Biết được thân phận của Giang Thần, người Cao gia ở đây đều rất bất ngờ, ánh mắt nhìn Giang Thần cũng biến thành quái dị.
Giang Thần ngoảnh mặt làm ngơ, tiến vào bên trong, lập tức cảm nhận được mùi thuốc gay mũi.
Hắn nhíu nhíu mày, đã nhìn thấy một cái giường lớn được đặt ở ngay chính giữa, ngoại trừ mẫu thân hắn ra còn có thúc thúc của hắn, Cao Kha.
Cao Kha đối với việc Cao Nguyệt và Giang Thần đến rất bất ngờ, trong con ngươi hiện ra vẻ bất an.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thương cảm của Cao Nguyệt, hắn cũng không nói lời nào.
Trên giường lớn có một lão nhân suy yếu đang nằm, bị bệnh tật dằn vặt, gầy trơ xương, ngũ quan trên mặt khắc khổ.
- Nguyệt nhi?
Lão nhân khó khăn nghiêng đầu qua, ánh mắt kinh nghi rơi vào trên người Cao Nguyệt.
- Phụ thân!
Cao Nguyệt cũng không khống chế mình được nữa mà nằm nhoài lên trên giường, nắm chặt lấy cái tay kia.
- Nguyệt nhi, phụ thân có lỗi với con.
Vành mắt của lão nhân này dần dần ướt át, tay vuốt tóc của nữ nhi mình, môi run rẩy mấy lần, nói:
- Con có hận ta không?
- Không, không hận, phụ thân cũng không tự mình làm chủ được chuyện này.
Cao Nguyệt vội vàng lắc đầu, bắt đầu từ ngày ăn vào độc dược, nàng cũng không có chút thù hận nào.
Lời này đã cho lão nhân kia sự an ủi rất lớn, vẻ thống khổ trên mặt cũng giảm bớt không ít.
- Ca, vì sao phụ thân lại biến thành dáng vẻ như vậy chứ?
Cao Nguyệt hỏi Cao Kha đang ở bên cạnh.
Cao Kha mím mím miệng, đối mặt với muội muội sắp hai mươi năm không gặp, sắc mặt phức tạp đã nói rõ sự dày vò trong lòng hắn.
- Y sư nói là do tâm bệnh gây nên, do đó ảnh hưởng tới tu hành, đợi đến lúc phát hiện ra thì đã chậm.
Cao Kha nói.
Không thể nghi ngờ, lời này càng làm cho Cao Nguyệt tự trách hơn.
- Muội không nên trở về.
Cao Kha thở dài một hơi, lắc đầu nói.
- Không phải ngươi phái người gọi chúng ta đến sao?
Giang Thần mở miệng nói.
Dường như Cao Kha lúc này mới chú ý tới Giang Thần vậy, tự nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt gì tốt, đặc biệt là ở dưới thế cục như bây giờ.
- Nguyệt nhi, đây là nhi tử của con sao?
Lão nhân kia đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời mà Cao Kha muốn nói.
- Thần nhi, mau tới đây, gặp ngoại công của con đi.
Cao Nguyệt vội nói.
Giang Thần đi tới bên giường, nhìn về phía lão nhân này.
Đột nhiên, Giang Thần biến sắc, từ từ quan sát kỹ lên thân thể của lão gia này.
- Tới đây.
Lão nhân nói.
Giang Thần chần chờ một chút, vẫn là đưa đầu tới bên miệng đối phương.
- Chạy! Mang theo mẫu thân con rời khỏi nơi này!
Lão nhân kia nói xong, bắt đầu ho khan kịch liệt, vẻ mặt rất khó chịu.
- Tránh ra!
Cao Kha thô bạo tách Giang Thần ra, đứng ở bên giường, cho lão nhân phục dụng một viên thuốc.
Rất nhanh, lão nhân đã không ho khan nữa mà hôn mê ngủ thiếp đi.
- Ca, tại sao không tiếp tục mời y sư đến chứ?
Cao Nguyệt hỏi.
Cao Kha không hề trả lời vấn đề này, nói:
- Ngươi không nên trở về, cũng không nên giải độc.
- Chẳng lẽ ngươi muốn mẫu thân ta cả đời sống trong mềm yếu vô lực qua ngày sao?
Giang Thần hỏi.
- Nhưng dù sao cũng còn tốt hơn chuyện mất mạng.
Khi Cao Kha nói chuyện với hắn vẫn hùng hổ doạ người như cũ.
- Ngươi có biết, một thế gia xuất hiện người có huyết thống thuần khiết, cống hiến to lớn nhất đối với gia tộc là cái gì không?
- Cái gì?
Giang Thần rát không hiểu nói.
- Chính là sinh ra đời sau, tiếp tục kéo dài huyết mạch thuần khiết này! Sau đó, lại nhìn ngươi bây giờ một chút đi!
Cao Kha nói.
- Đây là vì sự mạnh mẽ của gia tộc!
Cao Kha cả giận nói tiếp.- Đó là sai lầm...
- Ngươi lại muốn nói cho ta biết Thánh vực đã phát hiện chuyện thế gia truyền thừa liên hôn không có ý nghĩa sao? Như vậy ngươi nói cho ta biết, mẫu thân ngươi có phượng huyết thuần khiết như thế, vì sao ngươi ngay cả phượng huyết mỏng manh cũng không đạt đến cơ chứ?
Cao Kha ngắt lời hắn, mắt sáng như đuốc.
- Ca.
Cao Nguyệt muốn nói ra chuyện Giang Thần là Chân Huyết giả.
- Ninh Hạo Thiên Hắc Long thành, Long huyết trong cơ thể mẫu thân hắn mỏng manh đến mức phải gả tới Hỏa vực, kết quả Long huyết của nhi tử nàng lại là thuần chính nhất trong Mộ Dung gia những năm gần đây.
Giang Thần nhớ tới lời của lão nhân vừa nãy, hắn không định nói ra chuyện kia mà ngắt lời mẫu thân hắn định nói.
- Chuyện này, ta biết, thực lực của Mộ Dung gia sẽ nâng cao một bước, căn cứ vào hiểu biết của ta, ngươi có cơ hội giết chết Ninh Hạo Thiên kia!
Cao Kha nói.
- Ta muốn lấy mạng của hắn để giữ cho người nhà an toàn!
- Đúng vậy, bởi vì phụ thân ngươi đã làm hại Cao gia trở thành chuyện cười bên trong các thế gia truyền thừa, lại bởi vì phụ thân ngươi, Mộ Dung gia đã trở thành uy hiếp lớn nhất đối với Cao gia trong mấy trăm năm qua.
Cao Kha quát lên.
Giang Thần hừ lạnh một tiếng, không muốn trả lời.
- Ca, Thần nhi, hai người không cần phải ầm ĩ làm gì cả.
Cao Nguyệt cả giận nói.
Đương nhiên Giang Thần sẽ không vi phạm lời của mẫu thân, nhưng Cao Kha cũng rất nghe lời.
- Ca, muội muốn ở lại chăm sóc phụ thân, ca có thể sắp xếp không?
Cao Nguyệt lại nói.
- Hiện tại dù muội muốn đi, cũng không xong rồi.
Cao Kha nói.
- Có ý gì?
Giang Thần hỏi.
- Là Tam thúc mang muội đến sao?
Cao Kha hỏi.
- Đúng thế.
- Tam thúc đã không còn là người bên chúng ta nữa, hắn đã nương nhờ vào Cao Diễm rồi.
Cao Kha nói.
- Cao Diễm? Lẽ nào?
Cao Nguyệt lập tức nghe ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cảm giác bi thương đã giảm bớt không ít.
- Nếu như có muội ở đây, Cao Diễm tuyệt không có bất kỳ chút nhớ nhung gì cả. Thế nhưng muội rời đi, hắn đã bắt đầu kết bè kết cánh, muốn giành vị trí gia chủ.
Cao Kha nói:
- Năm đó chính là do hắn dồn ép không tha, phụ thân mới không thể không lựa chọn ép muội uống thuốc độc.
Giang Thần rất bất ngờ, không nghĩ tới chuyện kia còn có tầng nguyên nhân này.
Oán niệm của hắn đối với ngoại công là ở chỗ, thân là chủ nhân một gia tộc, coi như mẫu thân vi phạm tộc quy trước thì cũng không đến nỗi dùng đại nghĩa diệt thân như vậy.
- Vậy hiện tại hắn muốn làm gì?
Cao Nguyệt hỏi.
- Sau khi muội giải độc, gia tộc đã cảm ứng được phượng huyết của muội khôi phục, đã từng thương nghị qua.
- Có người nói đã nhiều năm như vậy cũng không có thời gian để ý, cũng có người cho rằng phượng huyết cao quý không nên hình thành một mạch ở nơi như Hỏa vực.
- Người ủng hộ muội khá nhiều, nhưng đều bị ta dùng tình hình thân thể của phụ thân để đè xuống.
- Có điều ngày đó Cao Diễm đã nói, Mộ Dung gia đang mắt nhìn chằm chằm vào cho nên mới gọi muội trở về, gả tới liên minh.
Nghe được câu cuối cùng, Cao Nguyệt lập tức nói:
- Không thể nào!
- Thế nhưng hiện tại muội đã tới, bọn họ sẽ có cơ hội thực thi, nếu muội không chịu, bọn họ sẽ ép muội lần nữa uống thuốc độc, hoặc là rút đi phượng huyết của muội.
Cao Kha nói.
- Vậy thì cứ đến đây đi, ta tuyệt đối không thể gả đi được nữa.
- Cái gì là liên minh vậy?
Giang Thần hỏi.
- Tất cả thế gia truyền thừa xây dựng thành liên minh, thực lực, quyền lực đều là tồn tại chí cao vô thượng.
- Từ lúc nào Long vực đã có liên minh này vậy?
Giang Thần đã từng ở Long vực một quãng thời gian, thế nhưng hắn chưa từng nghe nói có liên minh gì cả.
- Long vực không có, toàn bộ thế giới cũng không có, liên minh ở Thiên Hà giới.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dày đặc, tiếp theo là tiếng ồn ào.
Người bảo vệ cửa và người tới xảy ra xung đột.
- Để Cao Nguyệt đi ra đi, chúng ta có lời muốn nói.
- Tiểu thư không phải là người ngươi hô muốn gặp là phải ra gặp, ngươi cứ ở đây chờ ta vào bẩm báo!
Giang Thần ngoảnh mặt làm ngơ, tiến vào bên trong, lập tức cảm nhận được mùi thuốc gay mũi.
Hắn nhíu nhíu mày, đã nhìn thấy một cái giường lớn được đặt ở ngay chính giữa, ngoại trừ mẫu thân hắn ra còn có thúc thúc của hắn, Cao Kha.
Cao Kha đối với việc Cao Nguyệt và Giang Thần đến rất bất ngờ, trong con ngươi hiện ra vẻ bất an.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thương cảm của Cao Nguyệt, hắn cũng không nói lời nào.
Trên giường lớn có một lão nhân suy yếu đang nằm, bị bệnh tật dằn vặt, gầy trơ xương, ngũ quan trên mặt khắc khổ.
- Nguyệt nhi?
Lão nhân khó khăn nghiêng đầu qua, ánh mắt kinh nghi rơi vào trên người Cao Nguyệt.
- Phụ thân!
Cao Nguyệt cũng không khống chế mình được nữa mà nằm nhoài lên trên giường, nắm chặt lấy cái tay kia.
- Nguyệt nhi, phụ thân có lỗi với con.
Vành mắt của lão nhân này dần dần ướt át, tay vuốt tóc của nữ nhi mình, môi run rẩy mấy lần, nói:
- Con có hận ta không?
- Không, không hận, phụ thân cũng không tự mình làm chủ được chuyện này.
Cao Nguyệt vội vàng lắc đầu, bắt đầu từ ngày ăn vào độc dược, nàng cũng không có chút thù hận nào.
Lời này đã cho lão nhân kia sự an ủi rất lớn, vẻ thống khổ trên mặt cũng giảm bớt không ít.
- Ca, vì sao phụ thân lại biến thành dáng vẻ như vậy chứ?
Cao Nguyệt hỏi Cao Kha đang ở bên cạnh.
Cao Kha mím mím miệng, đối mặt với muội muội sắp hai mươi năm không gặp, sắc mặt phức tạp đã nói rõ sự dày vò trong lòng hắn.
- Y sư nói là do tâm bệnh gây nên, do đó ảnh hưởng tới tu hành, đợi đến lúc phát hiện ra thì đã chậm.
Cao Kha nói.
Không thể nghi ngờ, lời này càng làm cho Cao Nguyệt tự trách hơn.
- Muội không nên trở về.
Cao Kha thở dài một hơi, lắc đầu nói.
- Không phải ngươi phái người gọi chúng ta đến sao?
Giang Thần mở miệng nói.
Dường như Cao Kha lúc này mới chú ý tới Giang Thần vậy, tự nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt gì tốt, đặc biệt là ở dưới thế cục như bây giờ.
- Nguyệt nhi, đây là nhi tử của con sao?
Lão nhân kia đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời mà Cao Kha muốn nói.
- Thần nhi, mau tới đây, gặp ngoại công của con đi.
Cao Nguyệt vội nói.
Giang Thần đi tới bên giường, nhìn về phía lão nhân này.
Đột nhiên, Giang Thần biến sắc, từ từ quan sát kỹ lên thân thể của lão gia này.
- Tới đây.
Lão nhân nói.
Giang Thần chần chờ một chút, vẫn là đưa đầu tới bên miệng đối phương.
- Chạy! Mang theo mẫu thân con rời khỏi nơi này!
Lão nhân kia nói xong, bắt đầu ho khan kịch liệt, vẻ mặt rất khó chịu.
- Tránh ra!
Cao Kha thô bạo tách Giang Thần ra, đứng ở bên giường, cho lão nhân phục dụng một viên thuốc.
Rất nhanh, lão nhân đã không ho khan nữa mà hôn mê ngủ thiếp đi.
- Ca, tại sao không tiếp tục mời y sư đến chứ?
Cao Nguyệt hỏi.
Cao Kha không hề trả lời vấn đề này, nói:
- Ngươi không nên trở về, cũng không nên giải độc.
- Chẳng lẽ ngươi muốn mẫu thân ta cả đời sống trong mềm yếu vô lực qua ngày sao?
Giang Thần hỏi.
- Nhưng dù sao cũng còn tốt hơn chuyện mất mạng.
Khi Cao Kha nói chuyện với hắn vẫn hùng hổ doạ người như cũ.
- Ngươi có biết, một thế gia xuất hiện người có huyết thống thuần khiết, cống hiến to lớn nhất đối với gia tộc là cái gì không?
- Cái gì?
Giang Thần rát không hiểu nói.
- Chính là sinh ra đời sau, tiếp tục kéo dài huyết mạch thuần khiết này! Sau đó, lại nhìn ngươi bây giờ một chút đi!
Cao Kha nói.
- Đây là vì sự mạnh mẽ của gia tộc!
Cao Kha cả giận nói tiếp.- Đó là sai lầm...
- Ngươi lại muốn nói cho ta biết Thánh vực đã phát hiện chuyện thế gia truyền thừa liên hôn không có ý nghĩa sao? Như vậy ngươi nói cho ta biết, mẫu thân ngươi có phượng huyết thuần khiết như thế, vì sao ngươi ngay cả phượng huyết mỏng manh cũng không đạt đến cơ chứ?
Cao Kha ngắt lời hắn, mắt sáng như đuốc.
- Ca.
Cao Nguyệt muốn nói ra chuyện Giang Thần là Chân Huyết giả.
- Ninh Hạo Thiên Hắc Long thành, Long huyết trong cơ thể mẫu thân hắn mỏng manh đến mức phải gả tới Hỏa vực, kết quả Long huyết của nhi tử nàng lại là thuần chính nhất trong Mộ Dung gia những năm gần đây.
Giang Thần nhớ tới lời của lão nhân vừa nãy, hắn không định nói ra chuyện kia mà ngắt lời mẫu thân hắn định nói.
- Chuyện này, ta biết, thực lực của Mộ Dung gia sẽ nâng cao một bước, căn cứ vào hiểu biết của ta, ngươi có cơ hội giết chết Ninh Hạo Thiên kia!
Cao Kha nói.
- Ta muốn lấy mạng của hắn để giữ cho người nhà an toàn!
- Đúng vậy, bởi vì phụ thân ngươi đã làm hại Cao gia trở thành chuyện cười bên trong các thế gia truyền thừa, lại bởi vì phụ thân ngươi, Mộ Dung gia đã trở thành uy hiếp lớn nhất đối với Cao gia trong mấy trăm năm qua.
Cao Kha quát lên.
Giang Thần hừ lạnh một tiếng, không muốn trả lời.
- Ca, Thần nhi, hai người không cần phải ầm ĩ làm gì cả.
Cao Nguyệt cả giận nói.
Đương nhiên Giang Thần sẽ không vi phạm lời của mẫu thân, nhưng Cao Kha cũng rất nghe lời.
- Ca, muội muốn ở lại chăm sóc phụ thân, ca có thể sắp xếp không?
Cao Nguyệt lại nói.
- Hiện tại dù muội muốn đi, cũng không xong rồi.
Cao Kha nói.
- Có ý gì?
Giang Thần hỏi.
- Là Tam thúc mang muội đến sao?
Cao Kha hỏi.
- Đúng thế.
- Tam thúc đã không còn là người bên chúng ta nữa, hắn đã nương nhờ vào Cao Diễm rồi.
Cao Kha nói.
- Cao Diễm? Lẽ nào?
Cao Nguyệt lập tức nghe ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cảm giác bi thương đã giảm bớt không ít.
- Nếu như có muội ở đây, Cao Diễm tuyệt không có bất kỳ chút nhớ nhung gì cả. Thế nhưng muội rời đi, hắn đã bắt đầu kết bè kết cánh, muốn giành vị trí gia chủ.
Cao Kha nói:
- Năm đó chính là do hắn dồn ép không tha, phụ thân mới không thể không lựa chọn ép muội uống thuốc độc.
Giang Thần rất bất ngờ, không nghĩ tới chuyện kia còn có tầng nguyên nhân này.
Oán niệm của hắn đối với ngoại công là ở chỗ, thân là chủ nhân một gia tộc, coi như mẫu thân vi phạm tộc quy trước thì cũng không đến nỗi dùng đại nghĩa diệt thân như vậy.
- Vậy hiện tại hắn muốn làm gì?
Cao Nguyệt hỏi.
- Sau khi muội giải độc, gia tộc đã cảm ứng được phượng huyết của muội khôi phục, đã từng thương nghị qua.
- Có người nói đã nhiều năm như vậy cũng không có thời gian để ý, cũng có người cho rằng phượng huyết cao quý không nên hình thành một mạch ở nơi như Hỏa vực.
- Người ủng hộ muội khá nhiều, nhưng đều bị ta dùng tình hình thân thể của phụ thân để đè xuống.
- Có điều ngày đó Cao Diễm đã nói, Mộ Dung gia đang mắt nhìn chằm chằm vào cho nên mới gọi muội trở về, gả tới liên minh.
Nghe được câu cuối cùng, Cao Nguyệt lập tức nói:
- Không thể nào!
- Thế nhưng hiện tại muội đã tới, bọn họ sẽ có cơ hội thực thi, nếu muội không chịu, bọn họ sẽ ép muội lần nữa uống thuốc độc, hoặc là rút đi phượng huyết của muội.
Cao Kha nói.
- Vậy thì cứ đến đây đi, ta tuyệt đối không thể gả đi được nữa.
- Cái gì là liên minh vậy?
Giang Thần hỏi.
- Tất cả thế gia truyền thừa xây dựng thành liên minh, thực lực, quyền lực đều là tồn tại chí cao vô thượng.
- Từ lúc nào Long vực đã có liên minh này vậy?
Giang Thần đã từng ở Long vực một quãng thời gian, thế nhưng hắn chưa từng nghe nói có liên minh gì cả.
- Long vực không có, toàn bộ thế giới cũng không có, liên minh ở Thiên Hà giới.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dày đặc, tiếp theo là tiếng ồn ào.
Người bảo vệ cửa và người tới xảy ra xung đột.
- Để Cao Nguyệt đi ra đi, chúng ta có lời muốn nói.
- Tiểu thư không phải là người ngươi hô muốn gặp là phải ra gặp, ngươi cứ ở đây chờ ta vào bẩm báo!
/526
|