Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức gật gật đầu, lại nhìn về phía đệ tử dưới trướng đã phân vào Lưu Cẩm Đường, cao giọng nói: "Lưu Cẩm Đường lữ trưởng có chuyện muốn nói với mọi người."
Hắn bắt đầu vỗ tay, nhưng đệ tử thì không nể mặt.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cảm thấy bất đắc dĩ, đám nhóc này đúng là khó hầu hạ.
Bọn họ đều là hạng người tâm cao khí ngạo, không dễ phục ai.
Hoàng Cường vẻ mặt lo lắng, nói khẽ: "Tổng thống, nhìn biểu hiện của những đệ tử này, tình huống không ổn! NGài nhìn vẻ mặt của đệ tử quân giáo Tây Điểm kìa, quả thực là như hận không thể đá Lưu lữ trưởng xuống đài, nếu không trấn trụ được, trận đấu đối kháng này không cần đánh nữa."
Lý Chấn thản nhiên nói: "Xem đi!"
Hoàng Cường sửng sốt, không ngờ Lý Chấn lại bỏ mặc không quản, chỉ đành nhìn về phía Lưu Cẩm Đường, cầu nguyện cho Lưu Cẩm Đường có thể thủ thắng.
Vào lúc này, ánh mắt đều hội tụ ở trên người Lưu Cẩm Đường.
Lưu Cẩm Đường hít sâu, bình tĩnh nói: "Một trăm người các ngươi là thiên chi kiêu tử trong quân giáo Tây Điểm, đặt ở toàn bộ quốc gia cũng là tinh anh quân sự giỏi nhất. Sau khi Tốt nghiệp các ngươi sẽ tiến vào quân đội, trở thành tướng lãnh trong quân đội, theo tuổi tác đi lên, chiến công tích lũy, sẽ trở thành lương đống của quốc gia. Nhưng ta có một vấn đề không hiểu, sau khi quân nhân nhận được mệnh lệnh của thượng cấp thì nên làm cái gì?"
Trăm đệ tử đ Ồn ào nghe vậy thì nhìn đông nhìn tây, không ai trả lời.
Rất nhiều người biết nhưng lại không nói ra.
Khóe miệng Lưu Cẩm Đường cong lên, lộ ra vẻ mặt châm chọc, tiếp tục nói: "Các ngươi là tinh anh của cả nước, là lương đống của quốc gia. Vấn đề ta đề cập rất đơn giản, các ngươi đương nhiên là biết. Nhưng các ngươi không muốn trả lời, nếu như thế, ta sẽ nói cho các ngươi. Quân nhân sau khi nhận được mệnh lệnh, phải chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện. Quân nhân coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, các ngươi là người tinh nhuệ nhất, chắc minh bạch hàm nghĩa trong đó."
Hơi tạm dừng, Lưu Cẩm Đường quát lớn nói: "Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hiệu trưởng hạ mệnh lệnh, nhưng các ngươi lại ríu rít nói những lời vô nghĩa, không phục mệnh, đây là hành vi của quân nhân ư?"
Những lời này khiến đệ tử phía dưới mặt đỏ tay hồng.
Rất nhiều đệ tử, đều xấu hổ không thôi.
Nhưng cũng có đệ tử không phục, gân cổ lớn tiếng nói: "Ngươi chỉ là một thằng nhóc mà muốn chỉ huy chúng ta, quả thực là hoang đường, tuyệt đối không thể."
"Thằng nhóc con, cút xuống đi, đừng ở đó làm gì cho mất mặt. Đừng tưởng rằng ngươi là lữ trưởng thì giỏi, không có bản lãnh thật sự thì không ai nghe ngươi cả! Cho dù ngươi là tổng thống thì ta cũng chẳng bận tâm."
trên Sân huấn luyện, tiếng xôn xao nổi lên bốn phía.
Có người đi đầu, vô số người bắt đầu công kích Lưu Cẩm Đường.
Cảnh tượng không khống chế được Như vậy khiến cho Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đứccũng có chút ngượng ngùng, Dù sao, Lưu Cẩm Đường là ái tướng đắc lực dưới trướng Lý Chấn, lại bị các đệ tử quần công, hiệu trưởng quân giáo Tây Điểm là hắn trên mặt mũi cũng khó coi Hắn muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy thần sắc của Lưu Cẩm Đường vẫn không thay đổi, vẫn bình tĩnh đối mặt liền không nhúng tay.
Lưu Cẩm Đường bị mọi người vây công, thần sắc vẫn bình tĩnh, cao giọng nói: "Bị đâm trúng chỗ đâu, bắt đầu gào thét như bị điên. Có chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu thừa nhận, có còn xứng là thiên chi kiêu tử hay không, ta thấy là một đống cứt chó mới đúng. Người trẻ tuổi hơn các ngươi đã làm quan chỉ huy, các ngươi không vui, không thoải mái, đúng là hạng người hẹp hòi."
"Là một quan chỉ huy đủ tư cách, các ngươi có tâm thái khiêm tốn không? Có độ lượng rộng rãi không? Ngay cả Ngay cả tố chất người thường cũng có mà các ngươi còn không có, vậy còn tưởng rằng mình lợi hại ư, đúng là nực cười?"
"Đúng là ta chỉ mới mười tám tuổi, so với các ngươi ở đây thì còn nhỏ hơn."
"Ta ta nhập ngũ được bao nhiêu năm rồi Các ngươi có biết không? Lưu Cẩm Đường ta mười hai tuổi đã nhập ngũ, đến nay đã sáu, các ngươi được sáu tháng chưa? Khi ta mới mười hai tuổi đã đeo súng trên lưng, liều mạng với kẻ địch trên chiến trường. Ta lần đầu tiên giết người là lúc mười hai tuổi, các ngươi thì sao?Các ngươi là mười hai tuổi thì chơi gái à?"
"So với ta thì các ngươi kém xa, không có tư cách đánh đồng với ta."
" Khi ta ở trên chiến trường liều mạng với người ta thì các ngươi vẫn đang ở trong lòng cha mẹ, vẫn còn hưởng thụ ngày tháng thoải mái há miệng chờ cơm, hưởng thụ đãi ngộ của con cưng."
"Nhưng mà, ta đã mấy lần gặp phải nguy hiểm."
Thanh âmcủa Lưu Cẩm Đường dần dần trở nên cao hơn, lúc đầu còn bình tĩnh, sau trở nên kích động.
Tiếng ồn ào Phía dưới sớm đã biến mất.
Bộ sân huấn luyện, lặng ngắt như tờ.
Từ sau khi các đệ tử nghe thấy Lưu Cẩm Đường mười hai tuổi đã nhập ngũ thì tất cả đều cảm thấy bất khả tư nghị, rất chấn động. Đồng thời, tâm tư khinh thường Lưu Cẩm Đường cũng biến mất, thay vào đó là sự khâm phục. Bản thân Quân đội chính là địa phương cường giả sinh tồn, Lưu Cẩm Đường thể hiện ra một mặt của cường giả, các đệ tử bất giác bị lời nói của Lưu Cẩm Đường hấp dẫn.
Lưu Cẩm Đường tiếp tục nói: "Nhập ngũ sáu năm, ta đãnh Nga, đánh Pháp, tham gia vô số kể trận chiến, cũng bị thương vô số, các ngươi thì sao? Vẫn là ở trong quân giáo quần áo là lượt."
Đệ tử Phía dưới chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Hổ thẹn!
Bọn họ thật sự cảm thấy hổ thận!
"Roẹt."
Lưu Cẩm Đường xé áo.
Trong nháy mắt, quần áo nửa người trên của hắn thoát ra, lộ ra khuôn ngực săn chắc. Giữa ngực và trên lưng có những vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi, rất nhiều cái thậm chí là vết thương trí mệnh.
Lưu Cẩm Đường vươn tay ra chỉ vào vết sẹo trên người, vẻ mặt tự hào, cao giọng nói: "Lưu Cẩm Đường ta liều mạng trên chiến trường, để lại vết thương đầy người, đây là tượng trưng của nam nhân. Các ngươi có không? Ai cũng tự cho mình là nam nhân đỉnh thiên lập địa, nhưng nam nhân chân chính như các ngươi ư? Nam nhân Chân chính nên là chém giết trên trên chiến trường đẫm máu, bảo vệ quốc gia."
các Đệ tử trợn mắt, trong lòng vô cùng rung động.
Những vết sẹo như con giun đã làm tất cả đệ tử rung động, Bất kể là đệ tử dưới trướng Lưu Cẩm Đường hay là đệ tử do Cách Lan Đặc thượng tá chỉ huy, tất cả đều lộ ra vẻ khâm phục. Thậm chí, rất nhiều đệ tử trên mặt còn hiện ra vẻ hổ thẹn, hổ thẹn vì vẻ vô lễ lúc trước.
"Lữ trưởng, xin lỗi!"
Một đệ tử chủ động đứng ra xin lỗi.
"Lữ trưởng, xin lỗi!"
"Lưu lữ trưởng, thỉnh ngài tha thứ!"
các đệ tử đứng ra, cuối cùng tất cả đều bước một bước về phía trước, xin lỗi Lưu Cẩm Đường.
Lý Chấn nhìn thấy một màn này, nhìn về phía Dung Hoành bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Dung tiên sinh, tiếng Anh của Lưu Cẩm Đường không được tốt, nói sao lại lưu loát không hề trúc trắc, vậy là sao?"
Dung Hoành cười cười hồi đáp: "Những lời Lưu lữ trưởng nói đều là nghĩ ra từ tối qua, ta nhớ lại rồi phiên dịch thành tiếng Anh, cuối cùng Lưu lữ trưởng ghi lại. Lưu lữ trưởng có thể nghe hiểu được tiếng Anh, minh bạch phản ứng của đệ tử phía dưới. Cho nên, hắn chỉ cần điều khiển tốt tiết tấu, dựa theo bản thảo ngày hôm qua mà tiến hành, tuyệt đối sẽ không sai. Hiện tại xem ra, không nghi ngờ gì nữa là thành công rồi ."
Lý Chấn gật gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Ánh mắt Lưu Cẩm Đường đảo qua đệ tử phía dưới, ngẩng đầu, cất cao giọng nói: "Hiện tại, đệ tử muốn đi thì đi ngay, người ở lại thì phải nghe thay chỉ huy. Nếu trong chiến đấu sau này có người không phục tùng mệnh lệnh thì tự gánh hậu quả. Tuy rằng đây là đấu đối kháng, nhưng với ta mà nói thì đây là một cuộc chiến tranh, không phải trò đùa, xin các ngươi hãy nghĩ cho kỹ."
Lưu Cẩm Đường nói xong liền lui về phía sau một bước, trở lại bên cạnh Lý Chấn
Hắn bắt đầu vỗ tay, nhưng đệ tử thì không nể mặt.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cảm thấy bất đắc dĩ, đám nhóc này đúng là khó hầu hạ.
Bọn họ đều là hạng người tâm cao khí ngạo, không dễ phục ai.
Hoàng Cường vẻ mặt lo lắng, nói khẽ: "Tổng thống, nhìn biểu hiện của những đệ tử này, tình huống không ổn! NGài nhìn vẻ mặt của đệ tử quân giáo Tây Điểm kìa, quả thực là như hận không thể đá Lưu lữ trưởng xuống đài, nếu không trấn trụ được, trận đấu đối kháng này không cần đánh nữa."
Lý Chấn thản nhiên nói: "Xem đi!"
Hoàng Cường sửng sốt, không ngờ Lý Chấn lại bỏ mặc không quản, chỉ đành nhìn về phía Lưu Cẩm Đường, cầu nguyện cho Lưu Cẩm Đường có thể thủ thắng.
Vào lúc này, ánh mắt đều hội tụ ở trên người Lưu Cẩm Đường.
Lưu Cẩm Đường hít sâu, bình tĩnh nói: "Một trăm người các ngươi là thiên chi kiêu tử trong quân giáo Tây Điểm, đặt ở toàn bộ quốc gia cũng là tinh anh quân sự giỏi nhất. Sau khi Tốt nghiệp các ngươi sẽ tiến vào quân đội, trở thành tướng lãnh trong quân đội, theo tuổi tác đi lên, chiến công tích lũy, sẽ trở thành lương đống của quốc gia. Nhưng ta có một vấn đề không hiểu, sau khi quân nhân nhận được mệnh lệnh của thượng cấp thì nên làm cái gì?"
Trăm đệ tử đ Ồn ào nghe vậy thì nhìn đông nhìn tây, không ai trả lời.
Rất nhiều người biết nhưng lại không nói ra.
Khóe miệng Lưu Cẩm Đường cong lên, lộ ra vẻ mặt châm chọc, tiếp tục nói: "Các ngươi là tinh anh của cả nước, là lương đống của quốc gia. Vấn đề ta đề cập rất đơn giản, các ngươi đương nhiên là biết. Nhưng các ngươi không muốn trả lời, nếu như thế, ta sẽ nói cho các ngươi. Quân nhân sau khi nhận được mệnh lệnh, phải chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện. Quân nhân coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, các ngươi là người tinh nhuệ nhất, chắc minh bạch hàm nghĩa trong đó."
Hơi tạm dừng, Lưu Cẩm Đường quát lớn nói: "Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hiệu trưởng hạ mệnh lệnh, nhưng các ngươi lại ríu rít nói những lời vô nghĩa, không phục mệnh, đây là hành vi của quân nhân ư?"
Những lời này khiến đệ tử phía dưới mặt đỏ tay hồng.
Rất nhiều đệ tử, đều xấu hổ không thôi.
Nhưng cũng có đệ tử không phục, gân cổ lớn tiếng nói: "Ngươi chỉ là một thằng nhóc mà muốn chỉ huy chúng ta, quả thực là hoang đường, tuyệt đối không thể."
"Thằng nhóc con, cút xuống đi, đừng ở đó làm gì cho mất mặt. Đừng tưởng rằng ngươi là lữ trưởng thì giỏi, không có bản lãnh thật sự thì không ai nghe ngươi cả! Cho dù ngươi là tổng thống thì ta cũng chẳng bận tâm."
trên Sân huấn luyện, tiếng xôn xao nổi lên bốn phía.
Có người đi đầu, vô số người bắt đầu công kích Lưu Cẩm Đường.
Cảnh tượng không khống chế được Như vậy khiến cho Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đứccũng có chút ngượng ngùng, Dù sao, Lưu Cẩm Đường là ái tướng đắc lực dưới trướng Lý Chấn, lại bị các đệ tử quần công, hiệu trưởng quân giáo Tây Điểm là hắn trên mặt mũi cũng khó coi Hắn muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy thần sắc của Lưu Cẩm Đường vẫn không thay đổi, vẫn bình tĩnh đối mặt liền không nhúng tay.
Lưu Cẩm Đường bị mọi người vây công, thần sắc vẫn bình tĩnh, cao giọng nói: "Bị đâm trúng chỗ đâu, bắt đầu gào thét như bị điên. Có chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu thừa nhận, có còn xứng là thiên chi kiêu tử hay không, ta thấy là một đống cứt chó mới đúng. Người trẻ tuổi hơn các ngươi đã làm quan chỉ huy, các ngươi không vui, không thoải mái, đúng là hạng người hẹp hòi."
"Là một quan chỉ huy đủ tư cách, các ngươi có tâm thái khiêm tốn không? Có độ lượng rộng rãi không? Ngay cả Ngay cả tố chất người thường cũng có mà các ngươi còn không có, vậy còn tưởng rằng mình lợi hại ư, đúng là nực cười?"
"Đúng là ta chỉ mới mười tám tuổi, so với các ngươi ở đây thì còn nhỏ hơn."
"Ta ta nhập ngũ được bao nhiêu năm rồi Các ngươi có biết không? Lưu Cẩm Đường ta mười hai tuổi đã nhập ngũ, đến nay đã sáu, các ngươi được sáu tháng chưa? Khi ta mới mười hai tuổi đã đeo súng trên lưng, liều mạng với kẻ địch trên chiến trường. Ta lần đầu tiên giết người là lúc mười hai tuổi, các ngươi thì sao?Các ngươi là mười hai tuổi thì chơi gái à?"
"So với ta thì các ngươi kém xa, không có tư cách đánh đồng với ta."
" Khi ta ở trên chiến trường liều mạng với người ta thì các ngươi vẫn đang ở trong lòng cha mẹ, vẫn còn hưởng thụ ngày tháng thoải mái há miệng chờ cơm, hưởng thụ đãi ngộ của con cưng."
"Nhưng mà, ta đã mấy lần gặp phải nguy hiểm."
Thanh âmcủa Lưu Cẩm Đường dần dần trở nên cao hơn, lúc đầu còn bình tĩnh, sau trở nên kích động.
Tiếng ồn ào Phía dưới sớm đã biến mất.
Bộ sân huấn luyện, lặng ngắt như tờ.
Từ sau khi các đệ tử nghe thấy Lưu Cẩm Đường mười hai tuổi đã nhập ngũ thì tất cả đều cảm thấy bất khả tư nghị, rất chấn động. Đồng thời, tâm tư khinh thường Lưu Cẩm Đường cũng biến mất, thay vào đó là sự khâm phục. Bản thân Quân đội chính là địa phương cường giả sinh tồn, Lưu Cẩm Đường thể hiện ra một mặt của cường giả, các đệ tử bất giác bị lời nói của Lưu Cẩm Đường hấp dẫn.
Lưu Cẩm Đường tiếp tục nói: "Nhập ngũ sáu năm, ta đãnh Nga, đánh Pháp, tham gia vô số kể trận chiến, cũng bị thương vô số, các ngươi thì sao? Vẫn là ở trong quân giáo quần áo là lượt."
Đệ tử Phía dưới chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Hổ thẹn!
Bọn họ thật sự cảm thấy hổ thận!
"Roẹt."
Lưu Cẩm Đường xé áo.
Trong nháy mắt, quần áo nửa người trên của hắn thoát ra, lộ ra khuôn ngực săn chắc. Giữa ngực và trên lưng có những vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi, rất nhiều cái thậm chí là vết thương trí mệnh.
Lưu Cẩm Đường vươn tay ra chỉ vào vết sẹo trên người, vẻ mặt tự hào, cao giọng nói: "Lưu Cẩm Đường ta liều mạng trên chiến trường, để lại vết thương đầy người, đây là tượng trưng của nam nhân. Các ngươi có không? Ai cũng tự cho mình là nam nhân đỉnh thiên lập địa, nhưng nam nhân chân chính như các ngươi ư? Nam nhân Chân chính nên là chém giết trên trên chiến trường đẫm máu, bảo vệ quốc gia."
các Đệ tử trợn mắt, trong lòng vô cùng rung động.
Những vết sẹo như con giun đã làm tất cả đệ tử rung động, Bất kể là đệ tử dưới trướng Lưu Cẩm Đường hay là đệ tử do Cách Lan Đặc thượng tá chỉ huy, tất cả đều lộ ra vẻ khâm phục. Thậm chí, rất nhiều đệ tử trên mặt còn hiện ra vẻ hổ thẹn, hổ thẹn vì vẻ vô lễ lúc trước.
"Lữ trưởng, xin lỗi!"
Một đệ tử chủ động đứng ra xin lỗi.
"Lữ trưởng, xin lỗi!"
"Lưu lữ trưởng, thỉnh ngài tha thứ!"
các đệ tử đứng ra, cuối cùng tất cả đều bước một bước về phía trước, xin lỗi Lưu Cẩm Đường.
Lý Chấn nhìn thấy một màn này, nhìn về phía Dung Hoành bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Dung tiên sinh, tiếng Anh của Lưu Cẩm Đường không được tốt, nói sao lại lưu loát không hề trúc trắc, vậy là sao?"
Dung Hoành cười cười hồi đáp: "Những lời Lưu lữ trưởng nói đều là nghĩ ra từ tối qua, ta nhớ lại rồi phiên dịch thành tiếng Anh, cuối cùng Lưu lữ trưởng ghi lại. Lưu lữ trưởng có thể nghe hiểu được tiếng Anh, minh bạch phản ứng của đệ tử phía dưới. Cho nên, hắn chỉ cần điều khiển tốt tiết tấu, dựa theo bản thảo ngày hôm qua mà tiến hành, tuyệt đối sẽ không sai. Hiện tại xem ra, không nghi ngờ gì nữa là thành công rồi ."
Lý Chấn gật gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Ánh mắt Lưu Cẩm Đường đảo qua đệ tử phía dưới, ngẩng đầu, cất cao giọng nói: "Hiện tại, đệ tử muốn đi thì đi ngay, người ở lại thì phải nghe thay chỉ huy. Nếu trong chiến đấu sau này có người không phục tùng mệnh lệnh thì tự gánh hậu quả. Tuy rằng đây là đấu đối kháng, nhưng với ta mà nói thì đây là một cuộc chiến tranh, không phải trò đùa, xin các ngươi hãy nghĩ cho kỹ."
Lưu Cẩm Đường nói xong liền lui về phía sau một bước, trở lại bên cạnh Lý Chấn
/1261
|