Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lúc trước đã đấu giá vài vật phẩm, sự kiên nhẫn của bọn họ đã hết rồi, đâu nào còn muốn nghe người đấu giá dài dòng.
Không khí không nâng tự lên, đây cũng là lần đầu tiên người đấu giá gặp phải sau nhiều năm bán đấu giá, không khỏi không nén được vui mừng.
Giá của Thuần Nguyên Đan này bắt đầu là một vạn kim tệ, nhưng mà người bán yêu cầu, muốn tăng giá đấu giá không kém một ngàn kim tệ! Người đấu giá cao giọng hét to, làm cho giọng nói của mình nổi bật ở trong rất nhiều người đấu giá sốt ruột.
Dường như, không khí quá cao làm người đấu giá cũng có áp lực!
Ta ra hai vạn!
Ta ra ba vạn!
Năm vạn!
Không khí còn sôi động hơn Lăng Kỳ Tuyết tưởng tượng, vốn nàng cảm thấy một viên Thuần Nguyên Đan lấy mười vạn kim tệ đã là không lên nổi rồi, xem ra nàng còn đánh giá thấp cuồng nhiệt của mọi người với Thuần Nguyên Đan, viên Thuần Nguyên Đan đầu tiên đã bán ra giá cao là hai mươi vạn.
Không chê tiền nhiều, càng nhiều càng tốt.
Lăng Kỳ Tuyết miễn cưỡng ngồi ở phòng nghỉ phía sau phòng đấu giá, cười híp mắt nhìn cảnh tượng sôi động phía dưới, khuôn mặt vui vẻ.
Nếu tính như thế, hôm nay nàng có thể có hai trăm vạn nhập vào sổ sách, có thể mua nhiều nguyên liệu hơn, luyện chế nhiều đan dược hơn, tiến vào Ma Vân rừng rậm càng thêm một phần bảo vệ.
Viên Thuần Nguyên Đan thứ hai nhiều hơn viên thứ nhất một vạn, viên thứ ba lại tăng thêm một vạn.
Đến viên thứ năm thì mắt thấy Thuần Nguyên Đan càng ngày càng ít, người phía dưới thấy ánh mắt cũng tái đi, nếu không lấy được sẽ không còn nữa.
Viên thứ năm nâng lên giá cao là ba trăm ngàn!
Đang chuẩn bị bắt đầu viên thứ sáu, trong đám người truyền đến trận rối loạn, Lăng Kỳ Tuyết theo tầm mắt của mọi người nhìn lại.
Chỉ thấy đám người chen chúc với nhau tự động nhường ra một lối đi, từ trong đi ra là một nam tử mặc áo mãng bào màu đen nạm viền vàng.
Cơ thể nam tử to lớn, khuôn mặt bất phàm, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ khí phách tự nhiên.
Đây không phải là thái tử Nam Cung Kình thì là ai!
Tất nhiên, đi theo phía sau hắn là cái đuôi nhỏ Lăng Kỳ Liên.
Lăng Kỳ Tuyết nhếch môi cười tà, khó trách trong khoảng thời gian này không thấy Lăng Kỳ Liên đến tìm nàng gây phiền phức, thì ra là nàng nhắm đến thái tử phi tương lai.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng cũng vui vẻ được yên tĩnh, quản nàng ta nhắm đến thái tử phi hay là phi cái gì, khép lại việc vớ vẩn của nàng ta.
Đoàn người chỉ dao động một cái, lực chú ý lại lần nữa tập trung ở trên Thuần Nguyên Đan.
Nói lời khó nghe, nói không chừng thái tử ngươi còn theo chân bọn họ đến đây giành Thuần Nguyên Đan, bọn họ để cho ngươi một con đường cũng đã không tệ rồi.
Giá tiền viên Thuần Nguyên Đan thứ sáu rất nhanh đã lên cao đến hai năm vạn.
Lăng đại tiểu thư ngươi thực sự rất trâu bò!
Trong phòng nghỉ, mặt của Nam Cung Ngọc lấp lánh nhìn Lăng Kỳ Tuyết, ý sùng bái không che giấu chút nào.
Đúng vậy! Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết đặt
Lúc trước đã đấu giá vài vật phẩm, sự kiên nhẫn của bọn họ đã hết rồi, đâu nào còn muốn nghe người đấu giá dài dòng.
Không khí không nâng tự lên, đây cũng là lần đầu tiên người đấu giá gặp phải sau nhiều năm bán đấu giá, không khỏi không nén được vui mừng.
Giá của Thuần Nguyên Đan này bắt đầu là một vạn kim tệ, nhưng mà người bán yêu cầu, muốn tăng giá đấu giá không kém một ngàn kim tệ! Người đấu giá cao giọng hét to, làm cho giọng nói của mình nổi bật ở trong rất nhiều người đấu giá sốt ruột.
Dường như, không khí quá cao làm người đấu giá cũng có áp lực!
Ta ra hai vạn!
Ta ra ba vạn!
Năm vạn!
Không khí còn sôi động hơn Lăng Kỳ Tuyết tưởng tượng, vốn nàng cảm thấy một viên Thuần Nguyên Đan lấy mười vạn kim tệ đã là không lên nổi rồi, xem ra nàng còn đánh giá thấp cuồng nhiệt của mọi người với Thuần Nguyên Đan, viên Thuần Nguyên Đan đầu tiên đã bán ra giá cao là hai mươi vạn.
Không chê tiền nhiều, càng nhiều càng tốt.
Lăng Kỳ Tuyết miễn cưỡng ngồi ở phòng nghỉ phía sau phòng đấu giá, cười híp mắt nhìn cảnh tượng sôi động phía dưới, khuôn mặt vui vẻ.
Nếu tính như thế, hôm nay nàng có thể có hai trăm vạn nhập vào sổ sách, có thể mua nhiều nguyên liệu hơn, luyện chế nhiều đan dược hơn, tiến vào Ma Vân rừng rậm càng thêm một phần bảo vệ.
Viên Thuần Nguyên Đan thứ hai nhiều hơn viên thứ nhất một vạn, viên thứ ba lại tăng thêm một vạn.
Đến viên thứ năm thì mắt thấy Thuần Nguyên Đan càng ngày càng ít, người phía dưới thấy ánh mắt cũng tái đi, nếu không lấy được sẽ không còn nữa.
Viên thứ năm nâng lên giá cao là ba trăm ngàn!
Đang chuẩn bị bắt đầu viên thứ sáu, trong đám người truyền đến trận rối loạn, Lăng Kỳ Tuyết theo tầm mắt của mọi người nhìn lại.
Chỉ thấy đám người chen chúc với nhau tự động nhường ra một lối đi, từ trong đi ra là một nam tử mặc áo mãng bào màu đen nạm viền vàng.
Cơ thể nam tử to lớn, khuôn mặt bất phàm, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ khí phách tự nhiên.
Đây không phải là thái tử Nam Cung Kình thì là ai!
Tất nhiên, đi theo phía sau hắn là cái đuôi nhỏ Lăng Kỳ Liên.
Lăng Kỳ Tuyết nhếch môi cười tà, khó trách trong khoảng thời gian này không thấy Lăng Kỳ Liên đến tìm nàng gây phiền phức, thì ra là nàng nhắm đến thái tử phi tương lai.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng cũng vui vẻ được yên tĩnh, quản nàng ta nhắm đến thái tử phi hay là phi cái gì, khép lại việc vớ vẩn của nàng ta.
Đoàn người chỉ dao động một cái, lực chú ý lại lần nữa tập trung ở trên Thuần Nguyên Đan.
Nói lời khó nghe, nói không chừng thái tử ngươi còn theo chân bọn họ đến đây giành Thuần Nguyên Đan, bọn họ để cho ngươi một con đường cũng đã không tệ rồi.
Giá tiền viên Thuần Nguyên Đan thứ sáu rất nhanh đã lên cao đến hai năm vạn.
Lăng đại tiểu thư ngươi thực sự rất trâu bò!
Trong phòng nghỉ, mặt của Nam Cung Ngọc lấp lánh nhìn Lăng Kỳ Tuyết, ý sùng bái không che giấu chút nào.
Đúng vậy! Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết đặt
/192
|