Tiếng nói vừa dứt, cánh tay đứt rời của Liễu Sát Dương không chảy máu nữa, trái lại còn xuất hiện một luồng sức hút khủng bố.
- Huyết Ma công!
Những máu tươi còn chưa rơi xuống đất đã dừng lại, một giây qua đi, toàn bộ đều bị sức hút bao phủ, bắt đầu tụ lại ở chỗ vết thương tụ lại, nhanh chóng ngưng tụ thành tay giả, sau đó nối liền lại.
Điểm khủng bố chính là, đó là một bàn tay bằng máu, năm ngón tay là móng vuốt sắc bén.
- Thật là đáng sợ!
Liễu Sát Dương nhìn qua không giống như nhân loại, mang tới cho người ta chấn động không nhỏ.
Cũng không lâu sau, chẳng biết từ lúc nào tay trái của hắn đã cầm lấy một thanh đao.
Chuôi đao và đầu chuôi là màu lam đậm, thân đao hồng như máu tươi, ở dưới công lực rót vào, hồng mang chẳng khác nào lửa vờn quanh ở quanh người hắn.
- Chịu chết đi!
Liễu Sát Dương lần nữa ra chiêu, không tiếp tục ẩn giấu nữa. Khi tức Thông thiên cảnh tầng bảy phát ra, đao pháp không được tính là hàng đầu, vì vậy hắn kết hợp cùng công pháp huyền bí, đao vừa ra đã giống như cơn lũ, giống như mãnh thú.
Đồng thời, móng vuốt trên cánh tay phải cũng ra tay, rất đáng sợ, móng vuốt sắc bén xẹt qua không khí, phát ra tiếng rít sắc bén.
Một đao chém xuống, một vầng trăng máu ngang trời xuất hiện.
Thân thể của Giang Thần hơi động, chật vật né tránh.
- Toái Tâm Trảo!
Liễu Sát Dương cười lạnh một tiếng, huyết trảo chộp một trảo vào vị trí ngực của Giang Thần.
Hắc đao xoay ngang, lưỡi đao đối đầu với huyết trảo, vang lên tiếng kim loại va chạm, huyết trảo kia không sợ đao kính sắc bén mà dán vào sát thân đao trượt xuống dưới.
Nương theo ánh lửa ma sát ra, cổ tay phải của Giang Thần xuất hiện ba đạo vết máu.
- Chết!
Liễu Sát Dương đắc thủ càng điên cuồng hơn nữa, đao trảo phối hợp rất tốt, ác liệt mà lại trí mạng.
Giang Thần không ngừng lùi lại, múa đao phòng ngự, đột nhiên hắn biến sắc, tay phải truyền đến cảm giác tê dại, không sử dụng được khí lực nữa.
Cúi đầu vừa nhìn, vết thương ở tay phải đã có khói đen bốc lên.
- Huyết Ma thí tiên!
Liễu Sát Dương lập tức lấy ra sát chiêu, tốc độ của huyết đao và huyết trảo nhìn qua rất giống đã chậm lại đi mấy chục lần.
- Xảy ra chuyện gì?
- Không phải là chậm, mà là quá nhanh! Vượt qua tốc độ chúng ta nhìn thấy cho nên mới thành chậm!
- Hít! Không biết là nhanh bao nhiêu!
Giang Thần thân là người trong cuộc lại biết nó nhanh thế nào, ngay cả người nắm giữ phong đại đạo như hắn cũng sắp hoa cả mắt.
Từng đao, tầng tầng lớp lớp, liên miên không dứt.
- Tám mạch cùng mở, phong lôi tụ!
- Lôi Đình thần giáp!
Giang Thần không thể không vận dụng lồng khí hộ thể thì mới có thể ngăn cản được thế tấn công trí mạng, đồng thời còn kéo giãn khoảng cách, nếu không phải vậy một khi quá gần, hắn sẽ không có cách nào nhìn thấy rõ được công kích.
- Lúc này mới có chút giống như người đứng thứ mười Trừ Ma bảng.
Giang Thần nói.
- Buồn cười, ngươi cho rằng thực lực của ta như vậy chỉ là người đứng thứ mười Trừ Ma bảng nữa sao? Mặt khác, ngươi đã không có đường sống mà vẫn mạnh miệng được, buồn cười.
Liễu Sát Dương lạnh lùng nói.
Trong Thông thiên cảnh, ai dùng lồng khí hộ thể trước thì kẻ đó sẽ thua, điều này đồng nghĩa với việc không có cách nào ứng phó được thế tấn công của đối thủ. Thế nhưng, đối thủ cũng có lồng khí hộ thể còn chưa dùng.
Huống chi, tay phải của Giang Thần đã bị huyết trảo đả thương, tạm thời bị tê dại, tuy rằng nhìn qua không có ảnh hưởng gì cả, thế nhưng không có cách nào dùng sức để sử dụng võ học được nữa.
- Vẫn quá miễn cưỡng.
- Thực lực mà Liễu Sát Dương ẩn giấu, không chỉ là một chút thôi đâu.
- Trải qua lần này, Anh Hùng điện sẽ tăng thứ tự của hắn ở Trừ Ma bảng lên.
Biểu hiện Giang Thần mang đến không bằng thực lực chân thực của Liễu Sát Dương.
Lượt công kích kế tiếp, chỉ sợ hắn sẽ bị mất mạng.
- Trước khi chết, ta sẽ để ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng!
Liễu Sát Dương nhanh chóng điều tức, lại chủ động ra chiêu, người còn chưa tới gần đối thủ thì huyết đao và huyết trảo đã kéo theo cái đuôi thật dài đánh tới.
- Xem ra, đây chính là cực hạn của ngươi, như vậy thì đến phiên ta!
Ánh mắt của Giang Thần lạnh đi, khí chất trên người xảy ra biến hóa.
Dưới một tiếng kiếm reo thánh thót, Giang Thần từ đao giả chuyển thành kiếm khách.
Ở dưới thế tấn công giống như mưa to gió lớn của Liễu Sát Dương, Xích tiêu kiếm ở trong tay trái nhanh chóng biến hóa, chống đỡ được công kích trí mạng của đối phương.
- Cái gì?
Liễu Sát Dương thân là người thuận tay trái cảm nhận được vẻ chấn động của người khác khi nhìn thấy hắn dùng đao, lại nhìn sắc mặt của Giang Thần, ung dung không vội, ở nơi sâu trong đôi mắt đen nhánh còn có một tia sáng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm hắn bị thương.
- Coi như ngươi là kiếm khách thì thế nào chứ? Ở dưới tốc độ, tất cả đều là vô dụng!
Liễu Sát Dương đánh ra một đao một trảo, đã không còn chiêu thức võ học, mà là sự sắc bén và tốc độ kết hợp lại. Hai thứ này có thể xé rách bất kỳ vật cứng rắn nào.
Nhưng, Giang Thần không bị ảnh hưởng, dường như hắn đã sớm biết quỹ tích công kích của đối phương rồi vậy.
- Thiên nhân hợp nhất? Ngươi lại nắm giữ thiên nhân hợp nhất?
Liễu Sát Dương cũng không ngốc, lập tức nhìn ra được mấu chốt, hắn lập tức thầm nói không hay rồi.
Thế công của hắn, vừa nhanh lại mạnh, rất nhiều kỳ tài võ học đều chết một cách không rõ ràng ở dưới công kích điên cuồng của hắn.
Hắn đã phát huy tinh túy của tốc độ phá vạn pháp.
Nhưng mà, sau khi đạt đến thiên nhân hợp nhất, đồng thời cũng làm được chuyện dung hợp với võ học thì ở trước mặt Thiên võ ý cảnh, tốc độ của hắn sẽ không có bất kỳ biện pháp nào nữa.
- Chỉ vẻn vẹn là thiên nhân hợp nhất thôi sao?
Giang Thần cười một tiếng trào phúng, Xích tiêu kiếm đâm một cái về phía trước, không chỉ ngăn cản được công kích mà còn muốn hóa thủ thành công.
- Kiếm thuật thật là đáng sợ!
Từ trong kiếm ý của hắn Liễu Sát Dương đã cảm nhận được sức mạnh sinh sôi liên tục, phối hợp với biến hóa tinh diệu, khó lòng đề phòng.
- Kiếm đạo! Ngươi còn nắm giữ cả kiếm đạo?
Liễu Sát Dương biết, chỉ có người nắm giữ kiếm đạo mới có thể phát huy kiếm thuật đến loại trình độ này.
- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!
Giang Thần không hề trả lời mà sấm gió được ngưng tụ lên bên trên kiếm cương của Xích tiêu kiếm.
- Huyết thần giáp!
Liễu Sát Dương bị dọa cho phát sợ, lập tức mở ra cái lồng khí hộ thể, một cái giáp nhẹ đỏ như máu bảo hộ ở quanh thân của hắn.
Nhưng mà, ở trước mặt của Xích tiêu kiếm, cái lồng khí hộ thể này lập tức bị phá, còn có một kiếm để lại một vết kiếm hằn sâu ở trên ngực của Liễu Sát Dương nữa.
- Đáng ghét!
Vốn Liễu Sát Dương cảm thấy thế công của mình đã là nhất lưu, không nghĩ tới kiếm của Giang Thần lại kinh khủng như thế.
- Trước khi chết, có di ngôn gì không?
Kiếm thế của Giang Thần chậm lại, thanh âm lạnh như băng từ trong miệng của hắn phát ra.
- Hừ, đây cũng không phải là tỷ thí trên võ đài, không giết được ngươi, ta không thể chạy sao?
Khi còn chưa nói hết thì Liễu Sát Dương đã rất thẳng thắn bay đi ra ngoài thành.
- Hắn thắng ta ở phương diện võ học, thế nhưng khi truy sát và chạy trốn, thứ được cân nhắc chính là chênh lệch cảnh giới!
Liễu Sát Dương rất tin tưởng, trong nháy mắt hắn đã đến không trung tường thành của Phong Nguyệt thành.
Thế nhưng thân thể hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía trước.
Thân thể của Giang Thần đang đứng ở đó, trong con ngươi tràn ngập hàn mang tuôn ra, giống như lợi kiếm vậy, xuyên qua tim của hắn.
- Ngươi thực sự là Thông thiên cảnh tầng ba sao?
Liễu Sát Dương giận dữ hét lớn.
- Thật trăm phần trăm.
- Vậy tại sao công lực của ngươi lại mạnh hơn ta chứ?
Đánh không lại thì thôi đi, thế nhưng chạy cũng chạy không thoát, cảnh giới so với mình còn yếu hơn bốn tầng, Liễu Sát Dương thực sự không nghĩ ra được.
- Bởi vì, ta là thiên tài.
Giang Thần nở nụ cười trào phúng, Xích tiêu kiếm lần nữa vung lên.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!
Hắn không nói nhảm nữa, sát chiêu đánh ra, đồng thời người như lưu tinh lao đi.
- Chuyện này!
Liễu Sát Dương vốn nghĩ đến dù chết thì cũng còn có thể tự hào việc tốc độ của mình hơn Giang Thần, thế nhưng thấy chiêu kiếm này, hắn mới biết mình nông cạn ra sao.
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh hắn xuất hiện mấy Giang Thần, đang đồng thời xuất kiếm với hắn, sau một giây đã cắt đứt sinh cơ của hắn.
Tồn tại đứng thứ mười Trừ Ma bảng, chết!
- Huyết Ma công!
Những máu tươi còn chưa rơi xuống đất đã dừng lại, một giây qua đi, toàn bộ đều bị sức hút bao phủ, bắt đầu tụ lại ở chỗ vết thương tụ lại, nhanh chóng ngưng tụ thành tay giả, sau đó nối liền lại.
Điểm khủng bố chính là, đó là một bàn tay bằng máu, năm ngón tay là móng vuốt sắc bén.
- Thật là đáng sợ!
Liễu Sát Dương nhìn qua không giống như nhân loại, mang tới cho người ta chấn động không nhỏ.
Cũng không lâu sau, chẳng biết từ lúc nào tay trái của hắn đã cầm lấy một thanh đao.
Chuôi đao và đầu chuôi là màu lam đậm, thân đao hồng như máu tươi, ở dưới công lực rót vào, hồng mang chẳng khác nào lửa vờn quanh ở quanh người hắn.
- Chịu chết đi!
Liễu Sát Dương lần nữa ra chiêu, không tiếp tục ẩn giấu nữa. Khi tức Thông thiên cảnh tầng bảy phát ra, đao pháp không được tính là hàng đầu, vì vậy hắn kết hợp cùng công pháp huyền bí, đao vừa ra đã giống như cơn lũ, giống như mãnh thú.
Đồng thời, móng vuốt trên cánh tay phải cũng ra tay, rất đáng sợ, móng vuốt sắc bén xẹt qua không khí, phát ra tiếng rít sắc bén.
Một đao chém xuống, một vầng trăng máu ngang trời xuất hiện.
Thân thể của Giang Thần hơi động, chật vật né tránh.
- Toái Tâm Trảo!
Liễu Sát Dương cười lạnh một tiếng, huyết trảo chộp một trảo vào vị trí ngực của Giang Thần.
Hắc đao xoay ngang, lưỡi đao đối đầu với huyết trảo, vang lên tiếng kim loại va chạm, huyết trảo kia không sợ đao kính sắc bén mà dán vào sát thân đao trượt xuống dưới.
Nương theo ánh lửa ma sát ra, cổ tay phải của Giang Thần xuất hiện ba đạo vết máu.
- Chết!
Liễu Sát Dương đắc thủ càng điên cuồng hơn nữa, đao trảo phối hợp rất tốt, ác liệt mà lại trí mạng.
Giang Thần không ngừng lùi lại, múa đao phòng ngự, đột nhiên hắn biến sắc, tay phải truyền đến cảm giác tê dại, không sử dụng được khí lực nữa.
Cúi đầu vừa nhìn, vết thương ở tay phải đã có khói đen bốc lên.
- Huyết Ma thí tiên!
Liễu Sát Dương lập tức lấy ra sát chiêu, tốc độ của huyết đao và huyết trảo nhìn qua rất giống đã chậm lại đi mấy chục lần.
- Xảy ra chuyện gì?
- Không phải là chậm, mà là quá nhanh! Vượt qua tốc độ chúng ta nhìn thấy cho nên mới thành chậm!
- Hít! Không biết là nhanh bao nhiêu!
Giang Thần thân là người trong cuộc lại biết nó nhanh thế nào, ngay cả người nắm giữ phong đại đạo như hắn cũng sắp hoa cả mắt.
Từng đao, tầng tầng lớp lớp, liên miên không dứt.
- Tám mạch cùng mở, phong lôi tụ!
- Lôi Đình thần giáp!
Giang Thần không thể không vận dụng lồng khí hộ thể thì mới có thể ngăn cản được thế tấn công trí mạng, đồng thời còn kéo giãn khoảng cách, nếu không phải vậy một khi quá gần, hắn sẽ không có cách nào nhìn thấy rõ được công kích.
- Lúc này mới có chút giống như người đứng thứ mười Trừ Ma bảng.
Giang Thần nói.
- Buồn cười, ngươi cho rằng thực lực của ta như vậy chỉ là người đứng thứ mười Trừ Ma bảng nữa sao? Mặt khác, ngươi đã không có đường sống mà vẫn mạnh miệng được, buồn cười.
Liễu Sát Dương lạnh lùng nói.
Trong Thông thiên cảnh, ai dùng lồng khí hộ thể trước thì kẻ đó sẽ thua, điều này đồng nghĩa với việc không có cách nào ứng phó được thế tấn công của đối thủ. Thế nhưng, đối thủ cũng có lồng khí hộ thể còn chưa dùng.
Huống chi, tay phải của Giang Thần đã bị huyết trảo đả thương, tạm thời bị tê dại, tuy rằng nhìn qua không có ảnh hưởng gì cả, thế nhưng không có cách nào dùng sức để sử dụng võ học được nữa.
- Vẫn quá miễn cưỡng.
- Thực lực mà Liễu Sát Dương ẩn giấu, không chỉ là một chút thôi đâu.
- Trải qua lần này, Anh Hùng điện sẽ tăng thứ tự của hắn ở Trừ Ma bảng lên.
Biểu hiện Giang Thần mang đến không bằng thực lực chân thực của Liễu Sát Dương.
Lượt công kích kế tiếp, chỉ sợ hắn sẽ bị mất mạng.
- Trước khi chết, ta sẽ để ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng!
Liễu Sát Dương nhanh chóng điều tức, lại chủ động ra chiêu, người còn chưa tới gần đối thủ thì huyết đao và huyết trảo đã kéo theo cái đuôi thật dài đánh tới.
- Xem ra, đây chính là cực hạn của ngươi, như vậy thì đến phiên ta!
Ánh mắt của Giang Thần lạnh đi, khí chất trên người xảy ra biến hóa.
Dưới một tiếng kiếm reo thánh thót, Giang Thần từ đao giả chuyển thành kiếm khách.
Ở dưới thế tấn công giống như mưa to gió lớn của Liễu Sát Dương, Xích tiêu kiếm ở trong tay trái nhanh chóng biến hóa, chống đỡ được công kích trí mạng của đối phương.
- Cái gì?
Liễu Sát Dương thân là người thuận tay trái cảm nhận được vẻ chấn động của người khác khi nhìn thấy hắn dùng đao, lại nhìn sắc mặt của Giang Thần, ung dung không vội, ở nơi sâu trong đôi mắt đen nhánh còn có một tia sáng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm hắn bị thương.
- Coi như ngươi là kiếm khách thì thế nào chứ? Ở dưới tốc độ, tất cả đều là vô dụng!
Liễu Sát Dương đánh ra một đao một trảo, đã không còn chiêu thức võ học, mà là sự sắc bén và tốc độ kết hợp lại. Hai thứ này có thể xé rách bất kỳ vật cứng rắn nào.
Nhưng, Giang Thần không bị ảnh hưởng, dường như hắn đã sớm biết quỹ tích công kích của đối phương rồi vậy.
- Thiên nhân hợp nhất? Ngươi lại nắm giữ thiên nhân hợp nhất?
Liễu Sát Dương cũng không ngốc, lập tức nhìn ra được mấu chốt, hắn lập tức thầm nói không hay rồi.
Thế công của hắn, vừa nhanh lại mạnh, rất nhiều kỳ tài võ học đều chết một cách không rõ ràng ở dưới công kích điên cuồng của hắn.
Hắn đã phát huy tinh túy của tốc độ phá vạn pháp.
Nhưng mà, sau khi đạt đến thiên nhân hợp nhất, đồng thời cũng làm được chuyện dung hợp với võ học thì ở trước mặt Thiên võ ý cảnh, tốc độ của hắn sẽ không có bất kỳ biện pháp nào nữa.
- Chỉ vẻn vẹn là thiên nhân hợp nhất thôi sao?
Giang Thần cười một tiếng trào phúng, Xích tiêu kiếm đâm một cái về phía trước, không chỉ ngăn cản được công kích mà còn muốn hóa thủ thành công.
- Kiếm thuật thật là đáng sợ!
Từ trong kiếm ý của hắn Liễu Sát Dương đã cảm nhận được sức mạnh sinh sôi liên tục, phối hợp với biến hóa tinh diệu, khó lòng đề phòng.
- Kiếm đạo! Ngươi còn nắm giữ cả kiếm đạo?
Liễu Sát Dương biết, chỉ có người nắm giữ kiếm đạo mới có thể phát huy kiếm thuật đến loại trình độ này.
- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!
Giang Thần không hề trả lời mà sấm gió được ngưng tụ lên bên trên kiếm cương của Xích tiêu kiếm.
- Huyết thần giáp!
Liễu Sát Dương bị dọa cho phát sợ, lập tức mở ra cái lồng khí hộ thể, một cái giáp nhẹ đỏ như máu bảo hộ ở quanh thân của hắn.
Nhưng mà, ở trước mặt của Xích tiêu kiếm, cái lồng khí hộ thể này lập tức bị phá, còn có một kiếm để lại một vết kiếm hằn sâu ở trên ngực của Liễu Sát Dương nữa.
- Đáng ghét!
Vốn Liễu Sát Dương cảm thấy thế công của mình đã là nhất lưu, không nghĩ tới kiếm của Giang Thần lại kinh khủng như thế.
- Trước khi chết, có di ngôn gì không?
Kiếm thế của Giang Thần chậm lại, thanh âm lạnh như băng từ trong miệng của hắn phát ra.
- Hừ, đây cũng không phải là tỷ thí trên võ đài, không giết được ngươi, ta không thể chạy sao?
Khi còn chưa nói hết thì Liễu Sát Dương đã rất thẳng thắn bay đi ra ngoài thành.
- Hắn thắng ta ở phương diện võ học, thế nhưng khi truy sát và chạy trốn, thứ được cân nhắc chính là chênh lệch cảnh giới!
Liễu Sát Dương rất tin tưởng, trong nháy mắt hắn đã đến không trung tường thành của Phong Nguyệt thành.
Thế nhưng thân thể hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía trước.
Thân thể của Giang Thần đang đứng ở đó, trong con ngươi tràn ngập hàn mang tuôn ra, giống như lợi kiếm vậy, xuyên qua tim của hắn.
- Ngươi thực sự là Thông thiên cảnh tầng ba sao?
Liễu Sát Dương giận dữ hét lớn.
- Thật trăm phần trăm.
- Vậy tại sao công lực của ngươi lại mạnh hơn ta chứ?
Đánh không lại thì thôi đi, thế nhưng chạy cũng chạy không thoát, cảnh giới so với mình còn yếu hơn bốn tầng, Liễu Sát Dương thực sự không nghĩ ra được.
- Bởi vì, ta là thiên tài.
Giang Thần nở nụ cười trào phúng, Xích tiêu kiếm lần nữa vung lên.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!
Hắn không nói nhảm nữa, sát chiêu đánh ra, đồng thời người như lưu tinh lao đi.
- Chuyện này!
Liễu Sát Dương vốn nghĩ đến dù chết thì cũng còn có thể tự hào việc tốc độ của mình hơn Giang Thần, thế nhưng thấy chiêu kiếm này, hắn mới biết mình nông cạn ra sao.
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh hắn xuất hiện mấy Giang Thần, đang đồng thời xuất kiếm với hắn, sau một giây đã cắt đứt sinh cơ của hắn.
Tồn tại đứng thứ mười Trừ Ma bảng, chết!
/526
|