Tới một mức độ nào đó loại tư cách tiến nhập đặc thù này so với ban thưởng một kiện tiên khí đối với cường giả Tiên Đạo mà nói còn hấp dẫn và giá trị lớn hơn nhiều.
- Ha ha, không ngờ Long Băng Nhan còn đích thân tới cầu thân tử nha. Lúc này vừa vặn tiện nghi cho ta.
Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ, tâm tình sảng khoái rất nhiều.
Pháp lực đã ngưng tụ tới cực điểm, hắn chỉ còn kém một chút là đột phá tới Luyện Khí đệ lục trọng Phù Lục Kỳ, thực lực tăng vọt lần nữa ai đối phó ai còn không nhất định.
Tâm niệm vừa động, Lâm Hi đã chuẩn nhờ vào lực lượng Thì Ngọ Thú đột phá.
Mà cùng lúc đó bên ngoài Huyền Vũ Đại Bích Lũy...
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động, đất bay đá chạy, cả Tử Quang Hải lúc này như biến thành một khu vực phế tích.
Tiếng gào thét to lớn của thủ hộ thú uy thế kinh thiên động địa.
- Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng, nghĩ biện pháp đem dẫn thủ hộ thú rời đi đi. Dùng lực lượng của thủ hộ thú trùng kích Huyền Vũ Đại Bích Lũy!
Âm thanh của Long Băng Nhan vang lên trong hư không. Mặc dù trong hỗn loạn và nguy hiểm tới cỡ nào, nàng cũng bảo trì lý trí và tỉnh táo của bản thân. Thậm chí còn định lợi dụng lực lượng của thủ hộ thú đi công phá Huyền Vũ Đại Bích Lũy của Lâm Hi.
- Không được! Đây đã là lần thứ bảy. Mỗi lần còn cách quả cầu kim loại kia thì nó sẽ đi vòng qua. Không có cách nào mượn lực lượng của nó va chạm cả.
Mộ Dung Viễn lắc đầu, hô hấp hỗn loạn.
Một yêu thú thập trọng đỉnh phong, Nửa bước thuần dương thì thực lực quá mức khủng bố, dù là Mộ Dung Viễn có được tu vi Một quả chi cảnh trước mặt Thủ hộ thú cũng không đủ nhìn.
- Không cần nếm thử! Thủ hộ thú là linh thú của Thì Ngọ Thú, lực lượng tới từ mặt đất Tử Quang Hải này. Quả cầu kim loại kia, hoặc là nói Huyền Vũ Đại Bích Lũy ẩn ẩn dung hợp với mặt đất nơi này. Nếu công kích chẳng khác gì nó tự công kích chính nó, cho nên thủ hộ thú mỗi lần tiếp cận đều đi vòng qua.
Thập trọng Thánh vương Công Tôn Lượng ẩn ẩn cảm giác ra cái gì đó, mở miệng nói.
- Hừ! Chẳng lẽ tiện nghi cho hắn vậy sao?
Ánh mắt Long Băng Nhan lạnh lẽo, xiết chặt nắm đấm của mình lườm qua Huyền Vũ Đại Bích Lũy bất độn ở phương xa, sắc mặt tái nhợt.
Trong Thần Tiêu Tông, Long Băng Nhan có được danh xưng Băng mỹ nhân. Trên mặt thường xuyên như băng giá không thay đổi, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Loại biểu lộ như sông băng này kỳ thật là tới từ lòng tin cường đại của Long Băng Nhan. Nàng giỏi về tâm kế, nàng trí tuệ siêu quần, nàng nhất cử nhất động đều có tính toán kỹ càng, cơ hồ không có gì vượt qua ngoài ý muốn của nàng cả, trong lòng nàng không có gợn sóng. Nàng lạnh lùng hoàn toàn là vì biểu hiện tự tin của mình.
Từ khi bước vào Thần Tiêu Tông thì nàng chưa từng bị thua thiệt lần nào. Cho dù là Thần phi lợi hại hơn cũng từng ăn thiệt thòi từ nàng. Nhưng mà Lâm Hi nhập môn muộn, địa vị thấp, thực lực không bằng nàng lại có thể làm cho nàng liên tục thất thủ, bất kể là trí tuệ, tâm kế ở trên người của Lâm Hi hoàn toàn không có chút hiệu quả nào cả.
Chuyện này trong kinh nghiệm của Long Băng Nhan phải nói là điên cuồng. Cũng chỉ khi đối mặt với Lâm Hi thì Long Băng Nhan mới có thể thất thố nhiều lần như vậy.
Chỉ cần nghĩ tới Lâm Hi trước sau đều phá hư kế hoạch của nàng, hiện tại càng đoạt lấy Thì Ngọ Thú và hiện giờ đang vụng trộm tụ luyện trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy thì Long Băng Nhan không cách nào kiềm nén được, vô cùng khuất nhục.
- Thần phi không cần để ý, thủ hộ thú qua một lát sẽ biến mất ngay thôi. Tuy thực lực của Lâm Hi không tệ, nhưng mà lấy một địch ba hắn không có chút phần thắng nào cả. Hắn trốn không thoát. Đợi sau khi giải quyết xong thủ hộ thú này, đến lúc đó tự nhiên sẽ tìm ra biện pháp giải quyết hắn ngay thôi.
Công Tôn Lượng nhìn ra được tâm tình của Long Băng Nhan không tốt, lúc này ở bên cạnh mở miệng an ủi, đồng thời bàn tay của hắn có một đạo tiên khí đánh bay thủ hộ thú ra xa.
Oanh!
Thủ hộ thú vốn định công kích Mộ Dung Viễn, nhưng lúc này lập tức quay đầu qua và bổ nhào về phía Công Tôn Lượng. Lúc còn cách Công Tôn Lượng không xa thì lại có một đạo công kích đánh tới, Thủ hộ thú lập tức quay lại nhào qua phía Long Băng Nhan... Một đầu Thủ hộ thú thập trọng đỉnh phong cứ như vậy bị Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng đẩy qua đẩy lại.
Thủ hộ thú linh trí không đủ, khuyết thiếu trí tuệ, lúc này đã bị khai thác nhược điểm này không thể nghi ngờ, bị tâm kế của Long Băng Nhan đùa nghịch xoay quanh. Ba người qua lại giống như đá bóng vậy, khống chế Thủ hộ thú .
Nhưng mà cho dù là Long Băng Nhan hay là Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng cũng không có cảm giác nhàn nhã như đá bóng. Bóng da là dùng để giải trí, nhiều nhất là đá bay, nhưng mà Thủ hộ thú không có Đá bay đi thì hậu quả không phải đơn giản như vậy..
Công Tôn Lượng còn dễ nói, Long Băng Nhan cùng Mộ Dung Viễn, nhẹ thì trọng thương, nghiêm trọng thì chính là tử vong. Giống như một con quái vật lúc sắp chết cũng sẽ cắn ba người, giống như ba người căm hận Lâm Hi!
Oanh!
Một đạo hỏa diễm phá không bay tới đánh vào Huyền Vũ Đại Bích Lũy ở xa xa, Oanh một tiếng, hỏa diễm văng khắp nơi, một đạo chu tước chi hỏa dường như bắn ngược về. Mà cùng lúc đó Huyền Vũ Đại Bích Lũy cũng chấn động một cái.
- Long Băng Nhan, vô dụng thôi. Ngươi căn bản không thể công phá Huyền Vũ Đại Bích Lũy của ta đâu! Đúng rồi, sư tỷ, quên thông tri ngươi. Thì Ngọ Thú của ngươi ta đang chuẩn bị hấp thu. Cám ơn ngươi. Ta sẽ nhớ kỹ sư tỷ chiếu cố với ta.
Âm thanh Lâm Hi mỉa mai vang lên trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy.
Nghe được giọng của Lâm Hi thì thần sắc Long Băng Nhan tái nhợt, mặt như băng sương:
- Lâm Hi, ngươi sẽ hối hận! Tuy ngươi có được Thì Ngọ Thú, nhưng ta sợ ngươi không có mạng hưởng dụng đâu. Tử Quang Hải chính là nơi chôn thây của ngươi đấy.
- Ha ha, đây có thể xem như uy hiếp không? Long Băng Nhan, chờ ta hấp thu năng lượng trong Thì Ngọ Thú xong, ai đuổi giết ai còn không nhất định.
Trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy có tiếng cười lạnh của Lâm Hi vang lên, không hề để ý tới Long Băng Nhan, hai tay hợp lại và có tiếng nổ vang lên, một đạo chân khí mạnh mẽ xuyên qua phong ấn đánh vào người Thì Ngọ Thú.
Thì Ngọ Thú chính là tạo vật của thời gian, tuy nhìn hoạt bát và giống như con ngựa nhỏ bỏ túi, nhưng kỳ thật không phải tính mạng chân chính.
Chân khí của Lâm Hi vừa mới đánh vào trong người Thì Ngọ Thú thì chấn động lan ra khắp toàn thân, đột nhiên biến ảo trước mặt, một đạo tinh thần hàng lâm trong bóng tối vô tận, một đạo lực lượng thời gian bàng bạc giống như năng lượng ngôi sao hiện ra.
- Đây là...
Lâm Hi chớp chớp Con mắt , trong nội tâm xuất hiện một tia hiểu ra:
- Khe hở thời gian...
Trong cảm giác của Lâm Hi thì trong cơ thể Thì Ngọ Thú giống như một cái thông đạo, năng lượng chính thức của Thì Ngọ Thú lơ lửng trước mặt Lâm Hi.
Đây là năng lượng thời gian và không gian kết hợp lại, cũng là năng lượng nguyên khí đặc thù. Cũng không phải chỉ là một tia năng lượng, mà là nhiều loại năng lượng cộng đồng tập hợp mà thành.
- Ha ha, không ngờ Long Băng Nhan còn đích thân tới cầu thân tử nha. Lúc này vừa vặn tiện nghi cho ta.
Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ, tâm tình sảng khoái rất nhiều.
Pháp lực đã ngưng tụ tới cực điểm, hắn chỉ còn kém một chút là đột phá tới Luyện Khí đệ lục trọng Phù Lục Kỳ, thực lực tăng vọt lần nữa ai đối phó ai còn không nhất định.
Tâm niệm vừa động, Lâm Hi đã chuẩn nhờ vào lực lượng Thì Ngọ Thú đột phá.
Mà cùng lúc đó bên ngoài Huyền Vũ Đại Bích Lũy...
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động, đất bay đá chạy, cả Tử Quang Hải lúc này như biến thành một khu vực phế tích.
Tiếng gào thét to lớn của thủ hộ thú uy thế kinh thiên động địa.
- Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng, nghĩ biện pháp đem dẫn thủ hộ thú rời đi đi. Dùng lực lượng của thủ hộ thú trùng kích Huyền Vũ Đại Bích Lũy!
Âm thanh của Long Băng Nhan vang lên trong hư không. Mặc dù trong hỗn loạn và nguy hiểm tới cỡ nào, nàng cũng bảo trì lý trí và tỉnh táo của bản thân. Thậm chí còn định lợi dụng lực lượng của thủ hộ thú đi công phá Huyền Vũ Đại Bích Lũy của Lâm Hi.
- Không được! Đây đã là lần thứ bảy. Mỗi lần còn cách quả cầu kim loại kia thì nó sẽ đi vòng qua. Không có cách nào mượn lực lượng của nó va chạm cả.
Mộ Dung Viễn lắc đầu, hô hấp hỗn loạn.
Một yêu thú thập trọng đỉnh phong, Nửa bước thuần dương thì thực lực quá mức khủng bố, dù là Mộ Dung Viễn có được tu vi Một quả chi cảnh trước mặt Thủ hộ thú cũng không đủ nhìn.
- Không cần nếm thử! Thủ hộ thú là linh thú của Thì Ngọ Thú, lực lượng tới từ mặt đất Tử Quang Hải này. Quả cầu kim loại kia, hoặc là nói Huyền Vũ Đại Bích Lũy ẩn ẩn dung hợp với mặt đất nơi này. Nếu công kích chẳng khác gì nó tự công kích chính nó, cho nên thủ hộ thú mỗi lần tiếp cận đều đi vòng qua.
Thập trọng Thánh vương Công Tôn Lượng ẩn ẩn cảm giác ra cái gì đó, mở miệng nói.
- Hừ! Chẳng lẽ tiện nghi cho hắn vậy sao?
Ánh mắt Long Băng Nhan lạnh lẽo, xiết chặt nắm đấm của mình lườm qua Huyền Vũ Đại Bích Lũy bất độn ở phương xa, sắc mặt tái nhợt.
Trong Thần Tiêu Tông, Long Băng Nhan có được danh xưng Băng mỹ nhân. Trên mặt thường xuyên như băng giá không thay đổi, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Loại biểu lộ như sông băng này kỳ thật là tới từ lòng tin cường đại của Long Băng Nhan. Nàng giỏi về tâm kế, nàng trí tuệ siêu quần, nàng nhất cử nhất động đều có tính toán kỹ càng, cơ hồ không có gì vượt qua ngoài ý muốn của nàng cả, trong lòng nàng không có gợn sóng. Nàng lạnh lùng hoàn toàn là vì biểu hiện tự tin của mình.
Từ khi bước vào Thần Tiêu Tông thì nàng chưa từng bị thua thiệt lần nào. Cho dù là Thần phi lợi hại hơn cũng từng ăn thiệt thòi từ nàng. Nhưng mà Lâm Hi nhập môn muộn, địa vị thấp, thực lực không bằng nàng lại có thể làm cho nàng liên tục thất thủ, bất kể là trí tuệ, tâm kế ở trên người của Lâm Hi hoàn toàn không có chút hiệu quả nào cả.
Chuyện này trong kinh nghiệm của Long Băng Nhan phải nói là điên cuồng. Cũng chỉ khi đối mặt với Lâm Hi thì Long Băng Nhan mới có thể thất thố nhiều lần như vậy.
Chỉ cần nghĩ tới Lâm Hi trước sau đều phá hư kế hoạch của nàng, hiện tại càng đoạt lấy Thì Ngọ Thú và hiện giờ đang vụng trộm tụ luyện trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy thì Long Băng Nhan không cách nào kiềm nén được, vô cùng khuất nhục.
- Thần phi không cần để ý, thủ hộ thú qua một lát sẽ biến mất ngay thôi. Tuy thực lực của Lâm Hi không tệ, nhưng mà lấy một địch ba hắn không có chút phần thắng nào cả. Hắn trốn không thoát. Đợi sau khi giải quyết xong thủ hộ thú này, đến lúc đó tự nhiên sẽ tìm ra biện pháp giải quyết hắn ngay thôi.
Công Tôn Lượng nhìn ra được tâm tình của Long Băng Nhan không tốt, lúc này ở bên cạnh mở miệng an ủi, đồng thời bàn tay của hắn có một đạo tiên khí đánh bay thủ hộ thú ra xa.
Oanh!
Thủ hộ thú vốn định công kích Mộ Dung Viễn, nhưng lúc này lập tức quay đầu qua và bổ nhào về phía Công Tôn Lượng. Lúc còn cách Công Tôn Lượng không xa thì lại có một đạo công kích đánh tới, Thủ hộ thú lập tức quay lại nhào qua phía Long Băng Nhan... Một đầu Thủ hộ thú thập trọng đỉnh phong cứ như vậy bị Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng đẩy qua đẩy lại.
Thủ hộ thú linh trí không đủ, khuyết thiếu trí tuệ, lúc này đã bị khai thác nhược điểm này không thể nghi ngờ, bị tâm kế của Long Băng Nhan đùa nghịch xoay quanh. Ba người qua lại giống như đá bóng vậy, khống chế Thủ hộ thú .
Nhưng mà cho dù là Long Băng Nhan hay là Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng cũng không có cảm giác nhàn nhã như đá bóng. Bóng da là dùng để giải trí, nhiều nhất là đá bay, nhưng mà Thủ hộ thú không có Đá bay đi thì hậu quả không phải đơn giản như vậy..
Công Tôn Lượng còn dễ nói, Long Băng Nhan cùng Mộ Dung Viễn, nhẹ thì trọng thương, nghiêm trọng thì chính là tử vong. Giống như một con quái vật lúc sắp chết cũng sẽ cắn ba người, giống như ba người căm hận Lâm Hi!
Oanh!
Một đạo hỏa diễm phá không bay tới đánh vào Huyền Vũ Đại Bích Lũy ở xa xa, Oanh một tiếng, hỏa diễm văng khắp nơi, một đạo chu tước chi hỏa dường như bắn ngược về. Mà cùng lúc đó Huyền Vũ Đại Bích Lũy cũng chấn động một cái.
- Long Băng Nhan, vô dụng thôi. Ngươi căn bản không thể công phá Huyền Vũ Đại Bích Lũy của ta đâu! Đúng rồi, sư tỷ, quên thông tri ngươi. Thì Ngọ Thú của ngươi ta đang chuẩn bị hấp thu. Cám ơn ngươi. Ta sẽ nhớ kỹ sư tỷ chiếu cố với ta.
Âm thanh Lâm Hi mỉa mai vang lên trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy.
Nghe được giọng của Lâm Hi thì thần sắc Long Băng Nhan tái nhợt, mặt như băng sương:
- Lâm Hi, ngươi sẽ hối hận! Tuy ngươi có được Thì Ngọ Thú, nhưng ta sợ ngươi không có mạng hưởng dụng đâu. Tử Quang Hải chính là nơi chôn thây của ngươi đấy.
- Ha ha, đây có thể xem như uy hiếp không? Long Băng Nhan, chờ ta hấp thu năng lượng trong Thì Ngọ Thú xong, ai đuổi giết ai còn không nhất định.
Trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy có tiếng cười lạnh của Lâm Hi vang lên, không hề để ý tới Long Băng Nhan, hai tay hợp lại và có tiếng nổ vang lên, một đạo chân khí mạnh mẽ xuyên qua phong ấn đánh vào người Thì Ngọ Thú.
Thì Ngọ Thú chính là tạo vật của thời gian, tuy nhìn hoạt bát và giống như con ngựa nhỏ bỏ túi, nhưng kỳ thật không phải tính mạng chân chính.
Chân khí của Lâm Hi vừa mới đánh vào trong người Thì Ngọ Thú thì chấn động lan ra khắp toàn thân, đột nhiên biến ảo trước mặt, một đạo tinh thần hàng lâm trong bóng tối vô tận, một đạo lực lượng thời gian bàng bạc giống như năng lượng ngôi sao hiện ra.
- Đây là...
Lâm Hi chớp chớp Con mắt , trong nội tâm xuất hiện một tia hiểu ra:
- Khe hở thời gian...
Trong cảm giác của Lâm Hi thì trong cơ thể Thì Ngọ Thú giống như một cái thông đạo, năng lượng chính thức của Thì Ngọ Thú lơ lửng trước mặt Lâm Hi.
Đây là năng lượng thời gian và không gian kết hợp lại, cũng là năng lượng nguyên khí đặc thù. Cũng không phải chỉ là một tia năng lượng, mà là nhiều loại năng lượng cộng đồng tập hợp mà thành.
/1561
|