Rất nhanh người ở kinh thành sẽ cảm nhận được loại chấn động thân ở trong đó của người Hắc Long thành lúc đó.
Hoàng cung, là trung tâm của Đại Hạ vương triều, là trái tim của bá chủ Hỏa vực.
Vương triều đã trải qua bình tĩnh không biết bao năm, không ngờ sự bình tĩnh này lại bị phá vỡ vào một ngày bình thường không có gì lạ như vậy.
Hình cầu màu xanh lam chẳng khác nào một đạo lưu tinh, xẹt qua đỉnh đầu của mọi người ở kinh thành, đánh vào bên trên tường thành Hoàng thành cao vút kia.
Sau đó, ở trong vô số đạo ánh mắt chấn động, tường thành hùng vĩ ầm ầm sụp đổ.
Hoàng cung ẩn giấu ở sau tường thành cũng bị vạch trần tấm màn thần bí ở trước mặt mọi người.
Tùng tùng tùng tùng!
Hầu như trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, tiếng trống trận từ trong hoàng cung truyền đến, có một lượng lớn binh lính tuôn ra, từng chiếc đại pháo cũng được đẩy tới nơi rộng rãi hơn.
- Là Thần Long đại pháo!
Người mắt sắc lập tức nhận ra đại pháo, cả đám cả kinh, đây là đại sát khí uy chấn tứ phương của Thần Long hoàng triều năm đó.
Không nghĩ tới Đại Hạ vương triều còn giữ lại, đồng thời vừa mới bắt đầu đã lấy ra.
Từng cái đại pháo nhắm ngay lên trên không trung, nơi đó có một chiếc chiến thuyền như bị hỏa diễm nâng đỡ, công kích vừa nãy là đến từ trên thuyền.
Rất nhanh tiếng pháo bắn đã vang lên, Thần Long đại pháo bắn ra từng đạo từng đạo dải lụa, uy lực kinh người, không gì không xuyên thủng.
- Phốc!
Nhưng mà, khi đạn pháo còn chưa bắn trúng chiến thuyền, chiến thuyền đã phát ra một tiếng vang kỳ quái, tiếp theo có một tia sáng chói mắt bắn về phía dưới rồi khuếch tán ra.
Đạn pháo tiếp xúc với ánh sáng, lập tức trở nên cực kỳ yếu đuối, đạn pháo cũng đã lộ ra, sau đó rơi xuống bên dưới.
- Xảy ra chuyện gì?
- Đây là món đồ quỷ quái gì vậy?
- Dường như tất cả vũ khí dùng nguyên thạch làm năng lượng đều không có tác dụng.
- Thật là đáng sợ.
Đám người trong kinh thành có thể nhìn thấy rõ ràng, cho nên các binh sĩ đều rất hoảng loạn, trơ mắt nhìn chiến thuyền bay đi về phía hoàng cung.
- Giang Thần!
Nương theo một tiếng gầm lên giận dữ, mọi người đã nhìn thấy Đại Hạ Hoàng Đế phẫn nộ từ trong Kim Loan điện bay ra, đi lên trên bầu trời.
Nghe thấy cái tên hắn quát, tất cả mọi người trên dưới kinh thành đều xôn xao.
- Ngươi cho rằng nơi này là Hắc Long thành sao? Dựa vào một chiếc thuyền rách đã muốn làm loạn sao?Đại Hạ Hoàng Đế lại nói.
Lời nói này đã chứng thực tin tức về Hắc Long thành, hơn nữa người hoàn thành tất cả những thứ này, chính là Giang Thần.
- Cẩu Hoàng Đế, hi vọng ân tình ngươi có được từ Mộ Dung gia và Tô gia sẽ không làm cho ngươi hối hận.Âm thanh của Giang Thần cũng từ trên boong thuyền truyền tới, vẫn là vẻ phong lưu bất kham như cũ, dám chính diện mắng vào mặt của Hoàng thượng.
- Ha ha ha.
Đại Hạ Hoàng Đế không những không giận mà còn cười, trong mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói:- Ta nghĩ, tộc nhân của ngươi đã bị diệt sạch rồi đúng không?
Vốn, hắn cho rằng Giang Thần bởi vì như vậy cho nên mới mất đi lý trí chạy đi tìm cái chết.
Hắn không chờ Giang Thần trả lời, nụ cười lập tức thu lại, quát lạnh:- Bắn cung!
Tiếng nói vừa dứt, từ các nơi trong hoàng cung, truyền đến tiếng dây cung nhảy lên, nghe động tĩnh này, là xe bắn tên, cung tên phóng tới cũng như là trường mâu vậy.
Thế nhưng, những tiễn xa này hoàn toàn không chỉ có như thế, sau khi đi tới giữa không trung thì theo chuyển động đã biến ảo thành những đầu Ngân Long bằng năng lượng, xoay tròn rồi xông tới phía trước.
Đầu tiên là đánh vào trên trận pháp phòng ngự của chiến thuyền, thân thể bằng năng lượng của Ngân Long bị mài một chút, từ đầu rồng đến đuôi rồng.
Ở trong quá trình này, trận pháp phòng ngự của chiến thuyền giống như một cái mặt pha lê, xuất hiện từng vết nứt, đến cuối cùng phanh một tiếng bị phá nát, mà đám Ngân Long bằng năng lượng còn lại thì lại xông tới chiến thuyền.
Diệt Thế đại pháo thay đổi phương thức nã pháo, khí trụ màu xanh lam quét ngang ra.
- Giang Thần, mỗi một mũi tên ở đây đều có oai của Hắc viêm Hắc Long thành, mỗi người ở nơi này, đều hơn lực lượng Hắc Long mà Ninh Hải mượn được.
Nói xong, bên người Đại Hạ Hoàng Đế xuất hiện bốn bóng người, trên người mặc trường bào màu vàng sậm, đeo mặt nạ.
- Thủ hộ Vương tộc!
Đám người kinh thành lại cả kinh, ngày thường, sau khi ăn xong chuyện phiếm của bọn họ chính là nói tới chuyện sức mạnh của hoàng thất mạnh bao nhiêu, ở trong vô số cuộc bàn luận, thủ hộ của Vương tộc là đối tượng được nghị luận nhiều nhất.
Nhưng người tận mắt nhìn thấy, rất ít.
Bây giờ lại có bốn người xuất hiện, khiến cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Thực lực của thủ hộ Vương tộc, cũng không làm cho bọn họ thất vọng, thực lực đều là Tôn giả.
Hoàng cung có thực lực mạnh mẽ, không cần dùng binh sĩ nhỏ như Hắc Long thành để tiêu hao sức chiến đấu của kẻ địch.
Đại trận của chiến thuyền bị phá, Diệt Thế đại pháo vẫn còn đang đấu với Ngân Long bằng năng lượng.
Thủ hộ Vương tộc ép sát từng bước, không cho Giang Thần cơ hội lấy ra Hủy Thiên nộ liên.
Kết cục sắp tới kết quả như Đại Hạ Hoàng Đế suy nghĩ, Giang Thần bị mất mạng, chiến thuyền sẽ do hắn tiếp quản.
Giữa lúc này, một con hỏa phượng từ trên trời giáng xuống, đáp xuống, bay qua ở trước người của Giang Thần, bốn tên thủ hộ Vương tộc khí thế hùng hổ tức thì bị bức lui.
Mà Ngân Long bằng năng lượng thì bị hỏa diễm đốt cháy, nhanh chóng tiêu hao hết, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, mọi người còn không phản ứng lại thì đã nhìn thấy đầu hỏa phượng kia đã hóa thành một người nữ tử.
Một phụ nhân xinh đẹp, nhưng ngoại trừ y phục và khí chất, da thịt trắng nõn giống như thiếu nữ ra, khuôn mặt xinh đẹp kia lại mang theo mùi vị nửa thành thục, mà điều làm cho người ta để ý nhất chính là khí chất kia.
Trước mặt nàng có một vị đế hoàng đang đứng, thế nhưng so với nàng lại như bình dân phổ thông vậy.
- Các hạ, ngươi là ai? Tại sao lại tham gia chuyện của Đại Hạ vương triều?
Đại Hạ Hoàng Đế sững sờ, biến cố bất thình lình là chuyện mà trong tình báo của hắn không có.
Từ lúc nào bên người Giang Thần có Tôn giả là nữ nhân chứ?
Đây là chuyện mà Đại Hạ Hoàng Đế không nghĩ ra, cũng là nghi hoặc của đám người kinh thành.
- Ồ, các ngươi muốn giết nhi tử bảo bối của ta, chẳng lẽ bảo chúng ta phải đứng nhìn hay sao?
Đã mười mấy năm rồi Cao Nguyệt chưa từng chiến đấu, nhưng mà phượng huyết trong xương, ngạo khí của thân là tiểu thư Cao gia không giảm mà lại còn tăng.
- Mẫu thân của Giang Thần?
Tất cả mọi người đều không tin lời mà mình nghe được.
Người của Đại Hạ vương triều, ấn tượng đối với Giang Thần vẫn là một người không ngừng vươn lên, từ bên trong nghịch cảnh trưởng thành.
Phải biết rằng, phụ mẫu, thậm chí là gia gia của Ninh Hạo Thiên, thậm chí toàn bộ Hắc Long thành, đều không có lấy một Tôn giả!
Từ lúc nào, Giang Thần có chỗ dựa như vậy chứ?
- Đã như vậy, một Tôn giả, Đại Hạ vương triều vẫn chịu được!
Đại Hạ Hoàng Đế biết được thân phận này của nàng cũng biết đã không có chỗ thương lượng được nữa, hắn chỉ có thể không chết không thôi mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn chiến thuyền, trải qua động tĩnh vừa nãy, lúc này nó đang khôi phục, là thời cơ tuyệt hảo để công kích.
- Tiến lên cùng ta!
Đại Hạ Hoàng Đế muốn đích thân động thủ, khí tức để lộ ra so với thủ hộ Vương tộc còn mạnh hơn nhiều.
Năm đấu với một, cùng là Tôn giả, phần thắng của Cao Nguyệt không phải là quá lớn.
- Thật sao? Vậy nếu như cộng thêm ta, vương triều có thể ăn được hay không đây?
Nhưng mà khi bọn họ đang muốn ra tay, kiếm khí hùng hồn từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ bức lui năm người.
Sau đó, một bóng người rơi xuống, đứng ở bên người Giang Thần.
- Lại có thêm một Tôn giả nữa sao?
Trong lòng không ít người nổi lên sóng to gió lớn, từ lúc nào Giang Thần đã có như chỗ dựa như vậy chứ?
- Ngươi là ai?Đại Hạ Hoàng Đế cũng ý thức được, lần này Giang Thần đến đây không phải là không có chuẩn bị.
- Giang Thanh Vũ, phụ thân Giang Thần, cũng là ác mộng của hoàng triều.
- Một nhà ba người, cố ý chạy tới tìm cái chết sao?
Có Cao Nguyệt xuất hiện trước đó, Đại Hạ hoàng đế cũng không quá bất ngờ đối với việc Giang Thanh Vũ đến, nhìn biểu hiện của hắn, hai Tôn giả, ở trong hoàng cung của Đại Hạ vương triều, hắn có thể ứng phó được.
- Dường như ngươi đã quên, Tôn giả, cũng có phân chia cao thấp mạnh yếu.
Giang Thanh Vũ nói xong chân bước ra về phía trước một bước, hai tay vẫn trống trơn, ngón tay chỉ một chút, gió lớn rít gào bao phủ mỗi một góc trong trời đất.
Một thanh kiếm do kiếm ý biến ảo mà thành đột nhiên xuất hiện.
Cũng không phải là loại thủ đoạn phổ thông ngưng tụ công lực thành thực thể, bởi vì làm như vậy, linh kiếm biến ảo ra được đều có một, so với việc gọi nó là kiếm, không bằng gọi nó là ba thước phong mang.
Nhưng Giang Thanh Vũ thì lại khác, nửa bộ phân trước của lưỡi kiếm chẳng khác nào được đúc thành từ tinh thạch, óng ánh long lanh, giấu diếm phong mang, lưỡi kiếm thì lại chia ra làm hai, ở dưới là bộ phận tam giác dài, đang tỏa ra ánh kiếm màu lam đậm.
Chuôi kiếm là màu trắng tinh, nhiều chi tiết nhỏ như vậy, tuyệt không phải là thanh kiếm được biến ảo ra bình thường.
- Kiếm tứ: Diệt!
Kiếm quyết đồng thời chia linh kiếm ra làm hai, hai phân thành bốn, trong chớp mắt đã phục chế ra mấy trăm thanh, tầng tầng lớp lớp, rất nhiều.
- Không được! Hoàng thượng mau tránh ra!
Kiếm thế đã thành, thủ hộ Vương tộc sợ hãi tới mức kêu thành tiếng, vội vàng bảo hộ ở trước người của Đại Hạ hoàng đế, sử dụng bản lĩnh áp hòm của mình ra.
- Trấn Thiên Thần quyền!
- Vạn Lý kiếm mang!
- Kiền Khôn chân khí!
- Vạn Hoa vĩnh trụy!
Bốn thủ hộ Vương tộc có công có thủ, còn có một người toàn lực ngưng tụ ra một cái lồng khí hộ thể, coi mình trở thành tấm khiên để bảo vệ Đại Hạ hoàng đế.
Nhưng mà, mũi kiếm đến, vạn vật không thể đỡ, chiêu thức của bốn người bị hoàn toàn nghiền ép, thậm chí ngay cả sinh ra dư uy cũng không làm được.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Thủ hộ Vương tộc bảo vệ Hoàng đế đồng thời bị lợi kiếm xuyên qua thân thể, thân thể bị đóng đinh ở trên không trung.
- Vô tri.
Giang Thanh Vũ lắc đầu một cái, tất cả kiếm biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, trên người của thủ hộ Vương tộc chỉ còn lại vết thương đẫm máu mà thôi.
Thi thể của bọn họ cũng không thoát khỏi vận mệnh thê thảm, từ không trung ngã xuống bên dưới.
Thời khắc này, toàn thành yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Không ít người đến hai ba giây sau vẫn còn dùng sức xoa xoa mắt của chính mình, sau khi xác định không nhìn lầm, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nhận thức đối với sức mạnh của bọn họ đã bị chiêu kiếm này của Giang Thanh Vũ lật đổ.
Thủ hộ Vương tộc là sức mạnh hàng đầu của Đại Hạ vương triều, không ngờ lại bị một kiếm chém giết, hơn nữa còn là bốn người đồng thời.
Đại Hạ hoàng đế bị dọa cho đến mức suýt chút nữa đặt mông ngồi ở trên không trung, hắn lập tức lui về bên trong phạm vi không trung của hoàng cung.
- Thực lực của ngươi... Thực lực của ngươi, sao lại…?Đại Hạ hoàng đế hoảng sợ nói.
- Sao vậy? Hắc Long thành không nói với ngươi, ngày đó chiến đấu, là ta trúng kịch độc cho nên mới bắt được ta sao?Giang Thanh Vũ có chút không hiểu nói.
Nghe vậy, Đại Hạ hoàng đế thầm mắng tất cả cao tầng của Hắc Long thành ở trong lòng một lần, tin tức tình báo quan trọng như vậy, không ngờ đối phương lại chưa nói cho hắn biết.
- Ngươi sắp đạt đến Đại tôn giả rồi sao?Đại Hạ hoàng đế lại nói.
- Nếu như ta không bị vây ở Hắc Long uyên, hiện tại đã là Đại Tôn giả rồi.Giang Thanh Vũ nói.
Cho dù lúc nói lời này, ngữ khí của Giang Thanh Vũ rất bình thản, thế nhưng phần vỏ kiếm sắc bén không giấu được vẫn đâm bị thương mắt của tất cả mọi người.
- Chẳng trách có thể thu được trái tim của mẫu thân.
Trước đó Giang Thần còn rất tò mò, một người là tiểu thư Cao gia, một người là nhân vật ở Hỏa vực nho nhỏ, sao lại có thể đến với nhau cơ chứ?
- Ta có bí pháp bảo điển kiếp trước cho nên mới có thể đi tới được hôm nay, thế nhưng phụ thân lại là dựa vào chính mình.
Giang Thần nghĩ tới đây, phần tự hào để lộ rõ trên nét mặt.
- Coi như là như vậy, coi thường hoàng quyền thì cũng phải trả giá thật lớn.
Sau khi Đại Hạ hoàng đế bình ổn lại sự kinh ngạc trong lòng, hắn trầm giọng nói:- Hành vi vừa nãy của ngươi sẽ làm cửu tộc của ngươi bị liên luỵ.
- Hôm nay ta tới chính là vì máu của tộc nhân đã rơi.Giang Thanh Vũ lạnh lùng nói.
- Ngươi còn chưa xứng.
Đại Hạ hoàng đế lắc lắc đầu, vẻ giận dữ dần dần hiện lên trên khuôn mặt của hắn, âm thanh càng lúc càng lớn, cả giận nói:- Hoàng quyền, không phải là thứ mà giun dế như các ngươi có thể tùy ý đạp lên được!
- Hoàng huyết! Hiện!
- Hoàng chi giáp! Mở!
Trên người của Đại Hạ hoàng đế, bề ngoài cũng không có biến hóa gì cả, thế nhưng bên trong lại không ngừng truyền đến động tĩnh, dường như sóng dữ mãnh liệt vậy.
Theo hoàng huyết lưu chuyển qua trái tim và toàn thân một vòng, bên ngoài thân thể của Đại Hạ hoàng đế toả ra một tầng ánh sáng màu vàng.
- Hả?
Chuyện làm cho Giang Thần chú ý là cái lồng khí hộ thể trên người hắn, không phải là dựa vào công lực đơn thuần để ngưng tụ ra.
Hắn nheo mắt nhìn lại, phát hiện đây là thứ tới từ Vương cốt.
Vương cốt, là di hài của bá chủ Thịnh Thế quân vương sáng lập ra Vương triều.
Đại Hạ hoàng đế lấy một cái vương cốt, cấy ghép vào bên trong cơ thể của mình, kết hợp với cái lồng khí hộ thể, hình thành Hoàng chi giáp rất là bất phàm.
- Phụ thân...Giang Thần đang muốn mở miệng nhắc nhở.
- Thần nhi, tin tưởng phụ thân của con đi.Cao Nguyệt ngăn cản hắn, ôn nhu nói.
Giang Thần ngẩn ra, lập tức hiểu ra, hắn gật gật đầu.
Cường giả chiến đấu, không phải là chuyện hắn mở miệng nhắc nhở là có thể thay đổi được.
- Đến đây đi!
Đại Hạ hoàng đế chủ động xuất kích, hắn thi triển ra quyền pháp, quyền lực cuồn cuộn, rung chuyển trời đất.
- Kiếm tam: Huyễn!
Giang Thanh Vũ không chút sợ hãi, dáng vẻ lại như là hết sức chăm chú làm một chuyện, không có liên quan tới sinh tử vậy.
Quyền lực mênh mông và kiếm ý thâm ảo giao chiến cùng nhau ở trên không trung.
Giang Thần đột nhiên ý thức được võ học của mình có thể xem xét rõ chi tiết nhỏ trong trận chiến này.
Hắn không khó nhìn ra được là Giang Thanh Vũ chiếm thế thượng phong, quyền lực bị phá nát, linh kiếm đánh trúng Đại Hạ hoàng đế.
Thế nhưng, Đại Hạ hoàng đế không chỉ không có chuyện gì mà trái lại còn phá vỡ được linh kiếm, rõ ràng là hắn đang ở hạ phong, thế nhưng lại bắt đầu chủ động xuất kích vượt quá lẽ thường.
- Sức phòng ngự thật mạnh!
Giang Thần có chút bận tâm, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra mình đã nghĩ thừa.
Trong hoàng cung, Thần long đại pháo thủ thế chờ đợi, các loại vũ khí phòng ngự cũng đã bắt đầu khôi phục.
Quấy rối do chiến thuyền của Giang Thần tạo thành đều là tạm thời, hiện tại đã qua.
Đồng thời, một đội binh lính võ trang đầy đủ đi tới không trung, đằng đằng sát khí, không nói một lời, trực tiếp động thủ.
Thực lực đều không yếu, đều là tồn tại hàng đầu trong Thông thiên cảnh, so với Hắc Long vệ của Hắc Long thành còn lợi hại hơn nhiều, số lượng cũng gấp mấy lần.
Cao Nguyệt và Phạm Đồ suất lĩnh Huyền Binh vệ tiến lên nghênh tiếp, giao chiến.
Giang Thần nghĩ đến nhiệm vụ của mình, lại bắt đầu quan sát hoàng cung.
Phe tấn công luôn chịu thiệt hơn so với bên phòng thủ, gần như công thành vậy, chiếm cứ ưu thế địa lý, lấy khỏe đấu mạnh, còn có thể bày ra các loại thủ đoạn phòng ngự.
Lại dùng Thiên Đạo môn và Đại Hạ vương triều mà nói, nếu như song phương gặp phải nhau ở bên ngoài, thắng bại khó nói.
Nhưng nếu như tấn công lẫn nhau, ai là bên phòng thủ thì sẽ chiếm được ưu thế.
Sức chiến đấu hiện tại của Giang Thần đã không ảnh hưởng được tới cấp bậc Tôn giả, chuyện mà hắn cần làm chính là làm tan rã ưu thế địa lý của Đại Hạ vương triều.
Hắn phá giải tất cả trận pháp, đòn sát thủ, đoạn phòng ngự thủ của đối phương.
Lần này không có tình báo mà Tô Tú Y cho hắn, hắn phải tự mình thôi diễn.
- Giang Thần, chịu chết đi!
Nhưng mà lại có một nhánh đội ngũ từ hoàng cung đi ra, muốn tru diệt Giang Thần.
Bắt Giang Thần, muốn để cho Giang Thanh Vũ đi vào khuôn phép.
Người đến có ba tên Tôn giả!
- Một nhà ba người mà cũng dám đến hoàng cung làm loạn, thực sự là buồn cười.Một người trong đó còn đang giễu cợt nói.
- Vậy không biết thêm đám người chúng ta có đủ hay không?
Đúng lúc này, thanh âm của Tô Tú Y vang lên, một toà bảo tháp từ trên đám mây hạ xuống!
Hoàng cung, là trung tâm của Đại Hạ vương triều, là trái tim của bá chủ Hỏa vực.
Vương triều đã trải qua bình tĩnh không biết bao năm, không ngờ sự bình tĩnh này lại bị phá vỡ vào một ngày bình thường không có gì lạ như vậy.
Hình cầu màu xanh lam chẳng khác nào một đạo lưu tinh, xẹt qua đỉnh đầu của mọi người ở kinh thành, đánh vào bên trên tường thành Hoàng thành cao vút kia.
Sau đó, ở trong vô số đạo ánh mắt chấn động, tường thành hùng vĩ ầm ầm sụp đổ.
Hoàng cung ẩn giấu ở sau tường thành cũng bị vạch trần tấm màn thần bí ở trước mặt mọi người.
Tùng tùng tùng tùng!
Hầu như trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, tiếng trống trận từ trong hoàng cung truyền đến, có một lượng lớn binh lính tuôn ra, từng chiếc đại pháo cũng được đẩy tới nơi rộng rãi hơn.
- Là Thần Long đại pháo!
Người mắt sắc lập tức nhận ra đại pháo, cả đám cả kinh, đây là đại sát khí uy chấn tứ phương của Thần Long hoàng triều năm đó.
Không nghĩ tới Đại Hạ vương triều còn giữ lại, đồng thời vừa mới bắt đầu đã lấy ra.
Từng cái đại pháo nhắm ngay lên trên không trung, nơi đó có một chiếc chiến thuyền như bị hỏa diễm nâng đỡ, công kích vừa nãy là đến từ trên thuyền.
Rất nhanh tiếng pháo bắn đã vang lên, Thần Long đại pháo bắn ra từng đạo từng đạo dải lụa, uy lực kinh người, không gì không xuyên thủng.
- Phốc!
Nhưng mà, khi đạn pháo còn chưa bắn trúng chiến thuyền, chiến thuyền đã phát ra một tiếng vang kỳ quái, tiếp theo có một tia sáng chói mắt bắn về phía dưới rồi khuếch tán ra.
Đạn pháo tiếp xúc với ánh sáng, lập tức trở nên cực kỳ yếu đuối, đạn pháo cũng đã lộ ra, sau đó rơi xuống bên dưới.
- Xảy ra chuyện gì?
- Đây là món đồ quỷ quái gì vậy?
- Dường như tất cả vũ khí dùng nguyên thạch làm năng lượng đều không có tác dụng.
- Thật là đáng sợ.
Đám người trong kinh thành có thể nhìn thấy rõ ràng, cho nên các binh sĩ đều rất hoảng loạn, trơ mắt nhìn chiến thuyền bay đi về phía hoàng cung.
- Giang Thần!
Nương theo một tiếng gầm lên giận dữ, mọi người đã nhìn thấy Đại Hạ Hoàng Đế phẫn nộ từ trong Kim Loan điện bay ra, đi lên trên bầu trời.
Nghe thấy cái tên hắn quát, tất cả mọi người trên dưới kinh thành đều xôn xao.
- Ngươi cho rằng nơi này là Hắc Long thành sao? Dựa vào một chiếc thuyền rách đã muốn làm loạn sao?Đại Hạ Hoàng Đế lại nói.
Lời nói này đã chứng thực tin tức về Hắc Long thành, hơn nữa người hoàn thành tất cả những thứ này, chính là Giang Thần.
- Cẩu Hoàng Đế, hi vọng ân tình ngươi có được từ Mộ Dung gia và Tô gia sẽ không làm cho ngươi hối hận.Âm thanh của Giang Thần cũng từ trên boong thuyền truyền tới, vẫn là vẻ phong lưu bất kham như cũ, dám chính diện mắng vào mặt của Hoàng thượng.
- Ha ha ha.
Đại Hạ Hoàng Đế không những không giận mà còn cười, trong mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói:- Ta nghĩ, tộc nhân của ngươi đã bị diệt sạch rồi đúng không?
Vốn, hắn cho rằng Giang Thần bởi vì như vậy cho nên mới mất đi lý trí chạy đi tìm cái chết.
Hắn không chờ Giang Thần trả lời, nụ cười lập tức thu lại, quát lạnh:- Bắn cung!
Tiếng nói vừa dứt, từ các nơi trong hoàng cung, truyền đến tiếng dây cung nhảy lên, nghe động tĩnh này, là xe bắn tên, cung tên phóng tới cũng như là trường mâu vậy.
Thế nhưng, những tiễn xa này hoàn toàn không chỉ có như thế, sau khi đi tới giữa không trung thì theo chuyển động đã biến ảo thành những đầu Ngân Long bằng năng lượng, xoay tròn rồi xông tới phía trước.
Đầu tiên là đánh vào trên trận pháp phòng ngự của chiến thuyền, thân thể bằng năng lượng của Ngân Long bị mài một chút, từ đầu rồng đến đuôi rồng.
Ở trong quá trình này, trận pháp phòng ngự của chiến thuyền giống như một cái mặt pha lê, xuất hiện từng vết nứt, đến cuối cùng phanh một tiếng bị phá nát, mà đám Ngân Long bằng năng lượng còn lại thì lại xông tới chiến thuyền.
Diệt Thế đại pháo thay đổi phương thức nã pháo, khí trụ màu xanh lam quét ngang ra.
- Giang Thần, mỗi một mũi tên ở đây đều có oai của Hắc viêm Hắc Long thành, mỗi người ở nơi này, đều hơn lực lượng Hắc Long mà Ninh Hải mượn được.
Nói xong, bên người Đại Hạ Hoàng Đế xuất hiện bốn bóng người, trên người mặc trường bào màu vàng sậm, đeo mặt nạ.
- Thủ hộ Vương tộc!
Đám người kinh thành lại cả kinh, ngày thường, sau khi ăn xong chuyện phiếm của bọn họ chính là nói tới chuyện sức mạnh của hoàng thất mạnh bao nhiêu, ở trong vô số cuộc bàn luận, thủ hộ của Vương tộc là đối tượng được nghị luận nhiều nhất.
Nhưng người tận mắt nhìn thấy, rất ít.
Bây giờ lại có bốn người xuất hiện, khiến cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Thực lực của thủ hộ Vương tộc, cũng không làm cho bọn họ thất vọng, thực lực đều là Tôn giả.
Hoàng cung có thực lực mạnh mẽ, không cần dùng binh sĩ nhỏ như Hắc Long thành để tiêu hao sức chiến đấu của kẻ địch.
Đại trận của chiến thuyền bị phá, Diệt Thế đại pháo vẫn còn đang đấu với Ngân Long bằng năng lượng.
Thủ hộ Vương tộc ép sát từng bước, không cho Giang Thần cơ hội lấy ra Hủy Thiên nộ liên.
Kết cục sắp tới kết quả như Đại Hạ Hoàng Đế suy nghĩ, Giang Thần bị mất mạng, chiến thuyền sẽ do hắn tiếp quản.
Giữa lúc này, một con hỏa phượng từ trên trời giáng xuống, đáp xuống, bay qua ở trước người của Giang Thần, bốn tên thủ hộ Vương tộc khí thế hùng hổ tức thì bị bức lui.
Mà Ngân Long bằng năng lượng thì bị hỏa diễm đốt cháy, nhanh chóng tiêu hao hết, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, mọi người còn không phản ứng lại thì đã nhìn thấy đầu hỏa phượng kia đã hóa thành một người nữ tử.
Một phụ nhân xinh đẹp, nhưng ngoại trừ y phục và khí chất, da thịt trắng nõn giống như thiếu nữ ra, khuôn mặt xinh đẹp kia lại mang theo mùi vị nửa thành thục, mà điều làm cho người ta để ý nhất chính là khí chất kia.
Trước mặt nàng có một vị đế hoàng đang đứng, thế nhưng so với nàng lại như bình dân phổ thông vậy.
- Các hạ, ngươi là ai? Tại sao lại tham gia chuyện của Đại Hạ vương triều?
Đại Hạ Hoàng Đế sững sờ, biến cố bất thình lình là chuyện mà trong tình báo của hắn không có.
Từ lúc nào bên người Giang Thần có Tôn giả là nữ nhân chứ?
Đây là chuyện mà Đại Hạ Hoàng Đế không nghĩ ra, cũng là nghi hoặc của đám người kinh thành.
- Ồ, các ngươi muốn giết nhi tử bảo bối của ta, chẳng lẽ bảo chúng ta phải đứng nhìn hay sao?
Đã mười mấy năm rồi Cao Nguyệt chưa từng chiến đấu, nhưng mà phượng huyết trong xương, ngạo khí của thân là tiểu thư Cao gia không giảm mà lại còn tăng.
- Mẫu thân của Giang Thần?
Tất cả mọi người đều không tin lời mà mình nghe được.
Người của Đại Hạ vương triều, ấn tượng đối với Giang Thần vẫn là một người không ngừng vươn lên, từ bên trong nghịch cảnh trưởng thành.
Phải biết rằng, phụ mẫu, thậm chí là gia gia của Ninh Hạo Thiên, thậm chí toàn bộ Hắc Long thành, đều không có lấy một Tôn giả!
Từ lúc nào, Giang Thần có chỗ dựa như vậy chứ?
- Đã như vậy, một Tôn giả, Đại Hạ vương triều vẫn chịu được!
Đại Hạ Hoàng Đế biết được thân phận này của nàng cũng biết đã không có chỗ thương lượng được nữa, hắn chỉ có thể không chết không thôi mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn chiến thuyền, trải qua động tĩnh vừa nãy, lúc này nó đang khôi phục, là thời cơ tuyệt hảo để công kích.
- Tiến lên cùng ta!
Đại Hạ Hoàng Đế muốn đích thân động thủ, khí tức để lộ ra so với thủ hộ Vương tộc còn mạnh hơn nhiều.
Năm đấu với một, cùng là Tôn giả, phần thắng của Cao Nguyệt không phải là quá lớn.
- Thật sao? Vậy nếu như cộng thêm ta, vương triều có thể ăn được hay không đây?
Nhưng mà khi bọn họ đang muốn ra tay, kiếm khí hùng hồn từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ bức lui năm người.
Sau đó, một bóng người rơi xuống, đứng ở bên người Giang Thần.
- Lại có thêm một Tôn giả nữa sao?
Trong lòng không ít người nổi lên sóng to gió lớn, từ lúc nào Giang Thần đã có như chỗ dựa như vậy chứ?
- Ngươi là ai?Đại Hạ Hoàng Đế cũng ý thức được, lần này Giang Thần đến đây không phải là không có chuẩn bị.
- Giang Thanh Vũ, phụ thân Giang Thần, cũng là ác mộng của hoàng triều.
- Một nhà ba người, cố ý chạy tới tìm cái chết sao?
Có Cao Nguyệt xuất hiện trước đó, Đại Hạ hoàng đế cũng không quá bất ngờ đối với việc Giang Thanh Vũ đến, nhìn biểu hiện của hắn, hai Tôn giả, ở trong hoàng cung của Đại Hạ vương triều, hắn có thể ứng phó được.
- Dường như ngươi đã quên, Tôn giả, cũng có phân chia cao thấp mạnh yếu.
Giang Thanh Vũ nói xong chân bước ra về phía trước một bước, hai tay vẫn trống trơn, ngón tay chỉ một chút, gió lớn rít gào bao phủ mỗi một góc trong trời đất.
Một thanh kiếm do kiếm ý biến ảo mà thành đột nhiên xuất hiện.
Cũng không phải là loại thủ đoạn phổ thông ngưng tụ công lực thành thực thể, bởi vì làm như vậy, linh kiếm biến ảo ra được đều có một, so với việc gọi nó là kiếm, không bằng gọi nó là ba thước phong mang.
Nhưng Giang Thanh Vũ thì lại khác, nửa bộ phân trước của lưỡi kiếm chẳng khác nào được đúc thành từ tinh thạch, óng ánh long lanh, giấu diếm phong mang, lưỡi kiếm thì lại chia ra làm hai, ở dưới là bộ phận tam giác dài, đang tỏa ra ánh kiếm màu lam đậm.
Chuôi kiếm là màu trắng tinh, nhiều chi tiết nhỏ như vậy, tuyệt không phải là thanh kiếm được biến ảo ra bình thường.
- Kiếm tứ: Diệt!
Kiếm quyết đồng thời chia linh kiếm ra làm hai, hai phân thành bốn, trong chớp mắt đã phục chế ra mấy trăm thanh, tầng tầng lớp lớp, rất nhiều.
- Không được! Hoàng thượng mau tránh ra!
Kiếm thế đã thành, thủ hộ Vương tộc sợ hãi tới mức kêu thành tiếng, vội vàng bảo hộ ở trước người của Đại Hạ hoàng đế, sử dụng bản lĩnh áp hòm của mình ra.
- Trấn Thiên Thần quyền!
- Vạn Lý kiếm mang!
- Kiền Khôn chân khí!
- Vạn Hoa vĩnh trụy!
Bốn thủ hộ Vương tộc có công có thủ, còn có một người toàn lực ngưng tụ ra một cái lồng khí hộ thể, coi mình trở thành tấm khiên để bảo vệ Đại Hạ hoàng đế.
Nhưng mà, mũi kiếm đến, vạn vật không thể đỡ, chiêu thức của bốn người bị hoàn toàn nghiền ép, thậm chí ngay cả sinh ra dư uy cũng không làm được.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Thủ hộ Vương tộc bảo vệ Hoàng đế đồng thời bị lợi kiếm xuyên qua thân thể, thân thể bị đóng đinh ở trên không trung.
- Vô tri.
Giang Thanh Vũ lắc đầu một cái, tất cả kiếm biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, trên người của thủ hộ Vương tộc chỉ còn lại vết thương đẫm máu mà thôi.
Thi thể của bọn họ cũng không thoát khỏi vận mệnh thê thảm, từ không trung ngã xuống bên dưới.
Thời khắc này, toàn thành yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Không ít người đến hai ba giây sau vẫn còn dùng sức xoa xoa mắt của chính mình, sau khi xác định không nhìn lầm, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nhận thức đối với sức mạnh của bọn họ đã bị chiêu kiếm này của Giang Thanh Vũ lật đổ.
Thủ hộ Vương tộc là sức mạnh hàng đầu của Đại Hạ vương triều, không ngờ lại bị một kiếm chém giết, hơn nữa còn là bốn người đồng thời.
Đại Hạ hoàng đế bị dọa cho đến mức suýt chút nữa đặt mông ngồi ở trên không trung, hắn lập tức lui về bên trong phạm vi không trung của hoàng cung.
- Thực lực của ngươi... Thực lực của ngươi, sao lại…?Đại Hạ hoàng đế hoảng sợ nói.
- Sao vậy? Hắc Long thành không nói với ngươi, ngày đó chiến đấu, là ta trúng kịch độc cho nên mới bắt được ta sao?Giang Thanh Vũ có chút không hiểu nói.
Nghe vậy, Đại Hạ hoàng đế thầm mắng tất cả cao tầng của Hắc Long thành ở trong lòng một lần, tin tức tình báo quan trọng như vậy, không ngờ đối phương lại chưa nói cho hắn biết.
- Ngươi sắp đạt đến Đại tôn giả rồi sao?Đại Hạ hoàng đế lại nói.
- Nếu như ta không bị vây ở Hắc Long uyên, hiện tại đã là Đại Tôn giả rồi.Giang Thanh Vũ nói.
Cho dù lúc nói lời này, ngữ khí của Giang Thanh Vũ rất bình thản, thế nhưng phần vỏ kiếm sắc bén không giấu được vẫn đâm bị thương mắt của tất cả mọi người.
- Chẳng trách có thể thu được trái tim của mẫu thân.
Trước đó Giang Thần còn rất tò mò, một người là tiểu thư Cao gia, một người là nhân vật ở Hỏa vực nho nhỏ, sao lại có thể đến với nhau cơ chứ?
- Ta có bí pháp bảo điển kiếp trước cho nên mới có thể đi tới được hôm nay, thế nhưng phụ thân lại là dựa vào chính mình.
Giang Thần nghĩ tới đây, phần tự hào để lộ rõ trên nét mặt.
- Coi như là như vậy, coi thường hoàng quyền thì cũng phải trả giá thật lớn.
Sau khi Đại Hạ hoàng đế bình ổn lại sự kinh ngạc trong lòng, hắn trầm giọng nói:- Hành vi vừa nãy của ngươi sẽ làm cửu tộc của ngươi bị liên luỵ.
- Hôm nay ta tới chính là vì máu của tộc nhân đã rơi.Giang Thanh Vũ lạnh lùng nói.
- Ngươi còn chưa xứng.
Đại Hạ hoàng đế lắc lắc đầu, vẻ giận dữ dần dần hiện lên trên khuôn mặt của hắn, âm thanh càng lúc càng lớn, cả giận nói:- Hoàng quyền, không phải là thứ mà giun dế như các ngươi có thể tùy ý đạp lên được!
- Hoàng huyết! Hiện!
- Hoàng chi giáp! Mở!
Trên người của Đại Hạ hoàng đế, bề ngoài cũng không có biến hóa gì cả, thế nhưng bên trong lại không ngừng truyền đến động tĩnh, dường như sóng dữ mãnh liệt vậy.
Theo hoàng huyết lưu chuyển qua trái tim và toàn thân một vòng, bên ngoài thân thể của Đại Hạ hoàng đế toả ra một tầng ánh sáng màu vàng.
- Hả?
Chuyện làm cho Giang Thần chú ý là cái lồng khí hộ thể trên người hắn, không phải là dựa vào công lực đơn thuần để ngưng tụ ra.
Hắn nheo mắt nhìn lại, phát hiện đây là thứ tới từ Vương cốt.
Vương cốt, là di hài của bá chủ Thịnh Thế quân vương sáng lập ra Vương triều.
Đại Hạ hoàng đế lấy một cái vương cốt, cấy ghép vào bên trong cơ thể của mình, kết hợp với cái lồng khí hộ thể, hình thành Hoàng chi giáp rất là bất phàm.
- Phụ thân...Giang Thần đang muốn mở miệng nhắc nhở.
- Thần nhi, tin tưởng phụ thân của con đi.Cao Nguyệt ngăn cản hắn, ôn nhu nói.
Giang Thần ngẩn ra, lập tức hiểu ra, hắn gật gật đầu.
Cường giả chiến đấu, không phải là chuyện hắn mở miệng nhắc nhở là có thể thay đổi được.
- Đến đây đi!
Đại Hạ hoàng đế chủ động xuất kích, hắn thi triển ra quyền pháp, quyền lực cuồn cuộn, rung chuyển trời đất.
- Kiếm tam: Huyễn!
Giang Thanh Vũ không chút sợ hãi, dáng vẻ lại như là hết sức chăm chú làm một chuyện, không có liên quan tới sinh tử vậy.
Quyền lực mênh mông và kiếm ý thâm ảo giao chiến cùng nhau ở trên không trung.
Giang Thần đột nhiên ý thức được võ học của mình có thể xem xét rõ chi tiết nhỏ trong trận chiến này.
Hắn không khó nhìn ra được là Giang Thanh Vũ chiếm thế thượng phong, quyền lực bị phá nát, linh kiếm đánh trúng Đại Hạ hoàng đế.
Thế nhưng, Đại Hạ hoàng đế không chỉ không có chuyện gì mà trái lại còn phá vỡ được linh kiếm, rõ ràng là hắn đang ở hạ phong, thế nhưng lại bắt đầu chủ động xuất kích vượt quá lẽ thường.
- Sức phòng ngự thật mạnh!
Giang Thần có chút bận tâm, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra mình đã nghĩ thừa.
Trong hoàng cung, Thần long đại pháo thủ thế chờ đợi, các loại vũ khí phòng ngự cũng đã bắt đầu khôi phục.
Quấy rối do chiến thuyền của Giang Thần tạo thành đều là tạm thời, hiện tại đã qua.
Đồng thời, một đội binh lính võ trang đầy đủ đi tới không trung, đằng đằng sát khí, không nói một lời, trực tiếp động thủ.
Thực lực đều không yếu, đều là tồn tại hàng đầu trong Thông thiên cảnh, so với Hắc Long vệ của Hắc Long thành còn lợi hại hơn nhiều, số lượng cũng gấp mấy lần.
Cao Nguyệt và Phạm Đồ suất lĩnh Huyền Binh vệ tiến lên nghênh tiếp, giao chiến.
Giang Thần nghĩ đến nhiệm vụ của mình, lại bắt đầu quan sát hoàng cung.
Phe tấn công luôn chịu thiệt hơn so với bên phòng thủ, gần như công thành vậy, chiếm cứ ưu thế địa lý, lấy khỏe đấu mạnh, còn có thể bày ra các loại thủ đoạn phòng ngự.
Lại dùng Thiên Đạo môn và Đại Hạ vương triều mà nói, nếu như song phương gặp phải nhau ở bên ngoài, thắng bại khó nói.
Nhưng nếu như tấn công lẫn nhau, ai là bên phòng thủ thì sẽ chiếm được ưu thế.
Sức chiến đấu hiện tại của Giang Thần đã không ảnh hưởng được tới cấp bậc Tôn giả, chuyện mà hắn cần làm chính là làm tan rã ưu thế địa lý của Đại Hạ vương triều.
Hắn phá giải tất cả trận pháp, đòn sát thủ, đoạn phòng ngự thủ của đối phương.
Lần này không có tình báo mà Tô Tú Y cho hắn, hắn phải tự mình thôi diễn.
- Giang Thần, chịu chết đi!
Nhưng mà lại có một nhánh đội ngũ từ hoàng cung đi ra, muốn tru diệt Giang Thần.
Bắt Giang Thần, muốn để cho Giang Thanh Vũ đi vào khuôn phép.
Người đến có ba tên Tôn giả!
- Một nhà ba người mà cũng dám đến hoàng cung làm loạn, thực sự là buồn cười.Một người trong đó còn đang giễu cợt nói.
- Vậy không biết thêm đám người chúng ta có đủ hay không?
Đúng lúc này, thanh âm của Tô Tú Y vang lên, một toà bảo tháp từ trên đám mây hạ xuống!
/526
|