Nữ tử chậm chạp không có động tác, bỗng nhiên nói:
- Vị sư huynh này, ngươi thấy như vậy được không.
Nói đoạn nàng đứng dậy, không chờ Giang Thần nói chuyện thì đã cởi đồ bảo hộ trên người xuống, lại cởi sạch từng kiện y phục.
Rất nhanh, một cỗ thân thể trắng như tuyết hiện lên ở bên trong rừng rậm, da như mỡ đông, thân thể mê người.
Nàng kiều mị cười một tiếng, bước chân xinh đẹp đi về phía Giang Thần.
Một mùi thơm làm cho lỗ chân lông của người ta thư giãn kéo tớ trước mặt, Giang Thần chỉ cảm thấy thú huyết sôi trào, hít thở trở nên ồ ồ, hận không thể lập tức ôm nàng vào trong ngực.
- Sư huynh.
Thanh âm của nàng nhu tình như nước, như ma âm.
Phong mang kiếm khách của Giang Thần từ từ biến mất, ánh mắt trở nên mê ly.
Thấy thế, nữ tử nở nụ cười, ở trên lưng bóng loáng như ngọc của nàng lại có một thanh chủy thủ dán vào da thịt.
Khi chỉ còn cách Giang Thần ba bước, tay phải của nàng lơ đãng giơ lên, chủy thủ theo rìa ngoài cánh tay xẹt ra.
Tay của nữ tử này chộp một cái, chủy thủ đột nhiên xẹt về phía cổ của Giang Thần.
Ở khoảng cách gần như thế, Giang Thần đang hoảng hốt, nữ tử này tự tin một kích này có thể tất sát.
Keng!
Không nghĩ tới, Xích tiêu kiếm của Giang Thần không hề có điềm báo trước xoay một vòng ở trước ngực, rất chuẩn xác đánh rơi chủy thủ.
- Thấy ngươi có mấy phần tư sắc, chơi đùa với ngươi một chút mà thôi. Ngươi thật sự cho rằng mê hồn thuật cấp thấp như vậy có tác dụng với ta sao?
Giang Thần cười khẩy nói.
-...
Nữ tử không nói hai lời, y phục cũng không thèm mặc, lập tức xoay người chạy đi.
Giang Thần nhẹ nhàng lắc đầu, đá chủy thủ lên không trung, lại dùng Xích tiêu kiếm đánh bay, chủy thủ chém sắt như chém bùn giống như mũi tên nhọn bắn trúng vào lưng của nữ tử, đúng vị trí trái tim.
Nữ tử kia kêu thảm một tiếng, ngã vào trong bụi cây bên cạnh.
- Tự làm bậy.
Giang Thần thu kiếm vào vỏ, hắn đã cho hai người này cơ hội, nhưng bọn họ không biết quý trọng.
Lúc này, bốn cái thần huyệt phân biệt ở ngực và chếch ngực của hắn, giống như bốn đám lửa, đang thủ thế chờ đợi.
Chuyện này cũng có ý nghĩa là tốc độ phi hành của hắn sẽ nhanh hơn, đương nhiên, tiêu hao cũng sẽ tăng lên theo.
Ngoài ra hắn đã có thể tu luyện hai thức sau của Trường hồng kiếm pháp.
Sau khi nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, trở thành truyền nhân kiếm đạo, kỳ thực hắn cũng đã có thể thi triển kiếm chiêu phía sau.
Nhưng hai thức cuối cùng lại là tinh túy của môn kiếm pháp này, uy lực không tầm thường, không chỉ có yêu cầu trình độ cao thấp của kiếm pháp đối với bản thân mà còn cần thần nguyên đủ hùng hậu.
Hai thức kiếm chiêu này chia ra làm Xích Cầu xuất lung và Trường Hồng lạc nhật.
Một khi nắm giữ nó, phối hợp với kiếm cương, cùng với Bất hủ kiếm đạo thì sẽ làm tăng thực lực của bản thân trên diện rộng.
Nói đến kiếm cương, Giang Thần cũng có chút nhung nhớ.
Kiếm cương là thứ do tu luyện công pháp huyền bí mà có được, vì kiếm mà sinh.
Công pháp huyền bí và công pháp tu luyện có chỗ tương tự, chính là sau khi nắm giữ nó sẽ trở thành một kỹ năng của bản thân.
Kỹ năng này không có cách nào tăng lên từ công pháp bản thân được.
Ví dụ như công pháp tu luyện, tốc độ thu nạp linh khí thiên địa không thay đổi, nếu muốn nhanh hơn thì phải thông qua bên ngoài để thay đổi.
Công pháp huyền bí, như loại kiếm cương này lại cần ý cảnh võ học để tăng lên.
Trước đó Giang Thần tu luyện Thái cực hoàn, Loa toàn thức vận chuyển lực lượng công pháp của bản thân, nếu như Phong Tâm ý cảnh của bản thân có trình độ hơn người, như vậy lực lượng hiệu suất và lực phá hoại của Loa toàn thức cũng càng mạnh hơn.
Như Giang Thần muốn tăng cường kiếm cương, nhưng mà lại muốn nắm giữ Phong Tâm ý cảnh và Kim tâm ý cảnh.
Bởi vì, kiếm cương là lực lượng so với Loa toàn thức còn lợi hại hơn và cao thâm hơn, cho nên nó cần hai loại ý cảnh.
Kiếm pháp của Giang Thần hơn người, lại nắm giữ Thái cực hoàn, cho nên đã đặt xuống cơ sở cho Phong Tâm ý cảnh, chỉ là hắn còn chưa đi tổng kết và ngưng tụ mà thôi.
Nghiên cứu ra nguyên nhân, vẫn là thời gian của hắn không đủ.
Tay phải của Giang Thần có thiên phú rất cao đối với đao pháp, nhưng cũng không có thời gian để luyện một môn đao pháp.
Nói đến tay phải, Giang Thần nghĩ đến Nhật nguyệt kiếm của Mặc Ly, hỏa diễm và Kim tâm ý cảnh đã cho hắn gợi ý, để hắn nghĩ tới một môn công pháp huyền bí thích hợp với bản thân.
- Có điều muốn tu luyện nó thì nhất định phải có sáu cái thần huyệt, phải tu luyện cảnh giới tới sơ kỳ viên mãn.
Nghĩ tới những chuyện này, Giang Thần mới phát hiện ra mình còn có nhiều thứ phải hoàn thiện như vậy.
Chồng chất đến hiện tại, đã không thể chần chờ được nữa.
Giang Thần dự định trước tiên học hai thức kiếm chiêu kia, sau đó lại ngưng tụ ra Phong Tâm ý cảnh.
Quá trình này hắn bỏ ra thời gian mấy ngày, hoàn thành ở gần khe nứt, mãi đến khi hút sạch tinh hoa nguyên khí thì lúc này hắn mới tiếp tục đi tới chỗ cần đến.
Lần này, Giang Thần trực tiếp bay qua đó.
Giang Thần vẽ khu vực có linh dược thành một vòng tròn, mà vòng tròn trên địa đồ không phải là rất lớn.
Nhưng mà thân ở trong đó thì hắn mới phát hiện ra khu vực này có 200 dặm, hơn nữa còn là bán kính.
Muốn tìm một gốc linh dược, cũng không dễ dàng.
Cũng may Giang Thần biết rõ đặc thù của linh dược, có thể tra xét và bài trừ rất nhanh, hơn nữa có thể bay, dự tính có thể hoàn thành lục soát kiểm tra trong vòng một ngày.
Giang Thần có thể chấp nhận được thời gian như vậy.
Hắn bay qua trên không một vùng rừng rậm, thần thức bao trùm mỗi một góc.
Sau mấy canh giờ, Giang Thần không thu hoạch được gì, chỉ là lại đếm được rất rõ ở phía dưới có bao nhiêu yêu thú.
- Không thể thư giãn, nếu như thật sự có linh dược, như vậy nhất định ở gần đó sẽ có sinh linh đáng sợ thủ hộ, hi vọng sinh linh kia không biết bay.
- Ồ?
Giang Thần đang nghĩ ngợi thì chợt phát hiện ra trong rừng rậm phía dưới có một vệt sáng xẹt qua, khiến cho hắn hiếu kỳ.
Hắn lập tức đi theo sau, phát hiện ra tia sáng dài nửa thước là một vật thể hình bầu dục, nhìn qua... Như là một hạt giống!
- Làm sao lại là nó chứ?
Giang Thần biết chuyện hạt giống, mặc dù nói Thiên Đạo môn không có kỳ vọng đối với hắn, thế nhưng ít nhiều cũng làm cho người ta cảm thấy mất mát.
Thế nhưng nếu đứng ở góc độ của Thiên Đạo môn, bên trong đệ tử mười vị trí đầu của Thiên tử bảng, có thể tùy tiện tìm được người càng thích hợp hơn so với hắn.
Dù sao, tỷ thí sẽ diễn ra vào nửa năm sau. Mà trong khoảng thời gian này Giang Thần rất khó có thể tăng cảnh giới lên tới mức độ cao nhất.
Có điều, hiểu thì hiểu, thế nhưng nếu có cơ hội lấy được hạt giống, Giang Thần sẽ không bỏ qua.
Chỉ là một hạt giống đã có thể bay lượn lung tung như vậy, quả thực khiến cho người ta không rõ.
Chợt, hắn lại phát hiện ra có hai đạo khí tức đuổi theo hạt giống này, hắn lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Muốn đạt được hạt giống, nhất định phải xông qua cửa ải khó khăn, hẳn hai người này đã làm được, hiện tại đến thu hoạch thành quả.
Trong lòng Giang Thần ngứa ngáy khó nhịn, chuyện cướp đồ của người khác, hắn không làm được.
- Ồ?
Nhưng khi Giang Thần phát hiện ra hai người kia là ai, miệng hắn nở một nụ cười rất thú vị.
Là Hạ Nhân Long và đệ đệ muốn nhìn người khác tắm rửa của hắn.
Bọn họ lại xuất hiện ở đây!
Đã như vậy, Giang Thần không cần phải khách khí, từ trên không trung rơi xuống, nắm hạt giống kia vào trong tay.
- Muốn chết!
Hạ Nhân Long nhìn thấy có người dám cướp đồ vật của mình, hắn giận dữ, lại nhìn thấy rõ tướng mạo của Giang Thần, hắn rất là kinh ngạc.
- Là ngươi?
Hạ Nhân Long bất ngờ vì lại nhìn thấy Giang Thần ở chỗ này, nghi hoặc một lúc, hắn cười gằn nói:
- Sư tỷ ngươi bản thân khó bảo toàn, không có thời gian bảo vệ ngươi, ngươi tới đây để tìm cái chết hay sao?
- Bản thân khó bảo toàn? Đã xảy ra chuyện gì!
Sắc mặt của Giang Thần hơi thay đổi, suy đoán thật giả của lời này.
- Ca ca, giết hắn! Giết tên khốn kiếp này!
Lúc này, tên đệ đệ của Hạ Nhân Long kích động kêu lên.
Hắn bị Giang Thần vạch trần, đã nhận hết khinh thường, nữ tử trong đội ngũ cũng không để ý tới hắn.
Hiện tại nhìn thấy Giang Thần, hắn hận không thể lập tức giết chết đối phương!
- Vị sư huynh này, ngươi thấy như vậy được không.
Nói đoạn nàng đứng dậy, không chờ Giang Thần nói chuyện thì đã cởi đồ bảo hộ trên người xuống, lại cởi sạch từng kiện y phục.
Rất nhanh, một cỗ thân thể trắng như tuyết hiện lên ở bên trong rừng rậm, da như mỡ đông, thân thể mê người.
Nàng kiều mị cười một tiếng, bước chân xinh đẹp đi về phía Giang Thần.
Một mùi thơm làm cho lỗ chân lông của người ta thư giãn kéo tớ trước mặt, Giang Thần chỉ cảm thấy thú huyết sôi trào, hít thở trở nên ồ ồ, hận không thể lập tức ôm nàng vào trong ngực.
- Sư huynh.
Thanh âm của nàng nhu tình như nước, như ma âm.
Phong mang kiếm khách của Giang Thần từ từ biến mất, ánh mắt trở nên mê ly.
Thấy thế, nữ tử nở nụ cười, ở trên lưng bóng loáng như ngọc của nàng lại có một thanh chủy thủ dán vào da thịt.
Khi chỉ còn cách Giang Thần ba bước, tay phải của nàng lơ đãng giơ lên, chủy thủ theo rìa ngoài cánh tay xẹt ra.
Tay của nữ tử này chộp một cái, chủy thủ đột nhiên xẹt về phía cổ của Giang Thần.
Ở khoảng cách gần như thế, Giang Thần đang hoảng hốt, nữ tử này tự tin một kích này có thể tất sát.
Keng!
Không nghĩ tới, Xích tiêu kiếm của Giang Thần không hề có điềm báo trước xoay một vòng ở trước ngực, rất chuẩn xác đánh rơi chủy thủ.
- Thấy ngươi có mấy phần tư sắc, chơi đùa với ngươi một chút mà thôi. Ngươi thật sự cho rằng mê hồn thuật cấp thấp như vậy có tác dụng với ta sao?
Giang Thần cười khẩy nói.
-...
Nữ tử không nói hai lời, y phục cũng không thèm mặc, lập tức xoay người chạy đi.
Giang Thần nhẹ nhàng lắc đầu, đá chủy thủ lên không trung, lại dùng Xích tiêu kiếm đánh bay, chủy thủ chém sắt như chém bùn giống như mũi tên nhọn bắn trúng vào lưng của nữ tử, đúng vị trí trái tim.
Nữ tử kia kêu thảm một tiếng, ngã vào trong bụi cây bên cạnh.
- Tự làm bậy.
Giang Thần thu kiếm vào vỏ, hắn đã cho hai người này cơ hội, nhưng bọn họ không biết quý trọng.
Lúc này, bốn cái thần huyệt phân biệt ở ngực và chếch ngực của hắn, giống như bốn đám lửa, đang thủ thế chờ đợi.
Chuyện này cũng có ý nghĩa là tốc độ phi hành của hắn sẽ nhanh hơn, đương nhiên, tiêu hao cũng sẽ tăng lên theo.
Ngoài ra hắn đã có thể tu luyện hai thức sau của Trường hồng kiếm pháp.
Sau khi nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, trở thành truyền nhân kiếm đạo, kỳ thực hắn cũng đã có thể thi triển kiếm chiêu phía sau.
Nhưng hai thức cuối cùng lại là tinh túy của môn kiếm pháp này, uy lực không tầm thường, không chỉ có yêu cầu trình độ cao thấp của kiếm pháp đối với bản thân mà còn cần thần nguyên đủ hùng hậu.
Hai thức kiếm chiêu này chia ra làm Xích Cầu xuất lung và Trường Hồng lạc nhật.
Một khi nắm giữ nó, phối hợp với kiếm cương, cùng với Bất hủ kiếm đạo thì sẽ làm tăng thực lực của bản thân trên diện rộng.
Nói đến kiếm cương, Giang Thần cũng có chút nhung nhớ.
Kiếm cương là thứ do tu luyện công pháp huyền bí mà có được, vì kiếm mà sinh.
Công pháp huyền bí và công pháp tu luyện có chỗ tương tự, chính là sau khi nắm giữ nó sẽ trở thành một kỹ năng của bản thân.
Kỹ năng này không có cách nào tăng lên từ công pháp bản thân được.
Ví dụ như công pháp tu luyện, tốc độ thu nạp linh khí thiên địa không thay đổi, nếu muốn nhanh hơn thì phải thông qua bên ngoài để thay đổi.
Công pháp huyền bí, như loại kiếm cương này lại cần ý cảnh võ học để tăng lên.
Trước đó Giang Thần tu luyện Thái cực hoàn, Loa toàn thức vận chuyển lực lượng công pháp của bản thân, nếu như Phong Tâm ý cảnh của bản thân có trình độ hơn người, như vậy lực lượng hiệu suất và lực phá hoại của Loa toàn thức cũng càng mạnh hơn.
Như Giang Thần muốn tăng cường kiếm cương, nhưng mà lại muốn nắm giữ Phong Tâm ý cảnh và Kim tâm ý cảnh.
Bởi vì, kiếm cương là lực lượng so với Loa toàn thức còn lợi hại hơn và cao thâm hơn, cho nên nó cần hai loại ý cảnh.
Kiếm pháp của Giang Thần hơn người, lại nắm giữ Thái cực hoàn, cho nên đã đặt xuống cơ sở cho Phong Tâm ý cảnh, chỉ là hắn còn chưa đi tổng kết và ngưng tụ mà thôi.
Nghiên cứu ra nguyên nhân, vẫn là thời gian của hắn không đủ.
Tay phải của Giang Thần có thiên phú rất cao đối với đao pháp, nhưng cũng không có thời gian để luyện một môn đao pháp.
Nói đến tay phải, Giang Thần nghĩ đến Nhật nguyệt kiếm của Mặc Ly, hỏa diễm và Kim tâm ý cảnh đã cho hắn gợi ý, để hắn nghĩ tới một môn công pháp huyền bí thích hợp với bản thân.
- Có điều muốn tu luyện nó thì nhất định phải có sáu cái thần huyệt, phải tu luyện cảnh giới tới sơ kỳ viên mãn.
Nghĩ tới những chuyện này, Giang Thần mới phát hiện ra mình còn có nhiều thứ phải hoàn thiện như vậy.
Chồng chất đến hiện tại, đã không thể chần chờ được nữa.
Giang Thần dự định trước tiên học hai thức kiếm chiêu kia, sau đó lại ngưng tụ ra Phong Tâm ý cảnh.
Quá trình này hắn bỏ ra thời gian mấy ngày, hoàn thành ở gần khe nứt, mãi đến khi hút sạch tinh hoa nguyên khí thì lúc này hắn mới tiếp tục đi tới chỗ cần đến.
Lần này, Giang Thần trực tiếp bay qua đó.
Giang Thần vẽ khu vực có linh dược thành một vòng tròn, mà vòng tròn trên địa đồ không phải là rất lớn.
Nhưng mà thân ở trong đó thì hắn mới phát hiện ra khu vực này có 200 dặm, hơn nữa còn là bán kính.
Muốn tìm một gốc linh dược, cũng không dễ dàng.
Cũng may Giang Thần biết rõ đặc thù của linh dược, có thể tra xét và bài trừ rất nhanh, hơn nữa có thể bay, dự tính có thể hoàn thành lục soát kiểm tra trong vòng một ngày.
Giang Thần có thể chấp nhận được thời gian như vậy.
Hắn bay qua trên không một vùng rừng rậm, thần thức bao trùm mỗi một góc.
Sau mấy canh giờ, Giang Thần không thu hoạch được gì, chỉ là lại đếm được rất rõ ở phía dưới có bao nhiêu yêu thú.
- Không thể thư giãn, nếu như thật sự có linh dược, như vậy nhất định ở gần đó sẽ có sinh linh đáng sợ thủ hộ, hi vọng sinh linh kia không biết bay.
- Ồ?
Giang Thần đang nghĩ ngợi thì chợt phát hiện ra trong rừng rậm phía dưới có một vệt sáng xẹt qua, khiến cho hắn hiếu kỳ.
Hắn lập tức đi theo sau, phát hiện ra tia sáng dài nửa thước là một vật thể hình bầu dục, nhìn qua... Như là một hạt giống!
- Làm sao lại là nó chứ?
Giang Thần biết chuyện hạt giống, mặc dù nói Thiên Đạo môn không có kỳ vọng đối với hắn, thế nhưng ít nhiều cũng làm cho người ta cảm thấy mất mát.
Thế nhưng nếu đứng ở góc độ của Thiên Đạo môn, bên trong đệ tử mười vị trí đầu của Thiên tử bảng, có thể tùy tiện tìm được người càng thích hợp hơn so với hắn.
Dù sao, tỷ thí sẽ diễn ra vào nửa năm sau. Mà trong khoảng thời gian này Giang Thần rất khó có thể tăng cảnh giới lên tới mức độ cao nhất.
Có điều, hiểu thì hiểu, thế nhưng nếu có cơ hội lấy được hạt giống, Giang Thần sẽ không bỏ qua.
Chỉ là một hạt giống đã có thể bay lượn lung tung như vậy, quả thực khiến cho người ta không rõ.
Chợt, hắn lại phát hiện ra có hai đạo khí tức đuổi theo hạt giống này, hắn lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Muốn đạt được hạt giống, nhất định phải xông qua cửa ải khó khăn, hẳn hai người này đã làm được, hiện tại đến thu hoạch thành quả.
Trong lòng Giang Thần ngứa ngáy khó nhịn, chuyện cướp đồ của người khác, hắn không làm được.
- Ồ?
Nhưng khi Giang Thần phát hiện ra hai người kia là ai, miệng hắn nở một nụ cười rất thú vị.
Là Hạ Nhân Long và đệ đệ muốn nhìn người khác tắm rửa của hắn.
Bọn họ lại xuất hiện ở đây!
Đã như vậy, Giang Thần không cần phải khách khí, từ trên không trung rơi xuống, nắm hạt giống kia vào trong tay.
- Muốn chết!
Hạ Nhân Long nhìn thấy có người dám cướp đồ vật của mình, hắn giận dữ, lại nhìn thấy rõ tướng mạo của Giang Thần, hắn rất là kinh ngạc.
- Là ngươi?
Hạ Nhân Long bất ngờ vì lại nhìn thấy Giang Thần ở chỗ này, nghi hoặc một lúc, hắn cười gằn nói:
- Sư tỷ ngươi bản thân khó bảo toàn, không có thời gian bảo vệ ngươi, ngươi tới đây để tìm cái chết hay sao?
- Bản thân khó bảo toàn? Đã xảy ra chuyện gì!
Sắc mặt của Giang Thần hơi thay đổi, suy đoán thật giả của lời này.
- Ca ca, giết hắn! Giết tên khốn kiếp này!
Lúc này, tên đệ đệ của Hạ Nhân Long kích động kêu lên.
Hắn bị Giang Thần vạch trần, đã nhận hết khinh thường, nữ tử trong đội ngũ cũng không để ý tới hắn.
Hiện tại nhìn thấy Giang Thần, hắn hận không thể lập tức giết chết đối phương!
/526
|