Cũng còn may sau khi xuống đất, thuyền nhỏ không va chạm với mặt đất mà bắt đầu dần dần trở nên vững vàng.
Mọi người đột nhiên cảm thấy tất cả mây trắng quanh thân đã biến mất không còn tăm hơi, như đã đi tới một thế giới khác.
Thuyền nhỏ kia vẫn ở trên không, vẫn còn đang không ngừng đi xuống.
Vòm trời cũng là màu đỏ, giống như là ánh nắng chiều, để lộ ra vẻ yêu dị, trên mặt đất hầu như không có một ngọn cỏ nào cả.
Cũng không biết bởi vì chỗ ngồi, hay là toàn bộ thế giới đều là như vậy.
- Nơi này sẽ không phải là chiến trường Thiên vực đó chứ?
Giang Thần nghĩ tới điều gì đó mà bật thốt lên.
500 năm trước hắn đã đi qua chiến trường Thiên vực, khắp nơi đều có cảm giác quen thuộc.
- Chính là chiến trường Thiên vực của Ma tộc hay sao?
- Năm đó tàn dư của Ma tộc ở cửu giới đều chạy tới nơi này!
- Chúng ta đến nơi quỷ quái này làm gì cơ chứ?
Các tướng lĩnh trẻ tuổi giống như Giang Thần, đều có chút hoang mang, đối với bọn hắn, nơi quỷ quái khủng bố này thường xuất hiện ở bên trong các chuyện cũ mà bọn hắn nghe được.
- Chuyện ngươi biết quả thực rất nhiều.
Quan quân đứng phía trước thuyền nhỏ quay đầu lại nhìn về phía Giang Thần, nở nụ cười không tên.
- Không sai, nơi này đúng là chiến trường Thiên vực, chỗ đổ rác ở ngoài cửu giới, bị đại năng của trung tam giới và thượng tam giới đá tới hạ tam giới.
Quan quân xác định suy đoán của bọn họ, giải thích:
- Nhưng điều mà ai cũng không nghĩ ra chính là, chiến trường Thiên vực cũng có nguyên chiến lược quý giá tài, cũng đã trở thành một trong các chiến trường chủ yếu.
- Nơi đóng quân của quân đoàn thứ ba ở trong đó.
Quan quân dùng ngữ khí đương nhiên trái lại còn làm cho bọn họ càng thêm nghi hoặc.
Chỉ là nghĩ đến việc mình là tướng lĩnh, không phải là binh lính bình thường, bọn họ cũng có chút yên lòng.
Rất nhanh, phi thuyền đã đi tới một mảnh đất bằng phẳng, Giang Thần cũng nhìn thấy diện mạo của quân doanh quân đoàn thứ ba.
Vốn hắn cho rằng quân doanh sẽ là lều vải trải rộng mặt đất, thế nhưng hắn lần nữa phát hiện ra mình đã sai rồi.
Bốn mươi chiếc chiến hạm to lớn chằng chịt, liên kết với nhau, boong tàu đều mở rộng, bằng phẳng như là mặt đất, so với mặt đất còn bằng phẳng hơn.
Giữa thuyền và thuyền có cauafn ói, vô số thuyền nhỏ chạy tới chạy lui.
Giang Thần không biết nên hình dung như thế nào, thuyền thành? Hay là thành trì trên thuyền? Cũng không đủ để nói một cách chuẩn xác.
Cuối cùng, Giang Thần chỉ có thể dùng từ quân doanh để hình dung mà thôi.
Khi bọn họ rơi xuống một chiếc chiến hạm trong đó dường như đưa thân vào trong thành trì to lớn, lại nghĩ tới số lượng chiến hạm, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy giật mình.
- Các ngươi đi theo ta.
Quan quân nhìn về phía đám người Giang Thần rồi dặn dò một tiếng, người thì dẫn đường ở phía trước, dẫn bọn họ đi tới đầu thuyền của chiến hạm.
Các binh lính qua lại đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ.
Khi quan quân dừng bước lại, nhìn về phía bọn họ ra hiệu nên đi đúng giờ thì Giang Thần phát hiện ra nơi đó đã sớm có người chờ.
Hơn nữa đều là người giống như bọn họ, tướng lĩnh trẻ tuổi mới được chiêu thu, vừa vặn là bốn mươi người.
Lại nghĩ tới tám thế lực lớn khác có năm tiêu chuẩn, Giang Thần cũng hiểu ra được.
Chỉ là bên bọn họ chỉ có bốn người.
- Xảy ra chuyện gì? Hiện giờ ngay cả chuyện đơn giản như chiêu binh mà Thiết Long quân cũng không làm xong sao?
Khi bốn người Giang Thần đang muốn đi thì phía sau đã truyền tới một đạo thanh âm chói tai.
Xoay người thì đã nhìn thấy một người thanh niên mặc chiến giáp ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Dù là ai cũng sẽ chú ý tới khôi giáp trên người hắn so với bình thường binh sĩ không giống nhau, có hai màu vàng bạc, cực kỳ chói mắt.
Cho dù rất đẹp, nhưng khó tránh làm cho người ta có cảm giác nhìn mà không dùng được, dù sao mặc như vậy mà đi ra chiến trường, không thể nghi ngờ sẽ trở thành bia ngắm rất rõ ràng.
Ở bên người thanh niên kia cũng có không ít người có vẻ tương đồng, vẻ mặt kiêu căng, trên người mặc chiến giáp hoa lệ.
Bọn họ đứng ở nơi đó, rất là hứng thú đánh giá bốn mươi bốn tướng lĩnh trẻ tuổi bao gồm cả Giang Thần ở bên trong.
- Đây chính là nhân tài của Thiên Hà giới sao? Truyền thống thà thiếu chứ không ẩu đang mất đi rồi.
- Mỗi người đều mềm yếu vô lực, làm cho người ta buồn cười.
- Chỉ bằng vào bọn họ mà còn muốn lập chiến công, trở thành võ quan của Phi Long hoàng triều ta hay sao?
Tiếng bàn luận trắng trợn không kiêng dè đặc biệt khó nghe, có điều ngoại trừ bốn người mới tới ra, những người khác đã không cảm thấy kinh ngạc gì nữa.
- Bọn họ là con cháu quý tộc của Phi Long hoàng triều, không nên vọng động.
Thậm chí ở bên tai bốn người còn truyền tới một đạo âm thanh.
- Không sai, tốt nhất các ngươi nên đàng hoàng cho ta.
Không ngờ lời này lại bị những người này nghe được, người trẻ tuổi trào phúng Thiết Long quân lúc trước đắc ý nói.
Lúc này lại có một nhóm lớn người đi tới, mỗi người đều uy vũ bất phàm, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén.
Bọn họ vừa đến, những binh lính khác bao gồm cả đám con cháu quý tộc kia đều cung kính khi nói về bọn họ.
- Quân đoàn thứ ba chia làm thượng quân, trung quân, hạ quân. Mỗi quân đều có tám doanh, bốn mươi bốn người các ngươi, phân biệt gia nhập vào tám doanh hạ quân.
Một vị Đại tướng quân khí thế bức người không nói một câu phí lời, dùng giọng nói rất lớn nói.
- Thiết Binh doanh, Xích Diễm doanh, Mãnh Hổ doanh, Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh, Đông Vân doanh, Chiến Ma doanh, Thần Tiến doanh.
- Ra khỏi hàng!
Tức thì có tám vị doanh trưởng bước về phía trước mấy bước, đứng ở trước mặt đám người Giang Thần.
Tám đạo ánh mắt giống như điện mang cũng quét lên trên thân bốn mươi bốn người.
- Các ngươi sẽ trở thành phó tướng của bọn họ, căn cứ vào chiến công của từng người mà đảm nhiệm chức trách không giống nhau.
- Hiện tại, bắt đầu chọn người.
Vị tướng quân kia nói xong, tám vị doanh trưởng đều đưa ra yêu cầu trắc nghiệm không giống nhau.
Doanh trưởng của Mãnh Hổ Doanh yêu cầu những người này toàn lực dùng lá bài tẩy đánh về phía mình, ai có thể đẩy lùi hắn nhiều nhất là có thể gia nhập Mãnh Hổ Doanh.
Thần Tiến Doanh tương đối thẳng thắn, dùng một cây cung, bắn trúng mục tiêu chỉ định là được.
Điều làm cho người ta hiếu kỳ chính là, doanh trưởng Xích Diễm Doanh cứ đứng ở nơi đó, không có nói ra bất kỳ yêu cầu gì cả.
Giang Thần chú ý tới hắn, những người khác cũng như vậy.
Nhận ra được ánh mắt hiếu kỳ của bọn họ, trong tám doanh có người nói:
- Xích Diễm Doanh trải qua một trận ác chiến, nguyên khí đại thương, chính là lúc thiếu người, không cần thử thách.
Lời tuy là nói như vậy, nhưng không người nào nguyện ý gia nhập.
Sức chiến đấu của Xích Diễm Doanh không đủ, đương nhiên sẽ không có cơ hội thi triển thân thủ, cho dù doanh trưởng là nữ tử duy nhất thì cũng không ai đồng ý.
Không sai, doanh trưởng của Xích Diễm Doanh là một vị nữ tử tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vóc người cao gầy, võ trang đầy đủ cũng sẽ không làm cho nàng có vẻ mập mạp.
Một khuôn mặt tinh xảo lại là thứ rất hiếm thấy ở trong quân.
Một lát sau, đã có người chọn Xích Diễm Doanh.
Người này chính là Giang Thần.
Không phải là bởi vì giới tính, mà là hắn chú ý tới con ngươi của vị doanh trưởng của Xích Diễm Doanh này để lộ ra ánh sáng.
Kiên cường, không có gì lo sợ, mặc dù là nữ tử, thế nhưng eo lưng của nàng ưỡn lên rất thẳng tắp, gần như là cây thương vậy.
- Ngươi muốn gia nhập Xích Diễm Doanh?
Nhìn Giang Thần, nàng mở miệng hỏi, ngữ khí để lộ ra vẻ nghi hoặc không hề che giấu chút nào.
- Đúng vậy.
- Dùng sức nắm chặt nó một phút.
Doanh trưởng Xích Diễm Doanh hướng ném về phía hắn một tảng đá, dùng giọng không thể nghi ngờ nói.
Mặc dù nói không chủ động nhận người, thế nhưng khi người khác yêu cầu gia nhập, nàng vẫn kiên trì thử thách, điều này làm cho Giang Thần càng thêm xác định lựa chọn của mình không sai.
Chỉ có điều, ở trong mắt của một ít người, chuyện này nhìn qua có chút buồn cười.
- Ha ha, quả thực là buồn cười.
Hai người thanh niên kia lớn tiếng nói.
- Các ngươi là người của Thân Binh doanh đúng không?
Lần này, Giang Thần không lựa chọn trầm mặc, trái lại còn hỏi người kia.
Mọi người đột nhiên cảm thấy tất cả mây trắng quanh thân đã biến mất không còn tăm hơi, như đã đi tới một thế giới khác.
Thuyền nhỏ kia vẫn ở trên không, vẫn còn đang không ngừng đi xuống.
Vòm trời cũng là màu đỏ, giống như là ánh nắng chiều, để lộ ra vẻ yêu dị, trên mặt đất hầu như không có một ngọn cỏ nào cả.
Cũng không biết bởi vì chỗ ngồi, hay là toàn bộ thế giới đều là như vậy.
- Nơi này sẽ không phải là chiến trường Thiên vực đó chứ?
Giang Thần nghĩ tới điều gì đó mà bật thốt lên.
500 năm trước hắn đã đi qua chiến trường Thiên vực, khắp nơi đều có cảm giác quen thuộc.
- Chính là chiến trường Thiên vực của Ma tộc hay sao?
- Năm đó tàn dư của Ma tộc ở cửu giới đều chạy tới nơi này!
- Chúng ta đến nơi quỷ quái này làm gì cơ chứ?
Các tướng lĩnh trẻ tuổi giống như Giang Thần, đều có chút hoang mang, đối với bọn hắn, nơi quỷ quái khủng bố này thường xuất hiện ở bên trong các chuyện cũ mà bọn hắn nghe được.
- Chuyện ngươi biết quả thực rất nhiều.
Quan quân đứng phía trước thuyền nhỏ quay đầu lại nhìn về phía Giang Thần, nở nụ cười không tên.
- Không sai, nơi này đúng là chiến trường Thiên vực, chỗ đổ rác ở ngoài cửu giới, bị đại năng của trung tam giới và thượng tam giới đá tới hạ tam giới.
Quan quân xác định suy đoán của bọn họ, giải thích:
- Nhưng điều mà ai cũng không nghĩ ra chính là, chiến trường Thiên vực cũng có nguyên chiến lược quý giá tài, cũng đã trở thành một trong các chiến trường chủ yếu.
- Nơi đóng quân của quân đoàn thứ ba ở trong đó.
Quan quân dùng ngữ khí đương nhiên trái lại còn làm cho bọn họ càng thêm nghi hoặc.
Chỉ là nghĩ đến việc mình là tướng lĩnh, không phải là binh lính bình thường, bọn họ cũng có chút yên lòng.
Rất nhanh, phi thuyền đã đi tới một mảnh đất bằng phẳng, Giang Thần cũng nhìn thấy diện mạo của quân doanh quân đoàn thứ ba.
Vốn hắn cho rằng quân doanh sẽ là lều vải trải rộng mặt đất, thế nhưng hắn lần nữa phát hiện ra mình đã sai rồi.
Bốn mươi chiếc chiến hạm to lớn chằng chịt, liên kết với nhau, boong tàu đều mở rộng, bằng phẳng như là mặt đất, so với mặt đất còn bằng phẳng hơn.
Giữa thuyền và thuyền có cauafn ói, vô số thuyền nhỏ chạy tới chạy lui.
Giang Thần không biết nên hình dung như thế nào, thuyền thành? Hay là thành trì trên thuyền? Cũng không đủ để nói một cách chuẩn xác.
Cuối cùng, Giang Thần chỉ có thể dùng từ quân doanh để hình dung mà thôi.
Khi bọn họ rơi xuống một chiếc chiến hạm trong đó dường như đưa thân vào trong thành trì to lớn, lại nghĩ tới số lượng chiến hạm, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy giật mình.
- Các ngươi đi theo ta.
Quan quân nhìn về phía đám người Giang Thần rồi dặn dò một tiếng, người thì dẫn đường ở phía trước, dẫn bọn họ đi tới đầu thuyền của chiến hạm.
Các binh lính qua lại đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ.
Khi quan quân dừng bước lại, nhìn về phía bọn họ ra hiệu nên đi đúng giờ thì Giang Thần phát hiện ra nơi đó đã sớm có người chờ.
Hơn nữa đều là người giống như bọn họ, tướng lĩnh trẻ tuổi mới được chiêu thu, vừa vặn là bốn mươi người.
Lại nghĩ tới tám thế lực lớn khác có năm tiêu chuẩn, Giang Thần cũng hiểu ra được.
Chỉ là bên bọn họ chỉ có bốn người.
- Xảy ra chuyện gì? Hiện giờ ngay cả chuyện đơn giản như chiêu binh mà Thiết Long quân cũng không làm xong sao?
Khi bốn người Giang Thần đang muốn đi thì phía sau đã truyền tới một đạo thanh âm chói tai.
Xoay người thì đã nhìn thấy một người thanh niên mặc chiến giáp ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Dù là ai cũng sẽ chú ý tới khôi giáp trên người hắn so với bình thường binh sĩ không giống nhau, có hai màu vàng bạc, cực kỳ chói mắt.
Cho dù rất đẹp, nhưng khó tránh làm cho người ta có cảm giác nhìn mà không dùng được, dù sao mặc như vậy mà đi ra chiến trường, không thể nghi ngờ sẽ trở thành bia ngắm rất rõ ràng.
Ở bên người thanh niên kia cũng có không ít người có vẻ tương đồng, vẻ mặt kiêu căng, trên người mặc chiến giáp hoa lệ.
Bọn họ đứng ở nơi đó, rất là hứng thú đánh giá bốn mươi bốn tướng lĩnh trẻ tuổi bao gồm cả Giang Thần ở bên trong.
- Đây chính là nhân tài của Thiên Hà giới sao? Truyền thống thà thiếu chứ không ẩu đang mất đi rồi.
- Mỗi người đều mềm yếu vô lực, làm cho người ta buồn cười.
- Chỉ bằng vào bọn họ mà còn muốn lập chiến công, trở thành võ quan của Phi Long hoàng triều ta hay sao?
Tiếng bàn luận trắng trợn không kiêng dè đặc biệt khó nghe, có điều ngoại trừ bốn người mới tới ra, những người khác đã không cảm thấy kinh ngạc gì nữa.
- Bọn họ là con cháu quý tộc của Phi Long hoàng triều, không nên vọng động.
Thậm chí ở bên tai bốn người còn truyền tới một đạo âm thanh.
- Không sai, tốt nhất các ngươi nên đàng hoàng cho ta.
Không ngờ lời này lại bị những người này nghe được, người trẻ tuổi trào phúng Thiết Long quân lúc trước đắc ý nói.
Lúc này lại có một nhóm lớn người đi tới, mỗi người đều uy vũ bất phàm, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén.
Bọn họ vừa đến, những binh lính khác bao gồm cả đám con cháu quý tộc kia đều cung kính khi nói về bọn họ.
- Quân đoàn thứ ba chia làm thượng quân, trung quân, hạ quân. Mỗi quân đều có tám doanh, bốn mươi bốn người các ngươi, phân biệt gia nhập vào tám doanh hạ quân.
Một vị Đại tướng quân khí thế bức người không nói một câu phí lời, dùng giọng nói rất lớn nói.
- Thiết Binh doanh, Xích Diễm doanh, Mãnh Hổ doanh, Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh, Đông Vân doanh, Chiến Ma doanh, Thần Tiến doanh.
- Ra khỏi hàng!
Tức thì có tám vị doanh trưởng bước về phía trước mấy bước, đứng ở trước mặt đám người Giang Thần.
Tám đạo ánh mắt giống như điện mang cũng quét lên trên thân bốn mươi bốn người.
- Các ngươi sẽ trở thành phó tướng của bọn họ, căn cứ vào chiến công của từng người mà đảm nhiệm chức trách không giống nhau.
- Hiện tại, bắt đầu chọn người.
Vị tướng quân kia nói xong, tám vị doanh trưởng đều đưa ra yêu cầu trắc nghiệm không giống nhau.
Doanh trưởng của Mãnh Hổ Doanh yêu cầu những người này toàn lực dùng lá bài tẩy đánh về phía mình, ai có thể đẩy lùi hắn nhiều nhất là có thể gia nhập Mãnh Hổ Doanh.
Thần Tiến Doanh tương đối thẳng thắn, dùng một cây cung, bắn trúng mục tiêu chỉ định là được.
Điều làm cho người ta hiếu kỳ chính là, doanh trưởng Xích Diễm Doanh cứ đứng ở nơi đó, không có nói ra bất kỳ yêu cầu gì cả.
Giang Thần chú ý tới hắn, những người khác cũng như vậy.
Nhận ra được ánh mắt hiếu kỳ của bọn họ, trong tám doanh có người nói:
- Xích Diễm Doanh trải qua một trận ác chiến, nguyên khí đại thương, chính là lúc thiếu người, không cần thử thách.
Lời tuy là nói như vậy, nhưng không người nào nguyện ý gia nhập.
Sức chiến đấu của Xích Diễm Doanh không đủ, đương nhiên sẽ không có cơ hội thi triển thân thủ, cho dù doanh trưởng là nữ tử duy nhất thì cũng không ai đồng ý.
Không sai, doanh trưởng của Xích Diễm Doanh là một vị nữ tử tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vóc người cao gầy, võ trang đầy đủ cũng sẽ không làm cho nàng có vẻ mập mạp.
Một khuôn mặt tinh xảo lại là thứ rất hiếm thấy ở trong quân.
Một lát sau, đã có người chọn Xích Diễm Doanh.
Người này chính là Giang Thần.
Không phải là bởi vì giới tính, mà là hắn chú ý tới con ngươi của vị doanh trưởng của Xích Diễm Doanh này để lộ ra ánh sáng.
Kiên cường, không có gì lo sợ, mặc dù là nữ tử, thế nhưng eo lưng của nàng ưỡn lên rất thẳng tắp, gần như là cây thương vậy.
- Ngươi muốn gia nhập Xích Diễm Doanh?
Nhìn Giang Thần, nàng mở miệng hỏi, ngữ khí để lộ ra vẻ nghi hoặc không hề che giấu chút nào.
- Đúng vậy.
- Dùng sức nắm chặt nó một phút.
Doanh trưởng Xích Diễm Doanh hướng ném về phía hắn một tảng đá, dùng giọng không thể nghi ngờ nói.
Mặc dù nói không chủ động nhận người, thế nhưng khi người khác yêu cầu gia nhập, nàng vẫn kiên trì thử thách, điều này làm cho Giang Thần càng thêm xác định lựa chọn của mình không sai.
Chỉ có điều, ở trong mắt của một ít người, chuyện này nhìn qua có chút buồn cười.
- Ha ha, quả thực là buồn cười.
Hai người thanh niên kia lớn tiếng nói.
- Các ngươi là người của Thân Binh doanh đúng không?
Lần này, Giang Thần không lựa chọn trầm mặc, trái lại còn hỏi người kia.
/526
|