- Giang Thần, bất kể như thế nào, ngươi đã dùng hai mươi ngàn vạn kiếm lấy bao nhiêu, nhưng không có hạn mức của Anh Hùng Điện, tất cả những thứ này cũng không thể có được, không phải sao?
Một tên Đại trưởng lão cố gắng nói lý.
- Đúng, điểm ấy ta thừa nhận, vì lẽ đó ta đồng ý trả lại gấp trăm lần, trước đó ta đã cho Anh Hùng Điện phương pháp khai phá kỳ mạch, ta đã cống hiến cho Anh Hùng Điện.
- Hai điểm này, ta nghĩ có thể trả được hết nợ rồi chứ?
Nhưng mà, Tuyết Mi Đại trưởng lão cười lạnh nói:
- Ngươi nói trả hết nợ là trả hết nợ sao? Ngươi cho rằng khai phá kỳ mạch thì rất đáng gờm sao? Không giải quyết được chuyện Thông thiên cảnh đã khai phá qua kỳ mạch, hai mươi ngàn vạn nguyên thạch thượng cấp là con số mà loại người nghèo hèn như ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới được!
- Ồ? Như vậy phải không?
Đến lúc này, những Đại trưởng lão này vẫn còn nghĩ hắn là tiểu tử nghèo vô tri, tùy ý bắt bớ.
Giang Thần quyết định để cho bọn họ một chút màu sắc.
- Được, ta đã khai phá đến cái kỳ mạch thứ năm, sau đó ta sẽ mang phương pháp khai phá cái thứ ba, thứ tư đi bán đấu giá, đến lúc đó, để ta xem xem hai cái này sẽ đáng giá bao nhiêu tiền.
- Cái gì? Giang Thần ngươi lại thành công khai phá sao?
- Bán đấu giá? Ngươi không được làm loạn!
Những Đại trưởng lão này rất thực tế, theo thời gian trôi qua, Giang Thần không lấy ra được thành quả, đương nhiên địa vị của hắn ở trong lòng bọn họ cũng giảm xuống.
Cộng thêm bản thân đã biết được phương pháp khai phá hai cái kỳ mạch trước đó, cho nên hôm nay mới tới cửa.
Cũng không ngờ đến Giang Thần đã khai phá đến cái thứ năm, mà hắn lại không nói thành quả như vậy!
Cũng không biết sau khi bọn họ biết Giang Thần đã tám mạch cùng mở thì sẽ ra sao.
- Giang Thần, ngươi không được làm loạn...
Tuyết Mi Đại trưởng lão lập tức chịu thua, không có hung hăng nữa.
- Sao nào? Không phải Tuyết Mi trưởng lão cho rằng hai cái kỳ mạch không đáng giá hai mươi ngàn vạn sao, ta có thể kiếm được một tấm thẻ Kim Long đều là do công lao của Anh Hùng Điện sao?
- Không, không.
Tuyết Mi Đại trưởng lão nói.
- Ồ? Vậy ý của trưởng lão là Anh Hùng Điện chiếm tiện nghi của ta sao?
Giang Thần hỏi nàng tới mức á khẩu không trả lời được, các Đại trưởng lão khác cũng không nói ra lời.
Giang Thần hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói:
- Hợp tác lẫn nhau thì phải nói tới hai chữ thành tín, ta rất là cảm kích đối với Anh Hùng Điện và Thánh Viện, nhưng nếu như nghĩ đan ban ơn cho ta, thậm chí còn sỉ nhục bằng hữu của ta, không được!
- Ta sẽ đi tìm Nam Công để thương lượng, trước lúc này, ta muốn đi trắc nghiệm, xin nhường đường một chút.
Nói xong, Giang Thần mang theo Ứng Vô Song rời đi.
Sau khi hai người đi được một khoảng cách rất xa, các Đại trưởng lão nhìn nhau, yên lặng đi theo sau lưng.
Ứng Vô Song nói:
- Nếu như nói cho trưởng lão biết về Thiên Hoàn châu...
- Nói như vậy, trưởng lão sẽ lại mừng rỡ như điên, tiếp theo trải qua một quãng thời gian nữa sẽ cho rằng là thứ ta nên cống hiến, sau đó lại bắt nạt tới cửa.
Giang Thần ngắt lời nàng.
Tiếp đó, hắn nhìn Ứng Vô Song một chút rồi nói:
- Vô Song, ngươi không cần để cho mình bị oan như vậy, tất cả đã có ta ở đây.
- Hả?
Ứng Vô Song nghe thấy hắn nói như thế rất bất ngờ, cũng rất không quen.
Giang Thần cười một tiếng, đột nhiên ngộ ra mình đã không phải là Xuất Vân đại sư, thân phận khác nhau, nếu nói ra lời nói tương tự thì sẽ không có tác dụng.
- Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?
Ứng Vô Song cũng lúng túng, nói lảng sang chuyện khác.
- Kiếm tiền.
- Tấm thẻ Kim Long kia là thật sao?
- Đương nhiên.
- Ngươi dùng mấy ngày đã kiếm được một tấm thẻ Kim Long hay sao?
- Đúng vậy.
- Có quỷ mới tin ngươi.
Ứng Vô Song chép miệng, bước xa về phía trước.
Lần này đến phiên Giang Thần bất ngờ, xem ra mỗi một nữ nhân đều có mặt rất đáng yêu, chỉ là phải nhìn xem nàng có biểu hiện ra ở trước mặt mình hay không mà thôi.
......
Nơi trắc nghiệm của Anh Hùng Điện ở quảng trường bên cạnh vách núi, lúc này nơi này đã có không ít đệ tử tụ tập.
Bởi vì trắc nghiệm không phải là cưỡng chế vì vậy các đệ tử đến đây không tới một nửa, hơn nữa đều là dưới Thông thiên cảnh tầng năm.
- Ồ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới chứ.
Nhìn thấy Ứng Vô Song, Mộ Dung Diên lập tức tới đây trào phúng.
Biểu hiện của nàng khi đối mặt với Giang Thần và đối mặt với Xuất Vân đại sư hoàn toàn khác nhau, ăn mặc cũng không giống nhau, cái cảm giác này rất kỳ diệu.
- Nghe nói hai người các ngươi đã ở cùng một chỗ, đúng là không biết xấu hổ.
Mộ Dung Diên đón nhận ánh mắt của Giang Thần, nói một cách cay nghiệt.
- Mộ Dung Diên, nếu như ngươi không quản lý tốt nam nhân của mình thì cũng đừng trút giận lên trên người khác.
Ứng Vô Song không khách khí nói.
- Ngươi!
Hóa ra, ngày đó sau khi Mặc Kiếm Phi bị Mộ Dung Hùng giáo huấn một phen mới nổi giận rời đi, nhưng lại tìm đến Ứng Vô Song, nói một tràng lời nói thật lòng ngoài cửa, bị các đệ tử qua lại phát hiện ra.
Cũng bởi vì như vậy, Mộ Dung Diên và Mặc Kiếm Phi mới bị gièm pha.
Đương nhiên, Ứng Vô Song không mở cửa, không gặp mặt, nếu không, sẽ không phải đơn giản là hai người cãi nhau như vậy.
- Đang làm gì vậy?
Trưởng lão Đô Nguyệt mang theo vẻ mặt âm trầm đi tới, không nói lời gì mà có chút căm giận nhìn Giang Thần, nói:
- Ngươi vừa đến đã muốn gây chuyện sao?
- Rõ ràng là nàng chủ động tới đây khiêu khích.
Ứng Vô Song nói.
Giang Thần đưa tay ngăn cản nàng, nói:
- Vô Song, dù sao ở trong đôi mắt già nua kia, thân phận của Mộ Dung Diên như vậy, nói láo cũng rất là thơm đó.
- Ngươi!
Câu nói đầu tiên đã làm cho Đô Nguyệt và Mộ Dung Diên tức giận.
- Ngươi còn muốn gãy tay nữa sao?
- Ngươi thật sự cho rằng, ta không dám làm gì ngươi sao?
Giang Thần không đáp lại Mộ Dung Diên, mà nhìn Đô Nguyệt, nói:
- Ngươi thật dám động thủ sao? Nhìn phía sau đi.
Đô Nguyệt nhìn lại theo phương hướng hắn chỉ, lập tức đã nhìn thấy các Đại trưởng lão đi theo tới.
Điều đáng sợ nhất chính là, sắc mặt của những Đại trưởng lão này rất khó coi, dọa cho hắn chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Đặc biệt là Tuyết Mi Đại trưởng lão, như là người khác nợ nàng tiền vậy.
Đô Nguyệt không biết tất cả những chuyện này là bởi vì Giang Thần, không có quan hệ gì tới hắn.
Có điều, hắn cũng không dám làm càn thật.
- Trưởng lão, ngươi không cần tức giận, sẽ lập tức có người quỳ xuống mặt đất rồi xin lỗi.
Mộ Dung Diên nói.
Nàng đi đôi giày xinh đẹp, có thể nhìn thấy năm ngón chân chỉnh tề như dây nhỏ, đường vòng cung trên mu bàn chân trắng nõn rất hoàn mỹ.
Nếu như Ứng Vô Song thua thì sẽ phải quỳ xuống để hôn giày nàng xin lỗi.
Hôm nay nàng cố ý đi giày như thế, không biết có phải là cố ý hay không.
- Ứng Vô Song, ta đã kết thúc trắc nghiệm, hiện tại tới phiên ngươi, còn thành tích của ta, tự ngươi xem đi.
Mộ Dung Diên chỉ về một khối giá gỗ ở bên cạnh quảng trường, trên mặt là thành tích trắc nghiệm ngày hôm nay.
Ba hạng mục trắc nghiệm, thành tích của Mộ Dung Diên đã phá đánh ghi chép trước đây, lại là người đứng thứ nhất của lần này, ngay cả người đạt tới Thông thiên cảnh tầng ba cũng bị nàng làm hạ thấp đi.
Ứng Vô Song sắp một năm không trắc nghiệm, phải làm như thế nào mới có thể thắng được chứ?
Mộ Dung Diên có thể xác định mấy ngày nay Ứng Vô Song chưa từng dùng qua thiết bị tu hành.
Vừa nãy, nàng nhìn thấy Ứng Vô Song chưa từng xuất hiện, vẫn còn cho rằng đối phương lâm trận bỏ chạy, cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
- Đi thôi.
Dưới sự cổ vũ của Giang Thần, Ứng Vô Song đi tới trung tâm quảng trường, bày ra ba loại công cụ trắc nghiệm này.
Gần như lúc ở Thánh Viện, cấp bậc chia ra làm tốt, ưu, đạt, hợp lệ.
Thành tích vừa nãy của Mộ Dung Diên là tốt, tốt, ưu.
Còn thiếu một hạng cuối cùng thì tất cả đều là đứng đầu.
Mộ Dung Diên có chút không cam lòng, nhưng đại đa số ngay cả nhận định tốt cũng không đạt tới, điều này làm cho nàng cảm giác được sự ưu việt rất sâu.
Hạng mục trắc nghiệm thứ nhất là thử thách hiệu suất vận chuyển Thiên chi hoàn của đệ tử.
Trong một cái lu lớn đựng nước, mặt nước bất động, dù cho là gió thổi qua cũng giống như vậy, giống như đã rơi vào trong bất động.
Ứng Vô Song hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay phải ra.
Nước bên trong không phải là nước bình thường, tương tự như thủy ngân, nhưng so với thủy ngân lại còn kỳ lạ hơn nữa.
Chỉ riêng trọng lượng của nó đã gần ngàn cân.
Người trắc nghiệm đưa bàn tay sát lên trên mặt nước, vận chuyển Thiên chi hoàn, căn cứ vào cường độ khuấy lên để tiến hành phán xét.
Mặc kệ cảnh giới cao thấp ra sao, số lượng Thiên chi hoàn trong cơ thể, như vậy độ khó của vại nước và tiêu chuẩn phán xét cũng sẽ tự động tăng lên.
Cộng thêm cảnh giới của Ứng Vô Song và Mộ Dung Diên tương tự với nhau, cho nên cũng rất dễ phân ra được cao thấp.
Mộ Dung Diên nhớ khi lần đầu tiên tới, nàng hợp lệ, thành tích mà Ứng Vô Song đạt được cũng là như vậy.
Một năm trôi qua, Ứng Vô Song không nhận được bất kỳ trợ lực nào của Anh Hùng Điện, hôm nay, không chừng cũng sẽ là hợp lệ, thậm chí còn là thất bại.
Ứng Vô Song rất kích động, tay khẽ run, điều này làm cho các đệ tử phát hiện ra chuyện này cảm thấy rất là buồn cười.
- Nhanh lên một chút đi, đừng có kéo dài thời gian, mặc kệ như thế nào, kết quả cũng sẽ như nhau mà thôi.
Mộ Dung Diên thúc giục.
Lời này rơi vào trong tai của Ứng Vô Song, trái lại còn làm cho nàng bình tĩnh lại, trong mắt để lộ ra vẻ kiên định, Thiên chi hoàn lặng lẽ vận chuyển.
Mặt nước bất động chậm rãi xuất hiện gợn sóng.
Một tên Đại trưởng lão cố gắng nói lý.
- Đúng, điểm ấy ta thừa nhận, vì lẽ đó ta đồng ý trả lại gấp trăm lần, trước đó ta đã cho Anh Hùng Điện phương pháp khai phá kỳ mạch, ta đã cống hiến cho Anh Hùng Điện.
- Hai điểm này, ta nghĩ có thể trả được hết nợ rồi chứ?
Nhưng mà, Tuyết Mi Đại trưởng lão cười lạnh nói:
- Ngươi nói trả hết nợ là trả hết nợ sao? Ngươi cho rằng khai phá kỳ mạch thì rất đáng gờm sao? Không giải quyết được chuyện Thông thiên cảnh đã khai phá qua kỳ mạch, hai mươi ngàn vạn nguyên thạch thượng cấp là con số mà loại người nghèo hèn như ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới được!
- Ồ? Như vậy phải không?
Đến lúc này, những Đại trưởng lão này vẫn còn nghĩ hắn là tiểu tử nghèo vô tri, tùy ý bắt bớ.
Giang Thần quyết định để cho bọn họ một chút màu sắc.
- Được, ta đã khai phá đến cái kỳ mạch thứ năm, sau đó ta sẽ mang phương pháp khai phá cái thứ ba, thứ tư đi bán đấu giá, đến lúc đó, để ta xem xem hai cái này sẽ đáng giá bao nhiêu tiền.
- Cái gì? Giang Thần ngươi lại thành công khai phá sao?
- Bán đấu giá? Ngươi không được làm loạn!
Những Đại trưởng lão này rất thực tế, theo thời gian trôi qua, Giang Thần không lấy ra được thành quả, đương nhiên địa vị của hắn ở trong lòng bọn họ cũng giảm xuống.
Cộng thêm bản thân đã biết được phương pháp khai phá hai cái kỳ mạch trước đó, cho nên hôm nay mới tới cửa.
Cũng không ngờ đến Giang Thần đã khai phá đến cái thứ năm, mà hắn lại không nói thành quả như vậy!
Cũng không biết sau khi bọn họ biết Giang Thần đã tám mạch cùng mở thì sẽ ra sao.
- Giang Thần, ngươi không được làm loạn...
Tuyết Mi Đại trưởng lão lập tức chịu thua, không có hung hăng nữa.
- Sao nào? Không phải Tuyết Mi trưởng lão cho rằng hai cái kỳ mạch không đáng giá hai mươi ngàn vạn sao, ta có thể kiếm được một tấm thẻ Kim Long đều là do công lao của Anh Hùng Điện sao?
- Không, không.
Tuyết Mi Đại trưởng lão nói.
- Ồ? Vậy ý của trưởng lão là Anh Hùng Điện chiếm tiện nghi của ta sao?
Giang Thần hỏi nàng tới mức á khẩu không trả lời được, các Đại trưởng lão khác cũng không nói ra lời.
Giang Thần hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói:
- Hợp tác lẫn nhau thì phải nói tới hai chữ thành tín, ta rất là cảm kích đối với Anh Hùng Điện và Thánh Viện, nhưng nếu như nghĩ đan ban ơn cho ta, thậm chí còn sỉ nhục bằng hữu của ta, không được!
- Ta sẽ đi tìm Nam Công để thương lượng, trước lúc này, ta muốn đi trắc nghiệm, xin nhường đường một chút.
Nói xong, Giang Thần mang theo Ứng Vô Song rời đi.
Sau khi hai người đi được một khoảng cách rất xa, các Đại trưởng lão nhìn nhau, yên lặng đi theo sau lưng.
Ứng Vô Song nói:
- Nếu như nói cho trưởng lão biết về Thiên Hoàn châu...
- Nói như vậy, trưởng lão sẽ lại mừng rỡ như điên, tiếp theo trải qua một quãng thời gian nữa sẽ cho rằng là thứ ta nên cống hiến, sau đó lại bắt nạt tới cửa.
Giang Thần ngắt lời nàng.
Tiếp đó, hắn nhìn Ứng Vô Song một chút rồi nói:
- Vô Song, ngươi không cần để cho mình bị oan như vậy, tất cả đã có ta ở đây.
- Hả?
Ứng Vô Song nghe thấy hắn nói như thế rất bất ngờ, cũng rất không quen.
Giang Thần cười một tiếng, đột nhiên ngộ ra mình đã không phải là Xuất Vân đại sư, thân phận khác nhau, nếu nói ra lời nói tương tự thì sẽ không có tác dụng.
- Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?
Ứng Vô Song cũng lúng túng, nói lảng sang chuyện khác.
- Kiếm tiền.
- Tấm thẻ Kim Long kia là thật sao?
- Đương nhiên.
- Ngươi dùng mấy ngày đã kiếm được một tấm thẻ Kim Long hay sao?
- Đúng vậy.
- Có quỷ mới tin ngươi.
Ứng Vô Song chép miệng, bước xa về phía trước.
Lần này đến phiên Giang Thần bất ngờ, xem ra mỗi một nữ nhân đều có mặt rất đáng yêu, chỉ là phải nhìn xem nàng có biểu hiện ra ở trước mặt mình hay không mà thôi.
......
Nơi trắc nghiệm của Anh Hùng Điện ở quảng trường bên cạnh vách núi, lúc này nơi này đã có không ít đệ tử tụ tập.
Bởi vì trắc nghiệm không phải là cưỡng chế vì vậy các đệ tử đến đây không tới một nửa, hơn nữa đều là dưới Thông thiên cảnh tầng năm.
- Ồ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới chứ.
Nhìn thấy Ứng Vô Song, Mộ Dung Diên lập tức tới đây trào phúng.
Biểu hiện của nàng khi đối mặt với Giang Thần và đối mặt với Xuất Vân đại sư hoàn toàn khác nhau, ăn mặc cũng không giống nhau, cái cảm giác này rất kỳ diệu.
- Nghe nói hai người các ngươi đã ở cùng một chỗ, đúng là không biết xấu hổ.
Mộ Dung Diên đón nhận ánh mắt của Giang Thần, nói một cách cay nghiệt.
- Mộ Dung Diên, nếu như ngươi không quản lý tốt nam nhân của mình thì cũng đừng trút giận lên trên người khác.
Ứng Vô Song không khách khí nói.
- Ngươi!
Hóa ra, ngày đó sau khi Mặc Kiếm Phi bị Mộ Dung Hùng giáo huấn một phen mới nổi giận rời đi, nhưng lại tìm đến Ứng Vô Song, nói một tràng lời nói thật lòng ngoài cửa, bị các đệ tử qua lại phát hiện ra.
Cũng bởi vì như vậy, Mộ Dung Diên và Mặc Kiếm Phi mới bị gièm pha.
Đương nhiên, Ứng Vô Song không mở cửa, không gặp mặt, nếu không, sẽ không phải đơn giản là hai người cãi nhau như vậy.
- Đang làm gì vậy?
Trưởng lão Đô Nguyệt mang theo vẻ mặt âm trầm đi tới, không nói lời gì mà có chút căm giận nhìn Giang Thần, nói:
- Ngươi vừa đến đã muốn gây chuyện sao?
- Rõ ràng là nàng chủ động tới đây khiêu khích.
Ứng Vô Song nói.
Giang Thần đưa tay ngăn cản nàng, nói:
- Vô Song, dù sao ở trong đôi mắt già nua kia, thân phận của Mộ Dung Diên như vậy, nói láo cũng rất là thơm đó.
- Ngươi!
Câu nói đầu tiên đã làm cho Đô Nguyệt và Mộ Dung Diên tức giận.
- Ngươi còn muốn gãy tay nữa sao?
- Ngươi thật sự cho rằng, ta không dám làm gì ngươi sao?
Giang Thần không đáp lại Mộ Dung Diên, mà nhìn Đô Nguyệt, nói:
- Ngươi thật dám động thủ sao? Nhìn phía sau đi.
Đô Nguyệt nhìn lại theo phương hướng hắn chỉ, lập tức đã nhìn thấy các Đại trưởng lão đi theo tới.
Điều đáng sợ nhất chính là, sắc mặt của những Đại trưởng lão này rất khó coi, dọa cho hắn chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Đặc biệt là Tuyết Mi Đại trưởng lão, như là người khác nợ nàng tiền vậy.
Đô Nguyệt không biết tất cả những chuyện này là bởi vì Giang Thần, không có quan hệ gì tới hắn.
Có điều, hắn cũng không dám làm càn thật.
- Trưởng lão, ngươi không cần tức giận, sẽ lập tức có người quỳ xuống mặt đất rồi xin lỗi.
Mộ Dung Diên nói.
Nàng đi đôi giày xinh đẹp, có thể nhìn thấy năm ngón chân chỉnh tề như dây nhỏ, đường vòng cung trên mu bàn chân trắng nõn rất hoàn mỹ.
Nếu như Ứng Vô Song thua thì sẽ phải quỳ xuống để hôn giày nàng xin lỗi.
Hôm nay nàng cố ý đi giày như thế, không biết có phải là cố ý hay không.
- Ứng Vô Song, ta đã kết thúc trắc nghiệm, hiện tại tới phiên ngươi, còn thành tích của ta, tự ngươi xem đi.
Mộ Dung Diên chỉ về một khối giá gỗ ở bên cạnh quảng trường, trên mặt là thành tích trắc nghiệm ngày hôm nay.
Ba hạng mục trắc nghiệm, thành tích của Mộ Dung Diên đã phá đánh ghi chép trước đây, lại là người đứng thứ nhất của lần này, ngay cả người đạt tới Thông thiên cảnh tầng ba cũng bị nàng làm hạ thấp đi.
Ứng Vô Song sắp một năm không trắc nghiệm, phải làm như thế nào mới có thể thắng được chứ?
Mộ Dung Diên có thể xác định mấy ngày nay Ứng Vô Song chưa từng dùng qua thiết bị tu hành.
Vừa nãy, nàng nhìn thấy Ứng Vô Song chưa từng xuất hiện, vẫn còn cho rằng đối phương lâm trận bỏ chạy, cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
- Đi thôi.
Dưới sự cổ vũ của Giang Thần, Ứng Vô Song đi tới trung tâm quảng trường, bày ra ba loại công cụ trắc nghiệm này.
Gần như lúc ở Thánh Viện, cấp bậc chia ra làm tốt, ưu, đạt, hợp lệ.
Thành tích vừa nãy của Mộ Dung Diên là tốt, tốt, ưu.
Còn thiếu một hạng cuối cùng thì tất cả đều là đứng đầu.
Mộ Dung Diên có chút không cam lòng, nhưng đại đa số ngay cả nhận định tốt cũng không đạt tới, điều này làm cho nàng cảm giác được sự ưu việt rất sâu.
Hạng mục trắc nghiệm thứ nhất là thử thách hiệu suất vận chuyển Thiên chi hoàn của đệ tử.
Trong một cái lu lớn đựng nước, mặt nước bất động, dù cho là gió thổi qua cũng giống như vậy, giống như đã rơi vào trong bất động.
Ứng Vô Song hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay phải ra.
Nước bên trong không phải là nước bình thường, tương tự như thủy ngân, nhưng so với thủy ngân lại còn kỳ lạ hơn nữa.
Chỉ riêng trọng lượng của nó đã gần ngàn cân.
Người trắc nghiệm đưa bàn tay sát lên trên mặt nước, vận chuyển Thiên chi hoàn, căn cứ vào cường độ khuấy lên để tiến hành phán xét.
Mặc kệ cảnh giới cao thấp ra sao, số lượng Thiên chi hoàn trong cơ thể, như vậy độ khó của vại nước và tiêu chuẩn phán xét cũng sẽ tự động tăng lên.
Cộng thêm cảnh giới của Ứng Vô Song và Mộ Dung Diên tương tự với nhau, cho nên cũng rất dễ phân ra được cao thấp.
Mộ Dung Diên nhớ khi lần đầu tiên tới, nàng hợp lệ, thành tích mà Ứng Vô Song đạt được cũng là như vậy.
Một năm trôi qua, Ứng Vô Song không nhận được bất kỳ trợ lực nào của Anh Hùng Điện, hôm nay, không chừng cũng sẽ là hợp lệ, thậm chí còn là thất bại.
Ứng Vô Song rất kích động, tay khẽ run, điều này làm cho các đệ tử phát hiện ra chuyện này cảm thấy rất là buồn cười.
- Nhanh lên một chút đi, đừng có kéo dài thời gian, mặc kệ như thế nào, kết quả cũng sẽ như nhau mà thôi.
Mộ Dung Diên thúc giục.
Lời này rơi vào trong tai của Ứng Vô Song, trái lại còn làm cho nàng bình tĩnh lại, trong mắt để lộ ra vẻ kiên định, Thiên chi hoàn lặng lẽ vận chuyển.
Mặt nước bất động chậm rãi xuất hiện gợn sóng.
/526
|