Thấy thế Lăng Kỳ Tuyết cũng nói đùa.
Kia cũng là tất nhiên, trước kia Nam Cung Ngọc có thể mang đến cho ta chỗ tốt, bây giờ Nam Cung Ngọc chỉ biết vơ vét bảo bối của ta, tự nhiên không hoan nghênh rồi...!
Lăng Kỳ Tuyết cũng nghịch ngợm nói giỡn.
Nam Cung Ngọc cười ha ha.
Gien mầm mống hoàng thất thật tốt, khuôn mặt của Nam Cung Ngọc như là ngọc thạch, tuấn mỹ như vậy, nụ cười này khiến cả người hắn như là gió xuân, nho nhã tinh khiết.
Những tiểu nha hoàn của Thiên Hoa Cung kia thấy thế mắt của từng người tỏa ra sao đỏ, lòng cũng say mê.
Trong đại sảnh tổng bộ Thiên Hoa Cung to như vậy, tất cả mọi người đều bị nụ cười lóa mắt này thu hút, như ánh sáng của mặt trời.
Duy chỉ có có một người tâm tình không tốt, sắc mặt không tốt, khuôn mặt tuấn tú cũng hóa thành đen như đáy nồi trong phòng bếp rồi.
Người này chính là Đông Phương Linh Thiên!
Trước kia, Lăng Kỳ Tuyết còn chưa xác định quan hệ với hắn thì hắn vẫn không cảm giác được ghen sẽ xé tâm cong phổi như vậy, cả người không thoải mái!
Nhưng nhìn Lăng Kỳ Tuyết nở nụ cười xinh đẹp với Nam Cung Ngọc, trong lòng hắn chua sót vì nổi dấm chua: Tuyết Nhi, sau này không nên cười xinh đẹp với những nam tử khác như vậy được chứ, trong lòng ta rất khó chịu.
Có lẽ là tính tình của hắn quen thói cao ngạo và lạnh lùng, để cho hắn dung nhập như Lăng Kỳ Tuyết nói một chút chuyện cười với bọn họ, hắn căn bản là không làm được.
Nhưng, sự ghen tức mãnh liệt gặm nhấm tim của hắn, Đông Phương Linh Thiên ngồi ở bên cạnh lại vô cùng không thoải mái.
Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy cần phải làm một chút chuyện dẫn sự chú ý của Lăng Kỳ Tuyết đến.
Khụ khụ khụ. . . . . . Đông Phương Linh Thiên che miệng lại, làm bộ dáng ho khan.
Cảm mạo ho khan thì đi ra ngoài một chút, không cần lây cho ta! Lăng Kỳ Tuyết ghét bỏ đuổi hắn đi.
Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra đang làm chuyện ngây thơ gì, nể mặt ngươi không vạch trần một lần, đừng đến nữa.
Đông Phương Linh Thiên: . . . . . .
Tuyết Nhi, ta bị thương!
Một ánh mắt sóng nước tội nghiệp nhìn Lăng Kỳ Tuyết, như đang tố cáo nàng vô tình.
Chàng không còn bé mà ấu trĩ thế! Lăng Kỳ Tuyết trực tiếp vạch trần hắn, không ngừng cười khanh khách, không làm không chết, bỏ qua cho ngươi một lần, lần này không vạch trần cũng rất xin lỗi ngươi ra sức biểu diễn rồi.
Không phải nói giang sơn dễ đổi sao?
Tính tình của con hàng này cao ngạo lãnh khốc, khoe khoang điên cuồng nói thế nào lại thay đổi!
Càng nhìn Đông Phương Linh Thiên càng như là trêu chọc trong truyền thuyết.
Nàng môi hồng răng trắng, theo nụ cười tùy ý kia, hai hàng lông mi dày như cây quạt rung động lúc lên lúc xuống, như là hai con bươm buớm vui vẻ, ở trong mặt hồ trong suốt khẽ múa qua lại.
Đông Phương Linh Thiên nhìn có chút mê mẫn, tính tình của hắn lạnh lùng, Lăng Kỳ Tuyết hấp dẫn hắn nhất chính là nụ cười rực rỡ như xuân của nàng.
Nhìn hắn mất hồn, cũng quên mất mình đang ghen, ngay tiếp đó, đôi môi đỏ thẫm không kiềm
Kia cũng là tất nhiên, trước kia Nam Cung Ngọc có thể mang đến cho ta chỗ tốt, bây giờ Nam Cung Ngọc chỉ biết vơ vét bảo bối của ta, tự nhiên không hoan nghênh rồi...!
Lăng Kỳ Tuyết cũng nghịch ngợm nói giỡn.
Nam Cung Ngọc cười ha ha.
Gien mầm mống hoàng thất thật tốt, khuôn mặt của Nam Cung Ngọc như là ngọc thạch, tuấn mỹ như vậy, nụ cười này khiến cả người hắn như là gió xuân, nho nhã tinh khiết.
Những tiểu nha hoàn của Thiên Hoa Cung kia thấy thế mắt của từng người tỏa ra sao đỏ, lòng cũng say mê.
Trong đại sảnh tổng bộ Thiên Hoa Cung to như vậy, tất cả mọi người đều bị nụ cười lóa mắt này thu hút, như ánh sáng của mặt trời.
Duy chỉ có có một người tâm tình không tốt, sắc mặt không tốt, khuôn mặt tuấn tú cũng hóa thành đen như đáy nồi trong phòng bếp rồi.
Người này chính là Đông Phương Linh Thiên!
Trước kia, Lăng Kỳ Tuyết còn chưa xác định quan hệ với hắn thì hắn vẫn không cảm giác được ghen sẽ xé tâm cong phổi như vậy, cả người không thoải mái!
Nhưng nhìn Lăng Kỳ Tuyết nở nụ cười xinh đẹp với Nam Cung Ngọc, trong lòng hắn chua sót vì nổi dấm chua: Tuyết Nhi, sau này không nên cười xinh đẹp với những nam tử khác như vậy được chứ, trong lòng ta rất khó chịu.
Có lẽ là tính tình của hắn quen thói cao ngạo và lạnh lùng, để cho hắn dung nhập như Lăng Kỳ Tuyết nói một chút chuyện cười với bọn họ, hắn căn bản là không làm được.
Nhưng, sự ghen tức mãnh liệt gặm nhấm tim của hắn, Đông Phương Linh Thiên ngồi ở bên cạnh lại vô cùng không thoải mái.
Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy cần phải làm một chút chuyện dẫn sự chú ý của Lăng Kỳ Tuyết đến.
Khụ khụ khụ. . . . . . Đông Phương Linh Thiên che miệng lại, làm bộ dáng ho khan.
Cảm mạo ho khan thì đi ra ngoài một chút, không cần lây cho ta! Lăng Kỳ Tuyết ghét bỏ đuổi hắn đi.
Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra đang làm chuyện ngây thơ gì, nể mặt ngươi không vạch trần một lần, đừng đến nữa.
Đông Phương Linh Thiên: . . . . . .
Tuyết Nhi, ta bị thương!
Một ánh mắt sóng nước tội nghiệp nhìn Lăng Kỳ Tuyết, như đang tố cáo nàng vô tình.
Chàng không còn bé mà ấu trĩ thế! Lăng Kỳ Tuyết trực tiếp vạch trần hắn, không ngừng cười khanh khách, không làm không chết, bỏ qua cho ngươi một lần, lần này không vạch trần cũng rất xin lỗi ngươi ra sức biểu diễn rồi.
Không phải nói giang sơn dễ đổi sao?
Tính tình của con hàng này cao ngạo lãnh khốc, khoe khoang điên cuồng nói thế nào lại thay đổi!
Càng nhìn Đông Phương Linh Thiên càng như là trêu chọc trong truyền thuyết.
Nàng môi hồng răng trắng, theo nụ cười tùy ý kia, hai hàng lông mi dày như cây quạt rung động lúc lên lúc xuống, như là hai con bươm buớm vui vẻ, ở trong mặt hồ trong suốt khẽ múa qua lại.
Đông Phương Linh Thiên nhìn có chút mê mẫn, tính tình của hắn lạnh lùng, Lăng Kỳ Tuyết hấp dẫn hắn nhất chính là nụ cười rực rỡ như xuân của nàng.
Nhìn hắn mất hồn, cũng quên mất mình đang ghen, ngay tiếp đó, đôi môi đỏ thẫm không kiềm
/192
|