Bệnh viện Bắc Kinh, trước phòng cấp cứu
- Thiên Giao ! Thiên Giao con đâu rồi ? - Mẹ nó nước mắt giàn giụa chạy tới
- Giao Giao ! Cậu dẫn con bé đi đâu mà nó thành ra thế này ? Con tôi . . . - Bà mẹ rung rung môi lay mạnh vai Thiên Tỉ rồi ngồi bệt xuống sàn.
Thiên Tỉ không nói lời nào. Cậu lấy hai tay chống lên gối lâu lâu lại vuốt tóc lên, không chịu nói chuyện với ai. Có lẽ cậu nghĩ mình chính là người làm nó ra nông nỗi như thế này. Bầu không khí trước phòng cấp cứu không bao giờ nhộn nhịp, nó lãnh đạm, đau thương, và một chút hồi hộp. Tiếng khóc thút thít của mẹ nó, tiếng thở dài của ba nó, tiếng an ủi của mọi người và tiếng ầm ầm do Thiên Tỉ tự đập tay vào tường. Cậu hận chính bản thân mình. Chỉ vì một cái quá khứ ấy mà làm hiện tại trở nên như vậy.
- Bác sĩ ra rồi ! - Vương Nguyên kêu lên
- Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân ?
Cha nó dìu mẹ nó chạy lại, Thiên Tỉ thì đứng lên, đôi mắt đầy u buồn
- Con bé có bị làm sao không bác sĩ ? - Mẹ nó nắm cánh tay bắc sĩ nói bấp
- Hiện giờ cháu đã qua cơn nguy kịch. Nhưng do va chạm mạnh nên làm tổn thương phần não, có lẽ khi tỉnh vậy cháu sẽ không nhớ một số chuyện. Người nhà nên chuẩn bị tâm lí.
- Ý bác sĩ là con tôi bị mất trí nhớ ? - Ba nó hỏi
Bác sĩ nhẹ gật đầu, mẹ nó liền ngất xỉu, mặt mài xanh xao. Còn Thiên Tỉ thì đứng không vững, cậu ngã lùi về phía sau. Là Khải Nguyên càng thêm lo lắng. Đến lúc nó được chuyển về phòng hồi sức, Thiên Tỉ ngồi với nó suốt hai ngày liền. Cậu chỉ ăn qua loa rồi ngồi canh nó. Cậu khẽ nắm bàn tay nó, áp nhẹ vào má mình.
- Đừng bỏ rơi tôi có được không ?
- Tôi . . . Tôi không thể thiếu cậu. Mau tỉnh lại đi có được không, Thiên Giao ?
Cậu nói trong tuyệt vọng. Bỗng dưng ngón tay nó động đậy. Cậu ngạc nhiên bật ngồi dậy nhìn nó. Mắt nó khe khé mở. Nó nhìn cậu
- Cậu là ai ?
Câu nói của nó làm cậu rất thất vọng. Nó còn không nhớ ra cậu. Cậu giật mình thả tay nó ra. Đúng lúc đó ba mẹ nó vừa vào.
- Thiên Giao ! Con tỉnh rồi à ? - Mẹ nó mừng rỡ chạy lại ôm nó
- Mẹ ! Con quen cậu này hã mẹ ? - Nó nhìn mẹ rồi quay sang nhìn Thiên Tỉ
- Con không nhớ Thiên Tỉ à ?
Nó lắc đầu. Thiên Tỉ hụt hẫng đi ra ghế. Cậu gục đầu xuống đầu gối mình. Muốn khóc cũng không khóc được.
- Nó sẽ sớm nhớ lại con thôi ! Nó thương con vậy mà - Ba nó vỗ vai Tỉ
- Cháu hy vọng là vậy ! - Cậu thở dài
Một tuần sau nó cũng đã về nhà. Vì bị tai nạn nên trường cho nó chuyển lịch thi vào tuần sau và nhờ người ôn tập cho nó. Tâm trạng nó vui vẻ hơn hẳn, nó cũng ít nói chuyện với Thiên Tỉ. Và nó cũng không hề nhớ Thiên Tỉ từng là người nó yêu thương nhất.
- Thiên Tỉ à ? Con vào đi - Mẹ nó ra mở cửa
- Vâng ạ ! - Cậu cầm chiếc bánh gato trên tay
- Con đến gặp Thiên Giao à ?
- Dạ ! Với lại sẵn tiện nhà cháu gửi cô cái bánh ạ !
- Ồ ! Cảm ơn con nhiều. Giao Giao thích nhất chocolate ! Con bé trong phòng đấy. Con vào chơi với nó đi
- Vâng ạ ! - Thiên Thiên cúi chào mẹ nó rồi mới đi vào
Phòng nó chưa đóng hẳn. Cậu khẽ mở cửa ra thì thấy nó đang loay hoay với hai ba cái thùng để bên góc bàn. Cậu đi từ từ lại xem nó đang làm gì, thì ra nó đang soạn đống hình của cậu ra. Cậu nhìn nó rồi cười
- Cậu nhớ ra tôi rồi à ? - Thiên chấp tay sau lưng nghiêng đầu nhìn nó
- Ôi hết hồn ! Cậu vào khi nào đấy ?
- Mới vào thôi - Cậu nhún vai
- Um ! Nhưng mà đống hình này sau toàn là cậu không vậy ? - Nó cầm mấy tấm hình đưa cho cậu
- Là cậu mang từ Việt Nam sang !
- Sao tớ rãnh thế nhỡ ? Toàn phòng tớ đều là hình cậu. Cậu là người nổi tiếng à ? Nhưng mà tên cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ hã ? - Nó còn không nhớ họ tên của Thiên Thiên
- Không hẳn ! - Nụ cười của cậu dường như bị nó dập tắt
- Tớ nói thật cậu đừng buồn nhé !
- Um !
- Tớ không hiểu sao phòng tớ toàn hình của cậu ! Cả mấy cái khung trên bàn này nữa. Tìan là hình cậu không đấy ! Tớ dọn mệt xỉu rồi đây ! - Nó bỏ hình vào thùng rồi bưng ra cửa
- Cậu định bỏ nó hết hã ? - Thiên Tỉ chạy lại bê cái thùng
- Nó cũng đâu phải cái gì quan trọng đâu mà phải giữ lại ! - Nó vô tình đâm vào tim cậu một nhát dao
- Thiên Giao ! Thiên Giao con đâu rồi ? - Mẹ nó nước mắt giàn giụa chạy tới
- Giao Giao ! Cậu dẫn con bé đi đâu mà nó thành ra thế này ? Con tôi . . . - Bà mẹ rung rung môi lay mạnh vai Thiên Tỉ rồi ngồi bệt xuống sàn.
Thiên Tỉ không nói lời nào. Cậu lấy hai tay chống lên gối lâu lâu lại vuốt tóc lên, không chịu nói chuyện với ai. Có lẽ cậu nghĩ mình chính là người làm nó ra nông nỗi như thế này. Bầu không khí trước phòng cấp cứu không bao giờ nhộn nhịp, nó lãnh đạm, đau thương, và một chút hồi hộp. Tiếng khóc thút thít của mẹ nó, tiếng thở dài của ba nó, tiếng an ủi của mọi người và tiếng ầm ầm do Thiên Tỉ tự đập tay vào tường. Cậu hận chính bản thân mình. Chỉ vì một cái quá khứ ấy mà làm hiện tại trở nên như vậy.
- Bác sĩ ra rồi ! - Vương Nguyên kêu lên
- Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân ?
Cha nó dìu mẹ nó chạy lại, Thiên Tỉ thì đứng lên, đôi mắt đầy u buồn
- Con bé có bị làm sao không bác sĩ ? - Mẹ nó nắm cánh tay bắc sĩ nói bấp
- Hiện giờ cháu đã qua cơn nguy kịch. Nhưng do va chạm mạnh nên làm tổn thương phần não, có lẽ khi tỉnh vậy cháu sẽ không nhớ một số chuyện. Người nhà nên chuẩn bị tâm lí.
- Ý bác sĩ là con tôi bị mất trí nhớ ? - Ba nó hỏi
Bác sĩ nhẹ gật đầu, mẹ nó liền ngất xỉu, mặt mài xanh xao. Còn Thiên Tỉ thì đứng không vững, cậu ngã lùi về phía sau. Là Khải Nguyên càng thêm lo lắng. Đến lúc nó được chuyển về phòng hồi sức, Thiên Tỉ ngồi với nó suốt hai ngày liền. Cậu chỉ ăn qua loa rồi ngồi canh nó. Cậu khẽ nắm bàn tay nó, áp nhẹ vào má mình.
- Đừng bỏ rơi tôi có được không ?
- Tôi . . . Tôi không thể thiếu cậu. Mau tỉnh lại đi có được không, Thiên Giao ?
Cậu nói trong tuyệt vọng. Bỗng dưng ngón tay nó động đậy. Cậu ngạc nhiên bật ngồi dậy nhìn nó. Mắt nó khe khé mở. Nó nhìn cậu
- Cậu là ai ?
Câu nói của nó làm cậu rất thất vọng. Nó còn không nhớ ra cậu. Cậu giật mình thả tay nó ra. Đúng lúc đó ba mẹ nó vừa vào.
- Thiên Giao ! Con tỉnh rồi à ? - Mẹ nó mừng rỡ chạy lại ôm nó
- Mẹ ! Con quen cậu này hã mẹ ? - Nó nhìn mẹ rồi quay sang nhìn Thiên Tỉ
- Con không nhớ Thiên Tỉ à ?
Nó lắc đầu. Thiên Tỉ hụt hẫng đi ra ghế. Cậu gục đầu xuống đầu gối mình. Muốn khóc cũng không khóc được.
- Nó sẽ sớm nhớ lại con thôi ! Nó thương con vậy mà - Ba nó vỗ vai Tỉ
- Cháu hy vọng là vậy ! - Cậu thở dài
Một tuần sau nó cũng đã về nhà. Vì bị tai nạn nên trường cho nó chuyển lịch thi vào tuần sau và nhờ người ôn tập cho nó. Tâm trạng nó vui vẻ hơn hẳn, nó cũng ít nói chuyện với Thiên Tỉ. Và nó cũng không hề nhớ Thiên Tỉ từng là người nó yêu thương nhất.
- Thiên Tỉ à ? Con vào đi - Mẹ nó ra mở cửa
- Vâng ạ ! - Cậu cầm chiếc bánh gato trên tay
- Con đến gặp Thiên Giao à ?
- Dạ ! Với lại sẵn tiện nhà cháu gửi cô cái bánh ạ !
- Ồ ! Cảm ơn con nhiều. Giao Giao thích nhất chocolate ! Con bé trong phòng đấy. Con vào chơi với nó đi
- Vâng ạ ! - Thiên Thiên cúi chào mẹ nó rồi mới đi vào
Phòng nó chưa đóng hẳn. Cậu khẽ mở cửa ra thì thấy nó đang loay hoay với hai ba cái thùng để bên góc bàn. Cậu đi từ từ lại xem nó đang làm gì, thì ra nó đang soạn đống hình của cậu ra. Cậu nhìn nó rồi cười
- Cậu nhớ ra tôi rồi à ? - Thiên chấp tay sau lưng nghiêng đầu nhìn nó
- Ôi hết hồn ! Cậu vào khi nào đấy ?
- Mới vào thôi - Cậu nhún vai
- Um ! Nhưng mà đống hình này sau toàn là cậu không vậy ? - Nó cầm mấy tấm hình đưa cho cậu
- Là cậu mang từ Việt Nam sang !
- Sao tớ rãnh thế nhỡ ? Toàn phòng tớ đều là hình cậu. Cậu là người nổi tiếng à ? Nhưng mà tên cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ hã ? - Nó còn không nhớ họ tên của Thiên Thiên
- Không hẳn ! - Nụ cười của cậu dường như bị nó dập tắt
- Tớ nói thật cậu đừng buồn nhé !
- Um !
- Tớ không hiểu sao phòng tớ toàn hình của cậu ! Cả mấy cái khung trên bàn này nữa. Tìan là hình cậu không đấy ! Tớ dọn mệt xỉu rồi đây ! - Nó bỏ hình vào thùng rồi bưng ra cửa
- Cậu định bỏ nó hết hã ? - Thiên Tỉ chạy lại bê cái thùng
- Nó cũng đâu phải cái gì quan trọng đâu mà phải giữ lại ! - Nó vô tình đâm vào tim cậu một nhát dao
/52
|