Vẻ mặt của Mộc Trấn Xuyên rất không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể ảo não rời đi.
Đệ đệ Mộc Bình của hắn không nghĩ tới không chỉ không giáo huấn được Giang Thần mà còn hại bên mình tổn thất nặng nề.
Hắn cũng muốn học ca ca, trước khi đi trừng mắt nhìn Giang Thần một chút, không ngờ hắn nhìn sang lại vừa vặn đón nhận ánh mắt sắc bén của Giang Thần, hắn sợ hết hồn, giống như một làn khói chạy ra khỏi nơi này.
Bách Lý Ly cũng cảm thấy hối hận vì mình đã trêu chọc đến kiếm khách đáng sợ như vậy, chuyện hiện tại nàng lo lắng nhất là tình hình của ca ca.
Đến hiện tại ca ca nàng vẫn không thoát khỏi bóng tối sau khi bị một kiếm đánh bại, vẫn đang đứng ở bên cạnh linh giáp đã trở thành sắt vụn.
Nàng rất lo lắng, đi tới.
- Ngày hôm nay là ta thua, Bạch Hổ là của ngươi, hẹn gặp lại ở tỷ thí Thánh Viện.
Để lại một câu nói, hắn dẫn người rời đi.
Lúc này, mọi người vẫn vây quanh Giang Thần như cũ, chỉ là vẻ mặt hoàn toàn khác với lúc trước.
Có kính nể, sùng bái, ước ao, đố kỵ, bất kể ra sao, đều tán thành thực lực của Giang Thần.
- Giang Thần sư huynh.
Nguy cơ được giải trừ, Thủy Sanh cao hứng chạy tới.
Giang Thần khẽ cười nói.
Thủy Sanh nở nụ cười ngọt ngào, chẳng biết vì sao, câu nói này làm nàng cảm thấy rất vui.
Sư tỷ Chỉ Như của nàng và mấy đệ tử Linh Lung môn đi theo lại đây.
Nếu nói phản ứng trước sau có khác biệt to lớn nhất chính là mấy người này.
Chỉ Như là một nữ nhân kiêu ngạo, lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy Giang Thần thì hắn chỉ là Thần du cảnh sơ kỳ viên mãn, cho nên nàng không đặt hắn ở trong lòng.
Hiện tại nhìn thấy thực lực của Giang Thần, ánh mắt nhìn hắn đã tuyệt nhiên không giống trước nữa.
So sánh với nàng, mấy đệ tử phía sau nàng trốn trốn tránh tránh, sợ sệt bởi vì vừa nãy mình nói năng lỗ mãng mà rước lấy phiền phức.
Cũng còn may trọng tâm của Giang Thần đều ở trên người Thủy Sanh, mọi người mang theo tâm sự riêng tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh, bọn họ đã đến giữa thành, cũng có một quảng trường và đài phun nước. Chỗ không giống Lang thành chính là đài phun nước vẫn còn đang phun nước.
Trên quảng trường có mấy cái cửa truyền tống đứng ở đó, không có khung cửa, chỉ có màn ánh sáng.
Thủy Sanh nghĩ đến sắp rời khỏi nơi này, trong lòng có cảm giác hoảng hốt không tên, như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao.
- Cửa truyền tống của môn phái sáng sớm ngày mai mới đóng, hiện tại trời còn chưa tối, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi.
Chỉ Như kia bỗng nhiên mở miệng, phân biệt nhìn Thủy Sanh và Giang Thần một chút, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt.
Thiên tài như Giang Thần, sớm muộn gì cũng sẽ nổi danh, có thể kết bạn được với hắn tuyệt đối là chuyện có lợi mà vô hại.
- Không được.
- Có khả năng ta đã bị Hắc Bạch môn ghi nhớ, gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Hùng thành, rất có thể sát thủ đã bắt đầu hành động.
Nghe hắn vừa nói như vậy, dù Thủy Sanh không muốn như thế nào đi nữa thì cũng không tiện giữ lại.
Chỉ Như cũng không nói gì.
Cuối cùng, Giang Thần nhìn theo đám người Thủy Sanh đi vào cửa truyền tống, rời khỏi Hùng thành.
- Bạch Hổ, chúng ta đi thôi.
Giang Thần và Bạch Hổ cũng nhanh chóng rời khỏi Hùng thành, đi tới chốn không người ở dã ngoại.
- Cửa truyền tống của Thiên Đạo môn là cái cuối cùng ở Hùng thành, ai cũng có thể nghĩ ra được trưa mai ta sẽ đi tới quảng trường, nếu như thật sự có sát thủ mà nói...
Giang Thần hơi lúng túng một chút, hắn có thể dịch dung đi qua đó, thế nhưng hiện tại mang theo Bạch Hổ, làm như vậy sẽ là uổng phí thời gian.
Đồng thời, hắn cũng không khỏi suy nghĩ, nếu như không có tiến vào cửa truyền tống đúng lúc thì sẽ như thế nào.
Người tu hành ở Vạn thú vực chắc chắn sẽ không chết đói, còn có thể tiến hành rèn luyện, dường như rất tốt, hơn nữa coi như không có cửa truyền tống thì nếu cứ đi về một phương hướng, sớm muộn gì cũng sẽ đi ra ngoài được.
- Có điều các thế lực lớn tình nguyện mở cửa truyền tống ra, nói rõ biện pháp tầm thường muốn ra vào sẽ phải trả giá cao hơn so với cửa truyền tống.
Giang Thần biết rõ cửa truyền tống không phải là thứ có thể tùy tiện mở ra được, tiêu hao lớn, nguy hiểm rất cao.
Bỗng nhiên, Bạch Hổ kêu một tiếng với hắn.
Giang Thần nhìn đôi mắt hổ kia, sửng sốt một chút.
Linh trí của Bạch Hổ so với bên trong tưởng tượng của hắn còn cao hơn, từ lúc vào thành đã nghe thấy, hiểu rõ nguy hiểm Giang Thần gặp phải, mà còn ra mưu hiến kế cho hắn.
- Không được, ta muốn dẫn ngươi rời đi, như vậy phải tiếp xúc với mọi người.
- Có điều cũng không cần quá lo lắng, không chừng là ta nghĩ nhiều, căn bản sẽ không có sát thủ, hoặc là sát thủ không nghĩ tới tốc độ trưởng thành của ta, cho nên thực lực còn không mạnh bằng ta.
- Có điều, đề phòng trước cũng không sai.
Giang Thần bay lên trên không trung, quan sát địa thế xung quanh, đăm chiêu, dương như đang vạch ra kế hoạch gì đó.
Khi đến đây, Giang Thần vì thu được linh dược cho nên đã chuẩn bị các loại thủ đoạn đối phó với yêu thú lợi hại.
Nhật Diệu thạch chỉ là một trong số đó, cái khác còn đặt ở trong nạp giới.
- Ở đây đi.
Giang Thần bắt đầu bố trí.
Đợi đến ngày thứ hai, Giang Thần để Bạch Hổ ở lại tại chỗ, hắn thì đi ra ngoài một chút.
- Hống!
Nghe rõ ý tứ của Giang Thần, nó rít gào một tiếng, rất lo lắng đi tới đi lui ở bên chân của hắn.
Bạch Hổ đã từng bị vứt bỏ một lần sợ lại bị Giang Thần từ bỏ.
Dù sao hiện tại Bạch Hổ là gánh nặng của hắn.
Giang Thần nói.
Bạch Hổ vẫn bất an như cũ, người và thú khác nhau ở chỗ, hiểu rõ đạo lý là vậy nhưng mà vẫn không đồng ý.
Mãi đến khi Giang Thần nghiêm khắc răn dạy vài câu thì Bạch Hổ mới nằm trên mặt đất, đầu ngưng lại, mắt hơi lim dim.
- Tính tình thật là trẻ con.
Giang Thần cười cợt, lại nói một câu bảo đảm với Bạch Hổ, lúc này hắn mới bay đi về phía Hùng thành.
Bởi không cần thiết phải dịch dung, cho nên Giang Thần muốn nhìn một chút xem sẽ có sát thủ hay không, vì lẽ đó hắn mới nghênh ngang đi vào thành thị.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua còn hiển hiện rõ ở trước mắt, hiện tại người Hùng thành nhìn thấy Giang Thần đã cảm thấy có một loại kích động không tên.
Ở trên quảng trường đã có không ít đệ tử Thiên Đạo môn ở ngoài cửa truyền tống chuẩn bị rời đi.
Chuyện có liên quan tới Giang Thần, sau khi bọn họ nghe qua đều cực kỳ tự hào.
Đầu tiên môn phái xuất hiện nhân vật nổi tiếng như Ninh Hạo Thiên, Lý Tuyết Nhi, bây giờ lại thêm một Giang Thần, quả thực là phong quang vô hạn, bọn họ cũng thơm lây theo.
Lúc Giang Thần đi tới quảng trường thì từng đệ tử Thiên Đạo môn nhiệt tình vấn an hắn.
Giang Thần lễ phép mỉm cười đáp lại, vì muốn thử xem có sát thủ hay không cho nên hắn bước nhanh về phía cửa truyền tống.
Nếu như sát thủ của Hắc Bạch môn thật sự ẩn núp ở Vạn thú vực, như vậy hiện tại chính là cơ hội động thủ cuối cùng của bọn hắn.
Một khi Giang Thần trở lại Thiên Đạo môn, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội nữa.
Sưu!
Một mũi tên đột nhiên phóng tới chỗ Giang Thần.
- Quả nhiên!
Giang Thần đã sớm có đề phòng lập tức bay lên trên không trung, có điều chờ khi hắn cúi đầu nhìn về phía người tập kích mình là ai, hắn không khỏi cả kinh.
Đứng ở phía trước cửa truyền tống lại là Tam hoàng tử hung hăng kia.
- Không phải truyền nhân kiếm đạo đã từng tuyên bố muốn giết chết ta sao?
Trong tay Tam hoàng tử cầm cung tên ngày đó ở Thiên Đạo môn, trên mặt mang theo nụ cười gằn, trước sau đều bá đạo như một.
- Ngày hôm nay nếu như Giang Thần không chết, một người trong các ngươi cũng đừng mong đi!
Hùng thành là cửa truyền tống cuối cùng, vì lẽ đó nghe hắn nói như thế, các đệ tử Thiên Đạo môn lập tức rối loạn trận tuyến.
Dựa vào tâm tính của Tam hoàng tử, hắn nói được sẽ làm được.
Đệ đệ Mộc Bình của hắn không nghĩ tới không chỉ không giáo huấn được Giang Thần mà còn hại bên mình tổn thất nặng nề.
Hắn cũng muốn học ca ca, trước khi đi trừng mắt nhìn Giang Thần một chút, không ngờ hắn nhìn sang lại vừa vặn đón nhận ánh mắt sắc bén của Giang Thần, hắn sợ hết hồn, giống như một làn khói chạy ra khỏi nơi này.
Bách Lý Ly cũng cảm thấy hối hận vì mình đã trêu chọc đến kiếm khách đáng sợ như vậy, chuyện hiện tại nàng lo lắng nhất là tình hình của ca ca.
Đến hiện tại ca ca nàng vẫn không thoát khỏi bóng tối sau khi bị một kiếm đánh bại, vẫn đang đứng ở bên cạnh linh giáp đã trở thành sắt vụn.
Nàng rất lo lắng, đi tới.
- Ngày hôm nay là ta thua, Bạch Hổ là của ngươi, hẹn gặp lại ở tỷ thí Thánh Viện.
Để lại một câu nói, hắn dẫn người rời đi.
Lúc này, mọi người vẫn vây quanh Giang Thần như cũ, chỉ là vẻ mặt hoàn toàn khác với lúc trước.
Có kính nể, sùng bái, ước ao, đố kỵ, bất kể ra sao, đều tán thành thực lực của Giang Thần.
- Giang Thần sư huynh.
Nguy cơ được giải trừ, Thủy Sanh cao hứng chạy tới.
Giang Thần khẽ cười nói.
Thủy Sanh nở nụ cười ngọt ngào, chẳng biết vì sao, câu nói này làm nàng cảm thấy rất vui.
Sư tỷ Chỉ Như của nàng và mấy đệ tử Linh Lung môn đi theo lại đây.
Nếu nói phản ứng trước sau có khác biệt to lớn nhất chính là mấy người này.
Chỉ Như là một nữ nhân kiêu ngạo, lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy Giang Thần thì hắn chỉ là Thần du cảnh sơ kỳ viên mãn, cho nên nàng không đặt hắn ở trong lòng.
Hiện tại nhìn thấy thực lực của Giang Thần, ánh mắt nhìn hắn đã tuyệt nhiên không giống trước nữa.
So sánh với nàng, mấy đệ tử phía sau nàng trốn trốn tránh tránh, sợ sệt bởi vì vừa nãy mình nói năng lỗ mãng mà rước lấy phiền phức.
Cũng còn may trọng tâm của Giang Thần đều ở trên người Thủy Sanh, mọi người mang theo tâm sự riêng tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh, bọn họ đã đến giữa thành, cũng có một quảng trường và đài phun nước. Chỗ không giống Lang thành chính là đài phun nước vẫn còn đang phun nước.
Trên quảng trường có mấy cái cửa truyền tống đứng ở đó, không có khung cửa, chỉ có màn ánh sáng.
Thủy Sanh nghĩ đến sắp rời khỏi nơi này, trong lòng có cảm giác hoảng hốt không tên, như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao.
- Cửa truyền tống của môn phái sáng sớm ngày mai mới đóng, hiện tại trời còn chưa tối, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi.
Chỉ Như kia bỗng nhiên mở miệng, phân biệt nhìn Thủy Sanh và Giang Thần một chút, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt.
Thiên tài như Giang Thần, sớm muộn gì cũng sẽ nổi danh, có thể kết bạn được với hắn tuyệt đối là chuyện có lợi mà vô hại.
- Không được.
- Có khả năng ta đã bị Hắc Bạch môn ghi nhớ, gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Hùng thành, rất có thể sát thủ đã bắt đầu hành động.
Nghe hắn vừa nói như vậy, dù Thủy Sanh không muốn như thế nào đi nữa thì cũng không tiện giữ lại.
Chỉ Như cũng không nói gì.
Cuối cùng, Giang Thần nhìn theo đám người Thủy Sanh đi vào cửa truyền tống, rời khỏi Hùng thành.
- Bạch Hổ, chúng ta đi thôi.
Giang Thần và Bạch Hổ cũng nhanh chóng rời khỏi Hùng thành, đi tới chốn không người ở dã ngoại.
- Cửa truyền tống của Thiên Đạo môn là cái cuối cùng ở Hùng thành, ai cũng có thể nghĩ ra được trưa mai ta sẽ đi tới quảng trường, nếu như thật sự có sát thủ mà nói...
Giang Thần hơi lúng túng một chút, hắn có thể dịch dung đi qua đó, thế nhưng hiện tại mang theo Bạch Hổ, làm như vậy sẽ là uổng phí thời gian.
Đồng thời, hắn cũng không khỏi suy nghĩ, nếu như không có tiến vào cửa truyền tống đúng lúc thì sẽ như thế nào.
Người tu hành ở Vạn thú vực chắc chắn sẽ không chết đói, còn có thể tiến hành rèn luyện, dường như rất tốt, hơn nữa coi như không có cửa truyền tống thì nếu cứ đi về một phương hướng, sớm muộn gì cũng sẽ đi ra ngoài được.
- Có điều các thế lực lớn tình nguyện mở cửa truyền tống ra, nói rõ biện pháp tầm thường muốn ra vào sẽ phải trả giá cao hơn so với cửa truyền tống.
Giang Thần biết rõ cửa truyền tống không phải là thứ có thể tùy tiện mở ra được, tiêu hao lớn, nguy hiểm rất cao.
Bỗng nhiên, Bạch Hổ kêu một tiếng với hắn.
Giang Thần nhìn đôi mắt hổ kia, sửng sốt một chút.
Linh trí của Bạch Hổ so với bên trong tưởng tượng của hắn còn cao hơn, từ lúc vào thành đã nghe thấy, hiểu rõ nguy hiểm Giang Thần gặp phải, mà còn ra mưu hiến kế cho hắn.
- Không được, ta muốn dẫn ngươi rời đi, như vậy phải tiếp xúc với mọi người.
- Có điều cũng không cần quá lo lắng, không chừng là ta nghĩ nhiều, căn bản sẽ không có sát thủ, hoặc là sát thủ không nghĩ tới tốc độ trưởng thành của ta, cho nên thực lực còn không mạnh bằng ta.
- Có điều, đề phòng trước cũng không sai.
Giang Thần bay lên trên không trung, quan sát địa thế xung quanh, đăm chiêu, dương như đang vạch ra kế hoạch gì đó.
Khi đến đây, Giang Thần vì thu được linh dược cho nên đã chuẩn bị các loại thủ đoạn đối phó với yêu thú lợi hại.
Nhật Diệu thạch chỉ là một trong số đó, cái khác còn đặt ở trong nạp giới.
- Ở đây đi.
Giang Thần bắt đầu bố trí.
Đợi đến ngày thứ hai, Giang Thần để Bạch Hổ ở lại tại chỗ, hắn thì đi ra ngoài một chút.
- Hống!
Nghe rõ ý tứ của Giang Thần, nó rít gào một tiếng, rất lo lắng đi tới đi lui ở bên chân của hắn.
Bạch Hổ đã từng bị vứt bỏ một lần sợ lại bị Giang Thần từ bỏ.
Dù sao hiện tại Bạch Hổ là gánh nặng của hắn.
Giang Thần nói.
Bạch Hổ vẫn bất an như cũ, người và thú khác nhau ở chỗ, hiểu rõ đạo lý là vậy nhưng mà vẫn không đồng ý.
Mãi đến khi Giang Thần nghiêm khắc răn dạy vài câu thì Bạch Hổ mới nằm trên mặt đất, đầu ngưng lại, mắt hơi lim dim.
- Tính tình thật là trẻ con.
Giang Thần cười cợt, lại nói một câu bảo đảm với Bạch Hổ, lúc này hắn mới bay đi về phía Hùng thành.
Bởi không cần thiết phải dịch dung, cho nên Giang Thần muốn nhìn một chút xem sẽ có sát thủ hay không, vì lẽ đó hắn mới nghênh ngang đi vào thành thị.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua còn hiển hiện rõ ở trước mắt, hiện tại người Hùng thành nhìn thấy Giang Thần đã cảm thấy có một loại kích động không tên.
Ở trên quảng trường đã có không ít đệ tử Thiên Đạo môn ở ngoài cửa truyền tống chuẩn bị rời đi.
Chuyện có liên quan tới Giang Thần, sau khi bọn họ nghe qua đều cực kỳ tự hào.
Đầu tiên môn phái xuất hiện nhân vật nổi tiếng như Ninh Hạo Thiên, Lý Tuyết Nhi, bây giờ lại thêm một Giang Thần, quả thực là phong quang vô hạn, bọn họ cũng thơm lây theo.
Lúc Giang Thần đi tới quảng trường thì từng đệ tử Thiên Đạo môn nhiệt tình vấn an hắn.
Giang Thần lễ phép mỉm cười đáp lại, vì muốn thử xem có sát thủ hay không cho nên hắn bước nhanh về phía cửa truyền tống.
Nếu như sát thủ của Hắc Bạch môn thật sự ẩn núp ở Vạn thú vực, như vậy hiện tại chính là cơ hội động thủ cuối cùng của bọn hắn.
Một khi Giang Thần trở lại Thiên Đạo môn, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội nữa.
Sưu!
Một mũi tên đột nhiên phóng tới chỗ Giang Thần.
- Quả nhiên!
Giang Thần đã sớm có đề phòng lập tức bay lên trên không trung, có điều chờ khi hắn cúi đầu nhìn về phía người tập kích mình là ai, hắn không khỏi cả kinh.
Đứng ở phía trước cửa truyền tống lại là Tam hoàng tử hung hăng kia.
- Không phải truyền nhân kiếm đạo đã từng tuyên bố muốn giết chết ta sao?
Trong tay Tam hoàng tử cầm cung tên ngày đó ở Thiên Đạo môn, trên mặt mang theo nụ cười gằn, trước sau đều bá đạo như một.
- Ngày hôm nay nếu như Giang Thần không chết, một người trong các ngươi cũng đừng mong đi!
Hùng thành là cửa truyền tống cuối cùng, vì lẽ đó nghe hắn nói như thế, các đệ tử Thiên Đạo môn lập tức rối loạn trận tuyến.
Dựa vào tâm tính của Tam hoàng tử, hắn nói được sẽ làm được.
/526
|