Đám người Lý Tuyết Nhi cách ma đằng rất xa, trốn vào bên trong một mảnh bãi đá mới yên tâm lại được.
Chợt, từng người lấy ra linh đan rồi đưa vào trong miệng, bắt đầu phanh luộc thịt thú mà bản thân đã chuẩn bị từ trước.
Bọn họ tính toán tỉ mỉ, tiết kiệm sử dụng lực lượng của bản thân, thế nhưng hiện tại tất cả đều bị ma đằng hút sạch.
Ở nơi nguy hiểm như Vạn thú vực, không nhanh chóng khôi phục lại như cũ sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Sư tỷ, để ta giúp ngươi khôi phục lực lượng.
Giang Thần rơi vào bên người Lý Tuyết Nhi, nói với nàng một câu.
Thông qua chuyện vừa rồi, Lý Tuyết Nhi biết Giang Thần có bản lĩnh như vậy.
- Được.
Lực lượng của bản thân nàng ngay cả một phần mười cũng chưa tới, Lý Tuyết Nhi cũng không rụt rè mà đưa bàn tay ngọc trắng nõn về phía Giang Thần.
Năm ngón tay tinh tế, nắm vào lòng bàn tay lập tức có cảm giác lạnh lẽo như băng.
Tâm tình Giang Thần chấn động, ở bên trong ma đằng hắn không có tâm tư nghĩ những thứ này.
Có điều Lý Tuyết Nhi rất thẳng thắn vận chuyển công pháp, Giang Thần không dám thất lễ, cho nên lập tức tiến vào trạng thái.
Những người khác kinh ngạc với thủ đoạn của Giang Thần, lại hâm mộ Lý Tuyết Nhi.
Bản lĩnh như vậy ở trong Vạn thú vực, hầu như là thuận buồm xuôi gió.
Giang Thần nhìn về phía Di Ninh, nàng vẫn đi cùng Mộng Thiến, nhưng song phương không nói lời nào, ngay cả giao lưu ánh mắt cũng không có, tất cả tâm tư đặt lên trên việc khôi phục lực lượng.
Sau đó, Giang Thần lại lấy ra hai hạt hạt giống.
Cái gọi là hạt giống, là linh vật không gian gần như giống nạp giới, nhưng cũng chỉ là một lần. Khi bắt được hạt giống, lấy đồ vật bên trong thì hạt giống sẽ biến mất.
Vì lẽ đó Giang Thần không vội mở ra, thần thức lẻn vào trong đó, muốn nhìn một chút xem bên trong có bảo bối gì.
Công pháp võ học cái gì đó đối với hắn đều vô dụng, bị hắn trực tiếp loại bỏ.
Bỗng nhiên, Giang Thần nhận ra được cái gì đó mà thu hồi hạt giống, nhìn ra bốn phía xung quanh.
Từng đầu yêu thú chạy như bay đến, bao quanh bãi đá.
Là Sa Quánh!
Đầu và thân thể có chút giống như lừa, thế nhưng ngón chân lại có móng vuốt sắc bén, lúc bắt đầu chạy vừa nhanh lại mạnh mẽ.
Yêu thú tướng cấp!
Đối với đại đa số người ở đây mà nói, loại yêu thú cấp bậc này không đáng để được nhắc tới.
Nhưng mà, sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
Nguyên nhân không có gì khác, có mấy trăm đầu Sa Quánh, vây rừng rậm lại đến mức nước chảy không lọt, mà đa số người lại vừa ăn linh đan và thịt thú vào, lực lượng của bản thân không đủ một phần mười.
Những Sa Quánh này rất thẳng thắn, sau khi xuất hiện không chút do dự nào mà nhào tới.
Sưu! Sưu! Sưu!
Ba thanh phi kiếm bằng băng vội vã bắn đi, mười đầu Sa Quánh chạy ở phía trước lập tức bị mất mạng tại chỗ.
- Giang Thần, giết địch.
Lý Tuyết Nhi nhảy lên một cái, nhảy vào trong đám Sa Quánh, huyền băng bắn tứ tung, hàn khí lạnh lẽo.
Sa Quánh gần nàng trực tiếp bị đông thành tượng đá, vỡ thành vô số khối, Sa Quánh ở phía xa xa bị hàn băng bắn trúng, máu thịt chia lìa, đầu bị vỡ mất hơn nửa.
- Chuyện này...
Nhìn thấy Lý Tuyết Nhi lợi hại như vậy, Giang Thần lại rất là lo lắng, bây giờ là lúc nào rồi chứ? Sư tỷ khôi phục còn xa không đủ, ba thanh phi kiếm còn bảo vệ những người khác.
- Các ngươi khẩn trương lên, thu nhỏ phạm vi bao trùm của phi kiếm lại!
Nhìn đám người mềm yếu vô lực trước mắt, Giang Thần tức giận kêu to, cầm kiếm giết về phía Sa Quánh gần đây.
- Không cần giết chết toàn bộ, cứ để bầy yêu thú này biết lợi hại, doạ lui chúng là được...
Ở trong lòng Giang Thần thầm nghĩ, bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, cánh tay của một nữ tử bị Sa Quánh cắn đi.
Cũng may trước khi Sa Quánh dùng sức lôi kéo thì phi kiếm trực tiếp đã chặt đứt đầu nó.
Những người này đã co lại thành một vòng tròn, Sa Quánh đang đột phá phạm vi của phi kiếm.
Giang Thần lập tức nhìn về phía Lý Tuyết Nhi, thân ảnh kia vẫn bồng bềnh, thế nhưng rõ ràng hàn khí đã yếu bớt đi không ít.
Cũng may, lúc này Sa Quánh chết đi đã được hơn nửa, đám Sa Quánh còn lại biết đã đá vào tấm sắt, cho nên cũng bắt đầu lui lại.
Giang Thần vọt tới bên người Lý Tuyết Nhi, phát hiện ra bên hông nàng đang bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Sư tỷ, ngươi bị thương sao?
Giang Thần cảm thấy đau lòng, muốn đi tới đỡ nàng.
Có điều Lý Tuyết Nhi kiên quyết đẩy hắn ra mà trở về đến trong đám người.
- Ngươi làm gì vậy? Có phải là cố ý hay không, không ngờ lại để cho Kiều muội bị thương! Nếu như Kiều muội có chuyện gì, ngươi bồi thường nổi sao?
Một người thanh niên đột nhiên vọt tới trước người Lý Tuyết Nhi, phẫn nộ lên án nàng.
Kiều muội trong miệng hắn chính là nữ tử suýt chút nữa bị cắn mất cánh tay.
- Ngươi lợi hại như vậy! Làm sao có thể để Sa Quánh xông tới được chứ? Ngươi làm vậy là có ý gì?
Hắn kích động nói.
Giang Thần nổi trận lôi đình, tức giận không nhẹ, sư tỷ liều mạng bảo vệ những người này, kết quả thì lại tốt, một câu cảm ơn cũng không có, còn bị chỉ trích ngược lại.
- Cút!
Giang Thần xông lên dùng một cước đạp bay người này ra đất, mặc dù là Thần du cảnh, nhưng lực lượng hắn đã tiêu hao hết, không đỡ nổi một đòn.
- Nếu như ngươi lại nói thêm một câu, ta sẽ giết ngươi!
Không chờ hắn đứng dậy, Xích tiêu kiếm của Giang Thần đã điểm ở trên cổ của hắn.
- Tiểu Hiên!
Nữ tử kia hét lên một tiếng, lập tức xông lại, tức giận nhìn Giang Thần nói:
- Ngươi dám! Hai cẩu nam nữ các ngươi muốn làm gì?
- Ngươi thấy ta có dám hay không?
Giang Thần nói, Xích tiêu kiếm đâm về phía trước một cái.
- Giang Thần.
Nhưng mà có một lực hút đột nhiên ngăn cản mũi kiếm của hắn, khiến cho kiếm không có cách nào lại tiến thêm vào nửa phần nữa.
- Sư tỷ.
- Quên đi.
Lý Tuyết Nhi lắc đầu một cái với hắn, không buồn không vui, dường như việc này không có quan hệ gì tới nàng.
- Ít nhất chúng ta cũng đã cứu tên khốn kiếp này hai lần, hắn thì tốt rồi, một câu cảm ơn cũng không nói, còn trách ngược lại sư tỷ!
Giang Thần tức giận nói.
Lúc này, tiểu Hiên và Kiều muội kia được những người khác mang tới bên cạnh.
- Hai vị đệ tử Thiên Đạo môn, chúng ta rất cảm tạ các ngươi xuất thủ cứu giúp, đội ngũ chúng ta là chắp vá lung tung, hai gia hỏa vong ân phụ nghĩa này không liên quan gì tới chúng ta.
- Đúng vậy, Lý Tuyết Nhi trượng nghĩa cứu giúp, ân tình này chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Rất nhanh, những người khác bắt đầu nói lời cám ơn.
- Như vậy mới coi như là tiếng người.
Giang Thần bĩu môi, trở lại bên người Lý Tuyết Nhi, muốn giúp nàng chữa thương, thế nhưng dường như sư tỷ hắn không có ý này.
Giang Thần thấy thương thế của nàng cũng không phải rất trí mạng cho nên cũng không miễn cưỡng, cho nên hắn lấy ra linh đan chữa thương mà mình chuẩn bị rồi đưa tới cho nàng.
Lúc này, hai bóng người đi tới chỗ Giang Thần, phân biệt là Di Ninh và Mộng Thiến.
Mặt của Mộng Thiến không hề có cảm xúc, lạnh lùng nhìn hắn.
Giang Thần thầm nói không tốt, hắn lập tức đi lên, chắn trước mặt nhị nữ và Lý Tuyết Nhi, có cái gì không đúng thì hắn sẽ mang theo sư tỷ bay lên trời.
- Sao? Còn muốn móc mắt ta sao?
Giang Thần hậu phát chế nhân, hỏi các nàng trước.
- Chuyện nào ra chuyện đó, ngươi cứu ta, lấy đi hạt giống hoàng kim, ta không nợ ngươi, còn vừa nãy, coi như là xí xóa chuyện nhìn thấy thân thể ta.
Mộng Thiến nói:
- Hiện tại, ta muốn hỏi một loại linh dược, chính là thứ mà vừa nãy ngươi lấy được, Huyết Long mộc!
- Vì sao ta phải cho ngươi?
Giang Thần cảm thấy tức cười nói.
- Gốc linh dược này là Thiên Cơ các ta phát hiện từ trước đây rồi, chỉ là dược tính còn chưa thành thục, vì lẽ đó vẫn giữ lại nó, hiện tại bị ngươi đoạt đi, có phải là ngươi nên trả lại hay không?
Mộng Thiến nói.
- Vậy sao ngươi không nói là vật ấy có duyên với ta rồi đến cướp luôn đi?
Giang Thần châm chọc nói.
- Ngươi có đưa cho ta hay không?
Mộng Thiến lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Thấy thế, đám người chung quanh biết sẽ lại có một trận phong ba.
Lý Tuyết Nhi bị thương, đã dùng hết lực lượng, Di Ninh và Mộng Thiến nhân lúc này khôi phục, Giang Thần chỉ là một sơ kỳ nhập môn, khó chặn phong mang được.
- Vừa rồi các ngươi còn nói tiếng cảm ơn, gặp phải việc này không dự định nói cái gì hay sao?
Giang Thần bỗng nhiên quét mắt nhìn những người này một chút, nói.
Mọi người nhìn nhau, Mộng Thiến làm vậy là không đúng, cãi chày cãi cối, thế nhưng nàng lại có nắm tay to đấy.
Ngoại trừ Lý Tuyết Nhi ra, một Thần du cảnh hậu kỳ khác chính là Di Ninh, lại đứng ở bên người Mộng Thiến.
Chợt, từng người lấy ra linh đan rồi đưa vào trong miệng, bắt đầu phanh luộc thịt thú mà bản thân đã chuẩn bị từ trước.
Bọn họ tính toán tỉ mỉ, tiết kiệm sử dụng lực lượng của bản thân, thế nhưng hiện tại tất cả đều bị ma đằng hút sạch.
Ở nơi nguy hiểm như Vạn thú vực, không nhanh chóng khôi phục lại như cũ sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Sư tỷ, để ta giúp ngươi khôi phục lực lượng.
Giang Thần rơi vào bên người Lý Tuyết Nhi, nói với nàng một câu.
Thông qua chuyện vừa rồi, Lý Tuyết Nhi biết Giang Thần có bản lĩnh như vậy.
- Được.
Lực lượng của bản thân nàng ngay cả một phần mười cũng chưa tới, Lý Tuyết Nhi cũng không rụt rè mà đưa bàn tay ngọc trắng nõn về phía Giang Thần.
Năm ngón tay tinh tế, nắm vào lòng bàn tay lập tức có cảm giác lạnh lẽo như băng.
Tâm tình Giang Thần chấn động, ở bên trong ma đằng hắn không có tâm tư nghĩ những thứ này.
Có điều Lý Tuyết Nhi rất thẳng thắn vận chuyển công pháp, Giang Thần không dám thất lễ, cho nên lập tức tiến vào trạng thái.
Những người khác kinh ngạc với thủ đoạn của Giang Thần, lại hâm mộ Lý Tuyết Nhi.
Bản lĩnh như vậy ở trong Vạn thú vực, hầu như là thuận buồm xuôi gió.
Giang Thần nhìn về phía Di Ninh, nàng vẫn đi cùng Mộng Thiến, nhưng song phương không nói lời nào, ngay cả giao lưu ánh mắt cũng không có, tất cả tâm tư đặt lên trên việc khôi phục lực lượng.
Sau đó, Giang Thần lại lấy ra hai hạt hạt giống.
Cái gọi là hạt giống, là linh vật không gian gần như giống nạp giới, nhưng cũng chỉ là một lần. Khi bắt được hạt giống, lấy đồ vật bên trong thì hạt giống sẽ biến mất.
Vì lẽ đó Giang Thần không vội mở ra, thần thức lẻn vào trong đó, muốn nhìn một chút xem bên trong có bảo bối gì.
Công pháp võ học cái gì đó đối với hắn đều vô dụng, bị hắn trực tiếp loại bỏ.
Bỗng nhiên, Giang Thần nhận ra được cái gì đó mà thu hồi hạt giống, nhìn ra bốn phía xung quanh.
Từng đầu yêu thú chạy như bay đến, bao quanh bãi đá.
Là Sa Quánh!
Đầu và thân thể có chút giống như lừa, thế nhưng ngón chân lại có móng vuốt sắc bén, lúc bắt đầu chạy vừa nhanh lại mạnh mẽ.
Yêu thú tướng cấp!
Đối với đại đa số người ở đây mà nói, loại yêu thú cấp bậc này không đáng để được nhắc tới.
Nhưng mà, sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
Nguyên nhân không có gì khác, có mấy trăm đầu Sa Quánh, vây rừng rậm lại đến mức nước chảy không lọt, mà đa số người lại vừa ăn linh đan và thịt thú vào, lực lượng của bản thân không đủ một phần mười.
Những Sa Quánh này rất thẳng thắn, sau khi xuất hiện không chút do dự nào mà nhào tới.
Sưu! Sưu! Sưu!
Ba thanh phi kiếm bằng băng vội vã bắn đi, mười đầu Sa Quánh chạy ở phía trước lập tức bị mất mạng tại chỗ.
- Giang Thần, giết địch.
Lý Tuyết Nhi nhảy lên một cái, nhảy vào trong đám Sa Quánh, huyền băng bắn tứ tung, hàn khí lạnh lẽo.
Sa Quánh gần nàng trực tiếp bị đông thành tượng đá, vỡ thành vô số khối, Sa Quánh ở phía xa xa bị hàn băng bắn trúng, máu thịt chia lìa, đầu bị vỡ mất hơn nửa.
- Chuyện này...
Nhìn thấy Lý Tuyết Nhi lợi hại như vậy, Giang Thần lại rất là lo lắng, bây giờ là lúc nào rồi chứ? Sư tỷ khôi phục còn xa không đủ, ba thanh phi kiếm còn bảo vệ những người khác.
- Các ngươi khẩn trương lên, thu nhỏ phạm vi bao trùm của phi kiếm lại!
Nhìn đám người mềm yếu vô lực trước mắt, Giang Thần tức giận kêu to, cầm kiếm giết về phía Sa Quánh gần đây.
- Không cần giết chết toàn bộ, cứ để bầy yêu thú này biết lợi hại, doạ lui chúng là được...
Ở trong lòng Giang Thần thầm nghĩ, bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, cánh tay của một nữ tử bị Sa Quánh cắn đi.
Cũng may trước khi Sa Quánh dùng sức lôi kéo thì phi kiếm trực tiếp đã chặt đứt đầu nó.
Những người này đã co lại thành một vòng tròn, Sa Quánh đang đột phá phạm vi của phi kiếm.
Giang Thần lập tức nhìn về phía Lý Tuyết Nhi, thân ảnh kia vẫn bồng bềnh, thế nhưng rõ ràng hàn khí đã yếu bớt đi không ít.
Cũng may, lúc này Sa Quánh chết đi đã được hơn nửa, đám Sa Quánh còn lại biết đã đá vào tấm sắt, cho nên cũng bắt đầu lui lại.
Giang Thần vọt tới bên người Lý Tuyết Nhi, phát hiện ra bên hông nàng đang bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Sư tỷ, ngươi bị thương sao?
Giang Thần cảm thấy đau lòng, muốn đi tới đỡ nàng.
Có điều Lý Tuyết Nhi kiên quyết đẩy hắn ra mà trở về đến trong đám người.
- Ngươi làm gì vậy? Có phải là cố ý hay không, không ngờ lại để cho Kiều muội bị thương! Nếu như Kiều muội có chuyện gì, ngươi bồi thường nổi sao?
Một người thanh niên đột nhiên vọt tới trước người Lý Tuyết Nhi, phẫn nộ lên án nàng.
Kiều muội trong miệng hắn chính là nữ tử suýt chút nữa bị cắn mất cánh tay.
- Ngươi lợi hại như vậy! Làm sao có thể để Sa Quánh xông tới được chứ? Ngươi làm vậy là có ý gì?
Hắn kích động nói.
Giang Thần nổi trận lôi đình, tức giận không nhẹ, sư tỷ liều mạng bảo vệ những người này, kết quả thì lại tốt, một câu cảm ơn cũng không có, còn bị chỉ trích ngược lại.
- Cút!
Giang Thần xông lên dùng một cước đạp bay người này ra đất, mặc dù là Thần du cảnh, nhưng lực lượng hắn đã tiêu hao hết, không đỡ nổi một đòn.
- Nếu như ngươi lại nói thêm một câu, ta sẽ giết ngươi!
Không chờ hắn đứng dậy, Xích tiêu kiếm của Giang Thần đã điểm ở trên cổ của hắn.
- Tiểu Hiên!
Nữ tử kia hét lên một tiếng, lập tức xông lại, tức giận nhìn Giang Thần nói:
- Ngươi dám! Hai cẩu nam nữ các ngươi muốn làm gì?
- Ngươi thấy ta có dám hay không?
Giang Thần nói, Xích tiêu kiếm đâm về phía trước một cái.
- Giang Thần.
Nhưng mà có một lực hút đột nhiên ngăn cản mũi kiếm của hắn, khiến cho kiếm không có cách nào lại tiến thêm vào nửa phần nữa.
- Sư tỷ.
- Quên đi.
Lý Tuyết Nhi lắc đầu một cái với hắn, không buồn không vui, dường như việc này không có quan hệ gì tới nàng.
- Ít nhất chúng ta cũng đã cứu tên khốn kiếp này hai lần, hắn thì tốt rồi, một câu cảm ơn cũng không nói, còn trách ngược lại sư tỷ!
Giang Thần tức giận nói.
Lúc này, tiểu Hiên và Kiều muội kia được những người khác mang tới bên cạnh.
- Hai vị đệ tử Thiên Đạo môn, chúng ta rất cảm tạ các ngươi xuất thủ cứu giúp, đội ngũ chúng ta là chắp vá lung tung, hai gia hỏa vong ân phụ nghĩa này không liên quan gì tới chúng ta.
- Đúng vậy, Lý Tuyết Nhi trượng nghĩa cứu giúp, ân tình này chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Rất nhanh, những người khác bắt đầu nói lời cám ơn.
- Như vậy mới coi như là tiếng người.
Giang Thần bĩu môi, trở lại bên người Lý Tuyết Nhi, muốn giúp nàng chữa thương, thế nhưng dường như sư tỷ hắn không có ý này.
Giang Thần thấy thương thế của nàng cũng không phải rất trí mạng cho nên cũng không miễn cưỡng, cho nên hắn lấy ra linh đan chữa thương mà mình chuẩn bị rồi đưa tới cho nàng.
Lúc này, hai bóng người đi tới chỗ Giang Thần, phân biệt là Di Ninh và Mộng Thiến.
Mặt của Mộng Thiến không hề có cảm xúc, lạnh lùng nhìn hắn.
Giang Thần thầm nói không tốt, hắn lập tức đi lên, chắn trước mặt nhị nữ và Lý Tuyết Nhi, có cái gì không đúng thì hắn sẽ mang theo sư tỷ bay lên trời.
- Sao? Còn muốn móc mắt ta sao?
Giang Thần hậu phát chế nhân, hỏi các nàng trước.
- Chuyện nào ra chuyện đó, ngươi cứu ta, lấy đi hạt giống hoàng kim, ta không nợ ngươi, còn vừa nãy, coi như là xí xóa chuyện nhìn thấy thân thể ta.
Mộng Thiến nói:
- Hiện tại, ta muốn hỏi một loại linh dược, chính là thứ mà vừa nãy ngươi lấy được, Huyết Long mộc!
- Vì sao ta phải cho ngươi?
Giang Thần cảm thấy tức cười nói.
- Gốc linh dược này là Thiên Cơ các ta phát hiện từ trước đây rồi, chỉ là dược tính còn chưa thành thục, vì lẽ đó vẫn giữ lại nó, hiện tại bị ngươi đoạt đi, có phải là ngươi nên trả lại hay không?
Mộng Thiến nói.
- Vậy sao ngươi không nói là vật ấy có duyên với ta rồi đến cướp luôn đi?
Giang Thần châm chọc nói.
- Ngươi có đưa cho ta hay không?
Mộng Thiến lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Thấy thế, đám người chung quanh biết sẽ lại có một trận phong ba.
Lý Tuyết Nhi bị thương, đã dùng hết lực lượng, Di Ninh và Mộng Thiến nhân lúc này khôi phục, Giang Thần chỉ là một sơ kỳ nhập môn, khó chặn phong mang được.
- Vừa rồi các ngươi còn nói tiếng cảm ơn, gặp phải việc này không dự định nói cái gì hay sao?
Giang Thần bỗng nhiên quét mắt nhìn những người này một chút, nói.
Mọi người nhìn nhau, Mộng Thiến làm vậy là không đúng, cãi chày cãi cối, thế nhưng nàng lại có nắm tay to đấy.
Ngoại trừ Lý Tuyết Nhi ra, một Thần du cảnh hậu kỳ khác chính là Di Ninh, lại đứng ở bên người Mộng Thiến.
/526
|