Trên đường, Lãnh Xuy Huyết quay đầu lại hỏi, nói:
- Ngươi cũng có hiểu biết không ít về Thần Long bí tàng, vì sao thế?
- Ngươi cho rằng ngươi có tư cách hỏi ta sao?
Khi Giang Thần nói lời này lại nhớ tới một nữ tử.
Anh Hùng điện ngàn dặm xa xôi mang Phi Nguyệt từ Thiên Đạo môn về đến Long vực, không bao lâu sau đó, bí tàng mở ra, hắn rất khó để không liên tưởng tới nàng được.Dựa vào sức quan sát của hắn, không khó phát hiện ra có một cái lưới lớn đang bện ở trên đỉnh đầu của mọi người.
Dù sao thực lực và thân phận còn chưa có đạt đến mức có thể đi can thiệp và đụng phải chuyện không quan hệ trọng đại, vì lẽ đó hắn phải tăng thực lực lên nhanh hơn một chút nữa.
- Vậy ta hỏi lại ngươi.
Lãnh Xuy Huyết vẫn không thức thời, căm tức nói với Giang Thần, hắn nói:
- Nói xem giữa ta và Liễu Sát Dương ai mạnh hơn?
Lời này làm cho Giang Thần dở khóc dở cười, nói:
- Ngươi còn sống sót đã là mạnh hơn hắn rồi.
- Không, ta muốn biết hiện giờ nếu như ta chết đi, giữa ta và hắn ai mạnh hơn.
Liễu Sát Dương rất quật cường nói.
Thấy hắn như vậy, Giang Thần chăm chú ngẫm nghĩ, ở trong ánh mắt chờ mong của hắn, nói:
- Tâm cơ của Liễu Sát Dương thâm sâu hơn so với ngươi, quyết chiến sinh tử, tỷ lệ ngươi chết sẽ lớn hơn, thế nhưng thực lực không kém nhiều.
Nghe thấy hắn nói như thế Lãnh Xuy Huyết không cam lòng, nhưng cũng biết nếu muốn Giang Thần nói ra đáp án chuẩn xác thì lại rất khó.
- Tên Liễu Sát Dương kia, luôn đê tiện như thế.
Lãnh Xuy Huyết nói thầm một câu, mắt nhìn về phía trước, dùng hết tốc lực phi hành.
Sau chừng nửa canh giờ, hắn dừng lại, nói:
- Nghỉ ngơi một chút, phi hành ở đây rất gian khổ.
- Nơi này hoàn toàn không có mặt trăng và mặt trời, sao ngươi có thể nhận biết phương hướng được chứ?
Giang Thần không chút biến sắc hỏi.
Lãnh Xuy Huyết nói:
- Có thể ta không nham hiểm bằng Liễu Sát Dương, nhưng cũng không ngốc, chuyện làm ta có thể sống là không nói cho ngươi biết tất cả.
- Kỳ thực, ta cũng không có sát tâm quá lớn với ngươi, hiện giờ ngươi nói cho ta biết, tránh cho đến lúc đó lại bởi vì tranh chấp bảo vật mà chết vào dưới kiếm của ta.
Giang Thần nói.
- Hừ, bảo vật ta cũng không muốn, tất cả đều đưa cho ngươi.
Lãnh Xuy Huyết không tin hắn, cho nên mới nói một câu.
Trong mắt của Giang Thần toát ra vẻ bất đắc dĩ, cũng không nói gì nữa, sau khi hai người nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục tiến lên.
Sau khi bay qua một mảnh bình nguyên, hai người đi vào bên trong một mảnh quần sơn.
Giang Thần biết, bởi vì Lãnh Xuy Huyết bắt đầu tìm hiểu chung quanh, tìm kiếm cái gì đó ở trong núi.
- Ở nơi đó!
Đột nhiên, Lãnh Xuy Huyết chỉ vào một phương hướng rồi kích động kêu lên.
Giang Thần nhìn sang, mắt sáng lên, ở sườn núi của một ngọn núi có một cánh cửa lớn được khảm sâu vào trong vách đá.
Hắn đang muốn xuống thì lại phát hiện ra Lãnh Xuy Huyết ra vẻ đề phòng nhìn hắn, nói:
- Ta đã mang ngươi đến, hiện tại ta có thể rời đi chứ?
- Không được.
Giang Thần rất quả đoán từ chối, nói:
- Trong cửa sắt cất giấu cái gì, hay hoặc là ngươi đi gọi người khác đến thì ta phải làm sao bây giờ? Tất cả đợi đến lúc kết thúc rồi lại nói sau đi.
- Đợi đến khi kết thúc, ngươi sẽ bỏ qua cho ta hay sao?
Lãnh Xuy Huyết cho là mình bị lừa dối, hắn rất là phẫn nộ hỏi một câu.
- Ngươi không có lựa chọn nào khác.
Lãnh Xuy Huyết lắc đầu một cái, thở phì phò đi ở phía trước, nói:
- Anh Hùng điện các ngươi cũng không phải là người tốt lành gì cả.
Hắn đi tới trước cửa sắt, Giang Thần theo sát phía sau.
Không nhiều lời, hắn trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra, cái cửa sắt kia cũng không khó mở, rất nhanh đã để lộ ra một lỗ hổng.
Lãnh Xuy Huyết nở nụ cười đã lâu không thấy, hắn vọt vào, lại đóng cửa sắt lại.
Giang Thần vỗ một chưởng tới, nhưng cửa sắt ở dưới bàn tay của Lãnh Xuy Huyết rất nhẹ lại không nhúc nhích chút nào cả.
- Không có tác dụng đâu, đây là Thiên Long Môn, không hiểu phương pháp mở ra, dù cho ngươi là Tôn giả thì cũng không vào được.
Bên trong truyền đến âm thanh đắc ý của Lãnh Xuy Huyết.
- Vừa nãy ngươi muốn rời khỏi là cố ý biểu hiện ra sao?
Giang Thần hỏi.
- Đương nhiên, ngươi đã quá khinh thường ta rồi, ta không kém bao nhiêu so với Liễu Sát Dương đâu!
Lãnh Xuy Huyết nói xong lời này, một lúc lâu sau không nghe thấy được động tĩnh truyền vào, hắn cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng trốn ở bên ngoài không nói lời nào là ta sẽ ngốc đến mức mở cửa ra nhìn sao?
- Không chừng có thể thì sao?
- Ha ha ha, tự cho là thông minh, ngẫm lại sắc mặt hiện tại của ngươi thật là tức cười.
Lãnh Xuy Huyết cười to lên.
Nhưng đột nhiên hắn lại giống như bị người ta bóp cổ, tiếng cười im bặt.
Bởi vì sau lưng hắn truyền đến một luồng lực đẩy, Thiên Long Môn lại bị mở ra!
- Sao không cười nữa đi?
Mặt của Giang Thần dần dần hiện ra ở bên trong.
- Không thể nào!
Lãnh Xuy Huyết kinh hoảng kêu to.
Đừng xem vừa nãy hắn chỉ dùng sức đẩy ra, trên thực tế đã phải làm thao tác rất rườm rà, không phải là thứ liếc mắt nhìn là có thể học được.
- Thiên Long Môn là do Chú thiên dị thiết trộn lẫn vào trong huyền thiết, lại bày trận pháp có tính đóng kín ở bên trong mà thành, mượn địa thế, ngăn cản người xâm nhập.
Giang Thần vừa mở miệng đã giới thiệu Thiên Long Môn với đối phương, hắn cười cợt nói:
- Khi ta mở cánh cửa này ra ngươi còn chưa sinh ra.
Khóe miệng của Lãnh Xuy Huyết co giật mấy lần, kế hoạch mà hắn cho rằng rất tốt lại dễ dàng bị phá tan.
- Ngươi đã cho ta quyết tâm giết ngươi.
Giang Thần cầm Xích Tiêu kiếm ở trên tay, ý giết người đã quyết.
- Chậm đã!
Lãnh Xuy Huyết sợ đến mức lùi lại phía sau, xua tay với hắn, vội nói:
- Ngươi không thể giết ta được!
- Tại sao không thể chứ?
- Ta còn có tác dụng với ngươi.
- Thế nhưng ngươi vẫn che dấu, đùa nghịch khôn vặt, kiên nhẫn của ta có hạn.
Giang Thần nói.
Lãnh Xuy Huyết phất ống tay áo một cái, ra vẻ không thèm đếm xỉa, nói:
- Ngươi muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi.
- Tất cả, tất cả chuyện liên quan tới bí tàng.
Giang Thần nói.
Lãnh Xuy Huyết ngẫm nghĩ, bắt đầu sắp xếp lời nói, nói:
- Khi Tà Vân điện triệu tập nhân thủ Thông thiên cảnh đã dựa theo thực lực cao thấp để phân phối các nhiệm vụ không giống nhau.
- Nhiệm vụ chủ yếu là vơ vét Viêm Long chi tinh bên trong bí tàng, những thứ này đặt ở các nơi trong bí tàng, là tài nguyên chiến lược quan trọng khi Thần Long hoàng triều còn tồn tại.
- Đặt Viêm Long chi tinh ở bên trong những bảo vật khác là để khen thưởng cho những người phát hiện ra chúng.
- Người của Tà Vân điện chúng ta sẽ được phân phối một chiếc chìa khóa, không cần biết phương vị và địa đồ, nó sẽ tự động dẫn người tìm tới chỗ cần tìm.
Giang Thần nghe đến đó đã đưa tay ra về phía Lãnh Xuy Huyết.
Lãnh Xuy Huyết không do dự, ném một cái chìa khoá nhìn qua thường thường không có gì lạ cho hắn.
- Ngươi thân là người đứng thứ bảy Trừ Ma bảng, có lẽ nhiệm vụ được ủy thác cũng không chỉ có một cái đúng không.
Giang Thần một mặt tra xét chìa khoá, một mặt vừa nói.
- Đứng thứ bảy Trừ Ma bảng không có nghĩa là đứng thứ bảy ở trong đám người trẻ tuổi của Tà Vân điện, ai biết Anh Hùng điện các ngươi sắp xếp tên tuổi như thế nào chứ.
- Nói cách khác, đệ tử Tà Vân điện thực lực càng mạnh thì lại biết càng nhiều chuyện liên quan tới bí tàng, đúng không?
Lãnh Xuy Huyết biết rõ hắn đang ám chỉ cái gì cho nên mới nở nụ cười quái dị nói:
- Đúng vậy, Tô Hình còn biết bí mật lớn nhất của bí tàng, ngươi có thể đi tìm hắn.
- Nhất định.
Giang Thần nói.
- Nói mạnh miệng ai cũng biết.
Đương nhiên Lãnh Xuy Huyết sẽ không tin, ở trong tình thế như vậy mà còn trào phúng Giang Thần, quả thực là không sợ chết.
Giang Thần giơ Xích Tiêu kiếm lên, điểm vào sau lưng của hắn, nói:
- Ngươi đi trước, nếu như lại có thêm chuyện mờ ám, lợi kiếm sẽ xuyên tim ngươi.
Lãnh Xuy Huyết không cam tâm, cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Con đường bên trong cửa rất tối tăm, thần thức phát tán ra lại bị vách đá hấp thu.
Lãnh Xuy Huyết nói căn cứ vào lời của Tà Vân điện, nơi này cũng không phải là quá nguy hiểm, nhưng Giang Thần không hỏi qua chuyện ở phương diện này.
Bởi vì mặc kệ hắn nói cái gì thì Giang Thần đều sẽ không tin.
Hắn chỉ có thể đi về phía trước từng bước một mà thôi.
- Ngươi cũng có hiểu biết không ít về Thần Long bí tàng, vì sao thế?
- Ngươi cho rằng ngươi có tư cách hỏi ta sao?
Khi Giang Thần nói lời này lại nhớ tới một nữ tử.
Anh Hùng điện ngàn dặm xa xôi mang Phi Nguyệt từ Thiên Đạo môn về đến Long vực, không bao lâu sau đó, bí tàng mở ra, hắn rất khó để không liên tưởng tới nàng được.Dựa vào sức quan sát của hắn, không khó phát hiện ra có một cái lưới lớn đang bện ở trên đỉnh đầu của mọi người.
Dù sao thực lực và thân phận còn chưa có đạt đến mức có thể đi can thiệp và đụng phải chuyện không quan hệ trọng đại, vì lẽ đó hắn phải tăng thực lực lên nhanh hơn một chút nữa.
- Vậy ta hỏi lại ngươi.
Lãnh Xuy Huyết vẫn không thức thời, căm tức nói với Giang Thần, hắn nói:
- Nói xem giữa ta và Liễu Sát Dương ai mạnh hơn?
Lời này làm cho Giang Thần dở khóc dở cười, nói:
- Ngươi còn sống sót đã là mạnh hơn hắn rồi.
- Không, ta muốn biết hiện giờ nếu như ta chết đi, giữa ta và hắn ai mạnh hơn.
Liễu Sát Dương rất quật cường nói.
Thấy hắn như vậy, Giang Thần chăm chú ngẫm nghĩ, ở trong ánh mắt chờ mong của hắn, nói:
- Tâm cơ của Liễu Sát Dương thâm sâu hơn so với ngươi, quyết chiến sinh tử, tỷ lệ ngươi chết sẽ lớn hơn, thế nhưng thực lực không kém nhiều.
Nghe thấy hắn nói như thế Lãnh Xuy Huyết không cam lòng, nhưng cũng biết nếu muốn Giang Thần nói ra đáp án chuẩn xác thì lại rất khó.
- Tên Liễu Sát Dương kia, luôn đê tiện như thế.
Lãnh Xuy Huyết nói thầm một câu, mắt nhìn về phía trước, dùng hết tốc lực phi hành.
Sau chừng nửa canh giờ, hắn dừng lại, nói:
- Nghỉ ngơi một chút, phi hành ở đây rất gian khổ.
- Nơi này hoàn toàn không có mặt trăng và mặt trời, sao ngươi có thể nhận biết phương hướng được chứ?
Giang Thần không chút biến sắc hỏi.
Lãnh Xuy Huyết nói:
- Có thể ta không nham hiểm bằng Liễu Sát Dương, nhưng cũng không ngốc, chuyện làm ta có thể sống là không nói cho ngươi biết tất cả.
- Kỳ thực, ta cũng không có sát tâm quá lớn với ngươi, hiện giờ ngươi nói cho ta biết, tránh cho đến lúc đó lại bởi vì tranh chấp bảo vật mà chết vào dưới kiếm của ta.
Giang Thần nói.
- Hừ, bảo vật ta cũng không muốn, tất cả đều đưa cho ngươi.
Lãnh Xuy Huyết không tin hắn, cho nên mới nói một câu.
Trong mắt của Giang Thần toát ra vẻ bất đắc dĩ, cũng không nói gì nữa, sau khi hai người nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục tiến lên.
Sau khi bay qua một mảnh bình nguyên, hai người đi vào bên trong một mảnh quần sơn.
Giang Thần biết, bởi vì Lãnh Xuy Huyết bắt đầu tìm hiểu chung quanh, tìm kiếm cái gì đó ở trong núi.
- Ở nơi đó!
Đột nhiên, Lãnh Xuy Huyết chỉ vào một phương hướng rồi kích động kêu lên.
Giang Thần nhìn sang, mắt sáng lên, ở sườn núi của một ngọn núi có một cánh cửa lớn được khảm sâu vào trong vách đá.
Hắn đang muốn xuống thì lại phát hiện ra Lãnh Xuy Huyết ra vẻ đề phòng nhìn hắn, nói:
- Ta đã mang ngươi đến, hiện tại ta có thể rời đi chứ?
- Không được.
Giang Thần rất quả đoán từ chối, nói:
- Trong cửa sắt cất giấu cái gì, hay hoặc là ngươi đi gọi người khác đến thì ta phải làm sao bây giờ? Tất cả đợi đến lúc kết thúc rồi lại nói sau đi.
- Đợi đến khi kết thúc, ngươi sẽ bỏ qua cho ta hay sao?
Lãnh Xuy Huyết cho là mình bị lừa dối, hắn rất là phẫn nộ hỏi một câu.
- Ngươi không có lựa chọn nào khác.
Lãnh Xuy Huyết lắc đầu một cái, thở phì phò đi ở phía trước, nói:
- Anh Hùng điện các ngươi cũng không phải là người tốt lành gì cả.
Hắn đi tới trước cửa sắt, Giang Thần theo sát phía sau.
Không nhiều lời, hắn trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra, cái cửa sắt kia cũng không khó mở, rất nhanh đã để lộ ra một lỗ hổng.
Lãnh Xuy Huyết nở nụ cười đã lâu không thấy, hắn vọt vào, lại đóng cửa sắt lại.
Giang Thần vỗ một chưởng tới, nhưng cửa sắt ở dưới bàn tay của Lãnh Xuy Huyết rất nhẹ lại không nhúc nhích chút nào cả.
- Không có tác dụng đâu, đây là Thiên Long Môn, không hiểu phương pháp mở ra, dù cho ngươi là Tôn giả thì cũng không vào được.
Bên trong truyền đến âm thanh đắc ý của Lãnh Xuy Huyết.
- Vừa nãy ngươi muốn rời khỏi là cố ý biểu hiện ra sao?
Giang Thần hỏi.
- Đương nhiên, ngươi đã quá khinh thường ta rồi, ta không kém bao nhiêu so với Liễu Sát Dương đâu!
Lãnh Xuy Huyết nói xong lời này, một lúc lâu sau không nghe thấy được động tĩnh truyền vào, hắn cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng trốn ở bên ngoài không nói lời nào là ta sẽ ngốc đến mức mở cửa ra nhìn sao?
- Không chừng có thể thì sao?
- Ha ha ha, tự cho là thông minh, ngẫm lại sắc mặt hiện tại của ngươi thật là tức cười.
Lãnh Xuy Huyết cười to lên.
Nhưng đột nhiên hắn lại giống như bị người ta bóp cổ, tiếng cười im bặt.
Bởi vì sau lưng hắn truyền đến một luồng lực đẩy, Thiên Long Môn lại bị mở ra!
- Sao không cười nữa đi?
Mặt của Giang Thần dần dần hiện ra ở bên trong.
- Không thể nào!
Lãnh Xuy Huyết kinh hoảng kêu to.
Đừng xem vừa nãy hắn chỉ dùng sức đẩy ra, trên thực tế đã phải làm thao tác rất rườm rà, không phải là thứ liếc mắt nhìn là có thể học được.
- Thiên Long Môn là do Chú thiên dị thiết trộn lẫn vào trong huyền thiết, lại bày trận pháp có tính đóng kín ở bên trong mà thành, mượn địa thế, ngăn cản người xâm nhập.
Giang Thần vừa mở miệng đã giới thiệu Thiên Long Môn với đối phương, hắn cười cợt nói:
- Khi ta mở cánh cửa này ra ngươi còn chưa sinh ra.
Khóe miệng của Lãnh Xuy Huyết co giật mấy lần, kế hoạch mà hắn cho rằng rất tốt lại dễ dàng bị phá tan.
- Ngươi đã cho ta quyết tâm giết ngươi.
Giang Thần cầm Xích Tiêu kiếm ở trên tay, ý giết người đã quyết.
- Chậm đã!
Lãnh Xuy Huyết sợ đến mức lùi lại phía sau, xua tay với hắn, vội nói:
- Ngươi không thể giết ta được!
- Tại sao không thể chứ?
- Ta còn có tác dụng với ngươi.
- Thế nhưng ngươi vẫn che dấu, đùa nghịch khôn vặt, kiên nhẫn của ta có hạn.
Giang Thần nói.
Lãnh Xuy Huyết phất ống tay áo một cái, ra vẻ không thèm đếm xỉa, nói:
- Ngươi muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi.
- Tất cả, tất cả chuyện liên quan tới bí tàng.
Giang Thần nói.
Lãnh Xuy Huyết ngẫm nghĩ, bắt đầu sắp xếp lời nói, nói:
- Khi Tà Vân điện triệu tập nhân thủ Thông thiên cảnh đã dựa theo thực lực cao thấp để phân phối các nhiệm vụ không giống nhau.
- Nhiệm vụ chủ yếu là vơ vét Viêm Long chi tinh bên trong bí tàng, những thứ này đặt ở các nơi trong bí tàng, là tài nguyên chiến lược quan trọng khi Thần Long hoàng triều còn tồn tại.
- Đặt Viêm Long chi tinh ở bên trong những bảo vật khác là để khen thưởng cho những người phát hiện ra chúng.
- Người của Tà Vân điện chúng ta sẽ được phân phối một chiếc chìa khóa, không cần biết phương vị và địa đồ, nó sẽ tự động dẫn người tìm tới chỗ cần tìm.
Giang Thần nghe đến đó đã đưa tay ra về phía Lãnh Xuy Huyết.
Lãnh Xuy Huyết không do dự, ném một cái chìa khoá nhìn qua thường thường không có gì lạ cho hắn.
- Ngươi thân là người đứng thứ bảy Trừ Ma bảng, có lẽ nhiệm vụ được ủy thác cũng không chỉ có một cái đúng không.
Giang Thần một mặt tra xét chìa khoá, một mặt vừa nói.
- Đứng thứ bảy Trừ Ma bảng không có nghĩa là đứng thứ bảy ở trong đám người trẻ tuổi của Tà Vân điện, ai biết Anh Hùng điện các ngươi sắp xếp tên tuổi như thế nào chứ.
- Nói cách khác, đệ tử Tà Vân điện thực lực càng mạnh thì lại biết càng nhiều chuyện liên quan tới bí tàng, đúng không?
Lãnh Xuy Huyết biết rõ hắn đang ám chỉ cái gì cho nên mới nở nụ cười quái dị nói:
- Đúng vậy, Tô Hình còn biết bí mật lớn nhất của bí tàng, ngươi có thể đi tìm hắn.
- Nhất định.
Giang Thần nói.
- Nói mạnh miệng ai cũng biết.
Đương nhiên Lãnh Xuy Huyết sẽ không tin, ở trong tình thế như vậy mà còn trào phúng Giang Thần, quả thực là không sợ chết.
Giang Thần giơ Xích Tiêu kiếm lên, điểm vào sau lưng của hắn, nói:
- Ngươi đi trước, nếu như lại có thêm chuyện mờ ám, lợi kiếm sẽ xuyên tim ngươi.
Lãnh Xuy Huyết không cam tâm, cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Con đường bên trong cửa rất tối tăm, thần thức phát tán ra lại bị vách đá hấp thu.
Lãnh Xuy Huyết nói căn cứ vào lời của Tà Vân điện, nơi này cũng không phải là quá nguy hiểm, nhưng Giang Thần không hỏi qua chuyện ở phương diện này.
Bởi vì mặc kệ hắn nói cái gì thì Giang Thần đều sẽ không tin.
Hắn chỉ có thể đi về phía trước từng bước một mà thôi.
/526
|