Ở dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, vòng bảo hộ màu xanh lam sắp tới cực hạn thì sóng năng lượng bên trong bắt đầu dần dần lắng lại.
Cuối cùng, vòng bảo hộ biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, đột nhiên xuất hiện một cơn gió lớn cuốn sạch toàn bộ quân doanh, bóng người Giang Thần và Trương Thiên Nhất trở lại trong tầm mắt mọi người.
Trương Thiên Nhất rơi vào trong hôn mê, chỉ là hắn không rơi rụng xuống bên dưới mà trôi nổi bồng bềnh giữa không trung.
Lúc lại nhìn về phía Giang Thần, tuy rằng đã bị thương không nhẹ, nhưng vẫn duy trì dáng người đứng thẳng, Xích Tiêu kiếm trong tay vung lên cao cao.
Không chút nghi ngờ nào cả, trận quyết đấu này Giang Thần đã thắng.
Trương Thiên Nhất không đột phá, bị mạnh mẽ cắt đứt, không biết sẽ có hậu quả ra sao.
- Xong.
Sắc mặt của Tạ Nham như tro tàn, đây là một trận quyết đấu công bằng, dù cho là Trương Thiên Nhất tử vong thì Giang Thần cũng không cần phải chịu trách nhiệm.
Vừa vặn người dẫn tới tất cả mọi chuyện này, nhất định sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Rõ ràng Trương Thiên Nhất có thể trở thành tôn giả, bởi vì ra mặt giúp hắn mà mới thành như hiện tại, không chừng sẽ mãi mãi không trở thành được Tôn giả.
Y sư trong chiến hạm đi tới không trung, mang Trương Thiên Nhất đi.
Thắng bại của trận quyết đấu này, cũng không ai tuyên bố.
Giang Thần chậm rãi thu Xích Tiêu kiếm, không để ý tới người vây xem mà trở lại Xích Diễm doanh.
Các binh lính vây xem nhìn nhau, một lúc lâu sau tiếng kinh hô mới liên tiếp bạo phát ra.
Mỗi người ở nơi này tới nơi này đều là nhìn Giang Thần bị đánh, không nghĩ tới hắn lại thắng.
Nhưng kết quả là, biểu hiện từ đầu tới cuối của Giang Thần đều không yếu hơn so với Trương Thiên Nhất, trái lại còn xuất sắc hơn rất nhiều, ngay cả Trương Thiên Nhất sắp đột phá Tôn giả cũng không thắng được.
- Ô!
Tướng sĩ của Xích Diễm doanh vung tay hô to, mỗi một người đều như được cắn đan dược, vẻ mặt rất tự hào.
Mặc dù nói còn không phải quá quen với Giang Thần, nhưng Giang Thần vẫn là người của Xích Diễm doanh.
Thang Chính Nghĩa kích động kêu to, lại nghĩ đến lời ngày hôm qua đã nói, hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
- Người trẻ tuổi xuất sắc thực sự là càng ngày càng nhiều.
Đỗ Trấn Phi cảm thán nói một tiếng, sau đó lại nhìn về phía phó tướng đang đi tới, hỏi:
- Thế nào? Tình huống của Trương Thiên Nhất thế nào?
- Không có quá đáng lo, chỉ là ngất đi mà thôi, khi tỉnh vẫn có thể trở thành Tôn giả.
- Hắn tự cho là vô địch trong Thông thiên cảnh, hi vọng sau khi tỉnh lại có thể học được cái gì đó từ lần thất bại này.
Đỗ Trấn Phi nói.
Cùng lúc đó, trong doanh trướng của doanh trưởng Khâu Ngôn Xích Diễm doanh, nàng xem hết toàn bộ trận chiến này, tâm tình không có biến hóa rõ ràng, chỉ là đến khi kết thúc, trong mắt nàng vẫn tràn ngập vẻ ngoài ý muốn.
- Nói như vậy, cũng là lúc lên ngả bài rồi.
Ánh mắt của Khâu Ngôn nhìn về phía trên bàn, nơi đó có bảy, tám tấm lệnh bài, đến từ các chi quân đội khác nhau.
Lệnh bài hoàn toàn không có ánh sáng kim loại, cũng có ý nghĩa chủ nhân của lệnh bài đã chết trận.
...
Giang Thần không bởi vì thắng lợi mà cao hứng, hắn chỉ bởi vì thay đổi mà trận chiến đấu này mang đến mà kinh hỉ.
Hắn phát hiện ra sau khi thân thể bình tĩnh lại, cảnh giới của hắn lại tăng lên một tầng nữa, đạt đến tầng chín.
Dược tính của viên Hải Nguyên Đan kia đã hoàn toàn bị thân thể hấp thu ở trong trận chiến này, không có một tia lãng phí nào cả.
- Thần mạch cùng và Phượng chân huyết, hai thứ gộp lại, quả nhiên rất nghịch thiên.
Giang Thần đã hiểu rõ tại sao Nam Công và Thủy Nguyên lại đặt kỳ vọng lên trên người mình, dùng thiên tư của hắn, không cần một hai năm là sẽ có thể giết về Long vực.
Trên Thông thiên cảnh tầng chín, nếu như lại tiến lên một bước sẽ chính là Tôn giả.
Hệ thống cảnh giới Tôn giả đúng như Thanh Ma đã nói, khá là phức tạp.
Từ thấp đến cao phân biệt là Võ Tôn, Linh Tôn, Thiên Tôn.
Mỗi loại lại có phân chia sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, nói thí dụ như võ tôn sơ kỳ, võ tôn trung kỳ.
Cho dù là loại nào, đều là gọi chung là Tôn giả.
Đó là bởi vì khi hệ thống cảnh giới định ra, người đạt đến ba cảnh giới này rất ít ỏi, mọi người mới gọi chung là Tôn giả, đến hôm nay đã hình thành truyền thống.
Võ tôn, Linh Tôn, Thiên Tôn, ba cảnh giới hợp nhất, chính là Đại tôn giả.
Đại tôn giả là một tồn tại tới gần đỉnh cao, sau đó sẽ là trình độ gần như là thần tiên.
Ở Long vực, mặc kệ là Anh Hùng điện hay là Tà Vân điện, hay là Mộ Dung gia, nhiều nhất chỉ nắm giữ Thiên Tôn, không có Đại tôn giả.
Toàn bộ Cửu Thiên giới không có lấy một vị Đại tôn giả.
Chuyện này cũng không phải nói chưa từng có Đại tôn giả sinh ra, mà là nói Cửu Thiên giới không có mị lực để Đại tôn giả ở lại.
Người trở thành Đại tôn giả đều đi tới các nơi trong cửu giới để lang bạt.
Điểm đáng nhắc tới chính là, phụ thân của Giang Thần, Giang Thanh Vũ.
Mười chín năm trước bị Cao gia từ chối, thông qua cố gắng của chính mình mà nắm giữ thực lực Thiên Tôn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nói Giang Thanh Vũ chỉ kém Đại tôn giả một bước.
- Nếu như có thể tìm được phụ thân ở chiến trường thiên ngoại là tốt rồi.
Giang Thần biết phụ thân tới nơi này là để điều tra cái chết của Thiên Phong đạo nhân, thế nhưng cụ thể là ở nơi nào hắn lại không biết gì cả.
Chỉ là nói Thiên Tôn và Đại tôn giả chỉ kém nhau một chút, trên thực tế lại là một bước ngoặt lớn, là một bước cách xa chân chính.
Dựa vào một mình phụ thân, đối phó với Mộ Dung gia không thành vấn đề, thế nhưng đối mặt với Nghịch Long quân sẽ có chút vất vả.
Lúc này, Vương Cường lại mang theo đám người Thang Chính Nghĩa đi tới ngoài lều trại.
Sau khi Giang Thần để bọn họ đi vào, vị nam nhân tên là Thang Chính Nghĩa lông mày rậm mắt to kia lớn tiếng nói:
- Chúng ta đồng ý bị phạt!
- Các ngươi đã làm sai chỗ nào?
- Mạo phạm thượng cấp!
Thang Chính Nghĩa nói.
- Có sao? Ngươi thân là Bách phu trưởng, suy nghĩ thay cho Xích Diễm doanh, can đảm, ta rất thưởng thức. Những thứ này là khen thưởng cho các ngươi.
Nói xong, Giang Thần lấy ra một đống lớn tài nguyên tu hành, đều là thứ mà hắn có được ở tiểu thế giới, chỉ là như muối bỏ bể mà thôi.
Đám người Thang Chính Nghĩa không nghĩ tới không chỉ không bị phạt mà còn có đồ thưởng, cả đám vừa mừng vừa sợ, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Bọn họ lại nghĩ đến phong thái đánh bại Trương Thiên Nhất vừa nãy của Giang Thần, bọn họ đã hoàn toàn bị thuyết phục.
- Kỳ thực ta rất muốn biết vì sao Xích Diễm doanh lại tử thương nặng nề như vậy.
Giang Thần hỏi, không có lúc nào hỏi câu này thích hợp hơn so với lúc này.
- Nửa tháng trước, trong một lần tranh đoạt chiến, quân đoàn chúng ta đạt được tài nguyên chúng ta muốn.
Thang Chính Nghĩa thẳng thắn thoải mái, lập tức nói:
- Lần trước lúc yểm hộ đội ngũ chủ lực rút lui, Xích Diễm doanh chúng ta và bảy doanh khác phụng mệnh đoạn hậu, ngăn cản kẻ địch.
- Lúc đó, Xích Diễm doanh chúng ta là mạnh nhất ở bên trong tám đại doanh của hạ tam quân, đó là nhờ có doanh trưởng dẫn dắt, nhưng cũng chính bởi vì như vậy cho nên đã trở thành cái đinh trong mắt của người khác, bị họ lén lút làm mấy chuyện xấu.
- Vốn Phi Kỵ doanh và Bắc Phủ doanh sẽ tiếp ứng chúng ta, nhưng bọn họ lại đi muộn mấy chục phút, hại cho chúng ta bị giáp công, tử thương nặng nề!
Nói đến đây, Thang Chính Nghĩa cắn chặt răng, trong lòng hận thấu xương Phi Kỵ doanh cùng và Phủ doanh.
Giang Thần có chút không rõ, hỏi:
- Chỉ bởi vì Xích Diễm doanh chúng ta mạnh cho nên mới bị nhằm vào như vậy sao? Quân kỷ là trang trí sao?
- Đó là bởi vì doanh trưởng cũng không phải là người của hoàng triều.
Vương Cường bất đắc dĩ nói.
- Tám đại doanh của hạ quân, ngoại trừ Xích Diễm doanh chúng ta ra, Thần Tiễn doanh à thiết binh doanh đều được triệu tập lâm thời. Chỉ là thực lực của hai đại doanh này không mạnh bằng chúng ta.
Thang Chính Nghĩa nói.
- Người đứng đầu dễ bị ghen ghét.
Giang Thần thở dài nói.
Trải qua mấy ngày ở trong quân doanh, Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn
Dù cho là Phi Long hoàng triều phải đối mặt với nguy cơ diệt quốc thì người hoàng triều vẫn không ý thức được điểm ấy, vẫn mang theo một loại kiêu ngạo không hiểu ra sao.
- Trước đó trong các phó tướng chết đi có một vị là đệ đệ của doanh trưởng.
Thang Chính Nghĩa nói.
Giang Thần cả kinh, nghĩ đến điều gì đó, hắn không khỏi thở dài một hơi.
Cuối cùng, vòng bảo hộ biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, đột nhiên xuất hiện một cơn gió lớn cuốn sạch toàn bộ quân doanh, bóng người Giang Thần và Trương Thiên Nhất trở lại trong tầm mắt mọi người.
Trương Thiên Nhất rơi vào trong hôn mê, chỉ là hắn không rơi rụng xuống bên dưới mà trôi nổi bồng bềnh giữa không trung.
Lúc lại nhìn về phía Giang Thần, tuy rằng đã bị thương không nhẹ, nhưng vẫn duy trì dáng người đứng thẳng, Xích Tiêu kiếm trong tay vung lên cao cao.
Không chút nghi ngờ nào cả, trận quyết đấu này Giang Thần đã thắng.
Trương Thiên Nhất không đột phá, bị mạnh mẽ cắt đứt, không biết sẽ có hậu quả ra sao.
- Xong.
Sắc mặt của Tạ Nham như tro tàn, đây là một trận quyết đấu công bằng, dù cho là Trương Thiên Nhất tử vong thì Giang Thần cũng không cần phải chịu trách nhiệm.
Vừa vặn người dẫn tới tất cả mọi chuyện này, nhất định sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Rõ ràng Trương Thiên Nhất có thể trở thành tôn giả, bởi vì ra mặt giúp hắn mà mới thành như hiện tại, không chừng sẽ mãi mãi không trở thành được Tôn giả.
Y sư trong chiến hạm đi tới không trung, mang Trương Thiên Nhất đi.
Thắng bại của trận quyết đấu này, cũng không ai tuyên bố.
Giang Thần chậm rãi thu Xích Tiêu kiếm, không để ý tới người vây xem mà trở lại Xích Diễm doanh.
Các binh lính vây xem nhìn nhau, một lúc lâu sau tiếng kinh hô mới liên tiếp bạo phát ra.
Mỗi người ở nơi này tới nơi này đều là nhìn Giang Thần bị đánh, không nghĩ tới hắn lại thắng.
Nhưng kết quả là, biểu hiện từ đầu tới cuối của Giang Thần đều không yếu hơn so với Trương Thiên Nhất, trái lại còn xuất sắc hơn rất nhiều, ngay cả Trương Thiên Nhất sắp đột phá Tôn giả cũng không thắng được.
- Ô!
Tướng sĩ của Xích Diễm doanh vung tay hô to, mỗi một người đều như được cắn đan dược, vẻ mặt rất tự hào.
Mặc dù nói còn không phải quá quen với Giang Thần, nhưng Giang Thần vẫn là người của Xích Diễm doanh.
Thang Chính Nghĩa kích động kêu to, lại nghĩ đến lời ngày hôm qua đã nói, hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
- Người trẻ tuổi xuất sắc thực sự là càng ngày càng nhiều.
Đỗ Trấn Phi cảm thán nói một tiếng, sau đó lại nhìn về phía phó tướng đang đi tới, hỏi:
- Thế nào? Tình huống của Trương Thiên Nhất thế nào?
- Không có quá đáng lo, chỉ là ngất đi mà thôi, khi tỉnh vẫn có thể trở thành Tôn giả.
- Hắn tự cho là vô địch trong Thông thiên cảnh, hi vọng sau khi tỉnh lại có thể học được cái gì đó từ lần thất bại này.
Đỗ Trấn Phi nói.
Cùng lúc đó, trong doanh trướng của doanh trưởng Khâu Ngôn Xích Diễm doanh, nàng xem hết toàn bộ trận chiến này, tâm tình không có biến hóa rõ ràng, chỉ là đến khi kết thúc, trong mắt nàng vẫn tràn ngập vẻ ngoài ý muốn.
- Nói như vậy, cũng là lúc lên ngả bài rồi.
Ánh mắt của Khâu Ngôn nhìn về phía trên bàn, nơi đó có bảy, tám tấm lệnh bài, đến từ các chi quân đội khác nhau.
Lệnh bài hoàn toàn không có ánh sáng kim loại, cũng có ý nghĩa chủ nhân của lệnh bài đã chết trận.
...
Giang Thần không bởi vì thắng lợi mà cao hứng, hắn chỉ bởi vì thay đổi mà trận chiến đấu này mang đến mà kinh hỉ.
Hắn phát hiện ra sau khi thân thể bình tĩnh lại, cảnh giới của hắn lại tăng lên một tầng nữa, đạt đến tầng chín.
Dược tính của viên Hải Nguyên Đan kia đã hoàn toàn bị thân thể hấp thu ở trong trận chiến này, không có một tia lãng phí nào cả.
- Thần mạch cùng và Phượng chân huyết, hai thứ gộp lại, quả nhiên rất nghịch thiên.
Giang Thần đã hiểu rõ tại sao Nam Công và Thủy Nguyên lại đặt kỳ vọng lên trên người mình, dùng thiên tư của hắn, không cần một hai năm là sẽ có thể giết về Long vực.
Trên Thông thiên cảnh tầng chín, nếu như lại tiến lên một bước sẽ chính là Tôn giả.
Hệ thống cảnh giới Tôn giả đúng như Thanh Ma đã nói, khá là phức tạp.
Từ thấp đến cao phân biệt là Võ Tôn, Linh Tôn, Thiên Tôn.
Mỗi loại lại có phân chia sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, nói thí dụ như võ tôn sơ kỳ, võ tôn trung kỳ.
Cho dù là loại nào, đều là gọi chung là Tôn giả.
Đó là bởi vì khi hệ thống cảnh giới định ra, người đạt đến ba cảnh giới này rất ít ỏi, mọi người mới gọi chung là Tôn giả, đến hôm nay đã hình thành truyền thống.
Võ tôn, Linh Tôn, Thiên Tôn, ba cảnh giới hợp nhất, chính là Đại tôn giả.
Đại tôn giả là một tồn tại tới gần đỉnh cao, sau đó sẽ là trình độ gần như là thần tiên.
Ở Long vực, mặc kệ là Anh Hùng điện hay là Tà Vân điện, hay là Mộ Dung gia, nhiều nhất chỉ nắm giữ Thiên Tôn, không có Đại tôn giả.
Toàn bộ Cửu Thiên giới không có lấy một vị Đại tôn giả.
Chuyện này cũng không phải nói chưa từng có Đại tôn giả sinh ra, mà là nói Cửu Thiên giới không có mị lực để Đại tôn giả ở lại.
Người trở thành Đại tôn giả đều đi tới các nơi trong cửu giới để lang bạt.
Điểm đáng nhắc tới chính là, phụ thân của Giang Thần, Giang Thanh Vũ.
Mười chín năm trước bị Cao gia từ chối, thông qua cố gắng của chính mình mà nắm giữ thực lực Thiên Tôn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nói Giang Thanh Vũ chỉ kém Đại tôn giả một bước.
- Nếu như có thể tìm được phụ thân ở chiến trường thiên ngoại là tốt rồi.
Giang Thần biết phụ thân tới nơi này là để điều tra cái chết của Thiên Phong đạo nhân, thế nhưng cụ thể là ở nơi nào hắn lại không biết gì cả.
Chỉ là nói Thiên Tôn và Đại tôn giả chỉ kém nhau một chút, trên thực tế lại là một bước ngoặt lớn, là một bước cách xa chân chính.
Dựa vào một mình phụ thân, đối phó với Mộ Dung gia không thành vấn đề, thế nhưng đối mặt với Nghịch Long quân sẽ có chút vất vả.
Lúc này, Vương Cường lại mang theo đám người Thang Chính Nghĩa đi tới ngoài lều trại.
Sau khi Giang Thần để bọn họ đi vào, vị nam nhân tên là Thang Chính Nghĩa lông mày rậm mắt to kia lớn tiếng nói:
- Chúng ta đồng ý bị phạt!
- Các ngươi đã làm sai chỗ nào?
- Mạo phạm thượng cấp!
Thang Chính Nghĩa nói.
- Có sao? Ngươi thân là Bách phu trưởng, suy nghĩ thay cho Xích Diễm doanh, can đảm, ta rất thưởng thức. Những thứ này là khen thưởng cho các ngươi.
Nói xong, Giang Thần lấy ra một đống lớn tài nguyên tu hành, đều là thứ mà hắn có được ở tiểu thế giới, chỉ là như muối bỏ bể mà thôi.
Đám người Thang Chính Nghĩa không nghĩ tới không chỉ không bị phạt mà còn có đồ thưởng, cả đám vừa mừng vừa sợ, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Bọn họ lại nghĩ đến phong thái đánh bại Trương Thiên Nhất vừa nãy của Giang Thần, bọn họ đã hoàn toàn bị thuyết phục.
- Kỳ thực ta rất muốn biết vì sao Xích Diễm doanh lại tử thương nặng nề như vậy.
Giang Thần hỏi, không có lúc nào hỏi câu này thích hợp hơn so với lúc này.
- Nửa tháng trước, trong một lần tranh đoạt chiến, quân đoàn chúng ta đạt được tài nguyên chúng ta muốn.
Thang Chính Nghĩa thẳng thắn thoải mái, lập tức nói:
- Lần trước lúc yểm hộ đội ngũ chủ lực rút lui, Xích Diễm doanh chúng ta và bảy doanh khác phụng mệnh đoạn hậu, ngăn cản kẻ địch.
- Lúc đó, Xích Diễm doanh chúng ta là mạnh nhất ở bên trong tám đại doanh của hạ tam quân, đó là nhờ có doanh trưởng dẫn dắt, nhưng cũng chính bởi vì như vậy cho nên đã trở thành cái đinh trong mắt của người khác, bị họ lén lút làm mấy chuyện xấu.
- Vốn Phi Kỵ doanh và Bắc Phủ doanh sẽ tiếp ứng chúng ta, nhưng bọn họ lại đi muộn mấy chục phút, hại cho chúng ta bị giáp công, tử thương nặng nề!
Nói đến đây, Thang Chính Nghĩa cắn chặt răng, trong lòng hận thấu xương Phi Kỵ doanh cùng và Phủ doanh.
Giang Thần có chút không rõ, hỏi:
- Chỉ bởi vì Xích Diễm doanh chúng ta mạnh cho nên mới bị nhằm vào như vậy sao? Quân kỷ là trang trí sao?
- Đó là bởi vì doanh trưởng cũng không phải là người của hoàng triều.
Vương Cường bất đắc dĩ nói.
- Tám đại doanh của hạ quân, ngoại trừ Xích Diễm doanh chúng ta ra, Thần Tiễn doanh à thiết binh doanh đều được triệu tập lâm thời. Chỉ là thực lực của hai đại doanh này không mạnh bằng chúng ta.
Thang Chính Nghĩa nói.
- Người đứng đầu dễ bị ghen ghét.
Giang Thần thở dài nói.
Trải qua mấy ngày ở trong quân doanh, Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn
Dù cho là Phi Long hoàng triều phải đối mặt với nguy cơ diệt quốc thì người hoàng triều vẫn không ý thức được điểm ấy, vẫn mang theo một loại kiêu ngạo không hiểu ra sao.
- Trước đó trong các phó tướng chết đi có một vị là đệ đệ của doanh trưởng.
Thang Chính Nghĩa nói.
Giang Thần cả kinh, nghĩ đến điều gì đó, hắn không khỏi thở dài một hơi.
/526
|