Cao Thiên Ca bị nói cho không khỏi cúi đầu, chỉ cần hơi bình tĩnh lại nghĩ là hắn đã hiểu rõ lời mình nói có bao nhiêu ấu trĩ.
Hắn liếc mắt nhìn Giang Thần, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lại nhìn về phía phương hướng Cao gia, vẻ mặt xấu hổ, không dám đối mặt với ánh mắt của bọn họ.
Mọi người cũng nhìn theo hắn, ánh mắt không chút do dự rơi lên trên người của Phương Di.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Phương Di sẽ phải nói lời xin lỗi.
Điều này làm cho không ít người cảm thấy chờ mong, người như Phương Di, người mà nàng đắc tội ở trong Thánh thành cũng không ít, chỉ là bởi vì kiêng kỵ Cao gia cho nên không dám phát tác mà thôi.
Bây giờ, có người hả giận giúp bọn họ, khỏi nói bọn họ thoải mái đến mức nào.
- Chuyện này cũng không thể nói là hắn mạnh hơn ta được!
Phương Di cố gắng duy trì vẻ kiêu ngạo của chính mình, không muốn cúi đầu, vẫn còn mạnh miệng, nói:
- Giao thủ lần nữa, phần thắng của nhi tử ta vẫn rất lớn.
Cũng giống như Cao Thiên Ca, nàng rất không cam tâm đối với kết quả này, càng không chấp nhận lời phán xét của Sử Văn Cung.
Người của Cao gia cũng không thua nổi như nàng, bị người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn vào, tất cả đều cảm thấy mất mặt.
Bọn họ lại không dám nói với Phương Di, nếu không sẽ bị mắng cho máu chó xối đầy đầu.
- Nếu nói như vậy, bằng vào sự quan sát của ta, biểu hiện lúc chiến đấu của Giang Thần và nhi tử của ngươi, dù cho là mười lần, trăm lần thì đều là nhi tử của ngươi bị thua.
Có điều, người khác ngoài người Cao gia lại không nhịn được.
Phương Di làm chuyện vi phạm võ đạo như vậy đã làm cho rất nhiều người không vui.
Người ra mặt nói chuyện là một vị nam tử ba mươi tuổi, người mặc một bộ y phục màu trắng, khí vũ hiên ngang, lưng cõng một thanh đao lớn rất không hợp với khí chất của bản thân.
- Vạn Dạ Không, Thăng Long bảng, nhân vật bảng chữ Giáp.
Mọi người nhận ra hắn cho nên không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng, thân phận đại biểu cho phân lượng khi nói chuyện, một câu nói của hắn đã được không ít người tán đồng.
- Nói hươu nói vượn, nhi tử của ta sẽ không yếu đuối tới mức đó?
Phương Di phản bác.
Vạn Dạ Không khép hờ hai mắt, dường như không muốn chấp nhặt với một phụ nhân như nàng.
- Giang Thần lĩnh ngộ Thiên Nhân hợp nhất, Thiên Võ ý cảnh lại có trình độ cao nhất trong tất cả các đệ tử Thánh Viện ra tay ngày hôm nay.
Thế nhưng, lại có người mở miệng, mọi người lập tức nhìn sang
- Tố Thự Thiên, nhân vật chữ Giáp trên Thăng long bảng và Danh nhân bảng.
Mọi người lại thét lên một tiếng kinh hãi, Tố Thự Thiên không nói rõ Cao Thiên Ca không bằng Giang Thần, nhưng lại chỉ ra Thiên Võ ý cảnh, ý tứ đã rất rõ ràng.
- Thiên Võ ý cảnh?
Giang Thần thân là truyền nhân kiếm đạo, chuyện này đã được rất nhiều người biết, nhưng Thiên Võ ý cảnh, nếu không phải Tố Thự Thiên nói ra thì người có thể nhìn ra được chuyện này sẽ rất ít.
- Như vậy thì tính sao chứ? Nhi tử của ta nắm giữ huyết thống Thiên Phượng, đủ để không quan tâm tới điểm ấy.
Phương Di vẫn rất không phục, cũng càng ngày càng thất thố.
Tố Thự Thiên lắc đầu một cái, không nhiều lời.
- Mẫu thân.
Cao Thiên Ca rất hối hận lời mình vừa nói, còn không bằng trực tiếp chịu thua, nếu cứ tiếp tục nữa, sợ rằng hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người.
- Là con thua!
Hắn lớn tiếng nói.
- Nhi tử của ta, con đừng sợ, con không thua, con nắm giữ huyết thống Thiên Phượng, bọn họ chỉ là người vô tri mà thôi!
Phương Di nói.
Sau đó mọi người nhìn thấy Cao Thiên Ca đã sắp khóc lên.
- Như vậy đi, các ngươi đánh ra một chiêu mạnh nhất, để xem kết quả ra sao.
Có người có ý đồ xấu khiến cho mọi người khó chịu, sự thực bày ra ở trước mắt rất rõ ràng, căn bản không cần so sánh nữa.
Nếu như có tiền lệ, như vậy tỷ thí sau đó sẽ không phân ra được thắng bại, ai thua cũng có thể nói mình có tuyệt thức chưa dùng.
- Không sai, Giang Thần, có bản lĩnh thì ngươi lại so một lần nữa xem! Nếu như ngươi còn có thể thắng thì ta sẽ xin lỗi ngươi.
Phương Di lập tức nắm lấy cơ hội, nàng khiến cho người chán ghét, nhưng cũng có chút khôn vặt.
- Đây là tỷ thí Thánh Viện, thắng bại đã phân, không phải là nơi mà Cao gia các ngươi nói là có thể tính toán!
Sử Văn Cung bất mãn nói.
Lúc này mọi người mới nhớ tới tuy rằng Phương Di tranh luận với người khác, thế nhưng kết quả đã được Sử Văn Cung tuyên bố từ trước đó.
- Giáo tập đại nhân, vì để tránh cho có người vô tri hoài nghi quyết định của ngươi, cứ để ta so một lần với hắn, để cho bọn họ hết hy vọng đi.
Giang Thần nói.
Nếu như Giang Thần trực tiếp yêu cầu so một lần nữa, Sử Văn Cung vốn đã không thích hắn sẽ rất tức giận.
Nhưng mà, nghệ thuật nói chuyện là ở chỗ này, Giang Thần vừa nói như vậy, vẻ mặt Sử Văn Cung hòa hoãn lại, sau đó gật đầu đồng ý.
- Là do chính ngươi yêu cầu đó!
Kỳ thực ở sâu trong lòng của Cao Thiên Ca cũng muốn chứng minh chính mình, nếu Giang Thần đã chủ động nhắc tới, như vậy không thể tốt hơn được nữa.
Hai người lùi về phía sau, dùng một chiêu quyết thắng bại.
- Giang Thần hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
- Người kiêu ngạo tự nhiên sẽ không chịu được sự vô tri của Phương Di kia.
- Chỉ sợ một chiêu không phân ra thắng bại, dù cho là chiếm thế thượng phong thì cũng sẽ bị Phương Di mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Trải qua Phương Di này gây ra trò cười như vậy, người ủng hộ Giang Thần cũng không ít, chỉ sợ đây là chuyện mà Phương Di không nghĩ tới mà thôi.
Bây giờ nàng không có thời gian rảnh rỗi nghĩ tới những thứ này, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào trên đài không tha mà thôi.
- Hỏa Phượng liệu nguyên.
Cao Thiên Ca rất quý trọng cơ hội lần này, toàn lực ra tay, hỏa diễm phóng lên trời.
- Hỏa kiếm quy nhất!
Hắn chém ra một kiếm, hỏa diễm và ánh kiếm dung hợp, hóa thành một thanh kiếm bằng hỏa diễm, xuyên qua phía chân trời.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!
Giang Thần thì lại điều động kiếm chiêu tương đồng, lần này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn vào, hy vọng có thể nhìn ra hàm nghĩa của một kiếm này.
Đặc biệt là trưởng lão Thánh Viện vừa nãy muốn ra tay cứu giúp, trong lòng bọn họ đã bắt đầu phỏng đoán kết quả.
Nếu như lần nữa cứu giúp, liệu có thể chạy tới trước khi kiếm của Giang Thần tới hay không?
Nhưng mà, bọn họ vừa mới có suy nghĩ này xong thì kiếm của Giang Thần so với vừa rồi còn nhanh hơn, gió kiếm mênh mông cuồn cuộn thổi tan ngọn lửa hừng hực.
Một giây sau, kiếm của Giang Thần lần nữa khoát lên trên cổ của Cao Thiên Ca.
Ngược lại, một kiếm của Cao Thiên Ca ngay cả y phục của Giang Thần cũng không tìm thấy được.
Cao Thiên Ca, lần nữa thua!
Kết quả này vẫn được coi là nằm ở trong dự liệu, mọi người lần nữa nhìn về phía Phương Di.
- Không tính, hắn không tránh thoát...
Phương Di còn không chịu thừa nhận.
- Có cần người khác đứng ở nơi đó không nhúc nhích để nhi tử của ngươi đâm một kiếm hay không?
Có điều nàng còn chưa nói hết lời thì một thanh âm nổ vang, chẳng khác nào sấm sét, làm cho đám người trong toàn trường giật nảy mình.
Chỉ thấy một bóng người chậm rãi từ trên không trung hạ xuống.
- Là Xuất Vân tôn giả!
Mọi người rối loạn, người của các phe thế lực liên tục đứng dậy, dùng để biểu thị sự tôn kính của mình.
Người của Cao gia cũng không ngoại lệ, Cao Kha lập tức đứng dậy, mà Thiên lão thì oán giận nhìn Phương Di một chút, vội hỏi:
- Tôn giả đừng giận, võ học của Phương Di bình thường, nàng không hiểu quy củ trong thắng bại.
- Vậy các ngươi cũng không hiểu sao? Tại sao lại không ngăn lại chứ?
Xuất Vân tôn giả kia mắng.
- Cao gia chúng ta chịu thua, tâm phục khẩu phục.
Cao Kha nói.
- Hừ.
Sắc mặt của Xuất Vân tôn giả hòa hoãn lại, lại đột nhiên biến mất, không ai có thể bắt được bóng người của hắn.
Đám người trong Thánh thành đều không cảm thấy ngoài ý muốn, Xuất Vân tôn giả ghét ác như cừu, rất thích lo chuyện bao đồng, theo lý mà nói, tính cách như vậy sẽ làm cho người ta căm ghét.
Nhưng mà, thực lực của hắn lại để hắn có được sự tôn trọng của mọi người.
- Cao gia các ngươi đã chịu thua, như vậy có phải nên thực hiện tiền đặt cược hay không?
Giang Thần thu hồi Xích tiêu kiếm, nhìn mọi người trong Cao gia.
Người của Cao gia biến sắc, đều nhìn về phía Phương Di.
Xuất Vân tôn giả đã đứng ra, Phương Di cũng không dám mạnh miệng, nàng đứng dậy, nói:
- Ta sẽ làm theo lời ta từng nói, xin lỗi ngươi.
Giang Thần cũng sẽ không cứ quên đi như vậy, hắn lại hỏi:
- Nói thế nào?
Hắn liếc mắt nhìn Giang Thần, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lại nhìn về phía phương hướng Cao gia, vẻ mặt xấu hổ, không dám đối mặt với ánh mắt của bọn họ.
Mọi người cũng nhìn theo hắn, ánh mắt không chút do dự rơi lên trên người của Phương Di.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Phương Di sẽ phải nói lời xin lỗi.
Điều này làm cho không ít người cảm thấy chờ mong, người như Phương Di, người mà nàng đắc tội ở trong Thánh thành cũng không ít, chỉ là bởi vì kiêng kỵ Cao gia cho nên không dám phát tác mà thôi.
Bây giờ, có người hả giận giúp bọn họ, khỏi nói bọn họ thoải mái đến mức nào.
- Chuyện này cũng không thể nói là hắn mạnh hơn ta được!
Phương Di cố gắng duy trì vẻ kiêu ngạo của chính mình, không muốn cúi đầu, vẫn còn mạnh miệng, nói:
- Giao thủ lần nữa, phần thắng của nhi tử ta vẫn rất lớn.
Cũng giống như Cao Thiên Ca, nàng rất không cam tâm đối với kết quả này, càng không chấp nhận lời phán xét của Sử Văn Cung.
Người của Cao gia cũng không thua nổi như nàng, bị người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn vào, tất cả đều cảm thấy mất mặt.
Bọn họ lại không dám nói với Phương Di, nếu không sẽ bị mắng cho máu chó xối đầy đầu.
- Nếu nói như vậy, bằng vào sự quan sát của ta, biểu hiện lúc chiến đấu của Giang Thần và nhi tử của ngươi, dù cho là mười lần, trăm lần thì đều là nhi tử của ngươi bị thua.
Có điều, người khác ngoài người Cao gia lại không nhịn được.
Phương Di làm chuyện vi phạm võ đạo như vậy đã làm cho rất nhiều người không vui.
Người ra mặt nói chuyện là một vị nam tử ba mươi tuổi, người mặc một bộ y phục màu trắng, khí vũ hiên ngang, lưng cõng một thanh đao lớn rất không hợp với khí chất của bản thân.
- Vạn Dạ Không, Thăng Long bảng, nhân vật bảng chữ Giáp.
Mọi người nhận ra hắn cho nên không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng, thân phận đại biểu cho phân lượng khi nói chuyện, một câu nói của hắn đã được không ít người tán đồng.
- Nói hươu nói vượn, nhi tử của ta sẽ không yếu đuối tới mức đó?
Phương Di phản bác.
Vạn Dạ Không khép hờ hai mắt, dường như không muốn chấp nhặt với một phụ nhân như nàng.
- Giang Thần lĩnh ngộ Thiên Nhân hợp nhất, Thiên Võ ý cảnh lại có trình độ cao nhất trong tất cả các đệ tử Thánh Viện ra tay ngày hôm nay.
Thế nhưng, lại có người mở miệng, mọi người lập tức nhìn sang
- Tố Thự Thiên, nhân vật chữ Giáp trên Thăng long bảng và Danh nhân bảng.
Mọi người lại thét lên một tiếng kinh hãi, Tố Thự Thiên không nói rõ Cao Thiên Ca không bằng Giang Thần, nhưng lại chỉ ra Thiên Võ ý cảnh, ý tứ đã rất rõ ràng.
- Thiên Võ ý cảnh?
Giang Thần thân là truyền nhân kiếm đạo, chuyện này đã được rất nhiều người biết, nhưng Thiên Võ ý cảnh, nếu không phải Tố Thự Thiên nói ra thì người có thể nhìn ra được chuyện này sẽ rất ít.
- Như vậy thì tính sao chứ? Nhi tử của ta nắm giữ huyết thống Thiên Phượng, đủ để không quan tâm tới điểm ấy.
Phương Di vẫn rất không phục, cũng càng ngày càng thất thố.
Tố Thự Thiên lắc đầu một cái, không nhiều lời.
- Mẫu thân.
Cao Thiên Ca rất hối hận lời mình vừa nói, còn không bằng trực tiếp chịu thua, nếu cứ tiếp tục nữa, sợ rằng hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người.
- Là con thua!
Hắn lớn tiếng nói.
- Nhi tử của ta, con đừng sợ, con không thua, con nắm giữ huyết thống Thiên Phượng, bọn họ chỉ là người vô tri mà thôi!
Phương Di nói.
Sau đó mọi người nhìn thấy Cao Thiên Ca đã sắp khóc lên.
- Như vậy đi, các ngươi đánh ra một chiêu mạnh nhất, để xem kết quả ra sao.
Có người có ý đồ xấu khiến cho mọi người khó chịu, sự thực bày ra ở trước mắt rất rõ ràng, căn bản không cần so sánh nữa.
Nếu như có tiền lệ, như vậy tỷ thí sau đó sẽ không phân ra được thắng bại, ai thua cũng có thể nói mình có tuyệt thức chưa dùng.
- Không sai, Giang Thần, có bản lĩnh thì ngươi lại so một lần nữa xem! Nếu như ngươi còn có thể thắng thì ta sẽ xin lỗi ngươi.
Phương Di lập tức nắm lấy cơ hội, nàng khiến cho người chán ghét, nhưng cũng có chút khôn vặt.
- Đây là tỷ thí Thánh Viện, thắng bại đã phân, không phải là nơi mà Cao gia các ngươi nói là có thể tính toán!
Sử Văn Cung bất mãn nói.
Lúc này mọi người mới nhớ tới tuy rằng Phương Di tranh luận với người khác, thế nhưng kết quả đã được Sử Văn Cung tuyên bố từ trước đó.
- Giáo tập đại nhân, vì để tránh cho có người vô tri hoài nghi quyết định của ngươi, cứ để ta so một lần với hắn, để cho bọn họ hết hy vọng đi.
Giang Thần nói.
Nếu như Giang Thần trực tiếp yêu cầu so một lần nữa, Sử Văn Cung vốn đã không thích hắn sẽ rất tức giận.
Nhưng mà, nghệ thuật nói chuyện là ở chỗ này, Giang Thần vừa nói như vậy, vẻ mặt Sử Văn Cung hòa hoãn lại, sau đó gật đầu đồng ý.
- Là do chính ngươi yêu cầu đó!
Kỳ thực ở sâu trong lòng của Cao Thiên Ca cũng muốn chứng minh chính mình, nếu Giang Thần đã chủ động nhắc tới, như vậy không thể tốt hơn được nữa.
Hai người lùi về phía sau, dùng một chiêu quyết thắng bại.
- Giang Thần hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
- Người kiêu ngạo tự nhiên sẽ không chịu được sự vô tri của Phương Di kia.
- Chỉ sợ một chiêu không phân ra thắng bại, dù cho là chiếm thế thượng phong thì cũng sẽ bị Phương Di mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Trải qua Phương Di này gây ra trò cười như vậy, người ủng hộ Giang Thần cũng không ít, chỉ sợ đây là chuyện mà Phương Di không nghĩ tới mà thôi.
Bây giờ nàng không có thời gian rảnh rỗi nghĩ tới những thứ này, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào trên đài không tha mà thôi.
- Hỏa Phượng liệu nguyên.
Cao Thiên Ca rất quý trọng cơ hội lần này, toàn lực ra tay, hỏa diễm phóng lên trời.
- Hỏa kiếm quy nhất!
Hắn chém ra một kiếm, hỏa diễm và ánh kiếm dung hợp, hóa thành một thanh kiếm bằng hỏa diễm, xuyên qua phía chân trời.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!
Giang Thần thì lại điều động kiếm chiêu tương đồng, lần này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn vào, hy vọng có thể nhìn ra hàm nghĩa của một kiếm này.
Đặc biệt là trưởng lão Thánh Viện vừa nãy muốn ra tay cứu giúp, trong lòng bọn họ đã bắt đầu phỏng đoán kết quả.
Nếu như lần nữa cứu giúp, liệu có thể chạy tới trước khi kiếm của Giang Thần tới hay không?
Nhưng mà, bọn họ vừa mới có suy nghĩ này xong thì kiếm của Giang Thần so với vừa rồi còn nhanh hơn, gió kiếm mênh mông cuồn cuộn thổi tan ngọn lửa hừng hực.
Một giây sau, kiếm của Giang Thần lần nữa khoát lên trên cổ của Cao Thiên Ca.
Ngược lại, một kiếm của Cao Thiên Ca ngay cả y phục của Giang Thần cũng không tìm thấy được.
Cao Thiên Ca, lần nữa thua!
Kết quả này vẫn được coi là nằm ở trong dự liệu, mọi người lần nữa nhìn về phía Phương Di.
- Không tính, hắn không tránh thoát...
Phương Di còn không chịu thừa nhận.
- Có cần người khác đứng ở nơi đó không nhúc nhích để nhi tử của ngươi đâm một kiếm hay không?
Có điều nàng còn chưa nói hết lời thì một thanh âm nổ vang, chẳng khác nào sấm sét, làm cho đám người trong toàn trường giật nảy mình.
Chỉ thấy một bóng người chậm rãi từ trên không trung hạ xuống.
- Là Xuất Vân tôn giả!
Mọi người rối loạn, người của các phe thế lực liên tục đứng dậy, dùng để biểu thị sự tôn kính của mình.
Người của Cao gia cũng không ngoại lệ, Cao Kha lập tức đứng dậy, mà Thiên lão thì oán giận nhìn Phương Di một chút, vội hỏi:
- Tôn giả đừng giận, võ học của Phương Di bình thường, nàng không hiểu quy củ trong thắng bại.
- Vậy các ngươi cũng không hiểu sao? Tại sao lại không ngăn lại chứ?
Xuất Vân tôn giả kia mắng.
- Cao gia chúng ta chịu thua, tâm phục khẩu phục.
Cao Kha nói.
- Hừ.
Sắc mặt của Xuất Vân tôn giả hòa hoãn lại, lại đột nhiên biến mất, không ai có thể bắt được bóng người của hắn.
Đám người trong Thánh thành đều không cảm thấy ngoài ý muốn, Xuất Vân tôn giả ghét ác như cừu, rất thích lo chuyện bao đồng, theo lý mà nói, tính cách như vậy sẽ làm cho người ta căm ghét.
Nhưng mà, thực lực của hắn lại để hắn có được sự tôn trọng của mọi người.
- Cao gia các ngươi đã chịu thua, như vậy có phải nên thực hiện tiền đặt cược hay không?
Giang Thần thu hồi Xích tiêu kiếm, nhìn mọi người trong Cao gia.
Người của Cao gia biến sắc, đều nhìn về phía Phương Di.
Xuất Vân tôn giả đã đứng ra, Phương Di cũng không dám mạnh miệng, nàng đứng dậy, nói:
- Ta sẽ làm theo lời ta từng nói, xin lỗi ngươi.
Giang Thần cũng sẽ không cứ quên đi như vậy, hắn lại hỏi:
- Nói thế nào?
/526
|