Bầu không khí trong trường trở nên im ắng lạ thường, Nhàn và Trân không hề biết nó lại giấu kín như vậy, hai cô cứ luôn nói với nó phải nhịn ba nhỏ ( sau này tụi con thơ tác giả sẽ gọi là ba nhỏ nha ), nhưng bây giờ nghĩ lại thấy nó nói cũng đúng, tại sao lại nhịn trong khi đó chỉ đổi lại là ngày nào cũng bị tụi con trai bám lấy, hai cô thật ngu ngốc khi trong người có võ mà không dám chống lại, bây giờ nghĩ cũng thấy mình ngu thiệt - Tao xin lỗi mày vì đã không biết mày nghĩ gì, có chấp nhận làm theo ý của tao và Trân hay không, mày hãy hứa với tao sau này không được mất kiểm soát nữa, có nghe chưa - Nhàn ôm nó
- Tao hứa, nhưng ngược lại hai tụi bây phải mạnh mẽ lên, đừng để cho người ta ức hiếp nữa - nó nói, Tùy theo trường hợp nha mấy đứa : nó suy nghĩ nhưng không nói ra
- Ok - Trân cũng nhảy vào ôm chầm lấy hai cô bạn
- Hết kịch rồi, giờ vào học cũng đến, các em tản ra là vừa rồi đó - cô Như nói, tất cả những người có mặt trong căn - tin điều nghe theo lời cô về lớp
Hai con bạn của nó tuy nhìn vẻ bề ngoài không thua kém ai nhưng rất yếu đuối, nhất là nhỏ Trân, gặp chuyện gì quan trọng cũng chỉ biết đứng hình, nó hứa sau này sẽ huấn luyện hai cô gái này trở nên thật mạnh mẽ mới được
Tụi hắn nảy giờ không nói tiếng nào, đứng đó nhìn tụi nó mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình, hắn chưa từng nghĩ mình chính là người đem lại nhiều đau khổ cho nó đến vậy, có phải hắn lạnh lùng với nó quá mức cho phép hay không ?, tin nhắn nó gửi hắn điều đọc hết nhưng vì ngại nên không trả lời, hắn đáng trách lắm hả ?, không trả lời tin nhắn của nó thì đâu thể hiện rằng hắn ghét nó đâu? ( đúng là không biết tính cách của con gái gì hết )
Tụi hắn và tụi nó về lớp, tiết này là tiết anh văn, bà cô Lan lùng chết tiệt, hôm bữa dám cho nó cây gậy vào cột kiểm tra miệng, hôm nay nó nhất định phải trả thù bả, mặt nó gian dần lên, đây là tính cách thật của nó, lâu nay ở trong võ bọc hiền lành nên nó chả làm gì được, thoát ra rồi thì ngu gì mà không phá, há há há
Tả một chút về bà Lan nè : cao khoảng mét năm mươi lăm, nặng sáu chục ki lô gam, da màu trắng nhờ vào phấn, áo dài màu vàng chủ đạo là những bông hồng đẹp rực rở, quần thì.... một màu hường lóe cả mắt người nhìn, tóc cắt ngắn tới bả vai, đã ngắn mà còn uốn, độ tuổi thì... 45 tuổi ( già mà điệu )
- Cả lớp đứng - thấy bà lùng vào, hắn đứng lên nói
Thành viên trong lớp nghe theo đứng lên chào bà Lan lùng, cô vẩy tay, cả lớp ngồi xuống, xong cô đi lên bàn giáo viên, đặt túi xách lên bàn xong đặt mong xuống ghế nói:
- Trả bài - cô Lan lấy từ trong túi ra một cuốn sổ có để tên Sổ cá nhân
Cả lớp giả bộ sợ sệch cuối đầu xuống, trong lớp này ai cũng có bằng đại học hết rồi thì làm sao mà sợ cái môn tiếng anh của lớp 12 cỏn con này chứ, há ha ha ha
Nó dơ tay sung phong trả bài, hôm bài bà chết với tôi bà Lan lùng, nó nở một nụ cười tươi ới là tươi, nhìn nó cười như vậy, Trân và Nhàn cảm thấy bất an, hai nhỏ thở dài, nó mà trở về với cái tính cách này thì không biết ông trời có cứu nổi bà Lan lùng không nữa
- Cô mới bạn Phương Thùy - cô Lan nói
Nó cầm quyển vở anh văn hướng bụt giảng mà bước đi trong lòng đang cười rất sảng khoái, Thùy đặt quyển vở lên bàn quay mặt xuống lớp nháy mắt làm cả lớp cứ nghĩ nó lên cơn sản
- Bửa rồi em ăn gậy phải hông... - nói đến đây cô dừng một chút
Móa, tính chọc bà đây hả, tôi tính cho bà bị nhẹ thôi nhưng do bà khiêu chiến trước, đừng trách tôi ra tay độc ác : nó nghĩ
- Bửa rồi cô có dặn các em về viết một bài luận đề tài tự do, thế em làm chưa Thùy - cô nói tiếp, giọng như thách thức nó
- Mời cô xem vở - nó chỉ tay vào cuốn vở
- Em làm tốt lắm - cô vừa xem vở của nó vừa gật đầu nói
- Mười điểm, cộng với cây một là mười một chia đôi ra còn sáu rưỡi làm tròn thành bảy - Cô Lan nói
- Hì hì, sao cô đẹp quá vậy, mặt cô trắng như bông cao ấy, cô óm như Ngọc Trinh ấy, tóc cô dài và mượt mà như siêu mẫu Thanh Hằng ấy, cô cao như mấy cô người mẫu uốn gãy cả đốt sống sàn diễn ấy ( mấy nhỏ múa cột đó các chế ), cô là một người có con mắt thẩm mĩ rất cao, bộ áo dài cô chọn ngày hôm này rất tuyệt vời * đến đây nó đưa ngón tay cái lên *, em cảm thấy cô như bà già 20 tuổi vậy đấy - nó cười tươi khen khiến bà cô cười hiếp cả mắt nhưng bả đâu biết những lời đó đội lốt một lời chê
Mỗi lần nó điều nhấn mạnh những chữ quan trọng như : óm, cao, tóc dài, con mắt thẩm mĩ, trắng, bà già, áo dài
- Em quá khen rồi - cô Lan lùng vẩy tay, làm như gái 18 còn ngại ngùng khi gặp bạn trai
Cả lớp nảy giờ nhịn cười muốn nát cả ruột gan phèo phổi, nó có nhiều điều khác lạ quá, không giống trước kia gì hết nhưng cả lớp thích nó bây giờ hơn. Hài làm sao mà đến hắn cũng phải nhịn cười một cách đau đớn nữa kìa, không ngờ bà cô đó ở nhà bả ăn cái giống gì mà khôn thấy sợ luôn ấy chứ
++++++++++++
Tác giả tám chút xíu
Sau này gọi mình là sanry nha, mình chưa qua cấp ba nên không biết các môn học sắp xếp như thế nào nên mình sẽ làm theo thời khóa biểu cấp hai, mong các bạn thông cảm, còn một điều nữa là mỗi ngày trường PABZ học mười tiết nhá, còn nữa, sanry sẽ giới thiệu sau
- Tao hứa, nhưng ngược lại hai tụi bây phải mạnh mẽ lên, đừng để cho người ta ức hiếp nữa - nó nói, Tùy theo trường hợp nha mấy đứa : nó suy nghĩ nhưng không nói ra
- Ok - Trân cũng nhảy vào ôm chầm lấy hai cô bạn
- Hết kịch rồi, giờ vào học cũng đến, các em tản ra là vừa rồi đó - cô Như nói, tất cả những người có mặt trong căn - tin điều nghe theo lời cô về lớp
Hai con bạn của nó tuy nhìn vẻ bề ngoài không thua kém ai nhưng rất yếu đuối, nhất là nhỏ Trân, gặp chuyện gì quan trọng cũng chỉ biết đứng hình, nó hứa sau này sẽ huấn luyện hai cô gái này trở nên thật mạnh mẽ mới được
Tụi hắn nảy giờ không nói tiếng nào, đứng đó nhìn tụi nó mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình, hắn chưa từng nghĩ mình chính là người đem lại nhiều đau khổ cho nó đến vậy, có phải hắn lạnh lùng với nó quá mức cho phép hay không ?, tin nhắn nó gửi hắn điều đọc hết nhưng vì ngại nên không trả lời, hắn đáng trách lắm hả ?, không trả lời tin nhắn của nó thì đâu thể hiện rằng hắn ghét nó đâu? ( đúng là không biết tính cách của con gái gì hết )
Tụi hắn và tụi nó về lớp, tiết này là tiết anh văn, bà cô Lan lùng chết tiệt, hôm bữa dám cho nó cây gậy vào cột kiểm tra miệng, hôm nay nó nhất định phải trả thù bả, mặt nó gian dần lên, đây là tính cách thật của nó, lâu nay ở trong võ bọc hiền lành nên nó chả làm gì được, thoát ra rồi thì ngu gì mà không phá, há há há
Tả một chút về bà Lan nè : cao khoảng mét năm mươi lăm, nặng sáu chục ki lô gam, da màu trắng nhờ vào phấn, áo dài màu vàng chủ đạo là những bông hồng đẹp rực rở, quần thì.... một màu hường lóe cả mắt người nhìn, tóc cắt ngắn tới bả vai, đã ngắn mà còn uốn, độ tuổi thì... 45 tuổi ( già mà điệu )
- Cả lớp đứng - thấy bà lùng vào, hắn đứng lên nói
Thành viên trong lớp nghe theo đứng lên chào bà Lan lùng, cô vẩy tay, cả lớp ngồi xuống, xong cô đi lên bàn giáo viên, đặt túi xách lên bàn xong đặt mong xuống ghế nói:
- Trả bài - cô Lan lấy từ trong túi ra một cuốn sổ có để tên Sổ cá nhân
Cả lớp giả bộ sợ sệch cuối đầu xuống, trong lớp này ai cũng có bằng đại học hết rồi thì làm sao mà sợ cái môn tiếng anh của lớp 12 cỏn con này chứ, há ha ha ha
Nó dơ tay sung phong trả bài, hôm bài bà chết với tôi bà Lan lùng, nó nở một nụ cười tươi ới là tươi, nhìn nó cười như vậy, Trân và Nhàn cảm thấy bất an, hai nhỏ thở dài, nó mà trở về với cái tính cách này thì không biết ông trời có cứu nổi bà Lan lùng không nữa
- Cô mới bạn Phương Thùy - cô Lan nói
Nó cầm quyển vở anh văn hướng bụt giảng mà bước đi trong lòng đang cười rất sảng khoái, Thùy đặt quyển vở lên bàn quay mặt xuống lớp nháy mắt làm cả lớp cứ nghĩ nó lên cơn sản
- Bửa rồi em ăn gậy phải hông... - nói đến đây cô dừng một chút
Móa, tính chọc bà đây hả, tôi tính cho bà bị nhẹ thôi nhưng do bà khiêu chiến trước, đừng trách tôi ra tay độc ác : nó nghĩ
- Bửa rồi cô có dặn các em về viết một bài luận đề tài tự do, thế em làm chưa Thùy - cô nói tiếp, giọng như thách thức nó
- Mời cô xem vở - nó chỉ tay vào cuốn vở
- Em làm tốt lắm - cô vừa xem vở của nó vừa gật đầu nói
- Mười điểm, cộng với cây một là mười một chia đôi ra còn sáu rưỡi làm tròn thành bảy - Cô Lan nói
- Hì hì, sao cô đẹp quá vậy, mặt cô trắng như bông cao ấy, cô óm như Ngọc Trinh ấy, tóc cô dài và mượt mà như siêu mẫu Thanh Hằng ấy, cô cao như mấy cô người mẫu uốn gãy cả đốt sống sàn diễn ấy ( mấy nhỏ múa cột đó các chế ), cô là một người có con mắt thẩm mĩ rất cao, bộ áo dài cô chọn ngày hôm này rất tuyệt vời * đến đây nó đưa ngón tay cái lên *, em cảm thấy cô như bà già 20 tuổi vậy đấy - nó cười tươi khen khiến bà cô cười hiếp cả mắt nhưng bả đâu biết những lời đó đội lốt một lời chê
Mỗi lần nó điều nhấn mạnh những chữ quan trọng như : óm, cao, tóc dài, con mắt thẩm mĩ, trắng, bà già, áo dài
- Em quá khen rồi - cô Lan lùng vẩy tay, làm như gái 18 còn ngại ngùng khi gặp bạn trai
Cả lớp nảy giờ nhịn cười muốn nát cả ruột gan phèo phổi, nó có nhiều điều khác lạ quá, không giống trước kia gì hết nhưng cả lớp thích nó bây giờ hơn. Hài làm sao mà đến hắn cũng phải nhịn cười một cách đau đớn nữa kìa, không ngờ bà cô đó ở nhà bả ăn cái giống gì mà khôn thấy sợ luôn ấy chứ
++++++++++++
Tác giả tám chút xíu
Sau này gọi mình là sanry nha, mình chưa qua cấp ba nên không biết các môn học sắp xếp như thế nào nên mình sẽ làm theo thời khóa biểu cấp hai, mong các bạn thông cảm, còn một điều nữa là mỗi ngày trường PABZ học mười tiết nhá, còn nữa, sanry sẽ giới thiệu sau
/23
|