Vì bảo vật, ông nhịn!
Vậy ngươi muốn như thế nào?
Lăng Nhạc cắn răng, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Kỳ Tuyết.
Cảm nhận được trên mặt đầy oán hận muốn ăn thịt người, Lăng Kỳ Tuyết dũng cảm quay đầu lại, chống lại ánh mắt giết người của Lăng Nhạc, ăn nói mạnh mẽ: Ta muốn danh ngạch đi Ma Vân rừng rậm rèn luyện!
Nghe Lâm Vĩnh Cửu nói, không phải mỗi người đều có tư cách đi Ma Vân rừng rậm, Nam Lăng quốc to lớn, chỉ có gia tộc có quyền có tiền có thế, mới có tư cách phái một số người cho là có tiền đồ sáng lạng đi.
Lăng gia có bao nhiêu danh ngạch nàng không biết, nàng chỉ biết, phải có một chỗ cho Lăng Kỳ Tuyết nàng.
Đây cũng là biện pháp nàng đột nhiên nghĩ ra sau khi độc bất tỉnh nhóm người Đặng Ngọc Lan.
Tất cả mọi người muốn bảo vật mẫu thân nàng để lại, nếu nói cái bảo vật kia làm mồi nhử, có nhiều đồ tốt hơn được cất nhắc thì sẽ không phí của trời.
Lăng Nhạc ngẩn ra, ông còn tưởng rằng Lăng Kỳ Tuyết sẽ muốn một cơ hội để gả vào gia tộc tốt, hoặc là như lần trước, yêu cầu được đối xử ngang hàng, lại không nghĩ rằng yêu cầu của nàng lại thấp như vậy.
Với nhà người ta mà nói, đi Ma Vân rừng rậm rèn luyện thật là một cơ hội tốt ngàn năm muôn thuở.
Nhưng với ông thì khác, là đại tướng quân, ông có rất nhiều binh lính, phân bố danh ngạch cũng nhiều hơn, không phải chỉ là một danh ngạch thôi sao? Ông tùy tiện đưa một danh ngạch của binh lính trả lại cho Lăng Kỳ Tuyết, không phải xong rồi sao.
Một danh ngạch đổi một bảo vật, Lăng Nhạc cho là siêu cấp có lời rồi.
Được, ngươi đưa bảo vật cho ta trước! Lăng Nhạc nói đồng ý, lại tham lam nghĩ phải đoạt bảo vật trước.
Bảo vật trông như thế nào nàng còn không biết, lấy cái gì để đưa?
Lông mày của Lăng Kỳ Tuyết kẽ nhíu lại thật sâu, buồn cười nhìn Lăng Nhạc: Ngươi cho rằng ta rất ngu ngốc, nếu đưa bảo vật cho ngươi, ta còn có cơ hội để trở về sao?
Vậy ngươi muốn như thế nào? Ta phải phái người đặc biệt bảo vệ ngươi! Lăng Nhạc bực bội với Lăng Kỳ Tuyết, ông hận không được nhìn thấy bảo vật ngay lập tức, sau đó giết chết phế vật này, mắt không thấy tâm không phiền, tránh cho ông vào triều luôn bị những đại thần khác chế nhạo nuôi một nữ nhi phế vật.
Chỉ cần Lăng đại tướng quân ngươi không phái người ở sau lưng chọc một đao vào để ta chết, thì chính là giúp ta rồi! Lăng Kỳ Tuyết thẳng thắn.
Trong Ma Vân rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, nàng muốn đối phó với ma thú, còn phải phân tâm đi ra ngoài tìm bảo vật, không muốn còn phải phân ra một phần tinh lực để đề phòng người Lăng gia giở trò ở sau lưng.
Được! Ngươi mà trở về thì hãy đưa bảo vật cho ta! Trong lòng Lăng Nhạc cũng đang tính toán, sẽ để cho nàng sống lâu một thời gian, chờ nàng trở lại lấy được bảo vật thì giết chết sau.
Lăng đại tướng quân ngươi hãy đi an bài, mấy ngày nay không có việc gì ta tạm thời không trở lại, đợi đến khi tiến vào Ma Vân rừng rậm, ta sẽ trở lại cùng đi, không phải có ý đồ phái người theo dõi ta, nếu không, gia tộc mẫu
Vậy ngươi muốn như thế nào?
Lăng Nhạc cắn răng, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Kỳ Tuyết.
Cảm nhận được trên mặt đầy oán hận muốn ăn thịt người, Lăng Kỳ Tuyết dũng cảm quay đầu lại, chống lại ánh mắt giết người của Lăng Nhạc, ăn nói mạnh mẽ: Ta muốn danh ngạch đi Ma Vân rừng rậm rèn luyện!
Nghe Lâm Vĩnh Cửu nói, không phải mỗi người đều có tư cách đi Ma Vân rừng rậm, Nam Lăng quốc to lớn, chỉ có gia tộc có quyền có tiền có thế, mới có tư cách phái một số người cho là có tiền đồ sáng lạng đi.
Lăng gia có bao nhiêu danh ngạch nàng không biết, nàng chỉ biết, phải có một chỗ cho Lăng Kỳ Tuyết nàng.
Đây cũng là biện pháp nàng đột nhiên nghĩ ra sau khi độc bất tỉnh nhóm người Đặng Ngọc Lan.
Tất cả mọi người muốn bảo vật mẫu thân nàng để lại, nếu nói cái bảo vật kia làm mồi nhử, có nhiều đồ tốt hơn được cất nhắc thì sẽ không phí của trời.
Lăng Nhạc ngẩn ra, ông còn tưởng rằng Lăng Kỳ Tuyết sẽ muốn một cơ hội để gả vào gia tộc tốt, hoặc là như lần trước, yêu cầu được đối xử ngang hàng, lại không nghĩ rằng yêu cầu của nàng lại thấp như vậy.
Với nhà người ta mà nói, đi Ma Vân rừng rậm rèn luyện thật là một cơ hội tốt ngàn năm muôn thuở.
Nhưng với ông thì khác, là đại tướng quân, ông có rất nhiều binh lính, phân bố danh ngạch cũng nhiều hơn, không phải chỉ là một danh ngạch thôi sao? Ông tùy tiện đưa một danh ngạch của binh lính trả lại cho Lăng Kỳ Tuyết, không phải xong rồi sao.
Một danh ngạch đổi một bảo vật, Lăng Nhạc cho là siêu cấp có lời rồi.
Được, ngươi đưa bảo vật cho ta trước! Lăng Nhạc nói đồng ý, lại tham lam nghĩ phải đoạt bảo vật trước.
Bảo vật trông như thế nào nàng còn không biết, lấy cái gì để đưa?
Lông mày của Lăng Kỳ Tuyết kẽ nhíu lại thật sâu, buồn cười nhìn Lăng Nhạc: Ngươi cho rằng ta rất ngu ngốc, nếu đưa bảo vật cho ngươi, ta còn có cơ hội để trở về sao?
Vậy ngươi muốn như thế nào? Ta phải phái người đặc biệt bảo vệ ngươi! Lăng Nhạc bực bội với Lăng Kỳ Tuyết, ông hận không được nhìn thấy bảo vật ngay lập tức, sau đó giết chết phế vật này, mắt không thấy tâm không phiền, tránh cho ông vào triều luôn bị những đại thần khác chế nhạo nuôi một nữ nhi phế vật.
Chỉ cần Lăng đại tướng quân ngươi không phái người ở sau lưng chọc một đao vào để ta chết, thì chính là giúp ta rồi! Lăng Kỳ Tuyết thẳng thắn.
Trong Ma Vân rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, nàng muốn đối phó với ma thú, còn phải phân tâm đi ra ngoài tìm bảo vật, không muốn còn phải phân ra một phần tinh lực để đề phòng người Lăng gia giở trò ở sau lưng.
Được! Ngươi mà trở về thì hãy đưa bảo vật cho ta! Trong lòng Lăng Nhạc cũng đang tính toán, sẽ để cho nàng sống lâu một thời gian, chờ nàng trở lại lấy được bảo vật thì giết chết sau.
Lăng đại tướng quân ngươi hãy đi an bài, mấy ngày nay không có việc gì ta tạm thời không trở lại, đợi đến khi tiến vào Ma Vân rừng rậm, ta sẽ trở lại cùng đi, không phải có ý đồ phái người theo dõi ta, nếu không, gia tộc mẫu
/192
|