũng khó có thể trúc cơ được.
Lâm Hi càng tu luyện, càng cảm giác được Phấn Toái Đại Pháp lăng lợi, đáng sợ, ngoan độc. Quả thực so với kiếm khí sắc bén nhất còn đáng sợ hơn.
- Chân thân bất động, tứ phương yên diệt...
Trong đầu Lâm Hi xẹt qua nội dung tâm pháp, một bên yên lặng tu luyện.
Trong phía đại địa rộng lớn này, Lâm Hi phảng phất như bị Thiên Địa quên lãng vậy, tuyết rơi không ngừng rơi vào trên người hắn, lần nữa phủ kín thân thể hắn dưới tuyết đọng.
Từ phía trên quan sát xuống dưới, trong thiên địa một mảnh ngân trang tố khỏa, căn bản không phân biệt ra gì. Tiến cảnh của Lâm Hi càng lúc càng nhanh, ba ngày sau đó, một cổ khí cơ lăng lợi nhàn nhạt từ dưới chỗ tuyết đọng mà hắn ẩn thân phóng ra. Cự lang, bạch hùng, tuyết bằng... ở xa xa cũng cảm giác bất an, lạnh run.
Mỗi khi qua một ngày, cổ khí cơ này cũng càng cường đại thêm một phần. Thậm chí ngay cả Địa Ngục Ma Long và Tạp Mễ Lạc ở Lâm Hi đang trong lúc ngủ say cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải chúng và Lâm Hi đã ký kết linh hồn khế ước, chỉ riêng cổ ý cảnh Phấn Toái tất cả này thôi đã khiến chúng khó chịu nổi rồi.
Bảy ngày sau đó, phạm vi mà cổ khí cơ lăng lệ kia ảnh hưởng cũng khuếch trương đến cực hạn. Trong phương viên trăm dặm đều trống rỗng, một đầu động vật cũng không có. Ngay cả sinh vật dưới nền tuyết sâu cũng đều biến mất hết.
Tất cả gió đến nơi này đều biến mất. Tựa như một trạng thái chân không vậy, tất cả tuyết đều rơi thẳng đứng xuống.
Cổ khí cơ lăng lệ kia giằng co ba ngày. Đến ngày thứ mười, tựa như thuỷ triều rút đi vậy, cổ khí cơ kia cũng dần nhạt lại, co rút lại, thối lui về phía Lâm Hi. Mà trong hư không, cổ khí tức khiến người bất an kia cũng dần biến mất, tựa như kiếm cắm trở trong vỏ vậy.
Đến ngày thứ mười bốn, gió tuyết lại khôi phục bình thường. Đại địa một mảnh trắng xoá, giống như không có gì xảy ra vậy.
- Ùm... ụm bò.... ò...!
Một đầu Tuyết Lộc cao to hơn cả nhân loại, khỏe mạnh cực đại, trên đầu có một cái nhung giác tuyết trắng, hiếu kỳ đi về hướng bọn người Lâm Hi. Nhưng lúc đến nơi cách Lâm Hi chừng trăm trượng thì đầu tuyết lộc kia đột nhiên run rẩy, trầm thấp Ùm... ụm bò.... ò... một tiếng, toàn thân đột nhiên cứng đờ, xuất hiện vô số lỗ nhỏ tựa như sợi lông, một cổ huyết thủy bắn ra, chảy xuôi trên mặt tuyết.
Đầu tuyết lộc này chỉ gầm nhẹ một tiếng, hai chân đã quỳ xuống, ngã vào trong đống tuyết.
/1561
|