Lăng Kỳ Tuyết không làm khó Lục Sa, sau khi tự mình tránh ra, một mình trở về phòng lách cách ngủ một giấc.
Luyện chế đan dược một ngày, mặc dù tinh thần lực có tiến bộ, nhưng cũng là hao tổn rất lớn, nàng ngủ một giấc đến trời sáng.
Sau khi rời giường ăn bữa sáng, đột nhiên chứng kiến thấy vẻ mặt cả kinh của Lục Sa chạy về phía gian phòng của Đông Phương Linh Thiên.
Đã xảy ra chuyện!
Lăng Kỳ Tuyết có trực giác bậc nhất, nên đã theo sau.
Lục Sa mới vào phòng của Đông Phương Linh Thiên, Lăng Kỳ Tuyết cũng đi theo.
Lục Sa ngươi làm gì mà nhìn thấy ta thì bỏ chạy thế! Lăng Kỳ Tuyết chính là dùng giọng tức giận để chất vấn.
Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lục Sa vốn không tốt càng thêm khó coi, trái tim đập nhanh, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì có liên quan đến nàng!
Lục Sa đành phải nhắm mắt nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: Không phải như vậy, ta lo lắng sau khi chủ tử rời giường không nhìn thấy ta, cho là ta lười biếng, nên mới vội vàng chạy đến.
Không thể không nói, Đông Phương Linh Thiên phúc hắc, Lục Sa là cao thủ nói láo, một lời nói dối thuận miệng phát ra.
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết vì vậy mới không tin hắn, trước kia số lần ngươi lười biếng cũng không phải số ít, sao lại không thấy kinh hoảng như hôm nay, còn sợ chủ tử trừng phạt, người kia đi tiểu còn có thể sợ sao?
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Lăng Kỳ Tuyết, Lục Sa chỉ cảm thấy còn khó chịu hơn bị người lột sạch ném ra nơi có nhiều người đi lại.
Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết như là dao găm, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tâm sự của hắn, cấp bậc của hắn ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết còn chưa đáng kể, đáng thương hắn còn phải giả bộ ngu, nói láo!
Lục Sa ở trong lòng cầu nguyện ngày sau chủ tử phải che chở cho hắn một vạn lần, nếu không sau khi bị Lăng Kỳ Tuyết tính sổ, hắn có mười cái da cũng không đủ để Lăng Kỳ Tuyết bóc đấy!
Đôi mắt sắc bén của Lăng Kỳ Tuyết dừng ở trên người Lục Sa, cố gắng nhìn ra thứ gì đó.
Đúng lúc này, Đông Phương Linh Thiên mở mắt, tỉnh lại.
Thật ra thì hắn đã dậy từ sớm, chỉ là không muốn khiến cho Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của hắn, nên mới giả vờ ngủ.
Nhưng Lục Sa cái con hàng đần đó, nói thêm nữa thì không phải là không thể lộ!
Hắn chỉ chọn một lúc thích hợp thì tỉnh lại, cánh môi có chút khô khốc khẽ mở: Lục Sa ngươi còn không mau đi rót một chén nước cho bổn tọa!
Lục Sa như là lấy được phù cứu mạng, chạy như bay ra như một làn khói, quả quyết chạy trốn.
Cho đến khi chạy ra khỏi phòng mười mấy thước, mới thở dốc vỗ ngực một cái.
Phù phù, cuối cùng chủ tử còn nói đạo nghĩa, không có bán hắn!
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào? Sao hắn lại sợ Lăng Kỳ Tuyết như vậy.
Là bị nàng dùng nhiều độc dược dọa cho sợ, hay là, vừa bắt đầu đã coi nàng là chủ mẫu của mình, kính nể từ trong lòng, cuối cùng dẫn đến sợ?
Dù sao sợ hãi là được!
Lục Sa
Luyện chế đan dược một ngày, mặc dù tinh thần lực có tiến bộ, nhưng cũng là hao tổn rất lớn, nàng ngủ một giấc đến trời sáng.
Sau khi rời giường ăn bữa sáng, đột nhiên chứng kiến thấy vẻ mặt cả kinh của Lục Sa chạy về phía gian phòng của Đông Phương Linh Thiên.
Đã xảy ra chuyện!
Lăng Kỳ Tuyết có trực giác bậc nhất, nên đã theo sau.
Lục Sa mới vào phòng của Đông Phương Linh Thiên, Lăng Kỳ Tuyết cũng đi theo.
Lục Sa ngươi làm gì mà nhìn thấy ta thì bỏ chạy thế! Lăng Kỳ Tuyết chính là dùng giọng tức giận để chất vấn.
Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lục Sa vốn không tốt càng thêm khó coi, trái tim đập nhanh, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì có liên quan đến nàng!
Lục Sa đành phải nhắm mắt nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: Không phải như vậy, ta lo lắng sau khi chủ tử rời giường không nhìn thấy ta, cho là ta lười biếng, nên mới vội vàng chạy đến.
Không thể không nói, Đông Phương Linh Thiên phúc hắc, Lục Sa là cao thủ nói láo, một lời nói dối thuận miệng phát ra.
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết vì vậy mới không tin hắn, trước kia số lần ngươi lười biếng cũng không phải số ít, sao lại không thấy kinh hoảng như hôm nay, còn sợ chủ tử trừng phạt, người kia đi tiểu còn có thể sợ sao?
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Lăng Kỳ Tuyết, Lục Sa chỉ cảm thấy còn khó chịu hơn bị người lột sạch ném ra nơi có nhiều người đi lại.
Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết như là dao găm, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tâm sự của hắn, cấp bậc của hắn ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết còn chưa đáng kể, đáng thương hắn còn phải giả bộ ngu, nói láo!
Lục Sa ở trong lòng cầu nguyện ngày sau chủ tử phải che chở cho hắn một vạn lần, nếu không sau khi bị Lăng Kỳ Tuyết tính sổ, hắn có mười cái da cũng không đủ để Lăng Kỳ Tuyết bóc đấy!
Đôi mắt sắc bén của Lăng Kỳ Tuyết dừng ở trên người Lục Sa, cố gắng nhìn ra thứ gì đó.
Đúng lúc này, Đông Phương Linh Thiên mở mắt, tỉnh lại.
Thật ra thì hắn đã dậy từ sớm, chỉ là không muốn khiến cho Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của hắn, nên mới giả vờ ngủ.
Nhưng Lục Sa cái con hàng đần đó, nói thêm nữa thì không phải là không thể lộ!
Hắn chỉ chọn một lúc thích hợp thì tỉnh lại, cánh môi có chút khô khốc khẽ mở: Lục Sa ngươi còn không mau đi rót một chén nước cho bổn tọa!
Lục Sa như là lấy được phù cứu mạng, chạy như bay ra như một làn khói, quả quyết chạy trốn.
Cho đến khi chạy ra khỏi phòng mười mấy thước, mới thở dốc vỗ ngực một cái.
Phù phù, cuối cùng chủ tử còn nói đạo nghĩa, không có bán hắn!
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào? Sao hắn lại sợ Lăng Kỳ Tuyết như vậy.
Là bị nàng dùng nhiều độc dược dọa cho sợ, hay là, vừa bắt đầu đã coi nàng là chủ mẫu của mình, kính nể từ trong lòng, cuối cùng dẫn đến sợ?
Dù sao sợ hãi là được!
Lục Sa
/192
|