“ Nha đầu, đến rồi đó ư ?!” Dung Cơ tủm tỉm cười, nhìn Lạc Khanh Nhan, nâng tay uống một ngụm trà, thong thả nói. Ngồi bên cạnh ngài, bạch y lão giả, tiên phong đạo cốt mười phần, đang suy ngẫm nước cờ, không phải Hàn Vô thì còn ai vào đây?! Lạc Khanh Nhan nhìn hai lão ngoan đồng này, nghiến răng nghiến lợi, ‘gừng càng già càng cay’ câu nói của người xưa quả thật không sai, nàng như có cảm giác bị hai lão ngoan đồng này ‘chơi một vố’ vậy >”<
“ Lão ngoan đồng, đừng nghĩ là ta không biết, hôm qua hắc y nhân là ai?!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh. Dung Cơ hắc hắc cười gian càng khiến cho Lạc Khanh Nhan muốn nhảy vào bóp chết lão, bình tĩnh, bình tĩnh..!! người này là gia gia của hắn, Lạc Khanh Nhan âm thầm nói cho bản thân mình như vậy
“ Nha đầu a, nếu không phải bản thân ngươi cứng đầu cứng cổ như vậy, thì chúng ta cũng đâu dùng đến biện pháp này chứ?!” Hàn Vô cảm thán, vẻ mặt hết sức là ‘ai oán’ Lạc Khanh Nhan khẽ mím môi : “ sư phụ, ngài dùng nhiếp hồn thuật với ta!” Nàng đương nhiên là biết, Hàn Vô là muốn tốt cho nàng, nhưng là dùng nhiếp hồn thuật khiến cho nàng cảm xúc khó khống chế, nếu không phải bản thân nàng tự chủ cao, thì có lẽ thật sự sẽ ra tay sát hắn
“ Cho nên Dung Cơ mới đi theo hai người a…” Hàn Vô như có như không đáp, hết sức vân đạm phong khinh. Nếu như Lạc Khanh Nhan chọn lựa ra tay với Dung Phượng Ca thì Dung Cơ sẽ ngăn lại, còn nếu như phân vân thì… sẽ thêm chút xúc tác vào, chẳng hạn như hôm qua, hai lão này chung quy là vạn năm phúc hắc hồ ly mà ^^
“ Nếu như… ta chọn lựa không phải là điều hai người mong đợi, thì…” nói đến đây, Lạc Khanh Nhan không nói thêm được gì nữa, nhìn hai người, ánh mắt sâu không thấy đáy, Dung Cơ cùng Hàn Vô chợt thở dài, không khí im lặng, ngột ngạt…
“ Là phúc không phải họa, là họa cũng chưa chắc không có cách cứu chữa…” Dung Cơ ôn hòa cười, nói một câu mập mờ, hết sức khó hiểu, lại nói : “ nha đầu, ngươi đã lựa chọn bên cạnh bảo bối tôn tử của ta, nhất định đừng phụ lòng nó a…” nha đầu này nhìn nhìn vậy thôi chứ đào hoa vô số, khiến cho ngài không thể không lo lắng cho tình trạng của bảo bối tôn tử của ngài mà, haiz!!
“ Ta, sẽ bảo vệ hắn, một đời…” Lạc Khanh Nhan kiên định lên tiếng, dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nàng nhất định cũng sẽ bảo vệ hắn , ai nói nam nhân mới là chỗ dựa vững chắc cho nữ nhân, ai nói nam nhân là thiên của nữ nhân, ai dám nói, nam nhân nhất định phải bảo vệ nữ tử?! nàng cả đời, sẽ trân trọng hắn, hộ hắn, sủng hắn, nàng nói được, là làm được ^^ ( Dao Dao : haiz! Sao ta có cảm giác Nhan Nhan ngày càng giống nam nhân mà Phượng Ca ngày càng giống tiểu nữ tử thế nhỉ??!! )
“ Tốt, tốt lắm…” Dung Cơ vui vẻ cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, ngài quả nhiên không nhìn lầm a, nha đầu này một khi đã định, nhất định sẽ bất chấp bất cứ thủ đoạn này làm đến cùng, như vậy là ngài thật sự an tâm rồi, dẫu sau này thân phận ‘diệt thiên’ của Phượng Ca có bị bại lộ, cũng không sợ bị người ta làm hại nữa
“ Nha đầu, có một chuyện ta vẫn chưa nói với ngươi…”. Dung Cơ bất chợt nghiêm túc đi lên
“ Ân?!”
“ Hàn Vô cũng đã nói về song linh nhất thể, ngươi phần nào cũng hiểu được đúng không?!”
“ Đúng vậy….”
“ Năm nay Phượng Ca đã mười chín tuổi, còn ba năm nữa thôi, thời gian chỉ còn ba năm, phong ấn trong cơ thể của nó sẽ bị phá vỡ….”
“ Ba năm?!” Lạc Khanh Nhan hỏi lại….
“ Bốn tuổi năm ấy, Phượng Ca từng một lần thức tỉnh phần ‘hắc ám’ trong cơ thể mình, ta đã dùng kim châm phong ấn huyệt ‘thương hội’ trên đầu của nó, nhưng là cái này chỉ kéo dài đến năm hai mươi hai tuổi, khi ấy nếu không có biện pháp nào khác, thì ba năm sau phong ấn phá bỏ, phần ‘hắc ám’ kia sẽ ăn mòn thiện tính của Phượng Ca, trở thành kẻ ‘diệt thiên’ thật sự, sau đó đến hai mươi lăm tuổi, sẽ …chết…” Dung Cơ khe khẽ thở dài, tràn đầy lo âu, hàng chân mày nhíu lại, thập phần ưu phiền…
“ Phải có cách chứ?! Đúng không?!” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng hỏi lại, nhưng là thanh âm có chút gì đó run rẫy, ngay cả bản thân của nàng cũng khó phát hiện, chỉ là… rất khẽ mà thôi….
“ Có hai cách…” Hàn Vô xen vào : “ một là phần ‘hắc ám’, tức là linh hồn thứ hai trong có thể Dung phượng Ca, tự hủy bản thân, hai là dùng ‘phong hồn’”
“ Cách thứ nhất, chắc là không có khả năng” Dung Cơ thở dài : “ nhưng cách thứ hai thì không phải không được….”
“ Phong hồn?!” Lạc Khanh Nhan có cảm giác, như là mình đang ở trong thế giới huyền huyễn vậy, lắc lắc đầu, đuổi những suy nghĩ vớ vẫn ra ngoài, lại hỏi : “ nó rốt cuộc là gì?!”
“ Dùng ba bảo vật của thế gian mà luyện thành….. nhưng ba bảo vật này có thể là truyền thuyết, không có thật….”
Nếu như tiết xuân ấm áp tràn ngập sức sống, hạ tuy nóng nhưng đầy ắp năng lượng thì mùa thu đến lại thanh lãnh dịu dàng khiến cho người ta dễ dàng say mê lân lân trong cái ý vị ấy
Thu đến, tiết trời se lãnh, sáng sớm, ánh mặt trời cũng không nắng ghắt như hạ nữa, mà nhàn nhạt tỏa sáng, nhàn nhạt ánh nắng, nhàn nhạt làn gió, cái gì cũng thật nhẹ nhàng, từ tốn….
Trong bốn mùa, Dung Phượng Ca thích nhất là mùa thu, vì sao ư?! Đơn giản, thu đến là khi lê hoa nở rộ, nhìn hoa khai, lòng nhàn nhạt vui sướng, nhìn hoa lạc, rơi nhẹ xuống mặt đất hay phi vũ trong gió, điều tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp, an tĩnh dưới gốc lê hoa, gãy một khúc cầm, như vậy chẳng phải là một cái thú vui tao nhã sao?!
Cho nên, vừa mới đầu thu, y đã hăm hở ra sức chăm bón cho gốc lê hoa trong tiểu viện, nhìn vào đóa hoa trắng muốt, tinh khiến chớm nở, lòng nhàn nhạt vui sướng, Dung Phượng Ca khe khẽ cười…
Y… thật sự là một người, rất dễ thỏa mãn a…
“ Ngốc tử, lại đi quấy phá mấy gốc lê hoa sao?!” thanh âm tràn đầy ý cười, mang chút gì đó sủng nịnh, Dung Phượng Ca quay đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, cười rộ lên, dưới ánh dương quang, vài sợi nắng lan tỏa khắp chốn, lam y thiếu niên, dung mạo đẹp như họa, mi mục thanh tú, cười rộ, tựa như hoa khai, đẹp đến mức không thật, hốt nhiên khiến cho Lạc Khanh Nhan như cảm thấy, y như là thiên sứ, còn đang đứng đó, nếu không chú ý, sẽ bay đi mất…
Lòng, có chút khó khống chế…
Nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cổ tay y thật chặt, như là sợ y sẽ thật sự theo gió bay đi mất….
“ Nhan Nhan, sao vậy ?! thấy Lạc Khanh Nhan tự dưng hốt hoảng cầm tay mình, Dung Phượng Ca nghi hoặc, dạo này y luôn cảm thấy Nhan Nhan luôn bất an, nhưng là vì cái gì mà bất an đâu?! Lạc Khanh Nhan nhìn y, ôn thanh cười, nhẹ giọng đáp : “ không có gì, chỉ là… muốn nắm tay ngươi, vậy thôi!” Tức thời, Dung Phượng Ca ngây ngẩn, nét hồng ửng đỏ cả hai má, rồi lan rộng đến tận mang tai….
Nhan Nhan ….dạo này hay chủ động cùng y thân thiết như vậy, Dung Phượng Ca vui sướng nghĩ, mắt đẹp len lén liếc nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhìn y, y lại quay đầu, làm bộ như không thấy, nhưng là bàn tay cứ như vậy, nắm chặt lấy tay áo của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười, người này a, đúng thật là đủ ngây thơ, nhưng là… nàng thích!
“ Nhan Nhan ?!…” Dung Phượng Ca lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng của hai người
“ Ân?!” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười
“ Nghe Linh Vân cô nương nói, Nhan Nhan muốn đi Nam Huyền?!” Dung Phượng Ca hỏi, Nam Huyền cách đế đô không xa, hai trăm dặm về phía nam, nghe nói nơi đây nổi tiếng về tơ lụa, vùng đất tơ lụa này cũng thật xinh đẹp, nhất là Thiên Sơn, nghe nói núi cao hùng vĩ, đẹp như cảnh chốn thần tiên, y thật sự rất muốn đi a, nhưng là Nhan Nhan mỗi lần đi ra ngoài điều có công vụ rất quan trọng, nếu y đi theo, nhất định sẽ lại khiến Nhan Nhan không chú tâm vào được
“ Đúng vậy, có chuyện phải xuống dưới đó giải quyết…” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, Nam Huyền chính là tổng bộ của Huyết Sát Các, nàng mặc dù không muốn tổ chức này như là lão ngoan đồng Dung Cơ đã cá cược với người ta, nàng không thể không đi, huống chi… Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Phượng Ca, đáy mắt ôn nhu chợt lóe qua, nhưng rất nhanh đạm đi, thay bằng cái nhìn bình thản như thường ngày, nàng….. cần mạnh thêm nữa, mới có thể bảo vệ hắn, không phải sao?!
“ Nga! Như vậy… Nhan Nhan chừng nào về…” Dung Phượng Ca buồn thiu lên tiếng, thấy hắn ủ rũ như vậy, Lạc Khanh Nhan không khỏi muốn cười, nhưng là cố nén nhịn, làm bộ hết sức nghiêm túc, nói : “ cái này còn tùy vào ngươi!”
“ Còn tùy vào Phượng Ca?!” Dung Phượng Ca khó hiểu
“ Ân! Ngươi… có muốn ta về nhanh?!” Lạc Khanh Nhan thanh âm trầm thấp, nhỏ giọng nói bên tai hắn, Dung Phượng Ca cảm thấy lỗ tai chợt ngứa, hơi thở nữ tử ấm áp phả vào tai y, mùi hương của nàng… vẫn thanh lãnh đạm đạm như thế, hốt nhiên, tâm… loạn nhịp…. mê hoặc mà trả lời : “ Phượng Ca dĩ nhiên mong Nhan Nhan sớm trở về” ( Dao Dao : cái này có phải chăng là ‘tiểu thê tử’ ở nhà ngoan ngoán đợi ‘tướng công’ đi làm về +_+)
“ Ha hả….. ngốc quá, ngươi chẳng phải rất muốn đi cùng sao, sao lại không nói ?!” Lạc Khanh Nhan lấy tay điểm điểm cái mũi của hắn, khe khẽ cười. Dung Phượng Ca biết mình bị đùa, y nhỏ giọng u oán : “ Nhan Nhan..!!”
“ Dung Phượng Ca, ngươi rốt cuộc là đang lo sợ cái gì a…” Lạc Khanh Nhan chợt thở dài
“ Vì Phượng Ca võ công không tốt, sợ sẽ liên lụy Nhan Nhan mà….” Dung Phượng Ca nói ra sự thật
“ Ngốc quá, ngươi không tin ta có thể bảo vệ được ngươi sao ?!” Lạc Khanh Nhan buồn cười hỏi lại
“ Tin, Nhan Nhan nói gì Phượng Ca điều tin…” Dung Phượng Ca gật đầu cái rụp, tỏ thái độ
“ Vậy thì còn không mau thu sếp hành lí, sáng mai khởi hành nha…” Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười. Dung Phượng Ca nghe vậy, dĩ nhiên hết sức hí hửng, bèn lật đật chạy về phòng của mình, nhưng mới hai ba bước, vội quay trở lại. Lạc Khanh Nhan nghi hoặc, hỏi : “ sao vậy?!” Dung Phượng Ca khẽ mím môi, không hiểu vì cớ gì, đôi gò má bạch ngọc, chợt nở rộ hồng hồng, diễm nếu đào hoa, y ngẩng đầu, hôn nhẹ vào má của Lạc Khanh Nhan một cái, rồi vội vàng chạy đi mất, để lại Lạc Khanh Nhan đứng đó, sửng người….
Khẽ vươn đầu ngón tay, chạm nhẹ vào nơi mà y đụng vào, bất giác, khóe môi cong cong tiếu dung tuyệt mĩ, có chút buồn cười, khẽ nói : “ ngốc tử !!”
Tư Đồ Nhiễm đứng từ xa, nhìn hỗ động của hai người, đáy mắt chợt lóe một mảnh ánh sáng ngọc, nhưng rất nhanh đạm đi, thay vào đó là ý cười doanh doanh đầy mắt, y tiến lại gần chỗ Lạc Khanh Nhan, tủm tỉm : “ Lạc huynh a, đúng là có phúc, có mĩ nhân như hoa như ngọc làm bạn”
Lạc Khanh Nhan quay đầu lại nhìn y, vẻ mặt ôn nhu cùng tiếu dung khe khẽ lúc nãy đã không còn, thay vào đó vẫn vẻ mặt bình thản như thường ngày, đôi hoa đào mắt quang hoa liễm diễm, nhàn nhạt bình thản, tiếu dung như có như không như là trêu chọc, như là… hời hợt, không chút cảm xúc, khẽ mở miệng : “ giáo chủ không cần hâm mộ tại hạ, dẫu sao thì giáo chủ phong lưu đa tình, hồng nhan tri kỷ nhiều không đếm xuể….”
“ Ách!” Tư Đồ Nhiễm cứng ngắc khóe miệng, đầu có chút hắc tuyến, y không ngờ đối phương lại trả lời y như vậy, dẫu sao thì cũng có chút tiến bộ, cả tháng nay người này cứ lờ y đi, coi y như không khí, bây giờ mở miệng, dù có chút châm chọc nhưng là không sao ^^
“ Tư Đồ giáo chủ, rốt cuộc là muốn gì ở tại hạ đâu?!” Lạc Khanh Nhan đi vào vấn đề chính, người này ‘mặt dai mày dạn’ cũng không thể đuổi đi được, suốt ngày lắc lư trước mặt nàng, hắn không phiền thì nàng cũng đã đủ chán rồi. Nghe Lạc Khanh Nha hỏi vậy, Tư Đồ Nhiễm bật cười, y phe phẫy chiếc phiến, nói : “ chẳng phải ngay từ đầu ta đã nói, muốn làm bằng hữu với Lạc huynh sao?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn y, đôi hoa đào mắt xinh đẹp nhìn thật sâu vào phượng mâu của Tư Đồ Nhiễm, cái nhìn như là muốn thấu hết ý đồ của hắn, chợt… Tư Đồ Nhiễm rùng mình, cũng không rõ vì sao, có chút sợ hãi ánh mắt quá đỗi thấu triệt đó, y cười gượng, thay thế : “ Lạc huynh, ngươi nhìn ta như vậy khiến cho nhân gia ngượng ngùng a” nói xong còn lấy chiếc phiến che mặt, làm bộ hết sức ‘thẹn thùng’ Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, quả thật trên đầu đã có hai qua con quạ đen bay loi nhoi xung quanh rồi =’=
“ Tư Đồ giáo chủ, chẳng phải ta cũng đã nói, không có hứng thú kết bằng hữu cùng ngài hay sao?!” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm đáp. Quả thật người này tính cách rất hợp ý của nàng, nhưng là nàng cảm thấy người này sau này sẽ mang lại cho nàng không ít phiền phức, cho nên không muốn dây dưa cùng hắn, hơn thế nữa nam tử này cùng nàng điều là một loại người, một khi nhận định chuyện gì thì phải làm cho bằng được, loại người như vậy, một khi dây dưa đi vào, thật sự là rất hỗn loạn
“ Haiz! Bổn giáo chủ thật sự không hiểu khi nào đắc tội với Lạc huynh mà để cho Lạc huynh năm lần bảy lượt từ chối bổn giáo chủ kia chứ…” Tư Đồ Nhiễm ngửa mặt lên trời thở dài, bộ dạng có bao nhiêu ai oán liền có bấy nhiêu ai oán, thật sự là đủ vô sỉ lưu manh a
Lạc Khanh Nhan từ chối không trả lời, nhẹ nhàng cười, dưới ánh dương quang, thiếu niên một thân trường bào thanh nhã, một đầu ô phát đen như mực, từng sợi tóc phi vũ trong gió, đứng dưới gốc cây, thanh nhã cười, chỉ là một nét cười xã giao ứng phó thông thường, nhưng là… tuấn dật vô song, Tư Đồ Nhiễm âm thầm thở dài, người này quả thật rất tuấn mĩ a, khe khẽ tán thưởng, lại không để ý đến, tâm của y, chợt khẽ dao động, nhưng là quá nhanh, cho nên…y không nắm rõ…..
“ Lão ngoan đồng, đừng nghĩ là ta không biết, hôm qua hắc y nhân là ai?!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh. Dung Cơ hắc hắc cười gian càng khiến cho Lạc Khanh Nhan muốn nhảy vào bóp chết lão, bình tĩnh, bình tĩnh..!! người này là gia gia của hắn, Lạc Khanh Nhan âm thầm nói cho bản thân mình như vậy
“ Nha đầu a, nếu không phải bản thân ngươi cứng đầu cứng cổ như vậy, thì chúng ta cũng đâu dùng đến biện pháp này chứ?!” Hàn Vô cảm thán, vẻ mặt hết sức là ‘ai oán’ Lạc Khanh Nhan khẽ mím môi : “ sư phụ, ngài dùng nhiếp hồn thuật với ta!” Nàng đương nhiên là biết, Hàn Vô là muốn tốt cho nàng, nhưng là dùng nhiếp hồn thuật khiến cho nàng cảm xúc khó khống chế, nếu không phải bản thân nàng tự chủ cao, thì có lẽ thật sự sẽ ra tay sát hắn
“ Cho nên Dung Cơ mới đi theo hai người a…” Hàn Vô như có như không đáp, hết sức vân đạm phong khinh. Nếu như Lạc Khanh Nhan chọn lựa ra tay với Dung Phượng Ca thì Dung Cơ sẽ ngăn lại, còn nếu như phân vân thì… sẽ thêm chút xúc tác vào, chẳng hạn như hôm qua, hai lão này chung quy là vạn năm phúc hắc hồ ly mà ^^
“ Nếu như… ta chọn lựa không phải là điều hai người mong đợi, thì…” nói đến đây, Lạc Khanh Nhan không nói thêm được gì nữa, nhìn hai người, ánh mắt sâu không thấy đáy, Dung Cơ cùng Hàn Vô chợt thở dài, không khí im lặng, ngột ngạt…
“ Là phúc không phải họa, là họa cũng chưa chắc không có cách cứu chữa…” Dung Cơ ôn hòa cười, nói một câu mập mờ, hết sức khó hiểu, lại nói : “ nha đầu, ngươi đã lựa chọn bên cạnh bảo bối tôn tử của ta, nhất định đừng phụ lòng nó a…” nha đầu này nhìn nhìn vậy thôi chứ đào hoa vô số, khiến cho ngài không thể không lo lắng cho tình trạng của bảo bối tôn tử của ngài mà, haiz!!
“ Ta, sẽ bảo vệ hắn, một đời…” Lạc Khanh Nhan kiên định lên tiếng, dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nàng nhất định cũng sẽ bảo vệ hắn , ai nói nam nhân mới là chỗ dựa vững chắc cho nữ nhân, ai nói nam nhân là thiên của nữ nhân, ai dám nói, nam nhân nhất định phải bảo vệ nữ tử?! nàng cả đời, sẽ trân trọng hắn, hộ hắn, sủng hắn, nàng nói được, là làm được ^^ ( Dao Dao : haiz! Sao ta có cảm giác Nhan Nhan ngày càng giống nam nhân mà Phượng Ca ngày càng giống tiểu nữ tử thế nhỉ??!! )
“ Tốt, tốt lắm…” Dung Cơ vui vẻ cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, ngài quả nhiên không nhìn lầm a, nha đầu này một khi đã định, nhất định sẽ bất chấp bất cứ thủ đoạn này làm đến cùng, như vậy là ngài thật sự an tâm rồi, dẫu sau này thân phận ‘diệt thiên’ của Phượng Ca có bị bại lộ, cũng không sợ bị người ta làm hại nữa
“ Nha đầu, có một chuyện ta vẫn chưa nói với ngươi…”. Dung Cơ bất chợt nghiêm túc đi lên
“ Ân?!”
“ Hàn Vô cũng đã nói về song linh nhất thể, ngươi phần nào cũng hiểu được đúng không?!”
“ Đúng vậy….”
“ Năm nay Phượng Ca đã mười chín tuổi, còn ba năm nữa thôi, thời gian chỉ còn ba năm, phong ấn trong cơ thể của nó sẽ bị phá vỡ….”
“ Ba năm?!” Lạc Khanh Nhan hỏi lại….
“ Bốn tuổi năm ấy, Phượng Ca từng một lần thức tỉnh phần ‘hắc ám’ trong cơ thể mình, ta đã dùng kim châm phong ấn huyệt ‘thương hội’ trên đầu của nó, nhưng là cái này chỉ kéo dài đến năm hai mươi hai tuổi, khi ấy nếu không có biện pháp nào khác, thì ba năm sau phong ấn phá bỏ, phần ‘hắc ám’ kia sẽ ăn mòn thiện tính của Phượng Ca, trở thành kẻ ‘diệt thiên’ thật sự, sau đó đến hai mươi lăm tuổi, sẽ …chết…” Dung Cơ khe khẽ thở dài, tràn đầy lo âu, hàng chân mày nhíu lại, thập phần ưu phiền…
“ Phải có cách chứ?! Đúng không?!” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng hỏi lại, nhưng là thanh âm có chút gì đó run rẫy, ngay cả bản thân của nàng cũng khó phát hiện, chỉ là… rất khẽ mà thôi….
“ Có hai cách…” Hàn Vô xen vào : “ một là phần ‘hắc ám’, tức là linh hồn thứ hai trong có thể Dung phượng Ca, tự hủy bản thân, hai là dùng ‘phong hồn’”
“ Cách thứ nhất, chắc là không có khả năng” Dung Cơ thở dài : “ nhưng cách thứ hai thì không phải không được….”
“ Phong hồn?!” Lạc Khanh Nhan có cảm giác, như là mình đang ở trong thế giới huyền huyễn vậy, lắc lắc đầu, đuổi những suy nghĩ vớ vẫn ra ngoài, lại hỏi : “ nó rốt cuộc là gì?!”
“ Dùng ba bảo vật của thế gian mà luyện thành….. nhưng ba bảo vật này có thể là truyền thuyết, không có thật….”
Nếu như tiết xuân ấm áp tràn ngập sức sống, hạ tuy nóng nhưng đầy ắp năng lượng thì mùa thu đến lại thanh lãnh dịu dàng khiến cho người ta dễ dàng say mê lân lân trong cái ý vị ấy
Thu đến, tiết trời se lãnh, sáng sớm, ánh mặt trời cũng không nắng ghắt như hạ nữa, mà nhàn nhạt tỏa sáng, nhàn nhạt ánh nắng, nhàn nhạt làn gió, cái gì cũng thật nhẹ nhàng, từ tốn….
Trong bốn mùa, Dung Phượng Ca thích nhất là mùa thu, vì sao ư?! Đơn giản, thu đến là khi lê hoa nở rộ, nhìn hoa khai, lòng nhàn nhạt vui sướng, nhìn hoa lạc, rơi nhẹ xuống mặt đất hay phi vũ trong gió, điều tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp, an tĩnh dưới gốc lê hoa, gãy một khúc cầm, như vậy chẳng phải là một cái thú vui tao nhã sao?!
Cho nên, vừa mới đầu thu, y đã hăm hở ra sức chăm bón cho gốc lê hoa trong tiểu viện, nhìn vào đóa hoa trắng muốt, tinh khiến chớm nở, lòng nhàn nhạt vui sướng, Dung Phượng Ca khe khẽ cười…
Y… thật sự là một người, rất dễ thỏa mãn a…
“ Ngốc tử, lại đi quấy phá mấy gốc lê hoa sao?!” thanh âm tràn đầy ý cười, mang chút gì đó sủng nịnh, Dung Phượng Ca quay đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, cười rộ lên, dưới ánh dương quang, vài sợi nắng lan tỏa khắp chốn, lam y thiếu niên, dung mạo đẹp như họa, mi mục thanh tú, cười rộ, tựa như hoa khai, đẹp đến mức không thật, hốt nhiên khiến cho Lạc Khanh Nhan như cảm thấy, y như là thiên sứ, còn đang đứng đó, nếu không chú ý, sẽ bay đi mất…
Lòng, có chút khó khống chế…
Nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cổ tay y thật chặt, như là sợ y sẽ thật sự theo gió bay đi mất….
“ Nhan Nhan, sao vậy ?! thấy Lạc Khanh Nhan tự dưng hốt hoảng cầm tay mình, Dung Phượng Ca nghi hoặc, dạo này y luôn cảm thấy Nhan Nhan luôn bất an, nhưng là vì cái gì mà bất an đâu?! Lạc Khanh Nhan nhìn y, ôn thanh cười, nhẹ giọng đáp : “ không có gì, chỉ là… muốn nắm tay ngươi, vậy thôi!” Tức thời, Dung Phượng Ca ngây ngẩn, nét hồng ửng đỏ cả hai má, rồi lan rộng đến tận mang tai….
Nhan Nhan ….dạo này hay chủ động cùng y thân thiết như vậy, Dung Phượng Ca vui sướng nghĩ, mắt đẹp len lén liếc nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhìn y, y lại quay đầu, làm bộ như không thấy, nhưng là bàn tay cứ như vậy, nắm chặt lấy tay áo của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười, người này a, đúng thật là đủ ngây thơ, nhưng là… nàng thích!
“ Nhan Nhan ?!…” Dung Phượng Ca lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng của hai người
“ Ân?!” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười
“ Nghe Linh Vân cô nương nói, Nhan Nhan muốn đi Nam Huyền?!” Dung Phượng Ca hỏi, Nam Huyền cách đế đô không xa, hai trăm dặm về phía nam, nghe nói nơi đây nổi tiếng về tơ lụa, vùng đất tơ lụa này cũng thật xinh đẹp, nhất là Thiên Sơn, nghe nói núi cao hùng vĩ, đẹp như cảnh chốn thần tiên, y thật sự rất muốn đi a, nhưng là Nhan Nhan mỗi lần đi ra ngoài điều có công vụ rất quan trọng, nếu y đi theo, nhất định sẽ lại khiến Nhan Nhan không chú tâm vào được
“ Đúng vậy, có chuyện phải xuống dưới đó giải quyết…” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, Nam Huyền chính là tổng bộ của Huyết Sát Các, nàng mặc dù không muốn tổ chức này như là lão ngoan đồng Dung Cơ đã cá cược với người ta, nàng không thể không đi, huống chi… Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Phượng Ca, đáy mắt ôn nhu chợt lóe qua, nhưng rất nhanh đạm đi, thay bằng cái nhìn bình thản như thường ngày, nàng….. cần mạnh thêm nữa, mới có thể bảo vệ hắn, không phải sao?!
“ Nga! Như vậy… Nhan Nhan chừng nào về…” Dung Phượng Ca buồn thiu lên tiếng, thấy hắn ủ rũ như vậy, Lạc Khanh Nhan không khỏi muốn cười, nhưng là cố nén nhịn, làm bộ hết sức nghiêm túc, nói : “ cái này còn tùy vào ngươi!”
“ Còn tùy vào Phượng Ca?!” Dung Phượng Ca khó hiểu
“ Ân! Ngươi… có muốn ta về nhanh?!” Lạc Khanh Nhan thanh âm trầm thấp, nhỏ giọng nói bên tai hắn, Dung Phượng Ca cảm thấy lỗ tai chợt ngứa, hơi thở nữ tử ấm áp phả vào tai y, mùi hương của nàng… vẫn thanh lãnh đạm đạm như thế, hốt nhiên, tâm… loạn nhịp…. mê hoặc mà trả lời : “ Phượng Ca dĩ nhiên mong Nhan Nhan sớm trở về” ( Dao Dao : cái này có phải chăng là ‘tiểu thê tử’ ở nhà ngoan ngoán đợi ‘tướng công’ đi làm về +_+)
“ Ha hả….. ngốc quá, ngươi chẳng phải rất muốn đi cùng sao, sao lại không nói ?!” Lạc Khanh Nhan lấy tay điểm điểm cái mũi của hắn, khe khẽ cười. Dung Phượng Ca biết mình bị đùa, y nhỏ giọng u oán : “ Nhan Nhan..!!”
“ Dung Phượng Ca, ngươi rốt cuộc là đang lo sợ cái gì a…” Lạc Khanh Nhan chợt thở dài
“ Vì Phượng Ca võ công không tốt, sợ sẽ liên lụy Nhan Nhan mà….” Dung Phượng Ca nói ra sự thật
“ Ngốc quá, ngươi không tin ta có thể bảo vệ được ngươi sao ?!” Lạc Khanh Nhan buồn cười hỏi lại
“ Tin, Nhan Nhan nói gì Phượng Ca điều tin…” Dung Phượng Ca gật đầu cái rụp, tỏ thái độ
“ Vậy thì còn không mau thu sếp hành lí, sáng mai khởi hành nha…” Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười. Dung Phượng Ca nghe vậy, dĩ nhiên hết sức hí hửng, bèn lật đật chạy về phòng của mình, nhưng mới hai ba bước, vội quay trở lại. Lạc Khanh Nhan nghi hoặc, hỏi : “ sao vậy?!” Dung Phượng Ca khẽ mím môi, không hiểu vì cớ gì, đôi gò má bạch ngọc, chợt nở rộ hồng hồng, diễm nếu đào hoa, y ngẩng đầu, hôn nhẹ vào má của Lạc Khanh Nhan một cái, rồi vội vàng chạy đi mất, để lại Lạc Khanh Nhan đứng đó, sửng người….
Khẽ vươn đầu ngón tay, chạm nhẹ vào nơi mà y đụng vào, bất giác, khóe môi cong cong tiếu dung tuyệt mĩ, có chút buồn cười, khẽ nói : “ ngốc tử !!”
Tư Đồ Nhiễm đứng từ xa, nhìn hỗ động của hai người, đáy mắt chợt lóe một mảnh ánh sáng ngọc, nhưng rất nhanh đạm đi, thay vào đó là ý cười doanh doanh đầy mắt, y tiến lại gần chỗ Lạc Khanh Nhan, tủm tỉm : “ Lạc huynh a, đúng là có phúc, có mĩ nhân như hoa như ngọc làm bạn”
Lạc Khanh Nhan quay đầu lại nhìn y, vẻ mặt ôn nhu cùng tiếu dung khe khẽ lúc nãy đã không còn, thay vào đó vẫn vẻ mặt bình thản như thường ngày, đôi hoa đào mắt quang hoa liễm diễm, nhàn nhạt bình thản, tiếu dung như có như không như là trêu chọc, như là… hời hợt, không chút cảm xúc, khẽ mở miệng : “ giáo chủ không cần hâm mộ tại hạ, dẫu sao thì giáo chủ phong lưu đa tình, hồng nhan tri kỷ nhiều không đếm xuể….”
“ Ách!” Tư Đồ Nhiễm cứng ngắc khóe miệng, đầu có chút hắc tuyến, y không ngờ đối phương lại trả lời y như vậy, dẫu sao thì cũng có chút tiến bộ, cả tháng nay người này cứ lờ y đi, coi y như không khí, bây giờ mở miệng, dù có chút châm chọc nhưng là không sao ^^
“ Tư Đồ giáo chủ, rốt cuộc là muốn gì ở tại hạ đâu?!” Lạc Khanh Nhan đi vào vấn đề chính, người này ‘mặt dai mày dạn’ cũng không thể đuổi đi được, suốt ngày lắc lư trước mặt nàng, hắn không phiền thì nàng cũng đã đủ chán rồi. Nghe Lạc Khanh Nha hỏi vậy, Tư Đồ Nhiễm bật cười, y phe phẫy chiếc phiến, nói : “ chẳng phải ngay từ đầu ta đã nói, muốn làm bằng hữu với Lạc huynh sao?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn y, đôi hoa đào mắt xinh đẹp nhìn thật sâu vào phượng mâu của Tư Đồ Nhiễm, cái nhìn như là muốn thấu hết ý đồ của hắn, chợt… Tư Đồ Nhiễm rùng mình, cũng không rõ vì sao, có chút sợ hãi ánh mắt quá đỗi thấu triệt đó, y cười gượng, thay thế : “ Lạc huynh, ngươi nhìn ta như vậy khiến cho nhân gia ngượng ngùng a” nói xong còn lấy chiếc phiến che mặt, làm bộ hết sức ‘thẹn thùng’ Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, quả thật trên đầu đã có hai qua con quạ đen bay loi nhoi xung quanh rồi =’=
“ Tư Đồ giáo chủ, chẳng phải ta cũng đã nói, không có hứng thú kết bằng hữu cùng ngài hay sao?!” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm đáp. Quả thật người này tính cách rất hợp ý của nàng, nhưng là nàng cảm thấy người này sau này sẽ mang lại cho nàng không ít phiền phức, cho nên không muốn dây dưa cùng hắn, hơn thế nữa nam tử này cùng nàng điều là một loại người, một khi nhận định chuyện gì thì phải làm cho bằng được, loại người như vậy, một khi dây dưa đi vào, thật sự là rất hỗn loạn
“ Haiz! Bổn giáo chủ thật sự không hiểu khi nào đắc tội với Lạc huynh mà để cho Lạc huynh năm lần bảy lượt từ chối bổn giáo chủ kia chứ…” Tư Đồ Nhiễm ngửa mặt lên trời thở dài, bộ dạng có bao nhiêu ai oán liền có bấy nhiêu ai oán, thật sự là đủ vô sỉ lưu manh a
Lạc Khanh Nhan từ chối không trả lời, nhẹ nhàng cười, dưới ánh dương quang, thiếu niên một thân trường bào thanh nhã, một đầu ô phát đen như mực, từng sợi tóc phi vũ trong gió, đứng dưới gốc cây, thanh nhã cười, chỉ là một nét cười xã giao ứng phó thông thường, nhưng là… tuấn dật vô song, Tư Đồ Nhiễm âm thầm thở dài, người này quả thật rất tuấn mĩ a, khe khẽ tán thưởng, lại không để ý đến, tâm của y, chợt khẽ dao động, nhưng là quá nhanh, cho nên…y không nắm rõ…..
/92
|