- Văn Tâm, ngươi không nên lựa chọn Giang Thần. Ngươi biết tối ngày hôm qua ở trên Thiên Vương phong có bao nhiêu người tham dự thảo luận nên trừng phạt Giang Thần thế nào hay không?
Thiên Lan nói tới chỗ này, nàng quan sát vẻ mặt của Văn Tâm, lại nói:
- Ta đến nói cho ngươi, chỉ riêng đệ tử Thần du cảnh đã có năm người rồi!
- Thần du cảnh? Đệ tử Thần du cảnh cũng đi theo làm tuỳ tùng cho Ninh Hạo Thiên sao?
Văn Tâm giật nảy cả mình, đệ tử trở thành Thần du cảnh, địa vị ở trong Thiên Đạo môn cực cao, không ngờ lại cam tâm làm tuỳ tùng người khác.
- Đó là đương nhiên, một khi Ninh Hạo Thiên trở thành chưởng giáo, tương lai những Thần du cảnh này sẽ trở thành Thái Thượng trưởng lão.
Thiên Lan đắc ý nói.
Trong lòng Văn Tâm không khỏi rối loạn, nói:
- Vậy tại sao không phải đệ tử Thần du cảnh tìm Giang Thần để phiền phức cơ chứ?
- Ngươi đang nói đùa sao? Thần du cảnh đệ tử đối phó với Tụ nguyên cảnh? Muốn người khác chê cười sao, với cảnh giới bây giờ của Giang Thần, chỉ riêng Lý Tùng đã đủ rồi.
Thiên Lan cười xì một tiếng, châm chọc Văn Tâm vô tri.
Văn Tâm không biết nên nói cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Thần, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
- Ta nói này, không phải ngươi đã thích tên kia rồi đó chứ? Như vậy cũng quá ngu xuẩn đấy chứ nhỉ!
Quan sát biểu hiện của Văn Tâm, Thiên Lan như đã phát hiện ra cái gì đó, nàng không khỏi kêu to.
- Trên đời này ngoại trừ yêu tiền ra thì còn có tình bằng hữu.
Văn Tâm lạnh lùng nói.
Thiên Lan khẽ mỉm cười, nói:
- Thế nhưng rất nhanh ngươi sẽ mất đi hắn, ngươi biết tại sao Thiên Vương phong lại phái Lý Tùng đi không? Bởi vì hắn không chỉ là người mạnh nhất trong Tụ nguyên cảnh, hơn nữa còn là người thích hợp để thiên chiến nhất.
- Các ngươi định giết người sao?
Mày liễu của Văn Tâm nhướng lên, nàng đã nghe ra sát cơ bên trong lời này.
Thiên Lan mỉm cười không nói, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường trả lời vấn đề này.
Bỗng nhiên, vẻ mặt nghiêm túc của Văn Tâm hóa thành nụ cười nhạt, dường như tất cả mọi chuyện vừa nãy là ảo giác vậy.
- Ngươi cười cái gì?
Thiên Lan quát lên.
- Đa tạ tình báo của ngươi, tỷ tỷ tốt của ta.
Văn Tâm cười nói.
Thiên Lan sững sờ, tức giận nói:
- Ngươi biết được tin tức này thì sao chứ? Chắc chắn Giang Thần sẽ phải chết.
- Ngươi sai rồi, ở nơi thí luyện Giang Thần giết chết Trương Sĩ Siêu là dựa vào bản lĩnh thật sự của chính mình, lúc ấy cảnh giới của hắn chỉ là sơ kỳ đỉnh cao mà thôi.
Nói tới chỗ này, ý cười của Văn Tâm càng đậm, nàng nói:
- Hiện tại, cảnh giới của Giang Thần là hậu kỳ nhập môn, ngươi cảm thấy Lý Tùng có hi vọng chiến thắng sao?
- Cái gì?
Thiên Lan không nghĩ tới điểm ấy, trong thời gian ngắn như vậy, cảnh giới của Giang Thần đã trực tiếp vượt qua trung kỳ!
Trên không trung, bốn mươi chiếc thuyền phi hành xếp lại, Giang Thần và Lý Tùng đứng ở trên thuyền, mặt nhìn về phía nhau.
Thiên chiến chỉ giành cho những người dũng cảm mà thôi.
Trên không cao vạn trượng, gió mạnh rít gào.
Chỉ cần hơi không chú ý, rơi xuống, như vậy sẽ là tan xương nát thịt.
Giữa các thuyền phi hành có khe hở, không giống không kiêng dè gì như trên mặt đất.
Võ giả tâm cảnh không đủ mạnh, đi tới trên không sẽ bị doạ cho co quắp.
Lý Tùng trải qua mấy lần thiên chiến, đồng thời đều đạt được thắng lợi, vì vậy hắn hoàn toàn tự tin, cho rằng Giang Thần đã đi vào lĩnh vực của hắn.
- Giang Thần, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ phải quỳ xuống xin tha với ta!
Lý Tùng nói.
- Thật sao?
Giang Thần nhún vai một cái, không coi đây là chuyện to tát gì cả.
Dáng vẻ như vậy đương nhiên đã làm cho Lý Tùng nổi nóng, chỉ có điều hắn không lo lắng, hắn muốn từ từ hưởng thụ.
- Sau khi Ninh sư huynh trở lại, biết được ta diệt trừ chỗ bẩn của hắn, nhất định hắn sẽ thưởng Thần linh đan cho ta. Khi đó ta có thể cố gắng tấn chức Thần du cảnh!
Đây cũng là nguyên nhân ngày hôm qua ở trên Thiên Vương phong hắn muốn giành ra tay để đối phó với Giang Thần.
- Ta sẽ để ngươi biết sự lợi hại của đệ nhất nhân chưởng pháp trong hàng đệ tử Thiên Đạo môn.
Lý Tùng giơ hai tay lên, bàn tay hình thành một đạo khí mang trong suốt, quấn quanh ở năm ngón tay, cực kỳ ác liệt, đồng thời còn có tiếng sấm, gió rít vang vọt.
Lấy hắn làm trung tâm, lốc xuất hiện, hai cái hai tay nâng lên một cái đuôi thật dài.
- Phong lôi chưởng!
Ở trên không cao vạn trượng, hắn thả người nhảy một cái, hai tay đánh ra từ trên xuống dưới, giống như một đạo sấm sét, chưởng kình bàng bạc đánh về phía đối thủ.
Thuyền phi hành của Giang Thần không chịu nổi lực lượng như vậy cho nên thân thuyền nứt toác, bị bẻ gãy ở giữa.
Không lưu tình như vậy, rõ ràng là muốn lấy tính mạng người khác.
Cũng còn may phản ứng của Giang Thần rất đúng lúc, hắn nhảy lên trên thuyền phi hành ở bên cạnh.
Thân thể Lý Tùng biến mất, mà lúc này có một chiếc thuyền phi hành vừa vặn xuất hiện ở dưới chân hắn, vững vàng tiếp lấy thân thể hắn.
- Đây chỉ là bắt đầu mà thôi!
Lý Tùng nở nụ cười âm trầm, Phong lôi chưởng lại được đánh ra, thuyền phi hành bên người Giang Thần bị đẩy ra hết mức.
Rất nhanh, Giang Thần đã giống như con thuyền cô độc trong biển rộng, nhìn qua rất là bất lực.
Thiên Lan nhìn thấy tình cảnh này lập tức yên lòng, lại nhìn về phía Văn Tâm, nói:
Bạn đang đọc truyện tại iR-E-AD-.vn-- Hiện giờ ngươi đã biết tại sao bọn họ lại để cho Lý Tùng ra tay hay chưa? Coi như thực lực của Giang Thần tăng lên gấp trăm lần, từ trên cao ngã xuống như vậy thì chắc chắn cũng sẽ phải chết.
- Thật sao?
Văn Tâm rất tin tưởng đối với Giang Thần.
Trên trời, Lý Tùng không chờ Giang Thần triệu thuyền phi hành về mà lần nữa phát động công kích.
Lần này hắn khống chế thuyền phi hành xông thẳng tới, đồng thời còn đang súc lực chuẩn bị đánh ra một chưởng.
- Cái gọi là chưởng pháp đệ nhất nhân chỉ là dung hợp công pháp huyền bí và võ học lại. Nói cho cùng, ngươi ngay cả chưởng điểm trong chưởng pháp cũng không đạt đến. Ngươi không cảm thấy ngại khi tự biên tự diễn hay sao?
Đối mặt với thế tiến công như vậy, Giang Thần lại còn rảnh rỗi mở miệng trào phúng.
Đồng thời hắn cũng nói đúng chỗ đau của Lý Tùng!
Giang Thần nhìn hắn xuất chưởng thì đã biết nội tình của hắn ra sao.
Đổi chân nguyên công pháp huyền bí của bản thân, sinh ra lốc, tương tự như Thái cực hoàn, đồng thời lại phối hợp với công pháp chưởng pháp huyền bí mà bản thân tu luyện.
Loại kết hợp này rất hiếm thấy.
Bởi vì công pháp huyền bí và võ học rất khó phối hợp hoàn mỹ như vậy, trừ phi có cường giả đồng thời sáng tạo ra công pháp huyền bí và võ học đồng bộ thì mới có thể.
Dưới tình huống khác, tất cả đều dựa vào lựa chọn của bản thân tu sĩ.
Ví dụ như Giang Thần vậy, Thái cực hoàn phối hợp với kiếm pháp, không tính là lựa chọn quá cao minh, bởi vì Thái cực hoàn có thể tăng cường cho bất kỳ võ học nào, không phải chuyên môn sinh ra vì kiếm pháp.
- Thế nhưng cũng đã đủ để giết ngươi rồi!
Lý Tùng tự xưng là đệ nhất nhân chưởng pháp nghe thấy Giang Thần cười nhạo hắn ngay cả chưởng điểm cũng không nắm giữ được. Hắn thẹn quá thành giận, chưởng khí trên hai tay đạt đến đỉnh cao, toàn bộ cánh tay đều bị che kín.
- Phong lôi ma chưởng!
Một chưởng đánh ra, Ma thần hiện.
Dường như trong gió có Ma thần giáng lâm ở trên đỉnh đầu của Giang Thần, tất cả những con thuyền phi hành đang muốn trở lại bên cạnh hắn đều bị phá nát, chiếc dưới chân thì lại rất ổn định.
- Chết đi!
Hai tay của Lý Tùng hợp nhất, ầm một tiếng, thuyền phi hành bắt đầu tan vỡ.
Nhưng vào lúc này, trong nháy mắt Giang Thần đã ra tay.
Hắn chém Xích tiêu kiếm về phía Lý Tùng, lại nhảy lên trên không trung, cầm trên tay một cái linh đao cấp ba, chính là thanh linh đao của Giang Lộ, lúc này bị hắn mượn dùng.
- Quỷ kiến sầu!
Một đao chém ra, quỷ thần biến sắc.
Tất cả cơn lốc rơi vào quanh thân Giang Thần tức thì hóa thành hư không, đao kình đáng sợ chém về phía Lý Tùng.
- Làm sao có khả năng cơ chứ?
Đây là lần thứ nhất Giang Thần ra tay, uy lực và động tĩnh đều vượt qua dự liệu của Lý Tùng.
Một đao này hạ xuống, thuyền phi hành của Lý Tùng chia năm xẻ bảy, người lại bị đánh bay lên trên không trung.
Hắn có kinh nghiệm phong phú, cho nên muốn cầm cờ khống chế tìm một chiếc thuyền phi hành tới tiếp mình.
Không nghĩ tới Giang Thần đã đáp xuống bên cạnh hắn, chân đạp Xích tiêu kiếm, một tay đoạt lấy cờ khống chế của hắn, lại dùng một cước đá bay hắn đi.
Lúc này, Lý Tùng hồn phi phách tán, cũng may thứ chờ đợi hắn không phải là rơi xuống.
Hắn phát hiện ra mình đang nằm ở trên mặt chiếc thuyền phi hành vừa nãy Giang Thần đã đứng.
Giang Thần thì lại rơi vào trên thuyền của hắn.
Cọt kẹt!
Điều làm cho Lý Tùng sợ hãi chính là, chiếc thuyền này bị một chưởng vừa nãy của hắn gần như phá hủy, sắp rơi xuống dưới!
- Ta đã nói rồi, ngươi không xứng để giao thủ với ta, hà tất phải đi tìm cái chết như vậy chứ?
Giang Thần cười nói.
- Đừng. . . Đừng như vậy, van cầu ngươi, nhanh để thuyền lại đây!
Hai lá cờ khống chế đều ở trên tay Giang Thần, Lý Tùng không có một chút biện pháp nào cả.
Giang Thần không lên tiếng, ánh mắt rất là lạnh lẽo.
- Ngươi giết ta, tỷ tỷ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tỷ tỷ ta là Thần du cảnh, đứng đầu trăm người trong Tân hỏa bảng!
Lý Tùng bắt đầu uy hiếp hắn.
- Vấn đề là, ta giết ngươi sao? Thuyền dưới chân ngươi là tự ngươi hủy, mà cũng chính là ngươi yêu cầu thiên chiến đó chứ.
Giang Thần nói một câu khiến cho Lý Tùng triệt để tuyệt vọng.
Đùng!
Một tiếng vang giòn giã vang vọng, thuyền phi hành tổn hại tới trình độ nhất định, không có cách nào tiếp tục lăng không nữa. Mà bắt đầu dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng rơi xuống bên dưới.
Trên thuyền, Lý Tùng không biết làm gì khác hơn cho nên cũng chỉ có thể rít gào mà thôi.
Thiên Lan nói tới chỗ này, nàng quan sát vẻ mặt của Văn Tâm, lại nói:
- Ta đến nói cho ngươi, chỉ riêng đệ tử Thần du cảnh đã có năm người rồi!
- Thần du cảnh? Đệ tử Thần du cảnh cũng đi theo làm tuỳ tùng cho Ninh Hạo Thiên sao?
Văn Tâm giật nảy cả mình, đệ tử trở thành Thần du cảnh, địa vị ở trong Thiên Đạo môn cực cao, không ngờ lại cam tâm làm tuỳ tùng người khác.
- Đó là đương nhiên, một khi Ninh Hạo Thiên trở thành chưởng giáo, tương lai những Thần du cảnh này sẽ trở thành Thái Thượng trưởng lão.
Thiên Lan đắc ý nói.
Trong lòng Văn Tâm không khỏi rối loạn, nói:
- Vậy tại sao không phải đệ tử Thần du cảnh tìm Giang Thần để phiền phức cơ chứ?
- Ngươi đang nói đùa sao? Thần du cảnh đệ tử đối phó với Tụ nguyên cảnh? Muốn người khác chê cười sao, với cảnh giới bây giờ của Giang Thần, chỉ riêng Lý Tùng đã đủ rồi.
Thiên Lan cười xì một tiếng, châm chọc Văn Tâm vô tri.
Văn Tâm không biết nên nói cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Thần, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
- Ta nói này, không phải ngươi đã thích tên kia rồi đó chứ? Như vậy cũng quá ngu xuẩn đấy chứ nhỉ!
Quan sát biểu hiện của Văn Tâm, Thiên Lan như đã phát hiện ra cái gì đó, nàng không khỏi kêu to.
- Trên đời này ngoại trừ yêu tiền ra thì còn có tình bằng hữu.
Văn Tâm lạnh lùng nói.
Thiên Lan khẽ mỉm cười, nói:
- Thế nhưng rất nhanh ngươi sẽ mất đi hắn, ngươi biết tại sao Thiên Vương phong lại phái Lý Tùng đi không? Bởi vì hắn không chỉ là người mạnh nhất trong Tụ nguyên cảnh, hơn nữa còn là người thích hợp để thiên chiến nhất.
- Các ngươi định giết người sao?
Mày liễu của Văn Tâm nhướng lên, nàng đã nghe ra sát cơ bên trong lời này.
Thiên Lan mỉm cười không nói, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường trả lời vấn đề này.
Bỗng nhiên, vẻ mặt nghiêm túc của Văn Tâm hóa thành nụ cười nhạt, dường như tất cả mọi chuyện vừa nãy là ảo giác vậy.
- Ngươi cười cái gì?
Thiên Lan quát lên.
- Đa tạ tình báo của ngươi, tỷ tỷ tốt của ta.
Văn Tâm cười nói.
Thiên Lan sững sờ, tức giận nói:
- Ngươi biết được tin tức này thì sao chứ? Chắc chắn Giang Thần sẽ phải chết.
- Ngươi sai rồi, ở nơi thí luyện Giang Thần giết chết Trương Sĩ Siêu là dựa vào bản lĩnh thật sự của chính mình, lúc ấy cảnh giới của hắn chỉ là sơ kỳ đỉnh cao mà thôi.
Nói tới chỗ này, ý cười của Văn Tâm càng đậm, nàng nói:
- Hiện tại, cảnh giới của Giang Thần là hậu kỳ nhập môn, ngươi cảm thấy Lý Tùng có hi vọng chiến thắng sao?
- Cái gì?
Thiên Lan không nghĩ tới điểm ấy, trong thời gian ngắn như vậy, cảnh giới của Giang Thần đã trực tiếp vượt qua trung kỳ!
Trên không trung, bốn mươi chiếc thuyền phi hành xếp lại, Giang Thần và Lý Tùng đứng ở trên thuyền, mặt nhìn về phía nhau.
Thiên chiến chỉ giành cho những người dũng cảm mà thôi.
Trên không cao vạn trượng, gió mạnh rít gào.
Chỉ cần hơi không chú ý, rơi xuống, như vậy sẽ là tan xương nát thịt.
Giữa các thuyền phi hành có khe hở, không giống không kiêng dè gì như trên mặt đất.
Võ giả tâm cảnh không đủ mạnh, đi tới trên không sẽ bị doạ cho co quắp.
Lý Tùng trải qua mấy lần thiên chiến, đồng thời đều đạt được thắng lợi, vì vậy hắn hoàn toàn tự tin, cho rằng Giang Thần đã đi vào lĩnh vực của hắn.
- Giang Thần, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ phải quỳ xuống xin tha với ta!
Lý Tùng nói.
- Thật sao?
Giang Thần nhún vai một cái, không coi đây là chuyện to tát gì cả.
Dáng vẻ như vậy đương nhiên đã làm cho Lý Tùng nổi nóng, chỉ có điều hắn không lo lắng, hắn muốn từ từ hưởng thụ.
- Sau khi Ninh sư huynh trở lại, biết được ta diệt trừ chỗ bẩn của hắn, nhất định hắn sẽ thưởng Thần linh đan cho ta. Khi đó ta có thể cố gắng tấn chức Thần du cảnh!
Đây cũng là nguyên nhân ngày hôm qua ở trên Thiên Vương phong hắn muốn giành ra tay để đối phó với Giang Thần.
- Ta sẽ để ngươi biết sự lợi hại của đệ nhất nhân chưởng pháp trong hàng đệ tử Thiên Đạo môn.
Lý Tùng giơ hai tay lên, bàn tay hình thành một đạo khí mang trong suốt, quấn quanh ở năm ngón tay, cực kỳ ác liệt, đồng thời còn có tiếng sấm, gió rít vang vọt.
Lấy hắn làm trung tâm, lốc xuất hiện, hai cái hai tay nâng lên một cái đuôi thật dài.
- Phong lôi chưởng!
Ở trên không cao vạn trượng, hắn thả người nhảy một cái, hai tay đánh ra từ trên xuống dưới, giống như một đạo sấm sét, chưởng kình bàng bạc đánh về phía đối thủ.
Thuyền phi hành của Giang Thần không chịu nổi lực lượng như vậy cho nên thân thuyền nứt toác, bị bẻ gãy ở giữa.
Không lưu tình như vậy, rõ ràng là muốn lấy tính mạng người khác.
Cũng còn may phản ứng của Giang Thần rất đúng lúc, hắn nhảy lên trên thuyền phi hành ở bên cạnh.
Thân thể Lý Tùng biến mất, mà lúc này có một chiếc thuyền phi hành vừa vặn xuất hiện ở dưới chân hắn, vững vàng tiếp lấy thân thể hắn.
- Đây chỉ là bắt đầu mà thôi!
Lý Tùng nở nụ cười âm trầm, Phong lôi chưởng lại được đánh ra, thuyền phi hành bên người Giang Thần bị đẩy ra hết mức.
Rất nhanh, Giang Thần đã giống như con thuyền cô độc trong biển rộng, nhìn qua rất là bất lực.
Thiên Lan nhìn thấy tình cảnh này lập tức yên lòng, lại nhìn về phía Văn Tâm, nói:
Bạn đang đọc truyện tại iR-E-AD-.vn-- Hiện giờ ngươi đã biết tại sao bọn họ lại để cho Lý Tùng ra tay hay chưa? Coi như thực lực của Giang Thần tăng lên gấp trăm lần, từ trên cao ngã xuống như vậy thì chắc chắn cũng sẽ phải chết.
- Thật sao?
Văn Tâm rất tin tưởng đối với Giang Thần.
Trên trời, Lý Tùng không chờ Giang Thần triệu thuyền phi hành về mà lần nữa phát động công kích.
Lần này hắn khống chế thuyền phi hành xông thẳng tới, đồng thời còn đang súc lực chuẩn bị đánh ra một chưởng.
- Cái gọi là chưởng pháp đệ nhất nhân chỉ là dung hợp công pháp huyền bí và võ học lại. Nói cho cùng, ngươi ngay cả chưởng điểm trong chưởng pháp cũng không đạt đến. Ngươi không cảm thấy ngại khi tự biên tự diễn hay sao?
Đối mặt với thế tiến công như vậy, Giang Thần lại còn rảnh rỗi mở miệng trào phúng.
Đồng thời hắn cũng nói đúng chỗ đau của Lý Tùng!
Giang Thần nhìn hắn xuất chưởng thì đã biết nội tình của hắn ra sao.
Đổi chân nguyên công pháp huyền bí của bản thân, sinh ra lốc, tương tự như Thái cực hoàn, đồng thời lại phối hợp với công pháp chưởng pháp huyền bí mà bản thân tu luyện.
Loại kết hợp này rất hiếm thấy.
Bởi vì công pháp huyền bí và võ học rất khó phối hợp hoàn mỹ như vậy, trừ phi có cường giả đồng thời sáng tạo ra công pháp huyền bí và võ học đồng bộ thì mới có thể.
Dưới tình huống khác, tất cả đều dựa vào lựa chọn của bản thân tu sĩ.
Ví dụ như Giang Thần vậy, Thái cực hoàn phối hợp với kiếm pháp, không tính là lựa chọn quá cao minh, bởi vì Thái cực hoàn có thể tăng cường cho bất kỳ võ học nào, không phải chuyên môn sinh ra vì kiếm pháp.
- Thế nhưng cũng đã đủ để giết ngươi rồi!
Lý Tùng tự xưng là đệ nhất nhân chưởng pháp nghe thấy Giang Thần cười nhạo hắn ngay cả chưởng điểm cũng không nắm giữ được. Hắn thẹn quá thành giận, chưởng khí trên hai tay đạt đến đỉnh cao, toàn bộ cánh tay đều bị che kín.
- Phong lôi ma chưởng!
Một chưởng đánh ra, Ma thần hiện.
Dường như trong gió có Ma thần giáng lâm ở trên đỉnh đầu của Giang Thần, tất cả những con thuyền phi hành đang muốn trở lại bên cạnh hắn đều bị phá nát, chiếc dưới chân thì lại rất ổn định.
- Chết đi!
Hai tay của Lý Tùng hợp nhất, ầm một tiếng, thuyền phi hành bắt đầu tan vỡ.
Nhưng vào lúc này, trong nháy mắt Giang Thần đã ra tay.
Hắn chém Xích tiêu kiếm về phía Lý Tùng, lại nhảy lên trên không trung, cầm trên tay một cái linh đao cấp ba, chính là thanh linh đao của Giang Lộ, lúc này bị hắn mượn dùng.
- Quỷ kiến sầu!
Một đao chém ra, quỷ thần biến sắc.
Tất cả cơn lốc rơi vào quanh thân Giang Thần tức thì hóa thành hư không, đao kình đáng sợ chém về phía Lý Tùng.
- Làm sao có khả năng cơ chứ?
Đây là lần thứ nhất Giang Thần ra tay, uy lực và động tĩnh đều vượt qua dự liệu của Lý Tùng.
Một đao này hạ xuống, thuyền phi hành của Lý Tùng chia năm xẻ bảy, người lại bị đánh bay lên trên không trung.
Hắn có kinh nghiệm phong phú, cho nên muốn cầm cờ khống chế tìm một chiếc thuyền phi hành tới tiếp mình.
Không nghĩ tới Giang Thần đã đáp xuống bên cạnh hắn, chân đạp Xích tiêu kiếm, một tay đoạt lấy cờ khống chế của hắn, lại dùng một cước đá bay hắn đi.
Lúc này, Lý Tùng hồn phi phách tán, cũng may thứ chờ đợi hắn không phải là rơi xuống.
Hắn phát hiện ra mình đang nằm ở trên mặt chiếc thuyền phi hành vừa nãy Giang Thần đã đứng.
Giang Thần thì lại rơi vào trên thuyền của hắn.
Cọt kẹt!
Điều làm cho Lý Tùng sợ hãi chính là, chiếc thuyền này bị một chưởng vừa nãy của hắn gần như phá hủy, sắp rơi xuống dưới!
- Ta đã nói rồi, ngươi không xứng để giao thủ với ta, hà tất phải đi tìm cái chết như vậy chứ?
Giang Thần cười nói.
- Đừng. . . Đừng như vậy, van cầu ngươi, nhanh để thuyền lại đây!
Hai lá cờ khống chế đều ở trên tay Giang Thần, Lý Tùng không có một chút biện pháp nào cả.
Giang Thần không lên tiếng, ánh mắt rất là lạnh lẽo.
- Ngươi giết ta, tỷ tỷ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tỷ tỷ ta là Thần du cảnh, đứng đầu trăm người trong Tân hỏa bảng!
Lý Tùng bắt đầu uy hiếp hắn.
- Vấn đề là, ta giết ngươi sao? Thuyền dưới chân ngươi là tự ngươi hủy, mà cũng chính là ngươi yêu cầu thiên chiến đó chứ.
Giang Thần nói một câu khiến cho Lý Tùng triệt để tuyệt vọng.
Đùng!
Một tiếng vang giòn giã vang vọng, thuyền phi hành tổn hại tới trình độ nhất định, không có cách nào tiếp tục lăng không nữa. Mà bắt đầu dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng rơi xuống bên dưới.
Trên thuyền, Lý Tùng không biết làm gì khác hơn cho nên cũng chỉ có thể rít gào mà thôi.
/526
|