“ Mặt của ngươi sao vậy?!” lúc này Lạc Khanh Nhan mới để ý đến bên má trái của Dung Phượng Ca, có một đạo nhợt nhạt vết sẹo. Dung Phượng Ca vô thức vươn tay sờ nhẹ má của mình, y tủm tỉm cười : “ không sao, chỉ là một vết sẹo nhỏ mà thôi, Nhan Nhan sẽ không để ý chứ?!”
“ Sao lại không để ý?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, vươn tay cốc cho y một cái trên đầu, thanh âm tràn đầy hờn giận : “ ngươi đừng quên, ngươi là của ta, nếu không được sự cho phép của ta, ngay chính bản thân ngươi cũng tuyệt đối không được phép tổn thương đến mình. Nói mau, rốt cuộc là sao thế này”
Dung Phượng Ca bĩu môi, ôm lấy cánh tay của Lạc Khanh Nhan, đong đưa, thanh âm làm nũng : “ Nhan Nhan, Phượng Ca biết sai rồi, tuyệt không có lần sau, đừng giận a!!” mắt to chớp chớp, y như một con thỏ nhỏ bị người ta bắt nhạt, ủy ủy khuất khuất, bộ dạng như vậy, thử hỏi ai phát hỏa cho được, huống chi là đối với Lạc Khanh Nhan, nàng thở dài, tay vò vò đầu của y, than khẽ : “ ngươi nha….!!”
Biết Lạc Khanh Nhan như vậy, là đã thỏa hiệp, Dung Phượng Ca nở nụ cười thật to, má lún đồng tiền in rõ trên má, càng thêm một phần bắt mắt. Lạc Khanh Nhan thở dài, người này càng ngày càng họa thủy, thật là….
“ Đúng rồi, Nhan Nhan từ khi nào nhận đồ đệ vậy?!” Dung Phượng Ca lên tiếng hỏi. Chẳng phải Nhan Nhan không thích trẻ con sao?! thật kỳ lạ. Lạc Khanh Nhan thuận miệng đáp : “ đền ơn”
“ Đền ơn?! A! vậy khi Nhan Nhan rơi xuống hồ, sau đó mọi chuyện như thế nào?!” Dung Phượng Ca hỏi, mỗi lần nhắc đến chuyện này, quả thật tâm của y không thể khống chế được khủng hoảng. Lạc Khanh Nhan ôn nhu vỗ vỗ vai y, như là an ủi, nàng nói : “ thì phiêu dạt ra biển, được một lão giả cứu giúp thế thôi!” Sự việc kinh hiểm như vậy, mà theo như lời nói của Lạc Khanh Nhan, chỉ vân đạm phong khinh miêu tả bâng quơ, khiến cho Dung Phượng Ca dở khóc dở cười
“ Nhan Nhan lúc nào cũng đem sinh mạng của mình như trò đùa, Phượng Ca sẽ rất lo…” Thanh âm chợt đọng lại, nhàn nhạt ưu sầu. Lạc Khanh Nhan nhìn y như vậy, hàng mi mắt một thoáng rũ xuống, cằm của nàng đặt lên vai y, hai tay vòng lại ôm chặt lấy thắt lưng của y, Lạc Khanh Nhan cười nhẹ, thanh âm trầm thấp : “ đồ ngốc! chừng nào ngươi còn sống, ta…. Nhất định sẽ còn sống”. Đó là hứa hẹn ta dành cho ngươi
“ Hì! Nhan Nhan đã hứa rồi đó, nhất định phải giữ lời nha….” Dung Phượng Ca híp mắt, đầu cọ cọ hõm vai của nàng
“ Ân….” Lạc Khanh Nhan mỉm cười đáp
“ Thật tốt….” Dung Phượng Ca thì thào : “ cứ như thế này…. thật tốt…”
“ Đừng bất an, đừng lo lắng, mọi chuyện… ta sẽ thay ngươi gánh tất cả, chỉ cần vui vẻ sống là tốt rồi….” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nỉ non
Chỉ cần là ngươi, ta cam tâm tình nguyện!
Dung Phượng Ca chợt mỉm cười, thanh âm nhẹ hẫng, quyến luyến nhu tình tha thiết : “ nhưng là như vậy…. Nhan Nhan sẽ rất mệt”. Mà y lại luyến tiếc nàng mệt mỏi, phải là thế nào, đôi chân mày của nàng, vĩnh viễn không đọng lại ưu phiền trên đó?!
Lạc Khanh Nhan không trả lời, mà Dung Phượng Ca cũng không nói gì thêm
Chợt, một lúc lâu sau, mới vang lên thanh âm trầm thấp, thâm tình của nữ tử
“ Chỉ cần ngươi vui vẻ, là tốt rồi…..”
Dung Phượng Ca, cảm thấy lòng mình chùn lại, cái mũi ẩn ẩn lên men
Từng, Lam Quân Băng hỏi y, tại sao lại cố chấp với một người như vậy
Nhưng là, người kia là Nhan Nhan, là nữ tử này, hỏi y không cố chấp, có được không?!
Trên đời, trên thế gian này, sẽ không ai, không có ai, yêu y nhiều như nữ tử này, yêu đến mức khiến cho y…. đau lòng…
Nàng, sẽ không nói ba từ ta yêu ngươi với y, nhưng là nàng sẽ vì y, nhận hết tất cả mọi đớn đau, lo lắng, ưu phiền của thế gian này thay y, sẽ bảo vệ y, sẽ…. chẳng bao giờ cho y chịu ủy khuất dù là một chút….
Lạc Khanh Nhan, nàng như vậy, thử hỏi Phượng Ca làm sao có thể buông tay, sao có thể không quyến luyến tham niệm, cố chấp đâu….!?!
“ Nhan Nhan”
“ Ừ!”
“ Nhan Nhan”
“ Sao vậy?!”
“ Nhan Nhan”
“ Ân!”
“ Phượng Ca thực yêu Nhan Nhan… yêu… rất yêu….”
“ Ừ! Ta biết….”
Ta biết mà……
Cứ như vậy, khe khẽ nói nhỏ, không khí giữa hai người thực vi diệu, khiến cho người ta cảm giác, không gì, không ai có thể xen vào hai người vậy
Cách đó không xa, ẩn vào một nơi gần đó, bóng dáng hồng y nhân yên lặng nhìn hai người, đôi con ngươi sâu thăm thẳm, là cảm thán, là vui mừng… cũng là lưu luyến khó buông
Đã biết rõ, ngay từ đầu, giữa hai người bọn họ vĩnh viễn không thể có người chen ngang không phải sao, sao vẫn như vậy đau lòng đâu?! Tư Đồ Nhiễm chợt vươn tay sờ sờ ngực trái của mình, tâm…. Tĩnh mịch
Lạc Khanh Nhan, nàng vĩnh viễn không rõ, luôn có một người đằng sau âm thầm dõi theo nàng, âm thầm lo lắng cho nàng. Nàng ko rõ, vì ánh mắt của nàng vĩnh viễn chỉ lưu lại cho một người….
Chợt thở dài…..
Tri kỷ, bằng hữu, như vậy tốt lắm, ta vĩnh viễn sẽ không lòng tham, không khiến cho nàng khó xử
Biết được tin Lạc Khanh Nhan nhảy xuống hồ, y hầu như là bỏ hết mọi việc, từ Phương Bắc chạy về đây, cho người thăm dò tung tích, đến được nơi này, thấy nàng vẫn an toàn, như vậy là ổn rồi…
Xoay người bước đi….
Từ Đồ Nhiễm khẽ cười…
“ Nhan Nhan, sao vậy?!” thấy Lạc Khanh Nhan xoay người nhìn về phía đằng xa, Dung Phượng Ca nghiêng đầu nhìn lại, lên tiếng hỏi. Lạc Khanh Nhan lắc đầu nhìn y, nói : “ không có gì, là ta… nhìn lầm, đi thôi! Vào trong nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay trông ngươi gầy quá”
“ Không có! Người ta béo thêm một tý mà….” Dung Phượng Ca bĩu môi, đưa tay của mình ra, như là chứng thực. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhéo một chút mặt của y, cười nhẹ : “ chỉ còn xương với da, xem ra ngươi cần phải ăn ngủ nhiều hơn, không được luyện thuốc, không được lo lắng bậy bạ nữa, nghe không?!”
“ Được mà…. Chỉ cần Nhan Nhan nói gì, Phượng Ca sẽ nghe vậy!” Dung Phượng Ca gật gật đầu cam đoan
“ Ừ! Như vậy mới ngoan!” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười, đáy mắt vẫn vậy, thoang thoáng nhu tình. Dung Phượng Ca như bị mê hoặc, ngẩn ngơ
Nhan Nhan thật là, càng ngày càng tuấn, càng ngày càng đẹp, chỉ cười khẽ thôi cũng mị lực kinh người, khiến cho y làm sao an tâm cho được nha
“ Nhan Nhan! Phượng Ca muốn thân thân” nói đoạn lấy tay chỉ vào môi của mình, thanh âm thấp lại, như là… mị hoặc!
Lạc Khanh Nhan nhìn y, một thoáng giật mình, sau đó bật cười khanh khách, thanh âm tràn đầy chế nhạo : “ ai da! Tiểu mỹ nhân, ngươi ở đâu học cách câu dẫn người khác thế hả”. Nói đoạn lấy tay vò vò đầu của Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca mặt chợt đỏ như quả táo, hờn dỗi xoay mặt để lại cái ót cho Lạc Khanh Nhan. Nhan Nhan thật là đáng ghét, dám nói y như vậy
“ Được rồi, đừng giận, ta chỉ là đùa thôi mà, ngươi không nhỏ mọn vậy đi?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, khóe môi cong cong lên nét cười
Dường như từ lúc, Dung Phượng Ca xuất hiện, nét cười trên môi Lạc Khanh Nhan, chưa từng buông xuống!
“ Người ta mới không nhỏ mọn đâu?!” Dung Phượng Ca quyệt miệng, đôi con ngươi long lanh sáng ngời nhìn Lạc Khanh Nhan, lại nói : “ nhưng là Nhan Nhan phải bồi thường nha!” Lạc Khanh Nhan nhìn hành động trẻ con ấy của y, dở khóc dở cười, vươn tay điểm điểm môi của mình, lên tiếng : “ muốn thân thì tự chủ động nha!”
Dung Phượng Ca khẽ cắn môi, mắt đẹp nhìn chằm chằm môi của Lạc Khanh Nhan, nở nụ cười. Đã nói Lạc Khanh Nhan là vỏ quýt dày thì mãi mãi Dung Phượng Ca chính là cái móng tay nhọn mà, Dung Phượng Ca chỉ cần nở nụ cười thật lòng, thì tiếu dung kia tựa như yên hoa bùng nổ, đẹp như hoa khai, khiến cho người ta mê mẩn, nhiều lúc người có định lực vững vàng như Lạc Khanh Nhan cũng phải thất thần. Thừa cơ hội đó, Phượng Ca đáng yêu của chúng ta, vươn tay choàng lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, tự động hiến dâng môi thơm
Hắc hắc, đến giờ phút này mà Lạc Khanh Nhan còn chối bỏ nữa thì nhất định không phải là nữ nhân mà. Mỹ nhân mắt đẹp chớp chớp nhìn Lạc Khanh Nhan, môi chạm môi, thấy Lạc Khanh Nhan không có hành động gì thêm, Dung Phượng Ca ủy khuất, cắn môi nàng một cái, Lạc Khanh Nhan cười khẽ nhìn y, người này thật là cứng đầu
“ Nhan Nhan không chuyên tâm!” Dung Phượng Ca lên án
“ Không có nha, ta rất là chuyên tâm mà” Lạc Khanh Nhan tỏ vẻ
“ Nhưng là không giống lần trước…” Dung Phượng Ca ủy khuất
“ Nga! Lần trước?!” Lạc Khanh Nhan tò mò, lần trước nào a
“ Cái kia, khi đó…. Hôn… uhm! Lưỡi… cái đó….” Dung Phượng Ca đỏ mặt nói, càng nói càng ấp a ấp úng không biết làm sao, ô..ô… Nhan Nhan thật là xấu lắm, y cũng không biết diễn tả làm sao nữa, rõ ràng lần trước Nhan Nhan chủ động mà, nụ hôn khi đó thực ấm áp, thật dịu dàng… bây giờ y cũng muốn hôn như thế mà. Liếc liếc nhìn trộm Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca bi ai phát hiện, nữ nhân đáng ghét kia đang tủm tỉm cười, biết là mình bị lừa, Dung Phượng Ca tự mắng mình ngu ngốc, đồng thời cũng cảm thấy không đúng
Rõ ràng y là nam nhân còn Nhan Nhan là nữ nhân sao mà tình trạng bây giờ nó ngược lại thế nhỉ, rõ ràng trong sách có ghi mấy việc này làm nam tử phải chủ động không phải sao?! nhưng là…. Dung Phượng Ca ủ rũ, y chính là thích Nhan Nhan chủ động thân thân y thôi
Trông thấy y giống hệt bộ dáng con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, Lạc Khanh Nhan vừa cảm thấy thú vị, vừa cảm thấy y thật đáng yêu. Vươn đầu ngón tay trạc trạc đầu nhỏ của y, Dung Phượng Ca xoay xoay người, ngồi dưới đất họa quyển quyển, miệng còn không quên làu bàu : “ Nhan Nhan rất xấu….”
Lạc Khan Nhan nhìn y, khẽ mỉm cười
Tâm, chợt thanh bình nhiều lắm
Mấy tháng nay lưu lạc mất trí nhớ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng, hôm nay nhìn thấy y như thế này, có thể nắm lấy tay y, đùa giỡn y… tâm, tràn đầy
Dung Phượng Ca, ngươi biết không, cả hai thế của ta, chưa từng bao giờ khát khao, chưa từng bao giờ chấp niệm với một ai nhiều như thế này vậy…..
“ Phượng Ca…” thanh âm trầm thấp, nhẹ hẫng quanh quẩn nhu tình quyến luyến, chỉ hai tiếng gọi đơn thuần ấy thôi, cũng đủ khiến cho Dung Phượng Ca sững người. Đây dường như là lần đầu tiên Nhan Nhan gọi y ‘Phượng Ca’ bình thường toàn gọi y là Dung Phượng Ca, hay nhiều lúc đùa giỡn y gọi y hai tiếng ‘mỹ nhân’, quay đầu lại, chợt một chạm vào một phiến mềm mại….
Không nghi ngờ gì nữa, chính là môi chạm môi nha
Bởi vì Dung đồng học của chúng ta ngồi xoay lưng với Khanh Khanh, nay đột ngột quay đầu lại, tức nhiên là…. Hôn môi rồi ^^
Tay của Lạc Khanh Nhan luồn qua mớ sợi tóc mềm mại của y, giữ chặt lấy đầu của y, môi đè ép đi lên. Dung Phượng Ca híp mắt cười, vui vẻ choàng tay quay ôm chặt lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, hí hửng hôn môi. Mặc kệ nam nữ, mặc kệ ai chủ động, y chính là thích cái cảm giác như thế này, thân thiết vô cùng, dường như cả hai là một vậy, trong khoảnh khắc như là chạm vào sâu nhất tâm hồn của đối phương
Ôn nhu triền miên, rồi lại đặc biệt cuồng dã bá đạo như là cảm tình của nàng dành cho y, lắm lúc ấm áp dịu dàng khiến cho y như si như túy, lắm lúc bá đạo mạnh mẽ khiến cho y an tâm, khiến cho y đặc biệt ỷ lại. Nữ tử này nha, đặc biệt như vậy… hỏi sao không khiến cho nhiều nam nhân tài giỏi như thế khom lưng quỳ gối
Hai cái lưỡi, quấn quýt đuổi bắt lấy nhau, thâm tình đọng lại, chính là một nụ hôn lại khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm đến như thế. Mãi một lát sau, hơi thở của cả hai như muốn rối loạn, mới bằng lòng buông tha cho đối phương. Lạc Khanh Nhan khẽ cười, môi điểm nhẹ lên mắt, lên mi, lên khóe môi của y, không nồng cháy như lúc nãy, giờ khắc này chỉ có nhẹ nhàng như lưu thủy, chảy qua lòng người. Dung Phượng Ca thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút ôn tồn lúc này đây…..
“ Sao lại không để ý?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, vươn tay cốc cho y một cái trên đầu, thanh âm tràn đầy hờn giận : “ ngươi đừng quên, ngươi là của ta, nếu không được sự cho phép của ta, ngay chính bản thân ngươi cũng tuyệt đối không được phép tổn thương đến mình. Nói mau, rốt cuộc là sao thế này”
Dung Phượng Ca bĩu môi, ôm lấy cánh tay của Lạc Khanh Nhan, đong đưa, thanh âm làm nũng : “ Nhan Nhan, Phượng Ca biết sai rồi, tuyệt không có lần sau, đừng giận a!!” mắt to chớp chớp, y như một con thỏ nhỏ bị người ta bắt nhạt, ủy ủy khuất khuất, bộ dạng như vậy, thử hỏi ai phát hỏa cho được, huống chi là đối với Lạc Khanh Nhan, nàng thở dài, tay vò vò đầu của y, than khẽ : “ ngươi nha….!!”
Biết Lạc Khanh Nhan như vậy, là đã thỏa hiệp, Dung Phượng Ca nở nụ cười thật to, má lún đồng tiền in rõ trên má, càng thêm một phần bắt mắt. Lạc Khanh Nhan thở dài, người này càng ngày càng họa thủy, thật là….
“ Đúng rồi, Nhan Nhan từ khi nào nhận đồ đệ vậy?!” Dung Phượng Ca lên tiếng hỏi. Chẳng phải Nhan Nhan không thích trẻ con sao?! thật kỳ lạ. Lạc Khanh Nhan thuận miệng đáp : “ đền ơn”
“ Đền ơn?! A! vậy khi Nhan Nhan rơi xuống hồ, sau đó mọi chuyện như thế nào?!” Dung Phượng Ca hỏi, mỗi lần nhắc đến chuyện này, quả thật tâm của y không thể khống chế được khủng hoảng. Lạc Khanh Nhan ôn nhu vỗ vỗ vai y, như là an ủi, nàng nói : “ thì phiêu dạt ra biển, được một lão giả cứu giúp thế thôi!” Sự việc kinh hiểm như vậy, mà theo như lời nói của Lạc Khanh Nhan, chỉ vân đạm phong khinh miêu tả bâng quơ, khiến cho Dung Phượng Ca dở khóc dở cười
“ Nhan Nhan lúc nào cũng đem sinh mạng của mình như trò đùa, Phượng Ca sẽ rất lo…” Thanh âm chợt đọng lại, nhàn nhạt ưu sầu. Lạc Khanh Nhan nhìn y như vậy, hàng mi mắt một thoáng rũ xuống, cằm của nàng đặt lên vai y, hai tay vòng lại ôm chặt lấy thắt lưng của y, Lạc Khanh Nhan cười nhẹ, thanh âm trầm thấp : “ đồ ngốc! chừng nào ngươi còn sống, ta…. Nhất định sẽ còn sống”. Đó là hứa hẹn ta dành cho ngươi
“ Hì! Nhan Nhan đã hứa rồi đó, nhất định phải giữ lời nha….” Dung Phượng Ca híp mắt, đầu cọ cọ hõm vai của nàng
“ Ân….” Lạc Khanh Nhan mỉm cười đáp
“ Thật tốt….” Dung Phượng Ca thì thào : “ cứ như thế này…. thật tốt…”
“ Đừng bất an, đừng lo lắng, mọi chuyện… ta sẽ thay ngươi gánh tất cả, chỉ cần vui vẻ sống là tốt rồi….” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nỉ non
Chỉ cần là ngươi, ta cam tâm tình nguyện!
Dung Phượng Ca chợt mỉm cười, thanh âm nhẹ hẫng, quyến luyến nhu tình tha thiết : “ nhưng là như vậy…. Nhan Nhan sẽ rất mệt”. Mà y lại luyến tiếc nàng mệt mỏi, phải là thế nào, đôi chân mày của nàng, vĩnh viễn không đọng lại ưu phiền trên đó?!
Lạc Khanh Nhan không trả lời, mà Dung Phượng Ca cũng không nói gì thêm
Chợt, một lúc lâu sau, mới vang lên thanh âm trầm thấp, thâm tình của nữ tử
“ Chỉ cần ngươi vui vẻ, là tốt rồi…..”
Dung Phượng Ca, cảm thấy lòng mình chùn lại, cái mũi ẩn ẩn lên men
Từng, Lam Quân Băng hỏi y, tại sao lại cố chấp với một người như vậy
Nhưng là, người kia là Nhan Nhan, là nữ tử này, hỏi y không cố chấp, có được không?!
Trên đời, trên thế gian này, sẽ không ai, không có ai, yêu y nhiều như nữ tử này, yêu đến mức khiến cho y…. đau lòng…
Nàng, sẽ không nói ba từ ta yêu ngươi với y, nhưng là nàng sẽ vì y, nhận hết tất cả mọi đớn đau, lo lắng, ưu phiền của thế gian này thay y, sẽ bảo vệ y, sẽ…. chẳng bao giờ cho y chịu ủy khuất dù là một chút….
Lạc Khanh Nhan, nàng như vậy, thử hỏi Phượng Ca làm sao có thể buông tay, sao có thể không quyến luyến tham niệm, cố chấp đâu….!?!
“ Nhan Nhan”
“ Ừ!”
“ Nhan Nhan”
“ Sao vậy?!”
“ Nhan Nhan”
“ Ân!”
“ Phượng Ca thực yêu Nhan Nhan… yêu… rất yêu….”
“ Ừ! Ta biết….”
Ta biết mà……
Cứ như vậy, khe khẽ nói nhỏ, không khí giữa hai người thực vi diệu, khiến cho người ta cảm giác, không gì, không ai có thể xen vào hai người vậy
Cách đó không xa, ẩn vào một nơi gần đó, bóng dáng hồng y nhân yên lặng nhìn hai người, đôi con ngươi sâu thăm thẳm, là cảm thán, là vui mừng… cũng là lưu luyến khó buông
Đã biết rõ, ngay từ đầu, giữa hai người bọn họ vĩnh viễn không thể có người chen ngang không phải sao, sao vẫn như vậy đau lòng đâu?! Tư Đồ Nhiễm chợt vươn tay sờ sờ ngực trái của mình, tâm…. Tĩnh mịch
Lạc Khanh Nhan, nàng vĩnh viễn không rõ, luôn có một người đằng sau âm thầm dõi theo nàng, âm thầm lo lắng cho nàng. Nàng ko rõ, vì ánh mắt của nàng vĩnh viễn chỉ lưu lại cho một người….
Chợt thở dài…..
Tri kỷ, bằng hữu, như vậy tốt lắm, ta vĩnh viễn sẽ không lòng tham, không khiến cho nàng khó xử
Biết được tin Lạc Khanh Nhan nhảy xuống hồ, y hầu như là bỏ hết mọi việc, từ Phương Bắc chạy về đây, cho người thăm dò tung tích, đến được nơi này, thấy nàng vẫn an toàn, như vậy là ổn rồi…
Xoay người bước đi….
Từ Đồ Nhiễm khẽ cười…
“ Nhan Nhan, sao vậy?!” thấy Lạc Khanh Nhan xoay người nhìn về phía đằng xa, Dung Phượng Ca nghiêng đầu nhìn lại, lên tiếng hỏi. Lạc Khanh Nhan lắc đầu nhìn y, nói : “ không có gì, là ta… nhìn lầm, đi thôi! Vào trong nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay trông ngươi gầy quá”
“ Không có! Người ta béo thêm một tý mà….” Dung Phượng Ca bĩu môi, đưa tay của mình ra, như là chứng thực. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhéo một chút mặt của y, cười nhẹ : “ chỉ còn xương với da, xem ra ngươi cần phải ăn ngủ nhiều hơn, không được luyện thuốc, không được lo lắng bậy bạ nữa, nghe không?!”
“ Được mà…. Chỉ cần Nhan Nhan nói gì, Phượng Ca sẽ nghe vậy!” Dung Phượng Ca gật gật đầu cam đoan
“ Ừ! Như vậy mới ngoan!” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười, đáy mắt vẫn vậy, thoang thoáng nhu tình. Dung Phượng Ca như bị mê hoặc, ngẩn ngơ
Nhan Nhan thật là, càng ngày càng tuấn, càng ngày càng đẹp, chỉ cười khẽ thôi cũng mị lực kinh người, khiến cho y làm sao an tâm cho được nha
“ Nhan Nhan! Phượng Ca muốn thân thân” nói đoạn lấy tay chỉ vào môi của mình, thanh âm thấp lại, như là… mị hoặc!
Lạc Khanh Nhan nhìn y, một thoáng giật mình, sau đó bật cười khanh khách, thanh âm tràn đầy chế nhạo : “ ai da! Tiểu mỹ nhân, ngươi ở đâu học cách câu dẫn người khác thế hả”. Nói đoạn lấy tay vò vò đầu của Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca mặt chợt đỏ như quả táo, hờn dỗi xoay mặt để lại cái ót cho Lạc Khanh Nhan. Nhan Nhan thật là đáng ghét, dám nói y như vậy
“ Được rồi, đừng giận, ta chỉ là đùa thôi mà, ngươi không nhỏ mọn vậy đi?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, khóe môi cong cong lên nét cười
Dường như từ lúc, Dung Phượng Ca xuất hiện, nét cười trên môi Lạc Khanh Nhan, chưa từng buông xuống!
“ Người ta mới không nhỏ mọn đâu?!” Dung Phượng Ca quyệt miệng, đôi con ngươi long lanh sáng ngời nhìn Lạc Khanh Nhan, lại nói : “ nhưng là Nhan Nhan phải bồi thường nha!” Lạc Khanh Nhan nhìn hành động trẻ con ấy của y, dở khóc dở cười, vươn tay điểm điểm môi của mình, lên tiếng : “ muốn thân thì tự chủ động nha!”
Dung Phượng Ca khẽ cắn môi, mắt đẹp nhìn chằm chằm môi của Lạc Khanh Nhan, nở nụ cười. Đã nói Lạc Khanh Nhan là vỏ quýt dày thì mãi mãi Dung Phượng Ca chính là cái móng tay nhọn mà, Dung Phượng Ca chỉ cần nở nụ cười thật lòng, thì tiếu dung kia tựa như yên hoa bùng nổ, đẹp như hoa khai, khiến cho người ta mê mẩn, nhiều lúc người có định lực vững vàng như Lạc Khanh Nhan cũng phải thất thần. Thừa cơ hội đó, Phượng Ca đáng yêu của chúng ta, vươn tay choàng lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, tự động hiến dâng môi thơm
Hắc hắc, đến giờ phút này mà Lạc Khanh Nhan còn chối bỏ nữa thì nhất định không phải là nữ nhân mà. Mỹ nhân mắt đẹp chớp chớp nhìn Lạc Khanh Nhan, môi chạm môi, thấy Lạc Khanh Nhan không có hành động gì thêm, Dung Phượng Ca ủy khuất, cắn môi nàng một cái, Lạc Khanh Nhan cười khẽ nhìn y, người này thật là cứng đầu
“ Nhan Nhan không chuyên tâm!” Dung Phượng Ca lên án
“ Không có nha, ta rất là chuyên tâm mà” Lạc Khanh Nhan tỏ vẻ
“ Nhưng là không giống lần trước…” Dung Phượng Ca ủy khuất
“ Nga! Lần trước?!” Lạc Khanh Nhan tò mò, lần trước nào a
“ Cái kia, khi đó…. Hôn… uhm! Lưỡi… cái đó….” Dung Phượng Ca đỏ mặt nói, càng nói càng ấp a ấp úng không biết làm sao, ô..ô… Nhan Nhan thật là xấu lắm, y cũng không biết diễn tả làm sao nữa, rõ ràng lần trước Nhan Nhan chủ động mà, nụ hôn khi đó thực ấm áp, thật dịu dàng… bây giờ y cũng muốn hôn như thế mà. Liếc liếc nhìn trộm Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca bi ai phát hiện, nữ nhân đáng ghét kia đang tủm tỉm cười, biết là mình bị lừa, Dung Phượng Ca tự mắng mình ngu ngốc, đồng thời cũng cảm thấy không đúng
Rõ ràng y là nam nhân còn Nhan Nhan là nữ nhân sao mà tình trạng bây giờ nó ngược lại thế nhỉ, rõ ràng trong sách có ghi mấy việc này làm nam tử phải chủ động không phải sao?! nhưng là…. Dung Phượng Ca ủ rũ, y chính là thích Nhan Nhan chủ động thân thân y thôi
Trông thấy y giống hệt bộ dáng con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, Lạc Khanh Nhan vừa cảm thấy thú vị, vừa cảm thấy y thật đáng yêu. Vươn đầu ngón tay trạc trạc đầu nhỏ của y, Dung Phượng Ca xoay xoay người, ngồi dưới đất họa quyển quyển, miệng còn không quên làu bàu : “ Nhan Nhan rất xấu….”
Lạc Khan Nhan nhìn y, khẽ mỉm cười
Tâm, chợt thanh bình nhiều lắm
Mấy tháng nay lưu lạc mất trí nhớ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng, hôm nay nhìn thấy y như thế này, có thể nắm lấy tay y, đùa giỡn y… tâm, tràn đầy
Dung Phượng Ca, ngươi biết không, cả hai thế của ta, chưa từng bao giờ khát khao, chưa từng bao giờ chấp niệm với một ai nhiều như thế này vậy…..
“ Phượng Ca…” thanh âm trầm thấp, nhẹ hẫng quanh quẩn nhu tình quyến luyến, chỉ hai tiếng gọi đơn thuần ấy thôi, cũng đủ khiến cho Dung Phượng Ca sững người. Đây dường như là lần đầu tiên Nhan Nhan gọi y ‘Phượng Ca’ bình thường toàn gọi y là Dung Phượng Ca, hay nhiều lúc đùa giỡn y gọi y hai tiếng ‘mỹ nhân’, quay đầu lại, chợt một chạm vào một phiến mềm mại….
Không nghi ngờ gì nữa, chính là môi chạm môi nha
Bởi vì Dung đồng học của chúng ta ngồi xoay lưng với Khanh Khanh, nay đột ngột quay đầu lại, tức nhiên là…. Hôn môi rồi ^^
Tay của Lạc Khanh Nhan luồn qua mớ sợi tóc mềm mại của y, giữ chặt lấy đầu của y, môi đè ép đi lên. Dung Phượng Ca híp mắt cười, vui vẻ choàng tay quay ôm chặt lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, hí hửng hôn môi. Mặc kệ nam nữ, mặc kệ ai chủ động, y chính là thích cái cảm giác như thế này, thân thiết vô cùng, dường như cả hai là một vậy, trong khoảnh khắc như là chạm vào sâu nhất tâm hồn của đối phương
Ôn nhu triền miên, rồi lại đặc biệt cuồng dã bá đạo như là cảm tình của nàng dành cho y, lắm lúc ấm áp dịu dàng khiến cho y như si như túy, lắm lúc bá đạo mạnh mẽ khiến cho y an tâm, khiến cho y đặc biệt ỷ lại. Nữ tử này nha, đặc biệt như vậy… hỏi sao không khiến cho nhiều nam nhân tài giỏi như thế khom lưng quỳ gối
Hai cái lưỡi, quấn quýt đuổi bắt lấy nhau, thâm tình đọng lại, chính là một nụ hôn lại khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm đến như thế. Mãi một lát sau, hơi thở của cả hai như muốn rối loạn, mới bằng lòng buông tha cho đối phương. Lạc Khanh Nhan khẽ cười, môi điểm nhẹ lên mắt, lên mi, lên khóe môi của y, không nồng cháy như lúc nãy, giờ khắc này chỉ có nhẹ nhàng như lưu thủy, chảy qua lòng người. Dung Phượng Ca thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút ôn tồn lúc này đây…..
/92
|