- Giả thần giả quỷ!
Nhìn thấy Giang Thần như vậy, trong lòng Ninh Hạo Thiên tràn ngập sự xem thường, ở trong quá trình giao thủ vừa nãy, hắn đã thăm dò ra hư thực, biết trình độ của Giang Thần tới mức nào.
Chiến đấu là một môn đánh cờ trong lòng, thông qua lần lượt ra tay mà thăm dò ra rõ ràng nội tình của kẻ địch, tránh được chiêu thức mạnh mẽ.
Vì lẽ đó hắn đã biết được, coi như Giang Thần có kiếm chiêu càng tinh diệu hơn so với vừa nãy thì dùng trạng thái hiện tại của đối phương cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy lực.
Trái lại, công kích của hắn lại là mạnh nhất từ đầu tới giờ.
- Ở phương diện chiến đấu, là ta thắng.
Ninh Hạo Thiên tự hào nghĩ vậy, cho dù nguyên nhân chủ yếu là hắn đã chiếm cứ ưu thế, có bảo hạp, thế nhưng chuyện này vẫn không ảnh hưởng tới tâm tình hưng phấn của hắn.
Giang Thần thở ra một hơi, tay trái giơ Xích tiêu kiếm lên, sấm gió hội tụ, kiếm cương chói mắt.
- Chống cự thì có ích lợi gì chứ?
Ninh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, ở trong mắt hắn, hành động này chỉ là giãy dụa khi sắp chết mà thôi.
- Nhất kiếm, phá vạn pháp!
Nhưng mà, điều mà chẳng ai nghĩ tới chính là, lực lượng bên trên Xích tiêu kiếm lại như núi lửa phun trào, đã bộc phát ra là không thể ngăn cản được nữa.
Trời đất rung chuyển, ánh sáng ảm đạm thất sắc, gió xuất hiện không ngờ lại ngăn cản được cường cực thập đạo.
- Không thể! Hắn lấy lực lượng từ đâu ra cơ chứ?
Ninh Hạo Thiên lấy làm kinh hãi, hắn ngàn tính vạn tính, thế nhưng kết quả lại sai mười phần, không ngờ Giang Thần vẫn còn có lực lượng đáng sợ như vậy.
Vốn hắn tưởng rằng đây là ngoại lực, thế nhưng đột nhiên hắn mới nhớ tới cái gì đó, thân thể của như là bị điện giật, cứng đờ.
- Thần lực, đây là thần lực! Thần mạch của ngươi đã hoàn toàn khôi phục rồi hay sao?
Ninh Hạo Thiên triệt để thất thố, không để ý tới phong độ mà kinh hoảng kêu to.
- Tám mạch, phong lôi! Chín mạch, thần uy!
- Trảm!
Xích tiêu kiếm hạ xuống, chẳng khác nào tuyệt thế thần binh, mười kiện binh khí nổ tung, Thiên Đạo Chiến Hạp bị đánh về trạng thái vốn có của nó.
- A!!
Ninh Hạo Thiên bị trọng thương, ngực chấn động, phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
- Ngươi đã thất bại, hiện giờ, ngươi sẽ phải chết.
Giang Thần đã dùng thần lực, khắp toàn thân có một luồng khí thế không nói ra được, không phải là người không phải là thần.
Một ánh mắt, nhìn xuống muôn dân.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ hai!
Lòng dạ mềm yếu, xưa nay hắn sẽ không dùng ở trên người kẻ địch, hắn đã nắm giữ mười phần hỏa hầu của thức thứ nhất, đương nhiên cũng đã có thể sử dụng được thức thứ hai.
Cho dù hỏa hầu của thức thứ hai không đủ, thế nhưng dù sao cũng là thức thứ hai.
Trong nháy mắt khi hắn xuất kiếm, Thiên Đạo môn bị kiếm khí bao phủ.
- Không được! Cứu người!
- Ninh Hạo Thiên không thể chết được!
- Giang Thần, ngươi dám?
Cao tầng của Thiên Đạo môn cũng sẽ không trơ mắt nhìn Ninh Hạo Thiên chết đi như vậy, cả đám liên tục ra tay.
Nhưng mà, lúc trước Giang Thần chém giết Triệu Á Quân ở trước mặt các Đại trưởng lão của Anh Hùng Điện, khi đó cũng không có người nào có thể ngăn cản được, những người này, đương nhiên cũng không thể được.
Thân thể bọn họ vừa động, ở trong mắt của Giang Thần, động tác của bọn họ đã bị chậm lại hơn trăm lần, dường như trong trời đất này chỉ có hắn mới có thể duy trì được tốc độ bình thường vậy, những người khác đã rơi vào bên trong cạm bẫy thời gian.
Sưu sưu sưu sưu!
Ở trong mắt của các đệ tử Thiên Đạo môn, kiếm của Giang Thần giơ lên hạ xuống chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Trong nháy mắt này, Giang Thần xuất hiện ở trái phải trước sau người Ninh Hạo Thiên, Xích tiêu kiếm đã chém ra mấy chục lần.
Ninh Hạo Thiên bị đánh trúng, nương theo đó là từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Giang Thần nhấc theo Ninh Hạo Thiên lùi về phía sau.
Cao tầng của Thiên Đạo môn ép sát đến, nhưng bọn họ phát hiện ra mình vẫn chậm một bước.
Ninh Hạo Thiên bị Giang Thần nhấc trong tay, cả người đẫm máu, đã không còn hít thơ, gần như là người chết vậy.
- Giang Thần! Không quản ngươi có phải là người của Anh Hùng Điện không, ngươi sát hại chưởng giáo đời tiếp theo của Thiên Đạo môn, ngày hôm nay chúng ta sẽ lấy mạng của ngươi!
Thiên đạo Tam Thanh, cùng với ba vị Thái Thượng trưởng lão quản giáo Thiên Đạo môn hiện tại giận dữ, nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như không kể giá nào cũng phải chém giết Giang Thần vậy.
Nhưng vấn đề hiện tại là, bọn họ có thể làm được hay không.
Khi bọn họ xuất thủ, chiếc chiến thuyền dừng ở trên không trung kia đã phát ra tiếng vang không nhỏ, một luồng sóng năng lượng vô hình cuồn cuộn tản mát ra, bảo hộ Giang Thần vào bên trong, ngăn cản các Thái Thượng trưởng lão.
- Ngươi cho rằng như vậy là có thể giữ được mạng sống sao?
Sáu tên Thái Thượng trưởng lão vẫn cố ý ra tay, bọn họ ở trong địa bàn Thiên Đạo môn, đương nhiên sẽ không có gì phải sợ.
Ong ong ong!
Nhưng mà, Giang Thần còn chưa nói gì thì trên chiến thuyền đã truyền ra âm thanh khiến hco người ta tê cả da đầu kia.
Đặc biệt là ba người Liễu Kiếm Thanh, bọn họ nhớ tới uy lực của một pháo vừa nãy, cả người sợ đến mức run run.
Hóa ra, loại pháo có thể phá hủy tất cả kia không chỉ có một phát!
- Ai dám đả thương Thiếu chủ nhà ta!
Cùng lúc đó, Phạm Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo mười một tên Phong hành vệ bắn tới.
Những người này, Phạm Đồ có cảnh giới cao nhất cũng mới chỉ là Thần Du cảnh, không biết bay, nói ra lời này sẽ khiến cho người ta chê cười.
Thế nhưng, đám người Phạm Đồ bị một nguồn lực lượng kéo lên trên không trung, thân thuyền của chiến thuyền mở ra, có từng cái cửa mở ra, từng bộ từng bộ linh kiện huyền vũ khí bay tới, bao bọc bọ nhọ lại.
- Hít!
Mấy giây sau, khắp nơi trong Thiên Đạo môn vang lên tiếng kêu kinh ngạc, mười hai người của Nam Phong lĩnh, sau khi mặc huyền vũ khí, tất cả đều đang tỏa ra uy năng đáng sợ, đặc biệt là Phạm Đồ mặc huyền vũ khí cấp bậc tướng lĩnh trên người, thực lực lúc này của hắn đã không thua gì Thông thiên cảnh nữa.
- Thiên Đạo môn, các ngươi muốn chiến nữa không?
- Đại trận phòng ngự của các ngươi đối với ta mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, ta chỉ hỏi các ngươi một lần, các ngươi muốn chiến thật sao?
Đối mặt với cao tầng Thiên Đạo môn đang nổi cơn thịnh nộ, Giang Thần không sợ hãi một chút nào, vẻ mặt rất lạnh lẽo, nói:
- Có lẽ ta sẽ chết, nhưng ta bảo đảm, có thể làm cho các ngươi xoá tên khỏi thập đại tông môn Hỏa vực từ ngày hôm nay.
- Ngông cuồng!
Cao tầng Thiên Đạo môn không tin một mình Giang Thần lại có được lực lượng như vậy, chỉ là bọn hắn nổi giận thì nổi giận, nhưng không người nào dám làm xằng bậy.
Diệt thế đại pháo vẫn còn đang súc thế, thời gian so với vừa nãy còn lâu hơn, một pháo này hạ xuống, sẽ không chỉ đơn giản như là Thiên Vương Phong bị hủy vậy.
- Sống, Ninh Hạo Thiên còn sống.
Trong lúc do dự, mọi người nhìn thấy Ninh Hạo Thiên vẫn còn đang thở hổn hển.
- Giang Thần, thù của ngươi cũng đã được báo, oán khí cũng trút được rồi, buông tha cho Ninh Hạo Thiên đi.
Phó chưởng giáo Khương Duy nói.
- Hắn còn sống là do ta muốn hắn sống, hắn còn có tác dụng, giao cho các ngươi sao? Không cần phải suy nghĩ viển vông như thế làm gì.
Giang Thần nói.
- Ngông cuồng, làm càn!
- Ninh Hạo Thiên còn sống, cho dù phải trả một cái giá như thế nào thì cũng phải cứu về!
Ninh Hạo Thiên chết, bọn họ động thủ với Giang Thần cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà thôi.
Còn sống, như vậy sẽ phải không tiếc bất cứ giá nào cứu người.
- Có thật không? Các ngươi sẽ khai chiến vì một kẻ tàn phế sao?
Giang Thần cười nhạo nói.
- Phế nhân?
Mọi người ngẩn ra, tiếp theo trợn mắt lên nhìn về phía Ninh Hạo Thiên.
- Hắn thông qua Thần mạch của ta mà tu hành đến hôm nay, trở thành Thông thiên cảnh, bây giờ, ta đã đánh hắn về Tụ Nguyên cảnh, cả đời này, hắn cũng chỉ là Tụ Nguyên cảnh mà thôi.
Giang Thần nói.
Tàn nhẫn!
Thật ác độc!
Các đệ tử Thiên Đạo môn phía dưới còn chưa từ trong chấn động của việc Giang Thần đánh bại Ninh Hạo Thiên phục hồi tinh thần lại, sau khi nghe thấy lời như vậy, trong lòng cả đám nổi lên sóng to gió lớn.
Ninh Hạo Thiên nhọc nhằn khổ sở tu luyện tới ngày hôm nay, đang muốn đại triển thân thủ, leo lên Thanh vân bảng, kết quả tất cả lại quay về điểm mới bắt đầu.
Ninh Hạo Thiên như vậy chẳng khác gì đã chết cả, các cao tầng Thiên Đạo môn ồn ào muốn cứu người lại trầm mặc.
- Như vậy đi Giang Thần, nói thế nào thfi ngươi cũng là đệ tử Thiên Đạo môn, ngươi đánh bại Ninh Hạo Thiên đã chứng minh được chính mình, vị trí chưởng giáo rất thích hợp với ngươi, không bằng ngươi suy nghĩ một chút đi?
Nhìn thấy Giang Thần như vậy, trong lòng Ninh Hạo Thiên tràn ngập sự xem thường, ở trong quá trình giao thủ vừa nãy, hắn đã thăm dò ra hư thực, biết trình độ của Giang Thần tới mức nào.
Chiến đấu là một môn đánh cờ trong lòng, thông qua lần lượt ra tay mà thăm dò ra rõ ràng nội tình của kẻ địch, tránh được chiêu thức mạnh mẽ.
Vì lẽ đó hắn đã biết được, coi như Giang Thần có kiếm chiêu càng tinh diệu hơn so với vừa nãy thì dùng trạng thái hiện tại của đối phương cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy lực.
Trái lại, công kích của hắn lại là mạnh nhất từ đầu tới giờ.
- Ở phương diện chiến đấu, là ta thắng.
Ninh Hạo Thiên tự hào nghĩ vậy, cho dù nguyên nhân chủ yếu là hắn đã chiếm cứ ưu thế, có bảo hạp, thế nhưng chuyện này vẫn không ảnh hưởng tới tâm tình hưng phấn của hắn.
Giang Thần thở ra một hơi, tay trái giơ Xích tiêu kiếm lên, sấm gió hội tụ, kiếm cương chói mắt.
- Chống cự thì có ích lợi gì chứ?
Ninh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, ở trong mắt hắn, hành động này chỉ là giãy dụa khi sắp chết mà thôi.
- Nhất kiếm, phá vạn pháp!
Nhưng mà, điều mà chẳng ai nghĩ tới chính là, lực lượng bên trên Xích tiêu kiếm lại như núi lửa phun trào, đã bộc phát ra là không thể ngăn cản được nữa.
Trời đất rung chuyển, ánh sáng ảm đạm thất sắc, gió xuất hiện không ngờ lại ngăn cản được cường cực thập đạo.
- Không thể! Hắn lấy lực lượng từ đâu ra cơ chứ?
Ninh Hạo Thiên lấy làm kinh hãi, hắn ngàn tính vạn tính, thế nhưng kết quả lại sai mười phần, không ngờ Giang Thần vẫn còn có lực lượng đáng sợ như vậy.
Vốn hắn tưởng rằng đây là ngoại lực, thế nhưng đột nhiên hắn mới nhớ tới cái gì đó, thân thể của như là bị điện giật, cứng đờ.
- Thần lực, đây là thần lực! Thần mạch của ngươi đã hoàn toàn khôi phục rồi hay sao?
Ninh Hạo Thiên triệt để thất thố, không để ý tới phong độ mà kinh hoảng kêu to.
- Tám mạch, phong lôi! Chín mạch, thần uy!
- Trảm!
Xích tiêu kiếm hạ xuống, chẳng khác nào tuyệt thế thần binh, mười kiện binh khí nổ tung, Thiên Đạo Chiến Hạp bị đánh về trạng thái vốn có của nó.
- A!!
Ninh Hạo Thiên bị trọng thương, ngực chấn động, phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
- Ngươi đã thất bại, hiện giờ, ngươi sẽ phải chết.
Giang Thần đã dùng thần lực, khắp toàn thân có một luồng khí thế không nói ra được, không phải là người không phải là thần.
Một ánh mắt, nhìn xuống muôn dân.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ hai!
Lòng dạ mềm yếu, xưa nay hắn sẽ không dùng ở trên người kẻ địch, hắn đã nắm giữ mười phần hỏa hầu của thức thứ nhất, đương nhiên cũng đã có thể sử dụng được thức thứ hai.
Cho dù hỏa hầu của thức thứ hai không đủ, thế nhưng dù sao cũng là thức thứ hai.
Trong nháy mắt khi hắn xuất kiếm, Thiên Đạo môn bị kiếm khí bao phủ.
- Không được! Cứu người!
- Ninh Hạo Thiên không thể chết được!
- Giang Thần, ngươi dám?
Cao tầng của Thiên Đạo môn cũng sẽ không trơ mắt nhìn Ninh Hạo Thiên chết đi như vậy, cả đám liên tục ra tay.
Nhưng mà, lúc trước Giang Thần chém giết Triệu Á Quân ở trước mặt các Đại trưởng lão của Anh Hùng Điện, khi đó cũng không có người nào có thể ngăn cản được, những người này, đương nhiên cũng không thể được.
Thân thể bọn họ vừa động, ở trong mắt của Giang Thần, động tác của bọn họ đã bị chậm lại hơn trăm lần, dường như trong trời đất này chỉ có hắn mới có thể duy trì được tốc độ bình thường vậy, những người khác đã rơi vào bên trong cạm bẫy thời gian.
Sưu sưu sưu sưu!
Ở trong mắt của các đệ tử Thiên Đạo môn, kiếm của Giang Thần giơ lên hạ xuống chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Trong nháy mắt này, Giang Thần xuất hiện ở trái phải trước sau người Ninh Hạo Thiên, Xích tiêu kiếm đã chém ra mấy chục lần.
Ninh Hạo Thiên bị đánh trúng, nương theo đó là từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Giang Thần nhấc theo Ninh Hạo Thiên lùi về phía sau.
Cao tầng của Thiên Đạo môn ép sát đến, nhưng bọn họ phát hiện ra mình vẫn chậm một bước.
Ninh Hạo Thiên bị Giang Thần nhấc trong tay, cả người đẫm máu, đã không còn hít thơ, gần như là người chết vậy.
- Giang Thần! Không quản ngươi có phải là người của Anh Hùng Điện không, ngươi sát hại chưởng giáo đời tiếp theo của Thiên Đạo môn, ngày hôm nay chúng ta sẽ lấy mạng của ngươi!
Thiên đạo Tam Thanh, cùng với ba vị Thái Thượng trưởng lão quản giáo Thiên Đạo môn hiện tại giận dữ, nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như không kể giá nào cũng phải chém giết Giang Thần vậy.
Nhưng vấn đề hiện tại là, bọn họ có thể làm được hay không.
Khi bọn họ xuất thủ, chiếc chiến thuyền dừng ở trên không trung kia đã phát ra tiếng vang không nhỏ, một luồng sóng năng lượng vô hình cuồn cuộn tản mát ra, bảo hộ Giang Thần vào bên trong, ngăn cản các Thái Thượng trưởng lão.
- Ngươi cho rằng như vậy là có thể giữ được mạng sống sao?
Sáu tên Thái Thượng trưởng lão vẫn cố ý ra tay, bọn họ ở trong địa bàn Thiên Đạo môn, đương nhiên sẽ không có gì phải sợ.
Ong ong ong!
Nhưng mà, Giang Thần còn chưa nói gì thì trên chiến thuyền đã truyền ra âm thanh khiến hco người ta tê cả da đầu kia.
Đặc biệt là ba người Liễu Kiếm Thanh, bọn họ nhớ tới uy lực của một pháo vừa nãy, cả người sợ đến mức run run.
Hóa ra, loại pháo có thể phá hủy tất cả kia không chỉ có một phát!
- Ai dám đả thương Thiếu chủ nhà ta!
Cùng lúc đó, Phạm Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo mười một tên Phong hành vệ bắn tới.
Những người này, Phạm Đồ có cảnh giới cao nhất cũng mới chỉ là Thần Du cảnh, không biết bay, nói ra lời này sẽ khiến cho người ta chê cười.
Thế nhưng, đám người Phạm Đồ bị một nguồn lực lượng kéo lên trên không trung, thân thuyền của chiến thuyền mở ra, có từng cái cửa mở ra, từng bộ từng bộ linh kiện huyền vũ khí bay tới, bao bọc bọ nhọ lại.
- Hít!
Mấy giây sau, khắp nơi trong Thiên Đạo môn vang lên tiếng kêu kinh ngạc, mười hai người của Nam Phong lĩnh, sau khi mặc huyền vũ khí, tất cả đều đang tỏa ra uy năng đáng sợ, đặc biệt là Phạm Đồ mặc huyền vũ khí cấp bậc tướng lĩnh trên người, thực lực lúc này của hắn đã không thua gì Thông thiên cảnh nữa.
- Thiên Đạo môn, các ngươi muốn chiến nữa không?
- Đại trận phòng ngự của các ngươi đối với ta mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, ta chỉ hỏi các ngươi một lần, các ngươi muốn chiến thật sao?
Đối mặt với cao tầng Thiên Đạo môn đang nổi cơn thịnh nộ, Giang Thần không sợ hãi một chút nào, vẻ mặt rất lạnh lẽo, nói:
- Có lẽ ta sẽ chết, nhưng ta bảo đảm, có thể làm cho các ngươi xoá tên khỏi thập đại tông môn Hỏa vực từ ngày hôm nay.
- Ngông cuồng!
Cao tầng Thiên Đạo môn không tin một mình Giang Thần lại có được lực lượng như vậy, chỉ là bọn hắn nổi giận thì nổi giận, nhưng không người nào dám làm xằng bậy.
Diệt thế đại pháo vẫn còn đang súc thế, thời gian so với vừa nãy còn lâu hơn, một pháo này hạ xuống, sẽ không chỉ đơn giản như là Thiên Vương Phong bị hủy vậy.
- Sống, Ninh Hạo Thiên còn sống.
Trong lúc do dự, mọi người nhìn thấy Ninh Hạo Thiên vẫn còn đang thở hổn hển.
- Giang Thần, thù của ngươi cũng đã được báo, oán khí cũng trút được rồi, buông tha cho Ninh Hạo Thiên đi.
Phó chưởng giáo Khương Duy nói.
- Hắn còn sống là do ta muốn hắn sống, hắn còn có tác dụng, giao cho các ngươi sao? Không cần phải suy nghĩ viển vông như thế làm gì.
Giang Thần nói.
- Ngông cuồng, làm càn!
- Ninh Hạo Thiên còn sống, cho dù phải trả một cái giá như thế nào thì cũng phải cứu về!
Ninh Hạo Thiên chết, bọn họ động thủ với Giang Thần cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà thôi.
Còn sống, như vậy sẽ phải không tiếc bất cứ giá nào cứu người.
- Có thật không? Các ngươi sẽ khai chiến vì một kẻ tàn phế sao?
Giang Thần cười nhạo nói.
- Phế nhân?
Mọi người ngẩn ra, tiếp theo trợn mắt lên nhìn về phía Ninh Hạo Thiên.
- Hắn thông qua Thần mạch của ta mà tu hành đến hôm nay, trở thành Thông thiên cảnh, bây giờ, ta đã đánh hắn về Tụ Nguyên cảnh, cả đời này, hắn cũng chỉ là Tụ Nguyên cảnh mà thôi.
Giang Thần nói.
Tàn nhẫn!
Thật ác độc!
Các đệ tử Thiên Đạo môn phía dưới còn chưa từ trong chấn động của việc Giang Thần đánh bại Ninh Hạo Thiên phục hồi tinh thần lại, sau khi nghe thấy lời như vậy, trong lòng cả đám nổi lên sóng to gió lớn.
Ninh Hạo Thiên nhọc nhằn khổ sở tu luyện tới ngày hôm nay, đang muốn đại triển thân thủ, leo lên Thanh vân bảng, kết quả tất cả lại quay về điểm mới bắt đầu.
Ninh Hạo Thiên như vậy chẳng khác gì đã chết cả, các cao tầng Thiên Đạo môn ồn ào muốn cứu người lại trầm mặc.
- Như vậy đi Giang Thần, nói thế nào thfi ngươi cũng là đệ tử Thiên Đạo môn, ngươi đánh bại Ninh Hạo Thiên đã chứng minh được chính mình, vị trí chưởng giáo rất thích hợp với ngươi, không bằng ngươi suy nghĩ một chút đi?
/526
|