Bất kỳ người nào nhìn thấy Quỷ kiến sầu đều sẽ cho rằng tên này không thể thích hợp hơn với nó.
Trên vách đá chót vót cheo leo, rộng chỉ chừng mười thước, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, trên đỉnh đầu lại bị vách núi đối diện che kín, chỉ để lại một cái miệng nhỏ.
Tất cả tia sáng đều chỉ có thể chen vào bên trong cái miệng nhỏ này, vì vậy quanh năm Quỷ kiến sầu đều rất tối tăm.
Gió thổi, gió quét, phát ra tiếng vang như tiếng ác quỷ gào thét, khiến cho người ta tê cả da đầu.
Diện bích ở Quỷ kiến sầu có nói là sống một ngày bằng một năm cũng không phải là nói quá lên một chút nào.
Bình thường, người bị diện bích sẽ ở trong Quỷ kiến sầu không quá bảy ngày, một tháng như Giang Thần, quả thực là hiếm thấy, trừ phi là người phạm vào sai lầm lớn thì mới có thời gian như vậy.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Giang Thần chưa từng phải chịu khổ cực như vậy.
Thế nhưng Giang Thần cũng không tiêu thời gian vào việc oán giận, mà thừa cơ hội này dành thời gian để tu luyện.
Chỉ là, một ngày có mười hai canh giờ, hắn không thể tu luyện không ngừng nghỉ, vì lẽ đó thời gian còn lại rất là dày vò.
- Không nghĩ tới ảnh hưởng của Ninh Hạo Thiên ở Thiên Đạo môn lại lớn tới như vậy, nhưng ta đã không có đường lui nào nữa.
Hắn giết chết Ninh Bình, nếu như rời khỏi Thiên Đạo môn, lập tức sẽ bị Hắc Long thành giết chết, gia tộc sẽ bị liên lụy.
- Chỉ có điều, Ninh Hạo Thiên còn chưa thể một tay che trời. Nếu không tình trạng của ta so với hiện tại còn thảm hơn gấp trăm lần.
- Nhất định sẽ có trưởng lão hiểu thị phi, chỉ là không muốn vì ta mà đắc tội với Ninh Hạo Thiên mà thôi.
- Không quan trọng, chờ tới khi ta đạt đến Thần du cảnh, Thần mạch khôi phục quá nửa. Khi đó sẽ có người quan tâm, đến lúc đó, lại vạch ra chuyện Thần mạch của Ninh Hạo Thiên sẽ biến mất, triệt để hóa giải đi ưu thế của hắn.
Khi còn ở Thánh vực, phụ thân từng nói với Giang Thần, người ở hiểm cảnh, đầu óc phải càng bình tĩnh hơn so với lúc bình thường.
Giang Thần đã có ý định rõ ràng, hắn quyết định bước kế tiếp trong kế hoạch của mình.
Lúc này, có tiếng bước chân từ xa tới gần, khiến cho Giang Thần rất là hiếu kỳ, chậm rãi nói:
- Hiện tại vẫn chưa tới giờ đưa cơm mà nhỉ?
Vừa nhìn lại, người đến là một nam nhân năm, sáu mươi tuổi, thân mặc áo bào xám, không có vẻ già nua, trái lại còn thần thái sáng láng, bước chân mạnh mẽ.
- Thần du cảnh? Trưởng lão trong môn phái sao?
Ở trong lòng, Giang Thần thầm suy đoán.
- Ngươi chính là Giang Thần?
Đối phương hỏi.
- Đúng vậy.
- Ta tên là Tiêu Hạo Nhiên, là lão sư kiếm đạo võ học bộ.
- Ồ?
Giang Thần biết võ học bộ là chỉ nơi mở ra đối với đệ tử nội môn. Tu luyện võ học nếu chỉ nhìn thư tịch rất khó để tiến bộ, thân là một trong thập đại tông môn, mở võ học bộ, lại sắp xếp các lão sư có trình độ cao thâm, dạy dỗ đệ tử.
Chỉ là, Giang Thần không hiểu nguyên nhân khiến cho đối phương tìm đến mình.
Hơn nữa thái độ của vị trưởng lão này rất tốt, khiến cho hắn cũng cảm thấy dễ chịu.
- Nghe nói ngươi nắm giữ kiếm ý, lúc kiểm tra thiên phú khi nhập môn, cột sáng đạt đến mấy trăm trượng?
Tiêu Hạo Nhiên lại nói, nụ cười trên mặt rất hiền lành.
- Đúng thế.
- Ngươi là thiên tài khó gặp, là mầm mống tốt. Nếu như ngươi đồng ý, trở thành đệ tử của ta, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này.
Tiêu Hạo Nhiên nói.
Giang Thần sững sờ, chuyện này đối với hắn mà nói là việc tốt. Thứ hắn thiếu ở trong Thiên Đạo môn chính là chỗ dựa, và người nói chuyện giúp mình.
Tiêu Hạo Nhiên cũng cho rằng mình đã đưa ra lựa chọn mà đối phương không thể nào từ chối được. Không ngờ Giang Thần mở miệng, lại nói:
- Chỉ có điều, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.
- Cái gì?
Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trái lại khi nghe hắn nói như vậy mới cảm thấy hợp tình hợp lý.
Không có cái bánh nào là từ trên trời rơi xuống, hắn cũng không ôm kỳ vọng lớn bao nhiêu.
- Như vậy. Tư chất của ngươi rất tốt, tương lai cũng sẽ có thành tựu rất cao. Nếu như chỉ bởi vì có chút hiểu lầm với Ninh Hạo Thiên mà khiến cho ngươi nửa bước khó đi như vậy. Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Ninh Hạo Thiên, ngươi xin lỗi nhận sai với hắn, hai người xóa tan hiềm khích lúc trước, tin rằng có ta hỗ trợ nói chuyện, nhất định chuyện này có thể thành.
Ng.uồn: ..i.read.vnTiêu Hạo Nhiên không chú ý tới sắc mặt của Giang Thần đang biến hóa, hắn rất đắc ý với sắp xếp của mình, lại tiếp tục nói:
- Con đường của ngươi ở Thiên Đạo môn cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Hiểu lầm? Xin lỗi nhận sai?
Giang Thần hoài nghi có phải là mình đã nghe nhầm hay không. Hay là người trưởng lão này không biết rõ giữa hắn và Ninh Hạo Thiên đã xảy ra chuyện gì.
- Trưởng lão, ngươi có biết ta và Ninh Hạo Thiên có hiểu nhầm ra sao không?
Hắn nhấn mạnh hai chữ hiểu nhầm rất nặng.
- Hắc Long thành nói phụ thân ngươi bán Thần mạch của ngươi, bởi vì mở cái miệng lớn mà dẫn đến tan rã không vui, do đó mới xảy ra xung đột.
Tiêu Hạo Nhiên nhíu nhíu mày, có chút bất mãn đối với việc Giang Thần đặt ra câu hỏi.
Giang Thần cười lạnh một tiếng, ngồi lại trên đất, nói:
- Trưởng lão, mời trở về đi, coi như Ninh Hạo Thiên quỳ ở trước mặt ta xin lỗi. Ta còn đang cân nhắc xem nên trừng phạt hắn ra sao, muốn ta đi nhận sai với hắn, ha ha.
- Lẽ nào ngươi còn không hiểu rõ thế cuộc sao? Làm như ngươi, thì có ích lợi gì cơ chứ?
Tiêu Hạo Nhiên nói.
- Chính khí tồn tại trong tim, không sợ yêu ma quỷ mị.
Giang Thần nói.
- Vậy là ngươi không đồng ý?
Khi đến khi đi nụ cười vẫn còn ở trên mặt của Tiêu Hạo Nhiên như cũ, chỉ là đã mất đi thiện ý, giống như một tấm mặt nạ bằng da trên mặt vậy.
- Đúng vậy.
Giang Thần nói.
- Gỗ mục không khắc được thành đồ, ngươi ngu xuẩn như ngươi, đáng bị như vậy.
Tiêu Hạo Nhiên mắng một tiếng, phất tay áo rời khỏi.
- Chỉ bằng vào ngươi, còn muốn làm lão sư của ta?
Giang Thần nở nụ cười khinh thường, ngẩng đầu nhìn lên trên lỗ hổng kia.
Không hiểu ra sao, hắn lại có một loại cảm giác hoang đường ếch ngồi đáy giếng.
Bỗng nhiên, gió từ bên trong lỗ hổng thổi tới, lần này tiếng gió nghe vào giống như ác quỷ đang khóc vậy.
Lại ở trong Quỷ kiến sầu ba ngày, tâm tình của Giang Thần vẫn chưa tan vỡ, nhưng cũng cách thời điểm đó không xa. Trong lòng có chút hoảng sợ không tên, ngay cả tu luyện cũng không dám, hắn chỉ lo xảy ra sai sót.
Thế nhưng càng như vậy, thời gian trôi qua càng khó khăn hơn.
- Trước đây ta luôn cho rằng diện bích là cơ hội tu luyện hoàn mỹ, không ai quấy rối, toàn tâm toàn ý, hiện tại mới phát hiện ra suy nghĩ này ấu trĩ buồn cười tới cỡ nào.
- Xem như ta đã biết vì sao hai chữ bế quan không thể dùng linh tinh được rồi.
Cường giả mới có tư cách bế quan, bọn họ có đại nghị lực, đại trí tuệ, có thể chịu đựng sự cô độc và cô quạnh.
Một ngày nọ, Giang Thần cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không, không cần đợi tới một tháng sau thì hắn đã tan vỡ trước rồi.
Hắn lần nữa nhìn về phía lỗ hổng kia, bởi vì, từ nơi sâu xa hắn đã cảm ngộ được cái gì đó.
Sở dĩ tiếng gió như vậy là bởi vì nguyên nhân địa thế, gió thổi vào bị bắn ngược lại, giống như ác long đấu đá lung tung.
Sau khi phát hiện ra điểm ấy, Giang Thần cho rằng có thể mang nó dung nhập vào bên trong đao pháp.
Nói đúng ra, là Khai sơn nhất trảm kia!
Sau đó, hắn bắt đầu chăm chú cân nhắc, không có trường đao thì dùng tay thay trường đao.
Có khả năng trước đó nghẹn khuất quá lâu, lúc này đã có mục tiêu, cho nên toàn bộ tâm tư của hắn đã đặt vào trong chuyện này.
Lại qua một ngày, tay trái Giang Thần chém một cái về phía trước.
Lúc này bên trong không có gió, thế nhưng trong Quỷ kiến sầu lại xảy xất hiện một cơn gió, lần này là gió đến từ tay phải của Giang Thần.
Chân nguyên hóa thành trường đao chém vào trên vách đá, để lại một vết đao sâu nửa thước.
- Nếu như có đao ở trên tay, uy lực sẽ rất là kinh khủng rồi.
- Được rồi, đổi tên một đao này thành Quỷ kiến sầu đi!
Đột nhiên, bên ngoài Quỷ kiến sầu lại có tiếng bước chân vang lên, hơn nữa rất gấp, dường như đã có chuyện gì đó rất gấp gáp.
Trong Quỷ kiến sầu này ngoại trừ Giang Thần ra, không có bất kỳ vật gì khác.
Điểm kỳ quái chính là, sau khi người kia đi vào, cũng không thèm nhìn Giang Thần mà trực tiếp đi vào bên trong, vượt qua người hắn.
Trên vách đá chót vót cheo leo, rộng chỉ chừng mười thước, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, trên đỉnh đầu lại bị vách núi đối diện che kín, chỉ để lại một cái miệng nhỏ.
Tất cả tia sáng đều chỉ có thể chen vào bên trong cái miệng nhỏ này, vì vậy quanh năm Quỷ kiến sầu đều rất tối tăm.
Gió thổi, gió quét, phát ra tiếng vang như tiếng ác quỷ gào thét, khiến cho người ta tê cả da đầu.
Diện bích ở Quỷ kiến sầu có nói là sống một ngày bằng một năm cũng không phải là nói quá lên một chút nào.
Bình thường, người bị diện bích sẽ ở trong Quỷ kiến sầu không quá bảy ngày, một tháng như Giang Thần, quả thực là hiếm thấy, trừ phi là người phạm vào sai lầm lớn thì mới có thời gian như vậy.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Giang Thần chưa từng phải chịu khổ cực như vậy.
Thế nhưng Giang Thần cũng không tiêu thời gian vào việc oán giận, mà thừa cơ hội này dành thời gian để tu luyện.
Chỉ là, một ngày có mười hai canh giờ, hắn không thể tu luyện không ngừng nghỉ, vì lẽ đó thời gian còn lại rất là dày vò.
- Không nghĩ tới ảnh hưởng của Ninh Hạo Thiên ở Thiên Đạo môn lại lớn tới như vậy, nhưng ta đã không có đường lui nào nữa.
Hắn giết chết Ninh Bình, nếu như rời khỏi Thiên Đạo môn, lập tức sẽ bị Hắc Long thành giết chết, gia tộc sẽ bị liên lụy.
- Chỉ có điều, Ninh Hạo Thiên còn chưa thể một tay che trời. Nếu không tình trạng của ta so với hiện tại còn thảm hơn gấp trăm lần.
- Nhất định sẽ có trưởng lão hiểu thị phi, chỉ là không muốn vì ta mà đắc tội với Ninh Hạo Thiên mà thôi.
- Không quan trọng, chờ tới khi ta đạt đến Thần du cảnh, Thần mạch khôi phục quá nửa. Khi đó sẽ có người quan tâm, đến lúc đó, lại vạch ra chuyện Thần mạch của Ninh Hạo Thiên sẽ biến mất, triệt để hóa giải đi ưu thế của hắn.
Khi còn ở Thánh vực, phụ thân từng nói với Giang Thần, người ở hiểm cảnh, đầu óc phải càng bình tĩnh hơn so với lúc bình thường.
Giang Thần đã có ý định rõ ràng, hắn quyết định bước kế tiếp trong kế hoạch của mình.
Lúc này, có tiếng bước chân từ xa tới gần, khiến cho Giang Thần rất là hiếu kỳ, chậm rãi nói:
- Hiện tại vẫn chưa tới giờ đưa cơm mà nhỉ?
Vừa nhìn lại, người đến là một nam nhân năm, sáu mươi tuổi, thân mặc áo bào xám, không có vẻ già nua, trái lại còn thần thái sáng láng, bước chân mạnh mẽ.
- Thần du cảnh? Trưởng lão trong môn phái sao?
Ở trong lòng, Giang Thần thầm suy đoán.
- Ngươi chính là Giang Thần?
Đối phương hỏi.
- Đúng vậy.
- Ta tên là Tiêu Hạo Nhiên, là lão sư kiếm đạo võ học bộ.
- Ồ?
Giang Thần biết võ học bộ là chỉ nơi mở ra đối với đệ tử nội môn. Tu luyện võ học nếu chỉ nhìn thư tịch rất khó để tiến bộ, thân là một trong thập đại tông môn, mở võ học bộ, lại sắp xếp các lão sư có trình độ cao thâm, dạy dỗ đệ tử.
Chỉ là, Giang Thần không hiểu nguyên nhân khiến cho đối phương tìm đến mình.
Hơn nữa thái độ của vị trưởng lão này rất tốt, khiến cho hắn cũng cảm thấy dễ chịu.
- Nghe nói ngươi nắm giữ kiếm ý, lúc kiểm tra thiên phú khi nhập môn, cột sáng đạt đến mấy trăm trượng?
Tiêu Hạo Nhiên lại nói, nụ cười trên mặt rất hiền lành.
- Đúng thế.
- Ngươi là thiên tài khó gặp, là mầm mống tốt. Nếu như ngươi đồng ý, trở thành đệ tử của ta, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này.
Tiêu Hạo Nhiên nói.
Giang Thần sững sờ, chuyện này đối với hắn mà nói là việc tốt. Thứ hắn thiếu ở trong Thiên Đạo môn chính là chỗ dựa, và người nói chuyện giúp mình.
Tiêu Hạo Nhiên cũng cho rằng mình đã đưa ra lựa chọn mà đối phương không thể nào từ chối được. Không ngờ Giang Thần mở miệng, lại nói:
- Chỉ có điều, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.
- Cái gì?
Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trái lại khi nghe hắn nói như vậy mới cảm thấy hợp tình hợp lý.
Không có cái bánh nào là từ trên trời rơi xuống, hắn cũng không ôm kỳ vọng lớn bao nhiêu.
- Như vậy. Tư chất của ngươi rất tốt, tương lai cũng sẽ có thành tựu rất cao. Nếu như chỉ bởi vì có chút hiểu lầm với Ninh Hạo Thiên mà khiến cho ngươi nửa bước khó đi như vậy. Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Ninh Hạo Thiên, ngươi xin lỗi nhận sai với hắn, hai người xóa tan hiềm khích lúc trước, tin rằng có ta hỗ trợ nói chuyện, nhất định chuyện này có thể thành.
Ng.uồn: ..i.read.vnTiêu Hạo Nhiên không chú ý tới sắc mặt của Giang Thần đang biến hóa, hắn rất đắc ý với sắp xếp của mình, lại tiếp tục nói:
- Con đường của ngươi ở Thiên Đạo môn cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Hiểu lầm? Xin lỗi nhận sai?
Giang Thần hoài nghi có phải là mình đã nghe nhầm hay không. Hay là người trưởng lão này không biết rõ giữa hắn và Ninh Hạo Thiên đã xảy ra chuyện gì.
- Trưởng lão, ngươi có biết ta và Ninh Hạo Thiên có hiểu nhầm ra sao không?
Hắn nhấn mạnh hai chữ hiểu nhầm rất nặng.
- Hắc Long thành nói phụ thân ngươi bán Thần mạch của ngươi, bởi vì mở cái miệng lớn mà dẫn đến tan rã không vui, do đó mới xảy ra xung đột.
Tiêu Hạo Nhiên nhíu nhíu mày, có chút bất mãn đối với việc Giang Thần đặt ra câu hỏi.
Giang Thần cười lạnh một tiếng, ngồi lại trên đất, nói:
- Trưởng lão, mời trở về đi, coi như Ninh Hạo Thiên quỳ ở trước mặt ta xin lỗi. Ta còn đang cân nhắc xem nên trừng phạt hắn ra sao, muốn ta đi nhận sai với hắn, ha ha.
- Lẽ nào ngươi còn không hiểu rõ thế cuộc sao? Làm như ngươi, thì có ích lợi gì cơ chứ?
Tiêu Hạo Nhiên nói.
- Chính khí tồn tại trong tim, không sợ yêu ma quỷ mị.
Giang Thần nói.
- Vậy là ngươi không đồng ý?
Khi đến khi đi nụ cười vẫn còn ở trên mặt của Tiêu Hạo Nhiên như cũ, chỉ là đã mất đi thiện ý, giống như một tấm mặt nạ bằng da trên mặt vậy.
- Đúng vậy.
Giang Thần nói.
- Gỗ mục không khắc được thành đồ, ngươi ngu xuẩn như ngươi, đáng bị như vậy.
Tiêu Hạo Nhiên mắng một tiếng, phất tay áo rời khỏi.
- Chỉ bằng vào ngươi, còn muốn làm lão sư của ta?
Giang Thần nở nụ cười khinh thường, ngẩng đầu nhìn lên trên lỗ hổng kia.
Không hiểu ra sao, hắn lại có một loại cảm giác hoang đường ếch ngồi đáy giếng.
Bỗng nhiên, gió từ bên trong lỗ hổng thổi tới, lần này tiếng gió nghe vào giống như ác quỷ đang khóc vậy.
Lại ở trong Quỷ kiến sầu ba ngày, tâm tình của Giang Thần vẫn chưa tan vỡ, nhưng cũng cách thời điểm đó không xa. Trong lòng có chút hoảng sợ không tên, ngay cả tu luyện cũng không dám, hắn chỉ lo xảy ra sai sót.
Thế nhưng càng như vậy, thời gian trôi qua càng khó khăn hơn.
- Trước đây ta luôn cho rằng diện bích là cơ hội tu luyện hoàn mỹ, không ai quấy rối, toàn tâm toàn ý, hiện tại mới phát hiện ra suy nghĩ này ấu trĩ buồn cười tới cỡ nào.
- Xem như ta đã biết vì sao hai chữ bế quan không thể dùng linh tinh được rồi.
Cường giả mới có tư cách bế quan, bọn họ có đại nghị lực, đại trí tuệ, có thể chịu đựng sự cô độc và cô quạnh.
Một ngày nọ, Giang Thần cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không, không cần đợi tới một tháng sau thì hắn đã tan vỡ trước rồi.
Hắn lần nữa nhìn về phía lỗ hổng kia, bởi vì, từ nơi sâu xa hắn đã cảm ngộ được cái gì đó.
Sở dĩ tiếng gió như vậy là bởi vì nguyên nhân địa thế, gió thổi vào bị bắn ngược lại, giống như ác long đấu đá lung tung.
Sau khi phát hiện ra điểm ấy, Giang Thần cho rằng có thể mang nó dung nhập vào bên trong đao pháp.
Nói đúng ra, là Khai sơn nhất trảm kia!
Sau đó, hắn bắt đầu chăm chú cân nhắc, không có trường đao thì dùng tay thay trường đao.
Có khả năng trước đó nghẹn khuất quá lâu, lúc này đã có mục tiêu, cho nên toàn bộ tâm tư của hắn đã đặt vào trong chuyện này.
Lại qua một ngày, tay trái Giang Thần chém một cái về phía trước.
Lúc này bên trong không có gió, thế nhưng trong Quỷ kiến sầu lại xảy xất hiện một cơn gió, lần này là gió đến từ tay phải của Giang Thần.
Chân nguyên hóa thành trường đao chém vào trên vách đá, để lại một vết đao sâu nửa thước.
- Nếu như có đao ở trên tay, uy lực sẽ rất là kinh khủng rồi.
- Được rồi, đổi tên một đao này thành Quỷ kiến sầu đi!
Đột nhiên, bên ngoài Quỷ kiến sầu lại có tiếng bước chân vang lên, hơn nữa rất gấp, dường như đã có chuyện gì đó rất gấp gáp.
Trong Quỷ kiến sầu này ngoại trừ Giang Thần ra, không có bất kỳ vật gì khác.
Điểm kỳ quái chính là, sau khi người kia đi vào, cũng không thèm nhìn Giang Thần mà trực tiếp đi vào bên trong, vượt qua người hắn.
/526
|