Cảnh giới của Cao Lệ là Thông thiên cảnh tầng năm cấp bậc, phượng huyết thuần khiết là dày đặc, ngoài ra, trình độ võ học cũng không thấp.
Bằng không, Cao Ly và Cao Diễm cũng sẽ không giao trọng trách cho nàng.
Có điều, trên mặt của Giang Thần không nhìn thấy vẻ sốt sắng nào cả, trong mắt còn mang theo ý cười cân nhắc.
Hắn đột nhiên nghĩ đến từ sau khi đánh bại Thủy Thuần, ở Long vực hắn cũng không giao thủ với những người khác, cho nên mới bị người ta coi thường.
Trên thực tế, thực lực của hắn so với khi đó, đã tăng lên không chỉ gấp mười lần.
- Thần hỏa phần thiên: Tà Nguyệt Trảm!
Vũ khí của Cao Lệ là đao, khi ra chiêu kéo theo lửa cháy hừng hực, đao kình đáng sợ phun trào ở trong biển lửa.
Giang Thần chú ý tới ngọn lửa hừng hực ở trên lưỡi dao của nàng, dày đặc như sữa bò, nhìn qua có vẻ rất nguy hiểm.
- Hỏa tâm ý cảnh đại thành sao?
Khóe miệng của Giang Thần nở nụ cười cân nhắc, xem ra trận chiến cũng không được coi là tẻ nhạt.
Đặc biệt là, hắn đã nhận ra được sát ý trên người tiểu nữu này.
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía hai người Cao Diễm và Cao Ly ở trên không trung.
Nói thật, mưu kế của Cao Diễm rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu, phỏng đoán lòng người, bắn trúng chỗ yếu của Cao Kha.
Nhưng mà hắn ngàn tính vạn tính, đều không ngờ tới được việc Giang Thần sẽ là Chân Huyết giả.
- Động thủ với ta mà ngươi lại dám phân thần?
Cao Lệ múa đao đánh đến, không quên quan sát Giang Thần, muốn tìm kẽ hở, kết quả phát hiện ra khắp toàn thân của Giang Thần đều là kẽ hở.
Lửa giận khi bị xem thường cùng với khuất nhục bị vả miệng trước đó trộn lẫn, sát ý tràn ngập tâm trí của nàng.
Một đao đủ để làm cho sông lớn khô cạn hạ xuống, muốn chia Giang Thần ra làm hai.
Nhưng mà khi đao đến gần Giang Thần còn nửa thước thì lại bị đỡ được rất triệt để.
- Tại sao lại không chứ?
Giang Thần hỏi ngược lại một câu, hắc đao trong tay vững vàng tiếp được một kích này.
Không chỉ có như vậy, ngay cả nhiệt độ hừng hực có thể hòa tan sắt thép cũng bị gió mạnh vô hình thổi tung.
- Làm sao lại vậy được?
Cao Lệ cả kinh, hoàn toàn không nghĩ tới kết cục sẽ là như vậy.
- Luôn miệng nói mình tuyệt vời cỡ nào, vậy mà ngươi chỉ có chút trình độ ấy thôi sao? Ngươi nói ta là rác rưởi, vậy ngươi là cái gì chứ?
Giang Thần hỏi.
Mặt cười của Cao Lệ trắng bệch, vẻ kiêu ngạo biểu hiện ra ở Nam Phong lĩnh sáng nay từ từ biến mất.
- Đừng có đắc ý với ta!
Cao Lệ không hề từ bỏ mà điều động toàn lực, lần này không chỉ có đao trong tay, hai tay và vai đều phun trào ra một lượng lớn lửa hừng hực.
Ở trên mày liễu của Cao Lệ, xuất hiện đồ văn Thiên Phượng của Cao gia.
- Chết đi cho ta!
Tiếng nói vừa dứt, Cao Lệ như là phát điên múa đao chém lung tung, trong mấy giây ngắn ngủi đã chém ra hơn trăm đao, tất cả đều hướng về chỗ yếu của Giang Thần để bắt chuyện.
- Đáng ghét!
Nhưng mà, tất cả những hành động này đều là phí công, mỗi một đao đều Giang Thần bị đỡ được.
Hơn nữa từ đầu đến cuối Giang Thần đều rất là tùy ý, con mắt sắc bén nhìn thấu tất cả, liệu địch từ trước.
Hắc đao biến hóa mấy lần đã làm cho công kích của đối phương tan rã.
- Hiện tại ngươi đã biết chênh lệch chưa, ngươi cảm giác mình vừa nãy mình ngu xuẩn thế nào chưa?
Giang Thần nói.
Sau đó, Giang Thần đổi thủ thành công, từng bước tiến lên phía trước, mỗi một đao nhìn như phổ thông đều làm cho Cao Lệ vô cùng chật vật.
- Thật là lợi hại!
Người chung quanh rất là bất ngờ, không phải bọn họ không nghĩ tới Giang Thần mạnh, nhưng cường như vậy lại là chuyện ngoài ý muốn của bọn họ.
Đây căn bản không phải là tỷ thí, hoàn toàn là một bên nghiền ép.
Có người nhìn về phía Cao Ly, vẻ mặt rất đồng tình.
Lấy ra một giọt chân huyết Hỏa Phượng để đánh cược, kết quả lại không nằm trong dự đoán, không biết đối phương sẽ suy nghĩ thế nào nữa.
Từ vẻ mặt đặc sắc trên mặt hắn, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có thể cảm nhận được một ít.
- Phượng Tuyệt Thiên Hạ!
Cao Lệ còn đang giãy dụa, đồng thời cũng dùng đòn sát thủ của bản thân.
Người lùi ra xa xa trước, tiếp theo toàn thân thúc giục lửa, ở dưới trạng thái hai tay cầm kiếm bay ra, thân thể xoay tròn.
Trong quá trình không ngừng xoay tròn, lửa cũng xoay quanh theo nàng, lặng lẽ hình thành một con Hỏa Phượng.
Chờ đến khi Hỏa Phượng thành hình, Cao Lệ đã làm cho người ta cảm giác có thể va đổ một ngọn núi lớn.
- Thông minh.
- Võ học của Cao Lệ không đủ, hiện tại cứng đối cứng, phát huy ra ưu thế cảnh giới, không chừng có thể xoay chuyển được càn khôn.
- Không biết Giang Thần có thể chịu đựng được một kích này hay không.
Trong tiếng nghị luận, Cao Kha nói:
- Tiểu muội, Cao Lệ hoàn toàn không có ý giữ lại thực lực, có lẽ là muốn giết Giang Thần.
- Không sao.
Cao Nguyệt lắc lắc đầu, nàng hiểu rõ thực lực của Giang Thần, biết Cao Lệ còn lâu mới có thể uy hiếp được nhi tử xuất sắc của nàng.
Sự thực cũng đúng như vậy, nhìn thấy đầu Hỏa Phượng này vọt tới, Giang Thần uốn éo cái cổ, sắc mặt không thay đổi.
- Ngươi cho rằng ta chỉ dùng võ học thủ thắng ngươi sao?
Nói đoạn, gió lớn được hình thành ở quanh người hắn, tia chớp nhỏ bé nhảy lên mấy lần, Lôi Đình thần giáp lóng lánh đã bám vào bên ngoài thân thể của hắn.
- Vô Thường Nhất Đao!
Giang Thần thu đao vào vỏ, thân thể nghiêng về phía trước, lướt nhanh ra, hắc đao lần nữa ra khỏi vỏ.
Người vây xem chung quanh chỉ nhìn thấy có một vệt bóng đen lấy Hỏa Phượng làm trung tâm xẹt qua, toàn bộ quá trình đều được hoàn thành ở trong chớp mắt.
Tiếp đó, mọi người đã nhìn thấy Hỏa Phượng do Cao Lệ biến ảo mà thành đã chia ra làm hai, bị cắt ra từ vị trí chính giữa.
Mấy giây sau, tất cả ngọn lửa hừng hực bị dập tắt, thân thể Cao Lệ ngã xuống đất, lồng ngực tràn ngập máu, rất nhanh đã ngã vào trong vũng máu của chính mình.
Giang Thần ra chiêu, chỉ cần một đao đã chém giết đệ tử dòng chính xuất sắc của Cao gia.
Lời trước đó Cao Nguyệt đã nói, đột nhiên trở nên có trọng lượng lên.
- Quá ác, quá ác, chỉ là tỷ thí mà ngươi lại đi giết người!
Trong lúc mọi người yên tĩnh, Cao Ly kia lần nữa dùng giọng nói lớn chói tai kia nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ của hắn, hắn lại muốn kiếm cớ để không phải giao ra một giọt chân huyết Hỏa Phượng.
Có điều, Cao Lệ cứ như vậy mà chết đi, quả thực đã gây ra phong ba không nhỏ.
- Cao Lệ từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, từng đao đều mang theo sát ý mãnh liệt, mỗi đao đều không có ý lưu tình, ta nghĩ không phải là các vị không có mắt.
Cao Nguyệt nói.
- Đó là Cao Lệ không đủ thực lực, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Cao Ly nói.
- Buồn cười, khi xuất thủ, ai đều cho rằng nhi tử của ta yếu hơn chứ? Cao Lệ cũng không ngoại lệ, Ly thúc à Ly thúc, ngươi thực sự là càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.
- Ngươi!
Cao Ly phẫn nộ chỉ qua đó, đang muốn nổi giận.
- Thế nhưng, Giang Thần có tâm giết người, điểm ấy là sự thực.
Cao Diễm mở miệng.
Giang Thần vẩy máu tươi trên lưỡi kiếm, chế giễu nói:
- Nói cách khác, nàng muốn giết ta, ta phải nhẫn nhịn khắc chế sao? Nàng yếu thì nàng có lý sao?
- Ta muốn xin tộc lão phán quyết.
Cao Diễm không để ý đến hắn, trái lại còn đưa ánh mắt nhìn về phía Cao Kha.
Cao Kha không có tỏ thái độ, người ở chỗ này lại biết chuyện này rất không đơn giản.
Tộc lão phán quyết, đây cũng là nghi thức thần thánh nhất của Cao gia.
Cao Diễm xin phán quyết vào lúc này, cân nhắc đến việc gia chủ bị bệnh liệt giường, cùng với tình hình của Cao Nguyệt, tuyệt không chỉ là vì nhằm vào Giang Thần không thôi.
- Lão hồ ly này, cùng chuẩn bị, mặc kệ thắng thua thế nào thì cũng sẽ cầu phán quyết!
Cao Kha nhỏ giọng nói.
- Không sai, phán quyết, xin tộc lão phán quyết!
Cao Ly hi vọng làm lớn chuyện này ra, như vậy sẽ không ai nhớ tới một giọt chân huyết Hỏa Phượng kia của hắn.
- Ca, đồng ý với hắn.
Cao Nguyệt nói.
- Tiểu muội?
Cao Kha rất khó hiểu, một khi bắt đầu phán quyết, vậy sẽ quyết định gia chủ đời tiếp theo là ai, là lúc song phương ngả bài.
Nhưng hiện tại, kế hoạch của bọn họ rõ ràng còn chưa đủ.
- Không có chuyện gì cả.
Cao Nguyệt nói xong, liếc mắt nhìn Giang Thần.
Mặc kệ đánh cược ra sao, một khi nói ra Chân Huyết giả thì sẽ có thể hoàn toàn thắng lợi.
Bằng không, Cao Ly và Cao Diễm cũng sẽ không giao trọng trách cho nàng.
Có điều, trên mặt của Giang Thần không nhìn thấy vẻ sốt sắng nào cả, trong mắt còn mang theo ý cười cân nhắc.
Hắn đột nhiên nghĩ đến từ sau khi đánh bại Thủy Thuần, ở Long vực hắn cũng không giao thủ với những người khác, cho nên mới bị người ta coi thường.
Trên thực tế, thực lực của hắn so với khi đó, đã tăng lên không chỉ gấp mười lần.
- Thần hỏa phần thiên: Tà Nguyệt Trảm!
Vũ khí của Cao Lệ là đao, khi ra chiêu kéo theo lửa cháy hừng hực, đao kình đáng sợ phun trào ở trong biển lửa.
Giang Thần chú ý tới ngọn lửa hừng hực ở trên lưỡi dao của nàng, dày đặc như sữa bò, nhìn qua có vẻ rất nguy hiểm.
- Hỏa tâm ý cảnh đại thành sao?
Khóe miệng của Giang Thần nở nụ cười cân nhắc, xem ra trận chiến cũng không được coi là tẻ nhạt.
Đặc biệt là, hắn đã nhận ra được sát ý trên người tiểu nữu này.
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía hai người Cao Diễm và Cao Ly ở trên không trung.
Nói thật, mưu kế của Cao Diễm rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu, phỏng đoán lòng người, bắn trúng chỗ yếu của Cao Kha.
Nhưng mà hắn ngàn tính vạn tính, đều không ngờ tới được việc Giang Thần sẽ là Chân Huyết giả.
- Động thủ với ta mà ngươi lại dám phân thần?
Cao Lệ múa đao đánh đến, không quên quan sát Giang Thần, muốn tìm kẽ hở, kết quả phát hiện ra khắp toàn thân của Giang Thần đều là kẽ hở.
Lửa giận khi bị xem thường cùng với khuất nhục bị vả miệng trước đó trộn lẫn, sát ý tràn ngập tâm trí của nàng.
Một đao đủ để làm cho sông lớn khô cạn hạ xuống, muốn chia Giang Thần ra làm hai.
Nhưng mà khi đao đến gần Giang Thần còn nửa thước thì lại bị đỡ được rất triệt để.
- Tại sao lại không chứ?
Giang Thần hỏi ngược lại một câu, hắc đao trong tay vững vàng tiếp được một kích này.
Không chỉ có như vậy, ngay cả nhiệt độ hừng hực có thể hòa tan sắt thép cũng bị gió mạnh vô hình thổi tung.
- Làm sao lại vậy được?
Cao Lệ cả kinh, hoàn toàn không nghĩ tới kết cục sẽ là như vậy.
- Luôn miệng nói mình tuyệt vời cỡ nào, vậy mà ngươi chỉ có chút trình độ ấy thôi sao? Ngươi nói ta là rác rưởi, vậy ngươi là cái gì chứ?
Giang Thần hỏi.
Mặt cười của Cao Lệ trắng bệch, vẻ kiêu ngạo biểu hiện ra ở Nam Phong lĩnh sáng nay từ từ biến mất.
- Đừng có đắc ý với ta!
Cao Lệ không hề từ bỏ mà điều động toàn lực, lần này không chỉ có đao trong tay, hai tay và vai đều phun trào ra một lượng lớn lửa hừng hực.
Ở trên mày liễu của Cao Lệ, xuất hiện đồ văn Thiên Phượng của Cao gia.
- Chết đi cho ta!
Tiếng nói vừa dứt, Cao Lệ như là phát điên múa đao chém lung tung, trong mấy giây ngắn ngủi đã chém ra hơn trăm đao, tất cả đều hướng về chỗ yếu của Giang Thần để bắt chuyện.
- Đáng ghét!
Nhưng mà, tất cả những hành động này đều là phí công, mỗi một đao đều Giang Thần bị đỡ được.
Hơn nữa từ đầu đến cuối Giang Thần đều rất là tùy ý, con mắt sắc bén nhìn thấu tất cả, liệu địch từ trước.
Hắc đao biến hóa mấy lần đã làm cho công kích của đối phương tan rã.
- Hiện tại ngươi đã biết chênh lệch chưa, ngươi cảm giác mình vừa nãy mình ngu xuẩn thế nào chưa?
Giang Thần nói.
Sau đó, Giang Thần đổi thủ thành công, từng bước tiến lên phía trước, mỗi một đao nhìn như phổ thông đều làm cho Cao Lệ vô cùng chật vật.
- Thật là lợi hại!
Người chung quanh rất là bất ngờ, không phải bọn họ không nghĩ tới Giang Thần mạnh, nhưng cường như vậy lại là chuyện ngoài ý muốn của bọn họ.
Đây căn bản không phải là tỷ thí, hoàn toàn là một bên nghiền ép.
Có người nhìn về phía Cao Ly, vẻ mặt rất đồng tình.
Lấy ra một giọt chân huyết Hỏa Phượng để đánh cược, kết quả lại không nằm trong dự đoán, không biết đối phương sẽ suy nghĩ thế nào nữa.
Từ vẻ mặt đặc sắc trên mặt hắn, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có thể cảm nhận được một ít.
- Phượng Tuyệt Thiên Hạ!
Cao Lệ còn đang giãy dụa, đồng thời cũng dùng đòn sát thủ của bản thân.
Người lùi ra xa xa trước, tiếp theo toàn thân thúc giục lửa, ở dưới trạng thái hai tay cầm kiếm bay ra, thân thể xoay tròn.
Trong quá trình không ngừng xoay tròn, lửa cũng xoay quanh theo nàng, lặng lẽ hình thành một con Hỏa Phượng.
Chờ đến khi Hỏa Phượng thành hình, Cao Lệ đã làm cho người ta cảm giác có thể va đổ một ngọn núi lớn.
- Thông minh.
- Võ học của Cao Lệ không đủ, hiện tại cứng đối cứng, phát huy ra ưu thế cảnh giới, không chừng có thể xoay chuyển được càn khôn.
- Không biết Giang Thần có thể chịu đựng được một kích này hay không.
Trong tiếng nghị luận, Cao Kha nói:
- Tiểu muội, Cao Lệ hoàn toàn không có ý giữ lại thực lực, có lẽ là muốn giết Giang Thần.
- Không sao.
Cao Nguyệt lắc lắc đầu, nàng hiểu rõ thực lực của Giang Thần, biết Cao Lệ còn lâu mới có thể uy hiếp được nhi tử xuất sắc của nàng.
Sự thực cũng đúng như vậy, nhìn thấy đầu Hỏa Phượng này vọt tới, Giang Thần uốn éo cái cổ, sắc mặt không thay đổi.
- Ngươi cho rằng ta chỉ dùng võ học thủ thắng ngươi sao?
Nói đoạn, gió lớn được hình thành ở quanh người hắn, tia chớp nhỏ bé nhảy lên mấy lần, Lôi Đình thần giáp lóng lánh đã bám vào bên ngoài thân thể của hắn.
- Vô Thường Nhất Đao!
Giang Thần thu đao vào vỏ, thân thể nghiêng về phía trước, lướt nhanh ra, hắc đao lần nữa ra khỏi vỏ.
Người vây xem chung quanh chỉ nhìn thấy có một vệt bóng đen lấy Hỏa Phượng làm trung tâm xẹt qua, toàn bộ quá trình đều được hoàn thành ở trong chớp mắt.
Tiếp đó, mọi người đã nhìn thấy Hỏa Phượng do Cao Lệ biến ảo mà thành đã chia ra làm hai, bị cắt ra từ vị trí chính giữa.
Mấy giây sau, tất cả ngọn lửa hừng hực bị dập tắt, thân thể Cao Lệ ngã xuống đất, lồng ngực tràn ngập máu, rất nhanh đã ngã vào trong vũng máu của chính mình.
Giang Thần ra chiêu, chỉ cần một đao đã chém giết đệ tử dòng chính xuất sắc của Cao gia.
Lời trước đó Cao Nguyệt đã nói, đột nhiên trở nên có trọng lượng lên.
- Quá ác, quá ác, chỉ là tỷ thí mà ngươi lại đi giết người!
Trong lúc mọi người yên tĩnh, Cao Ly kia lần nữa dùng giọng nói lớn chói tai kia nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ của hắn, hắn lại muốn kiếm cớ để không phải giao ra một giọt chân huyết Hỏa Phượng.
Có điều, Cao Lệ cứ như vậy mà chết đi, quả thực đã gây ra phong ba không nhỏ.
- Cao Lệ từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, từng đao đều mang theo sát ý mãnh liệt, mỗi đao đều không có ý lưu tình, ta nghĩ không phải là các vị không có mắt.
Cao Nguyệt nói.
- Đó là Cao Lệ không đủ thực lực, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Cao Ly nói.
- Buồn cười, khi xuất thủ, ai đều cho rằng nhi tử của ta yếu hơn chứ? Cao Lệ cũng không ngoại lệ, Ly thúc à Ly thúc, ngươi thực sự là càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.
- Ngươi!
Cao Ly phẫn nộ chỉ qua đó, đang muốn nổi giận.
- Thế nhưng, Giang Thần có tâm giết người, điểm ấy là sự thực.
Cao Diễm mở miệng.
Giang Thần vẩy máu tươi trên lưỡi kiếm, chế giễu nói:
- Nói cách khác, nàng muốn giết ta, ta phải nhẫn nhịn khắc chế sao? Nàng yếu thì nàng có lý sao?
- Ta muốn xin tộc lão phán quyết.
Cao Diễm không để ý đến hắn, trái lại còn đưa ánh mắt nhìn về phía Cao Kha.
Cao Kha không có tỏ thái độ, người ở chỗ này lại biết chuyện này rất không đơn giản.
Tộc lão phán quyết, đây cũng là nghi thức thần thánh nhất của Cao gia.
Cao Diễm xin phán quyết vào lúc này, cân nhắc đến việc gia chủ bị bệnh liệt giường, cùng với tình hình của Cao Nguyệt, tuyệt không chỉ là vì nhằm vào Giang Thần không thôi.
- Lão hồ ly này, cùng chuẩn bị, mặc kệ thắng thua thế nào thì cũng sẽ cầu phán quyết!
Cao Kha nhỏ giọng nói.
- Không sai, phán quyết, xin tộc lão phán quyết!
Cao Ly hi vọng làm lớn chuyện này ra, như vậy sẽ không ai nhớ tới một giọt chân huyết Hỏa Phượng kia của hắn.
- Ca, đồng ý với hắn.
Cao Nguyệt nói.
- Tiểu muội?
Cao Kha rất khó hiểu, một khi bắt đầu phán quyết, vậy sẽ quyết định gia chủ đời tiếp theo là ai, là lúc song phương ngả bài.
Nhưng hiện tại, kế hoạch của bọn họ rõ ràng còn chưa đủ.
- Không có chuyện gì cả.
Cao Nguyệt nói xong, liếc mắt nhìn Giang Thần.
Mặc kệ đánh cược ra sao, một khi nói ra Chân Huyết giả thì sẽ có thể hoàn toàn thắng lợi.
/526
|