“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không đấu lại một Lục Vũ?”
“Đúng đấy, không sợ, lão tử không tin hắn có thể thắng được chúng ta.”
“Hắn đang phô trương thanh thế, cố ý dọa lui chúng ta thôi, chứng tỏ hắn thua chúng ta, hắn sợ, chúng ta quyết không thể bị hắn lừa.”
Mọi người ngập tràn căm phẫn, ngay trước mặt ba ngàn đệ tử mà tự dưng rút lui thì sau này còn mặt mũi đâu gặp người nữa?
Ngô Anh Kiệt nói: “Tiểu tử Lục Vũ này cực kì âm hiểm, hắn đang chơi trò không thành kế, mọi người đừng bị hắn lừa.”
Những người khiêu chiến sau một phen bàn bạc liền đưa ra quyết định.
“Chúng ta đồng ý điều kiện của Lục Vũ, nếu như ai nửa đường lui bước thì người đó sẽ tự đoạn một tay.”
Mạc trưởng lão hỏi: “Các ngươi cân nhắc cẩn thận?”
“Ý chúng ta đã quyết, chỉ sợ Lục Vũ có dám nhận hay không thôi!”
Mạc trưởng lão nhìn Lục Vũ, nhắc nhở: “Nếu ngươi tiếp nhận khiêu chiến của bọn hắn, dù trận đầu ngươi bại thì chỉ cần nghỉ một chút rồi phải đánh tiếp những trận khiêu chiến sau, ngươi rõ chưa?”
Lục Vũ nói: “Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, đệ tử đã hiểu.”
Mạc trưởng lão khẽ vuốt cằm, nhìn lướt qua song phương, trầm giọng nói: “Là người bị khiêu chiến, ngươi có quyền lựa chọn đấu với ai trước ai sau.”
Lục Vũ lặng lẽ quét qua rồi chỉ tới một tên đệ tử tôi thể nhị trọng, nói: “Ngươi tới trước đi.”
“Lần này ta tới còn lo là xếp ta sau cùng, sợ không có cơ hội thu thập ngươi đây.”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Tên đệ tử khiêu chiến kia rất phách lối, năm nay mười bảy tuổi, thân hình cao to.
Những người khiêu chiến khác tạm thời lui xuống dưới nhường lại không gian này cho song phương tranh tài.
“Các ngươi nói xem Lục Vũ có thể chống bao lâu?”
“Đối thủ mà hắn chọn là tôi thể nhị trọng, cảnh giới song phương tương đương, từ điểm này phân tích thì Lục Vũ phân nửa không quá tự tin, do đó ta kết luận Lục Vũ sống không quá năm trận.”
“Lần này trong số ba mươi người khiêu chiến thì chỉ có chín người tôi thể nhị trọng, mười sáu người tôi thể tam trọng, năm người tôi thể tứ trọng cảnh giới.”
Dưới đài, mấy ngàn đệ tử bàn luận sôi nổi, đại bộ phận không coi trọng Lục Vũ.
Nói cho cùng thì Lục Vũ chỉ mới đến nội môn bảy ngày, là một người mới.
Tăng thêm mối quan hệ với Vân Nguyệt Nhi, rất nhiều người đều căm thù Lục Vũ.
“Ngươi nói xem Lục Vũ có thể chống đỡ mấy trận, Nguyệt nhi?”
Triệu Lục Vân vui cười lôi kéo Vân Nguyệt Nhi, muốn cá cược với nàng ta.
Vân Nguyệt Nhi phiền muộn không thôi, cô nàng ngốc này hết chuyện để nói hay sao lại nói tới chuyện này?
“Nguyệt nhi, vẻ mặt của ngươi hình như là đang lo lắng cho Lục Vũ hả?”
Triệu Lục Vân “thiện ý” hỏi thăm khiến cho Vân Nguyệt Nhi đang tức giận càng giận sôi hơn.
Nếu không phải ở đây đông người thì Vân Nguyệt Nhi sớm đã giận ầm lên rồi.
Ở gần đấy có người nghe thấy lời nói của Triệu Lục Vân thì vội vàng xì xào bán tán.
“Hóa ra Vân Nguyệt Nhi thật không quên được Lục Vũ.”
Lời này một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh chóng đưa tới nghị luận sôi nổi.
“Trời ạ, nữ thần của ta sao còn chưa quên được tên ngu ngốc kia chứ?”
“Lục Vũ đáng giận, ta muốn đánh ngươi.”
“Đánh ngã Lục Vũ, đánh ngã Lục Vũ!”
Đông đảo người ái mộ điên cuồng gào to, tựa như họ là những người đang thi đấu khiêu chiến kia, trên thực tế là đang phát tiết cảm xúc trong lòng.
Vân Nguyệt Nhi sắc mặt tái xanh, Triệu Lục Vân ở bên cạnh thật ngu như heo.
Trên lôi đài, Lục Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn đối thủ, ngay cả đối phương tên gọ là gì hắn cũng không có hứng thú muốn biết, bởi với hắn thì chuyện đó chẳng quan trọng.
“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa Lục Vũ?”
Lục Vũ đạm mạc nói: “Ra tay đi.”
Người khiêu chiến ánh mắt lạnh lẽo, bước một bước xa lao vọt tới trước mặt Lục Vũ, tay phải đấm ra một quyền, miệng quát lên: “Bôn Ngưu quyền!”
Đây là võ kỹ Hoàng cấp trung phẩm, tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn thì sức mạnh một quyền có thể đạt tới chín ngưu lực.
Lục Vũ cảm giác quyền phong lăng lệ, thân thể không tự chủ được thuận thế xoay người tránh đi quyền này.
Người khiêu chiến quét ngang tay trái, nhón chân cấp tốc xoay tròn người khóa chặt Lục Vũ lần bữa, biến chiêu khá nhanh.
Người này ra chiêu rất có kinh nghiệm, thuộc hạng người thiện chiến, dù là lực đạo, tiết tấu hay biến hóa đều nắm rất chuẩn.
Cảm giác lực của Lục Vũ kinh người lựa chọn né hết ba chiêu của đối phương khiến người xem cảm thấy trên khí thế hắn đã thua.
“Cố lên, đánh ngã Lục Vũ!”
Đông đảo đệ tử dưới đài hò hét trợ uy, mọi người đồng lòng, khí vận hội tụ.
Người khiêu chiến kia khí thế mạnh mẽ, ra chiêu như nước chảy mây trôi, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
“Thôi đi, ta còn tưởng Lục Vũ lợi hại lắm, ai dè chỉ được cái mạnh miệng.”
Có đệ tử lên tiếng chế giễu, càng có người mắng to: “Ngươi tránh cái rắm, ngon chống lại đi.”
Dưới đài sục sôi chửi rủa Lục Vũ.
Trên đài, người khiêu chiến lớn lối nói: “Ngươi chỉ có chút năng lực thế thôi sao Lục Vũ, vậy cũng dám lập quy củ, thật vô liêm sỉ.”
“Ngươi có năng lực sao ngay cả góc áo ta cũng không đụng được thế?”
Lục Vũ lạnh lùng phản ứng, thân thể đang di chuyển bỗng dưng ngừng lại, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.
Người khiêu chiến cả giận nói: “Ngươi dám coi thường ta, đi chết đi.”
Đấm ra một quyền, người kia dốc hết toàn lực, nắm tay khí kình hóa hình ẩn ẩn có thể thấy được một con thanh ngưu đang xông tới.
“Quyền này mạnh thật, ta khẳng định Lục Vũ không thể đỡ nổi, lại né tiếp cho coi.”
Có đệ tử trào phúng Lục Vũ, xem thường hắn.
Thế nhưng lần này mọi người lại đoán sai.
Lục Vũ không né tránh, tay phải vung ra một quyền đón nắm đấm của người khiêu chiến.
“A, tiểu tử hắn không tránh.”
“Lập tức thấy rõ rồi, thật chờ mong.”
Rất nhiều người mở to hai mắt, Vân Nguyệt Nhi cũng theo bản năng chuyên chú quan sát, tâm tình khá phức tạp.
Nhưng nghe răng rắc một tiếng, bóng người lui nhan kèm theo tiếng kêu thảm.
Người khiêu chiến bay rớt ra ngoài, miệng phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết như heo bị giết, bị Lục Vũ một quyền oanh bay.
“Hả? Ta có phải hoa mắt không thế!”
“Gặp quỷ rồi, tại sao có thể như vậy?”
Trên đài, Lục Vũ văn phong bất động đang chậm rãi thu quyền, mắt lạnh lùng miệng chế giễu: “Xem ra là ta xem trọng ngươi.”
Âm thanh không lớn nhưng vọng khắp toàn trường, trong bộ dáng lạnh lùng thấp thoáng mấy phần cao ngạo.
Đông đảo đệ tử dưới đài lại nghị luận sôi nổi, những người trước đây không coi trọng Lục Vũ bây giờ như bị tát một tai, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.
Một số đệ tử vây quanh bên người khiêu chiến kia, hỗ trợ xem xét tình huống của hắn.
“Ông trời ơi! Vai trái vỡ vụn, cánh tay phải bị phế, không thể cứu được.”
“Hả! Bị một quyền của Lục Vũ đánh phế sao!”
Rất đông đệ tử hít một ngụm khí lạnh, nghĩ đến quy củ Lục Vũ lập ra trước khi thi đấu mới ý thức được lần khiêu chiến này hung hiểm cỡ nào.
Mạc trưởng lão lên đài, nhìn thoáng qua viện trưởng ở phía dưới, sau đó tuyên bố Lục Vũ thắng trận.
“Kế tiếp là trận thứ hai, những người khiêu chiến còn lại lên đài cả đi.”
Hai mươi chín người khiêu chiến lên đài, từng người căm tức nhìn Lục Vũ, thậm chí có người còn mắng hắc ra tay quá độc ác.
Lục Vũ cười lạnh nói: “Các ngươi nói thế là mong ta hạ thủ lưu tình hay do các ngươi tự cảm thấy bản thân không đủ năng lực?”
Một người khiêu chiến cả giận nói: “Cuồng đi, xem lát nữa ta thu thập ngươi ra sao.”
Mạc trưởng lão nói: “Đủ rồi, đây không phải nơi đấu võ mồm. Lục Vũ, ngươi chọn ra đối thủ cho trận thứ hai, trận thứ ba, thứ tư lẫn thứ năm luôn đi, để sau đỡ phải phiền hà như vậy nữa.”
Lục Vũ nhìn qua, lựa chọn bốn người trong đám tôi thể nhị trọng, còn lại hai mươi lăm người khiêu chiến khác tạm thời lui ra.
“Đúng đấy, không sợ, lão tử không tin hắn có thể thắng được chúng ta.”
“Hắn đang phô trương thanh thế, cố ý dọa lui chúng ta thôi, chứng tỏ hắn thua chúng ta, hắn sợ, chúng ta quyết không thể bị hắn lừa.”
Mọi người ngập tràn căm phẫn, ngay trước mặt ba ngàn đệ tử mà tự dưng rút lui thì sau này còn mặt mũi đâu gặp người nữa?
Ngô Anh Kiệt nói: “Tiểu tử Lục Vũ này cực kì âm hiểm, hắn đang chơi trò không thành kế, mọi người đừng bị hắn lừa.”
Những người khiêu chiến sau một phen bàn bạc liền đưa ra quyết định.
“Chúng ta đồng ý điều kiện của Lục Vũ, nếu như ai nửa đường lui bước thì người đó sẽ tự đoạn một tay.”
Mạc trưởng lão hỏi: “Các ngươi cân nhắc cẩn thận?”
“Ý chúng ta đã quyết, chỉ sợ Lục Vũ có dám nhận hay không thôi!”
Mạc trưởng lão nhìn Lục Vũ, nhắc nhở: “Nếu ngươi tiếp nhận khiêu chiến của bọn hắn, dù trận đầu ngươi bại thì chỉ cần nghỉ một chút rồi phải đánh tiếp những trận khiêu chiến sau, ngươi rõ chưa?”
Lục Vũ nói: “Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, đệ tử đã hiểu.”
Mạc trưởng lão khẽ vuốt cằm, nhìn lướt qua song phương, trầm giọng nói: “Là người bị khiêu chiến, ngươi có quyền lựa chọn đấu với ai trước ai sau.”
Lục Vũ lặng lẽ quét qua rồi chỉ tới một tên đệ tử tôi thể nhị trọng, nói: “Ngươi tới trước đi.”
“Lần này ta tới còn lo là xếp ta sau cùng, sợ không có cơ hội thu thập ngươi đây.”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Tên đệ tử khiêu chiến kia rất phách lối, năm nay mười bảy tuổi, thân hình cao to.
Những người khiêu chiến khác tạm thời lui xuống dưới nhường lại không gian này cho song phương tranh tài.
“Các ngươi nói xem Lục Vũ có thể chống bao lâu?”
“Đối thủ mà hắn chọn là tôi thể nhị trọng, cảnh giới song phương tương đương, từ điểm này phân tích thì Lục Vũ phân nửa không quá tự tin, do đó ta kết luận Lục Vũ sống không quá năm trận.”
“Lần này trong số ba mươi người khiêu chiến thì chỉ có chín người tôi thể nhị trọng, mười sáu người tôi thể tam trọng, năm người tôi thể tứ trọng cảnh giới.”
Dưới đài, mấy ngàn đệ tử bàn luận sôi nổi, đại bộ phận không coi trọng Lục Vũ.
Nói cho cùng thì Lục Vũ chỉ mới đến nội môn bảy ngày, là một người mới.
Tăng thêm mối quan hệ với Vân Nguyệt Nhi, rất nhiều người đều căm thù Lục Vũ.
“Ngươi nói xem Lục Vũ có thể chống đỡ mấy trận, Nguyệt nhi?”
Triệu Lục Vân vui cười lôi kéo Vân Nguyệt Nhi, muốn cá cược với nàng ta.
Vân Nguyệt Nhi phiền muộn không thôi, cô nàng ngốc này hết chuyện để nói hay sao lại nói tới chuyện này?
“Nguyệt nhi, vẻ mặt của ngươi hình như là đang lo lắng cho Lục Vũ hả?”
Triệu Lục Vân “thiện ý” hỏi thăm khiến cho Vân Nguyệt Nhi đang tức giận càng giận sôi hơn.
Nếu không phải ở đây đông người thì Vân Nguyệt Nhi sớm đã giận ầm lên rồi.
Ở gần đấy có người nghe thấy lời nói của Triệu Lục Vân thì vội vàng xì xào bán tán.
“Hóa ra Vân Nguyệt Nhi thật không quên được Lục Vũ.”
Lời này một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh chóng đưa tới nghị luận sôi nổi.
“Trời ạ, nữ thần của ta sao còn chưa quên được tên ngu ngốc kia chứ?”
“Lục Vũ đáng giận, ta muốn đánh ngươi.”
“Đánh ngã Lục Vũ, đánh ngã Lục Vũ!”
Đông đảo người ái mộ điên cuồng gào to, tựa như họ là những người đang thi đấu khiêu chiến kia, trên thực tế là đang phát tiết cảm xúc trong lòng.
Vân Nguyệt Nhi sắc mặt tái xanh, Triệu Lục Vân ở bên cạnh thật ngu như heo.
Trên lôi đài, Lục Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn đối thủ, ngay cả đối phương tên gọ là gì hắn cũng không có hứng thú muốn biết, bởi với hắn thì chuyện đó chẳng quan trọng.
“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa Lục Vũ?”
Lục Vũ đạm mạc nói: “Ra tay đi.”
Người khiêu chiến ánh mắt lạnh lẽo, bước một bước xa lao vọt tới trước mặt Lục Vũ, tay phải đấm ra một quyền, miệng quát lên: “Bôn Ngưu quyền!”
Đây là võ kỹ Hoàng cấp trung phẩm, tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn thì sức mạnh một quyền có thể đạt tới chín ngưu lực.
Lục Vũ cảm giác quyền phong lăng lệ, thân thể không tự chủ được thuận thế xoay người tránh đi quyền này.
Người khiêu chiến quét ngang tay trái, nhón chân cấp tốc xoay tròn người khóa chặt Lục Vũ lần bữa, biến chiêu khá nhanh.
Người này ra chiêu rất có kinh nghiệm, thuộc hạng người thiện chiến, dù là lực đạo, tiết tấu hay biến hóa đều nắm rất chuẩn.
Cảm giác lực của Lục Vũ kinh người lựa chọn né hết ba chiêu của đối phương khiến người xem cảm thấy trên khí thế hắn đã thua.
“Cố lên, đánh ngã Lục Vũ!”
Đông đảo đệ tử dưới đài hò hét trợ uy, mọi người đồng lòng, khí vận hội tụ.
Người khiêu chiến kia khí thế mạnh mẽ, ra chiêu như nước chảy mây trôi, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
“Thôi đi, ta còn tưởng Lục Vũ lợi hại lắm, ai dè chỉ được cái mạnh miệng.”
Có đệ tử lên tiếng chế giễu, càng có người mắng to: “Ngươi tránh cái rắm, ngon chống lại đi.”
Dưới đài sục sôi chửi rủa Lục Vũ.
Trên đài, người khiêu chiến lớn lối nói: “Ngươi chỉ có chút năng lực thế thôi sao Lục Vũ, vậy cũng dám lập quy củ, thật vô liêm sỉ.”
“Ngươi có năng lực sao ngay cả góc áo ta cũng không đụng được thế?”
Lục Vũ lạnh lùng phản ứng, thân thể đang di chuyển bỗng dưng ngừng lại, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.
Người khiêu chiến cả giận nói: “Ngươi dám coi thường ta, đi chết đi.”
Đấm ra một quyền, người kia dốc hết toàn lực, nắm tay khí kình hóa hình ẩn ẩn có thể thấy được một con thanh ngưu đang xông tới.
“Quyền này mạnh thật, ta khẳng định Lục Vũ không thể đỡ nổi, lại né tiếp cho coi.”
Có đệ tử trào phúng Lục Vũ, xem thường hắn.
Thế nhưng lần này mọi người lại đoán sai.
Lục Vũ không né tránh, tay phải vung ra một quyền đón nắm đấm của người khiêu chiến.
“A, tiểu tử hắn không tránh.”
“Lập tức thấy rõ rồi, thật chờ mong.”
Rất nhiều người mở to hai mắt, Vân Nguyệt Nhi cũng theo bản năng chuyên chú quan sát, tâm tình khá phức tạp.
Nhưng nghe răng rắc một tiếng, bóng người lui nhan kèm theo tiếng kêu thảm.
Người khiêu chiến bay rớt ra ngoài, miệng phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết như heo bị giết, bị Lục Vũ một quyền oanh bay.
“Hả? Ta có phải hoa mắt không thế!”
“Gặp quỷ rồi, tại sao có thể như vậy?”
Trên đài, Lục Vũ văn phong bất động đang chậm rãi thu quyền, mắt lạnh lùng miệng chế giễu: “Xem ra là ta xem trọng ngươi.”
Âm thanh không lớn nhưng vọng khắp toàn trường, trong bộ dáng lạnh lùng thấp thoáng mấy phần cao ngạo.
Đông đảo đệ tử dưới đài lại nghị luận sôi nổi, những người trước đây không coi trọng Lục Vũ bây giờ như bị tát một tai, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.
Một số đệ tử vây quanh bên người khiêu chiến kia, hỗ trợ xem xét tình huống của hắn.
“Ông trời ơi! Vai trái vỡ vụn, cánh tay phải bị phế, không thể cứu được.”
“Hả! Bị một quyền của Lục Vũ đánh phế sao!”
Rất đông đệ tử hít một ngụm khí lạnh, nghĩ đến quy củ Lục Vũ lập ra trước khi thi đấu mới ý thức được lần khiêu chiến này hung hiểm cỡ nào.
Mạc trưởng lão lên đài, nhìn thoáng qua viện trưởng ở phía dưới, sau đó tuyên bố Lục Vũ thắng trận.
“Kế tiếp là trận thứ hai, những người khiêu chiến còn lại lên đài cả đi.”
Hai mươi chín người khiêu chiến lên đài, từng người căm tức nhìn Lục Vũ, thậm chí có người còn mắng hắc ra tay quá độc ác.
Lục Vũ cười lạnh nói: “Các ngươi nói thế là mong ta hạ thủ lưu tình hay do các ngươi tự cảm thấy bản thân không đủ năng lực?”
Một người khiêu chiến cả giận nói: “Cuồng đi, xem lát nữa ta thu thập ngươi ra sao.”
Mạc trưởng lão nói: “Đủ rồi, đây không phải nơi đấu võ mồm. Lục Vũ, ngươi chọn ra đối thủ cho trận thứ hai, trận thứ ba, thứ tư lẫn thứ năm luôn đi, để sau đỡ phải phiền hà như vậy nữa.”
Lục Vũ nhìn qua, lựa chọn bốn người trong đám tôi thể nhị trọng, còn lại hai mươi lăm người khiêu chiến khác tạm thời lui ra.
/209
|