Tất cả tranh luận, đều phải chờ chiến đấu phía sau mới có kết quả.
Nếu như Giang Thần đối mặt với đối thủ sau đó, thực lực biểu hiện ra không đủ kinh diễm, dù cho hắn dựa vào bản lĩnh thật sự để đạt được thắng lợi thì vẫn không được người hâm mộ của Phong Chi Ngân tán thành.
Đây cũng là cái lý của mọi người, dùng tiền mua về một đồ vật, sẽ mong muốn rằng đồ vật này rất giá trị, do đó mới có thể chứng minh được ánh mắt của mình tốt.
Đối với người sùng bái và kính nể thì cũng giống như vậy.
Đặc biệt là một ít nữ nhân mê trai, nhìn bóng lưng Phong Chi Ngân rời đi, các nàng hận không thể phun một ngụm nước bọt lên trên người của Giang Thần.
Một khi Giang Thần bị thua, mà đối thủ lại có thực lực không cách biệt mấy với Phong Chi Ngân, nói không chừng các nàng sẽ xông lên chửi ầm lên.
- Hả?
Trong đám người, Văn Tâm nhìn thấy Sở Lạc nói chuyện vì nam nhân đeo mặt nạ này, mày liễu dựng thẳng lên, bắt đầu cân nhắc ở trong lòng.
Chuyện Phệ tâm chú, nàng và Mạnh Hạo đều biết.
Căn cứ vào tin tức mà Giang Thần lơ đãng để lộ ra, Sở Lạc trúng chú thuật không thể giữ gìn nam nhân khác được như vậy.
- Lẽ nào?
Trong mắt của Văn Tâm lóe lên tinh quang, nhìn chăm chú vào Giang Thần đang ở trên đài, rất nhanh, trên mặt nàng đã tràn ngập vẻ nghi hoặc.
- Hình thể không giống, Giang Thần cũng không dùng đao.
Mới vừa rồi hắn chiến một trận với Hoàng Phủ Hoa, Văn Tâm cũng đã nhìn thấy, điểm ấy đã phủ định suy đoán của nàng.
- Hay là hắn tử vong, hiệu quả của Phệ tâm chú sẽ mất đi hiệu lực sao?
Phản ứng này là do Giang Thần gặp nạn ở Vạn thú vực hay sao?
Nhưng mà, Văn Tâm nhìn về phía người của Nam phong lĩnh, biểu hiện rất là quái dị.
Môn phái giữ lại Xích tiêu phong, lại không thay đổi trạng thái tin tức của Giang Thần, chuyện này làm cho mọi người nghị luận sôi nổi.
Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng môn phái sẽ đi tới Vạn thú vực cứu người.
Thế nhưng chờ đến mấy tháng trôi qua thì mới phát hiện ra không phải như vậy.
Sau đó có người nói đây là Thiên Đạo môn vì che giấu sự vô năng khi không thể cứu vớt được đệ tử, cho nên mới có ý định che chở Nam phong lĩnh.
Ai cũng biết, một khi mất đi Thiên Đạo môn, Nam phong lĩnh sẽ bị Hắc Long thành diệt sát.
Cái che chở này sẽ kéo dài bao lâu, không ai biết, nhưng có lẽ sẽ không quá lâu, phải xem chuyện Giang Thần này bao lâu mới bị lãng quên.
- Có điều, hôm nay mẫu thân của Giang Thần cũng đi tới nơi này, nhất định là có nguyên nhân.
Văn Tâm nghĩ tới người trúng chú không chỉ có riêng Sở Lạc, còn có hai nữ đệ tử Phù Không đảo khác nữa.
Nếu các nàng cũng có biểu hiện như của Sở Lạc, che chở nam tử ở trên đài, như vậy đã nói rõ tất cả.
Giữa lúc nàng muốn đi tìm bọn họ thì trước mắt xuất hiện hai bóng người quen thuộc, khiến cho nàng hoàn toàn biến sắc.
Thiên Lan, Quận chúa của Đại Hạ vương triều, là nữ đệ tử nương nhờ vào Thiên Vương phong, là đối thủ một mất một còn của nàng.
Có điều người ở bên cạnh Thiên Lan mới là nguyên nhân khiến cho nàng thay đổi sắc mặt.
Hồng Hựu Quân!
Là bằng hữu khuê phòng của nàng, đến từ Cửu Long thành, không ngờ lại đi cùng đối thủ một mất một còn của nàng.
Từ sau khi vì chuyện của Giang Thần mà phân ly, hai người càng đi càng xa, tuy rằng không tính là bằng hữu, thế nhưng cũng không nghĩ tới nàng sẽ kết giao cùng Thiên Lan này.
Thiên Lan hú lên một tiếng quái dị.
Văn Tâm không để ý tới nàng mà nhìn Hồng Hựu Quân, vẻ mặt của người sau biến đổi, cúi đầu, thế nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đối mắt với nàng.
Nàng kêu lên.
Văn Tâm hỏi.
Hồng Hựu Quân gật đầu.
- Không phải ngươi đã quên, ngươi có thể đi vào Thiên Đạo môn có một nửa là công lao của Giang Thần đó chứ?
Mỗi người đều có thể tự do lựa chọn, thế nhưng tình huống của Hồng Hựu Quân đặc thù, biết rõ Giang Thần và Ninh Hạo Thiên kết thù với nhau mà còn làm như vậy, quả thực là tiểu nhân chân chính!
- Giang Thần đã chết!
Nghe vậy, con ngươi của Văn Tâm đột nhiên co rút lại.
- Nói thật hay, Giang Thần đã chết, đây chính là kết cục chống lại vận mệnh.
Thiên Lan vỗ vỗ tay, cực kỳ đắc ý.
Từ khi Giang Thần bị nguy ở trong Vạn thú vực, uy tín mà Xích tiêu phong vừa xây dựng đã sụp đổ, nếu không phải có đường chủ Hình Pháp đường thiết diện vô tư thì trong khoảng thời gian này có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện rồi.
- Còn nữa, Văn Tâm, trước đó ngươi nói rất êm tai, cái gì mà Giang Thần đúng, Ninh sư huynh đã sai, hóa ra đơn giản là lựa chọn lợi ích mà thôi! Ngươi đặt cược trên người hắn, nhưng mà ngươi sai rồi!
Hồng Hựu Quân lại nói, chê cười, ánh mắt căm hận khiến cho người ta cảm thấy xa lạ.
- Ngươi thấy ngươi không, đã là Thần du cảnh, có lẽ đã lấy được không ít chỗ tốt từ phía Giang Thần đúng không? Lẽ nào đúng như người khác từng nói, bị Giang Thần chiếm đoạt hay sao?
Lời nói ác độc lại mang theo một tia đố kỵ.
Nàng hiện tại vẫn là Tụ Nguyên cảnh, cách Thần Du cảnh còn một khoảng cách rất dài.
Văn Tâm híp mắt lại, mặt không hề có chút cảm xúc nào, chỉ có điều lồng ngực nhanh chóng phập phồng đã để lộ ra trong lòng nàng đang nổi lên sóng gió.
Ở Thiên Đạo môn, đệ tử chống đỡ Giang Thần không nhiều, nữ đệ tử chỉ có một mình Văn Tâm.
Thêm vào lúc vừa bắt đầu Xích tiêu phong chỉ có nàng và hai người Giang Thần, Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo chỉ là người hầu của Giang Thần.
Như vậy quan hệ của Giang Thần và Văn Tâm không khỏi khiến cho người ta liên tục hồi tưởng lại.
Sau khi Văn Tâm thuận lợi trở thành Thần Du cảnh, người đố kỵ đã đến hãm hại, nói quan hệ của nàn và cùng Giang Thần không bình thường.
- Thiên Lan, ngươi được lắm.
Lần tranh tài miệng lưỡi này, bởi vì Hồng Hựu Quân cho nên Văn Tâm hoàn toàn thất bại.
- Chỉ trách ngươi quá tự tin, tiền lời, nguy hiểm không biết tự định giá, hiện tại ngươi đã thấy chưa, thân là đệ tử Thiên Đạo môn, nhưng tư cách ở trên tháp cũng không có.
- Ài, Hựu Quân, chúng ta đi thôi.
Nhị nữ không tiếp tục để ý tới Văn Tâm mà đi qua từ trước người của nàng.
Văn Tâm như bị rút khô tất cả khí lực, cũng vô tâm đi tìm hai nữ đệ tử của Phù Không đảo, người như xác chết di động đứng ở đó.
Cùng lúc đó, ở trên thuyền buồm, Vân Hiểu và Lưu Bằng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
- Bất kể như thế nào, thực lực của hắn cũng có thể xếp vào năm mươi vị trí đầu của Tân hỏa bảng chứ?
- Công chúa, hiện tại cho thấy, quả thực ta không phải là đối thủ của hắn. Ta đây thừa nhận, nhưng mà, cũng như người phía dưới từng nói, tâm cơ và lòng dạ của người này đều quá sâu, còn không lộ ra bộ mặt thật, từ đó cũng có thể thấy được một ít thứ.
Hương Hương công chúa liếc mắt nhìn Sở Lạc, sâu xa nói.
Lưu Bằng cũng rất cơ linh, lập tức nói.
Cũng không trách bọn họ lại muốn hãm hại Giang Thần như vậy, bởi vì ở trên boong thuyền đã xuất hiện một đội binh sĩ, yên lặng đứng ở nơi đó, khí tức rất cường đại.
- Lưu Bằng, trước đó ngươi nói sẽ dẫn ra gặp tuấn kiệt năm mươi vị trí đầu của Tân hỏa bảng, người đó là ai?
Lưu Bằng hoảng loạn không ngớt, nói chuyện nói lắp.
Hương Hương công chúa cười lạnh nói.
Lưu Bằng tức thì cảm giác được những binh sĩ kia đang gây ra áp lực cho hắn.
Cũng may vào lúc này, đám người phía dưới bùng nổ ra một tiếng thét kinh hãi.
Nguyên nhân là thời gian nghỉ ngơi của Giang Thần đã qua, đối thủ mới đã xuất hiện.
Mà thực lực của đối thủ mới có thể nghiệm chứng lời nói của Sở Lạc là thật hay là giả!
- Là nàng!
Nếu như Giang Thần đối mặt với đối thủ sau đó, thực lực biểu hiện ra không đủ kinh diễm, dù cho hắn dựa vào bản lĩnh thật sự để đạt được thắng lợi thì vẫn không được người hâm mộ của Phong Chi Ngân tán thành.
Đây cũng là cái lý của mọi người, dùng tiền mua về một đồ vật, sẽ mong muốn rằng đồ vật này rất giá trị, do đó mới có thể chứng minh được ánh mắt của mình tốt.
Đối với người sùng bái và kính nể thì cũng giống như vậy.
Đặc biệt là một ít nữ nhân mê trai, nhìn bóng lưng Phong Chi Ngân rời đi, các nàng hận không thể phun một ngụm nước bọt lên trên người của Giang Thần.
Một khi Giang Thần bị thua, mà đối thủ lại có thực lực không cách biệt mấy với Phong Chi Ngân, nói không chừng các nàng sẽ xông lên chửi ầm lên.
- Hả?
Trong đám người, Văn Tâm nhìn thấy Sở Lạc nói chuyện vì nam nhân đeo mặt nạ này, mày liễu dựng thẳng lên, bắt đầu cân nhắc ở trong lòng.
Chuyện Phệ tâm chú, nàng và Mạnh Hạo đều biết.
Căn cứ vào tin tức mà Giang Thần lơ đãng để lộ ra, Sở Lạc trúng chú thuật không thể giữ gìn nam nhân khác được như vậy.
- Lẽ nào?
Trong mắt của Văn Tâm lóe lên tinh quang, nhìn chăm chú vào Giang Thần đang ở trên đài, rất nhanh, trên mặt nàng đã tràn ngập vẻ nghi hoặc.
- Hình thể không giống, Giang Thần cũng không dùng đao.
Mới vừa rồi hắn chiến một trận với Hoàng Phủ Hoa, Văn Tâm cũng đã nhìn thấy, điểm ấy đã phủ định suy đoán của nàng.
- Hay là hắn tử vong, hiệu quả của Phệ tâm chú sẽ mất đi hiệu lực sao?
Phản ứng này là do Giang Thần gặp nạn ở Vạn thú vực hay sao?
Nhưng mà, Văn Tâm nhìn về phía người của Nam phong lĩnh, biểu hiện rất là quái dị.
Môn phái giữ lại Xích tiêu phong, lại không thay đổi trạng thái tin tức của Giang Thần, chuyện này làm cho mọi người nghị luận sôi nổi.
Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng môn phái sẽ đi tới Vạn thú vực cứu người.
Thế nhưng chờ đến mấy tháng trôi qua thì mới phát hiện ra không phải như vậy.
Sau đó có người nói đây là Thiên Đạo môn vì che giấu sự vô năng khi không thể cứu vớt được đệ tử, cho nên mới có ý định che chở Nam phong lĩnh.
Ai cũng biết, một khi mất đi Thiên Đạo môn, Nam phong lĩnh sẽ bị Hắc Long thành diệt sát.
Cái che chở này sẽ kéo dài bao lâu, không ai biết, nhưng có lẽ sẽ không quá lâu, phải xem chuyện Giang Thần này bao lâu mới bị lãng quên.
- Có điều, hôm nay mẫu thân của Giang Thần cũng đi tới nơi này, nhất định là có nguyên nhân.
Văn Tâm nghĩ tới người trúng chú không chỉ có riêng Sở Lạc, còn có hai nữ đệ tử Phù Không đảo khác nữa.
Nếu các nàng cũng có biểu hiện như của Sở Lạc, che chở nam tử ở trên đài, như vậy đã nói rõ tất cả.
Giữa lúc nàng muốn đi tìm bọn họ thì trước mắt xuất hiện hai bóng người quen thuộc, khiến cho nàng hoàn toàn biến sắc.
Thiên Lan, Quận chúa của Đại Hạ vương triều, là nữ đệ tử nương nhờ vào Thiên Vương phong, là đối thủ một mất một còn của nàng.
Có điều người ở bên cạnh Thiên Lan mới là nguyên nhân khiến cho nàng thay đổi sắc mặt.
Hồng Hựu Quân!
Là bằng hữu khuê phòng của nàng, đến từ Cửu Long thành, không ngờ lại đi cùng đối thủ một mất một còn của nàng.
Từ sau khi vì chuyện của Giang Thần mà phân ly, hai người càng đi càng xa, tuy rằng không tính là bằng hữu, thế nhưng cũng không nghĩ tới nàng sẽ kết giao cùng Thiên Lan này.
Thiên Lan hú lên một tiếng quái dị.
Văn Tâm không để ý tới nàng mà nhìn Hồng Hựu Quân, vẻ mặt của người sau biến đổi, cúi đầu, thế nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đối mắt với nàng.
Nàng kêu lên.
Văn Tâm hỏi.
Hồng Hựu Quân gật đầu.
- Không phải ngươi đã quên, ngươi có thể đi vào Thiên Đạo môn có một nửa là công lao của Giang Thần đó chứ?
Mỗi người đều có thể tự do lựa chọn, thế nhưng tình huống của Hồng Hựu Quân đặc thù, biết rõ Giang Thần và Ninh Hạo Thiên kết thù với nhau mà còn làm như vậy, quả thực là tiểu nhân chân chính!
- Giang Thần đã chết!
Nghe vậy, con ngươi của Văn Tâm đột nhiên co rút lại.
- Nói thật hay, Giang Thần đã chết, đây chính là kết cục chống lại vận mệnh.
Thiên Lan vỗ vỗ tay, cực kỳ đắc ý.
Từ khi Giang Thần bị nguy ở trong Vạn thú vực, uy tín mà Xích tiêu phong vừa xây dựng đã sụp đổ, nếu không phải có đường chủ Hình Pháp đường thiết diện vô tư thì trong khoảng thời gian này có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện rồi.
- Còn nữa, Văn Tâm, trước đó ngươi nói rất êm tai, cái gì mà Giang Thần đúng, Ninh sư huynh đã sai, hóa ra đơn giản là lựa chọn lợi ích mà thôi! Ngươi đặt cược trên người hắn, nhưng mà ngươi sai rồi!
Hồng Hựu Quân lại nói, chê cười, ánh mắt căm hận khiến cho người ta cảm thấy xa lạ.
- Ngươi thấy ngươi không, đã là Thần du cảnh, có lẽ đã lấy được không ít chỗ tốt từ phía Giang Thần đúng không? Lẽ nào đúng như người khác từng nói, bị Giang Thần chiếm đoạt hay sao?
Lời nói ác độc lại mang theo một tia đố kỵ.
Nàng hiện tại vẫn là Tụ Nguyên cảnh, cách Thần Du cảnh còn một khoảng cách rất dài.
Văn Tâm híp mắt lại, mặt không hề có chút cảm xúc nào, chỉ có điều lồng ngực nhanh chóng phập phồng đã để lộ ra trong lòng nàng đang nổi lên sóng gió.
Ở Thiên Đạo môn, đệ tử chống đỡ Giang Thần không nhiều, nữ đệ tử chỉ có một mình Văn Tâm.
Thêm vào lúc vừa bắt đầu Xích tiêu phong chỉ có nàng và hai người Giang Thần, Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo chỉ là người hầu của Giang Thần.
Như vậy quan hệ của Giang Thần và Văn Tâm không khỏi khiến cho người ta liên tục hồi tưởng lại.
Sau khi Văn Tâm thuận lợi trở thành Thần Du cảnh, người đố kỵ đã đến hãm hại, nói quan hệ của nàn và cùng Giang Thần không bình thường.
- Thiên Lan, ngươi được lắm.
Lần tranh tài miệng lưỡi này, bởi vì Hồng Hựu Quân cho nên Văn Tâm hoàn toàn thất bại.
- Chỉ trách ngươi quá tự tin, tiền lời, nguy hiểm không biết tự định giá, hiện tại ngươi đã thấy chưa, thân là đệ tử Thiên Đạo môn, nhưng tư cách ở trên tháp cũng không có.
- Ài, Hựu Quân, chúng ta đi thôi.
Nhị nữ không tiếp tục để ý tới Văn Tâm mà đi qua từ trước người của nàng.
Văn Tâm như bị rút khô tất cả khí lực, cũng vô tâm đi tìm hai nữ đệ tử của Phù Không đảo, người như xác chết di động đứng ở đó.
Cùng lúc đó, ở trên thuyền buồm, Vân Hiểu và Lưu Bằng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
- Bất kể như thế nào, thực lực của hắn cũng có thể xếp vào năm mươi vị trí đầu của Tân hỏa bảng chứ?
- Công chúa, hiện tại cho thấy, quả thực ta không phải là đối thủ của hắn. Ta đây thừa nhận, nhưng mà, cũng như người phía dưới từng nói, tâm cơ và lòng dạ của người này đều quá sâu, còn không lộ ra bộ mặt thật, từ đó cũng có thể thấy được một ít thứ.
Hương Hương công chúa liếc mắt nhìn Sở Lạc, sâu xa nói.
Lưu Bằng cũng rất cơ linh, lập tức nói.
Cũng không trách bọn họ lại muốn hãm hại Giang Thần như vậy, bởi vì ở trên boong thuyền đã xuất hiện một đội binh sĩ, yên lặng đứng ở nơi đó, khí tức rất cường đại.
- Lưu Bằng, trước đó ngươi nói sẽ dẫn ra gặp tuấn kiệt năm mươi vị trí đầu của Tân hỏa bảng, người đó là ai?
Lưu Bằng hoảng loạn không ngớt, nói chuyện nói lắp.
Hương Hương công chúa cười lạnh nói.
Lưu Bằng tức thì cảm giác được những binh sĩ kia đang gây ra áp lực cho hắn.
Cũng may vào lúc này, đám người phía dưới bùng nổ ra một tiếng thét kinh hãi.
Nguyên nhân là thời gian nghỉ ngơi của Giang Thần đã qua, đối thủ mới đã xuất hiện.
Mà thực lực của đối thủ mới có thể nghiệm chứng lời nói của Sở Lạc là thật hay là giả!
- Là nàng!
/526
|