Ba người Hứa Nhất Minh, Ngô Trung Tắc Dương Phi Phàm thân là đệ tử truyền thừa, bất kể Giang Thần tạo thành ra sao phong ba ở Anh Hùng điện, bọn hắn đều không để ở trong lòng.
Giống như Thông thiên cảnh sẽ không đi để ý tới chuyện trong các Thần Du cảnh từng xuất hiện thiên tài gì vậy.
Vì lẽ đó khi nhìn thấy thái độ trong mắt không có người nào như vậy của Giang Thần, bọn họ lập tức giận dữ.
Bọn họ cũng sẽ không làm lời của Giang Thần mà đồng loạt ra tay, bởi vì không ném nổi mặt mũi.
Người thứ ba Dương Phi Phàm bay đến chỗ hắn, nói:
- Ta đến là làm cho ngươi biết mình đã ngu xuẩn thế nào.
- Đi xuống dưới đánh đi.
Có người đề nghị.
Ở đây duy trì phi hành cũng rất vất vả, chứ đừng nói chi là chiến đấu, nếu không phải là phân chia sinh tử, không cần thiết cần phải đứng ở trên không trung.
Giang Thần và Dương Phi Phàm cũng không có ý kiến mà đáp xuống một ngọn núi.
- Ngươi xác định chỉ một mình động thủ thôi sao?
Chiến ý của Giang Thần rất thấp, chỉ là một người, không cảm giác được có chút khiêu chiến nào cả.
- Tiếp tục ngông cuồng đi.
Dương Phi Phàm coi lời này là khiêu khích, trong tay xuất hiện một thanh trường thương còn cao hơn so với người hắn, là một thanh linh khí cấp chín, kém một bước nữa đã là pháp khí.
- Thánh Thương Trảm Tà!
Dương Phi Phàm nắm thương tiến lên trước, thương mang trong tay trở thành một đạo dải lụa màu vàng óng, chấn động đến mức cả núi lớn lay động, núi đá không ngừng lăn xuống.
Ba vị trí đầu trên Chiến Lực Bảng quả thực không phải là hạng người hời hợt.
Nếu như Giang Thần không trải qua Võ Phường và Thần Long Châu tăng lên, đánh sẽ rất mất công sức.
- Vô Lượng Nhất Đao!
Nhưng hiện tại, Giang Thần cũng không cần kiếm, Hắc Đao chém ra, sấm gió tụ hội, lực lượng thần long dâng trào ra.
Bộp một tiếng, ánh đao xẹt qua trên người Dương Phi Phàm, phát ra tiếng kim loại lanh lảnh, không chỉ có thương mang biến mất mà ngay cả trường thương cũng từ trong tay hắn bay ra ngoài.
Dương Phi Phàm mang theo vẻ mặt sợ hãi đứng ở nơi đó, không thể tin tưởng nhìn bàn tay đang tràn ngập máu tươi của mình.
Đám người trên không trung đang điều chỉnh tư thế, chuẩn bị xem kịch vui cũng sửng sốt giống như Dương Phi Phàm vậy.
Một đao đã phân ra thắng bại!
Miệng của Mặc Kiếm Phi đầy cay đắng, trong thời gian không tới một tháng, chênh lệch giữa hai người đã lớn như vậy.
Lời trước đó Mộ Dung Diên đã nói, có vẻ cực kỳ buồn cười.
- Nếu như các ngươi còn không phục thì có thể cùng tiến lên, bằng không, không cần phải chặn đường ta!
Giang Thần quát lên với trên trời.
Hứa Nhất Minh và Ngô Trung vừa nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ từ trong mắt của đối phương.
Ngay cả bọn họ cũng không thể mạnh mẽ đánh bay trường thương của Dương Phi Phàm như thế.
- Một tháng trước hắn còn không mạnh như vậy, nhất định là đã chiếm được bảo vật gì đó!
Mặc Kiếm Phi đột nhiên kích động hét lớn.
Điều này làm cho Hứa Nhất Minh còn đang do dự quyết định, hắn gật gù với Ngô Trung Tắc, hai người cũng rơi xuống trên núi.
- Giang Thần, ngươi quá ngông cuồng!
Hứa Nhất Minh cả giận nói.
Ngô Trung Tắc lại nhặt trường thương lên, ném cho Dương Phi Phàm, dùng ánh mắt ra hiệu với hắn.
- Nên làm như vậy sớm một chút, như vậy cũng tiết kiệm thời gian của mọi người.
Giang Thần không có gì lo sợ, chỉ liếc mắt nhìn Mặc Kiếm Phi đang ở trên không trung.
Người này, nếu có cơ hội, tất phải giết.
Cảm nhận được sát ý trong ánh mắt của Giang Thần, trong lòng Mặc Kiếm Phi run lên, sự hoảng sợ chiếm cứ nội tâm của hắn.
Thế nhưng, hắn nhất định phải hủy diệt Giang Thần, nếu không, Giang Thần sẽ hủy diệt hắn!
- Ngươi cố ý ẩn giấu thực lực của mình, làm cho tất cả mọi người xem thường, lại đi chung với người của Tà Vân điện trong bí tàng, rất khả nghi, rất là khả nghi.
Trong núi, Hứa Nhất Minh vẫn còn đang nói.
- Hôm nay, chúng ta dù có liên thủ thì cũng phải bắt ngươi về.
Ngô Trung thì lại càng chính nghĩa lẫm liệt hơn, mang theo ánh mắt sắc bén nói chuyện.
Giang Thần nhún vai một cái, nói:
- Một là vì che giấu lòng tham của các ngươi, hai là che giấu cảm giác mất mặt khi các ngươi muốn đồng loạt ra tay, xin nhờ, có thể không phí lời hay không, ta không có thời gian như vậy.
- Hừ!
Lời này trực tiếp làm cho sự phẫn nộ của ba người tăng vọt, cũng không thèm dông dài với hắn mà đồng thời ra tay.
Thương mang mạnh mẽ của Dương Phi Phàm lúc nãy vào lúc này trái lại có biểu hiện yếu nhất.
Kiếm thế của Hứa Nhất Minh như cầu vồng, không gì không xuyên thủng, chỗ nó đi qua, vách núi bị kiếm khí và ánh kiếm tràn ra xé thành bụi phấn.
Lưỡi đao của Ngô Trung Tắc thì lại khóa chặt cả người Giang Thần.
Từ trên trời nhìn xuống, tình huống của Giang Thần tràn ngập nguy cơ.
- Anh Hùng điện các ngươi cũng thật là mất mặt.
Ngay cả Lãnh Xuy Huyết cũng không nhịn được mà trào phúng một câu.
Đám người Mặc Kiếm Phi bĩu môi, không hề trả lời.
Nếu cảnh giới của Giang Thần cao hơn ba người, như vậy nhìn qua ba người sẽ rất anh dũng.
Nhưng mà cảnh giới của Giang Thần thấp hơn bốn tầng so với Hứa Nhất Minh cao nhất, mà hai người khác cũng đều là như vậy.
Liên thủ đối phó, có thể nói là vô liêm sỉ.
- Kiếm đến! Đao lên!
Tay trái của Giang Thần lấy ra Xích Tiêu kiếm, nhưng Hắc Đao trên tay phải không vào vỏ, một kiếm một đao, đón nhận ba người.
Lấy một địch ba, bằng vào lực lượng thần long còn chưa đủ, Giang Thần còn dùng thần lực.
Tức thì, khí thế mà hắn biểu hiện ra vượt qua ba người.
Đao kiếm của hắn phối hợp tới mức không lọt một tia, có thể xưng tụng là xuất thần nhập hóa, hầu như là đồng thời phá tan thế tấn công của ba người.
- Kiếm của hắn?
Hứa Nhất Minh sử dụng kiếm đã nhận ra được kiếm của Giang Thần có chỗ khác biệt, không phải trình độ cao thấp không giống, mà là một loại khác biệt từ bản chất.
Cũng giống như phàm vật và linh vật vậy, làm cho ánh kiếm mà Xích Tiêu kiếm phát ra dễ dàng phá tan thế công của bọn họ.
Thậm chí ngay cả năng lượng khuếch tán cũng không có, trực tiếp bị nghiền nát.
- Hiện tại đến phiên ta.
Hai tay của Giang Thần luân phiên vung vẩy, ánh đao bóng kiếm để lộ ra khí tức nguy hiểm.
- Cẩn thận!
Hứa Nhất Minh vội vã nhắc nhở một câu, không dám có chút bất cẩn nào nữa, đến lúc này, hắn đã có chút hối hận.
Chỉ là tiếng nói của hắn vẫn chưa hoàn toàn dứt thì người của Giang Thần cũng đã lao ra, hắn muốn một lần giải quyết ba người.
Mục tiêu đầu tiên, chính là Dương Phi Phàm yếu nhất.
- Lên cho ta...
Dương Phi Phàm dùng toàn lực vung trường thương lên, bóng thương tầng tầng lớp lớp, chẳng khác nào có ngàn cơn sóng, bảo vệ quanh thân tới mức gió thổi không lọt.
Nhưng khi Giang Thần đến trước người hắn, trường thương lại bị đẩy lùi đến không trung, người thì lại ngã xuống đất không dậy nổi.
Tiếp đó, là Ngô Trung Tắc.
Hắn là người có phản ứng nhanh nhất thi triển ra lồng khí hộ thể, ý đồ chống lại một kích này.
Nhưng lồng khí hộ thể của hắn ở dưới sấm sét và phong mang của Giang Thần lại không đỡ nổi một đòn, kết cục so với Dương Phi Phàm còn chật vật hơn.
Cuối cùng Hứa Nhất Minh hét lớn một tiếng, thi triển ra kiếm pháp tuyệt thức, muốn gắng sức so đấu với Giang Thần một lần cuối cùng.
- Trường Hồng kiếm pháp, nhất kiếm tam thức!
Đao và kiếm của Giang Thần thi triển cùng một chiêu, hắc đao và kiếm không khác gì nhau, chẳng khác nào thanh kiếm thứ hai.
Hai kiếm, sáu thức.
Con mắt của Hứa Nhất Minh hoàn toàn theo không kịp, hơn nữa đao và kiếm tam thức không phải là thừa thế xông lên rồi hoàn thành, mà còn luân phiên.
Đầu tiên là kiếm của hắn bị đánh bay, tiếp theo lại bị sống dao mạnh mẽ đánh vào trên gương mặt.
Ở dưới cảm giác mê muội trời đất quay cuồng, Hứa Nhất Minh ngã xuống đất không dậy nổi.
- Hiện tại các ngươi đã biết các ngươi yếu bao nhiêu chưa?
Nhìn ba vị trí đầu Chiến Lực Bảng ngã trên mặt đất, Giang Thần thu đao kiếm vào vỏ, không nhìn bọn họ mà đi tới không trung.
Ở trong ánh mắt giật mình của những người khác trong Anh Hùng điện, Giang Thần ra tay bóp lấy cổ của Mặc Kiếm Phi, truyền âm nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi nên cầu khẩn ở trong lòng đi, không nên bị ta một mình gặp phải, nếu không.
Câu sau, Giang Thần ném cho hắn một đạo ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi thả Mặc Kiếm Phi ra, Giang Thần nhìn về phía những người này rồi quát lên:
- Có bao xa thì cút bấy xa cho ta!
Ba vị trí đầu Chiến Lực Bảng đứng dậy, ngay cả ánh mắt không cam lòng cũng không có, không nói hai lời tức thì rời đi.
Giống như Thông thiên cảnh sẽ không đi để ý tới chuyện trong các Thần Du cảnh từng xuất hiện thiên tài gì vậy.
Vì lẽ đó khi nhìn thấy thái độ trong mắt không có người nào như vậy của Giang Thần, bọn họ lập tức giận dữ.
Bọn họ cũng sẽ không làm lời của Giang Thần mà đồng loạt ra tay, bởi vì không ném nổi mặt mũi.
Người thứ ba Dương Phi Phàm bay đến chỗ hắn, nói:
- Ta đến là làm cho ngươi biết mình đã ngu xuẩn thế nào.
- Đi xuống dưới đánh đi.
Có người đề nghị.
Ở đây duy trì phi hành cũng rất vất vả, chứ đừng nói chi là chiến đấu, nếu không phải là phân chia sinh tử, không cần thiết cần phải đứng ở trên không trung.
Giang Thần và Dương Phi Phàm cũng không có ý kiến mà đáp xuống một ngọn núi.
- Ngươi xác định chỉ một mình động thủ thôi sao?
Chiến ý của Giang Thần rất thấp, chỉ là một người, không cảm giác được có chút khiêu chiến nào cả.
- Tiếp tục ngông cuồng đi.
Dương Phi Phàm coi lời này là khiêu khích, trong tay xuất hiện một thanh trường thương còn cao hơn so với người hắn, là một thanh linh khí cấp chín, kém một bước nữa đã là pháp khí.
- Thánh Thương Trảm Tà!
Dương Phi Phàm nắm thương tiến lên trước, thương mang trong tay trở thành một đạo dải lụa màu vàng óng, chấn động đến mức cả núi lớn lay động, núi đá không ngừng lăn xuống.
Ba vị trí đầu trên Chiến Lực Bảng quả thực không phải là hạng người hời hợt.
Nếu như Giang Thần không trải qua Võ Phường và Thần Long Châu tăng lên, đánh sẽ rất mất công sức.
- Vô Lượng Nhất Đao!
Nhưng hiện tại, Giang Thần cũng không cần kiếm, Hắc Đao chém ra, sấm gió tụ hội, lực lượng thần long dâng trào ra.
Bộp một tiếng, ánh đao xẹt qua trên người Dương Phi Phàm, phát ra tiếng kim loại lanh lảnh, không chỉ có thương mang biến mất mà ngay cả trường thương cũng từ trong tay hắn bay ra ngoài.
Dương Phi Phàm mang theo vẻ mặt sợ hãi đứng ở nơi đó, không thể tin tưởng nhìn bàn tay đang tràn ngập máu tươi của mình.
Đám người trên không trung đang điều chỉnh tư thế, chuẩn bị xem kịch vui cũng sửng sốt giống như Dương Phi Phàm vậy.
Một đao đã phân ra thắng bại!
Miệng của Mặc Kiếm Phi đầy cay đắng, trong thời gian không tới một tháng, chênh lệch giữa hai người đã lớn như vậy.
Lời trước đó Mộ Dung Diên đã nói, có vẻ cực kỳ buồn cười.
- Nếu như các ngươi còn không phục thì có thể cùng tiến lên, bằng không, không cần phải chặn đường ta!
Giang Thần quát lên với trên trời.
Hứa Nhất Minh và Ngô Trung vừa nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ từ trong mắt của đối phương.
Ngay cả bọn họ cũng không thể mạnh mẽ đánh bay trường thương của Dương Phi Phàm như thế.
- Một tháng trước hắn còn không mạnh như vậy, nhất định là đã chiếm được bảo vật gì đó!
Mặc Kiếm Phi đột nhiên kích động hét lớn.
Điều này làm cho Hứa Nhất Minh còn đang do dự quyết định, hắn gật gù với Ngô Trung Tắc, hai người cũng rơi xuống trên núi.
- Giang Thần, ngươi quá ngông cuồng!
Hứa Nhất Minh cả giận nói.
Ngô Trung Tắc lại nhặt trường thương lên, ném cho Dương Phi Phàm, dùng ánh mắt ra hiệu với hắn.
- Nên làm như vậy sớm một chút, như vậy cũng tiết kiệm thời gian của mọi người.
Giang Thần không có gì lo sợ, chỉ liếc mắt nhìn Mặc Kiếm Phi đang ở trên không trung.
Người này, nếu có cơ hội, tất phải giết.
Cảm nhận được sát ý trong ánh mắt của Giang Thần, trong lòng Mặc Kiếm Phi run lên, sự hoảng sợ chiếm cứ nội tâm của hắn.
Thế nhưng, hắn nhất định phải hủy diệt Giang Thần, nếu không, Giang Thần sẽ hủy diệt hắn!
- Ngươi cố ý ẩn giấu thực lực của mình, làm cho tất cả mọi người xem thường, lại đi chung với người của Tà Vân điện trong bí tàng, rất khả nghi, rất là khả nghi.
Trong núi, Hứa Nhất Minh vẫn còn đang nói.
- Hôm nay, chúng ta dù có liên thủ thì cũng phải bắt ngươi về.
Ngô Trung thì lại càng chính nghĩa lẫm liệt hơn, mang theo ánh mắt sắc bén nói chuyện.
Giang Thần nhún vai một cái, nói:
- Một là vì che giấu lòng tham của các ngươi, hai là che giấu cảm giác mất mặt khi các ngươi muốn đồng loạt ra tay, xin nhờ, có thể không phí lời hay không, ta không có thời gian như vậy.
- Hừ!
Lời này trực tiếp làm cho sự phẫn nộ của ba người tăng vọt, cũng không thèm dông dài với hắn mà đồng thời ra tay.
Thương mang mạnh mẽ của Dương Phi Phàm lúc nãy vào lúc này trái lại có biểu hiện yếu nhất.
Kiếm thế của Hứa Nhất Minh như cầu vồng, không gì không xuyên thủng, chỗ nó đi qua, vách núi bị kiếm khí và ánh kiếm tràn ra xé thành bụi phấn.
Lưỡi đao của Ngô Trung Tắc thì lại khóa chặt cả người Giang Thần.
Từ trên trời nhìn xuống, tình huống của Giang Thần tràn ngập nguy cơ.
- Anh Hùng điện các ngươi cũng thật là mất mặt.
Ngay cả Lãnh Xuy Huyết cũng không nhịn được mà trào phúng một câu.
Đám người Mặc Kiếm Phi bĩu môi, không hề trả lời.
Nếu cảnh giới của Giang Thần cao hơn ba người, như vậy nhìn qua ba người sẽ rất anh dũng.
Nhưng mà cảnh giới của Giang Thần thấp hơn bốn tầng so với Hứa Nhất Minh cao nhất, mà hai người khác cũng đều là như vậy.
Liên thủ đối phó, có thể nói là vô liêm sỉ.
- Kiếm đến! Đao lên!
Tay trái của Giang Thần lấy ra Xích Tiêu kiếm, nhưng Hắc Đao trên tay phải không vào vỏ, một kiếm một đao, đón nhận ba người.
Lấy một địch ba, bằng vào lực lượng thần long còn chưa đủ, Giang Thần còn dùng thần lực.
Tức thì, khí thế mà hắn biểu hiện ra vượt qua ba người.
Đao kiếm của hắn phối hợp tới mức không lọt một tia, có thể xưng tụng là xuất thần nhập hóa, hầu như là đồng thời phá tan thế tấn công của ba người.
- Kiếm của hắn?
Hứa Nhất Minh sử dụng kiếm đã nhận ra được kiếm của Giang Thần có chỗ khác biệt, không phải trình độ cao thấp không giống, mà là một loại khác biệt từ bản chất.
Cũng giống như phàm vật và linh vật vậy, làm cho ánh kiếm mà Xích Tiêu kiếm phát ra dễ dàng phá tan thế công của bọn họ.
Thậm chí ngay cả năng lượng khuếch tán cũng không có, trực tiếp bị nghiền nát.
- Hiện tại đến phiên ta.
Hai tay của Giang Thần luân phiên vung vẩy, ánh đao bóng kiếm để lộ ra khí tức nguy hiểm.
- Cẩn thận!
Hứa Nhất Minh vội vã nhắc nhở một câu, không dám có chút bất cẩn nào nữa, đến lúc này, hắn đã có chút hối hận.
Chỉ là tiếng nói của hắn vẫn chưa hoàn toàn dứt thì người của Giang Thần cũng đã lao ra, hắn muốn một lần giải quyết ba người.
Mục tiêu đầu tiên, chính là Dương Phi Phàm yếu nhất.
- Lên cho ta...
Dương Phi Phàm dùng toàn lực vung trường thương lên, bóng thương tầng tầng lớp lớp, chẳng khác nào có ngàn cơn sóng, bảo vệ quanh thân tới mức gió thổi không lọt.
Nhưng khi Giang Thần đến trước người hắn, trường thương lại bị đẩy lùi đến không trung, người thì lại ngã xuống đất không dậy nổi.
Tiếp đó, là Ngô Trung Tắc.
Hắn là người có phản ứng nhanh nhất thi triển ra lồng khí hộ thể, ý đồ chống lại một kích này.
Nhưng lồng khí hộ thể của hắn ở dưới sấm sét và phong mang của Giang Thần lại không đỡ nổi một đòn, kết cục so với Dương Phi Phàm còn chật vật hơn.
Cuối cùng Hứa Nhất Minh hét lớn một tiếng, thi triển ra kiếm pháp tuyệt thức, muốn gắng sức so đấu với Giang Thần một lần cuối cùng.
- Trường Hồng kiếm pháp, nhất kiếm tam thức!
Đao và kiếm của Giang Thần thi triển cùng một chiêu, hắc đao và kiếm không khác gì nhau, chẳng khác nào thanh kiếm thứ hai.
Hai kiếm, sáu thức.
Con mắt của Hứa Nhất Minh hoàn toàn theo không kịp, hơn nữa đao và kiếm tam thức không phải là thừa thế xông lên rồi hoàn thành, mà còn luân phiên.
Đầu tiên là kiếm của hắn bị đánh bay, tiếp theo lại bị sống dao mạnh mẽ đánh vào trên gương mặt.
Ở dưới cảm giác mê muội trời đất quay cuồng, Hứa Nhất Minh ngã xuống đất không dậy nổi.
- Hiện tại các ngươi đã biết các ngươi yếu bao nhiêu chưa?
Nhìn ba vị trí đầu Chiến Lực Bảng ngã trên mặt đất, Giang Thần thu đao kiếm vào vỏ, không nhìn bọn họ mà đi tới không trung.
Ở trong ánh mắt giật mình của những người khác trong Anh Hùng điện, Giang Thần ra tay bóp lấy cổ của Mặc Kiếm Phi, truyền âm nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi nên cầu khẩn ở trong lòng đi, không nên bị ta một mình gặp phải, nếu không.
Câu sau, Giang Thần ném cho hắn một đạo ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi thả Mặc Kiếm Phi ra, Giang Thần nhìn về phía những người này rồi quát lên:
- Có bao xa thì cút bấy xa cho ta!
Ba vị trí đầu Chiến Lực Bảng đứng dậy, ngay cả ánh mắt không cam lòng cũng không có, không nói hai lời tức thì rời đi.
/526
|