“ Ngươi đã đến rồi…?!”
“ ừ!”
“ ………………..”
“ Sao lại không nói lời nào?!”
“ Cũng…. Không biết nói thứ gì cho phải?!”
Tư Đồ Nhiễm chợt cười, cũng không rõ vì sao, đứng trước người này, hoa ngôn xảo ngữ không cất thành lời, có cái gì đó cứ ứ nghẹn nơi cổ họng, nói không ra tiếng, có lẽ là…. Trước mặt nữ tử này, y chỉ muốn bày ra, sự chân thành từ sâu thẳm trái tim y mà thôi
Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, đôi con ngươi vẫn vậy, mãn nhãn ý cười nhưng đáy mắt luôn ngàn năm phi tuyết, chẳng bao giờ hình bóng của y dung nhập được trong đáy mắt kia, Tư Đồ Nhiễm cười buồn
“ Tư Đồ Nhiễm! vì sao lại cố chấp đến như vậy?!” Lạc Khanh Nhan chợt hỏi
“ Ừ! Cũng không rõ vì sao nữa, có lẽ là…. Tịch mịch lâu lắm”. Bao nhiêu năm làm hoa hoa công tử, hồng nhan tri kỷ khắp nơi nhưng chưa bao giờ y thật tâm, y chân thành đối với một ai, dẫu là trong một khoảnh khắc, chỉ có người này, người này là y không tính không kiểm soát được, có lẽ là kiếp số của y
“ Tư Đồ Nhiễm cái ngươi cần, ta vĩnh viễn sẽ không thể cho ngươi, ngươi vẫn cố chấp sao, tự bao giờ lừng lẫy tứ phương ma giáo giáo chủ lại trở ngu ngốc đến như vậy…” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng bật cười
“ Ngươi cũng vậy, thông minh như ngươi, vì cớ chi lại vì một người, khuynh tẫn cả một đời, chúng ta…. Chung quy là một loại người mà thôi!!” Tư Đồ Nhiễm mặt đối mặt, mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, nhẹ giọng nỉ non. Tự cho bản thân thông minh lí trí, tự cho bản thân ngông nghênh, kiệt ngạo bất tuân trước đất trời, trước hai từ vận mệnh, suy đi tính lại nhiều lắm, tàn khốc ngay cả với bản thân mình, nhưng là một khi gặp người kia, tất cả điều lệch khỏi đường ray của nó…..
Cả hai….. là một loại người….
Đúng vậy! Lạc Khanh Nhan hiểu! từ lần sơ ngộ đầu tiên, nàng đã biết, cho nên nàng mới không cùng y dây dưa nhiều, bởi lẽ. Lạc Khanh Nhan, không muốn nhìn thấy bất cứ ai có bóng dáng của mình trong đó, thật sự…. chán ghét!
Nhưng là, tất cả vẫn không nằm trong dự đoán của nàng, nam nhân kia cố chấp hơn nàng tưởng
Lạc Khanh Nhan chợt khẽ cười, có chút bất đắc dĩ
Đáy mắt vân vụ chợt tán đi, một mảnh quang đãng, nhu hòa như mặt hồ trong trẻo, lác đác gợn sóng, và hồng y yêu nghiệt nam tử, bóng dáng của y lần đầu tiên đọng lại nơi đáy mắt kia, Tư Đồ Nhiễm ngây ngẩn
“ Tại hạ, Lạc Khanh Nhan! Lạc Vân sơn trang trang chủ.”
“ Tư Đồ Nhiễm, ma giáo giáo chủ! Hồng nhan khắp nơi nhưng tri kỷ chưa có, nàng có nguyện ý cùng ta trở thành tri kỷ cả đời nhất thế?!” Tư Đồ Nhiễm chợt cười, tiếu dung tà mị tận xương song cũng không mất vài phần ôn nhu
“ Được!” Lạc Khanh Nhan gật đầu, mỉm cười
26
Ánh mặt trời nhẹ nhàng không gay gắt, phản chiếu qua những kẻ lá, vẽ nên những điểm sáng vàng nhạt trên mặt đất, thỉnh thoảng vài làn gió tươi mát thổi qua tạo nên những âm thanh xào xạc của những chiếc lá va chạm vào nhau
Chiều tà đã bắt đầu buông xuống, đường chân trời nhuộm hồng, những sợi mây đủ màu đan xen vào nhau
Phía dưới, thảo nguyên mênh mông, thảm cỏ trải dài dường như lấp cả đường chân trời, một màu xanh thăm thẳm tươi mát, điểm một vài đóa hoa hoa nhỏ trắng muốt, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên sâu lắng. Thấp thoáng như ẩn như hiện bóng hai người in trên mặt đất, một lam một đen
“ Mạc Ly, Nhan Nhan đâu rồi?!” Dung Phượng Ca khẽ nhíu mi, lên tiếng hỏi. Mạc Ly không trả lời, vẫn tiến về phía trước. Dung Phượng Ca sững lại, nhìn bóng lưng của Mạc Ly, nghi hoặc. Không thấy Dung Phượng Ca tiếp tục theo mình, Mạc Ly khẽ cau mày, có chút không kiên nhẫn, y lên tiếng : “ Dung công tử, đừng để chủ nhân đợi lâu”
“ Mạc Ly, ngươi…. Không phải Mạc Ly?!” Dung Phượng Ca mắt đối mắt, nhìn thẳng vào đôi ưng mâu của Mạc Ly, thanh âm một thoáng rung động, bất giác lùi vài bước về sau, không phải! người này rõ ràng là Mạc Ly nhưng vì cớ gì khí chất lại hoàn toàn bất đồng?! Dung Phượng Ca sắc mặt trầm xuống, dung mạo đẹp như họa kia bình thường ôn nhuận như ngọc chợt liễm đi, đôi con ngươi hiện lên một chút sắc bén nhưng rất nhanh đạm đi, y nhìn Mạc Ly, mở miệng : “ ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?!”
Không nghi ngờ gì nữa, người này dụ y ra đây, không phải là Nhan Nhan hẹn gặp y, Dung Phượng Ca tự mắng mình ngu ngốc, lại đi tin người dễ dàng như vậy. Nếu không phải Nhan Nhan ba ngày nay chưa về, y lại lo lắng thương thế của nàng, cũng sẽ không dễ dàng đi theo Mạc Ly như vậy
“ Ngươi đã biết?!” Mạc Ly có chút kinh ngạc, nam nhân này không ngu ngốc như y nghĩ, đôi con ngươi thu hồi tiếu ý thường ngày, thay vào đó là nét mặt lạnh như băng, Mạc Ly cười nhạt : “ đã đến rồi sao không xuất hiện”. Tầm mắt cũng hướng về phía sau của Dung Phượng Ca. Dung Phượng Ca thùy hạ mi mắt, tiếng bước chân từ đằng sau y cứ từ từ tiến lại dần, Dung Phượng Ca nhạt nhẽo cười : “ Lam Quân Băng, lại là ngươi!”
“ Đúng vậy! Dung công tử, đã lâu không gặp ^^” Lam Quân Băng ôn hòa cười
“ Ngươi cùng hắn, rốt cuộc có âm mưu gì?!” Dung Phượng Ca lạnh nhạt hỏi
“ Không có âm mưu gì cả…” Lam Quân Băng cười cợt, đôi con ngươi không kiên nể gì tham lam nhìn Dung Phượng Ca, hắn nhớ… nhớ quá người này, hơn một tháng không gặp, người này lại thêm vài phần xuất trần hơn trước, nhớ quá người này ôn thanh cười, bất giác cũng khiến lòng y ấm áp
“ Mạc Ly, chúng ta dường như không thù không oán đi” Dung Phượng Ca cười buồn nhìn về phía Mạc Ly, tại sao tất cả những kẻ y cứu, cứ liên tục phản bội y, có lẽ… có lẽ y không nên mềm lòng như vậy để rồi hết lần này đến lần khác, nếm trải cảm giác này, Dung Phượng Ca chợt nhận ra, bản thân mình không đau khổ, cũng không phẫn nộ như lúc trước nữa, mà là bình thản, bình thản đến lạnh lùng
Có lẽ…. đã quen…
“ Đúng vậy, ngươi còn cứu ta một mạng nhưng là….. nhưng là nàng yêu ngươi….” Mạc Ly thanh âm chợt nhẹ hẫng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng nhìn về phía Dung Phượng Ca. Rõ ràng không xứng, nam nhân này yếu nhược còn hơn cả nữ nhân, lấy cớ gì mà có thể xứng cùng người kia. Người kia mạnh mẽ kiên cường như vậy, người kia tài ba xuất chúng vô cùng, nam nhân này làm sao có tư cách sóng vai cùng người kia mà đứng
“ Ngươi thích Nhan Nhan, cho nên ngươi ghen tỵ?!” Dung Phượng Ca bỗng dưng bật cười, chỉ là đáy mắt chợt lãnh xuống
Mạc Ly không lên tiếng, trầm mặc
“ Cho nên ngươi nghĩ, chỉ cần ta không ở bên cạnh Nhan Nhan, Nhan Nhan sẽ để ý đến ngươi?!” Dung Phượng Ca tiếp tục nói
Dung Phượng Ca cười khẽ
“ Ngươi cười cái gì?!” Mạc Ly không nhanh không chậm hỏi, ngữ điệu không ra cảm xúc
“ Vô ích thôi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, người mà Nhan Nhan yêu vĩnh viễn cũng chỉ là ta, dù cho ta có chết, Nhan Nhan cũng tuyệt đối không động tình”, Dung Phượng Ca mỉm cười, tự tin lên tiếng.., đúng vậy! cho dù y chết đi, cũng sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh Nhan Nhan, không đầu thai cũng không chuyển thế, làm một cõi u linh đứng bên cạnh nàng cũng không sai, y tuyệt đối sẽ không để cho kẻ khác có cơ hội chen chân vào giữa y cùng nàng. Dung Phượng Ca dương lên khóe môi, vẽ nên nụ cười quỷ dị, đôi đồng tử đen thăm thẳm kia chợt lóe qua một chút ánh hồng
“ Ngươi tự tin đến như vậy sao?!” Mạc Ly chợt cười, đôi ưng mâu một mảnh quang hoa, rực rỡ, kiêu ngạo ít ai bì kịp : “ đương nhiên ta biết nữ nhân kia sẽ không dễ dàng gì theo bài bố của ta, nhưng mà nếu như dùng Đoạn tình vong ưu thì sao?!”
“ Đoạn tình vong ưu, ngươi điên rồi, ngươi dám dùng cái đó với Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca giật mình kinh sợ, mâu quang một mảnh lạnh lẽo nhìn Mạc Ly, đôi đồng tử trong suốt vĩnh viễn không một tạp chất kia lần đầu tiên biểu hiện căm hận oán hờn chất chứa sâu như vậy, cũng khiến cho Lam Quân Băng đứng bên cạnh không khỏi bối rối. Rốt cuộc Đoạn tình vong ưu là thứ gì mà khiến cho y vừa nghe đến tên thôi, sắc mặt đã tái nhợt đến như vậy
“ Thì tính sao, chỉ cần có được nàng, ta bất chấp thủ đoạn…” Mạc Ly cười lớn, ẩn nhẫn điên cuồng, lại mang theo thị huyết lãnh nhẫn
Lòng bàn tay nắm thật chặt, đầu móng tay từ lâu bấu thật chặt vào lòng bàn tay, ứa máu, những giọt máu đỏ tươi thê diễm từng giọt từng giọt rơi xuống, đau đớn như vậy như y vẫn không ý thức được, khẽ cắn môi, ẩn ẩn tơ máu, Dung Phượng Ca lần đầu tiên trong đời mới biết được như thế nào là cái cảm giác căm hờn, oán hận một người đến cùng cực như vậy. Dù trước kia y có bị bao nhiêu người nguyền rủa, oán hận, phản bội, tính kế nhưng y điều cười thảm cho qua, chỉ có lần này, lần này đây là y không khống chế được tâm ma của mình, điên cuồng
Gió nhè nhè thổi, những sợi tóc đen theo gió mà khởi vũ
Đoạn tình vong ưu, đoạn một đời tình, quên đi mọi ưu sầu trần thế, này nói độc cũng không phải độc, nói dược cũng không phải dược, nó khiến cho con người ta sống mơ mơ màng màng, vô tâm chuyện trần thế, nhưng là cái giải phải trả không nhỏ, khiến cho lục phủ ngũ tạng bị hao mòn dần, lâu dần cũng sẽ héo rút cạn kiệt sức lực, thứ này mà hắn cũng dám cho Nhan Nhan dùng sao?!
Dung Phượng Ca hận, hận chết đi được
Đương nhiên là Mạc Ly sẽ không nhẫn tâm khiến cho Lạc Khanh Nhan chịu hao mòn tổn thương cơ thể rồi, y có Ngân Hương, sẽ giúp nàng ngăn chặn việc hao tổn lục phủ ngũ tạng. Thật ra, Mạc Ly không có ý định dùng Đoạn tình vong ưu, nhưng thực sự không còn cách nào khác, cơ thể Lạc Khanh Nhan vốn kháng với độc dược, gần như là bách độc xâm nhập, cho nên y chỉ còn cách dùng Đoạn Tình vong ưu mà thôi
Y chưa từng nghĩ, có một ngày bản thân mình lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để chiếm lấy một người, nhưng là y thực sự thực sự hết cách rồi. Nữ nhân kia từ đầu đến cuối, ánh mắt chẳng bao dời khỏi Dung Phượng Ca dù chỉ là một chút, chưa bao giờ thực sự nhìn y dù chỉ trong một sát na, dường như tất cả y làm cho nàng cũng chẳng bằng Dung Phượng Ca một cái nhíu mi, dường như bản thân y vì nàng đỡ đi cơ quan ám khí, cửu tử nhất sinh cũng chẳng bằng Dung Phượng Ca một nụ cười thoáng qua, y khó chịu, khó chịu đến mức không thể khống chế bản thân mình
Mạc Ly, à không… phải nói là Âu Dương Liên mới đúng, lúc trước y dịch dung vi hành, hành tung bại lộ gặp phải sát thủ, cuối cùng tránh được một kiếp nhưng bị thương rất nặng khi ấy tình cờ Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca đi qua, cứu y một mạng, mệnh giữ lại nhưng lại mất trí nhớ, trở thành thuộc hạ của nữ tử này vốn là điều y không hề nghĩ đến, sau đó… mỗi ngày mỗi chút, từ từ không biết tự bao giờ nữ tử kia lại tác động đến y nhiều đến vậy. Có chăng chẳng qua chỉ là y tham luyến chút ôn nhu của nữ tử kia đối với Dung Phượng Ca, hay chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ giữa cường giả với cường giả, y từng mê mang, từng bất định nhưng là có một điều y chắc chắn, nếu có một người có tư cách cùng y sóng vai mà đứng chính phục thiên hạ này thì chắc chắn người đó chính là Lạc Khanh Nhan
Thủ đoạn cũng được, điên cuồng cũng thế, cái y muốn nhất định phải có được, bất chấp thủ đoạn. Huống chi, y tin tưởng, chỉ cần cho y thời gian nhất định sẽ khiến cho nữ nhân kia chú ý đến y
“ Dung Phượng Ca, ngươi sao vậy?!” Trong khi Âu Dương Liên đắm chìm trong kế hoạch của mình, thì Lam Quân Băng vẫn một mực nhìn chăm chú Dung Phượng Ca, thấy y sắc mặt càng ngày càng kém, không khỏi lo lắng thốt lên, vươn tay muốn chạm vào y nhưng chưa kịp động đến, Dung Phượng Ca lạnh lùng tránh đi, đôi con ngươi đỏ như máu, yêu diễm dị thường. Khóe môi cong lên nụ cười yêu nghiệt, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt của y giờ khắc này đây quả thật khác hẳn một Dung Phượng Ca như hằng ngày, rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng lại hoàn toàn như là hai người
Dường như là tốc độ như gió, Dung Phượng Ca thân ảnh quỷ mị nhanh như thiểm điện ghé sát vào người Âu Dương Liên, vươn tay kháp chặt cổ của y. Âu Dương Liên không nghĩ rằng Dung Phượng Ca sẽ hành động như vậy, hoàn toàn tránh né không kịp. Nhìn Dung Phượng Ca cử chỉ có chút điên cuồng, Âu Dương Liên không khỏi một thoáng nao núng, người này thực sự là một Dung Phượng Ca hằng ngày y vẫn chứng kiến sao, một Dung Phượng Ca thuần lương, ôn hòa ngay cả một con kiến cũng không nỡ ra tay?!
“ ừ!”
“ ………………..”
“ Sao lại không nói lời nào?!”
“ Cũng…. Không biết nói thứ gì cho phải?!”
Tư Đồ Nhiễm chợt cười, cũng không rõ vì sao, đứng trước người này, hoa ngôn xảo ngữ không cất thành lời, có cái gì đó cứ ứ nghẹn nơi cổ họng, nói không ra tiếng, có lẽ là…. Trước mặt nữ tử này, y chỉ muốn bày ra, sự chân thành từ sâu thẳm trái tim y mà thôi
Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, đôi con ngươi vẫn vậy, mãn nhãn ý cười nhưng đáy mắt luôn ngàn năm phi tuyết, chẳng bao giờ hình bóng của y dung nhập được trong đáy mắt kia, Tư Đồ Nhiễm cười buồn
“ Tư Đồ Nhiễm! vì sao lại cố chấp đến như vậy?!” Lạc Khanh Nhan chợt hỏi
“ Ừ! Cũng không rõ vì sao nữa, có lẽ là…. Tịch mịch lâu lắm”. Bao nhiêu năm làm hoa hoa công tử, hồng nhan tri kỷ khắp nơi nhưng chưa bao giờ y thật tâm, y chân thành đối với một ai, dẫu là trong một khoảnh khắc, chỉ có người này, người này là y không tính không kiểm soát được, có lẽ là kiếp số của y
“ Tư Đồ Nhiễm cái ngươi cần, ta vĩnh viễn sẽ không thể cho ngươi, ngươi vẫn cố chấp sao, tự bao giờ lừng lẫy tứ phương ma giáo giáo chủ lại trở ngu ngốc đến như vậy…” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng bật cười
“ Ngươi cũng vậy, thông minh như ngươi, vì cớ chi lại vì một người, khuynh tẫn cả một đời, chúng ta…. Chung quy là một loại người mà thôi!!” Tư Đồ Nhiễm mặt đối mặt, mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, nhẹ giọng nỉ non. Tự cho bản thân thông minh lí trí, tự cho bản thân ngông nghênh, kiệt ngạo bất tuân trước đất trời, trước hai từ vận mệnh, suy đi tính lại nhiều lắm, tàn khốc ngay cả với bản thân mình, nhưng là một khi gặp người kia, tất cả điều lệch khỏi đường ray của nó…..
Cả hai….. là một loại người….
Đúng vậy! Lạc Khanh Nhan hiểu! từ lần sơ ngộ đầu tiên, nàng đã biết, cho nên nàng mới không cùng y dây dưa nhiều, bởi lẽ. Lạc Khanh Nhan, không muốn nhìn thấy bất cứ ai có bóng dáng của mình trong đó, thật sự…. chán ghét!
Nhưng là, tất cả vẫn không nằm trong dự đoán của nàng, nam nhân kia cố chấp hơn nàng tưởng
Lạc Khanh Nhan chợt khẽ cười, có chút bất đắc dĩ
Đáy mắt vân vụ chợt tán đi, một mảnh quang đãng, nhu hòa như mặt hồ trong trẻo, lác đác gợn sóng, và hồng y yêu nghiệt nam tử, bóng dáng của y lần đầu tiên đọng lại nơi đáy mắt kia, Tư Đồ Nhiễm ngây ngẩn
“ Tại hạ, Lạc Khanh Nhan! Lạc Vân sơn trang trang chủ.”
“ Tư Đồ Nhiễm, ma giáo giáo chủ! Hồng nhan khắp nơi nhưng tri kỷ chưa có, nàng có nguyện ý cùng ta trở thành tri kỷ cả đời nhất thế?!” Tư Đồ Nhiễm chợt cười, tiếu dung tà mị tận xương song cũng không mất vài phần ôn nhu
“ Được!” Lạc Khanh Nhan gật đầu, mỉm cười
26
Ánh mặt trời nhẹ nhàng không gay gắt, phản chiếu qua những kẻ lá, vẽ nên những điểm sáng vàng nhạt trên mặt đất, thỉnh thoảng vài làn gió tươi mát thổi qua tạo nên những âm thanh xào xạc của những chiếc lá va chạm vào nhau
Chiều tà đã bắt đầu buông xuống, đường chân trời nhuộm hồng, những sợi mây đủ màu đan xen vào nhau
Phía dưới, thảo nguyên mênh mông, thảm cỏ trải dài dường như lấp cả đường chân trời, một màu xanh thăm thẳm tươi mát, điểm một vài đóa hoa hoa nhỏ trắng muốt, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên sâu lắng. Thấp thoáng như ẩn như hiện bóng hai người in trên mặt đất, một lam một đen
“ Mạc Ly, Nhan Nhan đâu rồi?!” Dung Phượng Ca khẽ nhíu mi, lên tiếng hỏi. Mạc Ly không trả lời, vẫn tiến về phía trước. Dung Phượng Ca sững lại, nhìn bóng lưng của Mạc Ly, nghi hoặc. Không thấy Dung Phượng Ca tiếp tục theo mình, Mạc Ly khẽ cau mày, có chút không kiên nhẫn, y lên tiếng : “ Dung công tử, đừng để chủ nhân đợi lâu”
“ Mạc Ly, ngươi…. Không phải Mạc Ly?!” Dung Phượng Ca mắt đối mắt, nhìn thẳng vào đôi ưng mâu của Mạc Ly, thanh âm một thoáng rung động, bất giác lùi vài bước về sau, không phải! người này rõ ràng là Mạc Ly nhưng vì cớ gì khí chất lại hoàn toàn bất đồng?! Dung Phượng Ca sắc mặt trầm xuống, dung mạo đẹp như họa kia bình thường ôn nhuận như ngọc chợt liễm đi, đôi con ngươi hiện lên một chút sắc bén nhưng rất nhanh đạm đi, y nhìn Mạc Ly, mở miệng : “ ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?!”
Không nghi ngờ gì nữa, người này dụ y ra đây, không phải là Nhan Nhan hẹn gặp y, Dung Phượng Ca tự mắng mình ngu ngốc, lại đi tin người dễ dàng như vậy. Nếu không phải Nhan Nhan ba ngày nay chưa về, y lại lo lắng thương thế của nàng, cũng sẽ không dễ dàng đi theo Mạc Ly như vậy
“ Ngươi đã biết?!” Mạc Ly có chút kinh ngạc, nam nhân này không ngu ngốc như y nghĩ, đôi con ngươi thu hồi tiếu ý thường ngày, thay vào đó là nét mặt lạnh như băng, Mạc Ly cười nhạt : “ đã đến rồi sao không xuất hiện”. Tầm mắt cũng hướng về phía sau của Dung Phượng Ca. Dung Phượng Ca thùy hạ mi mắt, tiếng bước chân từ đằng sau y cứ từ từ tiến lại dần, Dung Phượng Ca nhạt nhẽo cười : “ Lam Quân Băng, lại là ngươi!”
“ Đúng vậy! Dung công tử, đã lâu không gặp ^^” Lam Quân Băng ôn hòa cười
“ Ngươi cùng hắn, rốt cuộc có âm mưu gì?!” Dung Phượng Ca lạnh nhạt hỏi
“ Không có âm mưu gì cả…” Lam Quân Băng cười cợt, đôi con ngươi không kiên nể gì tham lam nhìn Dung Phượng Ca, hắn nhớ… nhớ quá người này, hơn một tháng không gặp, người này lại thêm vài phần xuất trần hơn trước, nhớ quá người này ôn thanh cười, bất giác cũng khiến lòng y ấm áp
“ Mạc Ly, chúng ta dường như không thù không oán đi” Dung Phượng Ca cười buồn nhìn về phía Mạc Ly, tại sao tất cả những kẻ y cứu, cứ liên tục phản bội y, có lẽ… có lẽ y không nên mềm lòng như vậy để rồi hết lần này đến lần khác, nếm trải cảm giác này, Dung Phượng Ca chợt nhận ra, bản thân mình không đau khổ, cũng không phẫn nộ như lúc trước nữa, mà là bình thản, bình thản đến lạnh lùng
Có lẽ…. đã quen…
“ Đúng vậy, ngươi còn cứu ta một mạng nhưng là….. nhưng là nàng yêu ngươi….” Mạc Ly thanh âm chợt nhẹ hẫng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng nhìn về phía Dung Phượng Ca. Rõ ràng không xứng, nam nhân này yếu nhược còn hơn cả nữ nhân, lấy cớ gì mà có thể xứng cùng người kia. Người kia mạnh mẽ kiên cường như vậy, người kia tài ba xuất chúng vô cùng, nam nhân này làm sao có tư cách sóng vai cùng người kia mà đứng
“ Ngươi thích Nhan Nhan, cho nên ngươi ghen tỵ?!” Dung Phượng Ca bỗng dưng bật cười, chỉ là đáy mắt chợt lãnh xuống
Mạc Ly không lên tiếng, trầm mặc
“ Cho nên ngươi nghĩ, chỉ cần ta không ở bên cạnh Nhan Nhan, Nhan Nhan sẽ để ý đến ngươi?!” Dung Phượng Ca tiếp tục nói
Dung Phượng Ca cười khẽ
“ Ngươi cười cái gì?!” Mạc Ly không nhanh không chậm hỏi, ngữ điệu không ra cảm xúc
“ Vô ích thôi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, người mà Nhan Nhan yêu vĩnh viễn cũng chỉ là ta, dù cho ta có chết, Nhan Nhan cũng tuyệt đối không động tình”, Dung Phượng Ca mỉm cười, tự tin lên tiếng.., đúng vậy! cho dù y chết đi, cũng sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh Nhan Nhan, không đầu thai cũng không chuyển thế, làm một cõi u linh đứng bên cạnh nàng cũng không sai, y tuyệt đối sẽ không để cho kẻ khác có cơ hội chen chân vào giữa y cùng nàng. Dung Phượng Ca dương lên khóe môi, vẽ nên nụ cười quỷ dị, đôi đồng tử đen thăm thẳm kia chợt lóe qua một chút ánh hồng
“ Ngươi tự tin đến như vậy sao?!” Mạc Ly chợt cười, đôi ưng mâu một mảnh quang hoa, rực rỡ, kiêu ngạo ít ai bì kịp : “ đương nhiên ta biết nữ nhân kia sẽ không dễ dàng gì theo bài bố của ta, nhưng mà nếu như dùng Đoạn tình vong ưu thì sao?!”
“ Đoạn tình vong ưu, ngươi điên rồi, ngươi dám dùng cái đó với Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca giật mình kinh sợ, mâu quang một mảnh lạnh lẽo nhìn Mạc Ly, đôi đồng tử trong suốt vĩnh viễn không một tạp chất kia lần đầu tiên biểu hiện căm hận oán hờn chất chứa sâu như vậy, cũng khiến cho Lam Quân Băng đứng bên cạnh không khỏi bối rối. Rốt cuộc Đoạn tình vong ưu là thứ gì mà khiến cho y vừa nghe đến tên thôi, sắc mặt đã tái nhợt đến như vậy
“ Thì tính sao, chỉ cần có được nàng, ta bất chấp thủ đoạn…” Mạc Ly cười lớn, ẩn nhẫn điên cuồng, lại mang theo thị huyết lãnh nhẫn
Lòng bàn tay nắm thật chặt, đầu móng tay từ lâu bấu thật chặt vào lòng bàn tay, ứa máu, những giọt máu đỏ tươi thê diễm từng giọt từng giọt rơi xuống, đau đớn như vậy như y vẫn không ý thức được, khẽ cắn môi, ẩn ẩn tơ máu, Dung Phượng Ca lần đầu tiên trong đời mới biết được như thế nào là cái cảm giác căm hờn, oán hận một người đến cùng cực như vậy. Dù trước kia y có bị bao nhiêu người nguyền rủa, oán hận, phản bội, tính kế nhưng y điều cười thảm cho qua, chỉ có lần này, lần này đây là y không khống chế được tâm ma của mình, điên cuồng
Gió nhè nhè thổi, những sợi tóc đen theo gió mà khởi vũ
Đoạn tình vong ưu, đoạn một đời tình, quên đi mọi ưu sầu trần thế, này nói độc cũng không phải độc, nói dược cũng không phải dược, nó khiến cho con người ta sống mơ mơ màng màng, vô tâm chuyện trần thế, nhưng là cái giải phải trả không nhỏ, khiến cho lục phủ ngũ tạng bị hao mòn dần, lâu dần cũng sẽ héo rút cạn kiệt sức lực, thứ này mà hắn cũng dám cho Nhan Nhan dùng sao?!
Dung Phượng Ca hận, hận chết đi được
Đương nhiên là Mạc Ly sẽ không nhẫn tâm khiến cho Lạc Khanh Nhan chịu hao mòn tổn thương cơ thể rồi, y có Ngân Hương, sẽ giúp nàng ngăn chặn việc hao tổn lục phủ ngũ tạng. Thật ra, Mạc Ly không có ý định dùng Đoạn tình vong ưu, nhưng thực sự không còn cách nào khác, cơ thể Lạc Khanh Nhan vốn kháng với độc dược, gần như là bách độc xâm nhập, cho nên y chỉ còn cách dùng Đoạn Tình vong ưu mà thôi
Y chưa từng nghĩ, có một ngày bản thân mình lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để chiếm lấy một người, nhưng là y thực sự thực sự hết cách rồi. Nữ nhân kia từ đầu đến cuối, ánh mắt chẳng bao dời khỏi Dung Phượng Ca dù chỉ là một chút, chưa bao giờ thực sự nhìn y dù chỉ trong một sát na, dường như tất cả y làm cho nàng cũng chẳng bằng Dung Phượng Ca một cái nhíu mi, dường như bản thân y vì nàng đỡ đi cơ quan ám khí, cửu tử nhất sinh cũng chẳng bằng Dung Phượng Ca một nụ cười thoáng qua, y khó chịu, khó chịu đến mức không thể khống chế bản thân mình
Mạc Ly, à không… phải nói là Âu Dương Liên mới đúng, lúc trước y dịch dung vi hành, hành tung bại lộ gặp phải sát thủ, cuối cùng tránh được một kiếp nhưng bị thương rất nặng khi ấy tình cờ Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca đi qua, cứu y một mạng, mệnh giữ lại nhưng lại mất trí nhớ, trở thành thuộc hạ của nữ tử này vốn là điều y không hề nghĩ đến, sau đó… mỗi ngày mỗi chút, từ từ không biết tự bao giờ nữ tử kia lại tác động đến y nhiều đến vậy. Có chăng chẳng qua chỉ là y tham luyến chút ôn nhu của nữ tử kia đối với Dung Phượng Ca, hay chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ giữa cường giả với cường giả, y từng mê mang, từng bất định nhưng là có một điều y chắc chắn, nếu có một người có tư cách cùng y sóng vai mà đứng chính phục thiên hạ này thì chắc chắn người đó chính là Lạc Khanh Nhan
Thủ đoạn cũng được, điên cuồng cũng thế, cái y muốn nhất định phải có được, bất chấp thủ đoạn. Huống chi, y tin tưởng, chỉ cần cho y thời gian nhất định sẽ khiến cho nữ nhân kia chú ý đến y
“ Dung Phượng Ca, ngươi sao vậy?!” Trong khi Âu Dương Liên đắm chìm trong kế hoạch của mình, thì Lam Quân Băng vẫn một mực nhìn chăm chú Dung Phượng Ca, thấy y sắc mặt càng ngày càng kém, không khỏi lo lắng thốt lên, vươn tay muốn chạm vào y nhưng chưa kịp động đến, Dung Phượng Ca lạnh lùng tránh đi, đôi con ngươi đỏ như máu, yêu diễm dị thường. Khóe môi cong lên nụ cười yêu nghiệt, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt của y giờ khắc này đây quả thật khác hẳn một Dung Phượng Ca như hằng ngày, rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng lại hoàn toàn như là hai người
Dường như là tốc độ như gió, Dung Phượng Ca thân ảnh quỷ mị nhanh như thiểm điện ghé sát vào người Âu Dương Liên, vươn tay kháp chặt cổ của y. Âu Dương Liên không nghĩ rằng Dung Phượng Ca sẽ hành động như vậy, hoàn toàn tránh né không kịp. Nhìn Dung Phượng Ca cử chỉ có chút điên cuồng, Âu Dương Liên không khỏi một thoáng nao núng, người này thực sự là một Dung Phượng Ca hằng ngày y vẫn chứng kiến sao, một Dung Phượng Ca thuần lương, ôn hòa ngay cả một con kiến cũng không nỡ ra tay?!
/92
|