Nữ tử tóc ngắn này, vừa nãy khi mọi người bị thân phận đệ tử Thiên Đạo môn của Giang Thần làm kinh sợ thì nàng đã răn dạy, không coi thập đại tông môn vào trong mắt.
Bây giờ nói muốn Giang Thần tự móc con mắt ra, không có ý đùa giỡn, rất chăm chú và nghiêm túc.
- Nếu như ta nói không thì sao?
Giang Thần đã gặp qua rất nhiều người không nói lý, nhưng nữ tử tóc ngắn này tuyệt đối có thể xếp hạng ở vị trí đầu tiên.
- Ngươi tự móc con mắt ra, hoặc là ta sẽ móc mắt ngươi ra.
Nữ tử tóc ngắn lạnh lùng nói.
Cảnh giới của nàng là Thần du cảnh hậu kỳ, đại đa số người ở đây đều là Thần du cảnh, đây là một đội ngũ rất mạnh.
- Nếu như ta nói không thì sao?
Lý Tuyết Nhi chậm rãi tiến lên phía trước, đứng ở trước người của Giang Thần, lặp lại vấn đề vừa nãy của hắn, hàn khí lạnh lẽo, kiếm khí cuồn cuộn.
Nghe vậy, sắc mặt của nữ tử tóc ngắn hơi biến hóa, thế nhưng vẫn không có nhượng bộ.
Cảnh giới tương đồng, thân là nữ tử, ít nhiều nàng vẫn không phục đối với Lý Tuyết Nhi, muốn nhân cơ hội này tranh tài một phen.
Có điều nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn, chạm tới ánh mắt của Lý Tuyết Nhi thì trong lòng đột nhiên chấn động một chút, chiến ý biến mất không còn sót lại một chút gì.
Chỉ một ánh mắt, chỉ vẻn vẹn là một ánh mắt đã đánh bại được nàng.
Bầu không khí dường như bởi vì Lý Tuyết Nhi mà đọng lại, chỉ nghe tiếng hít thở vang lên, lại không có người nào đứng ra nói chuyện.
- Di Ninh tỷ, không có chuyện gì đâu.
Đột nhiên, nữ tử đang ngồi khóc ở mặt đất đứng dậy, đi về phía bên này, tới khuyên nữ tử tóc ngắn.
- Nếu như đệ tử Thiên Đạo môn vô ý xông vào, tất cả đều là hiểu lầm, không cần chú ý.
Nàng ôn nhu nói.
Thân thể thon dài, lời nói tự có một luồng linh khí tươi mát, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trơn bóng như ngọc, mặc một bộ y phục màu xanh khiến cho người ta có cảm giác như là tiên nữ hạ phàm.
- Mộng Thiến!
Nữ tử tóc ngắn tên là Di Ninh không chịu bỏ qua như vậy, rất là không cam lòng.
Nhưng Mộng Thiến không tranh luận với nàng, ngược lại còn nhìn về phía Lý Tuyết Nhi, nói:
- Tuyết Nhi sư tỷ, Di Ninh tâm tính nóng nảy, xin sư tỷ không lấy làm phiền lòng.
Cử chỉ của nàng tao nhã, thái độ thành khẩn, dù là ai cũng không tức giận được.
Lý Tuyết Nhi khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào.
- Vậy cứ như thế, chuyện này coi như kết thúc.
Mộng Thiến nói.
Lúc này bầu không khí giằng co mới hoà hoãn lại, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
- Thiên Đạo môn, chuyện ngươi vu oan cho đệ đệ ta, ta sẽ nhớ kỹ.
Thanh niên kia ném cho Giang Thần một câu hung ác.
Giang Thần không để ý đến, trái lại còn nhìn về phía Mộng Thiến kia.
Nếu như hắn nhớ không lầm, vừa nãy ở bên trong nữ tử này nước biểu hiện ra vẻ buông thả và cuồng dã, tuyệt nhiên không giống vẻ nhu mì như hiện tại.
Hơn nữa từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng đều ở ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất không có biểu hiện gì, mãi đến lúc Lý Tuyết Nhi cứng rắn bảo vệ mình thì nàng mới đứng ra hóa giải ân oán.
Nữ nhân này, không đơn giản.
Hắn không khỏi cảm thấy lo lắng thay Lý Tuyết Nhi, hắn nói:
- Sư tỷ, ở đội ngũ này chỉ có một mình ngươi thôi sao.
- Ngươi muốn ở lại sao?
Lý Tuyết Nhi hỏi rất gọn gàng dứt khoát.
- Không phải, ý của ta là không bằng chúng ta đi thôi.
Giang Thần nửa đùa nửa thật nói.
Lý Tuyết Nhi lắc lắc đầu, động tác không quá mạnh, thế nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Giang Thần lại nói.
- Tìm hạt giống.
Lý Tuyết Nhi nói.
- Cái gì?
- Ngươi không biết sao?
Đầu óc của Giang Thần rất mơ hồ, gật đầu một cái, thấy hắn như thế, Lý Tuyết Nhi cũng không biết phải nói như thế nào.
- Ngươi không biết đã nói rõ ngươi là hạng xoàng xĩnh, không xứng để biết.
Thanh niên kia vẫn dựng thẳng lỗ tai lên để nghe trộm, bắt được cơ hội, hắn mạnh mẽ đả kích một câu.
Không chờ Giang Thần mở miệng, hắn lại nói:
- Tiểu chuẩn của Thánh Viện cũng không dễ dàng thu được đâu. Không chỉ là người mạnh nhất, Thánh Viện còn phái ra người giám sát, nếu như ba người mạnh nhất không đủ tư cách thì cũng sẽ không được chọn.
- Vì lẽ đó, các thế lực Hỏa vực liên hợp lại mở ra Vạn thú vực, đồng thời còn chọn ra tuyển thủ hạt giống ở trong Vạn thú vực này.
- Trở thành tuyển thủ hạt giống, trong vòng nửa năm sẽ nhận được bồi dưỡng rất lớn.
- Trước khi thế lực khắp nơi đưa người vào đều gọi đệ tử ưu tú nhất tới, nói cho bọn họ biết tin tức về hạt giống, để bọn họ đi tìm.
- Ngươi, không biết hạt giống, chính là người bị từ bỏ.
Tên này giải thích hạt giống là chuyện gì, cũng không quên đả kích Giang Thần một phen.
- Mà ta, Hạ Nhân Long ta chính là người được gia tộc ký thác hi vọng.
Nói tới chỗ này, vẻ mặt hắn rất đắc ý.
Không ngờ, Giang Thần cười xì một tiếng, không nhịn được mừng rỡ.
- Ngươi có ý gì?
Hạ Nhân Long cả giận nói.
- Ngươi chưa từng nghe nói qua đạo lý chọn người cao nhất trong đám người thấp sao? Hạ gia ngươi là thứ đồ gì chứ, có thể so với Thiên Đạo môn sao? Có thể so với Tuyết Nhi sư tỷ sao?
Giang Thần nói.
- Tuyết Nhi sư tỷ?
Vừa nói xong, Giang Thần đã cảm giác phía sau lưng hắn trở nên lạnh lẽo, cả người sắp bị đông lại.
- Lý sư tỷ!
Giang Thần vội vã đổi giọng.
- Hừ!
Hạ Nhân Long nghe rõ ý tứ của Giang Thần, hắn phẫn nộ, quát lên:
- Ta chính là người đứng thứ chín mươi chín Tân hỏa bảng, cường giả trong một trăm vị trí đầu, ngươi có thể so với ta sao?
- Chín mươi chín tên? Ta nhớ ta là người đứng thứ hơn bảy mươi đó?
Giang Thần khẽ cười nói.
Võ học của Hạ Nhân Long này rất thường thường, cũng không có võ học huyền bí lợi hại, thần huyệt của bản thân cũng không nhiều.
Hắn ta kìm nén một hơi vọt tới trung kỳ nhập môn, không đánh lại được Lý Thấm.
Có điều, không phải Giang Thần đánh bại Lý Thấm thì nhất định đã có thể đối phó được với Hạ Nhân Long.
- Nếu như ta ngưng tụ được bốn cái thần huyệt thì vẫn có thể.
Giang Thần nghĩ thầm.
Mà Hạ Nhân Long nghe hắn vừa nói như vậy, hắn mới nhớ tới chuyện Lý Thấm, lập tức giữ yên lặng.
- Được rồi, đã xong chưa? Thiên Đạo môn, mọi chuyện đã kết thúc, lăn được bao xa thì lăn bấy xa đi.
Di Ninh mắng.
Con mắt của Giang Thần hơi nheo lại, nữ nhân này muốn móc mắt hắn, càng không để hắn vào trong mắt, cho dù là phật cũng phải tức giận thay.
Có điều, tạm thời đánh không lại được nàng, cho nên hắn chỉ có thể nhịn.
- Sư tỷ, như vậy sau này còn gặp lại, có điều ngươi cũng phải cẩn thận, những người này không thể tin được. Có người đệ đệ hắn là người cuồng nhìn trộm, còn có người lạm sát kẻ vô tội.
- Ngươi!
Hạ Nhân Long và Di Ninh giận dữ.
Thế nhưng Giang Thần đã giương cánh vung lên, người đã bay lên trời, chỉ để lại một cái bóng lưng.
Sau khi rời đi, chẳng biết vì sao, bóng người của Lý Tuyết Nhi hiện lên ở trong đầu của Giang Thần lái đi cũng không được.
Khí chất có một không hai kia, một cái ánh mắt đã bức lui người cùng cảnh giới.
- Sau khi tìm được linh dược, cố gắng tăng thực lực lên.
Giang Thần thầm nói, chỉ có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể có tôn nghiêm, lần này có Lý Tuyết Nhi làm chỗ dựa. Lần sau, nói không chừng sẽ bị người ta dùng một chưởng vỗ chết, móc hai mắt xuống.
Bởi vì lo lắng Hạ Nhân Long giở ám chiêu cho nên Giang Thần dán vào tầng trời thấp bay ra rất xa, sau đó mới tìm nơi để hạ xuống.
- Hả?
Bỗng nhiên, thân ở trên không trung, đột nhiên hắn nắm bắt được phía trước có một tia dị dạng, dưới thần thức tra xét, là một luồng năng lượng nồng đậm phun ra.
Sau khi tới gần, hắn nhìn thấy một cái khe nứt, từ bên trong có nguyên khí phun ra, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, hùng hồn đến mức làm cho người ta giật mình.
- Nhất định dưới lòng đất Vạn thú vực có một mỏ quặng nguyên thạch, chính bởi vì như vậy cho nên mới khiến cho linh khí và nguyên khí kết hợp lại với nhau.
- Được! Đây chính là cơ hội trời cho để ngưng tụ thần huyệt rồi!
Giang Thần đại hỉ.
Những thứ này đều là tinh hoa của nguyên khí, giống như quáng tinh chi nguyên của Thuần Dương quáng thạch ở Nam phong lĩnh vậy, có thể để cho thân thể hấp thu.
Bây giờ nói muốn Giang Thần tự móc con mắt ra, không có ý đùa giỡn, rất chăm chú và nghiêm túc.
- Nếu như ta nói không thì sao?
Giang Thần đã gặp qua rất nhiều người không nói lý, nhưng nữ tử tóc ngắn này tuyệt đối có thể xếp hạng ở vị trí đầu tiên.
- Ngươi tự móc con mắt ra, hoặc là ta sẽ móc mắt ngươi ra.
Nữ tử tóc ngắn lạnh lùng nói.
Cảnh giới của nàng là Thần du cảnh hậu kỳ, đại đa số người ở đây đều là Thần du cảnh, đây là một đội ngũ rất mạnh.
- Nếu như ta nói không thì sao?
Lý Tuyết Nhi chậm rãi tiến lên phía trước, đứng ở trước người của Giang Thần, lặp lại vấn đề vừa nãy của hắn, hàn khí lạnh lẽo, kiếm khí cuồn cuộn.
Nghe vậy, sắc mặt của nữ tử tóc ngắn hơi biến hóa, thế nhưng vẫn không có nhượng bộ.
Cảnh giới tương đồng, thân là nữ tử, ít nhiều nàng vẫn không phục đối với Lý Tuyết Nhi, muốn nhân cơ hội này tranh tài một phen.
Có điều nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn, chạm tới ánh mắt của Lý Tuyết Nhi thì trong lòng đột nhiên chấn động một chút, chiến ý biến mất không còn sót lại một chút gì.
Chỉ một ánh mắt, chỉ vẻn vẹn là một ánh mắt đã đánh bại được nàng.
Bầu không khí dường như bởi vì Lý Tuyết Nhi mà đọng lại, chỉ nghe tiếng hít thở vang lên, lại không có người nào đứng ra nói chuyện.
- Di Ninh tỷ, không có chuyện gì đâu.
Đột nhiên, nữ tử đang ngồi khóc ở mặt đất đứng dậy, đi về phía bên này, tới khuyên nữ tử tóc ngắn.
- Nếu như đệ tử Thiên Đạo môn vô ý xông vào, tất cả đều là hiểu lầm, không cần chú ý.
Nàng ôn nhu nói.
Thân thể thon dài, lời nói tự có một luồng linh khí tươi mát, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trơn bóng như ngọc, mặc một bộ y phục màu xanh khiến cho người ta có cảm giác như là tiên nữ hạ phàm.
- Mộng Thiến!
Nữ tử tóc ngắn tên là Di Ninh không chịu bỏ qua như vậy, rất là không cam lòng.
Nhưng Mộng Thiến không tranh luận với nàng, ngược lại còn nhìn về phía Lý Tuyết Nhi, nói:
- Tuyết Nhi sư tỷ, Di Ninh tâm tính nóng nảy, xin sư tỷ không lấy làm phiền lòng.
Cử chỉ của nàng tao nhã, thái độ thành khẩn, dù là ai cũng không tức giận được.
Lý Tuyết Nhi khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào.
- Vậy cứ như thế, chuyện này coi như kết thúc.
Mộng Thiến nói.
Lúc này bầu không khí giằng co mới hoà hoãn lại, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
- Thiên Đạo môn, chuyện ngươi vu oan cho đệ đệ ta, ta sẽ nhớ kỹ.
Thanh niên kia ném cho Giang Thần một câu hung ác.
Giang Thần không để ý đến, trái lại còn nhìn về phía Mộng Thiến kia.
Nếu như hắn nhớ không lầm, vừa nãy ở bên trong nữ tử này nước biểu hiện ra vẻ buông thả và cuồng dã, tuyệt nhiên không giống vẻ nhu mì như hiện tại.
Hơn nữa từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng đều ở ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất không có biểu hiện gì, mãi đến lúc Lý Tuyết Nhi cứng rắn bảo vệ mình thì nàng mới đứng ra hóa giải ân oán.
Nữ nhân này, không đơn giản.
Hắn không khỏi cảm thấy lo lắng thay Lý Tuyết Nhi, hắn nói:
- Sư tỷ, ở đội ngũ này chỉ có một mình ngươi thôi sao.
- Ngươi muốn ở lại sao?
Lý Tuyết Nhi hỏi rất gọn gàng dứt khoát.
- Không phải, ý của ta là không bằng chúng ta đi thôi.
Giang Thần nửa đùa nửa thật nói.
Lý Tuyết Nhi lắc lắc đầu, động tác không quá mạnh, thế nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Giang Thần lại nói.
- Tìm hạt giống.
Lý Tuyết Nhi nói.
- Cái gì?
- Ngươi không biết sao?
Đầu óc của Giang Thần rất mơ hồ, gật đầu một cái, thấy hắn như thế, Lý Tuyết Nhi cũng không biết phải nói như thế nào.
- Ngươi không biết đã nói rõ ngươi là hạng xoàng xĩnh, không xứng để biết.
Thanh niên kia vẫn dựng thẳng lỗ tai lên để nghe trộm, bắt được cơ hội, hắn mạnh mẽ đả kích một câu.
Không chờ Giang Thần mở miệng, hắn lại nói:
- Tiểu chuẩn của Thánh Viện cũng không dễ dàng thu được đâu. Không chỉ là người mạnh nhất, Thánh Viện còn phái ra người giám sát, nếu như ba người mạnh nhất không đủ tư cách thì cũng sẽ không được chọn.
- Vì lẽ đó, các thế lực Hỏa vực liên hợp lại mở ra Vạn thú vực, đồng thời còn chọn ra tuyển thủ hạt giống ở trong Vạn thú vực này.
- Trở thành tuyển thủ hạt giống, trong vòng nửa năm sẽ nhận được bồi dưỡng rất lớn.
- Trước khi thế lực khắp nơi đưa người vào đều gọi đệ tử ưu tú nhất tới, nói cho bọn họ biết tin tức về hạt giống, để bọn họ đi tìm.
- Ngươi, không biết hạt giống, chính là người bị từ bỏ.
Tên này giải thích hạt giống là chuyện gì, cũng không quên đả kích Giang Thần một phen.
- Mà ta, Hạ Nhân Long ta chính là người được gia tộc ký thác hi vọng.
Nói tới chỗ này, vẻ mặt hắn rất đắc ý.
Không ngờ, Giang Thần cười xì một tiếng, không nhịn được mừng rỡ.
- Ngươi có ý gì?
Hạ Nhân Long cả giận nói.
- Ngươi chưa từng nghe nói qua đạo lý chọn người cao nhất trong đám người thấp sao? Hạ gia ngươi là thứ đồ gì chứ, có thể so với Thiên Đạo môn sao? Có thể so với Tuyết Nhi sư tỷ sao?
Giang Thần nói.
- Tuyết Nhi sư tỷ?
Vừa nói xong, Giang Thần đã cảm giác phía sau lưng hắn trở nên lạnh lẽo, cả người sắp bị đông lại.
- Lý sư tỷ!
Giang Thần vội vã đổi giọng.
- Hừ!
Hạ Nhân Long nghe rõ ý tứ của Giang Thần, hắn phẫn nộ, quát lên:
- Ta chính là người đứng thứ chín mươi chín Tân hỏa bảng, cường giả trong một trăm vị trí đầu, ngươi có thể so với ta sao?
- Chín mươi chín tên? Ta nhớ ta là người đứng thứ hơn bảy mươi đó?
Giang Thần khẽ cười nói.
Võ học của Hạ Nhân Long này rất thường thường, cũng không có võ học huyền bí lợi hại, thần huyệt của bản thân cũng không nhiều.
Hắn ta kìm nén một hơi vọt tới trung kỳ nhập môn, không đánh lại được Lý Thấm.
Có điều, không phải Giang Thần đánh bại Lý Thấm thì nhất định đã có thể đối phó được với Hạ Nhân Long.
- Nếu như ta ngưng tụ được bốn cái thần huyệt thì vẫn có thể.
Giang Thần nghĩ thầm.
Mà Hạ Nhân Long nghe hắn vừa nói như vậy, hắn mới nhớ tới chuyện Lý Thấm, lập tức giữ yên lặng.
- Được rồi, đã xong chưa? Thiên Đạo môn, mọi chuyện đã kết thúc, lăn được bao xa thì lăn bấy xa đi.
Di Ninh mắng.
Con mắt của Giang Thần hơi nheo lại, nữ nhân này muốn móc mắt hắn, càng không để hắn vào trong mắt, cho dù là phật cũng phải tức giận thay.
Có điều, tạm thời đánh không lại được nàng, cho nên hắn chỉ có thể nhịn.
- Sư tỷ, như vậy sau này còn gặp lại, có điều ngươi cũng phải cẩn thận, những người này không thể tin được. Có người đệ đệ hắn là người cuồng nhìn trộm, còn có người lạm sát kẻ vô tội.
- Ngươi!
Hạ Nhân Long và Di Ninh giận dữ.
Thế nhưng Giang Thần đã giương cánh vung lên, người đã bay lên trời, chỉ để lại một cái bóng lưng.
Sau khi rời đi, chẳng biết vì sao, bóng người của Lý Tuyết Nhi hiện lên ở trong đầu của Giang Thần lái đi cũng không được.
Khí chất có một không hai kia, một cái ánh mắt đã bức lui người cùng cảnh giới.
- Sau khi tìm được linh dược, cố gắng tăng thực lực lên.
Giang Thần thầm nói, chỉ có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể có tôn nghiêm, lần này có Lý Tuyết Nhi làm chỗ dựa. Lần sau, nói không chừng sẽ bị người ta dùng một chưởng vỗ chết, móc hai mắt xuống.
Bởi vì lo lắng Hạ Nhân Long giở ám chiêu cho nên Giang Thần dán vào tầng trời thấp bay ra rất xa, sau đó mới tìm nơi để hạ xuống.
- Hả?
Bỗng nhiên, thân ở trên không trung, đột nhiên hắn nắm bắt được phía trước có một tia dị dạng, dưới thần thức tra xét, là một luồng năng lượng nồng đậm phun ra.
Sau khi tới gần, hắn nhìn thấy một cái khe nứt, từ bên trong có nguyên khí phun ra, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, hùng hồn đến mức làm cho người ta giật mình.
- Nhất định dưới lòng đất Vạn thú vực có một mỏ quặng nguyên thạch, chính bởi vì như vậy cho nên mới khiến cho linh khí và nguyên khí kết hợp lại với nhau.
- Được! Đây chính là cơ hội trời cho để ngưng tụ thần huyệt rồi!
Giang Thần đại hỉ.
Những thứ này đều là tinh hoa của nguyên khí, giống như quáng tinh chi nguyên của Thuần Dương quáng thạch ở Nam phong lĩnh vậy, có thể để cho thân thể hấp thu.
/526
|