Âm Sương giật mình với tài năng của Xuất Vân đại sư, lại hiếu kỳ vì rốt cuộc hắn đang làm gì.
Sau khi cố ý tìm hiểu, Âm Sương lại biết được Xuất Vân đại sư đã mua rất nhiều tài liệu quý giá từ Thánh Phong thương hội.
Trong đó có Chú thiên dị thiết, Hỗn Nguyên thổ, Diệt Thế diễm hạch, Ngũ hành sa, Thiên Huyền cương, tất cả đều là tài nguyên chiến lược rất là quan trọng.
Hơn nữa lại thêm động tĩnh từ Chung Linh sơn, Âm Sương không khó để đoán ra được Xuất Vân đại sư đang làm động tác gì.
Nhưng mục đích và nguyên nhân là cái gì?
Âm Sương cảm thấy cần phải báo cho tiền trang, cho dù nàng có hảo cảm đối với Xuất Vân đại sư cũng thế.
Lập tức, Âm Sương phát hiện ra trong nhà nàng đã sớm biết những việc này, vẫn duy trì thái độ quan sát.
- Từ tình huống hiện nay xem ra, chuyện có khả năng nhất chính là hắn đã coi Chung Linh sơn là nhà, để chế tạo ra binh khí chiến tranh.
Đây là nguyên văn lời của phụ thân nàng.
Âm Sương cũng cảm thấy có đạo lý.
- Chúng ta không xử lý chuyện này sao?
Âm Sương hỏi.
- Thứ hắn mang đến, là lợi nhuận chân thật, chỉ cần không mang ngọn lửa chiến tranh tới thì sẽ không sao.
Lúc đó phụ thân của nàng nở nụ cười thần bí, nói:
- Mặc kệ chiến tranh xảy ra ở đâu, những người buôn bán như chúng ta chính là người được lợi lớn nhất.
Kết quả là Âm Sương yên lòng, lần nữa đi tới Chung Linh sơn, bên ngoài ở trận pháp hô to một tiếng.
Cũng không lâu sau, Xuất Vân đại sư đã từ trong trận pháp đi ra ngoài.
Ngày hôm nay đại sư đang mặc y phục luyện công bó sát người, bắp thịt tràn ngập lực bộc phát ở dưới y phục nhô lên rất rõ ràng.
- Đại sư, quấy rầy rồi.
Âm Sương chú ý tới mồ hôi trên người của đại sư thì đã biết vừa nãy hắn đang bận rèn đúc.
- Không sao, có thể nhìn thấy Âm Sương tiểu thư là niềm sung sướng hiếm có trong đời của ta.
Giang Thần cười nói.
- Đại sư.
Âm Sương oán trách một tiếng, lời khen thẳng thắn như vậy khiến cho người vẫn hào phóng khéo léo như nàng cũng cảm thấy ngại ngùng.
Giang Thần cười cợt, hỏi dò ý đồ nàng đến.
- Đại sư, từ khi đại sư vào ở Chung Linh sơn vẫn không có ra ngoài, ta không yên lòng, cho nên mới tới nhìn một chút.
Âm Sương nói, nhìn cảnh sắc trên núi xung quanh, lại mởm iệng kinh hô:
- Chung Linh sơn đã hoàn toàn biến dạng rồi.
- Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, có thể đi vào tham quan một chút.
- Ồ? Có thể không?
Đây là chuyện mà Âm Sương không tưởng tượng ra nổi, Giang Thần đã bảo vệ Chung Linh sơn rất chặt chẽ, lại để cho nàng đi vào thăm quan sao?
- Người khác không được, nhưng ngươi thì lại khác.
Giang Thần nói.
Âm Sương bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng lại rất là đắc ý.
Nàng đã sớm hiếu kỳ cho nên đương nhiên cũng không từ chối, đi theo đại sư vào núi.
Tiến vào bên trong phạm vi trận pháp, Âm Sương lập tức cảm giác được có một luồng sóng nhiệt xông tới mặt.
- Ồ?
Âm Sương còn nghĩ mình đã vào trong núi lửa, mà ngọn nguồn của sóng nhiệt là ở trong mặt vách núi.
- Đại sư đang dùng Diệt Thế diễm hạch sao?
Âm Sương theo bản năng hỏi một câu.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã ý thức được rất không thích hợp, cũng còn may Xuất Vân đại sư không để ý tới chuyện này.
- Đúng, ta đã bố trí hạ nhiệt độ của trận pháp, thế nhưng năng lượng của Diệt Thế diễm hạch quá lớn.
Nghe vậy, Âm Sương có chút bận tâm, Diệt Thế diễm hạch là loại khó có thể khống chế được, lại là loại năng lượng thể rất không ổn định.
Một khi sử dụng không cẩn thận, để bạo phát, Chung Linh sơn sẽ bị san thành bình địa.
- Đại sư! Ngươi ở đây, như vậy Diệt Thế diễm hạch...
Đột nhiên Âm Sương ý thức được cái gì đó mà kinh hãi đến biến sắc.
- Không sao, tất cả đều đang tự động vận chuyển.
Giang Thần nói.
- Ồ?
Âm Sương nghĩ đến người giỏi nhất trong Long vực khi vận dụng Diệt Thế diễm hạch cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí một, kết quả vị Xuất Vân đại sư này lại chạy tới nói chuyện với nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn.
- Đại sư muốn dùng Diệt Thế diễm hạch để làm cái gì?
Âm Sương hiếu kỳ nói.
- Chạm trổ.
Giang Thần cười nói.
Âm Sương chỉ cho là hắn không muốn nói cho nên mới đùa giỡn như vậy, vì thế nàng cũng không bắt buộc hắn trả lời nữa.
Khi đi tới sườn núi, Âm Sương đã nhìn thấy một đồ vật kỳ quái, một cái cái ống dài mấy chục thước rỗng ruột.
Khi nàng đi tới phía trước cái ống thì lại phát hiện ra bên trong có từng vòng hoa văn, nàng đã ý thức được đây là nòng pháo.
Còn chưa hoàn thành, bề mặt ngoài rất thô ráp, ánh sáng lộng lẫy ảm đạm, Âm Sương đưa tay sờ vào phía trên, lập tức sợ đến mức lùi liền mấy bước.
- Đại sư, đây là thứ dùng Ngũ hành sa và Thiên Huyền cương để chế thành sao?
Khi nàng nói chuyện mang theo vẻ run rẩy, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Nàng biết rõ Ngũ hành sa và Thiên Huyền cương là tồn tại ra sao, dùng hai loại vật liệu này làm thành nòng pháo, xưa nay chưa từng nghe nói qua.
Nàng đã tưởng tượng ra oai của pháo sau khi hoàn thành, chẳng phải là sẽ bắn thủng cả mặt trời sao?
- Đại sư, Âm Sương cả gan hỏi một câu, đại sư định dùng thứ này để làm gì?
Những thứ này đều là binh khí chiến tranh rất đáng sợ, Âm Sương biết, nhưng vấn đề là đối với người nào!
Nếu như Xuất Vân đại sư có âm mưu gì, phát động công kích nhằm vào Thánh Thành, như vậy cả tiền trang trong thánh thành sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Bởi vì những tài liệu này đều là do bọn họ cung cấp.
- Qua hai tháng nữa, quê hương của ta sẽ bạo phát một trận chiến tranh.
Giang Thần nghiêm nghị nói.
Âm Sương gật gù, quê hương của Xuất Vân đại sư tự nhiên là Thiên Hà giới, ngọn lửa chiến tranh cách nơi này rất xa.
- Đại sư có thể nói tỉ mỉ được không?
Âm Sương hỏi một cái vấn đề sâu hơn nữa.
- Rất xin lỗi, tạm thời không thể nói cho ngươi biết.
Đại sư khéo léo từ chối không có chút ngạc nhiên nào cả, lại bắt đầu nói sang chuyện khác, nói:
- Chỗ ta có một bộ đồ vật, muốn giao cho Âm Sương cô nương, tiến hành bán đấu giá giúp ta.
- Ồ? Loại bán đấu giá cỡ lớn vừa kết thúc, còn cần phải chờ một tháng nữa.
Âm Sương nói.
- Không sao, hiện tại tiền trên thẻ Kim Long có thể kéo dài đến lúc đó.
Âm Sương hít vào một ngụm khí lạnh, ba mươi mấy ức chỉ có thể chống đỡ được một tháng, chiến tranh quả nhiên là nơi đốt tiền.
- Cũng là linh đan sao?
Âm Sương hiếu kỳ nói.
- Không phải.
Giang Thần vừa nói, một mặt lấy ra thứ bản thân muốn bán đấu giá.
Mười hai thanh kiếm, bỗng dưng bay lượn, xếp thành hàng ngang.
Âm Sương thân là thủ tịch đấu giá sư, nàng đã lập tức nhìn ra điểm không bình thường, so với linh kiếm bình thường, mười hai thanh kiếm này càng sắc bén hơn nữa.
- Bảo khí sao?
Âm Sương cảm giác mình đã sắp mất cảm giác, hóa ra Xuất Vân đại sư lại còn là một linh khí đại sư.
- Bảo khí cấp một, mười hai thanh...
Âm Sương tính toán giúp hắn xem có thể đổi được bao nhiêu tiền.
- Đây không chỉ là Bảo khí cấp một, mười hai thanh kiếm này cùng một nhịp thở, là một bộ, có thể tạo thành kiếm trận.
Giang Thần ngắt lời nàng, cười nói.
- Ồ?
Âm Sương nghe không hiểu.
- Nói như vậy đi, mười hai thanh kiếm gộp lại, uy lực chồng chất lenen hau.
Âm Sương cả kinh, há không phải nói những thanh kiếm này có uy lực của pháp khí hay sao?
Nàng không dễ dàng đưa ra câu hỏi, thế nhưng thích hợp để biểu thị vẻ kinh ngạc.
- Hơn nữa phải xem trình độ kiếm thuật của cá nhân ra sao, người có kiếm thuật càng cao thì sẽ phát huy ra được uy lực càng lớn hơn nữa.
- Nếu như đúng là như vậy, mười hai thanh kiếm này không kém hơn so với Thiên Mạch đan.
Âm Sương chấn động nói.
- Lần này thời gian rất dồi dào, thương hội có thể kiểm tra được.
Giang Thần cười nói.
- Như vậy cũng đúng.
Âm Sương biết hắn đang chỉ phong ba lần đấu giá trước, nàng nở nụ cười, nói:
- Đại sư yên tâm giao cho ta như vậy hay sao?
- Có cái gì cần phải không yên lòng sao?
- Không sợ ta làm mất sao? Thứ quý trọng như vậy, ta không đền nổi được.
Âm Sương nói đùa.
- Một trăm thanh kiếm cũng không sánh nổi được với Âm Sương cô nương.
Âm Sương triệt để thua trận, Xuất Vân đại sư đang ám chỉ mình làm mất thì lấy bản thân ra đền.
Nếu như nói thẳng ra, đương nhiên sẽ khiến cho người ta không thích, coi là vô lễ mạo phạm.
Thế nhưng nói thế này, Âm Sương chỉ cảm thấy phương tâm của mình không ngừng đập nhanh hơn.
Nàng lập tức thu hồi bảo kiếm, như một làn khói rời khỏi Chung Linh sơn.
Sau khi cố ý tìm hiểu, Âm Sương lại biết được Xuất Vân đại sư đã mua rất nhiều tài liệu quý giá từ Thánh Phong thương hội.
Trong đó có Chú thiên dị thiết, Hỗn Nguyên thổ, Diệt Thế diễm hạch, Ngũ hành sa, Thiên Huyền cương, tất cả đều là tài nguyên chiến lược rất là quan trọng.
Hơn nữa lại thêm động tĩnh từ Chung Linh sơn, Âm Sương không khó để đoán ra được Xuất Vân đại sư đang làm động tác gì.
Nhưng mục đích và nguyên nhân là cái gì?
Âm Sương cảm thấy cần phải báo cho tiền trang, cho dù nàng có hảo cảm đối với Xuất Vân đại sư cũng thế.
Lập tức, Âm Sương phát hiện ra trong nhà nàng đã sớm biết những việc này, vẫn duy trì thái độ quan sát.
- Từ tình huống hiện nay xem ra, chuyện có khả năng nhất chính là hắn đã coi Chung Linh sơn là nhà, để chế tạo ra binh khí chiến tranh.
Đây là nguyên văn lời của phụ thân nàng.
Âm Sương cũng cảm thấy có đạo lý.
- Chúng ta không xử lý chuyện này sao?
Âm Sương hỏi.
- Thứ hắn mang đến, là lợi nhuận chân thật, chỉ cần không mang ngọn lửa chiến tranh tới thì sẽ không sao.
Lúc đó phụ thân của nàng nở nụ cười thần bí, nói:
- Mặc kệ chiến tranh xảy ra ở đâu, những người buôn bán như chúng ta chính là người được lợi lớn nhất.
Kết quả là Âm Sương yên lòng, lần nữa đi tới Chung Linh sơn, bên ngoài ở trận pháp hô to một tiếng.
Cũng không lâu sau, Xuất Vân đại sư đã từ trong trận pháp đi ra ngoài.
Ngày hôm nay đại sư đang mặc y phục luyện công bó sát người, bắp thịt tràn ngập lực bộc phát ở dưới y phục nhô lên rất rõ ràng.
- Đại sư, quấy rầy rồi.
Âm Sương chú ý tới mồ hôi trên người của đại sư thì đã biết vừa nãy hắn đang bận rèn đúc.
- Không sao, có thể nhìn thấy Âm Sương tiểu thư là niềm sung sướng hiếm có trong đời của ta.
Giang Thần cười nói.
- Đại sư.
Âm Sương oán trách một tiếng, lời khen thẳng thắn như vậy khiến cho người vẫn hào phóng khéo léo như nàng cũng cảm thấy ngại ngùng.
Giang Thần cười cợt, hỏi dò ý đồ nàng đến.
- Đại sư, từ khi đại sư vào ở Chung Linh sơn vẫn không có ra ngoài, ta không yên lòng, cho nên mới tới nhìn một chút.
Âm Sương nói, nhìn cảnh sắc trên núi xung quanh, lại mởm iệng kinh hô:
- Chung Linh sơn đã hoàn toàn biến dạng rồi.
- Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, có thể đi vào tham quan một chút.
- Ồ? Có thể không?
Đây là chuyện mà Âm Sương không tưởng tượng ra nổi, Giang Thần đã bảo vệ Chung Linh sơn rất chặt chẽ, lại để cho nàng đi vào thăm quan sao?
- Người khác không được, nhưng ngươi thì lại khác.
Giang Thần nói.
Âm Sương bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng lại rất là đắc ý.
Nàng đã sớm hiếu kỳ cho nên đương nhiên cũng không từ chối, đi theo đại sư vào núi.
Tiến vào bên trong phạm vi trận pháp, Âm Sương lập tức cảm giác được có một luồng sóng nhiệt xông tới mặt.
- Ồ?
Âm Sương còn nghĩ mình đã vào trong núi lửa, mà ngọn nguồn của sóng nhiệt là ở trong mặt vách núi.
- Đại sư đang dùng Diệt Thế diễm hạch sao?
Âm Sương theo bản năng hỏi một câu.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã ý thức được rất không thích hợp, cũng còn may Xuất Vân đại sư không để ý tới chuyện này.
- Đúng, ta đã bố trí hạ nhiệt độ của trận pháp, thế nhưng năng lượng của Diệt Thế diễm hạch quá lớn.
Nghe vậy, Âm Sương có chút bận tâm, Diệt Thế diễm hạch là loại khó có thể khống chế được, lại là loại năng lượng thể rất không ổn định.
Một khi sử dụng không cẩn thận, để bạo phát, Chung Linh sơn sẽ bị san thành bình địa.
- Đại sư! Ngươi ở đây, như vậy Diệt Thế diễm hạch...
Đột nhiên Âm Sương ý thức được cái gì đó mà kinh hãi đến biến sắc.
- Không sao, tất cả đều đang tự động vận chuyển.
Giang Thần nói.
- Ồ?
Âm Sương nghĩ đến người giỏi nhất trong Long vực khi vận dụng Diệt Thế diễm hạch cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí một, kết quả vị Xuất Vân đại sư này lại chạy tới nói chuyện với nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn.
- Đại sư muốn dùng Diệt Thế diễm hạch để làm cái gì?
Âm Sương hiếu kỳ nói.
- Chạm trổ.
Giang Thần cười nói.
Âm Sương chỉ cho là hắn không muốn nói cho nên mới đùa giỡn như vậy, vì thế nàng cũng không bắt buộc hắn trả lời nữa.
Khi đi tới sườn núi, Âm Sương đã nhìn thấy một đồ vật kỳ quái, một cái cái ống dài mấy chục thước rỗng ruột.
Khi nàng đi tới phía trước cái ống thì lại phát hiện ra bên trong có từng vòng hoa văn, nàng đã ý thức được đây là nòng pháo.
Còn chưa hoàn thành, bề mặt ngoài rất thô ráp, ánh sáng lộng lẫy ảm đạm, Âm Sương đưa tay sờ vào phía trên, lập tức sợ đến mức lùi liền mấy bước.
- Đại sư, đây là thứ dùng Ngũ hành sa và Thiên Huyền cương để chế thành sao?
Khi nàng nói chuyện mang theo vẻ run rẩy, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Nàng biết rõ Ngũ hành sa và Thiên Huyền cương là tồn tại ra sao, dùng hai loại vật liệu này làm thành nòng pháo, xưa nay chưa từng nghe nói qua.
Nàng đã tưởng tượng ra oai của pháo sau khi hoàn thành, chẳng phải là sẽ bắn thủng cả mặt trời sao?
- Đại sư, Âm Sương cả gan hỏi một câu, đại sư định dùng thứ này để làm gì?
Những thứ này đều là binh khí chiến tranh rất đáng sợ, Âm Sương biết, nhưng vấn đề là đối với người nào!
Nếu như Xuất Vân đại sư có âm mưu gì, phát động công kích nhằm vào Thánh Thành, như vậy cả tiền trang trong thánh thành sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Bởi vì những tài liệu này đều là do bọn họ cung cấp.
- Qua hai tháng nữa, quê hương của ta sẽ bạo phát một trận chiến tranh.
Giang Thần nghiêm nghị nói.
Âm Sương gật gù, quê hương của Xuất Vân đại sư tự nhiên là Thiên Hà giới, ngọn lửa chiến tranh cách nơi này rất xa.
- Đại sư có thể nói tỉ mỉ được không?
Âm Sương hỏi một cái vấn đề sâu hơn nữa.
- Rất xin lỗi, tạm thời không thể nói cho ngươi biết.
Đại sư khéo léo từ chối không có chút ngạc nhiên nào cả, lại bắt đầu nói sang chuyện khác, nói:
- Chỗ ta có một bộ đồ vật, muốn giao cho Âm Sương cô nương, tiến hành bán đấu giá giúp ta.
- Ồ? Loại bán đấu giá cỡ lớn vừa kết thúc, còn cần phải chờ một tháng nữa.
Âm Sương nói.
- Không sao, hiện tại tiền trên thẻ Kim Long có thể kéo dài đến lúc đó.
Âm Sương hít vào một ngụm khí lạnh, ba mươi mấy ức chỉ có thể chống đỡ được một tháng, chiến tranh quả nhiên là nơi đốt tiền.
- Cũng là linh đan sao?
Âm Sương hiếu kỳ nói.
- Không phải.
Giang Thần vừa nói, một mặt lấy ra thứ bản thân muốn bán đấu giá.
Mười hai thanh kiếm, bỗng dưng bay lượn, xếp thành hàng ngang.
Âm Sương thân là thủ tịch đấu giá sư, nàng đã lập tức nhìn ra điểm không bình thường, so với linh kiếm bình thường, mười hai thanh kiếm này càng sắc bén hơn nữa.
- Bảo khí sao?
Âm Sương cảm giác mình đã sắp mất cảm giác, hóa ra Xuất Vân đại sư lại còn là một linh khí đại sư.
- Bảo khí cấp một, mười hai thanh...
Âm Sương tính toán giúp hắn xem có thể đổi được bao nhiêu tiền.
- Đây không chỉ là Bảo khí cấp một, mười hai thanh kiếm này cùng một nhịp thở, là một bộ, có thể tạo thành kiếm trận.
Giang Thần ngắt lời nàng, cười nói.
- Ồ?
Âm Sương nghe không hiểu.
- Nói như vậy đi, mười hai thanh kiếm gộp lại, uy lực chồng chất lenen hau.
Âm Sương cả kinh, há không phải nói những thanh kiếm này có uy lực của pháp khí hay sao?
Nàng không dễ dàng đưa ra câu hỏi, thế nhưng thích hợp để biểu thị vẻ kinh ngạc.
- Hơn nữa phải xem trình độ kiếm thuật của cá nhân ra sao, người có kiếm thuật càng cao thì sẽ phát huy ra được uy lực càng lớn hơn nữa.
- Nếu như đúng là như vậy, mười hai thanh kiếm này không kém hơn so với Thiên Mạch đan.
Âm Sương chấn động nói.
- Lần này thời gian rất dồi dào, thương hội có thể kiểm tra được.
Giang Thần cười nói.
- Như vậy cũng đúng.
Âm Sương biết hắn đang chỉ phong ba lần đấu giá trước, nàng nở nụ cười, nói:
- Đại sư yên tâm giao cho ta như vậy hay sao?
- Có cái gì cần phải không yên lòng sao?
- Không sợ ta làm mất sao? Thứ quý trọng như vậy, ta không đền nổi được.
Âm Sương nói đùa.
- Một trăm thanh kiếm cũng không sánh nổi được với Âm Sương cô nương.
Âm Sương triệt để thua trận, Xuất Vân đại sư đang ám chỉ mình làm mất thì lấy bản thân ra đền.
Nếu như nói thẳng ra, đương nhiên sẽ khiến cho người ta không thích, coi là vô lễ mạo phạm.
Thế nhưng nói thế này, Âm Sương chỉ cảm thấy phương tâm của mình không ngừng đập nhanh hơn.
Nàng lập tức thu hồi bảo kiếm, như một làn khói rời khỏi Chung Linh sơn.
/526
|