Một kiếm đứt cổ!
Dù Triệu Á Quân có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, ở trong Anh Hùng điện, ở trước mặt nhiều Đại trưởng lão như vậy hắn lại bị người ta giết chết.
Khi mọi người đang khiếp sợ, Giang Thần bị một nguồn lực lượng đánh bay, đánh vào vách núi, nham thạch cứng rắn lập tức rạn nứt, vết nứt dài nhất dài chừng mười thước.
Sau khi Giang Thần rơi xuống không ngừng nôn ra máu, gân cốt đứt đoạn từng khúc.
Mà người ra tay chính là Thủy Nguyên Đại trưởng lão, hắn nhìn thấy Giang Thần đứng ở trước mặt mọi người mà lại còn giết người cho nên mới phẫn nộ xuất chưởng, không để ý tới việc có thể đập chết hắn hay không.
Nam Công và vài vị Đại trưởng lão khác vừa nhìn nhau, muốn giúp thế nhưng cũng không biết nên mở miệng ra sao.
Giang Thần ăn vào linh đan chữa thương tự luyện chế, sau đó mới gian nan đứng lên.
- Đây chính là câu trả lời cho các ngươi.
Giang Thần không hối hận một chút nào, ở trong con ngươi đen nhánh đang toả sáng.
Chẳng khác nào một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, phong mang dần dần lộ ra.
- Nếu như Bạch Linh có chuyện gì, ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua.
Mà hướng của lợi kiếm là Thủy Nguyên Đại trưởng lão, Giang Thần lần nữa nói ra lời kinh người.
Thủy Nguyên hừ lạnh một tiếng, xem thường đáp lại, hắn kiểm tra tình huống của Triệu Á Quân, không có cách nào cứu được nữa. Hắn nhíu mày đứng lên, lửa giận đang nhanh chóng tích tụ.
- Đến lúc này mà ngươi còn không biết hối cải, nhìn hành động của ngươi, chiến sủng của ngươi làm ra chuyện như vậy, quả thực cũng không có gì là bất ngờ cả.
- Có chủ nhân ra sao thì sẽ có chiến sủng dạng đó!
Đô Nguyệt rất tích cực nói.
- Ha ha ha ha ha.
- Bạch Linh nhà ta đang yên đang lành ngủ nghỉ, sáu người bọn họ trực tiếp đánh tới, suýt nữa đã làm cho nó chết.
- Làm sao? Ta nên làm sao đây? Bó tay chịu trói sao? Gặp phải người có sát tâm, trực tiếp giơ tay đầu hàng sao?
Giang Thần cũng rất phẫn nộ, cũng rất không cam lòng.
Lời nói của hắn không phải là không có lý, nói rất đúng.
Sáu người Triệu Á Quân đã bức Bạch Linh thành như vậy, cho nên có kết cục như vậy là tự mình tìm chết.
Thế nhưng, người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Người ở chỗ này, có tám phần mười đều có quan niệm là: So với sáu người Triệu Quân, một con chiến sủng lại nhỏ bé không đáng kể.
Tính mạng của súc sinh, há có thể so với nhân loại được chứ?
Nếu như Bạch Linh chết đi thì bọn họ cũng sẽ không tới làm khó dễ Giang Thần, mục đích là Bạch Linh chạy trốn, cho nên bọn họ chỉ có thể tìm đến chủ nhân trách hỏi mà thôi.
Hiện tại Giang Thần bởi vì Bạch Linh mà phẫn nộ giết Triệu Á Quân, không thể tha thứ, đã phạm vào kiêng kỵ lớn nhất.
Nam Công rất là hối hận vì để Giang Thần gặp mặt Triệu Á Quân.
Vốn hắn tưởng rằng Giang Thần sẽ đi cầu tình và xin lỗi.
Người sai không phải là bên Giang Thần, nếu thật sự làm như vậy, việc này vẫn còn có chỗ nói lý.
Đáng tiếc theo một kiếm của Giang Thần, dưới con mắt của mọi người, chuyện này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
- Ngươi phạm rất nhiều tội, vì vậy tội ngươi đáng chết.
Thủy Nguyên Đại trưởng lão nói.
- Anh Hùng điện có quy củ, người giết người, đền mạng!
Đô Nguyệt hưng phấn nói.
Nam Công không có cách nào tiếp tục trầm mặc được nữa, hắn nói:
- Chậm đã, chuyện này đúng sai thế nào trong lòng chúng ta đều hiểu rất rõ.
- Chiến sủng của Giang Thần mất đi khống chế nổi khùng là trách nhiệm của sáu người Triệu Á Quân.
- Giang Thần chẳng làm gì cả, yêu sủng không biết tung tích, bi phẫn cho nên mới mất đi lý trí, có thể thông cảm được, tội không đáng chết.
Vài tên Đại trưởng lão lần trước đến giúp Giang Thần và Nam Công đồng thời nói.
- Nam Công tiền bối, Quy Thanh tiền bối, Phi Tuyền tiền bối, tại sao các ngươi lại che chở hắn như vậy chứ?
Thủy Nguyên Đại trưởng lão không biết cho nên mới hỏi.
Đô Nguyệt suy nghĩ, hỏi:
- Rốt cuộc Giang Thần này có thân phận gì, xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn phải giữ gìn cho hắn chứ?
Sau khi đám người Nam Công dứt lời đã khiến cho toàn trường ồ lên.
Đúng sai, không quan trọng, đặc biệt là Giang Thần còn xuất kiếm giết người, còn nói đúng sai, khiến cho người ta có chút không hiểu rõ.
- Chúng ta chỉ cho rằng không nên bởi vì phẫn nộ mà mất đi tiêu chuẩn, trước khi Giang Thần xuất kiếm, hoàn toàn là người bị hại.
Nam Công nói.
Thủy Nguyên Đại trưởng lão không thể nào tiếp nhận được lời này, hắn nói:
- Vậy hắn sát hại Triệu Á Quân thì sao? Ở trong mắt hắn, một cái mạng còn không sánh bằng một con súc sinh!
- Đúng thế, nuông chiều chiến sủng thành như vậy, không biết phụ mẫu chết người ta có hiếu thuận được như vậy không?
Đô Nguyệt dùng giọng quái gở nói.
Người ở chỗ này cũng chia thành hai phái, phái đúng sai, phái quý tiện.
Nhưng không có tranh luận được bao lâu thì phái đúng sai đã hoàn toàn ở dưới thế hạ phong.
Chỉ cần câu nói đầu tiên đã đủ để khiến cho bọn họ á khẩu không trả lời được: Mạng người so sánh với một con súc sinh, thứ nào quan trọng cơ chứ?
Nói tới trọng điểm, nắm chặt không tha một chút nào cả. Lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, lại có việc Giang Thần giết người ở mọi người trước mặt, rất nhanh, khắp nơi đã xuất hiện tiếng phê phán.
- Thủy Nguyên, ngươi nói xem nên xử trí như thế nào?
Nam Công nói.
Thủy Nguyên không biết chuyện, thế nhưng thực sự Giang Thần đối với Anh Hùng điện quá quan trọng.
Hắn hi vọng trải qua lần đối thoại vừa nãy Thủy Nguyên có thể hiểu rõ hơn một chút, cho nhau một bậc thang xuống đài.
Nói tóm lại, Giang Thần không thể chết được.
Nhưng mà, Thủy Nguyên đã bị Bạch Linh gây thương tích.
Bạch Linh lại chạy trốn ở ngay trước mắt hắn, không ít người đều nói thực lực của Thủy Nguyên quá yếu mới sẽ như vậy.
Lửa giận ngày hôm nay cũng có một phần là bởi vì nguyên nhân này.
Sau khi Giang Thần giết chết Triệu Á Quân, nó lại đạt đến cực điểm.
- Hành vi của người này hầu như không thể tha thứ, một khi có tiền lệ này, Anh Hùng điện còn có quy tắc gì đáng nói nữa chứ?
- Giết!
Thủy Nguyên phất ống tay áo một cái, nói:
- Mạnh mẽ giết!
Đám người Nam Công bất đắc dĩ lắc đầu, Anh Hùng điện không lựa chọn nói cho một nhóm người chính là vì cân nhắc đến tính cách của bọn họ.
- Giang Thần bị người ta hãm hại, phẫn nộ giết người, Triệu Á Quân có lỗi trước, dẫn đến tình cảnh của Anh Hùng điện mới như vậy, ta không cho là hắn đáng bị giết!
Nam Công đưa ra lời phản đối.
Rất nhanh, phái đúng sai và phái quý tiện đã biến thành phái giết và không giết.
Vẫn là phái giết chiếm thượng phong như cũ.
Không giết Giang Thần, khó có thể lắng lại lửa giận của chúng nhân.
- Ha ha ha ha, ta ở trong Thời gian chi điện, tận tâm tận lực cố gắng vì Anh Hùng điện nỗ lực, cố gắng không ngủ nghỉ, rốt cuộc mới có chút thành tích.
- Nhưng mà, ngay cả sự an toàn Bạch Linh nhà ta mà Anh Hùng điện cũng không bảo đảm được.
Giang Thần ầm ĩ cười to, bởi thương thế cho nên mới ho khan kịch liệt, nhưng hắn không để ý mà nói tiếp.
- Tốt nhất ngươi nên giết ta!
Hắn nhìn chằm chằm vào Thủy Nguyên, nói:
- Nếu không, ta sẽ giết ngươi! Còn có ngươi nữa.
Ba chữ cuối cùng là nói với Đô Nguyệt, kiếm của hắn lại rục rà rục rịch, nếu như không phải đang bị thương thì hắn đã xuất kiếm rồi.
- Giang Thần!
Nam Công rất là lo lắng, bây giờ nói ra lời này thực sự rất không lý trí.
- Làm càn!
Thủy Nguyên phẫn nộ, muốn đích thân ra tay, chém giết Giang Thần!
- Chậm đã.
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm vang lên, nhưng không thấy có người đâu cả, chỉ có thanh âm hùng hồn vang vọng ở trong thiên địa.
- Điện Chủ!
Bất kể là ai, cả đám lập tức biến sắc, cung kính kêu to.
Điện Chủ của Anh Hùng điện?
Giang Thần nhìn ra chung quanh, nhưng không thấy người đâu cả.
- Thủy Nguyên, Giang Thần làm sai ở chỗ nào?
Nhưng mà, âm thanh của Điện Chủ lại vang lên, dường như có mặt ở khắp mọi nơi vậy.
Sao?
Chỉ là, lời nói của Điện Chủ khiến cho người ta sửng sốt.
Cho dù đã đoán được Điện Chủ xuất hiện, Giang Thần sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ này, dường như còn không định trừng phạt Giang Thần.
- Chiến sủng của hắn...
Thủy Nguyên vội vàng nói.
- Chiến sủng của hắn làm sao? Ngươi hi vọng một con yêu thú ở trên bề vực tử vong không đi phản kháng hay sao?
Điện Chủ ngắt lời của hắn.
Giang Thần đã nói qua lời này, mà hiệu quả, đương nhiên là nhỏ bé không đáng kể.
Điện Chủ tự mình mở miệng, mỗi người cũng bắt đầu suy nghĩ sâu sắc, cảm thấy rất có đạo lý.
Đám người phái quý tiện bắt đầu trầm mặc, kiểm điểm nghiêm khắc từ bản thân mình.
- Sáu người Triệu Á Quân, bởi vì bọn họ ngu xuẩn làm hại Anh Hùng điện tổn thất nặng nề, ngươi không trừng phạt mà lại còn tìm đến Giang Thần, ta rất không hiểu.
- Ta lại hỏi ngươi, sau đó, chiến sủng của hắn ngoại trừ giao thủ với ngươi ra thì có đả thương những người khác không?
- Không có.
Thủy Nguyên suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
Dù Triệu Á Quân có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, ở trong Anh Hùng điện, ở trước mặt nhiều Đại trưởng lão như vậy hắn lại bị người ta giết chết.
Khi mọi người đang khiếp sợ, Giang Thần bị một nguồn lực lượng đánh bay, đánh vào vách núi, nham thạch cứng rắn lập tức rạn nứt, vết nứt dài nhất dài chừng mười thước.
Sau khi Giang Thần rơi xuống không ngừng nôn ra máu, gân cốt đứt đoạn từng khúc.
Mà người ra tay chính là Thủy Nguyên Đại trưởng lão, hắn nhìn thấy Giang Thần đứng ở trước mặt mọi người mà lại còn giết người cho nên mới phẫn nộ xuất chưởng, không để ý tới việc có thể đập chết hắn hay không.
Nam Công và vài vị Đại trưởng lão khác vừa nhìn nhau, muốn giúp thế nhưng cũng không biết nên mở miệng ra sao.
Giang Thần ăn vào linh đan chữa thương tự luyện chế, sau đó mới gian nan đứng lên.
- Đây chính là câu trả lời cho các ngươi.
Giang Thần không hối hận một chút nào, ở trong con ngươi đen nhánh đang toả sáng.
Chẳng khác nào một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, phong mang dần dần lộ ra.
- Nếu như Bạch Linh có chuyện gì, ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua.
Mà hướng của lợi kiếm là Thủy Nguyên Đại trưởng lão, Giang Thần lần nữa nói ra lời kinh người.
Thủy Nguyên hừ lạnh một tiếng, xem thường đáp lại, hắn kiểm tra tình huống của Triệu Á Quân, không có cách nào cứu được nữa. Hắn nhíu mày đứng lên, lửa giận đang nhanh chóng tích tụ.
- Đến lúc này mà ngươi còn không biết hối cải, nhìn hành động của ngươi, chiến sủng của ngươi làm ra chuyện như vậy, quả thực cũng không có gì là bất ngờ cả.
- Có chủ nhân ra sao thì sẽ có chiến sủng dạng đó!
Đô Nguyệt rất tích cực nói.
- Ha ha ha ha ha.
- Bạch Linh nhà ta đang yên đang lành ngủ nghỉ, sáu người bọn họ trực tiếp đánh tới, suýt nữa đã làm cho nó chết.
- Làm sao? Ta nên làm sao đây? Bó tay chịu trói sao? Gặp phải người có sát tâm, trực tiếp giơ tay đầu hàng sao?
Giang Thần cũng rất phẫn nộ, cũng rất không cam lòng.
Lời nói của hắn không phải là không có lý, nói rất đúng.
Sáu người Triệu Á Quân đã bức Bạch Linh thành như vậy, cho nên có kết cục như vậy là tự mình tìm chết.
Thế nhưng, người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Người ở chỗ này, có tám phần mười đều có quan niệm là: So với sáu người Triệu Quân, một con chiến sủng lại nhỏ bé không đáng kể.
Tính mạng của súc sinh, há có thể so với nhân loại được chứ?
Nếu như Bạch Linh chết đi thì bọn họ cũng sẽ không tới làm khó dễ Giang Thần, mục đích là Bạch Linh chạy trốn, cho nên bọn họ chỉ có thể tìm đến chủ nhân trách hỏi mà thôi.
Hiện tại Giang Thần bởi vì Bạch Linh mà phẫn nộ giết Triệu Á Quân, không thể tha thứ, đã phạm vào kiêng kỵ lớn nhất.
Nam Công rất là hối hận vì để Giang Thần gặp mặt Triệu Á Quân.
Vốn hắn tưởng rằng Giang Thần sẽ đi cầu tình và xin lỗi.
Người sai không phải là bên Giang Thần, nếu thật sự làm như vậy, việc này vẫn còn có chỗ nói lý.
Đáng tiếc theo một kiếm của Giang Thần, dưới con mắt của mọi người, chuyện này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
- Ngươi phạm rất nhiều tội, vì vậy tội ngươi đáng chết.
Thủy Nguyên Đại trưởng lão nói.
- Anh Hùng điện có quy củ, người giết người, đền mạng!
Đô Nguyệt hưng phấn nói.
Nam Công không có cách nào tiếp tục trầm mặc được nữa, hắn nói:
- Chậm đã, chuyện này đúng sai thế nào trong lòng chúng ta đều hiểu rất rõ.
- Chiến sủng của Giang Thần mất đi khống chế nổi khùng là trách nhiệm của sáu người Triệu Á Quân.
- Giang Thần chẳng làm gì cả, yêu sủng không biết tung tích, bi phẫn cho nên mới mất đi lý trí, có thể thông cảm được, tội không đáng chết.
Vài tên Đại trưởng lão lần trước đến giúp Giang Thần và Nam Công đồng thời nói.
- Nam Công tiền bối, Quy Thanh tiền bối, Phi Tuyền tiền bối, tại sao các ngươi lại che chở hắn như vậy chứ?
Thủy Nguyên Đại trưởng lão không biết cho nên mới hỏi.
Đô Nguyệt suy nghĩ, hỏi:
- Rốt cuộc Giang Thần này có thân phận gì, xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn phải giữ gìn cho hắn chứ?
Sau khi đám người Nam Công dứt lời đã khiến cho toàn trường ồ lên.
Đúng sai, không quan trọng, đặc biệt là Giang Thần còn xuất kiếm giết người, còn nói đúng sai, khiến cho người ta có chút không hiểu rõ.
- Chúng ta chỉ cho rằng không nên bởi vì phẫn nộ mà mất đi tiêu chuẩn, trước khi Giang Thần xuất kiếm, hoàn toàn là người bị hại.
Nam Công nói.
Thủy Nguyên Đại trưởng lão không thể nào tiếp nhận được lời này, hắn nói:
- Vậy hắn sát hại Triệu Á Quân thì sao? Ở trong mắt hắn, một cái mạng còn không sánh bằng một con súc sinh!
- Đúng thế, nuông chiều chiến sủng thành như vậy, không biết phụ mẫu chết người ta có hiếu thuận được như vậy không?
Đô Nguyệt dùng giọng quái gở nói.
Người ở chỗ này cũng chia thành hai phái, phái đúng sai, phái quý tiện.
Nhưng không có tranh luận được bao lâu thì phái đúng sai đã hoàn toàn ở dưới thế hạ phong.
Chỉ cần câu nói đầu tiên đã đủ để khiến cho bọn họ á khẩu không trả lời được: Mạng người so sánh với một con súc sinh, thứ nào quan trọng cơ chứ?
Nói tới trọng điểm, nắm chặt không tha một chút nào cả. Lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, lại có việc Giang Thần giết người ở mọi người trước mặt, rất nhanh, khắp nơi đã xuất hiện tiếng phê phán.
- Thủy Nguyên, ngươi nói xem nên xử trí như thế nào?
Nam Công nói.
Thủy Nguyên không biết chuyện, thế nhưng thực sự Giang Thần đối với Anh Hùng điện quá quan trọng.
Hắn hi vọng trải qua lần đối thoại vừa nãy Thủy Nguyên có thể hiểu rõ hơn một chút, cho nhau một bậc thang xuống đài.
Nói tóm lại, Giang Thần không thể chết được.
Nhưng mà, Thủy Nguyên đã bị Bạch Linh gây thương tích.
Bạch Linh lại chạy trốn ở ngay trước mắt hắn, không ít người đều nói thực lực của Thủy Nguyên quá yếu mới sẽ như vậy.
Lửa giận ngày hôm nay cũng có một phần là bởi vì nguyên nhân này.
Sau khi Giang Thần giết chết Triệu Á Quân, nó lại đạt đến cực điểm.
- Hành vi của người này hầu như không thể tha thứ, một khi có tiền lệ này, Anh Hùng điện còn có quy tắc gì đáng nói nữa chứ?
- Giết!
Thủy Nguyên phất ống tay áo một cái, nói:
- Mạnh mẽ giết!
Đám người Nam Công bất đắc dĩ lắc đầu, Anh Hùng điện không lựa chọn nói cho một nhóm người chính là vì cân nhắc đến tính cách của bọn họ.
- Giang Thần bị người ta hãm hại, phẫn nộ giết người, Triệu Á Quân có lỗi trước, dẫn đến tình cảnh của Anh Hùng điện mới như vậy, ta không cho là hắn đáng bị giết!
Nam Công đưa ra lời phản đối.
Rất nhanh, phái đúng sai và phái quý tiện đã biến thành phái giết và không giết.
Vẫn là phái giết chiếm thượng phong như cũ.
Không giết Giang Thần, khó có thể lắng lại lửa giận của chúng nhân.
- Ha ha ha ha, ta ở trong Thời gian chi điện, tận tâm tận lực cố gắng vì Anh Hùng điện nỗ lực, cố gắng không ngủ nghỉ, rốt cuộc mới có chút thành tích.
- Nhưng mà, ngay cả sự an toàn Bạch Linh nhà ta mà Anh Hùng điện cũng không bảo đảm được.
Giang Thần ầm ĩ cười to, bởi thương thế cho nên mới ho khan kịch liệt, nhưng hắn không để ý mà nói tiếp.
- Tốt nhất ngươi nên giết ta!
Hắn nhìn chằm chằm vào Thủy Nguyên, nói:
- Nếu không, ta sẽ giết ngươi! Còn có ngươi nữa.
Ba chữ cuối cùng là nói với Đô Nguyệt, kiếm của hắn lại rục rà rục rịch, nếu như không phải đang bị thương thì hắn đã xuất kiếm rồi.
- Giang Thần!
Nam Công rất là lo lắng, bây giờ nói ra lời này thực sự rất không lý trí.
- Làm càn!
Thủy Nguyên phẫn nộ, muốn đích thân ra tay, chém giết Giang Thần!
- Chậm đã.
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm vang lên, nhưng không thấy có người đâu cả, chỉ có thanh âm hùng hồn vang vọng ở trong thiên địa.
- Điện Chủ!
Bất kể là ai, cả đám lập tức biến sắc, cung kính kêu to.
Điện Chủ của Anh Hùng điện?
Giang Thần nhìn ra chung quanh, nhưng không thấy người đâu cả.
- Thủy Nguyên, Giang Thần làm sai ở chỗ nào?
Nhưng mà, âm thanh của Điện Chủ lại vang lên, dường như có mặt ở khắp mọi nơi vậy.
Sao?
Chỉ là, lời nói của Điện Chủ khiến cho người ta sửng sốt.
Cho dù đã đoán được Điện Chủ xuất hiện, Giang Thần sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ này, dường như còn không định trừng phạt Giang Thần.
- Chiến sủng của hắn...
Thủy Nguyên vội vàng nói.
- Chiến sủng của hắn làm sao? Ngươi hi vọng một con yêu thú ở trên bề vực tử vong không đi phản kháng hay sao?
Điện Chủ ngắt lời của hắn.
Giang Thần đã nói qua lời này, mà hiệu quả, đương nhiên là nhỏ bé không đáng kể.
Điện Chủ tự mình mở miệng, mỗi người cũng bắt đầu suy nghĩ sâu sắc, cảm thấy rất có đạo lý.
Đám người phái quý tiện bắt đầu trầm mặc, kiểm điểm nghiêm khắc từ bản thân mình.
- Sáu người Triệu Á Quân, bởi vì bọn họ ngu xuẩn làm hại Anh Hùng điện tổn thất nặng nề, ngươi không trừng phạt mà lại còn tìm đến Giang Thần, ta rất không hiểu.
- Ta lại hỏi ngươi, sau đó, chiến sủng của hắn ngoại trừ giao thủ với ngươi ra thì có đả thương những người khác không?
- Không có.
Thủy Nguyên suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
/526
|