Lâm Vinh lúng túng không thôi, xác định không tìm lộn, hắn ra hiệu cho Xuất Vân đại sư chờ trong chốc lát, tiếp theo đi vào trong phòng bao.
Không bao lâu sau, bên trong truyền đến âm thanh cãi vã.
Người cãi nhau với Lâm Vinh cũng là quản sự của thương hội, là một nữ nhân, nội dung cãi vã không có gì nằm ngoài phòng bao này.
Lâm Vinh nói ban ngày hắn đã sắp xếp từ trước rồi.
Nữ quản sự này thì lại nói muốn ưu tiên khách mời có thẻ Tử Hổ.
- Lâm Vinh, chẳng lẽ ngươi đã quên quy củ của thương hội? Khách mời của ngươi có thể có thẻ tiền trang hay sao?
Âm thanh của nữ quản sự này rất êm tai, mồm miệng lanh lợi, chiếm đoạt phòng khách, nhưng lý lẽ lại rất lớn.
- Quy củ tự nhiên ta hiểu, nhưng thương hội vẫn có trường hợp đặc biệt...
Lâm Vinh dựa vào lí lẽ để biện luận, mặc kệ có được hay không, hắn phải cho đại sư cảm nhận được thái độ của mình.
- Trường hợp đặc biệt là thứ chuẩn bị cho tôn khách không có thẻ, nhưng lại có bản lĩnh không thể khinh thường.
Nữ quản sự ngắt lời nói của hắn.
- Không sai.
- Thế nhưng khách mời mà ngươi mang đến ngày hôm nay, ta không nhìn ra được điểm ấy, ngươi mạnh mẽ nhét đồ vật vào để bán đấu giá, ngu không thể tả.
Nữ quản sự kia trào phúng.
- Ngươi!
Lâm Vinh tức điên, không thèm đến xỉa đến nàng mà lạnh lùng nói:
- Trường hợp đặc biệt không phải được ngươi tán thành, ngươi cố ý như vậy ta sẽ đi tìm hội trưởng.
Nghe thấy hắn vừa nói như vậy, nữ quản sự ngẩn ra.
- Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao? Khách mời ta sắp xếp là Hỏa Diệp đại sư, Linh đan sư bát phẩm.
Một lát sau, âm thanh của nữ quản sự lại vang lên.
Linh đan sư bát phẩm!
Thân phận này ở Thánh thành không thể khinh thường, Lâm Vinh ngẩn ra, có điều rất nhanh hắn lại nói:
- Đúng vậy thì sao chứ, nếu như ngươi không nhường thì ta sẽ đi tìm hội trưởng để nói.
- Lâm Vinh à Lâm Vinh, những ngày qua ngươi làm mấy chuyện làm ăn thành công mà đã hung hăng như vậy thật sao? Ngươi không nên hối hận.
- Tiêu Phong, ngươi cố ý nhằm vào ta đúng không? Hại ta cướp danh tiếng của ngươi đúng không?
Lúc này, từ phía cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Giang Thần nhìn lại, một vị lão giả tinh thần sáng láng bước chân mạnh mẽ đi tới, phía sau có hai thiếu niên đi theo, một nam một nữ.
Bọn họ đi tới bên người Giang Thần, dừng bước lại, vẻ mặt có chút không hiểu.
Giang Thần đã đoán ra được vị này chính là Hỏa Diệp đại sư, mình đã chặn cửa phòng bao của bọn họ.
Hắn đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy động tĩnh ở phía sau cửa thì đã biết mình không cần nói nhiều.
Cửa được mở ra từ bên trong, nữ quản sự Tiêu Phong và Lâm Vinh đều có sắc mặt bực bội. Khi nhìn thấy Giang Thần và đám người Hỏa Diệp đại sư, cả hai ngẩn ra.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hỏa Diệp đại sư hỏi.
- Đại sư, gian phòng bao này đã bị người ta sắp xếp từ trước rồi.
Tiêu Phong nói.
- Vậy vì sao trước đó ngươi không nói?
Hỏa Diệp đại sư còn chưa mở miệng thì thiếu nữ phía sau đã rất là kiêu ngạo lên tiếng.
- Bởi vì người nhận trước là tình huống đặc biệt, ta vốn tưởng rằng có chỗ để xen vào, bảo đảm đại sư được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, không nghĩ tới...
Tiêu Phong nói.
Lâm Vinh biến sắc, lời này đã dẫn lửa về phía hắn.
Quả nhiên, sắc mặt của Hỏa Diệp đại sư hơi thay đổi.
Hắn thường xuyên giao thiệp với thương hội, cho nên đương nhiên cũng biết trường hợp đặc biệt là như thế nào.
- Vị tiểu hữu này tuổi còn trẻ mà đã khiến cho thương hội đối xử đặc biệt, thực sự là tuổi trẻ tài cao.
Hỏa Diệp đại sư nhìn về phía Giang Thần, khẽ cười nói.
- Đại sư quá khen, chỉ là chút năng lực bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Giang Thần nói.
- Nếu đã biết bé nhỏ không đáng kể thì mau đưa phòng bao cho chúng ta, đổi đi đổi lại, thực sự là phiền phức!
Thiếu niên quát lên.
- Phi Vân!
Hỏa Diệp đại sư răn dạy một câu, lần nữa nhìn về phía Giang Thần.
- Hắn trẻ tuổi nóng tính, ngươi không cần để ở trong lòng.
Nói xong, khuôn mặt của hắn tươi cười, chờ đợi Giang Thần đáp lại.
Nếu như là một người thông minh thì sẽ làm theo lời nói của hắn nhường phòng bao ra.
- Không sao, ta sẽ không chấp nhặt với hắn.
Giang Thần nói.
Nghe vậy, Hỏa Diệp đại sư nhíu nhíu mày, Phi Vân và thiếu nữ bên người hắn cũng giận dữ.
Tiêu Phong quyết định tưới dầu lên lửa, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói:
- Hỏa Diệp đại sư, ta sẽ mang các ngươi đi phòng bao cấp chữ thiên vậy.
Đẳng cấp phòng bao của Thánh Phong thương hội chia ra làm bốn cấp bậc nhân, địa, thiên, tiên.
Cấp chữ tiên là tốt nhất, cũng là đãi ngộ mà trước đây Hỏa Diệp đại sư thường thường được hưởng dụng.
Hiện giờ lại thấp một cấp, Hỏa Diệp đại sư còn chưa mở miệng, thế nhưng hai vị đồ đệ đã rất bất mãn.
- Trước đây chúng ta đến đều là phòng bao cấp chữ tiên, dựa vào cái gì ngày hôm nay lại là chữ thiên chứ?
Phi Vân quát lên.
- Chính vì như thế cho nên ta mới cố gắng tranh thủ, chỉ là thái độ của đồng liêu rất kiên quyết, làm cho ta không thể ra sức.
Tiêu Phong nói.
Lâm Vinh hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn chậm trễ thời gian nữa, cho nên cũng không có bất kỳ lời giải thích nào với Hỏa Diệp đại sư.
- Đại sư, xin mời.
Hắn nhìn về phía Giang Thần, lại đứng ở cửa, tay phải đưa vào bên trong phòng bao.
Lần này đã triệt để nhen lửa giận của Phi Vân và thiếu nữ kia lên.
- Bằng vào tuổi tác của hắn mà còn dám xưng là đại sư? Ngươi có ánh mắt hay không thế?
- Hóa ra ở Thánh Phong thương hội đại sư có giá rẻ như vậy.
Nghe một tiếng quái gở này, Giang Thần đã bước một chân vào phòng bao quay đầu lại nói:
- Có đồ đệ như vậy, mới là sỉ nhục đối với hai chữ đại sư.
- Ngươi nói cái gì?
Phi Vân và thiếu nữ giận dữ, dáng vẻ kia giống như muốn cho Giang Thần một chút giáo huấn vậy.
- Ta nói các ngươi không có gia giáo!
Giang Thần nói xong, uy nghiêm của Thông thiên cảnh tản ra, đẩy lui Phi Vân và thiếu nữ này.
Bọn họ chỉ là đồ đệ của đại sư, cảnh giới không cao.
Hiện tại khuôn mặt trắng bệch, lồng ngực nhanh chóng chập trùng, như là không thở nổi vậy.
- Tiểu hữu, ngươi hơi bị quá phận rồi đó, đồ nhi ta còn nhỏ như vậy, ngay cả một chút khí lượng ấy mà ngươi cũng không có sao?
Hỏa Diệp đại sư không nể mặt mũi, lạnh lùng nói.
- Léo nha léo nhéo nửa ngày, cũng không thấy ngươi bảo bọn họ xin lỗi, lại còn được voi đòi tiên, vừa rồi ta không đánh bay bọn họ đã là độ lượng lắm rồi.
Một chút mặt mũi Giang Thần cũng không cho, đi vào phòng bao, lại dùng sức đóng cửa lại.
Trong hai tới ba giây, hành lang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của mấy người mà thôi.
- Hỏa Diệp đại sư, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó.
Tiêu Phong thấp thỏm bất an, nàng muốn hãm hại Lâm Vinh, thế nhưng không ngờ tới đại sư trẻ tuổi này lại có tính khí nóng nảy như vậy.
Đã thực sự làm cho Hỏa Diệp đại sư tức giận đến mức nổi giận, nàng cũng khó tránh khỏi tội lỗi này.
- Sư phụ, chúng ta đi tìm hội trưởng! Hoặc là đi nói với người của Thánh thành tiền trang.
- Đúng! Tên ghê tởm này sao có thể cao quý bằng sư phụ được chứ?
- Trước tiên cứ dẫn chúng ta đi tới phòng khách.
Sắc mặt Hỏa Diệp đại sư âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Phong gật gù, một mặt dẫn đường ở phía trước, lại vừa nói:
- Ta cũng cho rằng người kia không thể đánh đồng được với Hỏa Diệp đại sư, đại sư có biết vì sao hắn lại tới đây không?
- Ồ? Vì sao.
- Hắn cầm linh đan đến để tiến hành bán đấu giá.
- Ồ? Linh đan có thể dùng để bán đấu giá là linh đan đột phá mấy phẩm vậy?
- Không có cách nào nhận biết được.
Tiêu Phong cười thần bí, nói:
- Hắn nói linh đan mình mang đến có thể làm cho người tu hành khai phá kỳ mạch, hơn nữa hiệu quả rất rõ ràng, hầu như ăn vào một viên là có thể thuận lợi khai phá một cái.
- Linh đan nhằm vào Thông thiên cảnh hay sao?
Hỏa Diệp đại sư cẩn thận hỏi.
- Không, Thần Du cảnh.
Tức thì, Hỏa Diệp đại sư và hai vị ái đồ của hắn dừng bước lại.
Sau đó, Hỏa Diệp đại sư phát ra tiếng cười sang sảng, Phi Vân và thiếu nữ kia cũng không nhịn được cười.
- Đại sư cũng cảm thấy không thể nào đúng không? Ta cũng thế, thế nhưng Lâm Vinh quá ngu xuẩn, lại coi ngươi tới đây lần đầu là tôn khách, thực sự là làm cho người ta tức giận.
Trong lòng Tiêu Phong liên tục cười lạnh.
Có xung đột với Hỏa Diệp đại sư, chỉ chờ tới lúc bán đấu giá, khi Lâm Vinh ra mặt, như vậy thành tựu Lâm Vinh đạt được ở thương hội những ngày qua sẽ tan thành mây khói.
Thậm chí, Lâm Vinh sẽ mất đi cơ hội vươn mình.
Không bao lâu sau, bên trong truyền đến âm thanh cãi vã.
Người cãi nhau với Lâm Vinh cũng là quản sự của thương hội, là một nữ nhân, nội dung cãi vã không có gì nằm ngoài phòng bao này.
Lâm Vinh nói ban ngày hắn đã sắp xếp từ trước rồi.
Nữ quản sự này thì lại nói muốn ưu tiên khách mời có thẻ Tử Hổ.
- Lâm Vinh, chẳng lẽ ngươi đã quên quy củ của thương hội? Khách mời của ngươi có thể có thẻ tiền trang hay sao?
Âm thanh của nữ quản sự này rất êm tai, mồm miệng lanh lợi, chiếm đoạt phòng khách, nhưng lý lẽ lại rất lớn.
- Quy củ tự nhiên ta hiểu, nhưng thương hội vẫn có trường hợp đặc biệt...
Lâm Vinh dựa vào lí lẽ để biện luận, mặc kệ có được hay không, hắn phải cho đại sư cảm nhận được thái độ của mình.
- Trường hợp đặc biệt là thứ chuẩn bị cho tôn khách không có thẻ, nhưng lại có bản lĩnh không thể khinh thường.
Nữ quản sự ngắt lời nói của hắn.
- Không sai.
- Thế nhưng khách mời mà ngươi mang đến ngày hôm nay, ta không nhìn ra được điểm ấy, ngươi mạnh mẽ nhét đồ vật vào để bán đấu giá, ngu không thể tả.
Nữ quản sự kia trào phúng.
- Ngươi!
Lâm Vinh tức điên, không thèm đến xỉa đến nàng mà lạnh lùng nói:
- Trường hợp đặc biệt không phải được ngươi tán thành, ngươi cố ý như vậy ta sẽ đi tìm hội trưởng.
Nghe thấy hắn vừa nói như vậy, nữ quản sự ngẩn ra.
- Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao? Khách mời ta sắp xếp là Hỏa Diệp đại sư, Linh đan sư bát phẩm.
Một lát sau, âm thanh của nữ quản sự lại vang lên.
Linh đan sư bát phẩm!
Thân phận này ở Thánh thành không thể khinh thường, Lâm Vinh ngẩn ra, có điều rất nhanh hắn lại nói:
- Đúng vậy thì sao chứ, nếu như ngươi không nhường thì ta sẽ đi tìm hội trưởng để nói.
- Lâm Vinh à Lâm Vinh, những ngày qua ngươi làm mấy chuyện làm ăn thành công mà đã hung hăng như vậy thật sao? Ngươi không nên hối hận.
- Tiêu Phong, ngươi cố ý nhằm vào ta đúng không? Hại ta cướp danh tiếng của ngươi đúng không?
Lúc này, từ phía cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Giang Thần nhìn lại, một vị lão giả tinh thần sáng láng bước chân mạnh mẽ đi tới, phía sau có hai thiếu niên đi theo, một nam một nữ.
Bọn họ đi tới bên người Giang Thần, dừng bước lại, vẻ mặt có chút không hiểu.
Giang Thần đã đoán ra được vị này chính là Hỏa Diệp đại sư, mình đã chặn cửa phòng bao của bọn họ.
Hắn đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy động tĩnh ở phía sau cửa thì đã biết mình không cần nói nhiều.
Cửa được mở ra từ bên trong, nữ quản sự Tiêu Phong và Lâm Vinh đều có sắc mặt bực bội. Khi nhìn thấy Giang Thần và đám người Hỏa Diệp đại sư, cả hai ngẩn ra.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hỏa Diệp đại sư hỏi.
- Đại sư, gian phòng bao này đã bị người ta sắp xếp từ trước rồi.
Tiêu Phong nói.
- Vậy vì sao trước đó ngươi không nói?
Hỏa Diệp đại sư còn chưa mở miệng thì thiếu nữ phía sau đã rất là kiêu ngạo lên tiếng.
- Bởi vì người nhận trước là tình huống đặc biệt, ta vốn tưởng rằng có chỗ để xen vào, bảo đảm đại sư được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, không nghĩ tới...
Tiêu Phong nói.
Lâm Vinh biến sắc, lời này đã dẫn lửa về phía hắn.
Quả nhiên, sắc mặt của Hỏa Diệp đại sư hơi thay đổi.
Hắn thường xuyên giao thiệp với thương hội, cho nên đương nhiên cũng biết trường hợp đặc biệt là như thế nào.
- Vị tiểu hữu này tuổi còn trẻ mà đã khiến cho thương hội đối xử đặc biệt, thực sự là tuổi trẻ tài cao.
Hỏa Diệp đại sư nhìn về phía Giang Thần, khẽ cười nói.
- Đại sư quá khen, chỉ là chút năng lực bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Giang Thần nói.
- Nếu đã biết bé nhỏ không đáng kể thì mau đưa phòng bao cho chúng ta, đổi đi đổi lại, thực sự là phiền phức!
Thiếu niên quát lên.
- Phi Vân!
Hỏa Diệp đại sư răn dạy một câu, lần nữa nhìn về phía Giang Thần.
- Hắn trẻ tuổi nóng tính, ngươi không cần để ở trong lòng.
Nói xong, khuôn mặt của hắn tươi cười, chờ đợi Giang Thần đáp lại.
Nếu như là một người thông minh thì sẽ làm theo lời nói của hắn nhường phòng bao ra.
- Không sao, ta sẽ không chấp nhặt với hắn.
Giang Thần nói.
Nghe vậy, Hỏa Diệp đại sư nhíu nhíu mày, Phi Vân và thiếu nữ bên người hắn cũng giận dữ.
Tiêu Phong quyết định tưới dầu lên lửa, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói:
- Hỏa Diệp đại sư, ta sẽ mang các ngươi đi phòng bao cấp chữ thiên vậy.
Đẳng cấp phòng bao của Thánh Phong thương hội chia ra làm bốn cấp bậc nhân, địa, thiên, tiên.
Cấp chữ tiên là tốt nhất, cũng là đãi ngộ mà trước đây Hỏa Diệp đại sư thường thường được hưởng dụng.
Hiện giờ lại thấp một cấp, Hỏa Diệp đại sư còn chưa mở miệng, thế nhưng hai vị đồ đệ đã rất bất mãn.
- Trước đây chúng ta đến đều là phòng bao cấp chữ tiên, dựa vào cái gì ngày hôm nay lại là chữ thiên chứ?
Phi Vân quát lên.
- Chính vì như thế cho nên ta mới cố gắng tranh thủ, chỉ là thái độ của đồng liêu rất kiên quyết, làm cho ta không thể ra sức.
Tiêu Phong nói.
Lâm Vinh hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn chậm trễ thời gian nữa, cho nên cũng không có bất kỳ lời giải thích nào với Hỏa Diệp đại sư.
- Đại sư, xin mời.
Hắn nhìn về phía Giang Thần, lại đứng ở cửa, tay phải đưa vào bên trong phòng bao.
Lần này đã triệt để nhen lửa giận của Phi Vân và thiếu nữ kia lên.
- Bằng vào tuổi tác của hắn mà còn dám xưng là đại sư? Ngươi có ánh mắt hay không thế?
- Hóa ra ở Thánh Phong thương hội đại sư có giá rẻ như vậy.
Nghe một tiếng quái gở này, Giang Thần đã bước một chân vào phòng bao quay đầu lại nói:
- Có đồ đệ như vậy, mới là sỉ nhục đối với hai chữ đại sư.
- Ngươi nói cái gì?
Phi Vân và thiếu nữ giận dữ, dáng vẻ kia giống như muốn cho Giang Thần một chút giáo huấn vậy.
- Ta nói các ngươi không có gia giáo!
Giang Thần nói xong, uy nghiêm của Thông thiên cảnh tản ra, đẩy lui Phi Vân và thiếu nữ này.
Bọn họ chỉ là đồ đệ của đại sư, cảnh giới không cao.
Hiện tại khuôn mặt trắng bệch, lồng ngực nhanh chóng chập trùng, như là không thở nổi vậy.
- Tiểu hữu, ngươi hơi bị quá phận rồi đó, đồ nhi ta còn nhỏ như vậy, ngay cả một chút khí lượng ấy mà ngươi cũng không có sao?
Hỏa Diệp đại sư không nể mặt mũi, lạnh lùng nói.
- Léo nha léo nhéo nửa ngày, cũng không thấy ngươi bảo bọn họ xin lỗi, lại còn được voi đòi tiên, vừa rồi ta không đánh bay bọn họ đã là độ lượng lắm rồi.
Một chút mặt mũi Giang Thần cũng không cho, đi vào phòng bao, lại dùng sức đóng cửa lại.
Trong hai tới ba giây, hành lang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của mấy người mà thôi.
- Hỏa Diệp đại sư, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó.
Tiêu Phong thấp thỏm bất an, nàng muốn hãm hại Lâm Vinh, thế nhưng không ngờ tới đại sư trẻ tuổi này lại có tính khí nóng nảy như vậy.
Đã thực sự làm cho Hỏa Diệp đại sư tức giận đến mức nổi giận, nàng cũng khó tránh khỏi tội lỗi này.
- Sư phụ, chúng ta đi tìm hội trưởng! Hoặc là đi nói với người của Thánh thành tiền trang.
- Đúng! Tên ghê tởm này sao có thể cao quý bằng sư phụ được chứ?
- Trước tiên cứ dẫn chúng ta đi tới phòng khách.
Sắc mặt Hỏa Diệp đại sư âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Phong gật gù, một mặt dẫn đường ở phía trước, lại vừa nói:
- Ta cũng cho rằng người kia không thể đánh đồng được với Hỏa Diệp đại sư, đại sư có biết vì sao hắn lại tới đây không?
- Ồ? Vì sao.
- Hắn cầm linh đan đến để tiến hành bán đấu giá.
- Ồ? Linh đan có thể dùng để bán đấu giá là linh đan đột phá mấy phẩm vậy?
- Không có cách nào nhận biết được.
Tiêu Phong cười thần bí, nói:
- Hắn nói linh đan mình mang đến có thể làm cho người tu hành khai phá kỳ mạch, hơn nữa hiệu quả rất rõ ràng, hầu như ăn vào một viên là có thể thuận lợi khai phá một cái.
- Linh đan nhằm vào Thông thiên cảnh hay sao?
Hỏa Diệp đại sư cẩn thận hỏi.
- Không, Thần Du cảnh.
Tức thì, Hỏa Diệp đại sư và hai vị ái đồ của hắn dừng bước lại.
Sau đó, Hỏa Diệp đại sư phát ra tiếng cười sang sảng, Phi Vân và thiếu nữ kia cũng không nhịn được cười.
- Đại sư cũng cảm thấy không thể nào đúng không? Ta cũng thế, thế nhưng Lâm Vinh quá ngu xuẩn, lại coi ngươi tới đây lần đầu là tôn khách, thực sự là làm cho người ta tức giận.
Trong lòng Tiêu Phong liên tục cười lạnh.
Có xung đột với Hỏa Diệp đại sư, chỉ chờ tới lúc bán đấu giá, khi Lâm Vinh ra mặt, như vậy thành tựu Lâm Vinh đạt được ở thương hội những ngày qua sẽ tan thành mây khói.
Thậm chí, Lâm Vinh sẽ mất đi cơ hội vươn mình.
/526
|