Bây giờ, sau khi trải qua kế hoạch lần lượt thất bại, nàng chỉ muốn một kiếm giết chết Lăng Kỳ Tuyết, chấm dứt hậu hoạn.
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết tiện nhân đó không biết liêm sỉ vẫn trốn ở dưới sự bảo vệ của Đông Phương Linh Thiên, nàng căn bản cũng không có cơ hội giết chết nàng ta.
Đôi mắt xinh đẹp của Văn Oánh Oánh hạ sát ý, Lăng Kỳ Tuyết, phế vật ngươi vốn không nên sống trên cõi đời này, cho dù hoa lệ xoay người thì thế nào, ngươi vẫn là tiện nha đầu đến từ quốc gia thấp kém nghèo khó nhất, căn bản cũng không có tư cách so sánh với nàng dòng chính nữ phủ thừa tướng của quốc gia lớn nhất khối.
Tứ hoàng tử, cuối cùng nhất định là của ta!
Nha hoàn đi theo Văn Oánh Oánh may là đã nhìn quen loại mỹ nhân rắn rết bò cạp như chủ tử nhà mình rồi, nhưng vẫn bị sát ý trong mắt nàng mà dọa đến dè dặt, chỉ sợ một chút không may chạm vào lúc tâm tình không tốt của nàng, mơ hồ mà mất mạng.
. . . . . .
Phòng đấu giá chính thức bắt đầu.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn nhớ tình hữu nghị giữa nàng và Nam Cung Ngọc là bắt đầu từ phòng đấu giá hoàng thất này bán đấu giá, lúc ấy lò luyện đan màu tím bị hắn lấy được, mà nàng làm mặt dày mượn của hắn.
Suy nghĩ từng tình cảnh khó khăn lúc ấy một chút, Lăng Kỳ Tuyết đều cảm thấy cuộc sống hôm nay thật là quá hạnh phúc.
Cũng như tất cả buổi đấu giá khác, một buổi đấu giá tuyệt đối không chỉ bán đấu giá một loại vật phẩm, mà là có một vài đồ tốt xấu trộn vào để bán đấu giá, cuối cùng thường chính là tốt nhất.
Bán đấu giá Tôn Linh Thảo bị đặt vào cuối cùng.
Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên là một thanh bảo kiếm, từ một tu luyện giả trẻ tuổi lấy được.
Loại vật phẩm có cấp bậc này, Lăng Kỳ Tuyết vơ vét từ chỗ bát đại trưởng lão có rất nhiều, không lạ gì, chỉ là lười biếng dựa vào trên ghế, mắt lạnh quan sát.
Đông Phương Linh Thiên ân cần hầu hạ trái cây điểm tâm.
Buổi đấu giá tiến hành một nửa, Lăng Kỳ Tuyết buồn ngủ, thật là nhàm chán!
Ở lúc mí mắt nàng không ngừng đánh nhau, mắt thấy sẽ phải thân mật ôm nhau thì một tảng đá tầm thường trên phòng đấu giá khơi dậy hứng thú của nàng.
Thay vì nói là kích thích hứng thú của nàng, không bằng nói là khơi dậy hứng thú của Tiểu Tỏa ở trong Hỗn Độn Thế Giới.
Tiểu Tỏa ở trong Hỗn Độn Thế Giới vỗ cánh phành phạch, hết sức lo lắng thông qua thần thức nói với Lăng Kỳ Tuyết: Chủ nhân chủ nhân, mau mua tảng đá kia!
Kể từ khi Tiểu Tỏa thăng cấp rồi biết nói, nó và Lăng Kỳ Tuyết trao đổi cũng nhiều.
Lăng Kỳ Tuyết không biết vì sao Tiểu Tỏa kích động như thế, nhưng nguyện ý nghe lời của nó.
Người phía dưới đại khái cảm thấy đây chỉ là một tảng đá bình thường, người đấu giá lác đác không có mấy, giá tiền không cao lắm.
Lăng
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết tiện nhân đó không biết liêm sỉ vẫn trốn ở dưới sự bảo vệ của Đông Phương Linh Thiên, nàng căn bản cũng không có cơ hội giết chết nàng ta.
Đôi mắt xinh đẹp của Văn Oánh Oánh hạ sát ý, Lăng Kỳ Tuyết, phế vật ngươi vốn không nên sống trên cõi đời này, cho dù hoa lệ xoay người thì thế nào, ngươi vẫn là tiện nha đầu đến từ quốc gia thấp kém nghèo khó nhất, căn bản cũng không có tư cách so sánh với nàng dòng chính nữ phủ thừa tướng của quốc gia lớn nhất khối.
Tứ hoàng tử, cuối cùng nhất định là của ta!
Nha hoàn đi theo Văn Oánh Oánh may là đã nhìn quen loại mỹ nhân rắn rết bò cạp như chủ tử nhà mình rồi, nhưng vẫn bị sát ý trong mắt nàng mà dọa đến dè dặt, chỉ sợ một chút không may chạm vào lúc tâm tình không tốt của nàng, mơ hồ mà mất mạng.
. . . . . .
Phòng đấu giá chính thức bắt đầu.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn nhớ tình hữu nghị giữa nàng và Nam Cung Ngọc là bắt đầu từ phòng đấu giá hoàng thất này bán đấu giá, lúc ấy lò luyện đan màu tím bị hắn lấy được, mà nàng làm mặt dày mượn của hắn.
Suy nghĩ từng tình cảnh khó khăn lúc ấy một chút, Lăng Kỳ Tuyết đều cảm thấy cuộc sống hôm nay thật là quá hạnh phúc.
Cũng như tất cả buổi đấu giá khác, một buổi đấu giá tuyệt đối không chỉ bán đấu giá một loại vật phẩm, mà là có một vài đồ tốt xấu trộn vào để bán đấu giá, cuối cùng thường chính là tốt nhất.
Bán đấu giá Tôn Linh Thảo bị đặt vào cuối cùng.
Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên là một thanh bảo kiếm, từ một tu luyện giả trẻ tuổi lấy được.
Loại vật phẩm có cấp bậc này, Lăng Kỳ Tuyết vơ vét từ chỗ bát đại trưởng lão có rất nhiều, không lạ gì, chỉ là lười biếng dựa vào trên ghế, mắt lạnh quan sát.
Đông Phương Linh Thiên ân cần hầu hạ trái cây điểm tâm.
Buổi đấu giá tiến hành một nửa, Lăng Kỳ Tuyết buồn ngủ, thật là nhàm chán!
Ở lúc mí mắt nàng không ngừng đánh nhau, mắt thấy sẽ phải thân mật ôm nhau thì một tảng đá tầm thường trên phòng đấu giá khơi dậy hứng thú của nàng.
Thay vì nói là kích thích hứng thú của nàng, không bằng nói là khơi dậy hứng thú của Tiểu Tỏa ở trong Hỗn Độn Thế Giới.
Tiểu Tỏa ở trong Hỗn Độn Thế Giới vỗ cánh phành phạch, hết sức lo lắng thông qua thần thức nói với Lăng Kỳ Tuyết: Chủ nhân chủ nhân, mau mua tảng đá kia!
Kể từ khi Tiểu Tỏa thăng cấp rồi biết nói, nó và Lăng Kỳ Tuyết trao đổi cũng nhiều.
Lăng Kỳ Tuyết không biết vì sao Tiểu Tỏa kích động như thế, nhưng nguyện ý nghe lời của nó.
Người phía dưới đại khái cảm thấy đây chỉ là một tảng đá bình thường, người đấu giá lác đác không có mấy, giá tiền không cao lắm.
Lăng
/192
|