Cô gái đó vẫn hả hê trong vòng tay Thiên Tỉ. Nó không dũng cảm để hét lên vì nó biết mình đâu là gì của Thiên Thiên. Nó đứng lên bỏ chạy, bây giờ việc nó có thể làm chỉ là bỏ chạy. Nó muốn chạy thoát khỏi hiện tại, nó không muốn chứng kiến cảnh đó thêm một giây nào nữa. Thấy nó chạy đi, Nhật Nam cũng chạy theo nó. Thiên Tỉ thì nhanh chóng bỏ cô bạn đó ra khỏi người, rồi phủi tay, nhìn theo bóng nó.
- Thiên Giao ! - Nhật Nam chạy đằng sau nó
- Thiên Giao ! Cậu đi đâu thế ?
Nó chạy lên sân thượng của trường, nó dựa vào song sắt rồi hét toáng lên. Mắt nó đỏ lên thấy rõ.
- Cậu có làm sao không ? - Nhật Nam chạy lại hỏi nó
- Tớ không sao ! Chỉ là vừa nhớ ra được vài chuyện thôi ! - Nó gục đầu xuống
- Chuyện gì không vui à ?
- Cũng không hẳn !
- Có chuyện gì cậu có thể nói với tớ mà !
- Tớ cảm ơn ! Nhưng tớ muốn ở một mình. Cậu có thể xuống dưới được không ? - Nó quay lại nói với Nhật Nam
- Tớ không thể để cậu một mình trong tình trạng này !
- Tớ thực sự không sao ! Làm ơn để tớ một mình đi. Một chút thôi cũng được !
- Hết giờ ăn cậu phải về lớp đấy ! Biết chưa ?
- Được rồi ! Tớ biết mà
- Có gì thì gọi tớ có biết không !
- Cậu đi đi !
- Tớ đi đây ! - Nhật Nam đi nhưng vẫn ngoáy lại nhìn nó
Đợi Nhật Nam đi xuống. Nó ngồi sụp xuống, mặt nó áp sát đầu gối. Kí ức của nó dường như đã quay trở lại, nước mắt của nó cứ thế tuôn ra, nó khóc thật to. Nó không muốn người khác nhìn thấy nó khóc, vì thế nó mới đuổi Nhật Nam xuống dưới.
- Tớ đã bảo cậu đi xuống dưới rồi mà ! - Nó vội lấy tay lau nước mắt
- Tôi đã nói dù cậu ở đâu tôi cũng tìm được cậu mà đúng không ? Cậu nhớ chứ - Giọng nói quen thuộc ấy
- Thiên Tỉ ? - Nó đứng lên, xoay người lại nhìn cậu.
- Đừng khóc nữa ! Được chứ ?
- Tớ nhớ cậu ! - Nó ôm cậu thật chặt
- Cậu nhớ được tôi là tốt rồi !
- Khi nãy . . . Tớ rất muốn hét lên. Tớ không muốn nhìn thấy cậu thân thiết với người con gái khác. Nhưng . . . Nhưng tớ không đủ can đảm, tớ không là gì của cậu cả ! - Những tiếng nấc chen vào lời nói không tròn câu của nó
- Được rồi. Tôi sẽ không làm vậy nữa được chưa ? - Cậu tựa vào đầu nó
Nó chùi nước mắt rồi thả tay ra. Nó đứng nhìn cậu
- Đồ kuma ngốc ! Làm gì cậu khóc đến vậy hã ? - Cậu nhìn mắt nó
- Tớ . . .
- Đúng là ! Tớ không hiểu nổi cậu. - Cậu lấy tay áo chùi nước mắt cho nó
- Vai áo của cậu . . .
- Ướt hết rồi đúng không !
- * Gật gật * - Nó cúi đầu xuống bặm môi lại
- Nhật Nam vừa nói gì với cậu đấy ?
- Cậu ấy chỉ hỏi tớ có sao không thôi.
- Cậu ấy quan tâm cậu nhỉ ?
- Cậu ấy cũng quan tâm mấy bạn khác y vậy thôi mà - Nó lấy tay bám vào song sắt nhảy lên
- Cậu muốn chết à ? - Thiên nắm lấy nó
- Làm gì mà té được ! Tớ bám vào rồi - Nó xoay lại nhìn cậu
- Cậu đâu phải người nhện ! - Thiên lôi nó xuống sát mình
- Tớ không nói chuyện được ! - Nó cố lấy tay gỡ ra
- Tôi đã xém mất cậu rồi ! Tôi không muốn thêm lần nữa có biết không ?
Thì ra là cậu lấy hai tay bẹo hai má của nó. Nụ hôn lần thứ hai đã được thực hiện tại đây. Cuối cùng thì những câu hỏi trong lòng nó đã đuoc giải đáp. Nó không phải bồn chồn, lo lắng nữa. Tình cảm của cả hai đã được đối phương cảm nhận. Dù có trải qua bao khó khăn, hiểu lầm, thậm chí là suýt xa nhau nhưng chỉ cần được ở bên người mình yêu, được ôm họ thật chặt, được khóc thoải mái khi bên cạnh họ, thế là đủ . . .
- Thiên Giao ! - Nhật Nam chạy đằng sau nó
- Thiên Giao ! Cậu đi đâu thế ?
Nó chạy lên sân thượng của trường, nó dựa vào song sắt rồi hét toáng lên. Mắt nó đỏ lên thấy rõ.
- Cậu có làm sao không ? - Nhật Nam chạy lại hỏi nó
- Tớ không sao ! Chỉ là vừa nhớ ra được vài chuyện thôi ! - Nó gục đầu xuống
- Chuyện gì không vui à ?
- Cũng không hẳn !
- Có chuyện gì cậu có thể nói với tớ mà !
- Tớ cảm ơn ! Nhưng tớ muốn ở một mình. Cậu có thể xuống dưới được không ? - Nó quay lại nói với Nhật Nam
- Tớ không thể để cậu một mình trong tình trạng này !
- Tớ thực sự không sao ! Làm ơn để tớ một mình đi. Một chút thôi cũng được !
- Hết giờ ăn cậu phải về lớp đấy ! Biết chưa ?
- Được rồi ! Tớ biết mà
- Có gì thì gọi tớ có biết không !
- Cậu đi đi !
- Tớ đi đây ! - Nhật Nam đi nhưng vẫn ngoáy lại nhìn nó
Đợi Nhật Nam đi xuống. Nó ngồi sụp xuống, mặt nó áp sát đầu gối. Kí ức của nó dường như đã quay trở lại, nước mắt của nó cứ thế tuôn ra, nó khóc thật to. Nó không muốn người khác nhìn thấy nó khóc, vì thế nó mới đuổi Nhật Nam xuống dưới.
- Tớ đã bảo cậu đi xuống dưới rồi mà ! - Nó vội lấy tay lau nước mắt
- Tôi đã nói dù cậu ở đâu tôi cũng tìm được cậu mà đúng không ? Cậu nhớ chứ - Giọng nói quen thuộc ấy
- Thiên Tỉ ? - Nó đứng lên, xoay người lại nhìn cậu.
- Đừng khóc nữa ! Được chứ ?
- Tớ nhớ cậu ! - Nó ôm cậu thật chặt
- Cậu nhớ được tôi là tốt rồi !
- Khi nãy . . . Tớ rất muốn hét lên. Tớ không muốn nhìn thấy cậu thân thiết với người con gái khác. Nhưng . . . Nhưng tớ không đủ can đảm, tớ không là gì của cậu cả ! - Những tiếng nấc chen vào lời nói không tròn câu của nó
- Được rồi. Tôi sẽ không làm vậy nữa được chưa ? - Cậu tựa vào đầu nó
Nó chùi nước mắt rồi thả tay ra. Nó đứng nhìn cậu
- Đồ kuma ngốc ! Làm gì cậu khóc đến vậy hã ? - Cậu nhìn mắt nó
- Tớ . . .
- Đúng là ! Tớ không hiểu nổi cậu. - Cậu lấy tay áo chùi nước mắt cho nó
- Vai áo của cậu . . .
- Ướt hết rồi đúng không !
- * Gật gật * - Nó cúi đầu xuống bặm môi lại
- Nhật Nam vừa nói gì với cậu đấy ?
- Cậu ấy chỉ hỏi tớ có sao không thôi.
- Cậu ấy quan tâm cậu nhỉ ?
- Cậu ấy cũng quan tâm mấy bạn khác y vậy thôi mà - Nó lấy tay bám vào song sắt nhảy lên
- Cậu muốn chết à ? - Thiên nắm lấy nó
- Làm gì mà té được ! Tớ bám vào rồi - Nó xoay lại nhìn cậu
- Cậu đâu phải người nhện ! - Thiên lôi nó xuống sát mình
- Tớ không nói chuyện được ! - Nó cố lấy tay gỡ ra
- Tôi đã xém mất cậu rồi ! Tôi không muốn thêm lần nữa có biết không ?
Thì ra là cậu lấy hai tay bẹo hai má của nó. Nụ hôn lần thứ hai đã được thực hiện tại đây. Cuối cùng thì những câu hỏi trong lòng nó đã đuoc giải đáp. Nó không phải bồn chồn, lo lắng nữa. Tình cảm của cả hai đã được đối phương cảm nhận. Dù có trải qua bao khó khăn, hiểu lầm, thậm chí là suýt xa nhau nhưng chỉ cần được ở bên người mình yêu, được ôm họ thật chặt, được khóc thoải mái khi bên cạnh họ, thế là đủ . . .
/52
|