Tĩnh Tâm hồ không phải là loại hồ nhỏ có thể thu hết vào trong đáy mắt, trái lại diện tích còn rất lớn.
Dưới mặt hồ không phải là nước bùn, càng không có rong rêu, mà là mặt đá rộng rãi bằng phẳng.
Giang Thần lẻn vào đáy nước, phát hiện đã có người đang tu luyện, không nhúc nhích, lúc vừa mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng là tượng đá.
Hắn khống chế phạm vi động tác của mình, tránh cho quấy rối người khác.
Bơi tới chỗ không người, Giang Thần phát hiện ra hắn đã quên hỏi Ứng Vô Song công hiệu tu hành dưới đáy nước.
Có điều thông qua quan sát, hắn phát hiện ra tuy rằng người khác bất động, thế nhưng cũng đang không ngừng vận chuyển Thiên chi hoàn bên trong khí hải.
Mỗi lần vận chuyển, xung quanh hồ nước đều sẽ hơi rung động một chút, xuất hiện từng tia một gợn sóng.
Người khác nhau, số lượng gợn sóng quanh thân cũng không giống nhau.
Người có số lượng gợn sóng càng ít thì khí tức càng cường đại.
Giang Thần thử vận chuyển Thiên chi hoàn, lần thứ nhất hắn không làm được xuất hiện gợn sóng, mà là sóng nước lăn lộn, khiến cho người ta lúng túng.
Thứ quan trọng nhất của Thông thiên cảnh chính là Thiên chi hoàn trong khí hải, là thứ quan trọng để thúc đẩy một thân lực lượng.
Làm sao mới có thể vận chuyển một cách hữu hiệu là mục đích tu hành.
Tĩnh Tâm hồ, có thể làm cho Thông thiên cảnh vận chuyển Thiên chi hoàn thu phát như thường.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khi Giang Thần muốn bắt đầu tu hành thì phía xa xa lại có một đàn cá bơi tới, ở bên cạnh hắn không đi.
Giang Thần sửng sốt một chút, mới ý thức được những con cá này đang quấy rầy mình.
Bởi vì cá, mà hắn lại không quá chắc chắn về suy đoán này của mình.
Những người khác dưới đáy nước mở mắt ra, nhìn cá ở bên người Giang Thần, có chút bất ngờ, lại có chút đồng tình nhìn về phía Giang Thần.
- Hắn là ai vậy? Sao lại bị nhằm vào như vậy chứ?
Bất kể Giang Thần đi đâu, đám cá này vẫn theo hắn, cũng không có lực công kích gì cả, chỉ là quấy rầy hắn tu hành mà thôi.
Giang Thần rút kiếm chém một cái, thế nhưng làm như vậy không chỉ không đưa đến được tác dụng, ngược lại còn vì cá chết đi mà dẫn tới phiền phức lớn hơn.
Một con ngư vương khổng lồ bơi tới đây, tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã tới trước người Giang Thần.
Bởi vì ở dưới nước cho nên Giang Thần cũng không muốn giao thủ, mà vọt ra khỏi mặt nước, trở lại bên bờ.
Ứng Vô Song đang ở nơi hắn nhảy xuống nước vừa nãy chờ hắn, thấy hắn đi ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ánh mắt nghiêm nghị.
Giang Thần còn phát hiện ra có mấy người đang đứng cách đó không xa, trên mặt có nở một nụ cười không tên, lẫm lẫm liệt liệt nhìn về phía hắn.
Một người trong đó vứt thứ gì đó vào trong nước, làm cho Giang Thần chú ý.
- Chúc mừng ngươi được hưởng thụ đãi ngộ giống như ta.
Ứng Vô Song tự giễu nói.
- Người của Kiếm minh hay sao?
Giang Thần đã mơ hồ đoán ra được cái gì đó, khóe mắt chú ý tới mấy người đang nhìn về phía bên này.
- Đúng, bọn họ có thể khống chế cá ở Tĩnh Tâm hồ đến quấy rầy người tu hành ở phía dưới.
- Anh Hùng điện mặc kệ hay sao?
- Tĩnh Tâm hồ là thứ muốn làm cho ngươi tĩnh tâm, cá xuất hiện, vừa là quấy rầy, cũng là tôi luyện.
Nụ cười trên mặt của Ứng Vô Song càng ngày càng đậm, nhưng mà càng ngày càng cay đắng, nói:
- Đây là nguyên văn lời của Thủy Nguyên Đại trưởng lão.
- Thủy Nguyên Đại trưởng lão? Thực sự là bám dai như đỉa.
Giang Thần cắn răng, lần trước lúc Nam Công rời đi đã mấy lần cường điệu nói hắn không nên gây chuyện nữa. Tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trước nửa năm.
Nhưng mà, hắn nuốt vào cục tức này, kết quả vẫn bị đối phương hùng hổ doạ người như vậy.
- Bọn họ cho rằng ta không bị trừng phạt mang tính thực chất cho nên cảm thấy chuyện này là ban ân đối với ta hay sao?
- Làm hại ta và Bạch Linh phân ly mà còn là may mắn của ta, bởi vì Bạch Linh không bị giết chết tại chỗ hay sao?
Lửa giận ngột ngạt trong lòng hắn lần nữa bốc lên.
Trước mặt mọi người hắn giết chết Triệu Á Quân, làm khó Anh Hùng điện, hắn hiểu rõ, cũng tiếp nhận xử phạt hiện tại.
Thế nhưng, không có nghĩa là hắn không thèm để ý tới ý đồ của Thủy Nguyên trưởng lão là bắt giết Bạch Linh, còn muốn đưa mình vào chỗ chết.
Không có nghĩa là hắn có thể tha thứ cho hành động của người Kiếm minh.
Sáu người Triệu Á Quân ra tay đối với Bạch Linh, động cơ không là ham muốn máu của huyền thú như Bạch Linh, mà còn có hả giận giúp Mộ Dung Hành.
Hay hoặc là, chính là do vị tỷ tỷ hoặc là tỷ phi của Mộ Dung Hành sai khiến.
Bởi vì không có chứng cứ cho nên hắn không nói.
Nhưng hôm nay hành vi của mấy người Kiếm minh này đã chứng minh, nhất định đã nhận được chỉ thị.
Ở trong ánh mắt bất an của Ứng Vô Song, Giang Thần đi về phía những người kia.
Bọn họ rất bất ngờ, nhưng không quá căng thẳng, trái lại còn cười cười.
- Từ khi các ngươi tu luyện đến nay, trở thành Thông thiên cảnh là vì nuôi cá giúp người khác hay sao?
Giang Thần trào phúng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Một người trong đó giận dữ, nhưng ngay lúc đó đã bị người cầm đầu ngăn cản.
- Ngươi đang cố ý kích thích chúng ta, để chúng ta xuất thủ trước đúng không?
Hắn nói.
- Ngươi cũng không ngốc.
- Vậy ngươi nghe rõ đây, ngươi không xứng để chúng ta ra tay, sẽ bị chúng ta đánh bại. Trong thời gian nửa năm, chúng ta muốn làm cho ngươi không hưởng thụ được bất kỳ đãi ngộ nào của Anh Hùng điện.
- Triệu Á Quân là người của Kiếm minh các ngươi, không nên quên kết cục của hắn.
Giang Thần lạnh lùng nói.
Nghe thấy hắn nhắc tới cái tên này, phản ứng của mấy người này rất lớn.
Giang Thần đứng ở trước mặt mọi người giết chết Triệu Á Quân, chỉ vẻn vẹn là hả giận giúp một đầu yêu thú, chuyện này rất ngu xuẩn, nhưng đồng thời cũng làm cho người ta thấy được sự điên cuồng của hắn.
Có nhiều Đại trưởng lão ở đó như vậy, đổi lại là bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám thở chứ đừng nói là xuất kiếm giết người.
- Vô duyên vô cớ, ngươi dám giết chúng ta hay sao?
- Ta sẽ làm cho các ngươi giống như Mộ Dung Hành vậy, nằm trên giường không dậy nổi.
Vào giờ phút này, Giang Thần lại muốn thể hiện ra loại điên cuồng kia, tay hắn đặt ở bên trên chuôi đao.
Tức thì, mấy người Kiếm minh này nuốt một ngụm nước miếng vào bụng.
Bọn họ có thực lực tương đương với Triệu Á Quân, thế nhưng người sau bị một kiếm chém giết, cho nên đương nhiên bọn hắn sẽ không phải là đối thủ của Giang Thần.
- Dừng tay! Ngươi đang làm gì vậy?
Giang Thần muốn rút đao, nhưng mà đã có người phá hoại chuyện tốt này của hắn.
Một thanh niên không lớn hơn so với Giang Thần vài tuổi, mặt như ngọc, da dẻ còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn so với nữ nhân, đôi môi đỏ tươi no đủ, là một thanh niên rất là suất khí.
- Thủy sư huynh.
Người của Kiếm minh cung kính kêu lên, mặc dù tuổi tác của bọn hắn còn lớn hơn người vừa đến rất nhiều.
- Thủy Thuần, nhi tử của Thủy Nguyên trưởng lão, phụ trách quản lý Tĩnh Tâm hồ.
Âm thanh của Ứng Vô Song thông qua thần thức truyền đến, báo cho hắn biết nội tình của người đến, cho hắn biết là địch hay là bằng hữu.
Kỳ thực không cần phiền phức như vậy, vẻ mặt của Thủy Thuần nhìn về phía Giang Thần đã nói rõ tất cả.
Oán hận!
Oán hận không hề che giấu!
- Tên bại hoại của Anh Hùng điện như ngươi lại muốn gây sự ở trong Tĩnh Tâm hồ của ta sao?
Thủy Thuần hận hắn vì hắn làm phụ thân mình mất mặt ở trước mặt mọi người, càng hận Bạch Linh đả thương tới phụ thân, làm cho phụ thân hắn bị người ta nói ngay cả một con yêu thú cũng không ngăn được.
- Nếu như ngươi quản lý Tĩnh Tâm hồ thì hẳn phải biết ai mới là kẻ gây sự, phá hoại quy củ.
Giang Thần nói.
- Có sao? Sao ta chỉ thấy một tên bại hoại đang hô đánh hô giết, lại muốn tàn sát đồng môn cơ chứ?
Thủy Thuần cười lạnh nói.
- Bại hoại mắng ai?
- Bại hoại mắng ngươi!
- Biết mình là bại hoại là tốt rồi.
Giang Thần cười nói.
Thủy Thuần bị cho vào tròng tức giận đến không nhẹ, nhưng trò trẻ con này hắn càng xem thường hơn nữa.
- Vì để cho ngươi nhớ mình là bại hoại, ta sẽ cho ngươi một chút dạy dỗ!
Chỉ là hắn không nghĩ tới Giang Thần còn có động tác nữa, vừa nói xong thì một cái tát đã đánh lên trên gương mặt của hắn.
Một cái tát để lại một dấu tay đỏ chót, đặc biệt là ở trên một khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn trở nên rất dễ thấy.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Ứng Vô Song cũng không ngờ tới hắn sẽ trực tiếp ra tay như vậy, càng không cần phải nói tới mấy người của Kiếm minh kia.
- Món nợ của phụ thân ngươi, ta sẽ thu từ trên người ngươi trước vậy!
Như vậy còn chưa tính, lúc này đao của Giang Thần đã ra khỏi vỏ.
Dưới mặt hồ không phải là nước bùn, càng không có rong rêu, mà là mặt đá rộng rãi bằng phẳng.
Giang Thần lẻn vào đáy nước, phát hiện đã có người đang tu luyện, không nhúc nhích, lúc vừa mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng là tượng đá.
Hắn khống chế phạm vi động tác của mình, tránh cho quấy rối người khác.
Bơi tới chỗ không người, Giang Thần phát hiện ra hắn đã quên hỏi Ứng Vô Song công hiệu tu hành dưới đáy nước.
Có điều thông qua quan sát, hắn phát hiện ra tuy rằng người khác bất động, thế nhưng cũng đang không ngừng vận chuyển Thiên chi hoàn bên trong khí hải.
Mỗi lần vận chuyển, xung quanh hồ nước đều sẽ hơi rung động một chút, xuất hiện từng tia một gợn sóng.
Người khác nhau, số lượng gợn sóng quanh thân cũng không giống nhau.
Người có số lượng gợn sóng càng ít thì khí tức càng cường đại.
Giang Thần thử vận chuyển Thiên chi hoàn, lần thứ nhất hắn không làm được xuất hiện gợn sóng, mà là sóng nước lăn lộn, khiến cho người ta lúng túng.
Thứ quan trọng nhất của Thông thiên cảnh chính là Thiên chi hoàn trong khí hải, là thứ quan trọng để thúc đẩy một thân lực lượng.
Làm sao mới có thể vận chuyển một cách hữu hiệu là mục đích tu hành.
Tĩnh Tâm hồ, có thể làm cho Thông thiên cảnh vận chuyển Thiên chi hoàn thu phát như thường.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khi Giang Thần muốn bắt đầu tu hành thì phía xa xa lại có một đàn cá bơi tới, ở bên cạnh hắn không đi.
Giang Thần sửng sốt một chút, mới ý thức được những con cá này đang quấy rầy mình.
Bởi vì cá, mà hắn lại không quá chắc chắn về suy đoán này của mình.
Những người khác dưới đáy nước mở mắt ra, nhìn cá ở bên người Giang Thần, có chút bất ngờ, lại có chút đồng tình nhìn về phía Giang Thần.
- Hắn là ai vậy? Sao lại bị nhằm vào như vậy chứ?
Bất kể Giang Thần đi đâu, đám cá này vẫn theo hắn, cũng không có lực công kích gì cả, chỉ là quấy rầy hắn tu hành mà thôi.
Giang Thần rút kiếm chém một cái, thế nhưng làm như vậy không chỉ không đưa đến được tác dụng, ngược lại còn vì cá chết đi mà dẫn tới phiền phức lớn hơn.
Một con ngư vương khổng lồ bơi tới đây, tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã tới trước người Giang Thần.
Bởi vì ở dưới nước cho nên Giang Thần cũng không muốn giao thủ, mà vọt ra khỏi mặt nước, trở lại bên bờ.
Ứng Vô Song đang ở nơi hắn nhảy xuống nước vừa nãy chờ hắn, thấy hắn đi ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ánh mắt nghiêm nghị.
Giang Thần còn phát hiện ra có mấy người đang đứng cách đó không xa, trên mặt có nở một nụ cười không tên, lẫm lẫm liệt liệt nhìn về phía hắn.
Một người trong đó vứt thứ gì đó vào trong nước, làm cho Giang Thần chú ý.
- Chúc mừng ngươi được hưởng thụ đãi ngộ giống như ta.
Ứng Vô Song tự giễu nói.
- Người của Kiếm minh hay sao?
Giang Thần đã mơ hồ đoán ra được cái gì đó, khóe mắt chú ý tới mấy người đang nhìn về phía bên này.
- Đúng, bọn họ có thể khống chế cá ở Tĩnh Tâm hồ đến quấy rầy người tu hành ở phía dưới.
- Anh Hùng điện mặc kệ hay sao?
- Tĩnh Tâm hồ là thứ muốn làm cho ngươi tĩnh tâm, cá xuất hiện, vừa là quấy rầy, cũng là tôi luyện.
Nụ cười trên mặt của Ứng Vô Song càng ngày càng đậm, nhưng mà càng ngày càng cay đắng, nói:
- Đây là nguyên văn lời của Thủy Nguyên Đại trưởng lão.
- Thủy Nguyên Đại trưởng lão? Thực sự là bám dai như đỉa.
Giang Thần cắn răng, lần trước lúc Nam Công rời đi đã mấy lần cường điệu nói hắn không nên gây chuyện nữa. Tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trước nửa năm.
Nhưng mà, hắn nuốt vào cục tức này, kết quả vẫn bị đối phương hùng hổ doạ người như vậy.
- Bọn họ cho rằng ta không bị trừng phạt mang tính thực chất cho nên cảm thấy chuyện này là ban ân đối với ta hay sao?
- Làm hại ta và Bạch Linh phân ly mà còn là may mắn của ta, bởi vì Bạch Linh không bị giết chết tại chỗ hay sao?
Lửa giận ngột ngạt trong lòng hắn lần nữa bốc lên.
Trước mặt mọi người hắn giết chết Triệu Á Quân, làm khó Anh Hùng điện, hắn hiểu rõ, cũng tiếp nhận xử phạt hiện tại.
Thế nhưng, không có nghĩa là hắn không thèm để ý tới ý đồ của Thủy Nguyên trưởng lão là bắt giết Bạch Linh, còn muốn đưa mình vào chỗ chết.
Không có nghĩa là hắn có thể tha thứ cho hành động của người Kiếm minh.
Sáu người Triệu Á Quân ra tay đối với Bạch Linh, động cơ không là ham muốn máu của huyền thú như Bạch Linh, mà còn có hả giận giúp Mộ Dung Hành.
Hay hoặc là, chính là do vị tỷ tỷ hoặc là tỷ phi của Mộ Dung Hành sai khiến.
Bởi vì không có chứng cứ cho nên hắn không nói.
Nhưng hôm nay hành vi của mấy người Kiếm minh này đã chứng minh, nhất định đã nhận được chỉ thị.
Ở trong ánh mắt bất an của Ứng Vô Song, Giang Thần đi về phía những người kia.
Bọn họ rất bất ngờ, nhưng không quá căng thẳng, trái lại còn cười cười.
- Từ khi các ngươi tu luyện đến nay, trở thành Thông thiên cảnh là vì nuôi cá giúp người khác hay sao?
Giang Thần trào phúng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Một người trong đó giận dữ, nhưng ngay lúc đó đã bị người cầm đầu ngăn cản.
- Ngươi đang cố ý kích thích chúng ta, để chúng ta xuất thủ trước đúng không?
Hắn nói.
- Ngươi cũng không ngốc.
- Vậy ngươi nghe rõ đây, ngươi không xứng để chúng ta ra tay, sẽ bị chúng ta đánh bại. Trong thời gian nửa năm, chúng ta muốn làm cho ngươi không hưởng thụ được bất kỳ đãi ngộ nào của Anh Hùng điện.
- Triệu Á Quân là người của Kiếm minh các ngươi, không nên quên kết cục của hắn.
Giang Thần lạnh lùng nói.
Nghe thấy hắn nhắc tới cái tên này, phản ứng của mấy người này rất lớn.
Giang Thần đứng ở trước mặt mọi người giết chết Triệu Á Quân, chỉ vẻn vẹn là hả giận giúp một đầu yêu thú, chuyện này rất ngu xuẩn, nhưng đồng thời cũng làm cho người ta thấy được sự điên cuồng của hắn.
Có nhiều Đại trưởng lão ở đó như vậy, đổi lại là bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám thở chứ đừng nói là xuất kiếm giết người.
- Vô duyên vô cớ, ngươi dám giết chúng ta hay sao?
- Ta sẽ làm cho các ngươi giống như Mộ Dung Hành vậy, nằm trên giường không dậy nổi.
Vào giờ phút này, Giang Thần lại muốn thể hiện ra loại điên cuồng kia, tay hắn đặt ở bên trên chuôi đao.
Tức thì, mấy người Kiếm minh này nuốt một ngụm nước miếng vào bụng.
Bọn họ có thực lực tương đương với Triệu Á Quân, thế nhưng người sau bị một kiếm chém giết, cho nên đương nhiên bọn hắn sẽ không phải là đối thủ của Giang Thần.
- Dừng tay! Ngươi đang làm gì vậy?
Giang Thần muốn rút đao, nhưng mà đã có người phá hoại chuyện tốt này của hắn.
Một thanh niên không lớn hơn so với Giang Thần vài tuổi, mặt như ngọc, da dẻ còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn so với nữ nhân, đôi môi đỏ tươi no đủ, là một thanh niên rất là suất khí.
- Thủy sư huynh.
Người của Kiếm minh cung kính kêu lên, mặc dù tuổi tác của bọn hắn còn lớn hơn người vừa đến rất nhiều.
- Thủy Thuần, nhi tử của Thủy Nguyên trưởng lão, phụ trách quản lý Tĩnh Tâm hồ.
Âm thanh của Ứng Vô Song thông qua thần thức truyền đến, báo cho hắn biết nội tình của người đến, cho hắn biết là địch hay là bằng hữu.
Kỳ thực không cần phiền phức như vậy, vẻ mặt của Thủy Thuần nhìn về phía Giang Thần đã nói rõ tất cả.
Oán hận!
Oán hận không hề che giấu!
- Tên bại hoại của Anh Hùng điện như ngươi lại muốn gây sự ở trong Tĩnh Tâm hồ của ta sao?
Thủy Thuần hận hắn vì hắn làm phụ thân mình mất mặt ở trước mặt mọi người, càng hận Bạch Linh đả thương tới phụ thân, làm cho phụ thân hắn bị người ta nói ngay cả một con yêu thú cũng không ngăn được.
- Nếu như ngươi quản lý Tĩnh Tâm hồ thì hẳn phải biết ai mới là kẻ gây sự, phá hoại quy củ.
Giang Thần nói.
- Có sao? Sao ta chỉ thấy một tên bại hoại đang hô đánh hô giết, lại muốn tàn sát đồng môn cơ chứ?
Thủy Thuần cười lạnh nói.
- Bại hoại mắng ai?
- Bại hoại mắng ngươi!
- Biết mình là bại hoại là tốt rồi.
Giang Thần cười nói.
Thủy Thuần bị cho vào tròng tức giận đến không nhẹ, nhưng trò trẻ con này hắn càng xem thường hơn nữa.
- Vì để cho ngươi nhớ mình là bại hoại, ta sẽ cho ngươi một chút dạy dỗ!
Chỉ là hắn không nghĩ tới Giang Thần còn có động tác nữa, vừa nói xong thì một cái tát đã đánh lên trên gương mặt của hắn.
Một cái tát để lại một dấu tay đỏ chót, đặc biệt là ở trên một khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn trở nên rất dễ thấy.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Ứng Vô Song cũng không ngờ tới hắn sẽ trực tiếp ra tay như vậy, càng không cần phải nói tới mấy người của Kiếm minh kia.
- Món nợ của phụ thân ngươi, ta sẽ thu từ trên người ngươi trước vậy!
Như vậy còn chưa tính, lúc này đao của Giang Thần đã ra khỏi vỏ.
/526
|