Bỏ cái móng heo của ngươi ra! Bộ dạng Đông Phương Linh Thiên lạnh như băng, vẻ mặt người lạ chớ đến gần.
So sánh với khuôn mặt tươi cười muốn ăn đánh vừa rồi, thật sự như là một người khác.
Lăng Kỳ Tuyết không thể không cảm thán: thật ra thì tốc độ thay đổi sắc mặt của nam nhân mới đúng là nhanh nhất!
Lâm Vĩnh Cửu bị Đông Phương Linh Thiên vỗ một cái, rút tay về trở về, lúng túng cười nói: Lăng đại tiểu thư xin mời!
Lăng Kỳ Tuyết đi tới một bên ghế dài ngồi xuống, Đông Phương Linh Thiên đi theo sát phía sau nàng cũng ngồi xuống.
Lăng Kỳ Tuyết đẩy Đông Phương Linh Thiên một cái, vẫn không nhúc nhích.
Ngồi dịch ra một chút!
Đông Phương Linh Thiên lại chen vào gần Lăng Kỳ Tuyết hơn một chút.
Lăng Kỳ Tuyết lặng lẽ vẩy độc phấn ra, Đông Phương Linh Thiên chưa chuẩn bị, trúng ngay giữa.
Mu bàn tay hắn nhanh chóng hiện lên một dải chấm đỏ, vẫn còn đang từ từ khuếch tán.
Kịch độc!
Lòng dạ tiểu nữ tử này thật ngoan độc mà!
Không sợ một khi y mất hứng sẽ bóp chết nàng sao?
Đông Phương Linh Thiên nghĩ muốn bóp chết nàng, nhưng y lại phát hiện vừa đưa tay ra, mình đã không nhịn được mà hạ xuống, không nỡ bóp chết nàng.
Không nói được lý do, chỉ là không nỡ
Y chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế cả.
Không nhịn được muốn nhìn thấy nàng, không nhịn được muốn đi theo nàng, không nhịn được muốn đến gần nàng.
Nhìn nàng tức giận vì y, y sẽ có cảm giác cực kì thành tựu.
Thật ra Lăng Kỳ Tuyết cũng không biết lòng mình nghĩ như thế nào, vừa cảm thấy y vô cùng đáng ghét, đã vẩy độc phấn ra rồi.
Cũng không quản hậu quả sẽ như thế nào, nàng chỉ không muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng đánh của y.
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt Đông Phương Linh Thiên khó chịu, cùng với làn da bị độc lan đến trông thật dữ tợn, nàng mới bất giác nhận ra: nàng đã lầm rồi.
Nếu Đông Phương Linh Thiên tức giận, một chưởng tới đây, mười người như nàng cũng bị đánh thành mảnh vụn.
Lục Sa thấy thế chạy nhanh về phía Đông Phương Linh Thiên, d/đlq,đ ném một viên đan dược màu đen vào trong miệng y, sau đó ngưng nguyên tụ khí, ngưng tụ nguyên lực xanh lục thành một nắm đấm, ập về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Nguyên lực xanh lục rất thuần khiết, sức mạnh rất lớn, Lăng Kỳ Tuyết phản ứng lại trốn sau lưng Đông Phương Linh Thiên.
Đối tượng Lục Sa nhắm đến là nàng, nếu nàng chạy ra xa còn bị chết nhanh hơn, chỉ có núp sau Đông Phương Linh Thiên thì Lục Sa mới kiêng kỵ, sẽ không ra tay.
Lăng Kỳ Tuyết theo bản năng lựa chọn con đường có lợi với mình nhất, mà Đông Phương Linh Thiên lại bị hành động của Lăng Kỳ Tuyết làm cho tâm can rung động.
Cảm giác ‘bị’ nàng cần quá tốt!
Lục Sa thu hồi nguyên lực kịp thời, vẻ mặt đông lạnh, hận thể không thể dùng ánh mắt giết chết Lăng Kỳ Tuyết.
Hắn đã đi theo chủ nhân nhiều năm, trừ những lúc đặc biệt, cũng chưa bao giờ thấy chủ tử phải ăn đan dược.
Lần nào cũng là do nữ nhân này!
Mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này, chủ nhân đều bị thương!
Trong lòng Lục Sa cảm thấy không đáng giá hộ Đông Phương Linh Thiên.
Sau khi Đông Phương Linh Thiên nuốt đan dược xong đã hóa giải
So sánh với khuôn mặt tươi cười muốn ăn đánh vừa rồi, thật sự như là một người khác.
Lăng Kỳ Tuyết không thể không cảm thán: thật ra thì tốc độ thay đổi sắc mặt của nam nhân mới đúng là nhanh nhất!
Lâm Vĩnh Cửu bị Đông Phương Linh Thiên vỗ một cái, rút tay về trở về, lúng túng cười nói: Lăng đại tiểu thư xin mời!
Lăng Kỳ Tuyết đi tới một bên ghế dài ngồi xuống, Đông Phương Linh Thiên đi theo sát phía sau nàng cũng ngồi xuống.
Lăng Kỳ Tuyết đẩy Đông Phương Linh Thiên một cái, vẫn không nhúc nhích.
Ngồi dịch ra một chút!
Đông Phương Linh Thiên lại chen vào gần Lăng Kỳ Tuyết hơn một chút.
Lăng Kỳ Tuyết lặng lẽ vẩy độc phấn ra, Đông Phương Linh Thiên chưa chuẩn bị, trúng ngay giữa.
Mu bàn tay hắn nhanh chóng hiện lên một dải chấm đỏ, vẫn còn đang từ từ khuếch tán.
Kịch độc!
Lòng dạ tiểu nữ tử này thật ngoan độc mà!
Không sợ một khi y mất hứng sẽ bóp chết nàng sao?
Đông Phương Linh Thiên nghĩ muốn bóp chết nàng, nhưng y lại phát hiện vừa đưa tay ra, mình đã không nhịn được mà hạ xuống, không nỡ bóp chết nàng.
Không nói được lý do, chỉ là không nỡ
Y chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế cả.
Không nhịn được muốn nhìn thấy nàng, không nhịn được muốn đi theo nàng, không nhịn được muốn đến gần nàng.
Nhìn nàng tức giận vì y, y sẽ có cảm giác cực kì thành tựu.
Thật ra Lăng Kỳ Tuyết cũng không biết lòng mình nghĩ như thế nào, vừa cảm thấy y vô cùng đáng ghét, đã vẩy độc phấn ra rồi.
Cũng không quản hậu quả sẽ như thế nào, nàng chỉ không muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng đánh của y.
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt Đông Phương Linh Thiên khó chịu, cùng với làn da bị độc lan đến trông thật dữ tợn, nàng mới bất giác nhận ra: nàng đã lầm rồi.
Nếu Đông Phương Linh Thiên tức giận, một chưởng tới đây, mười người như nàng cũng bị đánh thành mảnh vụn.
Lục Sa thấy thế chạy nhanh về phía Đông Phương Linh Thiên, d/đlq,đ ném một viên đan dược màu đen vào trong miệng y, sau đó ngưng nguyên tụ khí, ngưng tụ nguyên lực xanh lục thành một nắm đấm, ập về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Nguyên lực xanh lục rất thuần khiết, sức mạnh rất lớn, Lăng Kỳ Tuyết phản ứng lại trốn sau lưng Đông Phương Linh Thiên.
Đối tượng Lục Sa nhắm đến là nàng, nếu nàng chạy ra xa còn bị chết nhanh hơn, chỉ có núp sau Đông Phương Linh Thiên thì Lục Sa mới kiêng kỵ, sẽ không ra tay.
Lăng Kỳ Tuyết theo bản năng lựa chọn con đường có lợi với mình nhất, mà Đông Phương Linh Thiên lại bị hành động của Lăng Kỳ Tuyết làm cho tâm can rung động.
Cảm giác ‘bị’ nàng cần quá tốt!
Lục Sa thu hồi nguyên lực kịp thời, vẻ mặt đông lạnh, hận thể không thể dùng ánh mắt giết chết Lăng Kỳ Tuyết.
Hắn đã đi theo chủ nhân nhiều năm, trừ những lúc đặc biệt, cũng chưa bao giờ thấy chủ tử phải ăn đan dược.
Lần nào cũng là do nữ nhân này!
Mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này, chủ nhân đều bị thương!
Trong lòng Lục Sa cảm thấy không đáng giá hộ Đông Phương Linh Thiên.
Sau khi Đông Phương Linh Thiên nuốt đan dược xong đã hóa giải
/192
|