Vào thời khắc Hoàng Phủ Hoa đánh ra một đao kia, tất cả mọi người đều cho rằng một đao này thế không thể đỡ, uy vũ vô song.
Đao khí của hai người không phải cùng một cấp độ.
Đao khí của Hoàng Phủ Hoa giống như một cái ao nhỏ, bị sông lớn của Giang Thần nhấn chìm.
- Lên!
Thập ngôn hợp nhất hạ xuống, ánh đao có uy thế ngập trời.
Một đao mười thức, mười thức hợp nhất.
Bên trong ánh đao xán lạn càng mang theo một luồng khí tức ác liệt.
- Không thể, đây là chuyện không thể nào!
Hoàng Phủ Hoa không thể tin tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, Sát Sinh quỷ trảm là sự kiêu ngạo của hắn, là tiền vốn để hắn đứng đầu Hoàng Đô tứ thiếu.
Trưởng bối trong gia tộc đã nói, với tuổi tác của hắn mà nắm giữ đến Ngũ đạo hợp nhất đã có thể xưng tụng là kỳ tài rồi.
Kết quả nhìn thấy biểu hiện của Giang Thần ở trước mắt thì hắn mới biết mình có bao nhiêu non nớt, Sát Sinh quỷ trảm, thần hiệu đã vượt xa ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Kết cục không có gì là bất ngờ, Hoàng Phủ Hoa bị đánh bay ra khỏi bình đài, bị thương là chuyện không thể tránh được.
Thắng bại đã phân, có mấy người vẫn không muốn tin tưởng chuyện này.
Ví dụ như ba người Lệnh Hồ Tuyệt vậy, thiên tài kiệt xuất nhất kinh thành bị người ta đánh bại, cũng có ý nghĩa người ở trên đài kia đủ để khinh thường toàn bộ kinh thành!
Tâm tình của Hoàng Phủ Minh là phức tạp nhất, hắn nhớ tới lời của mình đã nói khi còn ở vòng đấu loại, cảm giác lúc này của hắn so với hôm qua bị vả miệng còn khó chịu hơn nữa.
- Người này rốt cuộc là ai! Vì sao lại mang mặt nạ cơ chứ?
Sau khi tiếp nhận sự thực Giang Thần đã thắng, suy nghĩ trong lòng mọi người đều giống nhau.
Từng đạo từng đạo thần thức rơi vào trên người hắn, muốn xem thấu gương mặt dưới mặt nạ, kết quả đều là tay trắng trở về, ngay cả Thông thiên cảnh cũng không có gì là ngoài ý muốn cả.
- Ồ?
Trên tường thành, lão giả áo xám biến sắc.
Bằng vào lịch duyệt của hắn, chiến đấu đặc sắc của thiên tài với thiên tài hắn đã xem qua không ít. Nói thật, biểu hiện của Giang Thần và Hoàng Phủ Hoa không lọt được vào mắt của hắn.
Nhưng mà, ngay cả thần thức của hắn cũng không thể nhìn thấu qua được mặt nạ, làm cho trong lòng hắn không khỏi sinh ra sự hiếu kỳ.
Hắn thầm nói.
Cùng lúc đó, ở trên quảng trường, một tên thanh niên rất được mọi người quan tâm nhìn về phía Giang Thần.
- Lữ Phi, đao pháp của người này ra sao?
Khi thanh niên tên là Lữ Phi nói xong câu cuối cùng, trong mắt tràn ngập chiến ý đang thiêu đốt.
Không chỉ có hắn đã nhìn ra, ở một mặt khác của quảng trường cũng có ba vị thanh niên phong hoa tuyệt đại đang thảo luận.
- Hắn cố ý giấu dốt sao?
- Không cần phải làm như vậy nha, chẳng lẽ hắn sợ Lữ Phi tìm đến hắn để gây sự sao?
- Không, hắn đang nhân cơ hội luyện đao.
Ba người phân biệt là Phong Chi Ngân, Cao Tiệm Ly, Dịch Thủy Hàn.
Đều là tồn tại ba mươi vị trí đầu của Tân hỏa bảng, ba kiếm khách mạnh nhất bên trong đám người trẻ tuổi.
- Hắn có đao pháp cơ sở nhất định, nếu không cũng không giấu dốt được.
Phong Chi Ngân và Cao Tiệm Ly rất là bất ngờ, tiếp theo lại rất là xem thường.
- Đao kiếm đồng tu sao? Quả thật là ngu xuẩn, đao và kiếm tuyệt nhiên không thể giống nhau được.
- Không sai, đây là hành động tự tìm đau khổ mà thôi.
Đối với lời nói của bằng hữu, Dịch Thủy Hàn không có bình luận gì cả, chỉ là ánh mắt lại có thâm ý nhìn về phía Giang Thần.
Rất nhanh, thời gian khôi phục một phút đã trôi qua, Giang Thần lại đối mặt với đối thủ kế tiếp.
Đương nhiên, không chỉ có một mình hắn, những người khác đều như thế cả.
Chỉ là biểu hiện của Giang Thần đã dẫn tới không ít người kinh ngạc, hiện tại trên các bình đài khác cũng không hấp dẫn ánh mắt của mọi người nữa, vì vậy vị trí bình đài của hắn đã trở thành chỗ thu hút mọi người nhất.
Trên quảng trường, không ít người đều nhìn vào mộc bài của mình, có một nhóm người căng thẳng, một phần chờ mong, còn có một phần thì lại thản nhiên đối mặt.
- Là ta.
Trong lúc mọi người nhìn xung quanh lẫn nhau thì một người nâng mộc bài trong tay lên, vẻ mặt nở một nụ cười rất bất đắt dĩ.
Là bất đắc dĩ, không phải vô lực.
Hắn rất không thích việc mình gặp Giang Thần, bởi vì hắn cảm thấy thực lực của hai người không cùng một đẳng cấp.
Người này, chính là Phong Chi Ngân, một trong ba kiếm khách.
Xếp hạng thứ hai mươi chín trong Tân hỏa bảng.
Vượt qua Hoàng Phủ Hoa mười mấy thứ hạng, cũng khó trách hắn sẽ nghĩ như vậy.
Cao Tiệm Ly bên cạnh hắn nói.
- Ta hiểu rồi.
Phong Chi Ngân cười nhạt, thân thể khẽ động, ánh kiếm lập lòe, người đã xuất hiện ở trên bình đài.
Oa!
Mọi người ồ lên, tồn tại năm mươi vị trí đầu trên Tân hỏa bảng vẫn là tiêu điểm được quan tâm, đặc biệt kiếm khách tuổi trẻ như là Phong Chi Ngân vậy.
Không ít nữ tử trẻ tuổi ở đây rất kích động, trong mắt bắn ra tinh quang.
Phong Chi Ngân, đứng thứ hai mươi chín Tân hỏa bảng, xếp hạng thứ năm trên Công tử bảng.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, khóe miệng hơi nhếch lên, miễn cưỡng mỉm cười, giống như không quá đặt nặng những trận chiến phía sau ở trong lòng.
Phong Chi Ngân hỏi.
- Tại sao lại không chiến cơ chứ?
Lúc Phong Chi Ngân nói lời này thì nụ cười vẫn còn ở trên môi, dường như lời này ở trong miệng của hắn cũng không phải là lời hung hăng vậy, dường như hắn nói lời này trời sinh đã thích hợp rồi vậy.
Giang Thần hỏi.
Phong Chi Ngân khẽ cười nói.
Giang Thần nói.
Phong Chi Ngân khẽ gật đầu, đưa tay phải ra, làm tư thế mời xuống khỏi bình đài.
Giang Thần lại nói.
Tức thì, hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, bàn tay duỗi ra của Phong Chi Ngân cứng lại ở giữa không trung.
- Thú vị.
Cao Tiệm Ly và Dịch Thủy Hàn liếc nhìn lẫn nhau, trên mặt hiện lên nụ cười, rất tình nguyện nhìn thấy bằng hữu của mình đá phải đá.
Trên đài, nụ cười của Phong Chi Ngân có một chút biến hóa, chẳng khác nào một thanh kiếm mới được rút ra, sáng lóng lánh.
- Nói chuyện viển vông!
Bốn chữ, Phong Chi Ngân nói trầm thấp mà du dương, linh kiếm được rút ra, ánh kiếm bay lên, kiếm khí giống như gió lạnh thổi khí tức đao khách quyết đấu vừa nãy không còn một mống.
- Phong thái rất tốt!
- Không hổ là tuấn tài trên Công tử bảng!
Chỉ vẻn vẹn là rút kiếm đã khiến cho không ít thiếu nữ ở đây si mê, bóng người màu trắng tiêu sái bất tận.
- Ta nói này Sở Lạc, người sư huynh này của ngươi đủ đáng thương, đánh bại Hoàng Phủ Hoa, lại có thêm Phong Chi Ngân tới nữa...
Mộng Phi Phỉ lắc đầu thở dài, bất kể nàng có nhận định cao thế nào đối với Giang Thần, suy đoán Giang Thần có lá bài tẩy gì đó thì sau khi Phong Chi Ngân lên đài, tất cả đều trở nên không quan trọng nữa rồi.
Nhưng mà, nàng còn chưa nói dứt lời thì lại kinh ngạc ra phát hiện biểu hiện của Sở Lạc không đúng.
Cho dù cũng có chút lo lắng, thế nhưng cũng không phải là loại lo lắng như nàng suy nghĩ.
Sở Lạc chậm rãi nói.
- Đối thủ kế tiếp?
Mộng Phi Phỉ không thể tin được lời mà mình nghe thấy, như vậy há không phải nói, Sở Lạc chỉ lo lắng Phong Chi Ngân sẽ tiêu hao sức chiến đấu của Giang Thần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Giang Thần thắng lợi như cũ hay sao?
Đao khí của hai người không phải cùng một cấp độ.
Đao khí của Hoàng Phủ Hoa giống như một cái ao nhỏ, bị sông lớn của Giang Thần nhấn chìm.
- Lên!
Thập ngôn hợp nhất hạ xuống, ánh đao có uy thế ngập trời.
Một đao mười thức, mười thức hợp nhất.
Bên trong ánh đao xán lạn càng mang theo một luồng khí tức ác liệt.
- Không thể, đây là chuyện không thể nào!
Hoàng Phủ Hoa không thể tin tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, Sát Sinh quỷ trảm là sự kiêu ngạo của hắn, là tiền vốn để hắn đứng đầu Hoàng Đô tứ thiếu.
Trưởng bối trong gia tộc đã nói, với tuổi tác của hắn mà nắm giữ đến Ngũ đạo hợp nhất đã có thể xưng tụng là kỳ tài rồi.
Kết quả nhìn thấy biểu hiện của Giang Thần ở trước mắt thì hắn mới biết mình có bao nhiêu non nớt, Sát Sinh quỷ trảm, thần hiệu đã vượt xa ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Kết cục không có gì là bất ngờ, Hoàng Phủ Hoa bị đánh bay ra khỏi bình đài, bị thương là chuyện không thể tránh được.
Thắng bại đã phân, có mấy người vẫn không muốn tin tưởng chuyện này.
Ví dụ như ba người Lệnh Hồ Tuyệt vậy, thiên tài kiệt xuất nhất kinh thành bị người ta đánh bại, cũng có ý nghĩa người ở trên đài kia đủ để khinh thường toàn bộ kinh thành!
Tâm tình của Hoàng Phủ Minh là phức tạp nhất, hắn nhớ tới lời của mình đã nói khi còn ở vòng đấu loại, cảm giác lúc này của hắn so với hôm qua bị vả miệng còn khó chịu hơn nữa.
- Người này rốt cuộc là ai! Vì sao lại mang mặt nạ cơ chứ?
Sau khi tiếp nhận sự thực Giang Thần đã thắng, suy nghĩ trong lòng mọi người đều giống nhau.
Từng đạo từng đạo thần thức rơi vào trên người hắn, muốn xem thấu gương mặt dưới mặt nạ, kết quả đều là tay trắng trở về, ngay cả Thông thiên cảnh cũng không có gì là ngoài ý muốn cả.
- Ồ?
Trên tường thành, lão giả áo xám biến sắc.
Bằng vào lịch duyệt của hắn, chiến đấu đặc sắc của thiên tài với thiên tài hắn đã xem qua không ít. Nói thật, biểu hiện của Giang Thần và Hoàng Phủ Hoa không lọt được vào mắt của hắn.
Nhưng mà, ngay cả thần thức của hắn cũng không thể nhìn thấu qua được mặt nạ, làm cho trong lòng hắn không khỏi sinh ra sự hiếu kỳ.
Hắn thầm nói.
Cùng lúc đó, ở trên quảng trường, một tên thanh niên rất được mọi người quan tâm nhìn về phía Giang Thần.
- Lữ Phi, đao pháp của người này ra sao?
Khi thanh niên tên là Lữ Phi nói xong câu cuối cùng, trong mắt tràn ngập chiến ý đang thiêu đốt.
Không chỉ có hắn đã nhìn ra, ở một mặt khác của quảng trường cũng có ba vị thanh niên phong hoa tuyệt đại đang thảo luận.
- Hắn cố ý giấu dốt sao?
- Không cần phải làm như vậy nha, chẳng lẽ hắn sợ Lữ Phi tìm đến hắn để gây sự sao?
- Không, hắn đang nhân cơ hội luyện đao.
Ba người phân biệt là Phong Chi Ngân, Cao Tiệm Ly, Dịch Thủy Hàn.
Đều là tồn tại ba mươi vị trí đầu của Tân hỏa bảng, ba kiếm khách mạnh nhất bên trong đám người trẻ tuổi.
- Hắn có đao pháp cơ sở nhất định, nếu không cũng không giấu dốt được.
Phong Chi Ngân và Cao Tiệm Ly rất là bất ngờ, tiếp theo lại rất là xem thường.
- Đao kiếm đồng tu sao? Quả thật là ngu xuẩn, đao và kiếm tuyệt nhiên không thể giống nhau được.
- Không sai, đây là hành động tự tìm đau khổ mà thôi.
Đối với lời nói của bằng hữu, Dịch Thủy Hàn không có bình luận gì cả, chỉ là ánh mắt lại có thâm ý nhìn về phía Giang Thần.
Rất nhanh, thời gian khôi phục một phút đã trôi qua, Giang Thần lại đối mặt với đối thủ kế tiếp.
Đương nhiên, không chỉ có một mình hắn, những người khác đều như thế cả.
Chỉ là biểu hiện của Giang Thần đã dẫn tới không ít người kinh ngạc, hiện tại trên các bình đài khác cũng không hấp dẫn ánh mắt của mọi người nữa, vì vậy vị trí bình đài của hắn đã trở thành chỗ thu hút mọi người nhất.
Trên quảng trường, không ít người đều nhìn vào mộc bài của mình, có một nhóm người căng thẳng, một phần chờ mong, còn có một phần thì lại thản nhiên đối mặt.
- Là ta.
Trong lúc mọi người nhìn xung quanh lẫn nhau thì một người nâng mộc bài trong tay lên, vẻ mặt nở một nụ cười rất bất đắt dĩ.
Là bất đắc dĩ, không phải vô lực.
Hắn rất không thích việc mình gặp Giang Thần, bởi vì hắn cảm thấy thực lực của hai người không cùng một đẳng cấp.
Người này, chính là Phong Chi Ngân, một trong ba kiếm khách.
Xếp hạng thứ hai mươi chín trong Tân hỏa bảng.
Vượt qua Hoàng Phủ Hoa mười mấy thứ hạng, cũng khó trách hắn sẽ nghĩ như vậy.
Cao Tiệm Ly bên cạnh hắn nói.
- Ta hiểu rồi.
Phong Chi Ngân cười nhạt, thân thể khẽ động, ánh kiếm lập lòe, người đã xuất hiện ở trên bình đài.
Oa!
Mọi người ồ lên, tồn tại năm mươi vị trí đầu trên Tân hỏa bảng vẫn là tiêu điểm được quan tâm, đặc biệt kiếm khách tuổi trẻ như là Phong Chi Ngân vậy.
Không ít nữ tử trẻ tuổi ở đây rất kích động, trong mắt bắn ra tinh quang.
Phong Chi Ngân, đứng thứ hai mươi chín Tân hỏa bảng, xếp hạng thứ năm trên Công tử bảng.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, khóe miệng hơi nhếch lên, miễn cưỡng mỉm cười, giống như không quá đặt nặng những trận chiến phía sau ở trong lòng.
Phong Chi Ngân hỏi.
- Tại sao lại không chiến cơ chứ?
Lúc Phong Chi Ngân nói lời này thì nụ cười vẫn còn ở trên môi, dường như lời này ở trong miệng của hắn cũng không phải là lời hung hăng vậy, dường như hắn nói lời này trời sinh đã thích hợp rồi vậy.
Giang Thần hỏi.
Phong Chi Ngân khẽ cười nói.
Giang Thần nói.
Phong Chi Ngân khẽ gật đầu, đưa tay phải ra, làm tư thế mời xuống khỏi bình đài.
Giang Thần lại nói.
Tức thì, hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, bàn tay duỗi ra của Phong Chi Ngân cứng lại ở giữa không trung.
- Thú vị.
Cao Tiệm Ly và Dịch Thủy Hàn liếc nhìn lẫn nhau, trên mặt hiện lên nụ cười, rất tình nguyện nhìn thấy bằng hữu của mình đá phải đá.
Trên đài, nụ cười của Phong Chi Ngân có một chút biến hóa, chẳng khác nào một thanh kiếm mới được rút ra, sáng lóng lánh.
- Nói chuyện viển vông!
Bốn chữ, Phong Chi Ngân nói trầm thấp mà du dương, linh kiếm được rút ra, ánh kiếm bay lên, kiếm khí giống như gió lạnh thổi khí tức đao khách quyết đấu vừa nãy không còn một mống.
- Phong thái rất tốt!
- Không hổ là tuấn tài trên Công tử bảng!
Chỉ vẻn vẹn là rút kiếm đã khiến cho không ít thiếu nữ ở đây si mê, bóng người màu trắng tiêu sái bất tận.
- Ta nói này Sở Lạc, người sư huynh này của ngươi đủ đáng thương, đánh bại Hoàng Phủ Hoa, lại có thêm Phong Chi Ngân tới nữa...
Mộng Phi Phỉ lắc đầu thở dài, bất kể nàng có nhận định cao thế nào đối với Giang Thần, suy đoán Giang Thần có lá bài tẩy gì đó thì sau khi Phong Chi Ngân lên đài, tất cả đều trở nên không quan trọng nữa rồi.
Nhưng mà, nàng còn chưa nói dứt lời thì lại kinh ngạc ra phát hiện biểu hiện của Sở Lạc không đúng.
Cho dù cũng có chút lo lắng, thế nhưng cũng không phải là loại lo lắng như nàng suy nghĩ.
Sở Lạc chậm rãi nói.
- Đối thủ kế tiếp?
Mộng Phi Phỉ không thể tin được lời mà mình nghe thấy, như vậy há không phải nói, Sở Lạc chỉ lo lắng Phong Chi Ngân sẽ tiêu hao sức chiến đấu của Giang Thần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Giang Thần thắng lợi như cũ hay sao?
/526
|