“Cho phép tôi được yêu em lại từ đầu nhé, được không?”
Giây phút đó, có cái gì đó vỡ òa trong tim tôi với biết bao mớ cảm xúc lẫn lộn. Đầy hạnh phúc, nhưng lại đầy đau đớn. Tôi tự hỏi mình liệu có thật là tôi đã không còn yêu Huy nữa hay không, hay là tôi chỉ đang phủ nhận chính mình. Liệu tôi có quyết định sai hay không, tôi không rõ. Chỉ biết khi nghe Huy nói câu đó, bao nỗi hờn dỗi, tủi thân, nhớ mong suốt sáu năm qua gần như vỡ tung ra.
-Tại sao, vì cái gì mà cậu phải cố chấp đến thế? –Tôi gào lên. Nước mắt chảy xuống.
Bên kia chỉ có một khoảng im lặng không người đáp. Rồi không biết bao nhiêu lâu sau, tiếng Huy mới từ từ đáp lại:
-Cậu thừa biết câu trả lời rồi, tại sao cậu còn hỏi lại tôi?
Tôi cảm thấy nghẹt thở.
-Vì tôi yêu cậu.
-Đã sáu năm rồi.
-Chính vì sáu năm đó, tôi lại càng yêu cậu hơn…
Tiếng Huy vang lên, trầm ấm. Một cảm giác ùa về như sáu năm về trước. Những mảnh kí ức hỗn độn, những cảm xúc ngây ngô khi còn tuổi mười bảy. Tôi bật cười trong nước mắt, tôi cũng không hiểu vì sao mình bật cười, nhưng cuối cùng, lại không kiềm chế nổi mà vội vàng tắt máy. Nước mắt chảy ra.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên có một bàn tay mát lạnh từ phía sau vươn đến bịt mắt tôi lại. Tôi không biết là ai, không lẽ là mẹ? Không xong rồi, không lẽ mẹ biết tôi đang khóc? Tôi cố gỡ tay ra nhưng bàn tay đó không chịu buông, mà ngược lại càng bịt chặt mắt tôi hơn, và kéo nhẹ về phía sau khiến tôi nghiêng người mà tựa vào người đừng sau lưng mình. Tôi định lên tiếng gọi “mẹ” thì đột nhiên khựng lại. Một cảm giác mơ hồ quen thuộc mà tôi không thể nhớ.
-Sáu năm trước và bây giờ, tôi vẫn không muốn… Cậu phải khóc một mình như thế…
Tôi giật bắn mình, ngay lập tức thấy mình gần như tê liệt, không thể nào!
Bàn tay đó nhẹ nhàng mở ra, tôi từ từ ngẩng đầu lên thì thấy mình như chết tại chỗ. Huy đứng phía sau lưng tôi, và cậu ấy cúi xuống nhìn tôi chăm chú. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Huy dịu dàng đến kì lạ. Tôi hoảng hốt quay người lại, trợn mắt nhìn Huy, hụt hơi lắp bắp:
-Cái quái… Cái quái…
Huy không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Không thể có chuyện này được! Huy đâu biết nhà tôi? Lúc tôi đang loạn não không biết phản ứng thế nào thì tiếng anh Tùng biếng nhác vang lên sau cửa:
-Gặp nhau rồi nhá, xem như anh mày hoàn thành xong nhiệm vụ.
Nói rồi anh Tùng định quay bước đi thì tôi phi như tên bắn bay ra giữ tay anh Tùng lại, trợn mắt hỏi dồn dập:
-Cái quái gì đây? Anh mau giải thích. Nếu không anh đừng hòng xuống nhà mà toàn xác.
Anh Tùng nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Huy, miệng vẽ lên một nụ cười:
-Cái này, em hãy hỏi Huy mới đúng…
***
Ngay từ lúc Linh bỏ chạy dưới cơn mưa, Huy dường như đã mất hết hi vọng. Cậu cảm thấy đau đớn vô cùng. Cậu đứng đờ đẫn dưới cơn mưa trước cổng công ty Linh không biết bao lâu, chỉ biết mưa rất lạnh, tái tê, và lòng cậu thì tê cứng lại. Lúc đó, một anh chàng tay cầm chiếc ô chạy đến, bỗng nhìn sang cậu:
-Này chàng trai, làm gì mà đầm mưa thế?
Huy giật mình ngước lên. Ngay khoảnh khắc đó, cả Huy, cả người con trai đó đều ngạc nhiên.
-Anh Tùng?
***
-Và thế là anh mang cậu ta về đây trong khi cậu ta đã kể cho anh nghe mọi chuyện. –Anh Tùng kết thúc câu chuyện bằng câu nói đó, rồi ngước lên Huy –May cho cậu là lúc đó tôi chạy đến công ty Linh để mang ô cho em ấy, mới nhìn thấy cậu đấy. Một idol mạng như cậu dầm mưa chỉ vì con bé ngu ngốc này không thấy mất giá quá à? Haha.
Lúc nói qua điện thoại, Huy vừa nói chuyện với Linh, vừa bước lên cầu thang dài. Cậu tò mò lắm khi nghĩ đến không biết Linh sẽ có thái độ như thế nào khi nói những lời lẽ “độc ác” đó. Và khoảnh khắc thấy Linh bật khóc, có cảm giác tuyệt vời dâng đến nghẹn họng cậu…
Anh Tùng cười rung cả người, rồi nhìn đồng hồ:
-Anh cho mấy đứa nói chuyện với nhau tối đa là một tiếng, sau một tiếng, anh sẽ lên lại đây và tống thằng Huy này về.
Anh Tùng đứng dậy định ra khỏi phòng, cô hốt hoảng chạy theo nhưng anh Tùng đã nhanh chóng ra ngoài và khóa cửa lại từ bên ngoài. Linh đập cửa gào lên:
-Anh Tùng! Tại sao anh dám phản bội đứa em gái bé bỏng này hả? Anh Tùng! Anh Tùng!!!
Anh Tùng giả điếc, ung dung xuống nhà. Cô thô bạo đấm mạnh cửa, miệng không ngừng gào tên anh Tùng.
Nhưng cuối cùng, thêm một lần nữa, một bàn tay từ phía sau vươn đến chạm nhẹ lên cánh cửa, cô thấy lạnh sống lưng, ngước lên thì tim chỉ muốn đạp ngực mà vọt ra. Huy cúi đầu xuống nhìn cô. Linh nuốt nước bọt cố lờ đi, lại giơ tay lên đập cửa.
-ANH TÙNG! ANH TÙNG!!!
“Anh Tùng ! Anh có biết là dù ở đây mười lăm phút cũng vô cùng nguy hiểm không trong khi em còn không dám đối diện với cậu ấy”. Cô thầm gào lên và tiếng đấm cửa càng thêm dữ dội. Nhưng bàn tay đang đập cửa túi bụi của cô bỗng nhiên bị hai bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng nắm lấy. Và tiếng Huy lại nhẹ nhàng vang lên:
-Em đang tự khiến mình đau đấy. Đừng đập nữa.
Cô hoảng hốt rụt tay lại, quay phắt ra sau, nóng mặt gắt lên:
-Cậu thì biết gì mà n…
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Linh đã bị một bờ môi chặn lại. Ngay lập tức, tay chân cô run lên và ngạc nhiên đến mức trợn mắt kinh hoàng. Những gì cô biết được lúc này là: Huy cưỡng hôn cô.
Linh tức giận cố vùng ra nhưng cậu ta càng hung hăng kéo hai tay cô về phía cậu ta khiến cho nụ hôn càng thêm sâu không thể tách ra được. Không nhẹ nhàng như sáu năm về trước, nụ hôn bây giờ mạnh bạo, bao nhiêu nỗi tủi hờn, giận dỗi nhớ mong cô dồn nén suốt sáu năm qua bây giờ như bùng lên. Cả nỗi đau tái tê khi đêm về nhớ đến cô trong khi cô phũ phàng lạnh nhạt. Tất cả, tất cả khiến cậu càng thêm hung hăng muốn trừng phạt cô. Còn cô, cô hoảng hốt, cô không thể vùng ra, vì càng vùng, thì việc tách ra càng khó. Cuối cùng, cậu cắn vào môi cô khiến cô nhăn mặt đau đớn, như một sự trừng phạt cho cái tính phũ phàng của cô đã khiến cậu khổ sở. Cậu lúc đó, mới chịu buông cô ra. Cô cảm thấy nghẹn ở họng, ngay cả ước mong được gào lên quát vào mặt Huy cũng không thể. Chỉ biết trừng mắt nhìn Huy, lùi sát ra cửa. Chân tay run lên. Cô quệt mạnh môi vào chỗ khuỷu tay, sợ hãi. Cô phải phản ứng sao đây khi cửa đã khóa, cô không thể tát cho Huy một cái gào lên: “Đồ đê tiện” rồi phóng ra ngoài như tiểu thuyết được. Cô nạm chặt tay, nhìn thẳng vào Huy, gương mặt hiền của Huy khiến cô bất giác chùn lại.
-Vừa rồi, là cậu cưỡng hôn tôi?
Huy không trả lời đúng trọng tâm, chỉ nhàn nhạt hỏi lại:
-Không lẽ, cậu muốn bị cưỡng hôn thêm lần nữa?
Linh nghiến răng trợn mắt nhìn Huy.
-Sẽ không hay ho gì! Không hay ho gì Huy ạ! Cậu không thể làm như thế với tôi!
Nhưng Huy không để ý thái độ chuyển trắng sang xanh của Linh, cậu đưa tay ra ôm đầu cô dụi vào người mình, tựa cằm lên đầu cô:
-Không nói chuyện đó nữa. Ít nhất tôi cũng biết, cậu rất yêu tôi.
-Không bao giờ có chuyện đó! Cậu nhầm to rồi! –Linh gào lên đẩy cậu ra. Huy lảo đảo vài bước rồi vấp phải cái ghế mà ngã ra phía sau. Linh hoảng hốt đưa tay ra theo quán tính, không ngờ trong giây phút đó, cậu lại cười quỷ quyệt rồi đưa tay nắm chặt tay Linh giật mạnh. Huy ngã đập đầu vào tường, và Linh thì lại ngã chồm vào Huy. Linh run run vì điên tiết nhìn lên thì Huy đã vươn tay ra ôm chặt lấy cô.
-Đừng trốn tránh nữa, trốn đủ rồi cô gái ạ. May mà tôi nhìn thấy cậu khóc sau khi nói mấy lời phũ phàng với tôi, nếu không, tôi cũng không biết cậu yêu tôi nhiều đến thế nào đâu… Nếu cậu cảm thấy đau lòng khi làm tổn thương tôi, chi bằng yêu tôi đi?
Cô giật mình nhìn lên. Đôi mắt Huy như sáng lên, ngập ý cười. Cô định lên tiếng nói rõ những suy nghĩ của mình, rằng thứ tình cảm này là ảo tưởng của sáu năm trước, nhưng chưa kịp thì Huy đã chặn lại cô:
-Nếu cậu định nói ảo tưởng do dư âm của sáu năm trước thì tôi đính chính lại, là không phải. Vì nếu thế, thì tại sao sáu năm qua tôi vẫn yêu cậu mê mệt dù không có cậu ở bên? Nếu không còn yêu cậu, tôi đã không để mình phải khổ sở vì cậu như thế. Tất cả chỉ vì tôi yêu cậu.
Linh định lên tiếng cãi lại thì Huy thêm một lần nữa, ngắt lời:
-Cậu thử đặt tay lên trái tim mình mà xem đi, cậu dám nói là cậu không yêu tôi hay sao? Rõ ràng cậu yêu tôi nên mới khóc, còn chối à?
Linh đờ người nhìn Huy. Bỗng…
Nước mắt cô bất giác chảy xuống. Tại sao? Tại sao chàng trai này dù sáu năm trước cho đến bây giờ, vẫn luôn đọc được suy nghĩ của cô. Đúng, là vì cô còn yêu cậu nên mới nhất nhất muốn trốn tránh cậu. Vì cô còn yêu cậu nên mới nhất nhất tìm mọi cách để phủ định nó đi. Và vì cô còn yêu cậu, nên nước mắt mới chảy ra khi nghe những lời nói yêu cô phát ra từ cậu. Cô không biết mình nên làm gì, phản ứng ra sao. Chỉ thấy nước mắt trào ra. Và giây phút đó, một ngón tay nâng lên gạt đi nước mắt cô, vẫn dịu dàng, ấm áp như ngày xưa.
-Nếu cậu vẫn không muốn chấp nhận, vậy thì, cho phép tôi yêu cậu lại từ đầu nhé?
Linh lúc này mới sực tỉnh. Yêu lại từ đầu?
Nghĩa là bỏ lại những kỉ niệm của hai người mười bảy năm trước ra phía sau ư?
Là chôn hết những cảm giác rung động ngô nghê tuổi mười bảy ngày đó đi hết ư?
Không, cô không muốn quên, không muốn làm lại từ đầu, vì dẫu hồi ức có đớn đau, nhưng vẫn là chuỗi tháng ngày ngọt ngào mà cô muốn giữ mãi, quan trọng hơn, cô yêu chàng trai này chính là nhờ cùng chàng trai đó trải qua những tháng ngày ngất ngưởng ấy.
Cô bật cười, ngước lên Huy:
-Cậu có muốn nghe câu trả lời không?
Huy bất giác thấy khó thở. Cậu sợ, sợ thêm một lần nữa Linh từ chối cậu, thêm một lần nữa Linh phủ nhật tất cả tình yêu cậu dành cho cô. Linh cười:
-Tôi không thể cho cậu yêu tôi lại từ đầu được.
Huy cảm thấy có gì đó gần như vỡ vụn, gần như tan nát. Tại sao? Tại sao cậu đã cho cô thấy tình cảm của mình rồi mà cô vẫn như thế? Suy cho cùng tất cả cũng chỉ vì cậu quá si tình hay sao? Tại sao? Trái tim Huy run rẩy, không muốn nghe thêm tiếng nào nữa, vì bây giờ, lồng ngực cậu thắt lại dữ dội.
Linh không để tâm đến thái độ của Huy, vẫn tiếp tục:
-Không lẽ chỉ vì muốn tôi yêu cậu, mà cậu phải từ bỏ thứ tình cảm mười bảy năm trời mà cậu dành cho tôi để làm lại từ đầu sao? Cậu có thể quên đi mười bảy năm đó, nhưng tôi thực sự không muốn quên chút nào. Tôi không muốn xóa đi những cảm xúc lớn dần từ ngày xưa cho đến giờ, tôi chắc, nếu cậu thực sự yêu tôi cậu cũng nghĩ thế…Vì vậy.. –Tôi ngừng lại, rồi lại lấy hơi nói tiếp –Đừng làm lại từ đầu… Tôi sẽ không chấp nhận đâu…
Huy giật mình ngẩng đầu lên nhìn Linh. Đôi mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
-Có nghĩa là…
-Nếu cậu đã yêu tôi đến cùng như thế, thì tại sao phải làm lại từ đầu?
Huy vẫn nín thở nhìn cô. Cô mỉm cười:
-Không cần yêu lại từ đầu đâu. Tôi sẽ chờ cậu, chờ đến ngày cậu có thể khiến tôi yêu cậu thêm một lần nữa. Vì thế, cậu cố mà tăng tốc hết cỡ đi, như thế mới có thể đuổi kịp tôi chứ?
Có cái gì đó vỡ òa ra bên trong Huy. Cậu sung sướng ôm chặt cô đến mức nghẹt thở:
-Chắc chắn! Đáp án rõ ràng quá rồi mà! Không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ khiến cậu nói câu cậu yêu tôi thôi.
-Hai đứa kia, hết thời gian rồi, thằng Huy chuẩn bị xuống nhà cút về nhá!
Anh Tùng từ bên ngoài lên tiếng rồi đạp cửa xông vào. Huy nhìn anh Tùng bằng ánh mắt căm hờn: Tại sao anh có thể phá ngang đoạn lãng mạn của hai người chúng tôi thế hả??? *Lật bàn*
Giây phút đó, có cái gì đó vỡ òa trong tim tôi với biết bao mớ cảm xúc lẫn lộn. Đầy hạnh phúc, nhưng lại đầy đau đớn. Tôi tự hỏi mình liệu có thật là tôi đã không còn yêu Huy nữa hay không, hay là tôi chỉ đang phủ nhận chính mình. Liệu tôi có quyết định sai hay không, tôi không rõ. Chỉ biết khi nghe Huy nói câu đó, bao nỗi hờn dỗi, tủi thân, nhớ mong suốt sáu năm qua gần như vỡ tung ra.
-Tại sao, vì cái gì mà cậu phải cố chấp đến thế? –Tôi gào lên. Nước mắt chảy xuống.
Bên kia chỉ có một khoảng im lặng không người đáp. Rồi không biết bao nhiêu lâu sau, tiếng Huy mới từ từ đáp lại:
-Cậu thừa biết câu trả lời rồi, tại sao cậu còn hỏi lại tôi?
Tôi cảm thấy nghẹt thở.
-Vì tôi yêu cậu.
-Đã sáu năm rồi.
-Chính vì sáu năm đó, tôi lại càng yêu cậu hơn…
Tiếng Huy vang lên, trầm ấm. Một cảm giác ùa về như sáu năm về trước. Những mảnh kí ức hỗn độn, những cảm xúc ngây ngô khi còn tuổi mười bảy. Tôi bật cười trong nước mắt, tôi cũng không hiểu vì sao mình bật cười, nhưng cuối cùng, lại không kiềm chế nổi mà vội vàng tắt máy. Nước mắt chảy ra.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên có một bàn tay mát lạnh từ phía sau vươn đến bịt mắt tôi lại. Tôi không biết là ai, không lẽ là mẹ? Không xong rồi, không lẽ mẹ biết tôi đang khóc? Tôi cố gỡ tay ra nhưng bàn tay đó không chịu buông, mà ngược lại càng bịt chặt mắt tôi hơn, và kéo nhẹ về phía sau khiến tôi nghiêng người mà tựa vào người đừng sau lưng mình. Tôi định lên tiếng gọi “mẹ” thì đột nhiên khựng lại. Một cảm giác mơ hồ quen thuộc mà tôi không thể nhớ.
-Sáu năm trước và bây giờ, tôi vẫn không muốn… Cậu phải khóc một mình như thế…
Tôi giật bắn mình, ngay lập tức thấy mình gần như tê liệt, không thể nào!
Bàn tay đó nhẹ nhàng mở ra, tôi từ từ ngẩng đầu lên thì thấy mình như chết tại chỗ. Huy đứng phía sau lưng tôi, và cậu ấy cúi xuống nhìn tôi chăm chú. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Huy dịu dàng đến kì lạ. Tôi hoảng hốt quay người lại, trợn mắt nhìn Huy, hụt hơi lắp bắp:
-Cái quái… Cái quái…
Huy không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Không thể có chuyện này được! Huy đâu biết nhà tôi? Lúc tôi đang loạn não không biết phản ứng thế nào thì tiếng anh Tùng biếng nhác vang lên sau cửa:
-Gặp nhau rồi nhá, xem như anh mày hoàn thành xong nhiệm vụ.
Nói rồi anh Tùng định quay bước đi thì tôi phi như tên bắn bay ra giữ tay anh Tùng lại, trợn mắt hỏi dồn dập:
-Cái quái gì đây? Anh mau giải thích. Nếu không anh đừng hòng xuống nhà mà toàn xác.
Anh Tùng nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Huy, miệng vẽ lên một nụ cười:
-Cái này, em hãy hỏi Huy mới đúng…
***
Ngay từ lúc Linh bỏ chạy dưới cơn mưa, Huy dường như đã mất hết hi vọng. Cậu cảm thấy đau đớn vô cùng. Cậu đứng đờ đẫn dưới cơn mưa trước cổng công ty Linh không biết bao lâu, chỉ biết mưa rất lạnh, tái tê, và lòng cậu thì tê cứng lại. Lúc đó, một anh chàng tay cầm chiếc ô chạy đến, bỗng nhìn sang cậu:
-Này chàng trai, làm gì mà đầm mưa thế?
Huy giật mình ngước lên. Ngay khoảnh khắc đó, cả Huy, cả người con trai đó đều ngạc nhiên.
-Anh Tùng?
***
-Và thế là anh mang cậu ta về đây trong khi cậu ta đã kể cho anh nghe mọi chuyện. –Anh Tùng kết thúc câu chuyện bằng câu nói đó, rồi ngước lên Huy –May cho cậu là lúc đó tôi chạy đến công ty Linh để mang ô cho em ấy, mới nhìn thấy cậu đấy. Một idol mạng như cậu dầm mưa chỉ vì con bé ngu ngốc này không thấy mất giá quá à? Haha.
Lúc nói qua điện thoại, Huy vừa nói chuyện với Linh, vừa bước lên cầu thang dài. Cậu tò mò lắm khi nghĩ đến không biết Linh sẽ có thái độ như thế nào khi nói những lời lẽ “độc ác” đó. Và khoảnh khắc thấy Linh bật khóc, có cảm giác tuyệt vời dâng đến nghẹn họng cậu…
Anh Tùng cười rung cả người, rồi nhìn đồng hồ:
-Anh cho mấy đứa nói chuyện với nhau tối đa là một tiếng, sau một tiếng, anh sẽ lên lại đây và tống thằng Huy này về.
Anh Tùng đứng dậy định ra khỏi phòng, cô hốt hoảng chạy theo nhưng anh Tùng đã nhanh chóng ra ngoài và khóa cửa lại từ bên ngoài. Linh đập cửa gào lên:
-Anh Tùng! Tại sao anh dám phản bội đứa em gái bé bỏng này hả? Anh Tùng! Anh Tùng!!!
Anh Tùng giả điếc, ung dung xuống nhà. Cô thô bạo đấm mạnh cửa, miệng không ngừng gào tên anh Tùng.
Nhưng cuối cùng, thêm một lần nữa, một bàn tay từ phía sau vươn đến chạm nhẹ lên cánh cửa, cô thấy lạnh sống lưng, ngước lên thì tim chỉ muốn đạp ngực mà vọt ra. Huy cúi đầu xuống nhìn cô. Linh nuốt nước bọt cố lờ đi, lại giơ tay lên đập cửa.
-ANH TÙNG! ANH TÙNG!!!
“Anh Tùng ! Anh có biết là dù ở đây mười lăm phút cũng vô cùng nguy hiểm không trong khi em còn không dám đối diện với cậu ấy”. Cô thầm gào lên và tiếng đấm cửa càng thêm dữ dội. Nhưng bàn tay đang đập cửa túi bụi của cô bỗng nhiên bị hai bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng nắm lấy. Và tiếng Huy lại nhẹ nhàng vang lên:
-Em đang tự khiến mình đau đấy. Đừng đập nữa.
Cô hoảng hốt rụt tay lại, quay phắt ra sau, nóng mặt gắt lên:
-Cậu thì biết gì mà n…
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Linh đã bị một bờ môi chặn lại. Ngay lập tức, tay chân cô run lên và ngạc nhiên đến mức trợn mắt kinh hoàng. Những gì cô biết được lúc này là: Huy cưỡng hôn cô.
Linh tức giận cố vùng ra nhưng cậu ta càng hung hăng kéo hai tay cô về phía cậu ta khiến cho nụ hôn càng thêm sâu không thể tách ra được. Không nhẹ nhàng như sáu năm về trước, nụ hôn bây giờ mạnh bạo, bao nhiêu nỗi tủi hờn, giận dỗi nhớ mong cô dồn nén suốt sáu năm qua bây giờ như bùng lên. Cả nỗi đau tái tê khi đêm về nhớ đến cô trong khi cô phũ phàng lạnh nhạt. Tất cả, tất cả khiến cậu càng thêm hung hăng muốn trừng phạt cô. Còn cô, cô hoảng hốt, cô không thể vùng ra, vì càng vùng, thì việc tách ra càng khó. Cuối cùng, cậu cắn vào môi cô khiến cô nhăn mặt đau đớn, như một sự trừng phạt cho cái tính phũ phàng của cô đã khiến cậu khổ sở. Cậu lúc đó, mới chịu buông cô ra. Cô cảm thấy nghẹn ở họng, ngay cả ước mong được gào lên quát vào mặt Huy cũng không thể. Chỉ biết trừng mắt nhìn Huy, lùi sát ra cửa. Chân tay run lên. Cô quệt mạnh môi vào chỗ khuỷu tay, sợ hãi. Cô phải phản ứng sao đây khi cửa đã khóa, cô không thể tát cho Huy một cái gào lên: “Đồ đê tiện” rồi phóng ra ngoài như tiểu thuyết được. Cô nạm chặt tay, nhìn thẳng vào Huy, gương mặt hiền của Huy khiến cô bất giác chùn lại.
-Vừa rồi, là cậu cưỡng hôn tôi?
Huy không trả lời đúng trọng tâm, chỉ nhàn nhạt hỏi lại:
-Không lẽ, cậu muốn bị cưỡng hôn thêm lần nữa?
Linh nghiến răng trợn mắt nhìn Huy.
-Sẽ không hay ho gì! Không hay ho gì Huy ạ! Cậu không thể làm như thế với tôi!
Nhưng Huy không để ý thái độ chuyển trắng sang xanh của Linh, cậu đưa tay ra ôm đầu cô dụi vào người mình, tựa cằm lên đầu cô:
-Không nói chuyện đó nữa. Ít nhất tôi cũng biết, cậu rất yêu tôi.
-Không bao giờ có chuyện đó! Cậu nhầm to rồi! –Linh gào lên đẩy cậu ra. Huy lảo đảo vài bước rồi vấp phải cái ghế mà ngã ra phía sau. Linh hoảng hốt đưa tay ra theo quán tính, không ngờ trong giây phút đó, cậu lại cười quỷ quyệt rồi đưa tay nắm chặt tay Linh giật mạnh. Huy ngã đập đầu vào tường, và Linh thì lại ngã chồm vào Huy. Linh run run vì điên tiết nhìn lên thì Huy đã vươn tay ra ôm chặt lấy cô.
-Đừng trốn tránh nữa, trốn đủ rồi cô gái ạ. May mà tôi nhìn thấy cậu khóc sau khi nói mấy lời phũ phàng với tôi, nếu không, tôi cũng không biết cậu yêu tôi nhiều đến thế nào đâu… Nếu cậu cảm thấy đau lòng khi làm tổn thương tôi, chi bằng yêu tôi đi?
Cô giật mình nhìn lên. Đôi mắt Huy như sáng lên, ngập ý cười. Cô định lên tiếng nói rõ những suy nghĩ của mình, rằng thứ tình cảm này là ảo tưởng của sáu năm trước, nhưng chưa kịp thì Huy đã chặn lại cô:
-Nếu cậu định nói ảo tưởng do dư âm của sáu năm trước thì tôi đính chính lại, là không phải. Vì nếu thế, thì tại sao sáu năm qua tôi vẫn yêu cậu mê mệt dù không có cậu ở bên? Nếu không còn yêu cậu, tôi đã không để mình phải khổ sở vì cậu như thế. Tất cả chỉ vì tôi yêu cậu.
Linh định lên tiếng cãi lại thì Huy thêm một lần nữa, ngắt lời:
-Cậu thử đặt tay lên trái tim mình mà xem đi, cậu dám nói là cậu không yêu tôi hay sao? Rõ ràng cậu yêu tôi nên mới khóc, còn chối à?
Linh đờ người nhìn Huy. Bỗng…
Nước mắt cô bất giác chảy xuống. Tại sao? Tại sao chàng trai này dù sáu năm trước cho đến bây giờ, vẫn luôn đọc được suy nghĩ của cô. Đúng, là vì cô còn yêu cậu nên mới nhất nhất muốn trốn tránh cậu. Vì cô còn yêu cậu nên mới nhất nhất tìm mọi cách để phủ định nó đi. Và vì cô còn yêu cậu, nên nước mắt mới chảy ra khi nghe những lời nói yêu cô phát ra từ cậu. Cô không biết mình nên làm gì, phản ứng ra sao. Chỉ thấy nước mắt trào ra. Và giây phút đó, một ngón tay nâng lên gạt đi nước mắt cô, vẫn dịu dàng, ấm áp như ngày xưa.
-Nếu cậu vẫn không muốn chấp nhận, vậy thì, cho phép tôi yêu cậu lại từ đầu nhé?
Linh lúc này mới sực tỉnh. Yêu lại từ đầu?
Nghĩa là bỏ lại những kỉ niệm của hai người mười bảy năm trước ra phía sau ư?
Là chôn hết những cảm giác rung động ngô nghê tuổi mười bảy ngày đó đi hết ư?
Không, cô không muốn quên, không muốn làm lại từ đầu, vì dẫu hồi ức có đớn đau, nhưng vẫn là chuỗi tháng ngày ngọt ngào mà cô muốn giữ mãi, quan trọng hơn, cô yêu chàng trai này chính là nhờ cùng chàng trai đó trải qua những tháng ngày ngất ngưởng ấy.
Cô bật cười, ngước lên Huy:
-Cậu có muốn nghe câu trả lời không?
Huy bất giác thấy khó thở. Cậu sợ, sợ thêm một lần nữa Linh từ chối cậu, thêm một lần nữa Linh phủ nhật tất cả tình yêu cậu dành cho cô. Linh cười:
-Tôi không thể cho cậu yêu tôi lại từ đầu được.
Huy cảm thấy có gì đó gần như vỡ vụn, gần như tan nát. Tại sao? Tại sao cậu đã cho cô thấy tình cảm của mình rồi mà cô vẫn như thế? Suy cho cùng tất cả cũng chỉ vì cậu quá si tình hay sao? Tại sao? Trái tim Huy run rẩy, không muốn nghe thêm tiếng nào nữa, vì bây giờ, lồng ngực cậu thắt lại dữ dội.
Linh không để tâm đến thái độ của Huy, vẫn tiếp tục:
-Không lẽ chỉ vì muốn tôi yêu cậu, mà cậu phải từ bỏ thứ tình cảm mười bảy năm trời mà cậu dành cho tôi để làm lại từ đầu sao? Cậu có thể quên đi mười bảy năm đó, nhưng tôi thực sự không muốn quên chút nào. Tôi không muốn xóa đi những cảm xúc lớn dần từ ngày xưa cho đến giờ, tôi chắc, nếu cậu thực sự yêu tôi cậu cũng nghĩ thế…Vì vậy.. –Tôi ngừng lại, rồi lại lấy hơi nói tiếp –Đừng làm lại từ đầu… Tôi sẽ không chấp nhận đâu…
Huy giật mình ngẩng đầu lên nhìn Linh. Đôi mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
-Có nghĩa là…
-Nếu cậu đã yêu tôi đến cùng như thế, thì tại sao phải làm lại từ đầu?
Huy vẫn nín thở nhìn cô. Cô mỉm cười:
-Không cần yêu lại từ đầu đâu. Tôi sẽ chờ cậu, chờ đến ngày cậu có thể khiến tôi yêu cậu thêm một lần nữa. Vì thế, cậu cố mà tăng tốc hết cỡ đi, như thế mới có thể đuổi kịp tôi chứ?
Có cái gì đó vỡ òa ra bên trong Huy. Cậu sung sướng ôm chặt cô đến mức nghẹt thở:
-Chắc chắn! Đáp án rõ ràng quá rồi mà! Không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ khiến cậu nói câu cậu yêu tôi thôi.
-Hai đứa kia, hết thời gian rồi, thằng Huy chuẩn bị xuống nhà cút về nhá!
Anh Tùng từ bên ngoài lên tiếng rồi đạp cửa xông vào. Huy nhìn anh Tùng bằng ánh mắt căm hờn: Tại sao anh có thể phá ngang đoạn lãng mạn của hai người chúng tôi thế hả??? *Lật bàn*
/41
|