- Giang Thần, hi vọng một lúc nữa ngươi thông qua thần thức giao lưu với những người khác.
Úy Trì Hoành vừa kết thúc khiêu khích thì trong đám người lại có người đứng ra, nói với Giang Thần.
- Không nên hiểu lầm, ta rất cảm ơn vừa nãy ngươi đã trợ giúp ta, có điều nhận cá của ngươi không bằng tự mình bắt cá, ta càng muốn tự thân vận động, có được phần nhạy cảm kia của ngươi hơn.
So sánh với thiếu niên kia, thái độ của hắn thân mật hơn rất nhiều.
- Có thể, đây là lựa chọn của ngươi mà.
Giang Thần bình tĩnh nói.
- Làm quen đi, ta tên Hàn Ty Minh.
Hắn nói.
- Hàn Ty Minh!
Người chung quanh bị cái tên này làm cho chấn động, có người hỏi:
- Ngươi chính là Hàn Ty Minh đứng thứ bốn mươi bảy trên Thăng long bảng sao?
- Là ta.
Hàn Ty Minh gật gù, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn góc cạnh rõ ràng, lại có vẻ lạnh lùng.
Bị người ta nhìn chằm chằm vào mà vẻ mặt vẫn như thường.
Bởi vì trong này không nhìn ra được cảnh giới của nhau, nếu không báo họ tên, quả thực sẽ không chú ý tới nơi này lại có một nhân vật như vậy.
Năm mươi vị trí đầu là ranh giới với năm mươi sau ở trên Thăng long bảng.
Người thứ năm mươi so với người thứ năm mươi mốt còn lợi hại hơn gấp mấy lần.
Nguyên nhân đó là rất nhiều người kiêu căng tự mãn đều không muốn tên của mình ở lại vị trí thấp, đều nghĩ muốn thừa thế xông lên vọt tới vị trí tốt hơn.
Năm mươi vị trí đầu, chính là điểm giới hạn của phần lớn lớn.
Điều này cũng làm cho năm mươi người đứng đầu đều rất mạnh mẽ.
- Như vậy, ai tình nguyện nghe ý kiến của ta, ai không muốn, tất cả nói rõ đi, để trong lòng ta còn biết.
Giang Thần nói.
Mọi người nhìn nhau, lời của Hàn Ty Minh khiến cho người ta ngóng trông, nhưng chuyện liên quan đến lợi ích thiết thực, bọn họ lại không có bao nhiêu tự tin khi dựa vào chính mình cả.
- Ta không cần.
- Ta cũng vậy.
- Còn có ta nữa.
Đương nhiên, cũng có người đi theo Hàn Ty Minh, khi bọn hắn giơ tay lên, mọi người mới phát hiện ra đều là nhân vật trên Thăng Long bảng hạng nhất.
Điều làm cho Giang Thần bất ngờ chính là, Âm Sương không tỏ thái độ, vẫn lựa chọn nghe theo mình như cũ.
- Các ngươi nhìn thẻ của bản thân mình đi.
Lão giả này nói.
Nghe hắn nhắc nhở, những người khác lấy ra cái thẻ của mình, một nhóm người nghi hoặc, còn có một nhóm người hoàn toàn biến sắc.
Người sắc mặt không thay đổi, bốn chữ trên thẻ vẫn là: Hơi có tiểu thành như cũ.
Nhưng một phần người khác, chữ ở mặt trên đã biến thành: Vừa tìm thấy đường.
Trời ạ, không ngờ Thiên võ ý cảnh của bọn họ lại giảm xuống!
Là độ khó của ý cảnh võ học mang đến thay đổi tăng hoặc giảm cho Thiên võ ý cảnh.- Các ngươi có một ngày, cố gắng tiêu hóa nội dung của ngày hôm nay đi.
Lão giả này nói.
Mọi người không có ý kiến, cả đám liên tục lựa chọn ngồi xuống dưới đất.
Ý cảnh võ học là chỉ trình độ nắm giữ đối với nguyên tố thuộc tính tồn tại ở trong trời đất.
Võ học chi đạo là đao kiếm, quyền chưởng, thương côn.
Ý cảnh võ học trợ lực cho võ học chi đạo.
Võ học chi đạo sẽ kết hợp cùng với thiên nhân hợp nhất, hình thành Thiên võ ý cảnh.
Chữ thẻ trên của Giang Thần không thay đổi, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được ảnh hưởng do Kim Tâm ý cảnh tăng lên mang đến.
Sau một ngày một đêm, những người bị thụt lùi kia đã tu bổ được phần giảm xuống, mà trạng thái của những người khác bất biến, nhưng bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng sức chiến đấu của mình đã trở nên mạnh mẽ.
Ở dưới sự dẫn dắt của lão giả, mọi người đã đi tới gian phòng thứ hai.
Từng cái từng cái bàn được bày ra ở nơi đó, tạo thành một vòng, trên mặt có bày giấy viết và bút.
Ở bên trên bàn có đủ loại vũ khí đang lơ lửng giữa không trung.
- Vẽ ra vũ khí võ học chi đạo của các ngươi đi.
Lão giả nói.
- Nhưng tiền bối, ta không hiểu vẽ vời.
Vẽ vời không phải là chiếu theo dáng vẻ của sự vật mà có thể vẽ ra được, ở trong đó có rất nhiều kỹ xảo, không trải qua luyện tập, ngay cả hạ bút cũng không thể làm được.
- Cứ từ từ đi, có rất nhiều giấy, lần này các ngươi có thời gian ba ngày.
Lão giả nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, không ít người kêu khổ không thôi, sau đó, cả đám dùng ánh mắt cầu viện nhìn về phía tiểu đội trưởng của bọn họ.
Giang Thần đi tới trước một cái bàn, nhìn chăm chú vào những vũ khí kia, cảm thụ hàm nghĩa ở trong đó.
Một lát sau, hắn xoay người lại, thông qua thần thức nói với một nhóm người:
- Không cần phải lo lắng, công phu vẽ sẽ không quá quan trọng, bởi vì không phải cần chúng ta vẽ ra thì mới có thể lĩnh ngộ được, mà là chỉ cần lĩnh ngộ là có thể vẽ ra được.
Một khi lĩnh ngộ được, từng bút sẽ nối liền với bản tâm, ung dung vẽ ra vũ khí.
Lời nói của hắn đã làm cho không ít người lo lắng có hi vọng, từng người tới bên cạnh bàn, thông qua dòng suy nghĩ mà Giang Thần nói cho bọn họ để quan sát, lúc này mới phát hiện ra quả nhiên là thế.
Từng người đều mừng rỡ như điên khuôn mặt của Úy Trì Hoành thì tái xanh.
Hắn cũng không biết vẽ, cho nên lúc này đang cảm thấy rất khó khăn.
Trong lúc hắn đầu óc mơ hồ thì lại nhìn thấy những người kia đang mỉm cười, vẻ mặt sáng sủa, trong lòng cảm giác rất là khó chịu.
- Ta cũng sẽ làm được.
Úy Trì Hoành nghĩ như vậy, ngồi ở bên cạnh một cái bàn, nhấc theo bút vẽ, thế nhưng khia ánh mắt chạm tới giấy trắng, đại não cũng trống rỗng.
Chờ đến không hơn nửa canh giờ, hắn mới nghĩ đến được điểm mấu chốt.
- Võ Phường sẽ không làm khó người khác, cho nên công phu vẽ không phải là quan trọng nhất.
Sau đó, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trên vũ khí, thần hồn ngưng tụ ra, cũng không lâu sau, nương theo kiếm ý mà trên tờ giấy trắng như đã xuất hiện rất nhiều dấu vết.
Bút của hắn hạ xuống, rất nhanh đã nhìn ra một ít chi tiết nhỏ của chuôi kiếm.
- Thì ra là như vậy.
Úy Trì Hoành yên lòng, thế nhưng khi nhìn về phía Giang Thần đang ngồi ở đối diện, hắn không khỏi cắn răng.
- Nhất định tên này có quan hệ không tầm thường với Võ Phường, đã sớm biết những thứ này, cho nên mới để hắn làm tiểu đội trưởng!
Hắn sẽ không tin tưởng Giang Thần thông minh như vậy, lập tức nhìn ra được điểm quan trọng.
Ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Âm Sương bên người Giang Thần, khi đại mỹ nhân này đến hắn đã chú ý tới rồi.
Chính vì muốn thu hút ánh mắt của Âm Sương cho nên hắn mới nói ra câu con mèo con chó để ra mặt.
Thế nhưng hiện tại, Âm Sương và Giang Thần lại càng ngày càng gần nhau hơn nữa.
Cho dù hai người không trò chuyện. Thế nhưng Úy Trì Hoành đã chú ý tới trong mắt của Âm Sương có thêm vẻ sùng bái và kính ý.
- Chờ sau khi ngươi rời khỏi đây, ta sẽ đạp ngươi xuống dưới chân, khi đó xem ngươi định làm thế nào!
Úy Trì Hoành thầm nghĩ.
- Hả?
Vừa mới phân thần thì Úy Trì Hoành đã phát hiện ra những dấu vết trong lòng hắn đã hoàn toàn biến mất, không có cách nào hạ bút được nữa.
- Cần phải thừa thế xông lên hoàn thành sao?
Úy Trì Hoành không khỏi nghĩ vậy, lại nhìn những người khác cũng như vậy cho nên hắn không để ý tới những vật khác nữa mà thủ chặt tâm thần, chăm chú vào bên trong nét bút.
Sau mấy canh giờ, mỗi người đều mệt bở hơi tai, kêu khổ không thể tả.
Cho dù không cần công phu vẽ, thế nhưng mỗi lần vẽ đều cần lực lượng thần hồn cực mạnh.
Hơn nữa dù cho là chỉ kém một bút cuối cùng, thế nhưng một khi gián đoạn thì lại phải làm lại từ đầu, sau khi lặp lại mấy lần, mọi người đã sắp hư thoát tới nơi.
Cũng còn may, khi nhìn lên trên bàn của tiểu đội trưởng bọn họ, cũng có một ít giấy trắng bị vo tròn, xem ra cũng không được thuận lợi.
- Mọi người nghỉ ngơi một lúc đi, đừng tưởng rằng vẽ ra là không sao, một lúc nữa các ngươi còn cần thông qua ý cảnh võ học cao cấp vừa nãy nữa.
- Ba ngày, không phải là chuyện dễ dàng đâu.
Lão giả nói.
- Tiền bối, có phải mười lăm ngày này đều là như vậy phải không? Không ăn không uống hay sao?
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, có người hiếu kỳ hỏi.
- Sao vậy? Ngươi Thông thiên cảnh còn sợ chết đói và chết khát sao?
Lão giả này rất là hứng thú hỏi.
Người kia cười một tiếng, không nói lời nào.
Coi như Thông thiên cảnh làm việc cường độ cao, liên tục không ăn không uống không ngủ mười lăm ngày thì cũng không có vấn đề gì cả, chứ đừng nói chi là có thể nghỉ ngơi giống như thế này.
Quan trọng là những người này có người đến từ các thế lực lớn, mỗi ngày đều thưởng thức trà, ăn bánh ngọt, khi hứng thú đến cũng sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn cho người tu hành
Úy Trì Hoành vừa kết thúc khiêu khích thì trong đám người lại có người đứng ra, nói với Giang Thần.
- Không nên hiểu lầm, ta rất cảm ơn vừa nãy ngươi đã trợ giúp ta, có điều nhận cá của ngươi không bằng tự mình bắt cá, ta càng muốn tự thân vận động, có được phần nhạy cảm kia của ngươi hơn.
So sánh với thiếu niên kia, thái độ của hắn thân mật hơn rất nhiều.
- Có thể, đây là lựa chọn của ngươi mà.
Giang Thần bình tĩnh nói.
- Làm quen đi, ta tên Hàn Ty Minh.
Hắn nói.
- Hàn Ty Minh!
Người chung quanh bị cái tên này làm cho chấn động, có người hỏi:
- Ngươi chính là Hàn Ty Minh đứng thứ bốn mươi bảy trên Thăng long bảng sao?
- Là ta.
Hàn Ty Minh gật gù, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn góc cạnh rõ ràng, lại có vẻ lạnh lùng.
Bị người ta nhìn chằm chằm vào mà vẻ mặt vẫn như thường.
Bởi vì trong này không nhìn ra được cảnh giới của nhau, nếu không báo họ tên, quả thực sẽ không chú ý tới nơi này lại có một nhân vật như vậy.
Năm mươi vị trí đầu là ranh giới với năm mươi sau ở trên Thăng long bảng.
Người thứ năm mươi so với người thứ năm mươi mốt còn lợi hại hơn gấp mấy lần.
Nguyên nhân đó là rất nhiều người kiêu căng tự mãn đều không muốn tên của mình ở lại vị trí thấp, đều nghĩ muốn thừa thế xông lên vọt tới vị trí tốt hơn.
Năm mươi vị trí đầu, chính là điểm giới hạn của phần lớn lớn.
Điều này cũng làm cho năm mươi người đứng đầu đều rất mạnh mẽ.
- Như vậy, ai tình nguyện nghe ý kiến của ta, ai không muốn, tất cả nói rõ đi, để trong lòng ta còn biết.
Giang Thần nói.
Mọi người nhìn nhau, lời của Hàn Ty Minh khiến cho người ta ngóng trông, nhưng chuyện liên quan đến lợi ích thiết thực, bọn họ lại không có bao nhiêu tự tin khi dựa vào chính mình cả.
- Ta không cần.
- Ta cũng vậy.
- Còn có ta nữa.
Đương nhiên, cũng có người đi theo Hàn Ty Minh, khi bọn hắn giơ tay lên, mọi người mới phát hiện ra đều là nhân vật trên Thăng Long bảng hạng nhất.
Điều làm cho Giang Thần bất ngờ chính là, Âm Sương không tỏ thái độ, vẫn lựa chọn nghe theo mình như cũ.
- Các ngươi nhìn thẻ của bản thân mình đi.
Lão giả này nói.
Nghe hắn nhắc nhở, những người khác lấy ra cái thẻ của mình, một nhóm người nghi hoặc, còn có một nhóm người hoàn toàn biến sắc.
Người sắc mặt không thay đổi, bốn chữ trên thẻ vẫn là: Hơi có tiểu thành như cũ.
Nhưng một phần người khác, chữ ở mặt trên đã biến thành: Vừa tìm thấy đường.
Trời ạ, không ngờ Thiên võ ý cảnh của bọn họ lại giảm xuống!
Là độ khó của ý cảnh võ học mang đến thay đổi tăng hoặc giảm cho Thiên võ ý cảnh.- Các ngươi có một ngày, cố gắng tiêu hóa nội dung của ngày hôm nay đi.
Lão giả này nói.
Mọi người không có ý kiến, cả đám liên tục lựa chọn ngồi xuống dưới đất.
Ý cảnh võ học là chỉ trình độ nắm giữ đối với nguyên tố thuộc tính tồn tại ở trong trời đất.
Võ học chi đạo là đao kiếm, quyền chưởng, thương côn.
Ý cảnh võ học trợ lực cho võ học chi đạo.
Võ học chi đạo sẽ kết hợp cùng với thiên nhân hợp nhất, hình thành Thiên võ ý cảnh.
Chữ thẻ trên của Giang Thần không thay đổi, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được ảnh hưởng do Kim Tâm ý cảnh tăng lên mang đến.
Sau một ngày một đêm, những người bị thụt lùi kia đã tu bổ được phần giảm xuống, mà trạng thái của những người khác bất biến, nhưng bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng sức chiến đấu của mình đã trở nên mạnh mẽ.
Ở dưới sự dẫn dắt của lão giả, mọi người đã đi tới gian phòng thứ hai.
Từng cái từng cái bàn được bày ra ở nơi đó, tạo thành một vòng, trên mặt có bày giấy viết và bút.
Ở bên trên bàn có đủ loại vũ khí đang lơ lửng giữa không trung.
- Vẽ ra vũ khí võ học chi đạo của các ngươi đi.
Lão giả nói.
- Nhưng tiền bối, ta không hiểu vẽ vời.
Vẽ vời không phải là chiếu theo dáng vẻ của sự vật mà có thể vẽ ra được, ở trong đó có rất nhiều kỹ xảo, không trải qua luyện tập, ngay cả hạ bút cũng không thể làm được.
- Cứ từ từ đi, có rất nhiều giấy, lần này các ngươi có thời gian ba ngày.
Lão giả nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, không ít người kêu khổ không thôi, sau đó, cả đám dùng ánh mắt cầu viện nhìn về phía tiểu đội trưởng của bọn họ.
Giang Thần đi tới trước một cái bàn, nhìn chăm chú vào những vũ khí kia, cảm thụ hàm nghĩa ở trong đó.
Một lát sau, hắn xoay người lại, thông qua thần thức nói với một nhóm người:
- Không cần phải lo lắng, công phu vẽ sẽ không quá quan trọng, bởi vì không phải cần chúng ta vẽ ra thì mới có thể lĩnh ngộ được, mà là chỉ cần lĩnh ngộ là có thể vẽ ra được.
Một khi lĩnh ngộ được, từng bút sẽ nối liền với bản tâm, ung dung vẽ ra vũ khí.
Lời nói của hắn đã làm cho không ít người lo lắng có hi vọng, từng người tới bên cạnh bàn, thông qua dòng suy nghĩ mà Giang Thần nói cho bọn họ để quan sát, lúc này mới phát hiện ra quả nhiên là thế.
Từng người đều mừng rỡ như điên khuôn mặt của Úy Trì Hoành thì tái xanh.
Hắn cũng không biết vẽ, cho nên lúc này đang cảm thấy rất khó khăn.
Trong lúc hắn đầu óc mơ hồ thì lại nhìn thấy những người kia đang mỉm cười, vẻ mặt sáng sủa, trong lòng cảm giác rất là khó chịu.
- Ta cũng sẽ làm được.
Úy Trì Hoành nghĩ như vậy, ngồi ở bên cạnh một cái bàn, nhấc theo bút vẽ, thế nhưng khia ánh mắt chạm tới giấy trắng, đại não cũng trống rỗng.
Chờ đến không hơn nửa canh giờ, hắn mới nghĩ đến được điểm mấu chốt.
- Võ Phường sẽ không làm khó người khác, cho nên công phu vẽ không phải là quan trọng nhất.
Sau đó, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trên vũ khí, thần hồn ngưng tụ ra, cũng không lâu sau, nương theo kiếm ý mà trên tờ giấy trắng như đã xuất hiện rất nhiều dấu vết.
Bút của hắn hạ xuống, rất nhanh đã nhìn ra một ít chi tiết nhỏ của chuôi kiếm.
- Thì ra là như vậy.
Úy Trì Hoành yên lòng, thế nhưng khi nhìn về phía Giang Thần đang ngồi ở đối diện, hắn không khỏi cắn răng.
- Nhất định tên này có quan hệ không tầm thường với Võ Phường, đã sớm biết những thứ này, cho nên mới để hắn làm tiểu đội trưởng!
Hắn sẽ không tin tưởng Giang Thần thông minh như vậy, lập tức nhìn ra được điểm quan trọng.
Ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Âm Sương bên người Giang Thần, khi đại mỹ nhân này đến hắn đã chú ý tới rồi.
Chính vì muốn thu hút ánh mắt của Âm Sương cho nên hắn mới nói ra câu con mèo con chó để ra mặt.
Thế nhưng hiện tại, Âm Sương và Giang Thần lại càng ngày càng gần nhau hơn nữa.
Cho dù hai người không trò chuyện. Thế nhưng Úy Trì Hoành đã chú ý tới trong mắt của Âm Sương có thêm vẻ sùng bái và kính ý.
- Chờ sau khi ngươi rời khỏi đây, ta sẽ đạp ngươi xuống dưới chân, khi đó xem ngươi định làm thế nào!
Úy Trì Hoành thầm nghĩ.
- Hả?
Vừa mới phân thần thì Úy Trì Hoành đã phát hiện ra những dấu vết trong lòng hắn đã hoàn toàn biến mất, không có cách nào hạ bút được nữa.
- Cần phải thừa thế xông lên hoàn thành sao?
Úy Trì Hoành không khỏi nghĩ vậy, lại nhìn những người khác cũng như vậy cho nên hắn không để ý tới những vật khác nữa mà thủ chặt tâm thần, chăm chú vào bên trong nét bút.
Sau mấy canh giờ, mỗi người đều mệt bở hơi tai, kêu khổ không thể tả.
Cho dù không cần công phu vẽ, thế nhưng mỗi lần vẽ đều cần lực lượng thần hồn cực mạnh.
Hơn nữa dù cho là chỉ kém một bút cuối cùng, thế nhưng một khi gián đoạn thì lại phải làm lại từ đầu, sau khi lặp lại mấy lần, mọi người đã sắp hư thoát tới nơi.
Cũng còn may, khi nhìn lên trên bàn của tiểu đội trưởng bọn họ, cũng có một ít giấy trắng bị vo tròn, xem ra cũng không được thuận lợi.
- Mọi người nghỉ ngơi một lúc đi, đừng tưởng rằng vẽ ra là không sao, một lúc nữa các ngươi còn cần thông qua ý cảnh võ học cao cấp vừa nãy nữa.
- Ba ngày, không phải là chuyện dễ dàng đâu.
Lão giả nói.
- Tiền bối, có phải mười lăm ngày này đều là như vậy phải không? Không ăn không uống hay sao?
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, có người hiếu kỳ hỏi.
- Sao vậy? Ngươi Thông thiên cảnh còn sợ chết đói và chết khát sao?
Lão giả này rất là hứng thú hỏi.
Người kia cười một tiếng, không nói lời nào.
Coi như Thông thiên cảnh làm việc cường độ cao, liên tục không ăn không uống không ngủ mười lăm ngày thì cũng không có vấn đề gì cả, chứ đừng nói chi là có thể nghỉ ngơi giống như thế này.
Quan trọng là những người này có người đến từ các thế lực lớn, mỗi ngày đều thưởng thức trà, ăn bánh ngọt, khi hứng thú đến cũng sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn cho người tu hành
/526
|