Lần này, ông không thể không biết sợ, dùng giọng gần như lấy lòng: Vị tiểu hữu này, có thể trả đan dược lại cho ta không? Viên đan dược kia rất quan trọng với ta.
Muốn đan dược phải trả lời vấn đề của ta, nếu ta hài lòng có thể trả đan dược lại cho ngươi, nếu không hài lòng. . . . . . Lăng Kỳ Tuyết nói xong đầu ngón tay đã toát ra một ngọn lửa, từ từ đến gần đan dược.
Cửu trưởng lão sợ đến mức mồ hôi lạnh cũng chảy ra: Đừng! Chuyện gì cũng từ từ chuyện gì cũng từ từ!
Vậy thì tốt, từ giờ trở đi, ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, nếu dám nói láo thì như ngươi bết đấy! Tay của Lăng Kỳ Tuyết duy trì tư thế đặt đan dược ở trên ngọn lửa, tư thế kia chỉ cần cửu trưởng lão nói một câu không để cho nàng hài lòng, thì sẽ hóa đan dược thành tro bụi.
Cửu trưởng lão dọa sợ không nhẹ, nhanh gật đầu: Hỏi đi, hỏi đi, chỉ cần là ta biết, tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)!
Từ lúc bắt đầu tự xưng là lão phu, đến bây giờ tự xưng là ta, cuối cùng ông cũng vứt bỏ hết kiêu ngạo, viên Nguyên Tôn Đan này liên quan đến vận mệnh của ông, còn cần kiêu ngạo làm gì, lấy được đan dược lên cấp mới là vương đạo.
Lăng Kỳ Tuyết hỏi: Nghe nói Lăng Kỳ Tuyết giết chết Lăng Nhạc là Lăng gia các ngươi thả tin tức ra?
Cửu trưởng lão cảnh giác quan sát Lăng Kỳ Tuyết, người bình thường ai sẽ vô duyên vô cố hỏi chuyện của Lăng Nhạc: Ngươi và Lăng Kỳ Tuyết có quan hệ như thế nào?
Cửu trưởng lão không trả lời mà hỏi lại.
Đổi lấy là ngọn lửa trên đầu ngón tay của Lăng Kỳ Tuyết lại đến gần Nguyên Tôn Đan lần nữa, lạnh lùng nói: Là ta đang hỏi ngươi không phải là ngươi ở đây hỏi ta!
Bởi vì nàng cố ý hạ thấp giọng, giọng nói khàn khàn, cho dù cửu trưởng lão có chín lỗ tai, cũng đều không nghe ra nàng chính là Lăng Kỳ Tuyết.
A! Không cần đến gần nữa, ta nói ta nói ta nói! Cửu trưởng lão sợ nhảy dựng lên, khẩn trương muốn ra tay đi đỡ Nguyên Tôn Đan, lại bị Đông Phương linh Thiên cản ở trước mặt, đành phải ỉu xìu lui về, mặt như đưa đám.
Chính xác là Lăng gia thả ra tin tức, hay là ta tự mình ra mặt nói.
Vì sao, Lăng Kỳ Tuyết có thù oán gì với các ngươi, vì sao lại muốn hại nàng. Lăng Kỳ Tuyết đánh cuộc nếu không thấy nàng giết Lăng Nhạc, không nói thẳng cũng là muốn Cửu trưởng Lão nói.
Quả nhiên, cửu trưởng lão xem thường nói: Một nữ oa tử, quản nàng có thù với ta hay không, làm gì có chuyện liên quan đến ta, ta chỉ cần nói nàng giết là có thể lấy được viên Nguyên Tôn Đan này, vì sao không nói.
Lăng Kỳ Tuyết: . . . . . .
Thật không biết xấu hổ!
Cho dù Lăng Nhạc là nàng giết, nhưng ý tứ của
/192
|