Lão giả kia nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, đây là lần thứ nhất hắn thất thố như vậy.
Những người khác trong lớp Thiên cấp cũng không thể tin được bốn chữ mà mình nhìn thấy ở trên thẻ.
Còn không chờ bọn họ nói gì, tượng đá mà Giang Thần hoàn thành bắn ra ánh sáng óng ánh, đã không chỉ là chói mắt mà còn nhấn chìm tất cả người ở trong phòng.
Trước mắt ngoại trừ ánh sáng ra cũng không còn những vật gì khác nữa.
Tượng đá của Hàn Ty Minh so sánh với hắn hoàn toàn là tiểu vu nhìn thấy đại vu.
Sau khi ánh sáng tán đi, mọi người đã nhìn thấy Giang Thần nhặt cái thẻ trên đất lên, hờ hững giống như lúc hắn bị người ta xem thường vậy.
Thế nhưng trong lòng Giang Thần vẫn rất là vui vẻ, rốt cuộc hắn đã hoàn thành mục tiêu mà mình muốn làm, từ nay về sau, kiếm của hắn sẽ không giống những người khác.
- Không hổ là Giang Thần sư huynh!
Sau khi Thiên Húc phản ứng lại lập tức hưng phấn kêu to.
Những người khác nghĩ đến việc đầu tiên Giang Thần nhường ra vị trí tiểu đội trưởng, sau đó lại đạt được đẳng cấp đăng phong tạo cực, bọn họ không khỏi cảm thấy lúng túng.
- Giang Thần, chúc mừng ngươi, ngươi ở trong phòng thứ ba đã đạt đến đăng phong tạo cực, là chuyện từ trước tới nay chưa từng có ở trong Võ Phường.
Sau khi lão giả kia bình phục sự kinh ngạc trong lòng, hắn đi tới trước người Giang Thần, nói:
- Hai căn phòng phía sau, cực hạn cao nhất đã là đăng phong tạo cực, đã vô dụng với ngươi.
Ai cũng có thể nghe ra trong giọng nói của vị lão tiền bối này để lộ ra ý kính trọng.
- Ta biết, có điều ta sẽ ở lại.
Giang Thần nói xong lại nhìn về phía Âm Sương và Thiên Húc, hai người kia vì mình mà đối địch với người khác, nếu như hắn đi, không biết những người khác có đồng ý giúp đỡ bọn họ hay không.
- Được.
Lão giả thấy hắn muốn ở lại, đương nhiên cũng không nói gì cả.
Sau đó, Giang Thần là một người đứng xem ở trong lớp Thiên cấp này.
Hai căn phòng còn lại quả thực đã không có trợ giúp gì đối với hắn nữa, có điều hắn rất muốn trợ giúp hai người Thiên Húc và Âm Sương.
Sau khi tới căn phòng cuối cùng, đẳng cấp của hai người cũng giống như Hàn Ty Minh, dẫn trước đại đa số người.
Mà điều rất bất ngờ chính là, sau khi kết thúc, Âm Sương cũng đạt đến đăng phong tạo cực, mà Thiên Húc và Hàn Ty Minh lại cùng đạt đến xuất thần nhập hóa.
- Các ngươi là lớp Thiên cấp có thành tích tốt nhất lần này.
Lão giả kia nói.
Điểm ấy không cần phải nói cũng biết, hai người đăng phong tạo cực, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Nhưng những người khác rất không hài lòng, trái lại vẻ mặt còn hiện lên sự hối hận không nói ra được.
- Giang Thần, ngươi rất lợi hại, ta không bằng ngươi.
Hàn Ty Minh rất thẳng thắn, hào phóng thừa nhận mình không đủ.
Chỉ là Đường Uyển Như lại rất lúng túng, lúc này dù làm thế nào cũng không được nữa, mà chuyện nàng và Hàn Ty Minh càng không có khả năng.
Mà chuyện này là do nàng tự tìm lấy khổ cực.
- Đi thôi.
Giang Thần nhìn về phía Úy Trì Hoành, người sau sau khi hắn đạt đến đăng phong tạo cực vẫn giữa vẻ trầm mặc, rất ít khi khiêu khích.
Đối với người giống như Úy Trì Hoành, hắn sẽ không tức giận, cũng không cần phải quan tâm.
Chuyện mà hắn có thể làm là làm cho đối phương câm miệng vĩnh viễn mà thôi.
- Tới rồi!
Úy Trì Hoành cả giận nói.
Lúc này, mọi người còn chưa rời khỏi tiểu viện thì cảnh giới đã khôi phục.
Úy Trì Hoành hơi động một cái, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra, hắn là Thông thiên cảnh tầng sáu, ở trong đám người hiện tại còn có Thần Du, cho nên hắn cũng không tính là yếu.
- Còn tưởng rằng ngươi lợi hại bao nhiêu chứ?
Thế nhưng, Giang Thần vẫn không để hắn vào mắt.
- Đừng có mạnh miệng, Thiên võ ý cảnh không phải là vô địch, chỉ là kỹ xảo lúc chiến đấu, ngươi cho rằng tu hành mười lăm ngày là đã có thể làm cho ngươi không để ý tới chênh lệch cảnh giới nữa hay sao?
Úy Trì Hoành quát lên.
- Nhưng mà, cảnh giới của Liễu Sát Dương là tầng bảy, cũng chết ở trong tay của Giang Thần sư huynh, ở trên võ học, đẳng cấp cuối cùng của ngươi cũng chỉ là tài năng xuất chúng mà thôi.
Thiên Húc ở bên cạnh nhắc nhở hắn một câu.
Hắn lập tức nhìn thấy Úy Trì Hoành nghe thấy hắn nói như thế, nụ cười đã cứng ngắc đi mấy phần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
- Đã như vậy, ít nói nhảm, đến đánh đi!
Úy Trì Hoành hét dài một tiếng, xông thẳng đến trên trời.
Chờ tới khi hắn tới gần mây trắng, cúi đầu nhìn xuống, kết quả lại không thấy bóng người của Giang Thần đâu cả.
Đột nhiên, hắn nhận ra được cái gì đó mà ngẩng đầu lên, tức thì nhìn thấy Giang Thần đang đứng ở cách đó không xa, như là chờ đợi đã lâu vậy.
- Đáng ghét.
Úy Trì Hoành cho là mình bị làm nhục, cắn răng một cái, giơ nắm tay đánh tới.
Người phía dưới đương nhiên cũng không rời khỏi đây, bởi vì bọn họ đã sớm chờ mong trận chiến này rồi.
Vì có thể nhìn kỹ hơn một chút, người có tu vi Thông thiên cảnh liên tục bay lên.
Lão giả kia và mấy Thần Du cảnh thì lại đứng ở trên mặt đất.
- Trên Thăng long bảng hạng nhất không có Úy Trì Hoành này, cảnh giới của hắn cũng không cao hơn Liễu Sát Dương, võ học không bằng Giang Thần, chắc chắn sẽ phải chết.
Mọi người thầm nghĩ vậy trong lòng, nhìn một quyền này của Úy Trì Hoành, bọn họ cảm giác không có lực sát thương gì với Giang Thần cả.
Ngay cả Giang Thần cũng cau mày, đối phương yếu tới mức làm cho hắn ngay cả sát tâm cũng không có.
- Hừ.
Có điều ngay khi Úy Trì Hoành tới gần Giang Thần, đột nhiên hắn cười một tiếng, trong cơ thể hiện ra lực lượng màu đen rất kỳ quái.
Bởi vì lực lượng nhanh chóng tụ lại ở ngoài thân thể của hắn, tạo thành một cái khôi giáp có ánh sáng của kim loại.
Thân thể hắn vốn thấp bé lập tức trở nên cao to uy vũ, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm.
- Quả nhiên là Úy Trì gia kia.
Thấy cảnh này, lão giả kia tự lẩm bẩm nói một câu, trong mắt xuất hiện vẻ lo lắng, không ngờ lại lo lắng thay cho Giang Thần.
Trực giác của Giang Thần cũng nói cho hắn biết không thể khinh thường, nhưng đối phương cố ý tới gần người mới mặc khôi giáp đã nói rõ muốn làm cho hắn không trốn tránh được.
- Chém!
Giang Thần rút hắc đao ra, trong một giây đã nhanh chóng chém ra mấy đao, sau khi Kim Tâm ý cảnh được tăng lên, Vô Cực đao pháp của hắn đã vượt xa trước đây.
Phanh phanh phanh!
Thế nhưng mấy đao do phong, kim ý cảnh biến hóa kết hợp ra rơi vào trên khôi giáp của Úy Trì Hoành chỉ bắn ra tia lửa, ngay cả dấu vết cũng không có.
- Khà khà.
Úy Trì Hoành rất tàn nhẫn đánh ra một quyền, cả cánh tay được quyền phong bao phủ, giống như là kim loại vậy.
- Lôi Đình thần giáp!
Giang Thần không để kinh ngạc nữa mà vận chuyển lồng khí hộ thể.
Nhưng cũng không có tác dụng, nắm đấm của đối phương không bị Lôi Đình thần giáp cản lại mà đánh vào bờ vai của hắn.
Giang Thần không chỉ bị đánh bay mà vai vang lên tiếng giòn giã, tiếp theo cả cánh tay vô lực buông xuống.
- Ha ha ha, thấy không? Giang Thần, ngươi cho rằng có thể thắng được ta sao?
Úy Trì Hoành đắc ý hét lớn.
Người phía dưới biến sắc, ngay cả Hàn Ty Minh cũng không ngoại lệ, hắn nói với những người khác:
- Mấy đao vừa nãy của Giang Thần, lực sát thương của mỗi một đao đều gấp mấy lần một quyền của Úy Trì Hoành, nhưng không có cách nào phá vỡ được khôi giáp của hắn!
- Chuyện này!
Nghe vậy, người chung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.
- Quỷ Thần Giáp.
Đối mặt với sự đắc ý của Úy Trì Hoành, Giang Thần nói:
- Để thân thể hấp thu quỷ sa, để cho nó chảy xuôi ở trong máu, hình thành lồng khí hộ thể.
Cũng giống như Hoàng chi giáp của Đại Hạ hoàng đế vậy, quỷ sa trong miệng hắn là một loại tài nguyên chiến lược hiếm thấy có thể dùng lên trên thân thể người.
- Ồ?
Úy Trì Hoành không nghĩ tới hắn lại biết rõ như vậy, vì vậy mới kinh ngạc nói:
- Xem ra ngươi biết rất rõ, vậy ngươi cũng biết uy danh của Úy Trì gia chứ?
- Người tu luyện Quỷ Thần Giáp, không thể sử dụng binh khí võ học, chỉ có thể dùng nắm đấm, thậm chí ngay cả việc dùng chỉ pháp và chưởng pháp cũng rất khó khăn, trừ phi là những kẻ ngu ngốc cùng đường mạt lộ mới đi tu luyện.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Vậy ta rất muốn xem xem, ngươi chết ở trên tay kẻ ngu ngốc như thế nào
Những người khác trong lớp Thiên cấp cũng không thể tin được bốn chữ mà mình nhìn thấy ở trên thẻ.
Còn không chờ bọn họ nói gì, tượng đá mà Giang Thần hoàn thành bắn ra ánh sáng óng ánh, đã không chỉ là chói mắt mà còn nhấn chìm tất cả người ở trong phòng.
Trước mắt ngoại trừ ánh sáng ra cũng không còn những vật gì khác nữa.
Tượng đá của Hàn Ty Minh so sánh với hắn hoàn toàn là tiểu vu nhìn thấy đại vu.
Sau khi ánh sáng tán đi, mọi người đã nhìn thấy Giang Thần nhặt cái thẻ trên đất lên, hờ hững giống như lúc hắn bị người ta xem thường vậy.
Thế nhưng trong lòng Giang Thần vẫn rất là vui vẻ, rốt cuộc hắn đã hoàn thành mục tiêu mà mình muốn làm, từ nay về sau, kiếm của hắn sẽ không giống những người khác.
- Không hổ là Giang Thần sư huynh!
Sau khi Thiên Húc phản ứng lại lập tức hưng phấn kêu to.
Những người khác nghĩ đến việc đầu tiên Giang Thần nhường ra vị trí tiểu đội trưởng, sau đó lại đạt được đẳng cấp đăng phong tạo cực, bọn họ không khỏi cảm thấy lúng túng.
- Giang Thần, chúc mừng ngươi, ngươi ở trong phòng thứ ba đã đạt đến đăng phong tạo cực, là chuyện từ trước tới nay chưa từng có ở trong Võ Phường.
Sau khi lão giả kia bình phục sự kinh ngạc trong lòng, hắn đi tới trước người Giang Thần, nói:
- Hai căn phòng phía sau, cực hạn cao nhất đã là đăng phong tạo cực, đã vô dụng với ngươi.
Ai cũng có thể nghe ra trong giọng nói của vị lão tiền bối này để lộ ra ý kính trọng.
- Ta biết, có điều ta sẽ ở lại.
Giang Thần nói xong lại nhìn về phía Âm Sương và Thiên Húc, hai người kia vì mình mà đối địch với người khác, nếu như hắn đi, không biết những người khác có đồng ý giúp đỡ bọn họ hay không.
- Được.
Lão giả thấy hắn muốn ở lại, đương nhiên cũng không nói gì cả.
Sau đó, Giang Thần là một người đứng xem ở trong lớp Thiên cấp này.
Hai căn phòng còn lại quả thực đã không có trợ giúp gì đối với hắn nữa, có điều hắn rất muốn trợ giúp hai người Thiên Húc và Âm Sương.
Sau khi tới căn phòng cuối cùng, đẳng cấp của hai người cũng giống như Hàn Ty Minh, dẫn trước đại đa số người.
Mà điều rất bất ngờ chính là, sau khi kết thúc, Âm Sương cũng đạt đến đăng phong tạo cực, mà Thiên Húc và Hàn Ty Minh lại cùng đạt đến xuất thần nhập hóa.
- Các ngươi là lớp Thiên cấp có thành tích tốt nhất lần này.
Lão giả kia nói.
Điểm ấy không cần phải nói cũng biết, hai người đăng phong tạo cực, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Nhưng những người khác rất không hài lòng, trái lại vẻ mặt còn hiện lên sự hối hận không nói ra được.
- Giang Thần, ngươi rất lợi hại, ta không bằng ngươi.
Hàn Ty Minh rất thẳng thắn, hào phóng thừa nhận mình không đủ.
Chỉ là Đường Uyển Như lại rất lúng túng, lúc này dù làm thế nào cũng không được nữa, mà chuyện nàng và Hàn Ty Minh càng không có khả năng.
Mà chuyện này là do nàng tự tìm lấy khổ cực.
- Đi thôi.
Giang Thần nhìn về phía Úy Trì Hoành, người sau sau khi hắn đạt đến đăng phong tạo cực vẫn giữa vẻ trầm mặc, rất ít khi khiêu khích.
Đối với người giống như Úy Trì Hoành, hắn sẽ không tức giận, cũng không cần phải quan tâm.
Chuyện mà hắn có thể làm là làm cho đối phương câm miệng vĩnh viễn mà thôi.
- Tới rồi!
Úy Trì Hoành cả giận nói.
Lúc này, mọi người còn chưa rời khỏi tiểu viện thì cảnh giới đã khôi phục.
Úy Trì Hoành hơi động một cái, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra, hắn là Thông thiên cảnh tầng sáu, ở trong đám người hiện tại còn có Thần Du, cho nên hắn cũng không tính là yếu.
- Còn tưởng rằng ngươi lợi hại bao nhiêu chứ?
Thế nhưng, Giang Thần vẫn không để hắn vào mắt.
- Đừng có mạnh miệng, Thiên võ ý cảnh không phải là vô địch, chỉ là kỹ xảo lúc chiến đấu, ngươi cho rằng tu hành mười lăm ngày là đã có thể làm cho ngươi không để ý tới chênh lệch cảnh giới nữa hay sao?
Úy Trì Hoành quát lên.
- Nhưng mà, cảnh giới của Liễu Sát Dương là tầng bảy, cũng chết ở trong tay của Giang Thần sư huynh, ở trên võ học, đẳng cấp cuối cùng của ngươi cũng chỉ là tài năng xuất chúng mà thôi.
Thiên Húc ở bên cạnh nhắc nhở hắn một câu.
Hắn lập tức nhìn thấy Úy Trì Hoành nghe thấy hắn nói như thế, nụ cười đã cứng ngắc đi mấy phần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
- Đã như vậy, ít nói nhảm, đến đánh đi!
Úy Trì Hoành hét dài một tiếng, xông thẳng đến trên trời.
Chờ tới khi hắn tới gần mây trắng, cúi đầu nhìn xuống, kết quả lại không thấy bóng người của Giang Thần đâu cả.
Đột nhiên, hắn nhận ra được cái gì đó mà ngẩng đầu lên, tức thì nhìn thấy Giang Thần đang đứng ở cách đó không xa, như là chờ đợi đã lâu vậy.
- Đáng ghét.
Úy Trì Hoành cho là mình bị làm nhục, cắn răng một cái, giơ nắm tay đánh tới.
Người phía dưới đương nhiên cũng không rời khỏi đây, bởi vì bọn họ đã sớm chờ mong trận chiến này rồi.
Vì có thể nhìn kỹ hơn một chút, người có tu vi Thông thiên cảnh liên tục bay lên.
Lão giả kia và mấy Thần Du cảnh thì lại đứng ở trên mặt đất.
- Trên Thăng long bảng hạng nhất không có Úy Trì Hoành này, cảnh giới của hắn cũng không cao hơn Liễu Sát Dương, võ học không bằng Giang Thần, chắc chắn sẽ phải chết.
Mọi người thầm nghĩ vậy trong lòng, nhìn một quyền này của Úy Trì Hoành, bọn họ cảm giác không có lực sát thương gì với Giang Thần cả.
Ngay cả Giang Thần cũng cau mày, đối phương yếu tới mức làm cho hắn ngay cả sát tâm cũng không có.
- Hừ.
Có điều ngay khi Úy Trì Hoành tới gần Giang Thần, đột nhiên hắn cười một tiếng, trong cơ thể hiện ra lực lượng màu đen rất kỳ quái.
Bởi vì lực lượng nhanh chóng tụ lại ở ngoài thân thể của hắn, tạo thành một cái khôi giáp có ánh sáng của kim loại.
Thân thể hắn vốn thấp bé lập tức trở nên cao to uy vũ, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm.
- Quả nhiên là Úy Trì gia kia.
Thấy cảnh này, lão giả kia tự lẩm bẩm nói một câu, trong mắt xuất hiện vẻ lo lắng, không ngờ lại lo lắng thay cho Giang Thần.
Trực giác của Giang Thần cũng nói cho hắn biết không thể khinh thường, nhưng đối phương cố ý tới gần người mới mặc khôi giáp đã nói rõ muốn làm cho hắn không trốn tránh được.
- Chém!
Giang Thần rút hắc đao ra, trong một giây đã nhanh chóng chém ra mấy đao, sau khi Kim Tâm ý cảnh được tăng lên, Vô Cực đao pháp của hắn đã vượt xa trước đây.
Phanh phanh phanh!
Thế nhưng mấy đao do phong, kim ý cảnh biến hóa kết hợp ra rơi vào trên khôi giáp của Úy Trì Hoành chỉ bắn ra tia lửa, ngay cả dấu vết cũng không có.
- Khà khà.
Úy Trì Hoành rất tàn nhẫn đánh ra một quyền, cả cánh tay được quyền phong bao phủ, giống như là kim loại vậy.
- Lôi Đình thần giáp!
Giang Thần không để kinh ngạc nữa mà vận chuyển lồng khí hộ thể.
Nhưng cũng không có tác dụng, nắm đấm của đối phương không bị Lôi Đình thần giáp cản lại mà đánh vào bờ vai của hắn.
Giang Thần không chỉ bị đánh bay mà vai vang lên tiếng giòn giã, tiếp theo cả cánh tay vô lực buông xuống.
- Ha ha ha, thấy không? Giang Thần, ngươi cho rằng có thể thắng được ta sao?
Úy Trì Hoành đắc ý hét lớn.
Người phía dưới biến sắc, ngay cả Hàn Ty Minh cũng không ngoại lệ, hắn nói với những người khác:
- Mấy đao vừa nãy của Giang Thần, lực sát thương của mỗi một đao đều gấp mấy lần một quyền của Úy Trì Hoành, nhưng không có cách nào phá vỡ được khôi giáp của hắn!
- Chuyện này!
Nghe vậy, người chung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.
- Quỷ Thần Giáp.
Đối mặt với sự đắc ý của Úy Trì Hoành, Giang Thần nói:
- Để thân thể hấp thu quỷ sa, để cho nó chảy xuôi ở trong máu, hình thành lồng khí hộ thể.
Cũng giống như Hoàng chi giáp của Đại Hạ hoàng đế vậy, quỷ sa trong miệng hắn là một loại tài nguyên chiến lược hiếm thấy có thể dùng lên trên thân thể người.
- Ồ?
Úy Trì Hoành không nghĩ tới hắn lại biết rõ như vậy, vì vậy mới kinh ngạc nói:
- Xem ra ngươi biết rất rõ, vậy ngươi cũng biết uy danh của Úy Trì gia chứ?
- Người tu luyện Quỷ Thần Giáp, không thể sử dụng binh khí võ học, chỉ có thể dùng nắm đấm, thậm chí ngay cả việc dùng chỉ pháp và chưởng pháp cũng rất khó khăn, trừ phi là những kẻ ngu ngốc cùng đường mạt lộ mới đi tu luyện.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Vậy ta rất muốn xem xem, ngươi chết ở trên tay kẻ ngu ngốc như thế nào
/526
|