Lục Sa sợ hãi đứng lên chạy ra ngoài, những ngày qua chung đụng với Lăng Kỳ Tuyết, hắn cũng rất thích tính tình sảng khoái không điệu bộ của Lăng Kỳ Tuyết, với Lăng Kỳ Tuyết, hắn là thật lo lắng.
Mới chạy mấy bước, đã bị lão Mạnh phía sau gọi lại: Đợi đã nào...!
Đông Phương Linh Thiên nhíu chặt chân mày không vui một cái, lão Mạnh này muốn làm gì, nếu nói không ra một lý do làm hắn hài lòng, cũng đừng trách hắn không niệm tình cảm nhiều năm chủ tớ!
Lão Mạnh như là nhìn thấy không vui của Đông Phương Linh Thiên, mở miệng nói: Quốc chủ Nam Lăng quốc hận Lăng cô nương không chết sớm, làm sao ông ta sẽ thật tâm thật ý cho chúng ta mượn binh, nói không chừng ngoài mặt phái binh, trên thực tế người của ông ta gặp phải Lăng cô nương sẽ = gây bất lợi cho nàng trước tiên, vì an toàn của Lăng cô nương, lão Mạnh cảm thấy vẫn không nên mượn binh của hoàng thất Nam Lăng quốc.
Lão Mạnh nói có lý, Đông Phương Linh Thiên nghe thấy cũng cảm thấy mình quan tâm sẽ bị loạn, lại không nghĩ đến mấu chốt quan trọng như vậy, thiếu chút nữa thì hại Lăng Kỳ Tuyết.
Lòng đầy tự trách, nhưng không mượn binh của Nam Lăng quốc, nhân thủ Thiên Hoa Cung hắn lại không đủ.
Lần đầu tiên Đông Phương Linh Thiên cảm thấy hoang phế nhiều năm như vậy, lại không phát triển Thiên Hoa Cung thành đệ nhất môn phái thế lực lớn ở Nam Lăng quốc, nên mới tạo thành hậu quả không ai có thể dùng như hôm nay!
Chỉ là, chỉ tự trách mấy giây, hắn đã hồi phục sáng suốt, dưới mắt không phải lúc tự trách, quan trọng nhất là nghĩ biện pháp tìm được Lăng Kỳ Tuyết.
Bằng hữu tốt nhất của Lăng Kỳ Tuyết chính là Nam Cung Ngọc, hắn đã phái người đi mời Nam Cung Ngọc giúp một tay, còn có ai là đáng tin cậy nữa đây!
Lúc này, ngay cả người bên cạnh mình đều không nhất định tin được.
Ngồi chờ chết không phải biện pháp, Đông Phương Linh Thiên đứng lên đi ra ngoài, Lục Sa gấp đến độ nhanh chóng đứng ở trước mặt của hắn, cầu xin nói: Chủ tử người hãy ăn một chút gì trước đi, bổ sung thể lực rồi lại đi tìm Lăng cô nương, ngộ nhỡ xảy ra tình huống thế nào thì cũng có tinh lực tốt để ứng phó!
Đông Phương Linh Thiên đẩy Lục Sa ra, trong lúc mấu chốt này, hắn đâu nào còn có tâm tình ăn uống gì.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ không chút do dự nói bệnh tình của hắn cho Lăng Kỳ Tuyết, tránh cho tâm tình của nàng không tốt chạy ra bên ngoài.
Nếu như nàng có một chút không may, hắn cũng không có dũng khí sống ở trên thế giới này nữa.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Linh Thiên giật mình một cái, làm sao hắn lại nghĩ đến điềm xấu như vậy!
Phi phi phi!
Quạ đen!
Từ chỗ nào biến mất thì từ chỗ đó tìm trở về!
Đông Phương Linh Thiên lại đi đến hiện trường Lăng Kỳ Tuyết xảy ra chuyện, bởi vì hiện trường ban ngày nên hơi có dấu vết hư hại nhỏ của người đến người đi.
Nhưng hố to giữa đường cái kia quá mức dọa người, hắn đi đến đứng ở bên cạnh hố to, tưởng tượng thấy
Mới chạy mấy bước, đã bị lão Mạnh phía sau gọi lại: Đợi đã nào...!
Đông Phương Linh Thiên nhíu chặt chân mày không vui một cái, lão Mạnh này muốn làm gì, nếu nói không ra một lý do làm hắn hài lòng, cũng đừng trách hắn không niệm tình cảm nhiều năm chủ tớ!
Lão Mạnh như là nhìn thấy không vui của Đông Phương Linh Thiên, mở miệng nói: Quốc chủ Nam Lăng quốc hận Lăng cô nương không chết sớm, làm sao ông ta sẽ thật tâm thật ý cho chúng ta mượn binh, nói không chừng ngoài mặt phái binh, trên thực tế người của ông ta gặp phải Lăng cô nương sẽ = gây bất lợi cho nàng trước tiên, vì an toàn của Lăng cô nương, lão Mạnh cảm thấy vẫn không nên mượn binh của hoàng thất Nam Lăng quốc.
Lão Mạnh nói có lý, Đông Phương Linh Thiên nghe thấy cũng cảm thấy mình quan tâm sẽ bị loạn, lại không nghĩ đến mấu chốt quan trọng như vậy, thiếu chút nữa thì hại Lăng Kỳ Tuyết.
Lòng đầy tự trách, nhưng không mượn binh của Nam Lăng quốc, nhân thủ Thiên Hoa Cung hắn lại không đủ.
Lần đầu tiên Đông Phương Linh Thiên cảm thấy hoang phế nhiều năm như vậy, lại không phát triển Thiên Hoa Cung thành đệ nhất môn phái thế lực lớn ở Nam Lăng quốc, nên mới tạo thành hậu quả không ai có thể dùng như hôm nay!
Chỉ là, chỉ tự trách mấy giây, hắn đã hồi phục sáng suốt, dưới mắt không phải lúc tự trách, quan trọng nhất là nghĩ biện pháp tìm được Lăng Kỳ Tuyết.
Bằng hữu tốt nhất của Lăng Kỳ Tuyết chính là Nam Cung Ngọc, hắn đã phái người đi mời Nam Cung Ngọc giúp một tay, còn có ai là đáng tin cậy nữa đây!
Lúc này, ngay cả người bên cạnh mình đều không nhất định tin được.
Ngồi chờ chết không phải biện pháp, Đông Phương Linh Thiên đứng lên đi ra ngoài, Lục Sa gấp đến độ nhanh chóng đứng ở trước mặt của hắn, cầu xin nói: Chủ tử người hãy ăn một chút gì trước đi, bổ sung thể lực rồi lại đi tìm Lăng cô nương, ngộ nhỡ xảy ra tình huống thế nào thì cũng có tinh lực tốt để ứng phó!
Đông Phương Linh Thiên đẩy Lục Sa ra, trong lúc mấu chốt này, hắn đâu nào còn có tâm tình ăn uống gì.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ không chút do dự nói bệnh tình của hắn cho Lăng Kỳ Tuyết, tránh cho tâm tình của nàng không tốt chạy ra bên ngoài.
Nếu như nàng có một chút không may, hắn cũng không có dũng khí sống ở trên thế giới này nữa.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Linh Thiên giật mình một cái, làm sao hắn lại nghĩ đến điềm xấu như vậy!
Phi phi phi!
Quạ đen!
Từ chỗ nào biến mất thì từ chỗ đó tìm trở về!
Đông Phương Linh Thiên lại đi đến hiện trường Lăng Kỳ Tuyết xảy ra chuyện, bởi vì hiện trường ban ngày nên hơi có dấu vết hư hại nhỏ của người đến người đi.
Nhưng hố to giữa đường cái kia quá mức dọa người, hắn đi đến đứng ở bên cạnh hố to, tưởng tượng thấy
/192
|