Quả cầu năng lượng màu xanh đánh xuống, trực tiếp phá tan trận pháp của Thiên Vương Phong tạo thành một cái lỗ thủng to, đánh lên trên đỉnh núi.
Vụ nổ lớn như dự liệu không xảy ra được, bởi vì đạn năng lượng pháo vẫn còn đang không ngừng bắn xuống, xé rách Thiên Vương Phong từ giữa, cả ngọn núi bắt đầu chia năm xẻ bảy.
Người ở chỗ này chỉ cảm thấy như tận thế tới, tất cả mọi thanh âm ở bên tai đều là tiếng nổ vang sụp đổ của Thiên Vương Phong.
Các đệ tử chạy ra ngoài Thiên Vương Phong vui mừng không thôi, nếu như còn chờ ở trên núi, như vậy kết cục chỉ có chết mà thôi.
Lúc này, đạn năng lượng pháo đã bắn đến chân Thiên Vương Phong, phóng ra ánh sáng vạn trượng.
Sau khi đạt đến điểm giới hạn, một tiếng nổ vang ầm ầm vang lên, làm cho Thiên Vương Phong sắp trở thành phế tích, tất cả mọi thứ đều bị nghiền nát.
Đến cuối cùng, khi ánh sáng tản đi, Thiên Vương Phong đã không còn tồn tại nữa.
Cả một ngọn núi biến mất không còn tăm hơi, mặt đất đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trống.
Dường như cả Thiên Vương Phong đã bị người ta mang đi, không để lại bất kỳ dấu hiệu gì cả.
- Đây là công kích thủ đoạn vậy chứ?
Sau một quãng thời gian trầm mặc rất dài, mọi người gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống, phát ra tiếng kinh hô rung động nhất.
Ba người Ngũ Thịnh, Liễu Kiếm Thanh, Vạn Dạ đều nổi lên da gà.
Tuy rằng thường nói Thông thiên cảnh có bản lĩnh dời non lấp biển, thế nhưng trước tiên không nói tới phân chia cảnh giới, coi như là Thông thiên cảnh tầng chín, nếu như muốn phá hủy một ngọn núi lớn thì cũng phải dùng hết toàn lực, mới có thể làm cho một ngọn núi sụp đổ.
Thế nhưng, tuyệt đối không làm được chuyện kinh khủng giống như vậy, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn lại.
Hơn nữa mặt đất rất là bằng phẳng, không xuất hiện một cái hố nào cả, chuyện này đã nói rõ lực lượng của nó nằm ở trong phạm vi khống chế, cũng có ý nghĩa còn có uy lực càng kinh khủng hơn nữa.
- Không biết, một lúc nữa Ninh Hạo Thiên đến sẽ có cảm tưởng gì.
Sau khi mọi người phục hồi tinh thần lại, tất cả đều không tự chủ được nghĩ đến điểm này.
Không ít người đều đang tưởng tượng ở trong đầu, thế nhưng đều cảm giác không đủ đặc sắc, bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Hạo Thiên.
Nguyện vọng của bọn họ được đền đáp, một đòn của diệt thế đại pháo đã chấn động toàn bộ trên dưới Thiên Đạo môn.
Đường nối ở núi đá kia mở ra, từng đạo từng đạo bóng người không ngừng xuất hiện, chạy tới bên này, trong đó có cả Ninh Hạo Thiên.
Ngoài ra, chưởng giáo Tô Tú Y, Phó chưởng giáo Khương Duy, còn có Thiên đạo Tam Thanh.
Đội hình như vậy có thể nói là mười năm qua cũng chưa từng có.
Khi bọn họ chạy tới Thiên Vương Phong thì vẻ mặt của từng người đều rất là mờ mịt.
Đặc biệt là Ninh Hạo Thiên, hắn nhìn chung quanh, tìm kiếm Thiên Vương Phong của mình.
Mọi người nhìn vẻ nghi hoặc của hắn, cố nén cười.
Mà đệ tử của Thiên Vương Phong nhìn nhau, không dám đi lên nói rõ chân tướng.
Cuối cùng vẫn là ba vị trưởng lão quản giáo Thiên Đạo môn nói ra chuyện này.
- Thiên Vương Phong của ta, không còn nữa sao?
Ninh Hạo Thiên ngẩn ra, tiếp theo nhìn nơi đã biến thành bình địa kia, hoàn toàn không hợp với cảnh sắc ở xung quanh.
Cảnh tượng quen thuộc xung quanh đã nói cho Ninh Hạo Thiên biết, Thiên Vương Phong của hắn đã hóa thành hư không, không để lại một chút dấu vết nào ở trong nhân thế nữa.
- Giang Thần!
Khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh rõ ràng của hắn vặn vẹo lại, hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ cái tên của Giang Thần.
- Tức giận sao? Lúc đụng đến Xích tiêu phong của ta, ngươi đã từng nghĩ tới chuyện này chưa?
Giang Thần từ trên chiến thuyền nhảy xuống, đáp xuống trước mặt một đám Thái Thượng trưởng lão và chưởng giáo.
- Giang Thần, ngươi có biết hành vi của mình là tập kích Thiên Đạo môn hay không?
Phó chưởng giáo Khương Duy nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
- Ồ? Ninh Hạo Thiên phá Xích tiêu phong của ta, dẫn đến tộc nhân ta bị thương, chuyện này tính toán như thế nào đây?
Giang Thần nói.
- Vừa nãy ngươi đã thoát khỏi Thiên Đạo môn, lời ngươi nói đã không có cách nào làm cho chúng ta đối xử bình đẳng được với ngươi nữa.
Phó Hồng Tuyết một trong Thiên đạo Tam Thanh dùng giọng khó chịu nói.
Những người này, đã từng cảm thấy cao hứng và tự hào đối với việc Giang Thần đi tới Thánh Viện từ tận đáy lòng.
Thế nhưng, hành vi của Giang Thần, thực sự rất quá phận.
- Thiên Đạo môn năm lần bảy lượt nhằm vào tộc nhân của ta, coi ta là đá, coi Ninh Hạo Thiên là vàng, tại sao ta lại phải làm đệ tử của Thiên Đạo môn các ngươi chứ?
Giang Thần nói.
- Vong ân phụ nghĩa, cánh cứng cho nên mới nói vậy, thực sự là một con sói mắt trắng.
Liễu Kiếm Thanh mắng.
Vẻ mặt của Giang Thần không chút biến sắc, lớn tiếng nói:
- Thật sao? Vậy ta hỏi các ngươi một chút, Giang Thần ta ở trong Thiên Đạo môn đã được hưởng thụ qua tài nguyên tu hành gì chưa? Các ngươi đã dùng thủ đoạn gì để bồi dưỡng ta chưa? Có truyền cho ta bất kỳ công pháp gì chưa?
Vấn đề này đã làm khó các vị Thái Thượng trưởng lão ở đây.
- Ngươi ở trong Thiên Đạo môn của chúng ta tu hành, lại còn cho ngươi Xích tiêu phong...
- Ta có thể vào ở trong Xích tiêu phong là bởi vì ta đã sửa được đại trận hộ sơn của Thiên Đạo môn, ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, trước đó đại trận xuất hiện vấn đề, nếu như không phải là ta ra tay, sợ rằng trong mấy chục năm sau này sẽ để lại mầm họa trong Thiên Đạo môn.
Giang Thần ngắt lời một tên Đại trưởng lão, nói:
- Sau khi trở thành đệ tử nội môn, tất cả điểm cống hiến của ta đều đến chính ba loại linh đan của ta.
- Đúng rồi, đến hôm nay, Thiên Đạo môn có được ba loại linh đan đã có được hơn một năm, không biết môn phái đã nhận được bao nhiêu tiền lời vậy?
Sau khi nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt của tất cả Thái Thượng trưởng lão lúng túng, không thể trả lời được thành lời.
Đặc biệt là Dược trưởng lão, hắn cũng phải cảm thấy xin lỗi Giang Thần.
- Điều thú vị nhất chính là, ăn chia linh đan mà các ngươi cho ta lại là điểm cống hiến, không phải nguyên thạch. Đối với chuyện này, ta cũng chưa từng nói, coi như là báo đáp các ngươi.
- Thế nhưng, ta vẫn trung thành tuyệt đối với Thiên Đạo môn, có cống hiến vô cùng lớn, nhưng mà các ngươi lại dùng thái độ bàng quan đứng nhìn mọi chuyện.
Giang Thần nói từng câu lại từng câu, khiến cho cao tầng của Thiên Đạo môn á khẩu không trả lời được.
Thiên Đạo môn có ân đối với Giang Thần, làm cho hắn có thể trưởng thành.
Chuyện này không sai, thế nhưng cống hiến của Giang Thần đối với Thiên Đạo môn đã vượt xa những thứ này.
Đổi lại là những môn phái khác, đã sớm xem Giang Thần là bảo bối rồi.
Trên thực tế, nếu như không phải quan hệ địa thế thì Giang Thần đã sớm thoát ly khỏi Thiên Đạo môn rồi.
Nhưng hết cách rồi, Thập vạn đại sơn cách Thiên Đạo môn quá gần, cho nên hắn mới cố gắng giãy dụa đến hôm nay.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều, nếu ngươi có nhiều bất mãn như vậy thì trước kia tới đây làm gì? Bây giờ nói những chuyện này chỉ khiến cho người ta cười lớn mà htooi.
Ninh Hạo Thiên vẫn trầm mặc, đè nén lửa giận dùng âm thanh lạnh lẽo nói.
- Ồ, Ninh Hạo Thiên à Ninh Hạo Thiên, lúc vừa mới bắt đầu ngươi chiếm cứ ưu thế lớn như vậy, không ngờ lại để cho ta lớn lên, ngươi thực sự là vô dụng.
Giang Thần không cam lòng yếu thế, trào phúng lại một câu.
- Ồ, cũng chỉ là vai hề không được người ta để ý mà ngươi đã nghĩ mình lợi hại bao nhiêu, quálà buồn cười.
Ninh Hạo Thiên rất khinh thường nói.
- Đúng không? Vậy ngươi không để ý tới là như vậy hay sao?
Nói đoạn Giang Thần vung tay lên, một bộ thi thể từ trên chiến thuyền rơi xuống, khi dừng ở trước mặt của mọi người thì lại bị một đạo lực lượng ngăn cản.
- Ninh Hạo Thiên, còn nhận ra sư phụ ngươi hay không?
Giang Thần cười lạnh nói.
Con ngươi của Ninh Hạo Thiên phóng to, ngực như bị nặng nề đánh một cái, lùi lại phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào thi thể của Viên Hồng.
- Giang Thần! Nói thế nào thì Viên Hồng cũng đã từng là trưởng lão của Thiên Đạo môn, ngươi quá phận rồi đó!
Liễu Kiếm Thanh quát lên.
- Hết cách rồi, ai bảo hắn chủ động tới giết ta, có điều dùng tư duy của ba vị trưởng lão các ngươi, đương nhiên các ngươi sẽ cho rằng ta nên đứng bất động để hắn tới giết, rất đáng tiếc, ta đã để cho các ngươi thất vọng rồi.
Giang Thần nói.
- Hừ, đừng có nói lảm nhảm ở đây nữa đi.
Liễu Kiếm Thanh rất là bất mãn, nhưng rõ ràng khí thế đã yếu đi không ít.
- Giang Thần, ngày hôm nay, không chết không thôi.
Bỗng nhiên, âm thanh của Ninh Hạo Thiên vang vọng ở trong thiên địa.
Vụ nổ lớn như dự liệu không xảy ra được, bởi vì đạn năng lượng pháo vẫn còn đang không ngừng bắn xuống, xé rách Thiên Vương Phong từ giữa, cả ngọn núi bắt đầu chia năm xẻ bảy.
Người ở chỗ này chỉ cảm thấy như tận thế tới, tất cả mọi thanh âm ở bên tai đều là tiếng nổ vang sụp đổ của Thiên Vương Phong.
Các đệ tử chạy ra ngoài Thiên Vương Phong vui mừng không thôi, nếu như còn chờ ở trên núi, như vậy kết cục chỉ có chết mà thôi.
Lúc này, đạn năng lượng pháo đã bắn đến chân Thiên Vương Phong, phóng ra ánh sáng vạn trượng.
Sau khi đạt đến điểm giới hạn, một tiếng nổ vang ầm ầm vang lên, làm cho Thiên Vương Phong sắp trở thành phế tích, tất cả mọi thứ đều bị nghiền nát.
Đến cuối cùng, khi ánh sáng tản đi, Thiên Vương Phong đã không còn tồn tại nữa.
Cả một ngọn núi biến mất không còn tăm hơi, mặt đất đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trống.
Dường như cả Thiên Vương Phong đã bị người ta mang đi, không để lại bất kỳ dấu hiệu gì cả.
- Đây là công kích thủ đoạn vậy chứ?
Sau một quãng thời gian trầm mặc rất dài, mọi người gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống, phát ra tiếng kinh hô rung động nhất.
Ba người Ngũ Thịnh, Liễu Kiếm Thanh, Vạn Dạ đều nổi lên da gà.
Tuy rằng thường nói Thông thiên cảnh có bản lĩnh dời non lấp biển, thế nhưng trước tiên không nói tới phân chia cảnh giới, coi như là Thông thiên cảnh tầng chín, nếu như muốn phá hủy một ngọn núi lớn thì cũng phải dùng hết toàn lực, mới có thể làm cho một ngọn núi sụp đổ.
Thế nhưng, tuyệt đối không làm được chuyện kinh khủng giống như vậy, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn lại.
Hơn nữa mặt đất rất là bằng phẳng, không xuất hiện một cái hố nào cả, chuyện này đã nói rõ lực lượng của nó nằm ở trong phạm vi khống chế, cũng có ý nghĩa còn có uy lực càng kinh khủng hơn nữa.
- Không biết, một lúc nữa Ninh Hạo Thiên đến sẽ có cảm tưởng gì.
Sau khi mọi người phục hồi tinh thần lại, tất cả đều không tự chủ được nghĩ đến điểm này.
Không ít người đều đang tưởng tượng ở trong đầu, thế nhưng đều cảm giác không đủ đặc sắc, bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Hạo Thiên.
Nguyện vọng của bọn họ được đền đáp, một đòn của diệt thế đại pháo đã chấn động toàn bộ trên dưới Thiên Đạo môn.
Đường nối ở núi đá kia mở ra, từng đạo từng đạo bóng người không ngừng xuất hiện, chạy tới bên này, trong đó có cả Ninh Hạo Thiên.
Ngoài ra, chưởng giáo Tô Tú Y, Phó chưởng giáo Khương Duy, còn có Thiên đạo Tam Thanh.
Đội hình như vậy có thể nói là mười năm qua cũng chưa từng có.
Khi bọn họ chạy tới Thiên Vương Phong thì vẻ mặt của từng người đều rất là mờ mịt.
Đặc biệt là Ninh Hạo Thiên, hắn nhìn chung quanh, tìm kiếm Thiên Vương Phong của mình.
Mọi người nhìn vẻ nghi hoặc của hắn, cố nén cười.
Mà đệ tử của Thiên Vương Phong nhìn nhau, không dám đi lên nói rõ chân tướng.
Cuối cùng vẫn là ba vị trưởng lão quản giáo Thiên Đạo môn nói ra chuyện này.
- Thiên Vương Phong của ta, không còn nữa sao?
Ninh Hạo Thiên ngẩn ra, tiếp theo nhìn nơi đã biến thành bình địa kia, hoàn toàn không hợp với cảnh sắc ở xung quanh.
Cảnh tượng quen thuộc xung quanh đã nói cho Ninh Hạo Thiên biết, Thiên Vương Phong của hắn đã hóa thành hư không, không để lại một chút dấu vết nào ở trong nhân thế nữa.
- Giang Thần!
Khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh rõ ràng của hắn vặn vẹo lại, hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ cái tên của Giang Thần.
- Tức giận sao? Lúc đụng đến Xích tiêu phong của ta, ngươi đã từng nghĩ tới chuyện này chưa?
Giang Thần từ trên chiến thuyền nhảy xuống, đáp xuống trước mặt một đám Thái Thượng trưởng lão và chưởng giáo.
- Giang Thần, ngươi có biết hành vi của mình là tập kích Thiên Đạo môn hay không?
Phó chưởng giáo Khương Duy nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
- Ồ? Ninh Hạo Thiên phá Xích tiêu phong của ta, dẫn đến tộc nhân ta bị thương, chuyện này tính toán như thế nào đây?
Giang Thần nói.
- Vừa nãy ngươi đã thoát khỏi Thiên Đạo môn, lời ngươi nói đã không có cách nào làm cho chúng ta đối xử bình đẳng được với ngươi nữa.
Phó Hồng Tuyết một trong Thiên đạo Tam Thanh dùng giọng khó chịu nói.
Những người này, đã từng cảm thấy cao hứng và tự hào đối với việc Giang Thần đi tới Thánh Viện từ tận đáy lòng.
Thế nhưng, hành vi của Giang Thần, thực sự rất quá phận.
- Thiên Đạo môn năm lần bảy lượt nhằm vào tộc nhân của ta, coi ta là đá, coi Ninh Hạo Thiên là vàng, tại sao ta lại phải làm đệ tử của Thiên Đạo môn các ngươi chứ?
Giang Thần nói.
- Vong ân phụ nghĩa, cánh cứng cho nên mới nói vậy, thực sự là một con sói mắt trắng.
Liễu Kiếm Thanh mắng.
Vẻ mặt của Giang Thần không chút biến sắc, lớn tiếng nói:
- Thật sao? Vậy ta hỏi các ngươi một chút, Giang Thần ta ở trong Thiên Đạo môn đã được hưởng thụ qua tài nguyên tu hành gì chưa? Các ngươi đã dùng thủ đoạn gì để bồi dưỡng ta chưa? Có truyền cho ta bất kỳ công pháp gì chưa?
Vấn đề này đã làm khó các vị Thái Thượng trưởng lão ở đây.
- Ngươi ở trong Thiên Đạo môn của chúng ta tu hành, lại còn cho ngươi Xích tiêu phong...
- Ta có thể vào ở trong Xích tiêu phong là bởi vì ta đã sửa được đại trận hộ sơn của Thiên Đạo môn, ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, trước đó đại trận xuất hiện vấn đề, nếu như không phải là ta ra tay, sợ rằng trong mấy chục năm sau này sẽ để lại mầm họa trong Thiên Đạo môn.
Giang Thần ngắt lời một tên Đại trưởng lão, nói:
- Sau khi trở thành đệ tử nội môn, tất cả điểm cống hiến của ta đều đến chính ba loại linh đan của ta.
- Đúng rồi, đến hôm nay, Thiên Đạo môn có được ba loại linh đan đã có được hơn một năm, không biết môn phái đã nhận được bao nhiêu tiền lời vậy?
Sau khi nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt của tất cả Thái Thượng trưởng lão lúng túng, không thể trả lời được thành lời.
Đặc biệt là Dược trưởng lão, hắn cũng phải cảm thấy xin lỗi Giang Thần.
- Điều thú vị nhất chính là, ăn chia linh đan mà các ngươi cho ta lại là điểm cống hiến, không phải nguyên thạch. Đối với chuyện này, ta cũng chưa từng nói, coi như là báo đáp các ngươi.
- Thế nhưng, ta vẫn trung thành tuyệt đối với Thiên Đạo môn, có cống hiến vô cùng lớn, nhưng mà các ngươi lại dùng thái độ bàng quan đứng nhìn mọi chuyện.
Giang Thần nói từng câu lại từng câu, khiến cho cao tầng của Thiên Đạo môn á khẩu không trả lời được.
Thiên Đạo môn có ân đối với Giang Thần, làm cho hắn có thể trưởng thành.
Chuyện này không sai, thế nhưng cống hiến của Giang Thần đối với Thiên Đạo môn đã vượt xa những thứ này.
Đổi lại là những môn phái khác, đã sớm xem Giang Thần là bảo bối rồi.
Trên thực tế, nếu như không phải quan hệ địa thế thì Giang Thần đã sớm thoát ly khỏi Thiên Đạo môn rồi.
Nhưng hết cách rồi, Thập vạn đại sơn cách Thiên Đạo môn quá gần, cho nên hắn mới cố gắng giãy dụa đến hôm nay.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều, nếu ngươi có nhiều bất mãn như vậy thì trước kia tới đây làm gì? Bây giờ nói những chuyện này chỉ khiến cho người ta cười lớn mà htooi.
Ninh Hạo Thiên vẫn trầm mặc, đè nén lửa giận dùng âm thanh lạnh lẽo nói.
- Ồ, Ninh Hạo Thiên à Ninh Hạo Thiên, lúc vừa mới bắt đầu ngươi chiếm cứ ưu thế lớn như vậy, không ngờ lại để cho ta lớn lên, ngươi thực sự là vô dụng.
Giang Thần không cam lòng yếu thế, trào phúng lại một câu.
- Ồ, cũng chỉ là vai hề không được người ta để ý mà ngươi đã nghĩ mình lợi hại bao nhiêu, quálà buồn cười.
Ninh Hạo Thiên rất khinh thường nói.
- Đúng không? Vậy ngươi không để ý tới là như vậy hay sao?
Nói đoạn Giang Thần vung tay lên, một bộ thi thể từ trên chiến thuyền rơi xuống, khi dừng ở trước mặt của mọi người thì lại bị một đạo lực lượng ngăn cản.
- Ninh Hạo Thiên, còn nhận ra sư phụ ngươi hay không?
Giang Thần cười lạnh nói.
Con ngươi của Ninh Hạo Thiên phóng to, ngực như bị nặng nề đánh một cái, lùi lại phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào thi thể của Viên Hồng.
- Giang Thần! Nói thế nào thì Viên Hồng cũng đã từng là trưởng lão của Thiên Đạo môn, ngươi quá phận rồi đó!
Liễu Kiếm Thanh quát lên.
- Hết cách rồi, ai bảo hắn chủ động tới giết ta, có điều dùng tư duy của ba vị trưởng lão các ngươi, đương nhiên các ngươi sẽ cho rằng ta nên đứng bất động để hắn tới giết, rất đáng tiếc, ta đã để cho các ngươi thất vọng rồi.
Giang Thần nói.
- Hừ, đừng có nói lảm nhảm ở đây nữa đi.
Liễu Kiếm Thanh rất là bất mãn, nhưng rõ ràng khí thế đã yếu đi không ít.
- Giang Thần, ngày hôm nay, không chết không thôi.
Bỗng nhiên, âm thanh của Ninh Hạo Thiên vang vọng ở trong thiên địa.
/526
|