Mặc dù tự nói là Lăng Kỳ Tuyết của Lăng phủ, hắn vẫn cảm thấy không thể tin được, trong truyền thuyết phế vật Lăng phủ là người nhát gan hèn yếu, sao có can đảm ngăn bước chân của Tam hoàng tử lại.
Tam hoàng tử ở hoàng thất không được cưng chiều, nhưng đặt vào trong gia đình bình thường thì thân phận thật sự tôn quý.
Lăng Kỳ Tuyết thấy Nam Cung Ngọc do dự, cũng không để ý xung quanh có người đi qua hay không, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói: Nói như thế này, Tam hoàng tử ngươi muốn tăng kỹ năng luyện đan lên, ta có thể giúp ngươi, nhưng mà việc trả thù lao, ta muốn cái lò luyện đan kia!
Nam Cung Ngọc ngẩn ra, buột miệng nói: Mới vừa rồi tranh giành lò luyện đan với bản vương là ngươi?
Lăng Kỳ Tuyết gật đầu một cái.
Nam Cung Ngọc còn muốn nói điều gì đó, đã bị Đông Phương Linh Thiên ngắt lời: Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, là một nam nhân thì đi theo chúng ta!
Nam Cung Ngọc: . . . . . .
Đi theo bọn họ có phải là nam nhân hay không thì có liên quan gì!
Chỉ là, bước chân không tự chủ được đi theo phía sau Lăng Kỳ Tuyết, hắn thật sự rất muốn tăng kỹ thuật luyện đan của mình lên rồi.
Dù gì hắn cũng có vương phủ của mình, nhưng mẫu phi của hắn ở trong cung cuộc sống cũng không dễ chịu, vì không để mẫu phi bị phi tần khác khi dễ, hắn nhất định phải tăng kỹ thuật luyện đan hoặc là tu vi của mình lên, nhưng mà nỗ lực nhiều năm, vẫn không hề có biện pháp.
Hắn không tin Lăng Kỳ Tuyết, nhưng mà Đông Phương Linh Thiên mang đến cho hắn một cảm giác sâu không lường được, vì mẫu phi, hắn quyết định được ăn cả ngã về không, đánh cược một lần.
Tùy tùng của Nam Cung Ngọc muốn đi theo, bị Nam Cung Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại.
Một hàng ba người đi đến tửu lâu lớn nhất Giáo La Thành—— Thiên Nhiên Cư.
Tìm một phòng yên tĩnh ngồi xuống, Nam Cung Ngọc không che giấu vội vàng của hắn chút nào, hỏi: Xin hỏi Lăng đại tiểu thư làm sao có thể để cho ta tăng kỹ thuật luyện đan lên?
Lò luyện đan có thể mua lần nữa, cơ hội tăng kỹ thật luyện đan lên lại không nhiều.
Đừng nhìn trước kia quốc chủ đã từng mời sư phụ cấp bậc Đan Vương cho hắn, người sư phụ kia lúc ban đầu là sư phụ của Nhị hoàng tử, cũng không lạnh không nhạt với Nam Cung Ngọc, hắn cảm giác sư phụ không muốn dạy hắn, mà chỉ là dạy hắn một chút thông thường gì đó.
Nhưng mà luyện đan sư cấp bậc Đan Vương ở Nam Lăng quốc một tay cũng có thể đếm được, mà mỗi người cũng có tính khí riêng, mọi người dạy dỗ đồ đệ cũng giữ lại vì lợi ích của bản thân, học cũng học không ra trò trống gì, học tập luyện đan hoàn toàn dựa vào một chữ ngộ .
Cho nên dù là Lăng Kỳ Tuyết đang câu hắn, Nam Cung Ngọc cũng muốn để cho mình một cơ hội đánh cược.
Về sau hắn mới biết, trong cuộc đời của hắn đây là đánh cược đúng lớn nhất.
Cái này đơn giản, như vậy đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong ta nhìn ngươi luyện đan như thế nào, sẽ chỉ ra chỗ thiếu sót của ngươi, sau đó dạy ngươi một ít phương pháp, không phải kỹ thuật luyện đan của ngươi
Tam hoàng tử ở hoàng thất không được cưng chiều, nhưng đặt vào trong gia đình bình thường thì thân phận thật sự tôn quý.
Lăng Kỳ Tuyết thấy Nam Cung Ngọc do dự, cũng không để ý xung quanh có người đi qua hay không, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói: Nói như thế này, Tam hoàng tử ngươi muốn tăng kỹ năng luyện đan lên, ta có thể giúp ngươi, nhưng mà việc trả thù lao, ta muốn cái lò luyện đan kia!
Nam Cung Ngọc ngẩn ra, buột miệng nói: Mới vừa rồi tranh giành lò luyện đan với bản vương là ngươi?
Lăng Kỳ Tuyết gật đầu một cái.
Nam Cung Ngọc còn muốn nói điều gì đó, đã bị Đông Phương Linh Thiên ngắt lời: Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, là một nam nhân thì đi theo chúng ta!
Nam Cung Ngọc: . . . . . .
Đi theo bọn họ có phải là nam nhân hay không thì có liên quan gì!
Chỉ là, bước chân không tự chủ được đi theo phía sau Lăng Kỳ Tuyết, hắn thật sự rất muốn tăng kỹ thuật luyện đan của mình lên rồi.
Dù gì hắn cũng có vương phủ của mình, nhưng mẫu phi của hắn ở trong cung cuộc sống cũng không dễ chịu, vì không để mẫu phi bị phi tần khác khi dễ, hắn nhất định phải tăng kỹ thuật luyện đan hoặc là tu vi của mình lên, nhưng mà nỗ lực nhiều năm, vẫn không hề có biện pháp.
Hắn không tin Lăng Kỳ Tuyết, nhưng mà Đông Phương Linh Thiên mang đến cho hắn một cảm giác sâu không lường được, vì mẫu phi, hắn quyết định được ăn cả ngã về không, đánh cược một lần.
Tùy tùng của Nam Cung Ngọc muốn đi theo, bị Nam Cung Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại.
Một hàng ba người đi đến tửu lâu lớn nhất Giáo La Thành—— Thiên Nhiên Cư.
Tìm một phòng yên tĩnh ngồi xuống, Nam Cung Ngọc không che giấu vội vàng của hắn chút nào, hỏi: Xin hỏi Lăng đại tiểu thư làm sao có thể để cho ta tăng kỹ thuật luyện đan lên?
Lò luyện đan có thể mua lần nữa, cơ hội tăng kỹ thật luyện đan lên lại không nhiều.
Đừng nhìn trước kia quốc chủ đã từng mời sư phụ cấp bậc Đan Vương cho hắn, người sư phụ kia lúc ban đầu là sư phụ của Nhị hoàng tử, cũng không lạnh không nhạt với Nam Cung Ngọc, hắn cảm giác sư phụ không muốn dạy hắn, mà chỉ là dạy hắn một chút thông thường gì đó.
Nhưng mà luyện đan sư cấp bậc Đan Vương ở Nam Lăng quốc một tay cũng có thể đếm được, mà mỗi người cũng có tính khí riêng, mọi người dạy dỗ đồ đệ cũng giữ lại vì lợi ích của bản thân, học cũng học không ra trò trống gì, học tập luyện đan hoàn toàn dựa vào một chữ ngộ .
Cho nên dù là Lăng Kỳ Tuyết đang câu hắn, Nam Cung Ngọc cũng muốn để cho mình một cơ hội đánh cược.
Về sau hắn mới biết, trong cuộc đời của hắn đây là đánh cược đúng lớn nhất.
Cái này đơn giản, như vậy đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong ta nhìn ngươi luyện đan như thế nào, sẽ chỉ ra chỗ thiếu sót của ngươi, sau đó dạy ngươi một ít phương pháp, không phải kỹ thuật luyện đan của ngươi
/192
|