Thủy Thuần còn có lá bài tẩy không dùng, đương nhiên hắn không chấp nhận được kết quả như thế.
Như là để chứng minh cho việc không phải mình sĩ diện, Thủy Thuần không tiếp tục ẩn giấu nữa mà phát động tuyệt thức.
Một con rồng màu trắng mênh mông cuồn cuộn xoay tròn ở quanh người hắn, nếu như che bốn phía quảng trường lại thì số lượng nước này để hình thành một cái bể nước.
- Ta muốn giết ngươi, lúc vừa mới bắt đầu sử dụng chiêu này là được rồi, thế nhưng ngươi lại nghĩ mình thắng, thực sự là buồn cười!
Thủy Thuần lớn tiếng hô, là nói cho đám người bàng quan nghe, không phải là mình thua ở trong tay của Giang Thần.
- Lên!
Hai tay hắn nâng cao, thanh thế ngập trời, dòng nước liên tục cuồn cuộn hóa thành một đầu cự thú đánh về phía trước.
- Xong.
Mọi người lùi tới vị trí cực xa, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ phía quảng trường.
Một chưởng này là lực lượng thuần túy, mặc kệ võ học tuyệt vời ra sao, không có lực lượng cảnh giới tương đồng thì tất sẽ bị nhấn chìm.
Cũng khó trách Thủy Thuần lại cố ý ra tay, một chưởng đáng sợ như thế, nghịch nhận đao trong tay Giang Thần lại trở nên nhỏ bé tới mức đáng thương.
Làm cho người ta có cảm giác, giống như một con thuyền cô độc trên biển đối mặt với sóng biển ngàn trượng vậy.
Không có chỗ che thân, chỉ có thể chờ đợi cái chết mà thôi.
- Tám mạch cùng mở, phong lôi thụ mệnh!
Nhưng mà, theo bước chân của Giang Thần trầm xuống, lực lượng kinh người đột nhiên tràn ra ngoài, đã thay đổi cái nhìn của mọi người.
Nếu như có mắt nhìn xuyên tường thì sẽ phát hiện ra tám cái kỳ mạch của Giang Thần đang toả sáng, trong khí hải có một mảnh biển sấm sét.
Ở quanh thân của hắn hiện ra gió có sức gió không nhỏ, có lôi điện ở bên trong nhảy lên.
- Một kiếm, vô cực!
Hắn cầm trong tay nghịch nhận đao, đầu tiên là thu đao vào vỏ, lại thêm tay trái rút đao, nhưng vẫn vận dụng kiếm thế như cũ.
Kết hợp mâu thuẫn này đã đưa đến tác dụng kỳ diệu, kiếm khí hùng hồn mà lại sắc bén, kiếm cương ngưng tụ, không gì không xuyên thủng.
Phối hợp với trạng thái phong lôi, Giang Thần xuất kiếm.
Nếu như nói vừa nãy hắn làm cho người ta có cảm giác là một con thuyền cô độc, như vậy hiện tại chính là cự thú từ dưới đáy biển bắn ra khỏi mặt nước, dùng lực lượng ngập trời để vượt sóng!
Sưu!
Chỗ đi qua, bí mật mang theo lực lượng kinh khủng, mà đầu cự thú bằng nước kia trực tiếp bị phá tan tạo thành một con đường.
Không có đối đầu, cũng không có dấu vết va chạm, mà là trực tiếp xé nát ra một con đường.
- Không...
Thủy Thuần vẫn còn đang duy trì động tác xuất chưởng sửng sốt, lời nói đến một bên miệng còn chưa dứt thì Giang Thần đã đi xuyên qua thân thể của hắn.
Thân thể của Thủy Thuần như bị cắt ra, run rẩy, sau mấy giây mới ngã xuống trên mặt đất.
Rầm một tiếng, chưởng lực tản đi, có một lượng lớn nước rơi xuống mặt đất, lan tràn ra chung qaunh.
Giang Thần dừng lại ở một bên của quảng trường, chân trái bước ra một bước dài, chân phải duỗi thẳng về phía sau.
Tay trái nâng đao, mũi đao và vai có độ cao tương đồng với nhau.
Lưỡi đao lẽ ra nên hướng lên trên thì lại hướng xuống dưới.
Nghịch Nhận đao!
- Ngươi lại chết một lần nữa, lại vì hành động của mình mà có được sỉ nhục.
Tay phải của Giang Thần nắm chặt vỏ đao, tay trái chậm rãi thu đao.
Khi hắn xoay người lại, Thủy Thuần mới gian nan bò dậy từ dưới đất được.
Không có vết thương chảy máu, nhưng cũng phải ôm bụng, trên mặt tràn ngập mồ hôi lạnh.
- Ngươi nên cảm kích đi, cảm kích Anh Hùng điện xuất phát từ nội tâm, nếu không, ngươi đã là một bộ thi thể rồi.
Giang Thần dùng tay xoa xoa gò má ướt nhẹp, không chút lưu tình trào phúng một câu.
- Ngươi! Đây không tính là...
Thủy Thuần còn chưa nói hết lời thì thân thể Giang Thần đã lại lao về phía trước.
Thủy Thuần ở giữa đường đi của hắn, sau khi Giang Thần xẹt qua, người hắn bay lên, cao tới năm, sáu thước rồi lại mạnh mẽ ngã xuống phía dưới.
Lần này, hắn đã ngã vỡ đầu chảy máu, gãy vài cái xương.
Đại trưởng lão trong bóng tối nhíu nhíu mày, đang cân nhắc có nên ra tay hay không.
Cũng còn may Giang Thần cũng không định tiếp tục ra tay nữa.
- Lần này, là một chưởng mà phụ thân ngươi dành cho ta.
Giang Thần lạnh lùng nói.
Thủy Thuần vẫn không cam lòng như cũ, nhưng hắn đã không dám nói ra thành lời nữa.
Trong đám người, có người có quan hệ tốt với hắn lập tức chạy ra, đề phòng Giang Thần động thủ nữa.
Có điều dùng thực lực của bọn họ, cũng không ngăn được Giang Thần.
Thủy Thuần tránh thoát khỏi những người này, hắn kiêu ngạo không thể tiếp nhận được chuyện này, mà hiện giờ cũng chỉ có thể mang theo bước chân suy yếu rời khỏi đây mà thôi.
- Sau này ta và Ứng Vô Song muốn dùng Tĩnh Tâm hồ, ai tới quấy rối thì đây chính là tấm gương.
Giang Thần nhìn về phía đệ tử của Kiếm minh, sắc bén giống như lợi kiếm.
Đệ tử Kiếm minh hừ hừ, rất không phục, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Ứng Vô Song nghe hắn nhắc tới tên của mình, nàng không khỏi ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là toàn bộ Anh Hùng điện sẽ hiểu lầm quan hệ của hai người, vốn bọn họ đã như hình với bóng, hiện tại lại còn nói ra lời nói như vậy.
Có điều, phản ứng này lại không kèm theo vẻ ảo não như nàng từng nghĩ, trái lại là một loại cảm giác kỳ diệu.
Trái tim vốn bị đóng băng, dường như lại bị thứ gì đó hòa tan.
- Vô Song, chúng ta đi.
Giang Thần không muốn chờ nữa mà bắt chuyện một tiếng, hắn đi trước.
Ứng Vô Song suy nghĩ một chút, lập tức đi theo.
Đây là một trận ước đấu, đã phân ra thắng thua, cũng không có bất kỳ khen thưởng nào. Vì vậy sau khi hai vị nhân vật chính rời đi, người trên quảng trường cũng đều tản đi.
Bọn họ mang theo tin tức Thủy Thuần bị thua, đi tìm những người nhận định Thủy Thuần sẽ thắng cho nên không muốn đến kia.
Bọn họ đều muốn nhìn một chút, khi biết được tin tức này, người ở bên cạnh mình sẽ có phản ứng gì.
Ở trong vách núi cách quảng trường rất xa có một bóng người nhìn về phía bên này.
Mây mù mờ ảo, khoảng cách lại xa, lẽ ra đứng ở vị trí của hắn không nhìn được cái gì mới đúng, nhưng hắn lại nhìn thấy tất cả.
Nhìn thấy Ứng Vô Song theo Giang Thần rời khỏi quảng trường, hai hàng lông mày đen của hắn nhướng lên.
- Làm sao? Không nỡ lòng từ bỏ sao?
Ở phía sau hắn vang lên một đạo âm thanh ngả ngớn, tiếp theo một bóng người kiên cường xuất hiện.
Hắn không cho người xuất hiện ở chỗ này trước nói chuyện mà nói:
- Người tên là Giang Thần này có kiếm pháp rất tốt, nếu như không có những chuyện bất ngờ này hắn sẽ gia nhập Kiếm minh các ngươi, cũng là một sức chiến đấu rất lớn.
- Chỉ là, ta không thể ngờ được hắn lại có trình độ dùng một kiếm, đứng ở trước mặt Đại trưởng lão giết chết Triệu Á Quân.
Người lúc trước kia đã nhỏ giọng hơn rất nhiều, cả người rất thận trọng.
- Hoặc là hắn còn chưa dùng hết toàn lực đúng không?
Người đến có chút buồn cười nói.
- Thông thiên cảnh tầng một đối phó với tầng ba, vẫn giữ lại thực lực, khả năng sao?
- Đương nhiên có khả năng, cách biệt giữa hai người chính là cảnh giới, Thủy Thuần rất thông minh, ngày hôm nay tất cả chưởng chiêu đều là phương thức lực lượng nghiền ép.
- Ai ngờ hắn lại chịu thiệt về mặt lực lượng, Giang Thần này đã khai phá không ít kỳ mạch đó.
- Có thể là thế.
Đánh giá của hai người này có thể nói là đánh giá có giá trị nhất trong Anh Hùng điện.
Một là vì thân phận của bọn họ, một người là Minh chủ Kiếm minh, Mặc Kiếm Phi, một người là Minh chủ Đao Long Minh, Tống Khuyết.
- Tiếp đó, ngươi muốn đối phó với hắn thế nào?
Tống Khuyết hiếu kỳ nói.
- Ta chưa từng đối phó với hắn.
Mặc Kiếm Phi nhẹ nhàng lắc đầu, lời giải thích của hắn không phải là vì thuần khiết, mà là đang nói Giang Thần còn không đáng để hắn ra tay đối phó.
- Mộ Dung đúng không, nữ nhân này...
Tống Khuyết nghĩ đến Mộ Dung Hành vẫn còn đang nằm ở trên giường, cùng với tỷ tỷ của đối phương, hắn mới kịp phản ứng lại.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ là địch với Kiếm minh các ngươi, ngươi không định ra tay ngăn cản hay sao?
Tống Khuyết hiếu kỳ nói.
Mặc Kiếm Phi không đáp lại, môi hơi mím lại.
Tống Khuyết biết, hắn xem thường trả lời câu hỏi này, cho nên lại nói:
- Được rồi, chúng ta nói tới chính sự đi, sau khi Hoàng Phủ Kỳ chém giết Sở Nam đã nói muốn khiêu chiến vị trí của ngươi trên Chiến lực bảng, ngươi có ý kiến gì không?
- Vô tri.
Mặc Kiếm Phi bình thản nói.
Như là để chứng minh cho việc không phải mình sĩ diện, Thủy Thuần không tiếp tục ẩn giấu nữa mà phát động tuyệt thức.
Một con rồng màu trắng mênh mông cuồn cuộn xoay tròn ở quanh người hắn, nếu như che bốn phía quảng trường lại thì số lượng nước này để hình thành một cái bể nước.
- Ta muốn giết ngươi, lúc vừa mới bắt đầu sử dụng chiêu này là được rồi, thế nhưng ngươi lại nghĩ mình thắng, thực sự là buồn cười!
Thủy Thuần lớn tiếng hô, là nói cho đám người bàng quan nghe, không phải là mình thua ở trong tay của Giang Thần.
- Lên!
Hai tay hắn nâng cao, thanh thế ngập trời, dòng nước liên tục cuồn cuộn hóa thành một đầu cự thú đánh về phía trước.
- Xong.
Mọi người lùi tới vị trí cực xa, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ phía quảng trường.
Một chưởng này là lực lượng thuần túy, mặc kệ võ học tuyệt vời ra sao, không có lực lượng cảnh giới tương đồng thì tất sẽ bị nhấn chìm.
Cũng khó trách Thủy Thuần lại cố ý ra tay, một chưởng đáng sợ như thế, nghịch nhận đao trong tay Giang Thần lại trở nên nhỏ bé tới mức đáng thương.
Làm cho người ta có cảm giác, giống như một con thuyền cô độc trên biển đối mặt với sóng biển ngàn trượng vậy.
Không có chỗ che thân, chỉ có thể chờ đợi cái chết mà thôi.
- Tám mạch cùng mở, phong lôi thụ mệnh!
Nhưng mà, theo bước chân của Giang Thần trầm xuống, lực lượng kinh người đột nhiên tràn ra ngoài, đã thay đổi cái nhìn của mọi người.
Nếu như có mắt nhìn xuyên tường thì sẽ phát hiện ra tám cái kỳ mạch của Giang Thần đang toả sáng, trong khí hải có một mảnh biển sấm sét.
Ở quanh thân của hắn hiện ra gió có sức gió không nhỏ, có lôi điện ở bên trong nhảy lên.
- Một kiếm, vô cực!
Hắn cầm trong tay nghịch nhận đao, đầu tiên là thu đao vào vỏ, lại thêm tay trái rút đao, nhưng vẫn vận dụng kiếm thế như cũ.
Kết hợp mâu thuẫn này đã đưa đến tác dụng kỳ diệu, kiếm khí hùng hồn mà lại sắc bén, kiếm cương ngưng tụ, không gì không xuyên thủng.
Phối hợp với trạng thái phong lôi, Giang Thần xuất kiếm.
Nếu như nói vừa nãy hắn làm cho người ta có cảm giác là một con thuyền cô độc, như vậy hiện tại chính là cự thú từ dưới đáy biển bắn ra khỏi mặt nước, dùng lực lượng ngập trời để vượt sóng!
Sưu!
Chỗ đi qua, bí mật mang theo lực lượng kinh khủng, mà đầu cự thú bằng nước kia trực tiếp bị phá tan tạo thành một con đường.
Không có đối đầu, cũng không có dấu vết va chạm, mà là trực tiếp xé nát ra một con đường.
- Không...
Thủy Thuần vẫn còn đang duy trì động tác xuất chưởng sửng sốt, lời nói đến một bên miệng còn chưa dứt thì Giang Thần đã đi xuyên qua thân thể của hắn.
Thân thể của Thủy Thuần như bị cắt ra, run rẩy, sau mấy giây mới ngã xuống trên mặt đất.
Rầm một tiếng, chưởng lực tản đi, có một lượng lớn nước rơi xuống mặt đất, lan tràn ra chung qaunh.
Giang Thần dừng lại ở một bên của quảng trường, chân trái bước ra một bước dài, chân phải duỗi thẳng về phía sau.
Tay trái nâng đao, mũi đao và vai có độ cao tương đồng với nhau.
Lưỡi đao lẽ ra nên hướng lên trên thì lại hướng xuống dưới.
Nghịch Nhận đao!
- Ngươi lại chết một lần nữa, lại vì hành động của mình mà có được sỉ nhục.
Tay phải của Giang Thần nắm chặt vỏ đao, tay trái chậm rãi thu đao.
Khi hắn xoay người lại, Thủy Thuần mới gian nan bò dậy từ dưới đất được.
Không có vết thương chảy máu, nhưng cũng phải ôm bụng, trên mặt tràn ngập mồ hôi lạnh.
- Ngươi nên cảm kích đi, cảm kích Anh Hùng điện xuất phát từ nội tâm, nếu không, ngươi đã là một bộ thi thể rồi.
Giang Thần dùng tay xoa xoa gò má ướt nhẹp, không chút lưu tình trào phúng một câu.
- Ngươi! Đây không tính là...
Thủy Thuần còn chưa nói hết lời thì thân thể Giang Thần đã lại lao về phía trước.
Thủy Thuần ở giữa đường đi của hắn, sau khi Giang Thần xẹt qua, người hắn bay lên, cao tới năm, sáu thước rồi lại mạnh mẽ ngã xuống phía dưới.
Lần này, hắn đã ngã vỡ đầu chảy máu, gãy vài cái xương.
Đại trưởng lão trong bóng tối nhíu nhíu mày, đang cân nhắc có nên ra tay hay không.
Cũng còn may Giang Thần cũng không định tiếp tục ra tay nữa.
- Lần này, là một chưởng mà phụ thân ngươi dành cho ta.
Giang Thần lạnh lùng nói.
Thủy Thuần vẫn không cam lòng như cũ, nhưng hắn đã không dám nói ra thành lời nữa.
Trong đám người, có người có quan hệ tốt với hắn lập tức chạy ra, đề phòng Giang Thần động thủ nữa.
Có điều dùng thực lực của bọn họ, cũng không ngăn được Giang Thần.
Thủy Thuần tránh thoát khỏi những người này, hắn kiêu ngạo không thể tiếp nhận được chuyện này, mà hiện giờ cũng chỉ có thể mang theo bước chân suy yếu rời khỏi đây mà thôi.
- Sau này ta và Ứng Vô Song muốn dùng Tĩnh Tâm hồ, ai tới quấy rối thì đây chính là tấm gương.
Giang Thần nhìn về phía đệ tử của Kiếm minh, sắc bén giống như lợi kiếm.
Đệ tử Kiếm minh hừ hừ, rất không phục, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Ứng Vô Song nghe hắn nhắc tới tên của mình, nàng không khỏi ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là toàn bộ Anh Hùng điện sẽ hiểu lầm quan hệ của hai người, vốn bọn họ đã như hình với bóng, hiện tại lại còn nói ra lời nói như vậy.
Có điều, phản ứng này lại không kèm theo vẻ ảo não như nàng từng nghĩ, trái lại là một loại cảm giác kỳ diệu.
Trái tim vốn bị đóng băng, dường như lại bị thứ gì đó hòa tan.
- Vô Song, chúng ta đi.
Giang Thần không muốn chờ nữa mà bắt chuyện một tiếng, hắn đi trước.
Ứng Vô Song suy nghĩ một chút, lập tức đi theo.
Đây là một trận ước đấu, đã phân ra thắng thua, cũng không có bất kỳ khen thưởng nào. Vì vậy sau khi hai vị nhân vật chính rời đi, người trên quảng trường cũng đều tản đi.
Bọn họ mang theo tin tức Thủy Thuần bị thua, đi tìm những người nhận định Thủy Thuần sẽ thắng cho nên không muốn đến kia.
Bọn họ đều muốn nhìn một chút, khi biết được tin tức này, người ở bên cạnh mình sẽ có phản ứng gì.
Ở trong vách núi cách quảng trường rất xa có một bóng người nhìn về phía bên này.
Mây mù mờ ảo, khoảng cách lại xa, lẽ ra đứng ở vị trí của hắn không nhìn được cái gì mới đúng, nhưng hắn lại nhìn thấy tất cả.
Nhìn thấy Ứng Vô Song theo Giang Thần rời khỏi quảng trường, hai hàng lông mày đen của hắn nhướng lên.
- Làm sao? Không nỡ lòng từ bỏ sao?
Ở phía sau hắn vang lên một đạo âm thanh ngả ngớn, tiếp theo một bóng người kiên cường xuất hiện.
Hắn không cho người xuất hiện ở chỗ này trước nói chuyện mà nói:
- Người tên là Giang Thần này có kiếm pháp rất tốt, nếu như không có những chuyện bất ngờ này hắn sẽ gia nhập Kiếm minh các ngươi, cũng là một sức chiến đấu rất lớn.
- Chỉ là, ta không thể ngờ được hắn lại có trình độ dùng một kiếm, đứng ở trước mặt Đại trưởng lão giết chết Triệu Á Quân.
Người lúc trước kia đã nhỏ giọng hơn rất nhiều, cả người rất thận trọng.
- Hoặc là hắn còn chưa dùng hết toàn lực đúng không?
Người đến có chút buồn cười nói.
- Thông thiên cảnh tầng một đối phó với tầng ba, vẫn giữ lại thực lực, khả năng sao?
- Đương nhiên có khả năng, cách biệt giữa hai người chính là cảnh giới, Thủy Thuần rất thông minh, ngày hôm nay tất cả chưởng chiêu đều là phương thức lực lượng nghiền ép.
- Ai ngờ hắn lại chịu thiệt về mặt lực lượng, Giang Thần này đã khai phá không ít kỳ mạch đó.
- Có thể là thế.
Đánh giá của hai người này có thể nói là đánh giá có giá trị nhất trong Anh Hùng điện.
Một là vì thân phận của bọn họ, một người là Minh chủ Kiếm minh, Mặc Kiếm Phi, một người là Minh chủ Đao Long Minh, Tống Khuyết.
- Tiếp đó, ngươi muốn đối phó với hắn thế nào?
Tống Khuyết hiếu kỳ nói.
- Ta chưa từng đối phó với hắn.
Mặc Kiếm Phi nhẹ nhàng lắc đầu, lời giải thích của hắn không phải là vì thuần khiết, mà là đang nói Giang Thần còn không đáng để hắn ra tay đối phó.
- Mộ Dung đúng không, nữ nhân này...
Tống Khuyết nghĩ đến Mộ Dung Hành vẫn còn đang nằm ở trên giường, cùng với tỷ tỷ của đối phương, hắn mới kịp phản ứng lại.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ là địch với Kiếm minh các ngươi, ngươi không định ra tay ngăn cản hay sao?
Tống Khuyết hiếu kỳ nói.
Mặc Kiếm Phi không đáp lại, môi hơi mím lại.
Tống Khuyết biết, hắn xem thường trả lời câu hỏi này, cho nên lại nói:
- Được rồi, chúng ta nói tới chính sự đi, sau khi Hoàng Phủ Kỳ chém giết Sở Nam đã nói muốn khiêu chiến vị trí của ngươi trên Chiến lực bảng, ngươi có ý kiến gì không?
- Vô tri.
Mặc Kiếm Phi bình thản nói.
/526
|